Chương 12
Thịt Cua Tiểu Lung Bao, Thiên Thượng ĐIệu Hãm Bính
18/11/2020
Hệ Nhị Phân
Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Chương 12
"Tôi tin! Tôi nguyện ý tin tưởng bất kì lời nói nào của anh!"
.
Bốn món đồ ăn rất nhanh đã được mang ra. Hàn Kính đói bụng sắp chết, cũng không buồn giữ hình tượng trước mặt Lan Tri, bắt đầu ăn như rồng cuốn.
Phải thừa nhận là món Lan Tri gọi ngon hơn hẳn hai món còn lại. Gà kho hạt dẻ hương vị cực kì ngọt ngào, nhưng ngon nhất phải là cái canh cải thảo kia. Nước canh không phải như canh bình thường, ngon đến mức Hàn Kính phải cắm đầu ăn mãi.
Hàn Kính đang đắm chìm trong các món ngon, lùa đũa ăn lấy ăn để thì đột nhiên nghe Lan Tri nhỏ giọng nói: "Cậu không nên đuổi ông ta đi."
Hàn Kính giật mình, nghẹn nửa cái hạt dẻ trong cổ họng, lớn tiếng ho khùng khục.
"Ai cơ?" Hắn uống một ngụm nước, vất vả nuốt trôi miếng hạt dẻ, ngẩng đầu hỏi lại, "Không đuổi ai đi?"
Chén đĩa Lan tri vẫn còn rất sạch sẽ. Anh như có tâm sự nên chẳng muốn động đũa ăn gì nhiều.
Hàn Kính giờ mới hiểu câu nói của anh, "Ý anh là tên cầm thú Chu Thành kia?"
Lan Tri ngẩng đầu nhìn hắn, không phủ nhận.
"Tại sao?" Hàn Kính không ngờ Lan Tri lại nói như thế, hắn có hơi tức giận, "Chó hoang cắn người ngoài đường còn có thể đạp cho vài phát, lão ta xộc thẳng vào nhà anh gây chuyện còn đánh anh, tại sao tôi không nên đuổi lão đi?"
Nói đoạn Hàn Kính chợt nghĩ đến một vấn đề mấu chốt, lại hỏi tiếp: "Thầy Lan, chẳng lẽ anh sợ tôi đắc tội với lão sao? Vậy anh cứ yên tâm đi, tôi không sợ! Cùng lắm thì bị tạm giam mấy ngày vì đánh người thôi, chẳng sao cả đâu! Chứ anh bị người ta đánh như thế làm sao tôi có thể đứng yên cho được!"
Trái ngược với sự hùng hổ của Hàn Kính, Lan Tri lại rất mực bình tĩnh, im lặng nghe Hàn Kính nói, trên gương mặt không vui cũng chẳng buồn, phẳng lặng như mặt nước hồ.
Đợi khi Hàn Kính căm phẫn đã nói xong,miệng còn thở phì phò với tay lấy cốc nước uống hai hớp, anh mới nhỏ giọng hỏi: "Cậu nói xong chưa?"
Lửa giận trong lòng Hàn Kính như bị tạt vào một gáo nước lạnh. Hắn nghẹn họng một lúc mới gật đầu: "Xong rồi."
"Cậu không nên đuổi hắn đi." Lan Tri lặp lại câu nói khi nãy, giông nói không một chút biến hóa cảm xúc nào, cảm giác như những lời từ tim phổi Hàn Kính nói khi chạy chẳng mảy may làm anh xao động.
Hàn Kính bắt đầu nổi đóa, nhưng vừa mở miệng định cãi lại Lan Tri thì anh đã nói tiếp.
"Vì đấy không phải là nhà tôi, " Lan Tri nhàn nhạt nói "Căn nhà đó là của Chu Thành."
Đầu Hàn Kính như muốn nổ tung thành từng mảnh.
Căn hộ cao cấp trong khu chung cư kia, hóa ra không phải của Lan Tri, mà của tên súc sinh họ Chu kia sao.
Cũng hợp lý, vì Lan Tri còn trẻ như thế, trừ khi nhà giàu sẵn, chứ làm sao có thể tự mình sở hữu được một căn nhà như vậy.
Nhưng mà nếu không mua được thì có thể thuê phòng mà, Lan Tri sao có thể cúi người đi ở nhà Chu Thành?
Hàn Kính rát muốn biết tại sao, hắn cố gắng áp chế lửa giận của mình, khó khăn mở miệng: "Rốt cuộc anh có quan hệ gì với Chu Thành?"
"Chuyện đó không liên quan gì đến cậu."
Lan Tri lạnh lùng đáp, càng thổi phừng lên lửa giận của hắn. Hắn không nhịn được nữa, phẫn nộ đập tay lên bàn, xẳng giọng: "Tâm tư tình cảm trong lòng tôi mỗi ngày đều nghĩ về anh, anh còn nói không liên quan đến tôi?"
Tiếng đập bàn khá lớn, gây chú ý cho những người xung quanh. Ngay lập tức một phục vụ đến lễ phép hỏi: "Thưa anh, không biết anh cần gì ạ?"
Lửa giận phừng phừng nhưng không tìm được chỗ xả, Hàn Kính đành phải cầm đũa gắp một miếng gà đút vào miệng, thô bạo nhai nuốt.
Người phục vụ không biết Hàn Kính vì sao lại giận, bèn bắt đầu giới thiệu: "Thưa anh, gà kho hạt dẻ này là món ăn được ưa thích nhất ở nhà hàng chúng tôi. Thịt gà là dùng đậu hủ non để làm, nhưng mùi vị cực kỳ giống với thịt gà thật, không dễ dàng phân biệt...
Hàn Kính nuốt ực miếng "gà" xuống cổ họng, thừ người một lát.
Đến giờ hắn mới phát hiện thức ăn đều là đồ chay.
Cũng phải. Nhà hàng có tên "Khiết trai", hẳn nhiên phải là nhà hàng chay. Hàn Kính cũng biết là những kẻ lắm tiền giờ đã không còn thèm đến sơn hào hải vị rồi, chỉ quan tâm đến sức khỏe, hữu cơ organic tin khiết linh tinh. Nhà hàng chay với giá trên trời cũng mọc lên rất nhiều, nắm bắt được xu hướng của lớp người giàu thành phố A. "Khiết Trai" hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Nhung nếu đã giàu thì còn cần gì đến ở nhờ nhà Chu Thành?
Hàn Kính bất chợt cảm thấy miếng đậu hủ non giả gà trong miệng bỗng trở nên thật khó ăn, không nuốt xuống nổi. Hắn cúi đầu, "phụt" một tiếng phun thức ăn ra, nghiến răng nghiến lợi hỏi Lan Tri.
"Vậy anh là đang được tên họ Chu kia bao dưỡng?"
Lan Tri nhíu mày, quay đầu nhẹ nhàng nói với người phục vụ: "Cần tôi sẽ gọi, cảm ơn anh."
Người phục vụ cũng hiểu tình hình nhanh chóng, gật đầu chào một cái rồi đi ra.
Hàn Kính không có cách nào áp đảo cơn giận trong lòng nữa. Giờ phút này hắn chỉ muốn cầm dao đâm chết người.
"Anh vì mấy đồng tiền dơ bẩn mà cam tâm tình nguyện để tên súc sinh kia bao nuôi?" Hắn lớn giọng, "Anh thiếu tiền lắm à? Anh không phải là phó giáo sư sao? Không phải có lương mỗi tháng sao? Nhìn tôi đi, mỗi tháng tôi chỉ kiếm được một ngàn bốn tệ, nhưng cũng có cần ai phải bao dưỡng đâu!" Hắn phẫn nô trừng mắt nhìn Lan Tri.
Nhưng Lan tri vẫn dùng đôi mắt bình lặng trong veo mà nhìn hắn. Hàn Kính không chịu được thái độ này, hắn nắm lấy tay Lan Tri: "Anh có chuyện gì giấu tôi phải không?"
Nhưng Lan Tri chỉ hỏi ngược lại hắn một câu: "Nếu tôi nói tôi không phải bị ông ta bao nuôi, cậu có tin tôi không?"
Ra là không phải bao nuôi. Hàn Kính thở phào một hơi. Đúng rồi, người như Lan Tri sao có thể bị cái tên như con heo kia bao dưỡng được? Hắn sao lại có thể nghĩ như vậy.
Hàn Kính bắt đầu cảm thấy hối hận vì bản thân ăn nói bỗ bã, vội nói: "Tôi tin! Tôi nguyện ý tin tưởng bất kì lời nói nào của anh!"
Hàn Kính chợt thấy khóe môi Lan Tri như cong lên vì câu nói của hắn, nhẹ khẽ như một gợn sóng mặt hồ.
"Ăn cơm đi." Lan Tri nói.
Lúc này Hàn Kính mới phát hiện hắn còn đang nắm lấy tay anh, bèn bối rối buông tay, ngồi lại ngay ngắn trên ghế.
Hàn Kính vừa định tiếp tục ăn, đột nhiên nhớ đến nãy giờ Lan Tri không hề động đũa, bèn gắp một miếng thịt gà to nhất trong dĩa bỏ vào chén anh.
"Cái này ngon lắm. Anh ăn thử xem."
Lan Tri im lặng xem Hàn Kính ăn hết dĩa rau, rồi lại cúi đầu nhìn miếng gà trong chén, cả buổi sau mới nhỏ giọng: "Cảm ơn."
Anh nói rất khẽ, cũng chẳng có tý cảm xúc nào, nhưng rót vào tai Hàn Kính lại ngọt ngào như gió xuân. Tâm tình hắn liền tốt hẳn, hắn vui vẻ gắp thêm một miếng gà, lại bắt đầu ăn như rồng cuốn.
Nhưng nhai được vài cái hắn đột nhiên lại nhớ về vấn đề cũ.
"Nếu anh nói anh không phải đang được Chu Thành bao nuôi, vậy sao lại còn ở trong căn hộ của lão?"
Lan Tri đang định gắp miếng gà hắn bỏ vào chén lên ăn, nghe hắn hỏi liền buông đũa, nhìn hắn.
"Cậu tin tôi không bị ông ta bao dưỡng như vậy là được rồi."
Lan Tri vẫn cố chấp không trả lời thẳng vào câu hỏi của Hàn Kính.
Hàn Kính không hiểu: "Được rồi là sao? Anh không bị bao dưỡng mà lại ở nhà lão ta, ai cũng sẽ không nghĩ ra lý do khác."
Lan Tri buông hẳn đũa: "Cậu không phải đã nói sẽ tin tôi sao?"
"Nhưng tôi muốn nghe anh giải thích một chút cũng đâu phải là quá đáng!" Lửa giận phùn lên làm Hàn Kính lại nghĩ đến đoạn phim đen trên xe Quách Kiệt đưa hắn xem. Trong video Lan Tri và Chu Thành ân ái cuồng hoang, càng làm miệng Hàn Kính trở nên đắng chát. Hắn vô thức sờ đến điện thoại có lưu video, đay nghiến nói: "Chẳng những thế anh và Chu Thành cũng rất hay qua lại, anh lại còn ở trong nhà lão, có trời mới biết chuyện gì xảy ra!"
Lời nói vừa thốt ra, mặt Lan Tri chợt có chút khó coi, như bị nói trúng tâm tình, thậm chí đôi môi mỏng cũng bắt đầu tái xanh. Nhưng anh kìm chế xúc động rát tốt, chỉ chốc lát sau lại lạnh lùng: "Cậu có chứng cứ gì không mà lại có suy nghĩ này?"
Hàn Kính thật sự muốn nói có rồi chìa hẳn đoạn video ra, nhưng hắn cũng không ngu ngốc đến thiếu kìm chế như vậy, chỉ cắn răng, nói: "Nếu không phải vì sao anh lại không giải thích?" Hắn nói xong máu ghen cũng nổi lên, tuy hắn không phải bắt Lan Tri thủ thân như ngọc, nhưng nghĩ đến cảnh Lan Tri của hắn dan díu với Chu Thành như bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, hắn lại phẫn nộ oai oán: "Lão ta đáng tuổi cha anh, lại có tiền, anh cứ quan hệ úp mở với lão, người không biết còn nghĩ hai người có giao dịch tình tiền thật đấy!"
Sắc mặt Lan Tri vốn đã đang không tốt, nghe xong câu này lại càng đanh lại. Anh chẳng nói gì nữa, cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Hàn Kính ngây cả người một lúc mới bắt đầu bừng bừng lửa giận như núi lửa phun trào: "Anh không trả lời là có ý gì? Là im lặng ngần đồng ý hay sao?" Hắn đứng phắt khỏi ghế, giận run người quát: "Anh quả nhiên là thích mấy đồng tiền dơ bẩn của lão họ Chu kia! Đúng là anh được lão bao nuôi!"
Hắn nhớ đến bản thân hắn không tiền không quyền trong tay, lại càng thêm căm phẫn tuyệt vọng, nghẹn ứ trong cổ họng, không nói thêm được gì nữa.
Lan Tri lạnh lùng nhìn hắn giận dữ một hồi lâu, rồi mới thở dài.
Hàn Kính còn cho rằng anh muốn giải thích, nhưng Lan Tri chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: "Sau này, chắc cậu sẽ không làm bánh gạo sốt sườn cho tôi ăn như hôm nay nữa, phải không?"
Lúc anh hỏi, khóe miệng như khẽ cười, mơ hồ như phảng phất một loại đau khổ đắng chát.
Hàn Kính không ngờ Lan Tri lại đột ngột đổi chủ đề như vậy, nhưng đang đà lửa giận, cho rằng Lan Tri muốn cạnh khóe hắn, bèn không chút nghĩ ngợi đáp trả ngay: "Đúng rồi, tôi con mẹ nó có mắt như mù mới đi nấu cho anh ăn!" Nói vừa dứt câu hắn đẩy ghế ra, thở phì phò bước thẳng ra khỏi nhà hàng. Bên ngoài nắng xuân chan hòa rực rỡ, nhưng Hàn Kính vẫn cảm thấy lạnh cả người.
(ờ rồi ghim đoạn này nha mí bạn, hông hiểu xao mà có ngừi nói bộ này ngược công luôn á.... tội thầy tui huhuhu)
Hắn sờ lên túi, mới phát hiện mình chẳng còn đồng nào trong người. Nơi này cách đại học Z xa quá, đi bộ về chắc sáng mai mới đến. Nhưng đã phóng lao đành phải theo lao, Hàn Kính cắn răng chạy lại vào nhà hàng. Lan Tri vẫn còn ở đó, trên gương mặt đã không còn cái vẻ cười nhẹ vừa đau khổ vừa buồn bã đó, anh trở về với vẻ lạnh lùng xa cách vốn có, như chuyện Hàn Kính bỏ đi chẳng mảy may ảnh hưởng đến anh, lúc Hàn Kính tiến lại Lan Tri còn thong thả múc một muỗng canh cải thảo, từ tốn thưởng thức.
Hàn Kính càng lúc càng giận, hắn cảm giác mình đang chạy tới chạy liu như một thằng ngu si tứ chi phát triển.
"Tục ngữ nói "Một ngày vợ chồng trăm ngày nghĩa"." (ủa dì dạ ba:D????) - Hắn đứng trước mặt Lan Tri nói: "Chúng ta tốt xấu gì cũng lên giường vài lần rồi, vậy mà tôi đi anh cũng không thèm giữ lại?"
Lan Tri ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
"Tôi có giữ cậu lại hay không cậu vẫn sẽ bỏ đi mà, tôi phải vẽ chuyện làm gì cho thêm phiền?"
Hàn Kính suýt chút nữa nghẹn chết vì tức.
"Đương nhiên tôi phải bỏ đi." Hắn đẩy chén đĩa qua một bên, xòe bàn tay ra trước mặt Lan Tri: "Nhưng mà trước đó anh phải trả tiền lại cho tôi!"
Lan Tri hơi ngạc nhiên.
"Tiền taxi tối hôm qua là 29 tệ, nguyên liệu làm bánh gạo sốt sườn sáng nay là 20 tệ, tổng cộng 49 tệ!" Hàn Kính nói một tràng như báo cáo thu chi.
Lan Tri mặt lạnh băng mở cặp lấy ví da, rút ra tờ 100 tệ để vào lòng bàn tay Hàn Kính.
Hàn Kính không còn một xu dính túi, không cam lòng trừng mắt nhìn tờ 100 tệ kia, dùng sức siết chặt trong tay: "Tôi không có tiền lẻ thối." Hắn có chút chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng nói.
"Không cần thối lại." Lan tri lạnh lùng trả lời, cũng không thèm nhìn Hàn Kính, khoan thai cất lại ví da: "Chỗ còn lại coi như tôi cảm ơn cậu."
Hàn Kính ngay lập tức cảm thấy như bị sỉ nhục cực mạnh. Cảm ơn là có ý gì? Lan Tri cho rằng hắn quan tâm anh cũng là vì tiền sao? Anh ta quan hệ tình tiền bất chính với lão Chu Thành rồi suy bụng ta ra bụng người nghĩ ai cũng như vậy à!? - Hàn Kính thầm nghĩ, oán giận cực kỳ.
Hắn nhét tờ 100 tệ vào túi, rồi thò tay nắm lấy cằm Lan Tri, bắt anh quay đầu lại nhìn mình. (học hành động này từ tổng tài bá đạo nào thế con:"])
"Tôi đã từng nói với anh, tôi không phải vì tiền." Hắn thở phì phò, "Anh cứ chờ đó, 41 tệ còn lại tôi nhất định sẽ tìm anh trả lại!!"
"Là 51 tệ." Lan Tri nhẹ nhàng "sửa lưng".
Hàn Kính ngẩng người, mới phát hiện trong lúc tức giận kích động đã tính sai. Hắn muốn há miệng giả thích, nhưng ú ớ mãi vẫn không biết bắt đầu từ đâu, chỉ đành trừng mắt nhìn Lan Tri cả buổi rồi buông một câu vô thưởng vô phạt:"Xem như anh học toán tốt!" (ng ta là tiến sĩ toán-tin, hem cần anh khen đâu =]]). Sau đó thả tay ra, vội vàng quay lưng đi nhanh như trốn ra ngoài.
Hắn cuống cuồng "đào tẩu", không hể chú ý đến, Lan Tri phía sau vẫn một mực lặng lẽ dõi theo bóng lưng hắn, cho đến khi hắn mất hút ở cuối hành lang.
- --
T khalachackeo Hàn Kính tính 550 chia 2 bằng 225 nè =]]]]]]
Nói chung là thầy tui tsun ngoài lạnh trong nóng lại gặp ngay tên công phổi bò đầu heo nên từ đầu tới cuối t toàn thấy ngược thầy tôi thôi huhuhu =]]]
- -
*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(
*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé
*Cảm ơn mọi người nhiều xD
Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Chương 12
"Tôi tin! Tôi nguyện ý tin tưởng bất kì lời nói nào của anh!"
.
Bốn món đồ ăn rất nhanh đã được mang ra. Hàn Kính đói bụng sắp chết, cũng không buồn giữ hình tượng trước mặt Lan Tri, bắt đầu ăn như rồng cuốn.
Phải thừa nhận là món Lan Tri gọi ngon hơn hẳn hai món còn lại. Gà kho hạt dẻ hương vị cực kì ngọt ngào, nhưng ngon nhất phải là cái canh cải thảo kia. Nước canh không phải như canh bình thường, ngon đến mức Hàn Kính phải cắm đầu ăn mãi.
Hàn Kính đang đắm chìm trong các món ngon, lùa đũa ăn lấy ăn để thì đột nhiên nghe Lan Tri nhỏ giọng nói: "Cậu không nên đuổi ông ta đi."
Hàn Kính giật mình, nghẹn nửa cái hạt dẻ trong cổ họng, lớn tiếng ho khùng khục.
"Ai cơ?" Hắn uống một ngụm nước, vất vả nuốt trôi miếng hạt dẻ, ngẩng đầu hỏi lại, "Không đuổi ai đi?"
Chén đĩa Lan tri vẫn còn rất sạch sẽ. Anh như có tâm sự nên chẳng muốn động đũa ăn gì nhiều.
Hàn Kính giờ mới hiểu câu nói của anh, "Ý anh là tên cầm thú Chu Thành kia?"
Lan Tri ngẩng đầu nhìn hắn, không phủ nhận.
"Tại sao?" Hàn Kính không ngờ Lan Tri lại nói như thế, hắn có hơi tức giận, "Chó hoang cắn người ngoài đường còn có thể đạp cho vài phát, lão ta xộc thẳng vào nhà anh gây chuyện còn đánh anh, tại sao tôi không nên đuổi lão đi?"
Nói đoạn Hàn Kính chợt nghĩ đến một vấn đề mấu chốt, lại hỏi tiếp: "Thầy Lan, chẳng lẽ anh sợ tôi đắc tội với lão sao? Vậy anh cứ yên tâm đi, tôi không sợ! Cùng lắm thì bị tạm giam mấy ngày vì đánh người thôi, chẳng sao cả đâu! Chứ anh bị người ta đánh như thế làm sao tôi có thể đứng yên cho được!"
Trái ngược với sự hùng hổ của Hàn Kính, Lan Tri lại rất mực bình tĩnh, im lặng nghe Hàn Kính nói, trên gương mặt không vui cũng chẳng buồn, phẳng lặng như mặt nước hồ.
Đợi khi Hàn Kính căm phẫn đã nói xong,miệng còn thở phì phò với tay lấy cốc nước uống hai hớp, anh mới nhỏ giọng hỏi: "Cậu nói xong chưa?"
Lửa giận trong lòng Hàn Kính như bị tạt vào một gáo nước lạnh. Hắn nghẹn họng một lúc mới gật đầu: "Xong rồi."
"Cậu không nên đuổi hắn đi." Lan Tri lặp lại câu nói khi nãy, giông nói không một chút biến hóa cảm xúc nào, cảm giác như những lời từ tim phổi Hàn Kính nói khi chạy chẳng mảy may làm anh xao động.
Hàn Kính bắt đầu nổi đóa, nhưng vừa mở miệng định cãi lại Lan Tri thì anh đã nói tiếp.
"Vì đấy không phải là nhà tôi, " Lan Tri nhàn nhạt nói "Căn nhà đó là của Chu Thành."
Đầu Hàn Kính như muốn nổ tung thành từng mảnh.
Căn hộ cao cấp trong khu chung cư kia, hóa ra không phải của Lan Tri, mà của tên súc sinh họ Chu kia sao.
Cũng hợp lý, vì Lan Tri còn trẻ như thế, trừ khi nhà giàu sẵn, chứ làm sao có thể tự mình sở hữu được một căn nhà như vậy.
Nhưng mà nếu không mua được thì có thể thuê phòng mà, Lan Tri sao có thể cúi người đi ở nhà Chu Thành?
Hàn Kính rát muốn biết tại sao, hắn cố gắng áp chế lửa giận của mình, khó khăn mở miệng: "Rốt cuộc anh có quan hệ gì với Chu Thành?"
"Chuyện đó không liên quan gì đến cậu."
Lan Tri lạnh lùng đáp, càng thổi phừng lên lửa giận của hắn. Hắn không nhịn được nữa, phẫn nộ đập tay lên bàn, xẳng giọng: "Tâm tư tình cảm trong lòng tôi mỗi ngày đều nghĩ về anh, anh còn nói không liên quan đến tôi?"
Tiếng đập bàn khá lớn, gây chú ý cho những người xung quanh. Ngay lập tức một phục vụ đến lễ phép hỏi: "Thưa anh, không biết anh cần gì ạ?"
Lửa giận phừng phừng nhưng không tìm được chỗ xả, Hàn Kính đành phải cầm đũa gắp một miếng gà đút vào miệng, thô bạo nhai nuốt.
Người phục vụ không biết Hàn Kính vì sao lại giận, bèn bắt đầu giới thiệu: "Thưa anh, gà kho hạt dẻ này là món ăn được ưa thích nhất ở nhà hàng chúng tôi. Thịt gà là dùng đậu hủ non để làm, nhưng mùi vị cực kỳ giống với thịt gà thật, không dễ dàng phân biệt...
Hàn Kính nuốt ực miếng "gà" xuống cổ họng, thừ người một lát.
Đến giờ hắn mới phát hiện thức ăn đều là đồ chay.
Cũng phải. Nhà hàng có tên "Khiết trai", hẳn nhiên phải là nhà hàng chay. Hàn Kính cũng biết là những kẻ lắm tiền giờ đã không còn thèm đến sơn hào hải vị rồi, chỉ quan tâm đến sức khỏe, hữu cơ organic tin khiết linh tinh. Nhà hàng chay với giá trên trời cũng mọc lên rất nhiều, nắm bắt được xu hướng của lớp người giàu thành phố A. "Khiết Trai" hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Nhung nếu đã giàu thì còn cần gì đến ở nhờ nhà Chu Thành?
Hàn Kính bất chợt cảm thấy miếng đậu hủ non giả gà trong miệng bỗng trở nên thật khó ăn, không nuốt xuống nổi. Hắn cúi đầu, "phụt" một tiếng phun thức ăn ra, nghiến răng nghiến lợi hỏi Lan Tri.
"Vậy anh là đang được tên họ Chu kia bao dưỡng?"
Lan Tri nhíu mày, quay đầu nhẹ nhàng nói với người phục vụ: "Cần tôi sẽ gọi, cảm ơn anh."
Người phục vụ cũng hiểu tình hình nhanh chóng, gật đầu chào một cái rồi đi ra.
Hàn Kính không có cách nào áp đảo cơn giận trong lòng nữa. Giờ phút này hắn chỉ muốn cầm dao đâm chết người.
"Anh vì mấy đồng tiền dơ bẩn mà cam tâm tình nguyện để tên súc sinh kia bao nuôi?" Hắn lớn giọng, "Anh thiếu tiền lắm à? Anh không phải là phó giáo sư sao? Không phải có lương mỗi tháng sao? Nhìn tôi đi, mỗi tháng tôi chỉ kiếm được một ngàn bốn tệ, nhưng cũng có cần ai phải bao dưỡng đâu!" Hắn phẫn nô trừng mắt nhìn Lan Tri.
Nhưng Lan tri vẫn dùng đôi mắt bình lặng trong veo mà nhìn hắn. Hàn Kính không chịu được thái độ này, hắn nắm lấy tay Lan Tri: "Anh có chuyện gì giấu tôi phải không?"
Nhưng Lan Tri chỉ hỏi ngược lại hắn một câu: "Nếu tôi nói tôi không phải bị ông ta bao nuôi, cậu có tin tôi không?"
Ra là không phải bao nuôi. Hàn Kính thở phào một hơi. Đúng rồi, người như Lan Tri sao có thể bị cái tên như con heo kia bao dưỡng được? Hắn sao lại có thể nghĩ như vậy.
Hàn Kính bắt đầu cảm thấy hối hận vì bản thân ăn nói bỗ bã, vội nói: "Tôi tin! Tôi nguyện ý tin tưởng bất kì lời nói nào của anh!"
Hàn Kính chợt thấy khóe môi Lan Tri như cong lên vì câu nói của hắn, nhẹ khẽ như một gợn sóng mặt hồ.
"Ăn cơm đi." Lan Tri nói.
Lúc này Hàn Kính mới phát hiện hắn còn đang nắm lấy tay anh, bèn bối rối buông tay, ngồi lại ngay ngắn trên ghế.
Hàn Kính vừa định tiếp tục ăn, đột nhiên nhớ đến nãy giờ Lan Tri không hề động đũa, bèn gắp một miếng thịt gà to nhất trong dĩa bỏ vào chén anh.
"Cái này ngon lắm. Anh ăn thử xem."
Lan Tri im lặng xem Hàn Kính ăn hết dĩa rau, rồi lại cúi đầu nhìn miếng gà trong chén, cả buổi sau mới nhỏ giọng: "Cảm ơn."
Anh nói rất khẽ, cũng chẳng có tý cảm xúc nào, nhưng rót vào tai Hàn Kính lại ngọt ngào như gió xuân. Tâm tình hắn liền tốt hẳn, hắn vui vẻ gắp thêm một miếng gà, lại bắt đầu ăn như rồng cuốn.
Nhưng nhai được vài cái hắn đột nhiên lại nhớ về vấn đề cũ.
"Nếu anh nói anh không phải đang được Chu Thành bao nuôi, vậy sao lại còn ở trong căn hộ của lão?"
Lan Tri đang định gắp miếng gà hắn bỏ vào chén lên ăn, nghe hắn hỏi liền buông đũa, nhìn hắn.
"Cậu tin tôi không bị ông ta bao dưỡng như vậy là được rồi."
Lan Tri vẫn cố chấp không trả lời thẳng vào câu hỏi của Hàn Kính.
Hàn Kính không hiểu: "Được rồi là sao? Anh không bị bao dưỡng mà lại ở nhà lão ta, ai cũng sẽ không nghĩ ra lý do khác."
Lan Tri buông hẳn đũa: "Cậu không phải đã nói sẽ tin tôi sao?"
"Nhưng tôi muốn nghe anh giải thích một chút cũng đâu phải là quá đáng!" Lửa giận phùn lên làm Hàn Kính lại nghĩ đến đoạn phim đen trên xe Quách Kiệt đưa hắn xem. Trong video Lan Tri và Chu Thành ân ái cuồng hoang, càng làm miệng Hàn Kính trở nên đắng chát. Hắn vô thức sờ đến điện thoại có lưu video, đay nghiến nói: "Chẳng những thế anh và Chu Thành cũng rất hay qua lại, anh lại còn ở trong nhà lão, có trời mới biết chuyện gì xảy ra!"
Lời nói vừa thốt ra, mặt Lan Tri chợt có chút khó coi, như bị nói trúng tâm tình, thậm chí đôi môi mỏng cũng bắt đầu tái xanh. Nhưng anh kìm chế xúc động rát tốt, chỉ chốc lát sau lại lạnh lùng: "Cậu có chứng cứ gì không mà lại có suy nghĩ này?"
Hàn Kính thật sự muốn nói có rồi chìa hẳn đoạn video ra, nhưng hắn cũng không ngu ngốc đến thiếu kìm chế như vậy, chỉ cắn răng, nói: "Nếu không phải vì sao anh lại không giải thích?" Hắn nói xong máu ghen cũng nổi lên, tuy hắn không phải bắt Lan Tri thủ thân như ngọc, nhưng nghĩ đến cảnh Lan Tri của hắn dan díu với Chu Thành như bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, hắn lại phẫn nộ oai oán: "Lão ta đáng tuổi cha anh, lại có tiền, anh cứ quan hệ úp mở với lão, người không biết còn nghĩ hai người có giao dịch tình tiền thật đấy!"
Sắc mặt Lan Tri vốn đã đang không tốt, nghe xong câu này lại càng đanh lại. Anh chẳng nói gì nữa, cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Hàn Kính ngây cả người một lúc mới bắt đầu bừng bừng lửa giận như núi lửa phun trào: "Anh không trả lời là có ý gì? Là im lặng ngần đồng ý hay sao?" Hắn đứng phắt khỏi ghế, giận run người quát: "Anh quả nhiên là thích mấy đồng tiền dơ bẩn của lão họ Chu kia! Đúng là anh được lão bao nuôi!"
Hắn nhớ đến bản thân hắn không tiền không quyền trong tay, lại càng thêm căm phẫn tuyệt vọng, nghẹn ứ trong cổ họng, không nói thêm được gì nữa.
Lan Tri lạnh lùng nhìn hắn giận dữ một hồi lâu, rồi mới thở dài.
Hàn Kính còn cho rằng anh muốn giải thích, nhưng Lan Tri chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: "Sau này, chắc cậu sẽ không làm bánh gạo sốt sườn cho tôi ăn như hôm nay nữa, phải không?"
Lúc anh hỏi, khóe miệng như khẽ cười, mơ hồ như phảng phất một loại đau khổ đắng chát.
Hàn Kính không ngờ Lan Tri lại đột ngột đổi chủ đề như vậy, nhưng đang đà lửa giận, cho rằng Lan Tri muốn cạnh khóe hắn, bèn không chút nghĩ ngợi đáp trả ngay: "Đúng rồi, tôi con mẹ nó có mắt như mù mới đi nấu cho anh ăn!" Nói vừa dứt câu hắn đẩy ghế ra, thở phì phò bước thẳng ra khỏi nhà hàng. Bên ngoài nắng xuân chan hòa rực rỡ, nhưng Hàn Kính vẫn cảm thấy lạnh cả người.
(ờ rồi ghim đoạn này nha mí bạn, hông hiểu xao mà có ngừi nói bộ này ngược công luôn á.... tội thầy tui huhuhu)
Hắn sờ lên túi, mới phát hiện mình chẳng còn đồng nào trong người. Nơi này cách đại học Z xa quá, đi bộ về chắc sáng mai mới đến. Nhưng đã phóng lao đành phải theo lao, Hàn Kính cắn răng chạy lại vào nhà hàng. Lan Tri vẫn còn ở đó, trên gương mặt đã không còn cái vẻ cười nhẹ vừa đau khổ vừa buồn bã đó, anh trở về với vẻ lạnh lùng xa cách vốn có, như chuyện Hàn Kính bỏ đi chẳng mảy may ảnh hưởng đến anh, lúc Hàn Kính tiến lại Lan Tri còn thong thả múc một muỗng canh cải thảo, từ tốn thưởng thức.
Hàn Kính càng lúc càng giận, hắn cảm giác mình đang chạy tới chạy liu như một thằng ngu si tứ chi phát triển.
"Tục ngữ nói "Một ngày vợ chồng trăm ngày nghĩa"." (ủa dì dạ ba:D????) - Hắn đứng trước mặt Lan Tri nói: "Chúng ta tốt xấu gì cũng lên giường vài lần rồi, vậy mà tôi đi anh cũng không thèm giữ lại?"
Lan Tri ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
"Tôi có giữ cậu lại hay không cậu vẫn sẽ bỏ đi mà, tôi phải vẽ chuyện làm gì cho thêm phiền?"
Hàn Kính suýt chút nữa nghẹn chết vì tức.
"Đương nhiên tôi phải bỏ đi." Hắn đẩy chén đĩa qua một bên, xòe bàn tay ra trước mặt Lan Tri: "Nhưng mà trước đó anh phải trả tiền lại cho tôi!"
Lan Tri hơi ngạc nhiên.
"Tiền taxi tối hôm qua là 29 tệ, nguyên liệu làm bánh gạo sốt sườn sáng nay là 20 tệ, tổng cộng 49 tệ!" Hàn Kính nói một tràng như báo cáo thu chi.
Lan Tri mặt lạnh băng mở cặp lấy ví da, rút ra tờ 100 tệ để vào lòng bàn tay Hàn Kính.
Hàn Kính không còn một xu dính túi, không cam lòng trừng mắt nhìn tờ 100 tệ kia, dùng sức siết chặt trong tay: "Tôi không có tiền lẻ thối." Hắn có chút chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng nói.
"Không cần thối lại." Lan tri lạnh lùng trả lời, cũng không thèm nhìn Hàn Kính, khoan thai cất lại ví da: "Chỗ còn lại coi như tôi cảm ơn cậu."
Hàn Kính ngay lập tức cảm thấy như bị sỉ nhục cực mạnh. Cảm ơn là có ý gì? Lan Tri cho rằng hắn quan tâm anh cũng là vì tiền sao? Anh ta quan hệ tình tiền bất chính với lão Chu Thành rồi suy bụng ta ra bụng người nghĩ ai cũng như vậy à!? - Hàn Kính thầm nghĩ, oán giận cực kỳ.
Hắn nhét tờ 100 tệ vào túi, rồi thò tay nắm lấy cằm Lan Tri, bắt anh quay đầu lại nhìn mình. (học hành động này từ tổng tài bá đạo nào thế con:"])
"Tôi đã từng nói với anh, tôi không phải vì tiền." Hắn thở phì phò, "Anh cứ chờ đó, 41 tệ còn lại tôi nhất định sẽ tìm anh trả lại!!"
"Là 51 tệ." Lan Tri nhẹ nhàng "sửa lưng".
Hàn Kính ngẩng người, mới phát hiện trong lúc tức giận kích động đã tính sai. Hắn muốn há miệng giả thích, nhưng ú ớ mãi vẫn không biết bắt đầu từ đâu, chỉ đành trừng mắt nhìn Lan Tri cả buổi rồi buông một câu vô thưởng vô phạt:"Xem như anh học toán tốt!" (ng ta là tiến sĩ toán-tin, hem cần anh khen đâu =]]). Sau đó thả tay ra, vội vàng quay lưng đi nhanh như trốn ra ngoài.
Hắn cuống cuồng "đào tẩu", không hể chú ý đến, Lan Tri phía sau vẫn một mực lặng lẽ dõi theo bóng lưng hắn, cho đến khi hắn mất hút ở cuối hành lang.
- --
T khalachackeo Hàn Kính tính 550 chia 2 bằng 225 nè =]]]]]]
Nói chung là thầy tui tsun ngoài lạnh trong nóng lại gặp ngay tên công phổi bò đầu heo nên từ đầu tới cuối t toàn thấy ngược thầy tôi thôi huhuhu =]]]
- -
*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(
*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé
*Cảm ơn mọi người nhiều xD
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.