Chương 1: chương 1
Hạ Y
13/01/2014
Vào ngày thành thân năm ấy, vốn là ngày vui là sự việc vui, thế mà ngay vào hôm đó, tân lang lại nhận được hoàng lệnh xuất chinh đến biên cương bình loạn, chưa kịp cùng tân nương động phòng hoa chúc.
~*~
Thời gian thấm thoát đi qua, thoáng chốc đã được ba năm. Ba năm qua thư của Trượng phu gởi về quê nhà cũng dần dần ít đi.
Đổng Phi Hà, nàng ưu sầu ba năm, lo lắng ba năm, dày vò ba năm, vất vả chờ đợi ba năm, cuối cùng cũng nhận được tin thắng trận của Trưởng phu truyền về.
Trượng phụ cùng đại quân thắng trận khải hoàn trở về quê hương, người mà nàng ngày đêm thương nhớđã bình bình an an trở về, đồng thời địa vị trên quan trường cũng được tăng cao.
~*~
Lưu phủ! Toàn gia tổ chức ăn mừng.
Nàng rất vui, đúng nàng rất vui vẻ!
Nàng rất vui, nàng quả thật rất vui khi nhận được tin Trượng phụ thắng trận trở về như… Trượng phu nàng…Trượng phu nàng còn mang theo về một nữ nhân, một đứa nhỏ.
Nếu như Trượng phu khôngmang về nữ nhân và đứa bé, nhất định nàng sẽ rất vui vẻ, rất hạnh phúc dù đang nằm mơ nàng vẫn tươi cười….Nhưng mà……
“Phi Hà à!…….Nương biết con không được vui, như dù sao chuyện cũng đã xảy ra ….Chúng ta không có biện pháp nào để cứu giảm, Nương khuyên con nên bỏ qua….Xem như là chuyện nhỏ, Nương khuyên con nên tươi cười một chút, đừng ủ rũ nữa … Nhìn thấy con thế!…Nương chỉ sợ con lại bị mọi người cười nhạo lại bị bọn họ nói con không có phong độ, không rộng lượng...”
Đổng phu nhân, ngồi bên cạnh nữ nhi mà bà hết lòng yêu thương, bà cầm lấy bàn tay mền mại của nữ nhi nhỏ giọng khuyên bảo, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm vào đại sảnh đang náo nhiệt, bà lo lắng cẩn thận quan sát xung quanh, bà sợ các vị khách chú ý tới hai mẹ con bà, bà sợ mọi người nhận ra thái độ mất đi tự nhiên của nữ nhi.
~*~
Nàng cúi đầu không nói, Trượng phu chinh chiến trở về, không chỉ cưới thêm thê tử mà cả đứa nhỏ cũng có, nghĩ đến những chuyện đấy nàng cố nén không khócđã rất khó khắngian nan thì làm sao có thể miễn cưỡng cười vui!
Nàng hiểu mọi chuyện đang diễn ra đối vời nàng là chuyện không vui, như đối Lưu gia đó lại là một sự kiện vui, một chuyện rất đáng để ăn mừng.
Trong Lưu gia, mọi người đều thoái mái vui vẻ trò chuyện, bọn họ cùng nhau chúc mừng Trượng phu thắng trận thuận lợi hồi hương, cưới được nữ tử có địa vị cao sang có được người thừa kế…
Phụ thân, Mẫu thân cũng được mời tới làm khách, song thân nàng cùng với các vị khách mời tươi cười vì Trượng phu vì Lưu gia chúc mừng….. Đúng thật là chuyên đáng ăn mừng mà!
Nàng từ nhỏ, đã trải qua cách giáo dục nghiêm khắc, nàng hiểu chính mình cần phải hào phóng, cần phải rộng lượng, cần phải khoan dung, cần phải cùng mọi người tươi cười ăn mừng….Như mà…Nàng!…Nàng không thể làm được!
“Nương!……”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng đông vui bốn phía, ánh mắt lạnh lẽo u sầu.
“Nữ nhi thực xin lỗi! Nữ nhi không thể cười nổi.”
Trượng phu, từ khi trở về phủ đến nay, luôn cùng ở một chỗ với nữ nhân kia, trong phòng bọn họ thỉnh thoảng lại truyền ra âm thanh hài tử khóc cười. Còn nàng là nguyên phối là chính thê lại một mình tĩnh mịch nơi cô phòng, một mình chờ đợi ba năm rồi lại một mình âm thầm nghe âm thanh vui vẻ hạnh phúc cả nhà hòa thuận mà âm thanh đó lại không thuộc về Nàng.
Chỉ trong một thời gian ngắn, địa vị của Nàng ở Lưu gia xuống dốc rất nhanh, Nàng hiển nhiên trở thành người dư thừa trong Lưu gia, cha mẹ chồng trước kia luôn yêu thương chăm sóc nàng, thế mà từ khi có sự xuất hiện của đứa bé và nữ tữ kia thì mối quan hệ giữa Nàng cùng cha mẹ chồng càng lúc càng trở nên bất hòa, cha mẹ chồng hiện tại chỉ quan tâm chiếu cố đến mẫu tử bọn họ.
Mà nữ nhân này! Nàng ta cũng không phải là một nữ nhân bình thường, nàng ta có thân phậncao quý hơn nàng rất nhiều, nàng ta chình là một vị Công chúa.
~*~
“Nương, nữ nhi thực xin lỗi, Nương….Nữ nhi thật sự không kiên trì nổi, nữ nhi xin Nương hãy mang nữ nhi trở về nhà !”
Nàng cầu xin Nương, Nàng hi vọng Nương có thể mang Nàng về nhà, bỡi vì ở nơi này Nàng thật sự rất thống khổ, rất bất lực.
“Chuyện này làm sao được?” Đổng Phu nhân đau lòng nhìn nữ nhi, bà làm sao đành lòng nhìn nữ nhi đau lòng, như bà không biện pháp nào để giúp nữ nhi.
“Con rất muốn về nhà……”
“Đừng nói ngốc nữa!”
Đổng phu nhân liếc mắt trừng nữ nhi, rồi lập tức nhìn đến đại sảnh xem có người nào chú ý đến mẹ con bà không. Kế tiếp nhỏ giọng khuyên nữ nhi.
“Phi Hà a`…..Con đã gả vào Lưu gia, là hạnh phúc hay là khổ hoặc là nạn con cũng phải kiên cường chống đỡ, cho dù lần này hắn không mang theo người trở về. Thế thì sao? Sau này, hắn cũng sẽ nạp thiếp, nam nhân đều là như thế, chuyện này con nên tập thành thói quen.”
Nàng nhắm chặt lại hai mắt, nàng muốn rời nhanh nơi này.
“Con thực xin lỗi!”
Đổng Phu nhân muốn giữ lại nữ nhi,lại sợ hành động của bà dẫn đến sự chú ý của mọi người nên đành phải để Phi Hà rơi đi. Bà biết nữ nhi đang cố gắng ngụy trang bình tĩnh, bà nhận ra được nét buồn bã cô đơn trên khuôn mặt của nữ nhi, ánh mắt bà nhìn theo bộ dáng nữ nhi đang cố sức tránh né đám người trong đại sảnh,bà làm nương, bà làm sao không đau lòng, bà âm thầm thở dài như bà không có biện pháp nàođể giúp nữ nhi, việc bà có thể làm đó là khuyên nữ nhi phải kiên cường.
Ra được ngoài đại sảnh, nàng đi qua khúc hành lang gấp khúc, những người hầu trong Lưu gia đều không dám tiếp cận nàng,nàng bước đi hỗn độn, vô hồn không phân định được phương hướng.
Nàng muốn trốn vào một nơi im lặng, để có thể mang những đau đớn trong lòng bỏ xuống, Nàng ngẩn người đừng nhìn xung quanh, Nàng phát hiện thì ra trong Lưu phủ rộng lớn này, đã không có chỗ cho nàng an tâm “Chữa thương” khắp nơi đâu đâu cũng đều có phảng phất ánh mắt nhìn chăm chú vào Nàng, bọn họ để ý đến từng cử chỉ từng lời nói của Nàng, Nàng rất muốn khóc như lại không dũng khí để khóc.
Đúng lúc ấy! Phía trước có vài thân ảnh đi tới, âm thanh bọn họ nói chuyện nàng có thể nghe được rất rõ.
“Lưu huynh, thực sự có phước à! Vị nữ tử kia tuy rằng đến từ Mông Cổ, như nàng ta lại là Công chúa có địa vị cao quý, còn về tướng mạo thì xem ra so với nữ tử trong Kinh thành cũng chẳng thua kém. À còn vị cô nương Đổng gia nữa, Ta nghe nói Nàng ta dung mạo cũng rất xinh đẹp động lòng người, Lưu huynh thật có phúc lớn!”
“Các vị hãy nhìn xem, phúc này không phải ai cũng có thể dễ hưởng thụ à! Các vị xem xem, cô nương Đổng gia đợi Lưu huynh ba năm, nghe nói vẫn chưa có động phòng, Nàng ta thật vất vả đợi Trượng phu trở về, thế mà Trượng phu lại ở bên ngoài cưới thêm thê, ngay cả con đều có, Nàng ta cam lòng sao?Nàng ta sẽ không nháo loạn sao?”
Vừa nghe đến những lời bình luận của bọn họ, khuôn mặt Nàng càng lúc càng chuyển trắng bệch,mắt thấy đám bằng hữu của Trượng phu đang đi đến gần, Nàng sợ bọn họ phát hiện mình đang thất hồn lạc phách, Nàng hoảng loạnchạy vội qua rào hành lang trốn vào một bụi hoa rậm rạp.
Trong lúc vô tình, chân nàng không biết đập trúng cái gì vậy?
Cái gì? Cái gì còn động đẩy? Nàng sợ hãi té ngã nằm dài trên mặt đất.
~*~
Tiếp theo Nàng kinh hoảng ngồi dậy, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một gã nam tử đang ngồi cạnh bụi hoa, trong tay hắn còn cầm một chiếc giầy…… Giầy nhìn như đã bị hư.
Nàng vội vàng bối rối che lại miệng, ánh mắt chống lại ánh mắt của tên nam tử kia.
Tam hoàng tử Ứng Trị, nâng tay kéo vài sợi tóc dài trước ngực, mắt phượng mày kiếm cực kì tuấn lãng, buông ra chiếc giầy nhìn đến mu bàn tay mới bị nữ tử vô ý đập lên dường như đang đánh giá gì đó.
~*~
Một lúc sau, lại có người đi ngang qua hành lang bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, mà chuyệnbọn họ nói chính là bàn luận về chuyện của Nàng không những thế bọn họ khi nói còn thêm mắm dặm muối có lẽ do bọn họ lo nói chuyện nên không chú ý đến những âm thanh phát ra từ bụi hoa.
Ta im lặng không nói một câu, đợi đến khi đám người kia đi xa, ánh mắt linh động nhìn thẳng vào nữ tử vừa té ngã, lập tức nhận ra thân phận của nàng, nhìn đến hốc mắt nàng vẫn còn vươn lệ ta nở nụ cười nói:““Ngươi …. Người chính …Cái người …..Khổ sở chờ Trượng phụ ba năm còn chưa được động phòng, giờ lại được lên chức làm mẹ kế, cô nương Đổng gia?”
Ác danh truyền xa, trong mắt mọi người Tam Hoàng tử là một người rất đáng sợ, nếu nói ôn dịch rất đáng sợ thì Tam Hoàng tử so với ôn dịch còn đáng sợ nhiều hơn, kể cả người ngồi vị trí cao nhất quốc gia khi gặp Tam hoàng tử cũng phải nhanh chống tránh xa.Với tính cách như thế! Tam hoàng tử xuất hiện nơi nào, e rằng nơi ấy thiên hạ sẽ không có được một ngày bình yên. Nói tóm lại nơi nào có Tam hoàng tử xuất hiện, nhất định nơi đó gà chó sẽ sống không được yên ổn.
Tam hoàng tử đã rất nhiều lần vào Triều hô mưa gọi gió, nếu ai may mắn được Tam hoàng tử chiếu cố nhất định cuộc sống sẽ rơi vào tình cảnh thê thảm muốn chết không được muốn sống không yên, mà một khi biết chính mình đang được Tam hoàng tử quan tâm đến chắc chắn bọn họ sẽ sống trong tình trạng như ngồi trên đống than, ăn không ngon, ngủ không yên…
Nhìn đến ánh mắt nháy nháy trên khuôn mặt tuấn tú của vị nam tử ấy, Nàng bị dọa ngây người đến một hồi lâu mới phục hồi được thần trí nước mắt lại tràn mi trào ra.
“Nhìn xem!”
Đối mặt với bộ dáng đáng thương, hai mắt đẫm lệ lờ mờ của nữ tử, Ứng Trị vẫn không hề thể hiện phẩm đức cao nhã thương hương tiếc ngọc, ngược lại còn vươn bàn tay vừa mới bị làm dơ đưa đến trước mặt Phi Hà cố ý nhắc nhở.
“Làm dơ đến tay Gia!”
“Hic hic …. Thực xin lỗi……” Nàng vẫn không ngừng khóc, vừa khóc vừa nói, giọng nói mang theo sự khẩn trương, sự bi thảm, sự yếu ớt bất lực….Bỗng nhiên, Nàng không kiềm chế được chính mình, càng khóc càng to, càng khóc càng thảm…
Ta tức giận nói: “Gia vô duyên vô cớ bị ngươi làm dơ tay còn chưa khóc, ngươi khóc… Khóc…Khóc cái gì?”
“Không…… Không phải……”
Nàng dùng tay chà lau lung tung trên khuôn mặt đẫm ướt nước mắt, do dùng lực ở tay càng lúc càng gia tăng, khuôn mặt đẵm đầy nước mắt bị Nàng làm đến ửng hồng như nước mắt thì vẫn cứ tiếp tục tuông rơi, Nàng không có cách làm ngừng đi những dòng nước mắt Nàng càng muốn lau khô thì lại càng ẩm ướthơn.
Đúng vào lúc này, trên hành lang truyền đến âm thanh hỗn độn của những bước chân.
Nàng ngừng thở mờ mịt nhìn vào vị nam tử vừa suy nghỉ, nếu hắn là khách tại sao lại ngồi trong bụi hoa?
Đúng rồi, nàng phải cần nhanh chống rời đi nơi này! Nghĩ thế nàng vội chuyển thân mình đứng dậy lại phát hiện sức lực toàn thân tựa hồ như đã biến mất, chỉ đơn giản muốn đứng lên thế mà vẫn không đủ sức.
“Nênđi nơi nào, để tìmThiếu phu nhân đây?”
Trên hành lang, âm thanh nói chuyện của bọn nha hoàn lại một lần nữa truyền đến bụi hoa.
“Khách nhiều như vậy, Thiếu phu nhân đã đi đâu?”
“Haizzzz….Ta nghĩ nhất định là do trong lòng không được thoải mái muốn nhắm mắt làm ngơ tìm nơi nào trốn đi rồi!”
“Haizzz….Cũng tội cho Thiếu phu nhân, Ta nghe nói ngày đầu tiên khi Thiếu gia mang công chúa trở về phủ, đêm đó Thiếu phu nhân một mình trong phòng khóc hết cả đêm.”
“….Đùng thật là! Thiếu gia cũng có chút vô tình, từ khi trở về đến nay, vẫn chưa một lần đi tìm Thiếu phu nhân, chỉ luôn ở cùng vị Công chúa kia!….Mà Thiếu phu nhân đã chờ Thiếu gia nhiều năm như vậy, đối với một nữ tử thì có được bao nhiêu năm tuổi thanh xuân đâu thế mà…Haiz!..Thiếu phu nhân nhiều năm dài đợi, mõi mò chờ để đổi lấymột kết cục phủ phàng như vậy. Đúng thật đáng thương…!”
Nàng lại cúi đầu, nước mắt lại rơi nhiều hơn, tiếng bước chân cùng âm thanh nói chuyện của bọn nha hoàn cũng nhỏ dần, cảnh tượng bốn phía một lần nữa lại khôi phục trở về yên lặng, không cầm được đau khổ Nàng nghẹn ngào chậm rãi theo vành môi tuông ra….
“Ô…ô…ô…ô…..”
“Vương Bảo Xuyến chờ Tiết Bình Quý đợi mười tám năm, Ngươi mới chờ có ba năm lại có cơm ăn áo mặc, có cái gì mà khổ sở?”
Một câu thản nhiênbên tai nàng vang lên.
———-> Vương Bảo Xuyến chờ đợi Tiết Bình Quý 18 năm, đến khi thắng trận trở về Tiết Bình Quý mang theo một vị công chúa trở về, mà Vương Bảo Xuyến thì cùng con tự vận chết khi trượng phu trở về…Bị thảm!.
Nàng nâng ánh mắt nhìn lên, tuy rằng đôi mắt còn vươn lờ mờ lệ như vẫn thấy rất rõ ràng vẻ đùa cợt trên khuôn mặt tuấn tú kêu ngạo của vị nam tử kia, Nàng rất muốn cãi lại Hắn, rất muốn hô to một tiếng.“Ta cùng Ngươi không quan hệ.” Như từ nhỏ Nàng đã được học qua lễ nghĩa không cho phép bản thân làm ra chuyện thất lễ như vậy.
Vì thế, nàng chỉ có thể run rẩy thân mình, cố sức đứng lên rời đi chỗ nguy hiểm, vừa mới đi được vài bước phía sau chợt có một cỗ lực đánh úp vào mắt cá chân, hại nàng lại một lần nữa chật vật té ngã úp xuống mặt đất.Nàng giật mình nhìn lại.
~*~
Ta chậm rãi thu hồi hành động đánh lén, không thèm chú ý đến ánh mắt ấm ức của nàng ta, đưa lên bàn tay vừa rồi bị đập phảng phất tay nói: “Một người một cước mới công bằng.”
Nàng tức giận nói: “Ta đã xin lỗi!”
“Xin lỗi,xin lỗi, nếu xin lỗi có thể dùng được thì còn cần gì đến quan phủ ?” Thật ngốc!
Ta đưa tay hướng đến nàng, phất phất giống đuổi ruồi, đuổi muỗi: “Đúng là nữ nhân.”
Nam nhân này! Sao lại chán ghét đến thế, mà một nam nhân chán ghét như thế, tại sao lại là khách trong phủ? Nàng gặp phải luân phiên đả kích, một chút bình tỉnh còn kiềm chế lại đã bị người nam nhân này phá hủy. Nàng hé vành môi đã bị cắn đến rốm máu, một lần nữa trước người lạ mặt, hai tay che mặt rống khóc.
Ta nhíu mi nhìn những giọt lệ tuông rơi, tâm bỗng nhiên giao động, chẳng lẽ hành vi của mình vừa rồi có chút quá đáng sao? Điểm nào không đúng? Ta phân vân mở miệng hỏi:
“Trừ việc khóc ra, Ngươi không có việc gì khác sao?”
Tiếng khóc mang theo âm thanh bi thương, ủy khuất cùng nổi tuyệt vọng về sự phản bội của Trượng phu, trước mắt đã không có biện pháp bảo vệ chình mình, thế mà giờ còn bị người tự cao tự đại này khi dễ.
Đúng Nàng thật không có cách nào để đối phó người đang đứng trước mắt, Nàng càng không có cách nào để thoát đi nơi làmcho Nàngthương tâm! Ngoại trừ khóc ra, Nàng không biết mình có thể làm gì để tự giúp chính mình!
“Hừm!….Ngươi cứ như vậy khóc hoài sao, hiện tại Gia và ngươi lại đang ở cùng một chỗ nếu lỡ như bị người khác nhìn thấy người khóc thế này, bọn họ lại cho rằng Gia khi dễ ngươi.”
Không phải ta chưa thấy qua người có tình cảnh thê thảm, trên đời này còn có rất nhiều người có tình cảnh khổ hơn so với Nàng à. Haiz!…Mà Ta lại chình là người có tính cách chính nghĩa thấy người yếu thế bị bắt nạt luôn ra tay giúp đỡ ….Huống hồ tình cảnh đáng thương đang diễn ra trước mắt…..
“Ô ô ….ô ô….” Nàng càng khóc tiếng khóc càng lớn.
Haiz!…Thương tâm như vậy, tuyệt đối là do tên Trượng phu có thêm thê, mới hại nàng biến thành bộ dạng đáng thương vô năng vô lực thế này. ….Thôi thì vừa vặn hôm nay Ta gặp phải, xem như dotrời cao an bày vậy, nếu như thờ ơ lạnh nhạt không giúp chẳng phải quá lãnh khốc vô tình sao? Nghĩ đến ấy lòng Ta giao động tiếp tục hỏi nàng:
“Ngươi nói một chút xem ngươi muốn như thế nào? Gia sẽ mở lòng từ bi giúp ngươi một phen. ”
Nàng ngẩn người một lúc, Sao hắn còn chưa cút đi.
Nàng đang bị thương tâm, giờ còn bị hắn khi dể, chẳng lẽ hắn còn chưa vừa lòng sao? Hắn còn muốn quấy rầy nàng tiếp sao? Liếc trừng hắn một cái, đây là chuyện vô lễ tối thiểu mà nàng có thế làm.
Ánh mắt nàng nhìn ta mang theo lửa giận cùng mang tràn đầy cầu mong, đầy nhiệt quyết giống như một đóa hoa héo rũ trong phút chốc khôi phục lại sự sống một lần nữa nở rộ ……Thì ra biểu hiện của nàng là muốn nói cho ta hiểu nàng rất tin tưởng ta! Nàng hoàn tào tin tưởng ta sẽ có đủ năng lực giúp nàng.
Haiz…Xem ra nữ nhân này đang rất cần ta ra tay cứu vớt đây! Nghĩ được vấn đề ta gật gật đầu, đắc ý thỏa mãn tiếp nhận sứ mệnh.
Ta tiến về phía nàng, kế tiếp vỗ vỗ bả vai nàng quyết đoán nói :
“Xem ngươi đáng thương như vậy, khó được Gia hôm nay nhàn rảnh, Gia sẽ làm chủ cho người Gia sẽ lấy lại công bằng cho ngươi.”
“Cái gì?” Nàng nghe được cách xưng hô cùng thái độ, nhất thời kinh ngạc quên cả khóc.
Nàng thấy hắn xoay người nhìn về một phía, không biết hắn đã nhìn thấy gì như nàng thấy sắc mặt hắn càng lúc càng tỏ ra ngạo mạn.
Nàng lấy lại tinh thần, nhìn theo tầm mắt của hắn, đùng lúc trên hành lang xuất hiện thêm vài người hầu, có lẽ bọn họ bị bị tiềng khóc của nàng kinh hoảng nên đã đi tới, nàng thoáng nhìn đánh giá lại tình cảnh hiện tại của chình mình, phát hiện nàng đang còn cùng mội vị nam tử ở cùng một chỗ.
“Thiếu phu nhân……”
Một tiểu nha hoàn đi về phía nàng, trên mặt thoát ra nét kinh sợ muốn đến đi gần nàng như nhìn thấy Ứng Trị thì lập tức bước chân dừng lại…
Trước mắt bao người, bọn họ cô nam quả nữ trốn ở bụi hoa làm chuyện gì?
Phi Hà ngây ngẩn cả người, không biết nên nói gì để pháhủy đi bầu không khí quỷ dị, nàng thấy tiểu nha hoàn thân cận bên mình, vội quay nhanh gót chân chạy đi, như nàng vẫn không thể nói lênlời.
Đúng thật là họa vô đơn chí!
Trượng phu có thê mới, nàng tìm một chỗ vắng lặng để khóc. Thế mà lại gặp được hắn một kẻ chuyên nén đá xuống giếng, hiện tại còn bị hạ nhân nhìn thấy cùng hắn ở chung một chỗ……
Trước khi xuất giá, nàng chưa từng cùng phụ thân ở cùng một chỗ khi không có người, vì sợ chỉ trong một giờ hoặc nửa giờ cũng sẽ bị người ngoài đàm tiếu, hiện tại nàng lại đang cùng một nan tử không thân không thích ở chung một chỗ, không biết kế tiếp sẽ có thêm chuyện gì xảy ra …
Nàng bắt đầu cảm thấy đau đầu, nâng mắt nhìn đến sắc mặt của bọn hạ nhân, không biết bọn họ có hiểu lầm mối quan hệ giữa nàng cùng hắn không?
“Các ngươi đã thấy ?” Đúng lúc này, một đạo ngạo âm tanh chất vấn theo bên tai nàng xẹt qua.
Nàng ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn người đặt câu hỏi.
Hắn bước đến trước nàng, thân ảnh cao lớn lập tức đem nàng che ở phía sau đi mọi tránh ánh mắt tò mò của mọi người.
Bọn hạ nhân đối mặt Tam hoàng tử không dám nói một câu lắc đầu chạy nhanh đi thông báo.
Nàng nghe những tiếng bước chân vội vả rời đi, tâm tư nàng cũng bắt đầu hỗn loạnđầu óc choáng váng không hiểu được chính mình bước tiếp theo nên làm như thế nào?
Đi đối mặt Trượng phu, nàng là một hiền thê, đối mặt với cha mẹ chồng nàng là một nàng dâu thảo …… Nàng không muốn sự việc xảy ra như thế này…. Như mà, nàng lại không có năng lực chạy trốn, quả thực nếu như cần phải chạy trốn nàng cũng không biết mình nên chạy trốn đến nơi nào!
Ta quay đầu lại nhìn nàng, thấy trên khuôn mặt bi thương vẫn còn lưu lại những giọt nước mắt, trầm tư nói : “Đừng khóc!”
Hắn đúng là cái loại công tử ăn chơi trác táng, luôn mang con gái nhà đàng hoàn ra đùa giỡn, nghỉ đến thế làm cho nàng nhịn không được đôi mi thanh tú nhăn lại.
“Ngươi……” Nàng lại không nghỉ ra mình nên nói cái gì cho phải ?
Ta cao ngạo nhìn nàng liếc mắt một cái, lấy ra một quạt chậm rãi mở ra, ở trước ngực tiêu sái quạt quạt nói: “Tam gia.”
Một cỗ hương thơm bay vào mũi, Nàng nhận ra cây quạy này có giá trị rất cao.
“ Tam gia!” Vừa nghe danh xưng, kế tiếp liếc nhìn vào cây quạt nàng kinh ngạc ngẩn người.
“…… Tam gia.” Hiện tại Nàng đã xác định rõ hắn chính là Tam hoàng tử Ứng Trị, nàng đã nghe nói qua cách làm việc của Tam gia, người này làm việc luôn mang việc nhỏ hóa thành việc lớn, nói tóm lại “ Tam gia” chình là vị một cao thủ chuyên gây sóng gió.
Người này thật nguy hiểm, cùng người này ở cùng một chỗ thật không an toàn, cần phải nhanh chống rời đi, như chưa kịp rời đi thì hành lang lại một trận âm thanh tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Nàng nhìn thấy tiểu nha hoàn đã vội vàng đem cha mẹ chồng cùng Trượng phu mời tới.
Nàng phân vân, vừa muốn đi qua lại nhìn đến phía sau lưng Trượng phu là vị công chúa cao quý.
Thoáng chốc, nàng không tự chủ bước lùi trở lại phía sau Ứng Trị.
Nàng vẫn không có biện pháp đối mặt vị công chúa cao quý đó, cho dù nàng cũng là được cưới hỏi, cho dù nàng là chính thê lại còn vào cửa trước nàng ta, còn cùng Trượng phu thanh mai trúc mã hồn nhiên yêu say đắm…Thế mà, từ khi nữ nhân kia xuất hiện mọi chuyện tốt đẹp của nàng, mọi tình cảm yêu thương Trượng phu giành cho nàng đã giống như mộng hoàn toàn vỡ tan.
“Tam gia, Ngài cũng đến.”
“Không có từ xa tiếp đón, Tam gia như thế nào không vào trong?”
Ta lạnh lùng nhìn lại sự ân cần tiếp đón người của Lưu Thuận Nghiêu cây quạt trên tay chỉ hướng Đổng Phi Hà nói:
“Gia đến tìm nàng.”
Cái gì ? Nàng nghe vậy chấn kinh, ánh mắt mở lớn nhìn vào ánh mắt của mọi người đang nhìn vào nàng, trừ Ứng Trị mỗi người đều ngây dại.
Lưu Thuận Nghiêu là người đầu tiên lấy lại tỉnh táo, khách khí hỏi Ứng Trị :
“Tam gia cùng nội tử quen biết khi nào?”
“Thời điểm Ngươi không có ở nhà!” Ta cố ý ái muội nói.
Nàng bất chấp thất lễ kéo lấy Ứng Trị ống tay áo, hi vọng hắn có thể câm miệng.
Ta quay đầu, không kiên nhẫn nói :“Đừng nóng vội, để ta giải quyết đứng một bên xem đừng chen miệng vào.”
Hắn thái độ tuy rằng không tốt lắm như âm điệu lại ấm áp như đang nói chuyện với “Người một nhà!”
Lập tức, Lưu gia một nhà lớn nhỏ sắc mặt khẩn trương .
Từng đạo ánh mắt ngờ vực vô căn cứ chiếu thẳng vào trên người nàng, da đầu nàng run lên, nàng hướng ánh mắt nhìn đến nữ tử đang đứng phía sau Trượng phu, nàng ta hiện tại vừa tỏ ra kinh ngạc vừa vui sướng, khi nhìn thấy nàng gặp họa, nàng lại cảm thấy mình đã chết lặng đi không cần để tâm đến những ánh mắt của người khác nhìn nàng.
Dù sao, Phụ thân và Nương cũng không thể nào giúp đỡ nàng rời đi Lưu Gia, Trượng phu lại không yêu nàng, cha mẹ chồng không quan tâm nàng…… Còn có cái gì để nàng để ý ?
“Hôm nay các ngươi đã thấy, thế cũng tốt Gia đỡ phải tìm cơ hội nói rỏ với mọi người.”
Ta thần sắc tự nhiên, cầm lấy tay Đổng Phi Hà hào phóng nói với mọi người trong Lưu gia.
“Đúng vậy, các ngươi đã tận mắt nhìn thấy, nàng cùng Gia ở cùng một chỗ đã lâu.”
“Cái gì?”
Người đầu tiên phát ra âm thanh kinh ngạc chính là Mông Cổ công chúa, ánh mắt nàng ta tỏ sáng lấp lánh như ánh sao.
Lưu Thuận Nghiêu xanh mặt, nhìn xem vị thê tử mới rồi lại nhìn qua vị thê tử cũ, miệng giật giật không ra lời.
“Tam gia…… Ngài, Ngài nói thế là có ý gì?” Lưu lão gia cũng lão phu nhân quả thực khó có thể tin. Đổng Phi Hà mấy năm nay đều cùng bọn họ một chỗ, làm sao có thời gian rảnh nhàn đi vụng trộm ?
Nếu nói chuyện vụng trộm mới xảy ở ngày hôm nay khi Tam hoàng tử đến làm khách thì bọn họ còn có thể tin.Như mà Tam hoàng tử lại nói Tam hoàng tử đã âm thầm lui tới từ lâu, chuyện tuyệt đối không có khả năng!
“Tiếng người, nghe không hiểu sao?” Ta ôm lấy eo Đổng Phi Hà.
Nàng như bị sét đánh, hỏa thêu giống ngũ lôi oanh đỉnh, miệng nàng, môi nàng run run như vẫn im lặng không nói ra được từ nào .
Nàng đoán trước được Ứng Trị sẽ gây ra chuyện lại không dự đoán được chuyện sẽ xảy ra thế, đường đường một vị Hoàng tử lại điên cuồng đến đem danh tiết thanh danh chính mình phá hư.
“Tam gia, đừng quên thân phận Ngài, đừng làm ra những chuyện thẹn với hoàng tộc tổn hại đến mặt mũi đế vương!” Lưu Thuận Nghiêu cuối cùng cũng có thể phát ra lời.
“Chẳng lẽ ngươi đã quên, ngươi đã có thê tử lại ở trong nhà, thế mà còn bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, hài tử và tiểu thiếp đều mang về làm lễ vật cho chính thê, quả nhiên không có thẹn với gia tộc, phương diện này Gia thực không bằng ngươi, ngươi đi đánh giặc còn có thể đánh đến ra cả thê lẫn nhi, nếu những binh lính đều giống ngươi, ta nghĩ lần sau có khai chiến cả nước nam tử khẳng định đều tranh nhau đi ra chiến trường vì nước vì dân lập công.”
Ta vừa quạt quạt vừa trêu tức người, ta trêu tức người không mang theo một chữ thô tục lại còn thể hiện ra bộ dáng khâm phụ.
Không khí bỗng nhiên đông lạnh lại, người Lưu gia thì xấu hổ.
Đột nhiên có một tiếng cười phát phát ra, mọi người đều nhìn về ân thanh phát ra tiếng cười ấy.
Nàng đứng bên cạnh Ứng Trị, một tay che miệng cố tạo ra nét mặt nghiêm như vẫn nhìn ra được nàng đang cười.
Từ ngày Trượng phu khải hoàn trở về, đối với mọi chuyện xảy ra đều làm tâm nàng đau đớn, hôm nay nghe được những lời của Tam Gia, Trượng phụ đi bảo vệ lãnh thỗ, một sự việc thiên liêng cao cả, chuyển thành cùng nữ nhân khác đi sinh con nối giỏi tông đường.
Kể từ lúc Trượng phụ dẫn theo nữ nhân cùng hài tử trở về, nàng nghĩ trong cuộc đời còn lại tâm vĩnh viễn sẽ luôn đau khổ, như hiện tại nghe đến giọng điệu đùa cợt của Tam gia nói về ý nghĩa trong lần đi bảo vệ quốc gia, vì dân, vì nước của Trượng phu làm nàng thấy thực buồn cười, thực hoang đường, bỗng nhiên nàng cảm nhận những đau khổ, những chua xót dường đã tiêu tan.
“ Mọi chuyện là như vậy phải không?” Lưu Thuận Nghiêu, căm tức nhìn Đổng Phi Hà.
“Ngươi không tuân thủ theo tam tòng tứ đức, dám cũng người khác vụng trộm ?”
Nàng chỉ mỉm cười không một lời giải thích, nàng nhìn đến ánh mắt Trượng phu, trong ánh mắt sâu thẩm ấy giờ chỉ còn lại sự tức giận, trong ánh mắt ấy đã không còn tồn tại những ấm áp thương yêu giành cho nàng.
“Ngươi…… Điệu phụ ! Ngươi không nghĩ tới thân phận ngươi đối với ta là gì ?”
Không nhận được phản ứng cùng lời giải thích của Đổng Phi Hà, mà chỉ nhìn thấy nàng mặt trầm xuống biểu hiện cam chịu lửa giận trong lòng hắn càng tăng vọt.
Công chúa Mông Cổ chạy nhanh trấn an: “Đừng tức giận, chàng còn có ta.”
Nàng nghe vậy, nhịn không được lại nở nụ cười.
Vào lúc này cha mẹ chồng nàng đều đã giận tái mặt, bọn họ cùng nhau nhìn về nàng quát.
“Cười cái gì? Chuyện đã như thế ngươi không giải thích, còn có mặt mũi cười ? Ngươi không liêm sỉ sao ? Sự việc như thế nào, hãy nhanh nói cho rõ ràng!”
Nàng không thể không cười, chỉ vì nước mắt nàng đã rơi quá nhiều, hiện tại nước mắt nàng đã cạn, đã không còn nước mắt để cho nàng tuông lệ.
So về địa vị, Đổng gia có địa vị cao hơn nhiều so với Lưu gia, trước kia khi nàng còn là khuê nữ, những người đến cửa Đổng gia câu thân bị nàng từ chối so về gia cảnh và tài năng, tuấn tú hơn hẳn Lưu Thuận Nghiêu, nàng chọn Trượng phu bởi vì nàng cùng Trượng phu là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã biết nhau, cũng nhau lớn lên, cũng bỡi vì nàng nghĩ nàng cùng Trượng phu trải qua một thời gian dài biết đến nhau tình cảm cũng theo năm tháng càng lúc càng sâu, vì thế nếu nàng chọn Trượng phu chắc sẽ không dễ dàng bị phản bội.
Cho nên Nàng cự tuyệt rất nhiều nam nhân về tài, về điạ vị đều cao hơn Trượng phu, trong tâm nàng luôn nhận định Lưu Thuận Nghiêu chính là Trương phu sau này của nàng , nàng chờ đợi ngày Trượng phu đến xin hỏi cưới, nàng một lòng một dạ nguyện ý gả cho Trượng phu.
Thế mà…Trời xanh thật thích trêu người vào đêm động phòng, lại bắt nàng một mình ở tân phòng chờ đợi Trượng phu suốt ba năm, ba năm qua nàng luôn luôn kính trọng, cẩn thận chăm sóc cha mẹ chồng, vì Trượng phu quản lý gia nghiệp ba năm, chờ đợi nhớ thương ngày Trượng phụ thắng trận trở về , thế mà nàng lại đổi lấy một kết quả đau lòng, khiến tâm nàng trở thành một khối băng giá lạnh.
Nàng cảm thấy mình không cần phải giải thích thêm gì, nàng không muốn phải hạ mình giải thích biện minh cho chính mình ở trước mặt vị Công chúa Mông Cổ cao quý kia.
Ba năm rồi, nàng đã tận tâm tận sức hầu hạ cha mẹ chồng như bây giờ xem ra “Công chúa cùng với tôn tử. ” mới chính mới là người nhà của bọn họ, là tâm cang bảo bối của bọn họ, nàng chỉ là một người ngoài không thân không thích.
Ở Lưu Gia hiện tại…Còn có cái gì tốt để nàng tranh để, để nàng giành ?
“Các vị đừng có tức giận thế, việc này cũng không khó giải quyết.”
Chờ cho người Lưu gia mắng chửi xong, kinh ngạc xong, ta lên tiếng dùng cây quạt chỉ Lưu Thuận Nghiêu:
“Ngươi đi chơi ba năm, dẫn thêm thê nhi về đây vốn chính là ngươi không đúng trước.”
“Tam gia ! Hạ quan xuất chinh bảo vệ quốc thổ không phải đi chơi, còn chuyện cùng công chúa yêu nhau đó chính là do duyên phận, tất cả mọi chuyện chính là do nguyệt lão se duyên, không phải Hạ quan cố ý bên ngoài trêu hoa nghẹo nguyệt. Nhưng chuyện Ngài cùng nội tử cùng nhau làm ra những hành động trái luân thường đạo lý, chuyện đó thật không phải là tội dễ tha thứ. Hạ quan, không thể dễ dàng tha thứ cho loại hành vi như thế diễm ra tại Lưu Gia. ”
Ta nhẹ cười, nhìn Lưu Thuận Nghiêu liếc mắt, xem hắn như con kiến giọng điệu bình thản nói :
“Mọi việc cứ từ từ giải quyết, không cần phải chuyện bé xé ra to, hãy nghe Gia nói, các ngươi hãy cùng nhau đến quan phủ, cùng nhau hưu thê, hưu phu sau đó nam thì tái hôn, nữ tái giá chuyện này không phải rất đơn giản sao?”
“Vọng tưởng!” Lưu Thuận Ngiêu trừng mắt giận dữ nhìn đôi gian phu dâm phụ, nếu không vì Ứng Trị có thân phận cao quý, thì hắn đã trừng trị thẳng tay đối với đôi nam nữ này, đã yêu đương vụng trộm cẩu nam nữ lại còn dám nói với hắn đồi hưu thê, hắn tuyệt không dễ dàng bỏ qua, cũng không bao giờ cho bọn họ tội nguyện, hưu thê à chuyện đó tuyệt đối không xảy ra !
“ Hưu thê xong, ngươi cho công chúa làm chính thất, ngươi không muốn sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người nhất thời lại trầm mặc, ta chuyển tầm mắt hướng đến nữ tử phía sau Lưu Thuận Nghiêu.
Lưu Thuận Nghiêu, trên mặt hiện lên nét giao động những tình cảm nhỏ nhoi còn sót lại giành cho Đổng Phi Hà, sau khi nghe xong câu nói của Ứng Trị giờ đây đã hoàn toàn tiêu tan.
Nàng nhìn ra được nét mặt biến đổi của Trượng phu, cũng nhìn ra được vị trí của nàng trong ánh mắt ấy, nàng lại một lần nữa nhịn không được nở nụ cười. Nàng cười đến tuyệt vọng làm cho dung nhan tú lệ thật thê lương.
Trong lúc ấy, ánh mắt ta vô tình nhìn chăm chú vào Đổng Phi Hà đến suy mê. Ta bỗng nhiên nhận ra tâm tư tình cảm của một nử tử đối với ta hoàn toàn xa lạ. Tại sao ta cảm nhận được tâm của nàng, tại sao ta lại nhận ra nàng đang rất thương tâm……Những cảm xúc ấy, những đau khổ ấy tất cả đều khắc sâu vào trong tâm ta, trong cơ thể ta, làm cho ta không thể tiếp tục tự cao tự đại với nàng, làm tâm ta vì nàng giao động.
“Đủ không được cười!” Lưu Thuận Nghiêu, rống giận nhìn Đổng Phi Hà.
Ta thu hồi lại tâm mình. Lấy lại vẻ cao ngạo!
Lưu Thuận Nghiêu bây giờ chỉ cảm thấy kích động.“Đổng Phi Hà, ta thật sự là nhìn lầm ngươi !”
Hắn là một nam nhân, xuất chinh đánh giặc khi thắng trận trở về dẫn theo thê nhi, đối với thê tử chính thất của mình xem như không có tồn tại, tuy rằng nhìn lại hành động của mình cũng cảm thấy có chút đuối lý, như mà Đổng Phi Hà lại cùng Ứng Trị yêu đương vụng trộm sự việc này lại tạo ra cho hắn cảm giác bị thua thiệt.
Tuy nhiên, hắn cũng có Công chúa Mông Cổ, nàng vừa xinh đẹp, vừa cao quý, hắn cùng Công chúa lại có tình cảm lưu luyến, nàng vì hắn mà cam tâm chịu ủy khuất, làm nam nhi lại để nữ tử mình yêu thương chịu uất ức, hắn thật đau lòng. Hay là hắn nên bắt lấy cơ hội này, hưu Đổng Phi Hà cho Công chúa lên làm chính thất, Công chúa sẽ không bị uất ức chắc chắn nàng sẽ rất vui, không chỉ thế nàng cũng sẽ sự an tâm về địa vị của nàng trong tương lai, nói không chừng việc này lại có ích cho sự bang giao giữa hai nươc càng thêm bền vững.
Lập tức Lưu Thuận Nghiêu liền quyết định.
Thừa dịp, Mông Cổ công chúa cũng chen vào nói “Ta là người trên thảo nguyên tình tình luôn thẳng thắn, có thể nói là vô cùng thẳng thắng nếu các ngươi tâm đầu ý hợp, thật lòng yêu nhau, ta cũng sẽ chân thành chúc phúc cho các ngươi.” Mông Cổ công chúa , nhìn tình hình thấy được sự chọn lựa của Trượng phu tâm tình tỏ ra vui vẻ.
Chẳng lẽ chuyện Đổng Phi Hà cùng Ứng Trị yêu đương vụng trộm là một chuyện tốt sao? Người Lưu gia đáng lẽ sắc mặt phải khó coi mới đúng, thế mà bọn họ cùng Công chúa Mông Cổ lại tỏ ra rất vui vẻ!
Lưu Thuận Nghiêu, nhìn đến hai thê tử đồng thời cũng nhận ra được tâm tư tình cảm của hắnhiện tại đều giành cho thê tử mới.
Tuy rằng, tình cảm bây giờ của Lưu Thuận Nghiêu đặt ở Công chúa, như đối vời thê tử từ nhỏ cùng nhau lớn lên, vẫn là có chút cảm tình như vì người mình yêu không thể không hy sinh Đổng Phi Hà, đây là biện pháp tốt nhất.
“Phi hà, đây là lần cuối để ngươi nói rõ ràng, vì sao phải làm ra chuyện xấu xa hạ lưu như thế. Hôm nay ta cho ngươi, một cơ hội cuối cùng để giải thích……” —— Huống hồ, hắn chính là một nam nhân, nếu đã là nam nhân, thì có bao nhiêu nữ nhân đều là bình thường, mà là nữ nhân tuyệt đối, không thể phản bội nam nhân của mình ! Đổng Phi Hà, không tuân thủ phụ đạo nên hưu thê đó là lẽ thường tình, hình phạt như thế xem ra là còn nhẹ, so với lỗi của nàng gây ra nàng ta đáng phải nhận hậu quả nặng hơn thế.
“Nói chuyện với ngươi à !” Nàng tuy trong lòng đã sớm nghĩ, cần nên giải thích như mà khi đối mặt mọi người cùng Trượng phu nàng lại không muốn mở miệng giải thích thêm gì.
Đôi mắt nàng trong suốt nhìn vào cánh tay của Trượng phu đang bị vị Công chúa cao quý xinh đẹp ôm chặt lấy, lại nhìn qua cha me chồng thấy được cha mẹ chồng hiện đang cùng Trượng phu và Công chúa cùng nhau đứng một bên, nàng nhận ra được bọn họ là một gia đình, bọn họ là người một nhà, một gia đình đầm ấm mà trong gia đình này, đã không còn chỗ cho nàng, nàng bây giờ ngay cả một vị trì nhỏ nhoi cũng không có, đã không có khả năng chen chân vào cuộc sống của bọn họ.
Nàng lại lặng lẽ cúi đầu, nhìn xuống mũi chân, cảm nhận vị trí của nàng, nàng thật đã rời khỏi cuộc sống của bọn họ rồi.
Đây là, ranh giới phân biệt biệt rõ ràng, thế thì nàng còn lời nào để nói.
“Phi Hà?” Cha mẹ chồng, cũng nhau lên tiếng thúc giục nàng .
Nàng vẫn như cũ vẫn trầm mặc.
Nàng và Trượng phu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ba năm qua, một khoảng thời gian xem như không ngắn cũng không dài, nàng sớm chiều hầu hạ cha mẹ chồng, thế mà giờ bọn họ lại cần nàng giải thích, thế bọn họ cần nàng cần giải thích vấn đề gì? Chẳng lẽ sống chung một khoảng thời gian dài như vậy, bọn họ cũng không hiểu được tình tình của nàng sao?
Nàng hiểu được rằng, chỉ cần nàng giải thích, rồi tuyên thề, rồi khóc, rồi khẩn cầu, rồi lại cam đoan chính mình trong sạch, trong Lưu gia sẽ có người tin tưởng nàng, như mà nàng không có khả năng cầu xin như thế.
“Chúng ta hưu đi……”
Tâm nàng giờ như đống tro tàn, thậm chí không hề nhìn về Trượng phu, ánh mắt nàng dần dần lạnh như băng nhìn về người nử tử đang đứng dựa sát vào Trượng phu rồi lại nhìn đến sắc mặt không tốt của cha mẹ chồng.
Nàng chỉ muốn tìm một nơi vắng lặng, một góc riêng yên tĩnh, đễ bỏ đi những cái gông xiềng lễ nghĩa trói buộc một tiểu thư khuê các, phải hiền thục, phải bao dung, để có thể khóc to, để có thể hiện nổi thương tâm, nổi đau trong trái tim của nàng, để có thể thoài mái hơn, nàng muốn trốn đi để không phải đối mặt với mọi người khi tâm nàng đau khổ, nàng mệt mỏi khi phải ở trước mắt mọi người phải tỏ ra bao dung rộng lượng. Nàng chỉ muốn tìm một chỗ trốn thế mà….
Việc vui biến dạng thành thế này !
Lưu gia, mở tiệc chiêu đãi khách, chúc mừng con trên chiến trường bình an chiến thắng khải hoàn trở về còn cưới được cao quý Công chúa Mông Cổ, lại còn thêm cái tôn nhi, vốn là chuyện vui nào ngờ lại xảy ra sự tình này .
Mọi người, cảm thấy mình còn chúc mừng chưa đủ lại phát hiện chuyện con dâu Lưu gia, không tuân theo phụ đạo cùng Tam hoàng tử có gian tình!
Đây là, sự tình kinh thiên động địa thiếu chút nữa mang quan khách hù chết .
Trong số khách đó, người cảm thấy kinh hãi nhất chính là cha mẹ của Đổng Phi Hà!
————————————————————————————-
Vừa nghe tin tức, Đổng lão gia cùng Đổng phu nhân liền chạy đến nơi phát sinh sự việc như khi bọn họ vừa đến lại chính tai nghe được nữ nhi mình muốn cùng Lưu Thuận Nghiêu hưu, Đổng gia cảm thấy run động, nghi hoặc thậm chí khó có thể tin vào tai, bất chấp trước những tiếng chửi của mọi người trong Lưu gia, phu thê không ngừng kéo nữ nhi mang ra khỏi Lưu gia lên xe ngựa chạy về Đồng gia.
“Đây là thật sự thật ? Là thật sao? Ngươi cùng Tam hoàng tử, làm sao có thể có quan hệ?”
“Lão gia, nữ nhi của chính mình, Ngài cũng không hiểu biết sao? Phi hà nhu thuận từ nhỏ, như thế nào lại làm chuyện “Hồng Hạnh ra tường” Khẳng định là người Lưu gia, muốn cho Công chúa Mông Cổ lên làm chính thất, cố ý vu oan cho nữ nhi ngoan hiền của chúng ta, bọn họ cố ý mang nữ nhi ta của chúng đẩy ra khỏi cữa rồi cho Công chúa lên làm làm chính thất a!”
“Đúng vậy! Đúng vậy !” Sau khi nghe thê tử của mình nói, Đổng lão gia trong lòng chỉ cảm thấy căm giận bất bình, còn giận đánh vào nữ nhi, giống như giận cá chém thớt: “Đã sớm nói cho ngươi biết người Lưu gia không có cái gì tốt, ngươi không nghe lời ta, người cải lời ta, quyết định gả cho Lưu Thuận Nghiêu, kết quả sao ? Ngươi xem xem, hôm nay, chẳng những bị hắn bỏ còn bị người ta vu oan, ngươi thật sự là làm cho Đổng gia chúng ta mất mặt !”
Nàng ngồi trên xe ngựa chết lặng tùy ý phụ thân quở trách một nhà ba người ngồi trong xe ngựa hướng Đổng gia.
“Lão gia, chuyện xảy ra thế này ngài cũng đừng trách cứ nữ nhi nữa, nữ nhi của chú ta ngoan hiền thục đức có sai thi sai do ở Lưu Thuận Nghiêu, tên tiểu tử này quá tuyệt tình!”
“Đúng vậy! Việc này ta tuyệt không có thể như vậy bỏ qua !”
“Bỏ đi.” Nàng sắc mặt tái nhợt cất giọng nói.
Đổng lão gia nhìn thấy nữ nhi mình, hiện tại thật đáng thương trong lòng cũng rất khó chịu, lửa giận càng tăng cao hơn.
“Không được! Khi dễ nữ nhi của ta, chính là khi dễ ta!”
Đổng phụ nhân, đôi mắt đã nhuộm hồng nắm nữ nhi tay mình yêu thương nói:
“Phi Hà của chúng ta ngoan, cho dù Lưu gia tiểu tử lại có thêm bao nhiêu thê thiếp Phi Hà cũng sẽ không so đo, thế mà hắn lại có thể như vậy nhẫn tâm vu hại con, xem ra những tình cảm ngày xưa đối với Lưu gia một chút bận tâm cũng không có, tốt xấu gì chúng ta trước kia hai nhà vẫn là hàng xóm……”
Nàng bây giờ tâm hoảng loạn không muốn nghe Phụ thân, Mẫu thân nói lại những chuyện ngày xưa những tình cảm mà nàng luôn ôm ấp trân trọng, nàng mệt mỏi nói:
“Hắn không có vu hãm con, là do Tam hoàng tử nói hươu nói vượn làm cho hắn hiểu lầm.”
Song thân Phi Hà nghe xong ngẩn người, mới nghĩ lại đến sự tồn tại của Tam hoàng tử mà từ lúc nói chuyện cùng nữ nhi đến giờ, hai người đã lãng quên .
“Kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Tam hoàng tử, không có việc gì tại sao lại tới đó và tại sao Tam hoàng tử lại đến trêu chọc ngươi?”
Cha mẹ luân phiên tra hỏi nàng, nàng bất đắc dĩ mang mọi việc đơn giản một lần kể.
Nàng cũng không hiểu được, Ứng Trị làm như vậy mục đích là cái gì?
“Nói như vậy, kẻ đầu sỏ gây nên là Tam hoàng tử ?” Nghe xong, nữ nhi giải thích Đổng lão nếu có chút đăm chiêu.
Đổng phu nhân nhìn đến nữ nhi : “Không chừng Tam hoàng tử, thấy nữ nhi của chúng ta chịu ủy khuất nên nghỉ ra biện pháp thay nữ nhi giải quyết giành lại một chút công bằng cho nữ nhi chúng ta, như kết quả người Lưu gia lợi dụng cơ hội vu oan Phi hà.”
“Đúng vậy ! Ai chẳng biết nữ nhi chúng ta lại hiền tuệ lại có lễ nghĩa làm sao có thể chưa từng thấy qua Tam hoàng tử, làm sau mà có thể chỉ gặp một lần lại yêu đương vụng trộm? Huống chi con chúng ta, xuất giá rồi thì lại ít ra phủ, làm thế nào có thể cũng người ngoài vụng trộm ? Lưu gia từ trước đã khẳng định rõ ràng ý tứ, muốn lấy lòng vị Công chúa ngoại tộc kia, cố ý hy sinh Phi hà danh tiết đúng là vô sỉ!”
“ Nữ nhi đáng thương của ta, xảy ra sự tình thế này! Về sau phải làm thế nào đối mặt với người đời bây giờ a?”
Phu thê Đổng gia, càng nói càng phẫn nộ, đối với đứa con rể Lưu Thuận Nghiêu này bọn họ trước kia cũng đâu vừa lòng, chỉ vì nữ nhi mà chấp nhận .
Nhất là Đổng Lão gia, thân là đại thần được Hoàng Thượng đề cao lại kiêm nhiệm nhiều chức căn bản Lưu gia không sánh bằng.
Bất đắc dĩ do nữ nhi đối Lưu Thuận Nghiêu có tình nên vì thương nữ nhi nguyện theo ý nữ nhi, lại thêm tình nghĩa hai nhà lại từng là hàng xóm, tuy rằng thân phận địa vị tuy có sự chênh lệch lớn như không so đo. Cũng vì con Đổng gia đành phải chịu ủy khuất chính mình như ngày hôm nay Lưu Gia lại chẵng nghĩ gì đến tình xưa bọn họ Lưa Gia cách xử thế thật là quá chướng mắt.
Lưu gia tiểu tử, không biết quý trọng nữ nhi chúng ta đánh giặc trở về còn dẫn theo thê nhi.
Còn trước mặt người Đổng gia nói là một nam nhân có nhiều thê, nhiều thiếp chính là chuyện bình thường. Đổng gia cũng không thể nói gì chỉ có thể nhẫn.
Nhưng mà Tam hoàng tử này, khi ra tay thì viêc nhỏ đều hóa lớn mặt hồ tỉnh lặng lại nổi sóng.
Đổng gia không thể nhẫn nữa !
Một lát sau, xe ngựa đã đi đến của phủ Đổng gia .
“Các người đi vào trước, ta đi đồi lại công đạo !” Đổng Lão gia chờ cho thê tử và nữ nhi xuống xe ngựa, còn mình vẫn ngồi bất động.
“Lão gia, Ngài muốn đi đâu?”
“Tiến cung, tìm Hoàng Thượng ra mặt đồi lại công đạo việc này tuyệt đối không có thể tùy tiện bỏ qua !”
Nàng vừa nghe tâm lại sinh ra lo âu. “Phụ thân muốn làm như thế nào ?”
“ Phu thân muốn đi xin chỉ thị vạn tuế, xem Hoàng Thượng với hành động của Tam hoàng tử xử lý như thế nào? Và cũng xem Lưu Gia giải quyết chuyện này ra sao!”
“ Phụ thân! Đừng như vậy……”
“Sự tình quan trọng đến hạnh phúc cả đời của con và danh tiết của Đổng gia chúng ta, phụ thân không thể dễ bỏ qua như vậy!”
“Phụ thân, chờ một chút, chúng ta hãy thương lượng thương lượng lại …… Phụ thân!”
Nàng việc không ngừng ngăn cản, như phụ thân nàng đã quyết hoàn toàn không nghe gì đến lời khuyên của nàng cũng không nói thêm với nàng một câu, dùng sức đẩy ra nàng quyết liệt hạ lệnh cho xa phu chạy hường hoàng cung .
Thời gian thấm thoát đi qua, thoáng chốc đã được ba năm. Ba năm qua thư của Trượng phu gởi về quê nhà cũng dần dần ít đi.
Đổng Phi Hà, nàng ưu sầu ba năm, lo lắng ba năm, dày vò ba năm, vất vả chờ đợi ba năm, cuối cùng cũng nhận được tin thắng trận của Trưởng phu truyền về.
Trượng phụ cùng đại quân thắng trận khải hoàn trở về quê hương, người mà nàng ngày đêm thương nhớđã bình bình an an trở về, đồng thời địa vị trên quan trường cũng được tăng cao.
~*~
Lưu phủ! Toàn gia tổ chức ăn mừng.
Nàng rất vui, đúng nàng rất vui vẻ!
Nàng rất vui, nàng quả thật rất vui khi nhận được tin Trượng phụ thắng trận trở về như… Trượng phu nàng…Trượng phu nàng còn mang theo về một nữ nhân, một đứa nhỏ.
Nếu như Trượng phu khôngmang về nữ nhân và đứa bé, nhất định nàng sẽ rất vui vẻ, rất hạnh phúc dù đang nằm mơ nàng vẫn tươi cười….Nhưng mà……
“Phi Hà à!…….Nương biết con không được vui, như dù sao chuyện cũng đã xảy ra ….Chúng ta không có biện pháp nào để cứu giảm, Nương khuyên con nên bỏ qua….Xem như là chuyện nhỏ, Nương khuyên con nên tươi cười một chút, đừng ủ rũ nữa … Nhìn thấy con thế!…Nương chỉ sợ con lại bị mọi người cười nhạo lại bị bọn họ nói con không có phong độ, không rộng lượng...”
Đổng phu nhân, ngồi bên cạnh nữ nhi mà bà hết lòng yêu thương, bà cầm lấy bàn tay mền mại của nữ nhi nhỏ giọng khuyên bảo, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm vào đại sảnh đang náo nhiệt, bà lo lắng cẩn thận quan sát xung quanh, bà sợ các vị khách chú ý tới hai mẹ con bà, bà sợ mọi người nhận ra thái độ mất đi tự nhiên của nữ nhi.
~*~
Nàng cúi đầu không nói, Trượng phu chinh chiến trở về, không chỉ cưới thêm thê tử mà cả đứa nhỏ cũng có, nghĩ đến những chuyện đấy nàng cố nén không khócđã rất khó khắngian nan thì làm sao có thể miễn cưỡng cười vui!
Nàng hiểu mọi chuyện đang diễn ra đối vời nàng là chuyện không vui, như đối Lưu gia đó lại là một sự kiện vui, một chuyện rất đáng để ăn mừng.
Trong Lưu gia, mọi người đều thoái mái vui vẻ trò chuyện, bọn họ cùng nhau chúc mừng Trượng phu thắng trận thuận lợi hồi hương, cưới được nữ tử có địa vị cao sang có được người thừa kế…
Phụ thân, Mẫu thân cũng được mời tới làm khách, song thân nàng cùng với các vị khách mời tươi cười vì Trượng phu vì Lưu gia chúc mừng….. Đúng thật là chuyên đáng ăn mừng mà!
Nàng từ nhỏ, đã trải qua cách giáo dục nghiêm khắc, nàng hiểu chính mình cần phải hào phóng, cần phải rộng lượng, cần phải khoan dung, cần phải cùng mọi người tươi cười ăn mừng….Như mà…Nàng!…Nàng không thể làm được!
“Nương!……”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng đông vui bốn phía, ánh mắt lạnh lẽo u sầu.
“Nữ nhi thực xin lỗi! Nữ nhi không thể cười nổi.”
Trượng phu, từ khi trở về phủ đến nay, luôn cùng ở một chỗ với nữ nhân kia, trong phòng bọn họ thỉnh thoảng lại truyền ra âm thanh hài tử khóc cười. Còn nàng là nguyên phối là chính thê lại một mình tĩnh mịch nơi cô phòng, một mình chờ đợi ba năm rồi lại một mình âm thầm nghe âm thanh vui vẻ hạnh phúc cả nhà hòa thuận mà âm thanh đó lại không thuộc về Nàng.
Chỉ trong một thời gian ngắn, địa vị của Nàng ở Lưu gia xuống dốc rất nhanh, Nàng hiển nhiên trở thành người dư thừa trong Lưu gia, cha mẹ chồng trước kia luôn yêu thương chăm sóc nàng, thế mà từ khi có sự xuất hiện của đứa bé và nữ tữ kia thì mối quan hệ giữa Nàng cùng cha mẹ chồng càng lúc càng trở nên bất hòa, cha mẹ chồng hiện tại chỉ quan tâm chiếu cố đến mẫu tử bọn họ.
Mà nữ nhân này! Nàng ta cũng không phải là một nữ nhân bình thường, nàng ta có thân phậncao quý hơn nàng rất nhiều, nàng ta chình là một vị Công chúa.
~*~
“Nương, nữ nhi thực xin lỗi, Nương….Nữ nhi thật sự không kiên trì nổi, nữ nhi xin Nương hãy mang nữ nhi trở về nhà !”
Nàng cầu xin Nương, Nàng hi vọng Nương có thể mang Nàng về nhà, bỡi vì ở nơi này Nàng thật sự rất thống khổ, rất bất lực.
“Chuyện này làm sao được?” Đổng Phu nhân đau lòng nhìn nữ nhi, bà làm sao đành lòng nhìn nữ nhi đau lòng, như bà không biện pháp nào để giúp nữ nhi.
“Con rất muốn về nhà……”
“Đừng nói ngốc nữa!”
Đổng phu nhân liếc mắt trừng nữ nhi, rồi lập tức nhìn đến đại sảnh xem có người nào chú ý đến mẹ con bà không. Kế tiếp nhỏ giọng khuyên nữ nhi.
“Phi Hà a`…..Con đã gả vào Lưu gia, là hạnh phúc hay là khổ hoặc là nạn con cũng phải kiên cường chống đỡ, cho dù lần này hắn không mang theo người trở về. Thế thì sao? Sau này, hắn cũng sẽ nạp thiếp, nam nhân đều là như thế, chuyện này con nên tập thành thói quen.”
Nàng nhắm chặt lại hai mắt, nàng muốn rời nhanh nơi này.
“Con thực xin lỗi!”
Đổng Phu nhân muốn giữ lại nữ nhi,lại sợ hành động của bà dẫn đến sự chú ý của mọi người nên đành phải để Phi Hà rơi đi. Bà biết nữ nhi đang cố gắng ngụy trang bình tĩnh, bà nhận ra được nét buồn bã cô đơn trên khuôn mặt của nữ nhi, ánh mắt bà nhìn theo bộ dáng nữ nhi đang cố sức tránh né đám người trong đại sảnh,bà làm nương, bà làm sao không đau lòng, bà âm thầm thở dài như bà không có biện pháp nàođể giúp nữ nhi, việc bà có thể làm đó là khuyên nữ nhi phải kiên cường.
Ra được ngoài đại sảnh, nàng đi qua khúc hành lang gấp khúc, những người hầu trong Lưu gia đều không dám tiếp cận nàng,nàng bước đi hỗn độn, vô hồn không phân định được phương hướng.
Nàng muốn trốn vào một nơi im lặng, để có thể mang những đau đớn trong lòng bỏ xuống, Nàng ngẩn người đừng nhìn xung quanh, Nàng phát hiện thì ra trong Lưu phủ rộng lớn này, đã không có chỗ cho nàng an tâm “Chữa thương” khắp nơi đâu đâu cũng đều có phảng phất ánh mắt nhìn chăm chú vào Nàng, bọn họ để ý đến từng cử chỉ từng lời nói của Nàng, Nàng rất muốn khóc như lại không dũng khí để khóc.
Đúng lúc ấy! Phía trước có vài thân ảnh đi tới, âm thanh bọn họ nói chuyện nàng có thể nghe được rất rõ.
“Lưu huynh, thực sự có phước à! Vị nữ tử kia tuy rằng đến từ Mông Cổ, như nàng ta lại là Công chúa có địa vị cao quý, còn về tướng mạo thì xem ra so với nữ tử trong Kinh thành cũng chẳng thua kém. À còn vị cô nương Đổng gia nữa, Ta nghe nói Nàng ta dung mạo cũng rất xinh đẹp động lòng người, Lưu huynh thật có phúc lớn!”
“Các vị hãy nhìn xem, phúc này không phải ai cũng có thể dễ hưởng thụ à! Các vị xem xem, cô nương Đổng gia đợi Lưu huynh ba năm, nghe nói vẫn chưa có động phòng, Nàng ta thật vất vả đợi Trượng phu trở về, thế mà Trượng phu lại ở bên ngoài cưới thêm thê, ngay cả con đều có, Nàng ta cam lòng sao?Nàng ta sẽ không nháo loạn sao?”
Vừa nghe đến những lời bình luận của bọn họ, khuôn mặt Nàng càng lúc càng chuyển trắng bệch,mắt thấy đám bằng hữu của Trượng phu đang đi đến gần, Nàng sợ bọn họ phát hiện mình đang thất hồn lạc phách, Nàng hoảng loạnchạy vội qua rào hành lang trốn vào một bụi hoa rậm rạp.
Trong lúc vô tình, chân nàng không biết đập trúng cái gì vậy?
Cái gì? Cái gì còn động đẩy? Nàng sợ hãi té ngã nằm dài trên mặt đất.
~*~
Tiếp theo Nàng kinh hoảng ngồi dậy, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một gã nam tử đang ngồi cạnh bụi hoa, trong tay hắn còn cầm một chiếc giầy…… Giầy nhìn như đã bị hư.
Nàng vội vàng bối rối che lại miệng, ánh mắt chống lại ánh mắt của tên nam tử kia.
Tam hoàng tử Ứng Trị, nâng tay kéo vài sợi tóc dài trước ngực, mắt phượng mày kiếm cực kì tuấn lãng, buông ra chiếc giầy nhìn đến mu bàn tay mới bị nữ tử vô ý đập lên dường như đang đánh giá gì đó.
~*~
Một lúc sau, lại có người đi ngang qua hành lang bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, mà chuyệnbọn họ nói chính là bàn luận về chuyện của Nàng không những thế bọn họ khi nói còn thêm mắm dặm muối có lẽ do bọn họ lo nói chuyện nên không chú ý đến những âm thanh phát ra từ bụi hoa.
Ta im lặng không nói một câu, đợi đến khi đám người kia đi xa, ánh mắt linh động nhìn thẳng vào nữ tử vừa té ngã, lập tức nhận ra thân phận của nàng, nhìn đến hốc mắt nàng vẫn còn vươn lệ ta nở nụ cười nói:““Ngươi …. Người chính …Cái người …..Khổ sở chờ Trượng phụ ba năm còn chưa được động phòng, giờ lại được lên chức làm mẹ kế, cô nương Đổng gia?”
Ác danh truyền xa, trong mắt mọi người Tam Hoàng tử là một người rất đáng sợ, nếu nói ôn dịch rất đáng sợ thì Tam Hoàng tử so với ôn dịch còn đáng sợ nhiều hơn, kể cả người ngồi vị trí cao nhất quốc gia khi gặp Tam hoàng tử cũng phải nhanh chống tránh xa.Với tính cách như thế! Tam hoàng tử xuất hiện nơi nào, e rằng nơi ấy thiên hạ sẽ không có được một ngày bình yên. Nói tóm lại nơi nào có Tam hoàng tử xuất hiện, nhất định nơi đó gà chó sẽ sống không được yên ổn.
Tam hoàng tử đã rất nhiều lần vào Triều hô mưa gọi gió, nếu ai may mắn được Tam hoàng tử chiếu cố nhất định cuộc sống sẽ rơi vào tình cảnh thê thảm muốn chết không được muốn sống không yên, mà một khi biết chính mình đang được Tam hoàng tử quan tâm đến chắc chắn bọn họ sẽ sống trong tình trạng như ngồi trên đống than, ăn không ngon, ngủ không yên…
Nhìn đến ánh mắt nháy nháy trên khuôn mặt tuấn tú của vị nam tử ấy, Nàng bị dọa ngây người đến một hồi lâu mới phục hồi được thần trí nước mắt lại tràn mi trào ra.
“Nhìn xem!”
Đối mặt với bộ dáng đáng thương, hai mắt đẫm lệ lờ mờ của nữ tử, Ứng Trị vẫn không hề thể hiện phẩm đức cao nhã thương hương tiếc ngọc, ngược lại còn vươn bàn tay vừa mới bị làm dơ đưa đến trước mặt Phi Hà cố ý nhắc nhở.
“Làm dơ đến tay Gia!”
“Hic hic …. Thực xin lỗi……” Nàng vẫn không ngừng khóc, vừa khóc vừa nói, giọng nói mang theo sự khẩn trương, sự bi thảm, sự yếu ớt bất lực….Bỗng nhiên, Nàng không kiềm chế được chính mình, càng khóc càng to, càng khóc càng thảm…
Ta tức giận nói: “Gia vô duyên vô cớ bị ngươi làm dơ tay còn chưa khóc, ngươi khóc… Khóc…Khóc cái gì?”
“Không…… Không phải……”
Nàng dùng tay chà lau lung tung trên khuôn mặt đẫm ướt nước mắt, do dùng lực ở tay càng lúc càng gia tăng, khuôn mặt đẵm đầy nước mắt bị Nàng làm đến ửng hồng như nước mắt thì vẫn cứ tiếp tục tuông rơi, Nàng không có cách làm ngừng đi những dòng nước mắt Nàng càng muốn lau khô thì lại càng ẩm ướthơn.
Đúng vào lúc này, trên hành lang truyền đến âm thanh hỗn độn của những bước chân.
Nàng ngừng thở mờ mịt nhìn vào vị nam tử vừa suy nghỉ, nếu hắn là khách tại sao lại ngồi trong bụi hoa?
Đúng rồi, nàng phải cần nhanh chống rời đi nơi này! Nghĩ thế nàng vội chuyển thân mình đứng dậy lại phát hiện sức lực toàn thân tựa hồ như đã biến mất, chỉ đơn giản muốn đứng lên thế mà vẫn không đủ sức.
“Nênđi nơi nào, để tìmThiếu phu nhân đây?”
Trên hành lang, âm thanh nói chuyện của bọn nha hoàn lại một lần nữa truyền đến bụi hoa.
“Khách nhiều như vậy, Thiếu phu nhân đã đi đâu?”
“Haizzzz….Ta nghĩ nhất định là do trong lòng không được thoải mái muốn nhắm mắt làm ngơ tìm nơi nào trốn đi rồi!”
“Haizzz….Cũng tội cho Thiếu phu nhân, Ta nghe nói ngày đầu tiên khi Thiếu gia mang công chúa trở về phủ, đêm đó Thiếu phu nhân một mình trong phòng khóc hết cả đêm.”
“….Đùng thật là! Thiếu gia cũng có chút vô tình, từ khi trở về đến nay, vẫn chưa một lần đi tìm Thiếu phu nhân, chỉ luôn ở cùng vị Công chúa kia!….Mà Thiếu phu nhân đã chờ Thiếu gia nhiều năm như vậy, đối với một nữ tử thì có được bao nhiêu năm tuổi thanh xuân đâu thế mà…Haiz!..Thiếu phu nhân nhiều năm dài đợi, mõi mò chờ để đổi lấymột kết cục phủ phàng như vậy. Đúng thật đáng thương…!”
Nàng lại cúi đầu, nước mắt lại rơi nhiều hơn, tiếng bước chân cùng âm thanh nói chuyện của bọn nha hoàn cũng nhỏ dần, cảnh tượng bốn phía một lần nữa lại khôi phục trở về yên lặng, không cầm được đau khổ Nàng nghẹn ngào chậm rãi theo vành môi tuông ra….
“Ô…ô…ô…ô…..”
“Vương Bảo Xuyến chờ Tiết Bình Quý đợi mười tám năm, Ngươi mới chờ có ba năm lại có cơm ăn áo mặc, có cái gì mà khổ sở?”
Một câu thản nhiênbên tai nàng vang lên.
———-> Vương Bảo Xuyến chờ đợi Tiết Bình Quý 18 năm, đến khi thắng trận trở về Tiết Bình Quý mang theo một vị công chúa trở về, mà Vương Bảo Xuyến thì cùng con tự vận chết khi trượng phu trở về…Bị thảm!.
Nàng nâng ánh mắt nhìn lên, tuy rằng đôi mắt còn vươn lờ mờ lệ như vẫn thấy rất rõ ràng vẻ đùa cợt trên khuôn mặt tuấn tú kêu ngạo của vị nam tử kia, Nàng rất muốn cãi lại Hắn, rất muốn hô to một tiếng.“Ta cùng Ngươi không quan hệ.” Như từ nhỏ Nàng đã được học qua lễ nghĩa không cho phép bản thân làm ra chuyện thất lễ như vậy.
Vì thế, nàng chỉ có thể run rẩy thân mình, cố sức đứng lên rời đi chỗ nguy hiểm, vừa mới đi được vài bước phía sau chợt có một cỗ lực đánh úp vào mắt cá chân, hại nàng lại một lần nữa chật vật té ngã úp xuống mặt đất.Nàng giật mình nhìn lại.
~*~
Ta chậm rãi thu hồi hành động đánh lén, không thèm chú ý đến ánh mắt ấm ức của nàng ta, đưa lên bàn tay vừa rồi bị đập phảng phất tay nói: “Một người một cước mới công bằng.”
Nàng tức giận nói: “Ta đã xin lỗi!”
“Xin lỗi,xin lỗi, nếu xin lỗi có thể dùng được thì còn cần gì đến quan phủ ?” Thật ngốc!
Ta đưa tay hướng đến nàng, phất phất giống đuổi ruồi, đuổi muỗi: “Đúng là nữ nhân.”
Nam nhân này! Sao lại chán ghét đến thế, mà một nam nhân chán ghét như thế, tại sao lại là khách trong phủ? Nàng gặp phải luân phiên đả kích, một chút bình tỉnh còn kiềm chế lại đã bị người nam nhân này phá hủy. Nàng hé vành môi đã bị cắn đến rốm máu, một lần nữa trước người lạ mặt, hai tay che mặt rống khóc.
Ta nhíu mi nhìn những giọt lệ tuông rơi, tâm bỗng nhiên giao động, chẳng lẽ hành vi của mình vừa rồi có chút quá đáng sao? Điểm nào không đúng? Ta phân vân mở miệng hỏi:
“Trừ việc khóc ra, Ngươi không có việc gì khác sao?”
Tiếng khóc mang theo âm thanh bi thương, ủy khuất cùng nổi tuyệt vọng về sự phản bội của Trượng phu, trước mắt đã không có biện pháp bảo vệ chình mình, thế mà giờ còn bị người tự cao tự đại này khi dễ.
Đúng Nàng thật không có cách nào để đối phó người đang đứng trước mắt, Nàng càng không có cách nào để thoát đi nơi làmcho Nàngthương tâm! Ngoại trừ khóc ra, Nàng không biết mình có thể làm gì để tự giúp chính mình!
“Hừm!….Ngươi cứ như vậy khóc hoài sao, hiện tại Gia và ngươi lại đang ở cùng một chỗ nếu lỡ như bị người khác nhìn thấy người khóc thế này, bọn họ lại cho rằng Gia khi dễ ngươi.”
Không phải ta chưa thấy qua người có tình cảnh thê thảm, trên đời này còn có rất nhiều người có tình cảnh khổ hơn so với Nàng à. Haiz!…Mà Ta lại chình là người có tính cách chính nghĩa thấy người yếu thế bị bắt nạt luôn ra tay giúp đỡ ….Huống hồ tình cảnh đáng thương đang diễn ra trước mắt…..
“Ô ô ….ô ô….” Nàng càng khóc tiếng khóc càng lớn.
Haiz!…Thương tâm như vậy, tuyệt đối là do tên Trượng phu có thêm thê, mới hại nàng biến thành bộ dạng đáng thương vô năng vô lực thế này. ….Thôi thì vừa vặn hôm nay Ta gặp phải, xem như dotrời cao an bày vậy, nếu như thờ ơ lạnh nhạt không giúp chẳng phải quá lãnh khốc vô tình sao? Nghĩ đến ấy lòng Ta giao động tiếp tục hỏi nàng:
“Ngươi nói một chút xem ngươi muốn như thế nào? Gia sẽ mở lòng từ bi giúp ngươi một phen. ”
Nàng ngẩn người một lúc, Sao hắn còn chưa cút đi.
Nàng đang bị thương tâm, giờ còn bị hắn khi dể, chẳng lẽ hắn còn chưa vừa lòng sao? Hắn còn muốn quấy rầy nàng tiếp sao? Liếc trừng hắn một cái, đây là chuyện vô lễ tối thiểu mà nàng có thế làm.
Ánh mắt nàng nhìn ta mang theo lửa giận cùng mang tràn đầy cầu mong, đầy nhiệt quyết giống như một đóa hoa héo rũ trong phút chốc khôi phục lại sự sống một lần nữa nở rộ ……Thì ra biểu hiện của nàng là muốn nói cho ta hiểu nàng rất tin tưởng ta! Nàng hoàn tào tin tưởng ta sẽ có đủ năng lực giúp nàng.
Haiz…Xem ra nữ nhân này đang rất cần ta ra tay cứu vớt đây! Nghĩ được vấn đề ta gật gật đầu, đắc ý thỏa mãn tiếp nhận sứ mệnh.
Ta tiến về phía nàng, kế tiếp vỗ vỗ bả vai nàng quyết đoán nói :
“Xem ngươi đáng thương như vậy, khó được Gia hôm nay nhàn rảnh, Gia sẽ làm chủ cho người Gia sẽ lấy lại công bằng cho ngươi.”
“Cái gì?” Nàng nghe được cách xưng hô cùng thái độ, nhất thời kinh ngạc quên cả khóc.
Nàng thấy hắn xoay người nhìn về một phía, không biết hắn đã nhìn thấy gì như nàng thấy sắc mặt hắn càng lúc càng tỏ ra ngạo mạn.
Nàng lấy lại tinh thần, nhìn theo tầm mắt của hắn, đùng lúc trên hành lang xuất hiện thêm vài người hầu, có lẽ bọn họ bị bị tiềng khóc của nàng kinh hoảng nên đã đi tới, nàng thoáng nhìn đánh giá lại tình cảnh hiện tại của chình mình, phát hiện nàng đang còn cùng mội vị nam tử ở cùng một chỗ.
“Thiếu phu nhân……”
Một tiểu nha hoàn đi về phía nàng, trên mặt thoát ra nét kinh sợ muốn đến đi gần nàng như nhìn thấy Ứng Trị thì lập tức bước chân dừng lại…
Trước mắt bao người, bọn họ cô nam quả nữ trốn ở bụi hoa làm chuyện gì?
Phi Hà ngây ngẩn cả người, không biết nên nói gì để pháhủy đi bầu không khí quỷ dị, nàng thấy tiểu nha hoàn thân cận bên mình, vội quay nhanh gót chân chạy đi, như nàng vẫn không thể nói lênlời.
Đúng thật là họa vô đơn chí!
Trượng phu có thê mới, nàng tìm một chỗ vắng lặng để khóc. Thế mà lại gặp được hắn một kẻ chuyên nén đá xuống giếng, hiện tại còn bị hạ nhân nhìn thấy cùng hắn ở chung một chỗ……
Trước khi xuất giá, nàng chưa từng cùng phụ thân ở cùng một chỗ khi không có người, vì sợ chỉ trong một giờ hoặc nửa giờ cũng sẽ bị người ngoài đàm tiếu, hiện tại nàng lại đang cùng một nan tử không thân không thích ở chung một chỗ, không biết kế tiếp sẽ có thêm chuyện gì xảy ra …
Nàng bắt đầu cảm thấy đau đầu, nâng mắt nhìn đến sắc mặt của bọn hạ nhân, không biết bọn họ có hiểu lầm mối quan hệ giữa nàng cùng hắn không?
“Các ngươi đã thấy ?” Đúng lúc này, một đạo ngạo âm tanh chất vấn theo bên tai nàng xẹt qua.
Nàng ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn người đặt câu hỏi.
Hắn bước đến trước nàng, thân ảnh cao lớn lập tức đem nàng che ở phía sau đi mọi tránh ánh mắt tò mò của mọi người.
Bọn hạ nhân đối mặt Tam hoàng tử không dám nói một câu lắc đầu chạy nhanh đi thông báo.
Nàng nghe những tiếng bước chân vội vả rời đi, tâm tư nàng cũng bắt đầu hỗn loạnđầu óc choáng váng không hiểu được chính mình bước tiếp theo nên làm như thế nào?
Đi đối mặt Trượng phu, nàng là một hiền thê, đối mặt với cha mẹ chồng nàng là một nàng dâu thảo …… Nàng không muốn sự việc xảy ra như thế này…. Như mà, nàng lại không có năng lực chạy trốn, quả thực nếu như cần phải chạy trốn nàng cũng không biết mình nên chạy trốn đến nơi nào!
Ta quay đầu lại nhìn nàng, thấy trên khuôn mặt bi thương vẫn còn lưu lại những giọt nước mắt, trầm tư nói : “Đừng khóc!”
Hắn đúng là cái loại công tử ăn chơi trác táng, luôn mang con gái nhà đàng hoàn ra đùa giỡn, nghỉ đến thế làm cho nàng nhịn không được đôi mi thanh tú nhăn lại.
“Ngươi……” Nàng lại không nghỉ ra mình nên nói cái gì cho phải ?
Ta cao ngạo nhìn nàng liếc mắt một cái, lấy ra một quạt chậm rãi mở ra, ở trước ngực tiêu sái quạt quạt nói: “Tam gia.”
Một cỗ hương thơm bay vào mũi, Nàng nhận ra cây quạy này có giá trị rất cao.
“ Tam gia!” Vừa nghe danh xưng, kế tiếp liếc nhìn vào cây quạt nàng kinh ngạc ngẩn người.
“…… Tam gia.” Hiện tại Nàng đã xác định rõ hắn chính là Tam hoàng tử Ứng Trị, nàng đã nghe nói qua cách làm việc của Tam gia, người này làm việc luôn mang việc nhỏ hóa thành việc lớn, nói tóm lại “ Tam gia” chình là vị một cao thủ chuyên gây sóng gió.
Người này thật nguy hiểm, cùng người này ở cùng một chỗ thật không an toàn, cần phải nhanh chống rời đi, như chưa kịp rời đi thì hành lang lại một trận âm thanh tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Nàng nhìn thấy tiểu nha hoàn đã vội vàng đem cha mẹ chồng cùng Trượng phu mời tới.
Nàng phân vân, vừa muốn đi qua lại nhìn đến phía sau lưng Trượng phu là vị công chúa cao quý.
Thoáng chốc, nàng không tự chủ bước lùi trở lại phía sau Ứng Trị.
Nàng vẫn không có biện pháp đối mặt vị công chúa cao quý đó, cho dù nàng cũng là được cưới hỏi, cho dù nàng là chính thê lại còn vào cửa trước nàng ta, còn cùng Trượng phu thanh mai trúc mã hồn nhiên yêu say đắm…Thế mà, từ khi nữ nhân kia xuất hiện mọi chuyện tốt đẹp của nàng, mọi tình cảm yêu thương Trượng phu giành cho nàng đã giống như mộng hoàn toàn vỡ tan.
“Tam gia, Ngài cũng đến.”
“Không có từ xa tiếp đón, Tam gia như thế nào không vào trong?”
Ta lạnh lùng nhìn lại sự ân cần tiếp đón người của Lưu Thuận Nghiêu cây quạt trên tay chỉ hướng Đổng Phi Hà nói:
“Gia đến tìm nàng.”
Cái gì ? Nàng nghe vậy chấn kinh, ánh mắt mở lớn nhìn vào ánh mắt của mọi người đang nhìn vào nàng, trừ Ứng Trị mỗi người đều ngây dại.
Lưu Thuận Nghiêu là người đầu tiên lấy lại tỉnh táo, khách khí hỏi Ứng Trị :
“Tam gia cùng nội tử quen biết khi nào?”
“Thời điểm Ngươi không có ở nhà!” Ta cố ý ái muội nói.
Nàng bất chấp thất lễ kéo lấy Ứng Trị ống tay áo, hi vọng hắn có thể câm miệng.
Ta quay đầu, không kiên nhẫn nói :“Đừng nóng vội, để ta giải quyết đứng một bên xem đừng chen miệng vào.”
Hắn thái độ tuy rằng không tốt lắm như âm điệu lại ấm áp như đang nói chuyện với “Người một nhà!”
Lập tức, Lưu gia một nhà lớn nhỏ sắc mặt khẩn trương .
Từng đạo ánh mắt ngờ vực vô căn cứ chiếu thẳng vào trên người nàng, da đầu nàng run lên, nàng hướng ánh mắt nhìn đến nữ tử đang đứng phía sau Trượng phu, nàng ta hiện tại vừa tỏ ra kinh ngạc vừa vui sướng, khi nhìn thấy nàng gặp họa, nàng lại cảm thấy mình đã chết lặng đi không cần để tâm đến những ánh mắt của người khác nhìn nàng.
Dù sao, Phụ thân và Nương cũng không thể nào giúp đỡ nàng rời đi Lưu Gia, Trượng phu lại không yêu nàng, cha mẹ chồng không quan tâm nàng…… Còn có cái gì để nàng để ý ?
“Hôm nay các ngươi đã thấy, thế cũng tốt Gia đỡ phải tìm cơ hội nói rỏ với mọi người.”
Ta thần sắc tự nhiên, cầm lấy tay Đổng Phi Hà hào phóng nói với mọi người trong Lưu gia.
“Đúng vậy, các ngươi đã tận mắt nhìn thấy, nàng cùng Gia ở cùng một chỗ đã lâu.”
“Cái gì?”
Người đầu tiên phát ra âm thanh kinh ngạc chính là Mông Cổ công chúa, ánh mắt nàng ta tỏ sáng lấp lánh như ánh sao.
Lưu Thuận Nghiêu xanh mặt, nhìn xem vị thê tử mới rồi lại nhìn qua vị thê tử cũ, miệng giật giật không ra lời.
“Tam gia…… Ngài, Ngài nói thế là có ý gì?” Lưu lão gia cũng lão phu nhân quả thực khó có thể tin. Đổng Phi Hà mấy năm nay đều cùng bọn họ một chỗ, làm sao có thời gian rảnh nhàn đi vụng trộm ?
Nếu nói chuyện vụng trộm mới xảy ở ngày hôm nay khi Tam hoàng tử đến làm khách thì bọn họ còn có thể tin.Như mà Tam hoàng tử lại nói Tam hoàng tử đã âm thầm lui tới từ lâu, chuyện tuyệt đối không có khả năng!
“Tiếng người, nghe không hiểu sao?” Ta ôm lấy eo Đổng Phi Hà.
Nàng như bị sét đánh, hỏa thêu giống ngũ lôi oanh đỉnh, miệng nàng, môi nàng run run như vẫn im lặng không nói ra được từ nào .
Nàng đoán trước được Ứng Trị sẽ gây ra chuyện lại không dự đoán được chuyện sẽ xảy ra thế, đường đường một vị Hoàng tử lại điên cuồng đến đem danh tiết thanh danh chính mình phá hư.
“Tam gia, đừng quên thân phận Ngài, đừng làm ra những chuyện thẹn với hoàng tộc tổn hại đến mặt mũi đế vương!” Lưu Thuận Nghiêu cuối cùng cũng có thể phát ra lời.
“Chẳng lẽ ngươi đã quên, ngươi đã có thê tử lại ở trong nhà, thế mà còn bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, hài tử và tiểu thiếp đều mang về làm lễ vật cho chính thê, quả nhiên không có thẹn với gia tộc, phương diện này Gia thực không bằng ngươi, ngươi đi đánh giặc còn có thể đánh đến ra cả thê lẫn nhi, nếu những binh lính đều giống ngươi, ta nghĩ lần sau có khai chiến cả nước nam tử khẳng định đều tranh nhau đi ra chiến trường vì nước vì dân lập công.”
Ta vừa quạt quạt vừa trêu tức người, ta trêu tức người không mang theo một chữ thô tục lại còn thể hiện ra bộ dáng khâm phụ.
Không khí bỗng nhiên đông lạnh lại, người Lưu gia thì xấu hổ.
Đột nhiên có một tiếng cười phát phát ra, mọi người đều nhìn về ân thanh phát ra tiếng cười ấy.
Nàng đứng bên cạnh Ứng Trị, một tay che miệng cố tạo ra nét mặt nghiêm như vẫn nhìn ra được nàng đang cười.
Từ ngày Trượng phu khải hoàn trở về, đối với mọi chuyện xảy ra đều làm tâm nàng đau đớn, hôm nay nghe được những lời của Tam Gia, Trượng phụ đi bảo vệ lãnh thỗ, một sự việc thiên liêng cao cả, chuyển thành cùng nữ nhân khác đi sinh con nối giỏi tông đường.
Kể từ lúc Trượng phụ dẫn theo nữ nhân cùng hài tử trở về, nàng nghĩ trong cuộc đời còn lại tâm vĩnh viễn sẽ luôn đau khổ, như hiện tại nghe đến giọng điệu đùa cợt của Tam gia nói về ý nghĩa trong lần đi bảo vệ quốc gia, vì dân, vì nước của Trượng phu làm nàng thấy thực buồn cười, thực hoang đường, bỗng nhiên nàng cảm nhận những đau khổ, những chua xót dường đã tiêu tan.
“ Mọi chuyện là như vậy phải không?” Lưu Thuận Nghiêu, căm tức nhìn Đổng Phi Hà.
“Ngươi không tuân thủ theo tam tòng tứ đức, dám cũng người khác vụng trộm ?”
Nàng chỉ mỉm cười không một lời giải thích, nàng nhìn đến ánh mắt Trượng phu, trong ánh mắt sâu thẩm ấy giờ chỉ còn lại sự tức giận, trong ánh mắt ấy đã không còn tồn tại những ấm áp thương yêu giành cho nàng.
“Ngươi…… Điệu phụ ! Ngươi không nghĩ tới thân phận ngươi đối với ta là gì ?”
Không nhận được phản ứng cùng lời giải thích của Đổng Phi Hà, mà chỉ nhìn thấy nàng mặt trầm xuống biểu hiện cam chịu lửa giận trong lòng hắn càng tăng vọt.
Công chúa Mông Cổ chạy nhanh trấn an: “Đừng tức giận, chàng còn có ta.”
Nàng nghe vậy, nhịn không được lại nở nụ cười.
Vào lúc này cha mẹ chồng nàng đều đã giận tái mặt, bọn họ cùng nhau nhìn về nàng quát.
“Cười cái gì? Chuyện đã như thế ngươi không giải thích, còn có mặt mũi cười ? Ngươi không liêm sỉ sao ? Sự việc như thế nào, hãy nhanh nói cho rõ ràng!”
Nàng không thể không cười, chỉ vì nước mắt nàng đã rơi quá nhiều, hiện tại nước mắt nàng đã cạn, đã không còn nước mắt để cho nàng tuông lệ.
So về địa vị, Đổng gia có địa vị cao hơn nhiều so với Lưu gia, trước kia khi nàng còn là khuê nữ, những người đến cửa Đổng gia câu thân bị nàng từ chối so về gia cảnh và tài năng, tuấn tú hơn hẳn Lưu Thuận Nghiêu, nàng chọn Trượng phu bởi vì nàng cùng Trượng phu là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã biết nhau, cũng nhau lớn lên, cũng bỡi vì nàng nghĩ nàng cùng Trượng phu trải qua một thời gian dài biết đến nhau tình cảm cũng theo năm tháng càng lúc càng sâu, vì thế nếu nàng chọn Trượng phu chắc sẽ không dễ dàng bị phản bội.
Cho nên Nàng cự tuyệt rất nhiều nam nhân về tài, về điạ vị đều cao hơn Trượng phu, trong tâm nàng luôn nhận định Lưu Thuận Nghiêu chính là Trương phu sau này của nàng , nàng chờ đợi ngày Trượng phu đến xin hỏi cưới, nàng một lòng một dạ nguyện ý gả cho Trượng phu.
Thế mà…Trời xanh thật thích trêu người vào đêm động phòng, lại bắt nàng một mình ở tân phòng chờ đợi Trượng phu suốt ba năm, ba năm qua nàng luôn luôn kính trọng, cẩn thận chăm sóc cha mẹ chồng, vì Trượng phu quản lý gia nghiệp ba năm, chờ đợi nhớ thương ngày Trượng phụ thắng trận trở về , thế mà nàng lại đổi lấy một kết quả đau lòng, khiến tâm nàng trở thành một khối băng giá lạnh.
Nàng cảm thấy mình không cần phải giải thích thêm gì, nàng không muốn phải hạ mình giải thích biện minh cho chính mình ở trước mặt vị Công chúa Mông Cổ cao quý kia.
Ba năm rồi, nàng đã tận tâm tận sức hầu hạ cha mẹ chồng như bây giờ xem ra “Công chúa cùng với tôn tử. ” mới chính mới là người nhà của bọn họ, là tâm cang bảo bối của bọn họ, nàng chỉ là một người ngoài không thân không thích.
Ở Lưu Gia hiện tại…Còn có cái gì tốt để nàng tranh để, để nàng giành ?
“Các vị đừng có tức giận thế, việc này cũng không khó giải quyết.”
Chờ cho người Lưu gia mắng chửi xong, kinh ngạc xong, ta lên tiếng dùng cây quạt chỉ Lưu Thuận Nghiêu:
“Ngươi đi chơi ba năm, dẫn thêm thê nhi về đây vốn chính là ngươi không đúng trước.”
“Tam gia ! Hạ quan xuất chinh bảo vệ quốc thổ không phải đi chơi, còn chuyện cùng công chúa yêu nhau đó chính là do duyên phận, tất cả mọi chuyện chính là do nguyệt lão se duyên, không phải Hạ quan cố ý bên ngoài trêu hoa nghẹo nguyệt. Nhưng chuyện Ngài cùng nội tử cùng nhau làm ra những hành động trái luân thường đạo lý, chuyện đó thật không phải là tội dễ tha thứ. Hạ quan, không thể dễ dàng tha thứ cho loại hành vi như thế diễm ra tại Lưu Gia. ”
Ta nhẹ cười, nhìn Lưu Thuận Nghiêu liếc mắt, xem hắn như con kiến giọng điệu bình thản nói :
“Mọi việc cứ từ từ giải quyết, không cần phải chuyện bé xé ra to, hãy nghe Gia nói, các ngươi hãy cùng nhau đến quan phủ, cùng nhau hưu thê, hưu phu sau đó nam thì tái hôn, nữ tái giá chuyện này không phải rất đơn giản sao?”
“Vọng tưởng!” Lưu Thuận Ngiêu trừng mắt giận dữ nhìn đôi gian phu dâm phụ, nếu không vì Ứng Trị có thân phận cao quý, thì hắn đã trừng trị thẳng tay đối với đôi nam nữ này, đã yêu đương vụng trộm cẩu nam nữ lại còn dám nói với hắn đồi hưu thê, hắn tuyệt không dễ dàng bỏ qua, cũng không bao giờ cho bọn họ tội nguyện, hưu thê à chuyện đó tuyệt đối không xảy ra !
“ Hưu thê xong, ngươi cho công chúa làm chính thất, ngươi không muốn sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người nhất thời lại trầm mặc, ta chuyển tầm mắt hướng đến nữ tử phía sau Lưu Thuận Nghiêu.
Lưu Thuận Nghiêu, trên mặt hiện lên nét giao động những tình cảm nhỏ nhoi còn sót lại giành cho Đổng Phi Hà, sau khi nghe xong câu nói của Ứng Trị giờ đây đã hoàn toàn tiêu tan.
Nàng nhìn ra được nét mặt biến đổi của Trượng phu, cũng nhìn ra được vị trí của nàng trong ánh mắt ấy, nàng lại một lần nữa nhịn không được nở nụ cười. Nàng cười đến tuyệt vọng làm cho dung nhan tú lệ thật thê lương.
Trong lúc ấy, ánh mắt ta vô tình nhìn chăm chú vào Đổng Phi Hà đến suy mê. Ta bỗng nhiên nhận ra tâm tư tình cảm của một nử tử đối với ta hoàn toàn xa lạ. Tại sao ta cảm nhận được tâm của nàng, tại sao ta lại nhận ra nàng đang rất thương tâm……Những cảm xúc ấy, những đau khổ ấy tất cả đều khắc sâu vào trong tâm ta, trong cơ thể ta, làm cho ta không thể tiếp tục tự cao tự đại với nàng, làm tâm ta vì nàng giao động.
“Đủ không được cười!” Lưu Thuận Nghiêu, rống giận nhìn Đổng Phi Hà.
Ta thu hồi lại tâm mình. Lấy lại vẻ cao ngạo!
Lưu Thuận Nghiêu bây giờ chỉ cảm thấy kích động.“Đổng Phi Hà, ta thật sự là nhìn lầm ngươi !”
Hắn là một nam nhân, xuất chinh đánh giặc khi thắng trận trở về dẫn theo thê nhi, đối với thê tử chính thất của mình xem như không có tồn tại, tuy rằng nhìn lại hành động của mình cũng cảm thấy có chút đuối lý, như mà Đổng Phi Hà lại cùng Ứng Trị yêu đương vụng trộm sự việc này lại tạo ra cho hắn cảm giác bị thua thiệt.
Tuy nhiên, hắn cũng có Công chúa Mông Cổ, nàng vừa xinh đẹp, vừa cao quý, hắn cùng Công chúa lại có tình cảm lưu luyến, nàng vì hắn mà cam tâm chịu ủy khuất, làm nam nhi lại để nữ tử mình yêu thương chịu uất ức, hắn thật đau lòng. Hay là hắn nên bắt lấy cơ hội này, hưu Đổng Phi Hà cho Công chúa lên làm chính thất, Công chúa sẽ không bị uất ức chắc chắn nàng sẽ rất vui, không chỉ thế nàng cũng sẽ sự an tâm về địa vị của nàng trong tương lai, nói không chừng việc này lại có ích cho sự bang giao giữa hai nươc càng thêm bền vững.
Lập tức Lưu Thuận Nghiêu liền quyết định.
Thừa dịp, Mông Cổ công chúa cũng chen vào nói “Ta là người trên thảo nguyên tình tình luôn thẳng thắn, có thể nói là vô cùng thẳng thắng nếu các ngươi tâm đầu ý hợp, thật lòng yêu nhau, ta cũng sẽ chân thành chúc phúc cho các ngươi.” Mông Cổ công chúa , nhìn tình hình thấy được sự chọn lựa của Trượng phu tâm tình tỏ ra vui vẻ.
Chẳng lẽ chuyện Đổng Phi Hà cùng Ứng Trị yêu đương vụng trộm là một chuyện tốt sao? Người Lưu gia đáng lẽ sắc mặt phải khó coi mới đúng, thế mà bọn họ cùng Công chúa Mông Cổ lại tỏ ra rất vui vẻ!
Lưu Thuận Nghiêu, nhìn đến hai thê tử đồng thời cũng nhận ra được tâm tư tình cảm của hắnhiện tại đều giành cho thê tử mới.
Tuy rằng, tình cảm bây giờ của Lưu Thuận Nghiêu đặt ở Công chúa, như đối vời thê tử từ nhỏ cùng nhau lớn lên, vẫn là có chút cảm tình như vì người mình yêu không thể không hy sinh Đổng Phi Hà, đây là biện pháp tốt nhất.
“Phi hà, đây là lần cuối để ngươi nói rõ ràng, vì sao phải làm ra chuyện xấu xa hạ lưu như thế. Hôm nay ta cho ngươi, một cơ hội cuối cùng để giải thích……” —— Huống hồ, hắn chính là một nam nhân, nếu đã là nam nhân, thì có bao nhiêu nữ nhân đều là bình thường, mà là nữ nhân tuyệt đối, không thể phản bội nam nhân của mình ! Đổng Phi Hà, không tuân thủ phụ đạo nên hưu thê đó là lẽ thường tình, hình phạt như thế xem ra là còn nhẹ, so với lỗi của nàng gây ra nàng ta đáng phải nhận hậu quả nặng hơn thế.
“Nói chuyện với ngươi à !” Nàng tuy trong lòng đã sớm nghĩ, cần nên giải thích như mà khi đối mặt mọi người cùng Trượng phu nàng lại không muốn mở miệng giải thích thêm gì.
Đôi mắt nàng trong suốt nhìn vào cánh tay của Trượng phu đang bị vị Công chúa cao quý xinh đẹp ôm chặt lấy, lại nhìn qua cha me chồng thấy được cha mẹ chồng hiện đang cùng Trượng phu và Công chúa cùng nhau đứng một bên, nàng nhận ra được bọn họ là một gia đình, bọn họ là người một nhà, một gia đình đầm ấm mà trong gia đình này, đã không còn chỗ cho nàng, nàng bây giờ ngay cả một vị trì nhỏ nhoi cũng không có, đã không có khả năng chen chân vào cuộc sống của bọn họ.
Nàng lại lặng lẽ cúi đầu, nhìn xuống mũi chân, cảm nhận vị trí của nàng, nàng thật đã rời khỏi cuộc sống của bọn họ rồi.
Đây là, ranh giới phân biệt biệt rõ ràng, thế thì nàng còn lời nào để nói.
“Phi Hà?” Cha mẹ chồng, cũng nhau lên tiếng thúc giục nàng .
Nàng vẫn như cũ vẫn trầm mặc.
Nàng và Trượng phu từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ba năm qua, một khoảng thời gian xem như không ngắn cũng không dài, nàng sớm chiều hầu hạ cha mẹ chồng, thế mà giờ bọn họ lại cần nàng giải thích, thế bọn họ cần nàng cần giải thích vấn đề gì? Chẳng lẽ sống chung một khoảng thời gian dài như vậy, bọn họ cũng không hiểu được tình tình của nàng sao?
Nàng hiểu được rằng, chỉ cần nàng giải thích, rồi tuyên thề, rồi khóc, rồi khẩn cầu, rồi lại cam đoan chính mình trong sạch, trong Lưu gia sẽ có người tin tưởng nàng, như mà nàng không có khả năng cầu xin như thế.
“Chúng ta hưu đi……”
Tâm nàng giờ như đống tro tàn, thậm chí không hề nhìn về Trượng phu, ánh mắt nàng dần dần lạnh như băng nhìn về người nử tử đang đứng dựa sát vào Trượng phu rồi lại nhìn đến sắc mặt không tốt của cha mẹ chồng.
Nàng chỉ muốn tìm một nơi vắng lặng, một góc riêng yên tĩnh, đễ bỏ đi những cái gông xiềng lễ nghĩa trói buộc một tiểu thư khuê các, phải hiền thục, phải bao dung, để có thể khóc to, để có thể hiện nổi thương tâm, nổi đau trong trái tim của nàng, để có thể thoài mái hơn, nàng muốn trốn đi để không phải đối mặt với mọi người khi tâm nàng đau khổ, nàng mệt mỏi khi phải ở trước mắt mọi người phải tỏ ra bao dung rộng lượng. Nàng chỉ muốn tìm một chỗ trốn thế mà….
Việc vui biến dạng thành thế này !
Lưu gia, mở tiệc chiêu đãi khách, chúc mừng con trên chiến trường bình an chiến thắng khải hoàn trở về còn cưới được cao quý Công chúa Mông Cổ, lại còn thêm cái tôn nhi, vốn là chuyện vui nào ngờ lại xảy ra sự tình này .
Mọi người, cảm thấy mình còn chúc mừng chưa đủ lại phát hiện chuyện con dâu Lưu gia, không tuân theo phụ đạo cùng Tam hoàng tử có gian tình!
Đây là, sự tình kinh thiên động địa thiếu chút nữa mang quan khách hù chết .
Trong số khách đó, người cảm thấy kinh hãi nhất chính là cha mẹ của Đổng Phi Hà!
————————————————————————————-
Vừa nghe tin tức, Đổng lão gia cùng Đổng phu nhân liền chạy đến nơi phát sinh sự việc như khi bọn họ vừa đến lại chính tai nghe được nữ nhi mình muốn cùng Lưu Thuận Nghiêu hưu, Đổng gia cảm thấy run động, nghi hoặc thậm chí khó có thể tin vào tai, bất chấp trước những tiếng chửi của mọi người trong Lưu gia, phu thê không ngừng kéo nữ nhi mang ra khỏi Lưu gia lên xe ngựa chạy về Đồng gia.
“Đây là thật sự thật ? Là thật sao? Ngươi cùng Tam hoàng tử, làm sao có thể có quan hệ?”
“Lão gia, nữ nhi của chính mình, Ngài cũng không hiểu biết sao? Phi hà nhu thuận từ nhỏ, như thế nào lại làm chuyện “Hồng Hạnh ra tường” Khẳng định là người Lưu gia, muốn cho Công chúa Mông Cổ lên làm chính thất, cố ý vu oan cho nữ nhi ngoan hiền của chúng ta, bọn họ cố ý mang nữ nhi ta của chúng đẩy ra khỏi cữa rồi cho Công chúa lên làm làm chính thất a!”
“Đúng vậy! Đúng vậy !” Sau khi nghe thê tử của mình nói, Đổng lão gia trong lòng chỉ cảm thấy căm giận bất bình, còn giận đánh vào nữ nhi, giống như giận cá chém thớt: “Đã sớm nói cho ngươi biết người Lưu gia không có cái gì tốt, ngươi không nghe lời ta, người cải lời ta, quyết định gả cho Lưu Thuận Nghiêu, kết quả sao ? Ngươi xem xem, hôm nay, chẳng những bị hắn bỏ còn bị người ta vu oan, ngươi thật sự là làm cho Đổng gia chúng ta mất mặt !”
Nàng ngồi trên xe ngựa chết lặng tùy ý phụ thân quở trách một nhà ba người ngồi trong xe ngựa hướng Đổng gia.
“Lão gia, chuyện xảy ra thế này ngài cũng đừng trách cứ nữ nhi nữa, nữ nhi của chú ta ngoan hiền thục đức có sai thi sai do ở Lưu Thuận Nghiêu, tên tiểu tử này quá tuyệt tình!”
“Đúng vậy! Việc này ta tuyệt không có thể như vậy bỏ qua !”
“Bỏ đi.” Nàng sắc mặt tái nhợt cất giọng nói.
Đổng lão gia nhìn thấy nữ nhi mình, hiện tại thật đáng thương trong lòng cũng rất khó chịu, lửa giận càng tăng cao hơn.
“Không được! Khi dễ nữ nhi của ta, chính là khi dễ ta!”
Đổng phụ nhân, đôi mắt đã nhuộm hồng nắm nữ nhi tay mình yêu thương nói:
“Phi Hà của chúng ta ngoan, cho dù Lưu gia tiểu tử lại có thêm bao nhiêu thê thiếp Phi Hà cũng sẽ không so đo, thế mà hắn lại có thể như vậy nhẫn tâm vu hại con, xem ra những tình cảm ngày xưa đối với Lưu gia một chút bận tâm cũng không có, tốt xấu gì chúng ta trước kia hai nhà vẫn là hàng xóm……”
Nàng bây giờ tâm hoảng loạn không muốn nghe Phụ thân, Mẫu thân nói lại những chuyện ngày xưa những tình cảm mà nàng luôn ôm ấp trân trọng, nàng mệt mỏi nói:
“Hắn không có vu hãm con, là do Tam hoàng tử nói hươu nói vượn làm cho hắn hiểu lầm.”
Song thân Phi Hà nghe xong ngẩn người, mới nghĩ lại đến sự tồn tại của Tam hoàng tử mà từ lúc nói chuyện cùng nữ nhi đến giờ, hai người đã lãng quên .
“Kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Tam hoàng tử, không có việc gì tại sao lại tới đó và tại sao Tam hoàng tử lại đến trêu chọc ngươi?”
Cha mẹ luân phiên tra hỏi nàng, nàng bất đắc dĩ mang mọi việc đơn giản một lần kể.
Nàng cũng không hiểu được, Ứng Trị làm như vậy mục đích là cái gì?
“Nói như vậy, kẻ đầu sỏ gây nên là Tam hoàng tử ?” Nghe xong, nữ nhi giải thích Đổng lão nếu có chút đăm chiêu.
Đổng phu nhân nhìn đến nữ nhi : “Không chừng Tam hoàng tử, thấy nữ nhi của chúng ta chịu ủy khuất nên nghỉ ra biện pháp thay nữ nhi giải quyết giành lại một chút công bằng cho nữ nhi chúng ta, như kết quả người Lưu gia lợi dụng cơ hội vu oan Phi hà.”
“Đúng vậy ! Ai chẳng biết nữ nhi chúng ta lại hiền tuệ lại có lễ nghĩa làm sao có thể chưa từng thấy qua Tam hoàng tử, làm sau mà có thể chỉ gặp một lần lại yêu đương vụng trộm? Huống chi con chúng ta, xuất giá rồi thì lại ít ra phủ, làm thế nào có thể cũng người ngoài vụng trộm ? Lưu gia từ trước đã khẳng định rõ ràng ý tứ, muốn lấy lòng vị Công chúa ngoại tộc kia, cố ý hy sinh Phi hà danh tiết đúng là vô sỉ!”
“ Nữ nhi đáng thương của ta, xảy ra sự tình thế này! Về sau phải làm thế nào đối mặt với người đời bây giờ a?”
Phu thê Đổng gia, càng nói càng phẫn nộ, đối với đứa con rể Lưu Thuận Nghiêu này bọn họ trước kia cũng đâu vừa lòng, chỉ vì nữ nhi mà chấp nhận .
Nhất là Đổng Lão gia, thân là đại thần được Hoàng Thượng đề cao lại kiêm nhiệm nhiều chức căn bản Lưu gia không sánh bằng.
Bất đắc dĩ do nữ nhi đối Lưu Thuận Nghiêu có tình nên vì thương nữ nhi nguyện theo ý nữ nhi, lại thêm tình nghĩa hai nhà lại từng là hàng xóm, tuy rằng thân phận địa vị tuy có sự chênh lệch lớn như không so đo. Cũng vì con Đổng gia đành phải chịu ủy khuất chính mình như ngày hôm nay Lưu Gia lại chẵng nghĩ gì đến tình xưa bọn họ Lưa Gia cách xử thế thật là quá chướng mắt.
Lưu gia tiểu tử, không biết quý trọng nữ nhi chúng ta đánh giặc trở về còn dẫn theo thê nhi.
Còn trước mặt người Đổng gia nói là một nam nhân có nhiều thê, nhiều thiếp chính là chuyện bình thường. Đổng gia cũng không thể nói gì chỉ có thể nhẫn.
Nhưng mà Tam hoàng tử này, khi ra tay thì viêc nhỏ đều hóa lớn mặt hồ tỉnh lặng lại nổi sóng.
Đổng gia không thể nhẫn nữa !
Một lát sau, xe ngựa đã đi đến của phủ Đổng gia .
“Các người đi vào trước, ta đi đồi lại công đạo !” Đổng Lão gia chờ cho thê tử và nữ nhi xuống xe ngựa, còn mình vẫn ngồi bất động.
“Lão gia, Ngài muốn đi đâu?”
“Tiến cung, tìm Hoàng Thượng ra mặt đồi lại công đạo việc này tuyệt đối không có thể tùy tiện bỏ qua !”
Nàng vừa nghe tâm lại sinh ra lo âu. “Phụ thân muốn làm như thế nào ?”
“ Phu thân muốn đi xin chỉ thị vạn tuế, xem Hoàng Thượng với hành động của Tam hoàng tử xử lý như thế nào? Và cũng xem Lưu Gia giải quyết chuyện này ra sao!”
“ Phụ thân! Đừng như vậy……”
“Sự tình quan trọng đến hạnh phúc cả đời của con và danh tiết của Đổng gia chúng ta, phụ thân không thể dễ bỏ qua như vậy!”
“Phụ thân, chờ một chút, chúng ta hãy thương lượng thương lượng lại …… Phụ thân!”
Nàng việc không ngừng ngăn cản, như phụ thân nàng đã quyết hoàn toàn không nghe gì đến lời khuyên của nàng cũng không nói thêm với nàng một câu, dùng sức đẩy ra nàng quyết liệt hạ lệnh cho xa phu chạy hường hoàng cung .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.