Chương 24
Thịt Cua Tiểu Lung Bao, Thiên Thượng ĐIệu Hãm Bính
18/11/2020
Hệ Nhị Phân
Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Chương 24
Trời sụp tối, bên ngoài đã nổi tuyết, đất trời một màu trắng nhờ bao la mù mịt. Lan Tri của hắn, biết tìm nơi nao.
Hàn Kính ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Lan Tri, vẫn không nhúc nhích. Thẳng đến khi Lưu Minh đẩy một cái, hắn mới bừng tỉnh.
"Vậy là có chịu hay không mà đơ mặt ra thế?" Lưu Minh hỏi.
Hàn Kính ban đầu vốn muốn cự tuyệt, nhưng sau lại đột nhiên đổi ý.
Đối với Lan Tri, hắn đã là quá khứ rồi, nhưng hắn biết tận sâu bên trong hắn vẫn còn tình cảm với anh nhiều lắm. Hắn còn phát hiện ra dạo này số lần tự an ủi của hắn ít đi hẳn, mà nếu có, cũng chỉ là bằng những hình ảnh của anh.
Như vậy mãi cũng không được.
Hàn Kính không thể nào sống mãi với hình bóng của anh ở trong tâm. Hắn quay đầu nói với Lưu Minh: "Được, nhưng mà anh nhớ rõ lần này là anh tự nguyện cho tôi chơi đấy, đừng có xong việc rồi lại bảo tôi chơi xấu anh."
Hắn đi theo Lưu Minh về nhà trọ.
Lưu Minh đã tốt nghiệp đại học rồi. Nhờ ông già quen biết, hắn xin được một cái chức quản lý xuất nhập cảnh ở thành phố A, nhàn nhã thoải mái mà sống qua ngày.
Cửa phòng trọ vừa mới đóng, Lưu Minh đã nhảy bổ vào toan cởi áo Hàn Kinh.
Hàn Kính đẩy hắn ra: "Làm gì mà gấp vậy ba?", rồi móc di động, mở chế độ quay phim.
Lưu Minh vui vẻ cầm lấy điện thoại, nhìn vào camera: "Ta là cam tâm tình nguyện bị họa mi siêu bự của anh hai Hàn chơi nha~" rồi tiện tay thảy điện thoại lên gường, tiếp tục nhảy bổ vào cởi quần áo Hàn Kính.
Hai người nhanh chóng cởi sạch sẽ quần áo của nhau, rồi ôm ấp vuốt ve nhiệt liệt.
Cọ vuốt một hồi, Lưu Minh đột nhiên đẩy hắn ra, gầm gừ: "Mày giỡn chơi với tao đó hả?"
Hoá ra cậu nhỏ của Hàn Kính một mực không ngóc đầu dậy nổi. Hàn Kính cũng không biết tại sao họa mi của hắn gặp Lưu Minh lại chẳng buồn hót. Hắn đã rất lâu không "xả" rồi, rõ ràng dục vọng ngứa ngáy khắp người đấy, nhưng chỗ kia vẫn một mực mềm oặt.
Hàn Kính gãi đầu, qua loa đáp: "Chắc do hôm nay lạnh quá (teo chym =]]]]), chờ tôi đi tắm nước ấm cho thoải mái phát."
Lưu Minh nghĩ cũng hợp lý, ừ một cái.
Hàn Kính nhảy xuống giường vào phòng tắm, giữa đường phát hiện điện thoại còn đang thu hình, thuận tay tắt đi.
Tắm rửa đi ra, hắn thấy Lưu Minh đang ngồi trên ghế sofa, nhàm chán mà xem cái chương trình phỏng vấn chính trị thời sự gì đấy.
Hàn Kính liếc mắt một cái, nhận ra người phụ nữ trung niên đang được phỏng vấn trong TV nhìn rất quen mắt.
"Bà này là ai vậy?" Hắn hỏi Lưu Minh.
"Là Dương Anh đó." Lưu Minh liếc hắn một cái "Mày mù tịt tình hình chính trị bây giờ quá nha. Bà ấy là nữ phó thị trưởng đệ nhất thành phố A này đó. Hiện tại nam nữ bình đẳng nên quốc gia rất ủng hộ phụ nữ làm chính quyền. Mà hơn nữa bà ấy thật sự rất có tài, thiên thời địa lợi nhân hòa, con đường làm quan phơi phới, tất cả các tạp chí lớn nhỏ tranh nhau phỏng phấn không hết luôn."
Hàn Kính quả thật tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua cái tên Dương Anh này. "Kì quái à nha", hắn nói: "Chẳng hiểu sao cảm thấy như đã gặp bà này ở đâu đó."
Lưu Minh cười to: "Thôi đi cha nội. Cha tao là cục trưởng công an mà tới chào hỏi bà ấy tao còn rất ít khi có dịp đây."
Hàn Kính cũng khó hiểu, cứ nhìn TV vài lần.
"Bà ấy hơi bị siêu à nha." Lưu Minh thấy hắn có hứng thú nên hào hứng khoe khoang học thức của mình ra, "Nhớ hồi hai mươi năm trước bên thành phố A có vụ cưỡng gian không? Là một ông ba mươi tuổi đầu, nhận con nuôi từ cô nhi viện. Cái cô con nuôi kia thì lại bị câm. Thế là hắn ta nuôi cô ấy hơi trưởng thành một chút liền ra tay đồi bại, lén lút giằng co qua lại nhiều năm mới bị người ta phát hiện. Lúc đó bên thành phố A rùm beng luôn, vì lợi dụng thân phận cha nuôi mà đi xâm hại trẻ vị thành niên, thật sự súc sinh không ai bằng, ảnh hưởng quá xấu. Bà Dương Anh, lúc đó chỉ là một cán bộ nhỏ trong một cục dân chính, vì vụ án này mà đi khắp nơi, vận động mọi người kiến nghị sửa đổi luật pháp, bảo bộ quyền lợi cho người được nuôi dưỡng. Cuối cùng cũng thành công, sửa đổi luật nhận nuôi trẻ em thành nếu nam độc thân nhận nuôi nữ phải chênh lệch nhau 40 tuổi. Vụ việc này càng làm tên tuổi bà nổi như cồn, quốc gia coi trọng. Bà ấy rất có công đó. "
Lưu Minh tuông một tràng, rồi lại hít hơi nói tiếp: "Bà từ đó thành danh bảo vệ quyền lợi của phụ nữ và trẻ em, trong giới chính trị danh tiếng rất tốt, nên con đường làm quan thật bằng phẳng thuận lợi."
Trên TV người MC phỏng vấn cũng đang hỏi đến Dương Anh đề tài này: "Chúng ta đều biết bà từng là người đề ra cải cách luật pháp về quy định nhận nuôi trẻ em mồ côi, cống hiến rất nhiều trong việc bảo vệ lợi ích phúc lợi của nhân dân. Hiện tại bà đang cũng là một trong những chủ quản của bộ máy hành chính này rồi, không biết sau này bà sẽ có thêm những cải cách cải tiến mới nào không?"
Dương Anh cười, không nhanh không chậm nói: "Cảm ơn mọi người đã đánh giá cao những nỗ lực của tôi. Tuy hiện tại luật pháp quốc gia so với trước kia đã hoàn thiện hơn rất nhiều rồi, nhưng những quy định về thu dưỡng trẻ em mồ côi vẫn là cần xã hội quan tâm nhiều hơn nữa. Ở các viện phúc lợi các thành phố hằng năm luôn tiếp nhận rất nhều trẻ em bị vứt bỏ, hoặc trẻ em vì tai nạn ngoài ý muốn mất đi cả cha lẫn mẹ. Tôi chỉ hy vọng các cá nhân có thực lực kinh tế có thể dang tay đón nhận các cháu, cho các cháu vòng tay tình thân, sự yêu thương đùm bọc của gia đình. Chúng ta có thể sẽ sửa đổi thêm nhiều chính sách để có thể hỗ trợ thêm các gia đình đang nhận nuôi trẻ em cơ nhỡ."
MC lại nói tiếp: "Đúng vậy, xã hội rất cần phải dang rộng vòng tay đón các em. Thị trưởng Dương, tôi nghe nói bà cũng đang nuôi dưỡng một cô nhi, bà có thể chia sẽ thêm cho chúng tôi được không ạ?"
Hàn Kính nghe được câu "đang nuôi dưỡng một cô nhi" trong đầu giờ mới nhận ra Dương Anh là ai. (ngu vừa thôi ông:))
Bà Dương Anh này, chẳng phải là người phụ nữ trong tấm hình Lan Tri đặt ở đầu giường đó sao. Hàn Kính còn có chào bà qua một lần. Còn cái đêm hắn đập phá xe của viện trưởng Chu, bà cũng chạy tới hiện trường nói chuyện với Lan Tri vài câu.
Hóa ra bà Dương Anh này chính là mẹ nuôi của Lan Tri.
Làn da rõ ràng mới tắm qua nước nóng, còn ấm áp mà bỗng chốc rét run.
Dương Anh trong TV đã bắt đầu giới thiệu: "Mọi người đều biết con tôi đã mất cách đây 16 năm trong một vụ tai nạn giao thông. Tôi thật sự rất đau buồn. Tôi rất yêu con tôi, nhưng nó không còn nữa, nên tôi nghĩ sẽ để dành tình thương đó cho một đứa bé khác, cần tình thương của mẹ nhưng mẹ nó đã không còn. Tôi quyết định nhận nuôi một bé trai mồ côi cũng trạc tuổi con tôi khi ấy...
...đứa bé ấy rất thông minh, nhưng do hoàn cảnh khách quan không thể nào có một môi trường học hành tử tế, tâm lý bị chấn thương nên tâm trạng cũng sa sút. Sau khi nhận nuôi, cứ yêu thương đứa trẻ thật tình, nó sẽ mở lòng ra với các bạn. Con tôi sau khi vượt qua được bóng ma tâm lý, nó càng cố gắng học hành, thành tích cũng rất ưu tú. Hiện tại mới 30 tuổi đã trở thành giáo sư đại học, có rất nhiều thành tựu luận văn học thuật được nhiều người biết đến."
"Tôi cảm nhận được là do tôi che chở cho nó, mới làm cho nó trở nên tích cực hơn, cảm thấy xã hội này vẫn còn cần nó. Nên tôi rất hy vọng, các vị anh em bạn bè đang ngồi trước TV, nếu được hãy yêu mến và giúp đỡ những cô nhi này. Không nhất thiết phải nhận nuôi, có thể ủng hộ một ít vào quỹ từ thiện, để giúp đỡ được phần nào điều kiện kinh tế và phát triển cá nhân của bọn trẻ. "
Dương Anh phát biểu thật chân thành, nhưng Lưu Minh đã không còn kiên nhẫn được nữa, bắt đầu đứng lên khiêu khích cậu nhỏ Hàn Kính.
Hàn Kính đẩy hắn ra, bắt đầu kiếm quần áo mặc lại vào người.
"Hả, ý gì đây?"
"Không làm nữa." Hàn Kính mặc đồ qua loa dợm chân bước ra ngoài.
Lưu Minh kéo hắn lại: "Sao thế? Xem TV thấy bà già, "chim" mày héo luôn hả?"
Hàn Kính hất tay Lưu Minh ra: " "Họa mi" của bố có chủ rồi.", hắn vỗ vỗ đũng quần mình, "Nước phù sa không tưới ruộng người ngoài."
Trên TV tiết mục vẫn còn dài, MC đã chuyển qua chủ đề khác: "Bà đả kích những thế lực thù địch cũng nhiều, không ít người nghi hận với bà trong lòng. Nghe nói chồng bà mười năm trước bị kẻ xấu hãm hại đến trọng thương phải nhập viện....."
Hàn Kính đã không còn quan tâm nữa, hắn đã nghe đủ được những cái hắn cần. Hiện tại việc hắn cần làm, là đi đền bù.
Cho nên hắn không thèm để ý đến Lưu Minh nữa, một mạch đi thẳng ra khỏi nhà trọ.
Hàn Kính sau khi về nhà việc đầu tiên là lôi hộp bưu phẩm ra lật qua lật lại.
Hắn biết rõ đấy là Lan Tri gửi cho hắn, nhưng hắn trước kia không muốn thừa nhận chuyện này. Phần tài liệu này với hắn rất quan trọng, nhưng nếu là Lan Tri gửi, lại nhớ tới cảnh Lan Tri lúc ấy làm bộ làm tịch đuổi hắn đi, hắn chỉ muốn đem hết đống sách vở này quăng vào thùng rác mà giẫm lên cho hả giận.
Nhưng hiện tại đã khác rồi, sau khi xem xong đoạn phỏng vấn kia, suy nghĩ của hắn đã hoàn toàn bất đồng.
"Này, Tư Béo." Hắn gọi điện cho Quách Kiệt, "Tôi biết anh có quan hệ rộng, không biết anh có quen người bên bưu cục vận chuyển XX không?"
Công ty bưu cục nhiều khi cũng quan hệ dây mơ rễ má với bọn lưu manh, Hàn Kính biết rõ cái bưu cục kia nằm trong địa bàn của Quách Kiệt.
"Để làm chi?" Quách Kiệt hỏi trong điện thoại. "Muốn gửi hàng free hả. Mới quăng cho mày năm mươi vạn mà xài hết trơn rồi hay sao?"
"Không phải, tôi muốn nhờ anh tra giùm tôi người gửi của một gói bưu kiện."
Hắn biết rõ nhiều công ty đều chờ nhân viên bưu điện lại tận nơi lấy hàng nên không có ghi địa chỉ nơi gửi, nhưng nếu hỏi thăm nhân viên lấy hàng lúc đó thì không chừng có thể tra được địa điểm lấy hàng.
Quách Kiệt nghe hắn kể lể đầu đuôi sự tình, cũng rất thoải mái: "Ok, mà Tết Nguyên Đán tới rồi, tụi nó nghỉ lễ gần hết, kiếm được một thằng khó lắm. Để tao tranh thủ."
Hàn Kính cúp điện thoại, càng đứng ngồi không yên.
Hắn không biết phải đợi bao lâu mới tra ra được địa chỉ, trong lòng rất bực bội, mà cái đoạn phỏng vấn của Dương Anh khi nãy cứ tua đi tua lại trong óc hắn mãi.
Đến cuối cùng không nhịn được, hắn lại lật số người phụ trách lớp học ra gọi qua.
"Rốt cuộc là ai bảo tôi có đủ điều kiện chuyển trường đến lớp luyện thi của đại học Z vậy?
Người phụ trách cười ha ha: "Hàn Kính à, cậu lần trước có thành lý tới làm cảm động chúng tôi, nên chúng tôi cũng cố ý phá lệ chiếu cố cho cậu một lần."
Hàn Kính không kiên nhẫn: "Thôi đi." Hắn biết rõ hỏi kiểu này có hỏi đến mai cũng không ra kết quả, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Đưa tôi số điện thoại thầy Lan Tri, tôi có chuyện cần liên lạc với thầy."
Người phụ trách vẫn giả ngu: "Ai?? Lan Tri nào???
Hàn Kính tức giận đến độ hận không thể bay theo sóng điện thoại tới kéo rách tai ông phụ trách.
Đối phương sống chết không chịu nói, Hàn Kính cũng chẳng có cách nào, trong bụng mắng chửi xối xả mà ngoài miệng vẫn phải vòng vo tám cái ngoặc, cuối cùng cũng bực bội cúp điện thoại.
Trời sụp tối, bên ngoài đã nổi tuyết, đất trời một màu trắng nhờ bao la mù mịt.
Lan Tri của hắn, biết tìm nơi nao.
Hàn Kính nhớ lại lúc trước ở tại hội sách Lan Tri nhìn hắn, ánh mắt không có biểu cảm gì, không tốt cũng chẳng xấu, như chẳng có chuyện gì trên đời có thể làm anh bận tâm.
Thế nhưng Hàn Kính rõ ràng trông thấy cái khoảnh khắc đó, khi mà ngón tay của Lan Tri run rẩy nho nhỏ, muốn lật trang sách mà mãi không thể lật qua.
Hắn đang khó chịu cực kỳ, lại nhận được cuốc gọi của gã bán CD: "Cục Gạch ơi, lại có người đưa bưu kiện đến nhà tui rồi. Hay giờ cậu nói cho tui biết địa chỉ mới của cậu đi để tui nhờ bưu tá giao lại qua nhà cậu luôn."
Thật sự là tìm hoài tưởng tuyệt vọng tới nơi lại có được cơ hội quá thuận lợi thế này, Hàn Kính hồ hởi nói nhanh: "Tôi nhắn địa chỉ qua liền."
Bởi vì trời đồ tuyết, nên tới chín giờ bên bưu tá mới giao được hàng đến. Hàn Kính cầm gói hàng xé hộp mở gấp, bên trong là hai quyển giáo khoa mới tinh. Do hắn mở quá nhanh, vô tình trong hai cuốn sách rớt ra tờ hóa đơn.
Hắn ngẩn người nhặt lên, bỗng phát hiện, thời gian mua sách... chính tại hội sách sáng nay.
Hàn Kính không biết vì cái gì lòng hắn chợt chua xót. Hắn ngồi thừ người ra một hồi lâu, mới nhớ tới việc phải làm.
"Cậu giúp tôi tra ra được địa chỉ người gửi không?" Hắn vừa nói vừa đút ít tiền cho bưu tá. Có tiền "bôi trơn", chàng trai lập tức móc ngay điện thoại gọi gọi nói nói.
"Hôm nay anh may lắm ý." Chàng trai vừa cúp điện thoại xoay mặt nói ngay với hắn, "Bên người gửi hôm nay để cho bên bưu điện đến tận nơi lấy nên mới có được địa chỉ. Người đó ở Số 1 đường J-1, chỗ đường sắt đối diện không xa."
Hàn Kính không chần chừ lấy một giây, vội choàng áo khoác, cả dù cũng không kịp cầm, đến thẳng nhà Lan Tri.
Khu J không gần chỗ hắn, mà tuyết càng ngày càng rơi dày đặc, rất khó đi. Trên đường cái thì một chiếc taxi cũng không thấy. Hàn Kính lần mò đi bộ đến được J-1 đã hơn mười giờ đêm.
Hàn Kính cuốc bộ muốn kiệt sức, đột nhiên một chiếc xe từ sau phóng tới lái vụt qua, hất toàn bộ tuyết vào người Hàn Kính.
"Tuyết rơi mù trời mà chạy cho bạt mạng, bị đâm chết có ngày nha chưa!". Hàn Kính vói theo chửi một câu.
Tài xế đương nhiên là không nghe thấy Hàn Kính chửi bới, thoáng cái đã chạy băng qua đường sắt, đậu lại trước đầu đường J-1
"Đinh linh đinh linh --" Chuông báo tàu lửa gióng lên, lan can ngăn cách cũng bắt đầu hạ xuống, tạm thời ngăn đường cho tàu qua.
Còi tàu xe lửa cũng mỗi lúc một gần.
Hàn Kính chợt thấy chiếc xe kia cửa xe bật mở, một người đàn ông trung niên nhảy xuống rất nhanh. Ông ta mở cửa sau xe, xoay người từ sau chỗ ngồi nửa ôm nửa vịn kéo một người khác xuống.
Còi tàu tu lên rền rĩ. Ngay lập tức đèn pha chói lòa rạch phá bầu trời đêm, chiếu sáng đất tuyết, cũng ánh lên dung mạo hai người kia.
Người đàn ông trung niên chính là hiệu trưởng Chu.
Còn người đang bị lão ôm trong ngực kéo khỏi xe, là Lan Tri!.
Lan Tri hiển nhiên là uống say rồi, ánh đèn chói mắt chiếu qua ánh mắt của anh. Anh híp híp mắt, tựa hồ ý thức được bên cạnh chính là Chu Thành, nên vô lực mà giãy giụa.
Hàn Kính tức giận đùng đùng, đang dợm hét to phóng lên thì xe lửa đã ầm ầm gào thét chạy qua, che mất tầm mắt, cũng nhấn chìm tiếng rống phẫn nộ của hắn vào những âm thanh xình xịch rền vang.
Hàn kính chưa từng có cảm giác được một hàng đoàn tàu có thể dài như vậy, có thể chạy được chậm như vậy, bánh xe đay nghiến qua đường ray, xình xịch xình xịch, giống như đem cả đời người mà lăn qua vậy.
Đợi đến lúc xe lửa chạy qua, tiếng chuông dừng lại, lan can chắn một lần nữa nâng lên, trong đống tuyết chỉ còn lẻ loi trơ trọi chiếc xe.
Chu Thành cùng Lan Tri đã mất hút rồi.
oOo
Hàn Kính lảo đảo tiến lên, dán lỗ tai lên lan can nhà Lan Tri mà nghe ngóng động tĩnh.
Thế nhưng cái gì hắn cũng không nghe được, chỉ vọng lại âm thanh của những bông tuyết rớt trên mái nhà.
Hàn Kính muốn nện thật mạnh vào cửa, muốn một cước đá bay cửa ra mà xông vào, nhưng mà nghĩ lại hắn không nên kinh động hàng xóm.
Nhưng mà hắn cứ như vậy đứng ở ngoài cửa, tưởng tưởng những chuyện xảy ra bên trong, hắn thật sự không có cách nào thờ ơ được.
Hàn Kính biết rõ hắn có ý tham muốn mãnh liệt với Lan Tri. Loại tham muốn giữ lấy này mạnh mẽ đến mức làm hắn khi nghĩ đến có người khác đang vuốt ve thân thể anh là hắn không thể chịu đựng nổi chỉ muốn lao vào giết người.
Hàn Kính theo cửa ra vào lần mò leo xuống, trong đống tuyết luống cuống mà đi qua đi lại.
Tuyết rơi nhiều vào cổ áo bên trong, sự lạnh lẽo giúp hắn tỉnh táo được một chút.
Hắn chạy về khía đường ray, dùng chân quét quét đống tuyết đang phủ lên mấy tà vẹt gỗ, cẩn thận mà lục lọi. Hắn rất nhanh tìm được một nửa sợi dây đồng.
Hàn Kính cầm sợi dây đồng hộc tốc chạy về cửa nhà Lan Tri, đem dây đồng cắm vào lỗ tra chìa mà cố gắng bẻ khóa. Lần đầu tiên hắn cảm tạ trời đất vì đã từng bị tống vào trại cải tạo để có dịp học được mấy mẹo lưu manh này.
Hắn lần đầu giở trò bẻ khóa, trong bụng còn lửa giận ngùn ngùn, khó tránh khỏi tay run, thời tiết lại lạnh thấu xương, hại hắn vật vã một hồi lâu mới cạy được cửa nhà Lan Tri.
Hàn Kính rón rén mở cửa nhà, đi lên. Tại cửa trước còn rớt cặp kính mắt gọng vàng của Lan Tri. Cửa phòng ngủ khép hờ, bên trong vọng ra chút động tĩnh. Hàn Kính thậm chí còn có thể nghe được tiếng ván giường kẽo kẹt nặng nề vang đến.
Khẽ quan sát xung quanh, ngôi nhà này hiệu quả cách âm xem ra không tệ, hàng xóm có lẽ sẽ không nghe được tiếng vang lớn. Hàn Kính bẻ khớp ngón tay rôm rốp, đá bay cửa phòng ngủ.
- -
*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(
*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé
*Cảm ơn mọi người nhiều xD
Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Chương 24
Trời sụp tối, bên ngoài đã nổi tuyết, đất trời một màu trắng nhờ bao la mù mịt. Lan Tri của hắn, biết tìm nơi nao.
Hàn Kính ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Lan Tri, vẫn không nhúc nhích. Thẳng đến khi Lưu Minh đẩy một cái, hắn mới bừng tỉnh.
"Vậy là có chịu hay không mà đơ mặt ra thế?" Lưu Minh hỏi.
Hàn Kính ban đầu vốn muốn cự tuyệt, nhưng sau lại đột nhiên đổi ý.
Đối với Lan Tri, hắn đã là quá khứ rồi, nhưng hắn biết tận sâu bên trong hắn vẫn còn tình cảm với anh nhiều lắm. Hắn còn phát hiện ra dạo này số lần tự an ủi của hắn ít đi hẳn, mà nếu có, cũng chỉ là bằng những hình ảnh của anh.
Như vậy mãi cũng không được.
Hàn Kính không thể nào sống mãi với hình bóng của anh ở trong tâm. Hắn quay đầu nói với Lưu Minh: "Được, nhưng mà anh nhớ rõ lần này là anh tự nguyện cho tôi chơi đấy, đừng có xong việc rồi lại bảo tôi chơi xấu anh."
Hắn đi theo Lưu Minh về nhà trọ.
Lưu Minh đã tốt nghiệp đại học rồi. Nhờ ông già quen biết, hắn xin được một cái chức quản lý xuất nhập cảnh ở thành phố A, nhàn nhã thoải mái mà sống qua ngày.
Cửa phòng trọ vừa mới đóng, Lưu Minh đã nhảy bổ vào toan cởi áo Hàn Kinh.
Hàn Kính đẩy hắn ra: "Làm gì mà gấp vậy ba?", rồi móc di động, mở chế độ quay phim.
Lưu Minh vui vẻ cầm lấy điện thoại, nhìn vào camera: "Ta là cam tâm tình nguyện bị họa mi siêu bự của anh hai Hàn chơi nha~" rồi tiện tay thảy điện thoại lên gường, tiếp tục nhảy bổ vào cởi quần áo Hàn Kính.
Hai người nhanh chóng cởi sạch sẽ quần áo của nhau, rồi ôm ấp vuốt ve nhiệt liệt.
Cọ vuốt một hồi, Lưu Minh đột nhiên đẩy hắn ra, gầm gừ: "Mày giỡn chơi với tao đó hả?"
Hoá ra cậu nhỏ của Hàn Kính một mực không ngóc đầu dậy nổi. Hàn Kính cũng không biết tại sao họa mi của hắn gặp Lưu Minh lại chẳng buồn hót. Hắn đã rất lâu không "xả" rồi, rõ ràng dục vọng ngứa ngáy khắp người đấy, nhưng chỗ kia vẫn một mực mềm oặt.
Hàn Kính gãi đầu, qua loa đáp: "Chắc do hôm nay lạnh quá (teo chym =]]]]), chờ tôi đi tắm nước ấm cho thoải mái phát."
Lưu Minh nghĩ cũng hợp lý, ừ một cái.
Hàn Kính nhảy xuống giường vào phòng tắm, giữa đường phát hiện điện thoại còn đang thu hình, thuận tay tắt đi.
Tắm rửa đi ra, hắn thấy Lưu Minh đang ngồi trên ghế sofa, nhàm chán mà xem cái chương trình phỏng vấn chính trị thời sự gì đấy.
Hàn Kính liếc mắt một cái, nhận ra người phụ nữ trung niên đang được phỏng vấn trong TV nhìn rất quen mắt.
"Bà này là ai vậy?" Hắn hỏi Lưu Minh.
"Là Dương Anh đó." Lưu Minh liếc hắn một cái "Mày mù tịt tình hình chính trị bây giờ quá nha. Bà ấy là nữ phó thị trưởng đệ nhất thành phố A này đó. Hiện tại nam nữ bình đẳng nên quốc gia rất ủng hộ phụ nữ làm chính quyền. Mà hơn nữa bà ấy thật sự rất có tài, thiên thời địa lợi nhân hòa, con đường làm quan phơi phới, tất cả các tạp chí lớn nhỏ tranh nhau phỏng phấn không hết luôn."
Hàn Kính quả thật tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua cái tên Dương Anh này. "Kì quái à nha", hắn nói: "Chẳng hiểu sao cảm thấy như đã gặp bà này ở đâu đó."
Lưu Minh cười to: "Thôi đi cha nội. Cha tao là cục trưởng công an mà tới chào hỏi bà ấy tao còn rất ít khi có dịp đây."
Hàn Kính cũng khó hiểu, cứ nhìn TV vài lần.
"Bà ấy hơi bị siêu à nha." Lưu Minh thấy hắn có hứng thú nên hào hứng khoe khoang học thức của mình ra, "Nhớ hồi hai mươi năm trước bên thành phố A có vụ cưỡng gian không? Là một ông ba mươi tuổi đầu, nhận con nuôi từ cô nhi viện. Cái cô con nuôi kia thì lại bị câm. Thế là hắn ta nuôi cô ấy hơi trưởng thành một chút liền ra tay đồi bại, lén lút giằng co qua lại nhiều năm mới bị người ta phát hiện. Lúc đó bên thành phố A rùm beng luôn, vì lợi dụng thân phận cha nuôi mà đi xâm hại trẻ vị thành niên, thật sự súc sinh không ai bằng, ảnh hưởng quá xấu. Bà Dương Anh, lúc đó chỉ là một cán bộ nhỏ trong một cục dân chính, vì vụ án này mà đi khắp nơi, vận động mọi người kiến nghị sửa đổi luật pháp, bảo bộ quyền lợi cho người được nuôi dưỡng. Cuối cùng cũng thành công, sửa đổi luật nhận nuôi trẻ em thành nếu nam độc thân nhận nuôi nữ phải chênh lệch nhau 40 tuổi. Vụ việc này càng làm tên tuổi bà nổi như cồn, quốc gia coi trọng. Bà ấy rất có công đó. "
Lưu Minh tuông một tràng, rồi lại hít hơi nói tiếp: "Bà từ đó thành danh bảo vệ quyền lợi của phụ nữ và trẻ em, trong giới chính trị danh tiếng rất tốt, nên con đường làm quan thật bằng phẳng thuận lợi."
Trên TV người MC phỏng vấn cũng đang hỏi đến Dương Anh đề tài này: "Chúng ta đều biết bà từng là người đề ra cải cách luật pháp về quy định nhận nuôi trẻ em mồ côi, cống hiến rất nhiều trong việc bảo vệ lợi ích phúc lợi của nhân dân. Hiện tại bà đang cũng là một trong những chủ quản của bộ máy hành chính này rồi, không biết sau này bà sẽ có thêm những cải cách cải tiến mới nào không?"
Dương Anh cười, không nhanh không chậm nói: "Cảm ơn mọi người đã đánh giá cao những nỗ lực của tôi. Tuy hiện tại luật pháp quốc gia so với trước kia đã hoàn thiện hơn rất nhiều rồi, nhưng những quy định về thu dưỡng trẻ em mồ côi vẫn là cần xã hội quan tâm nhiều hơn nữa. Ở các viện phúc lợi các thành phố hằng năm luôn tiếp nhận rất nhều trẻ em bị vứt bỏ, hoặc trẻ em vì tai nạn ngoài ý muốn mất đi cả cha lẫn mẹ. Tôi chỉ hy vọng các cá nhân có thực lực kinh tế có thể dang tay đón nhận các cháu, cho các cháu vòng tay tình thân, sự yêu thương đùm bọc của gia đình. Chúng ta có thể sẽ sửa đổi thêm nhiều chính sách để có thể hỗ trợ thêm các gia đình đang nhận nuôi trẻ em cơ nhỡ."
MC lại nói tiếp: "Đúng vậy, xã hội rất cần phải dang rộng vòng tay đón các em. Thị trưởng Dương, tôi nghe nói bà cũng đang nuôi dưỡng một cô nhi, bà có thể chia sẽ thêm cho chúng tôi được không ạ?"
Hàn Kính nghe được câu "đang nuôi dưỡng một cô nhi" trong đầu giờ mới nhận ra Dương Anh là ai. (ngu vừa thôi ông:))
Bà Dương Anh này, chẳng phải là người phụ nữ trong tấm hình Lan Tri đặt ở đầu giường đó sao. Hàn Kính còn có chào bà qua một lần. Còn cái đêm hắn đập phá xe của viện trưởng Chu, bà cũng chạy tới hiện trường nói chuyện với Lan Tri vài câu.
Hóa ra bà Dương Anh này chính là mẹ nuôi của Lan Tri.
Làn da rõ ràng mới tắm qua nước nóng, còn ấm áp mà bỗng chốc rét run.
Dương Anh trong TV đã bắt đầu giới thiệu: "Mọi người đều biết con tôi đã mất cách đây 16 năm trong một vụ tai nạn giao thông. Tôi thật sự rất đau buồn. Tôi rất yêu con tôi, nhưng nó không còn nữa, nên tôi nghĩ sẽ để dành tình thương đó cho một đứa bé khác, cần tình thương của mẹ nhưng mẹ nó đã không còn. Tôi quyết định nhận nuôi một bé trai mồ côi cũng trạc tuổi con tôi khi ấy...
...đứa bé ấy rất thông minh, nhưng do hoàn cảnh khách quan không thể nào có một môi trường học hành tử tế, tâm lý bị chấn thương nên tâm trạng cũng sa sút. Sau khi nhận nuôi, cứ yêu thương đứa trẻ thật tình, nó sẽ mở lòng ra với các bạn. Con tôi sau khi vượt qua được bóng ma tâm lý, nó càng cố gắng học hành, thành tích cũng rất ưu tú. Hiện tại mới 30 tuổi đã trở thành giáo sư đại học, có rất nhiều thành tựu luận văn học thuật được nhiều người biết đến."
"Tôi cảm nhận được là do tôi che chở cho nó, mới làm cho nó trở nên tích cực hơn, cảm thấy xã hội này vẫn còn cần nó. Nên tôi rất hy vọng, các vị anh em bạn bè đang ngồi trước TV, nếu được hãy yêu mến và giúp đỡ những cô nhi này. Không nhất thiết phải nhận nuôi, có thể ủng hộ một ít vào quỹ từ thiện, để giúp đỡ được phần nào điều kiện kinh tế và phát triển cá nhân của bọn trẻ. "
Dương Anh phát biểu thật chân thành, nhưng Lưu Minh đã không còn kiên nhẫn được nữa, bắt đầu đứng lên khiêu khích cậu nhỏ Hàn Kính.
Hàn Kính đẩy hắn ra, bắt đầu kiếm quần áo mặc lại vào người.
"Hả, ý gì đây?"
"Không làm nữa." Hàn Kính mặc đồ qua loa dợm chân bước ra ngoài.
Lưu Minh kéo hắn lại: "Sao thế? Xem TV thấy bà già, "chim" mày héo luôn hả?"
Hàn Kính hất tay Lưu Minh ra: " "Họa mi" của bố có chủ rồi.", hắn vỗ vỗ đũng quần mình, "Nước phù sa không tưới ruộng người ngoài."
Trên TV tiết mục vẫn còn dài, MC đã chuyển qua chủ đề khác: "Bà đả kích những thế lực thù địch cũng nhiều, không ít người nghi hận với bà trong lòng. Nghe nói chồng bà mười năm trước bị kẻ xấu hãm hại đến trọng thương phải nhập viện....."
Hàn Kính đã không còn quan tâm nữa, hắn đã nghe đủ được những cái hắn cần. Hiện tại việc hắn cần làm, là đi đền bù.
Cho nên hắn không thèm để ý đến Lưu Minh nữa, một mạch đi thẳng ra khỏi nhà trọ.
Hàn Kính sau khi về nhà việc đầu tiên là lôi hộp bưu phẩm ra lật qua lật lại.
Hắn biết rõ đấy là Lan Tri gửi cho hắn, nhưng hắn trước kia không muốn thừa nhận chuyện này. Phần tài liệu này với hắn rất quan trọng, nhưng nếu là Lan Tri gửi, lại nhớ tới cảnh Lan Tri lúc ấy làm bộ làm tịch đuổi hắn đi, hắn chỉ muốn đem hết đống sách vở này quăng vào thùng rác mà giẫm lên cho hả giận.
Nhưng hiện tại đã khác rồi, sau khi xem xong đoạn phỏng vấn kia, suy nghĩ của hắn đã hoàn toàn bất đồng.
"Này, Tư Béo." Hắn gọi điện cho Quách Kiệt, "Tôi biết anh có quan hệ rộng, không biết anh có quen người bên bưu cục vận chuyển XX không?"
Công ty bưu cục nhiều khi cũng quan hệ dây mơ rễ má với bọn lưu manh, Hàn Kính biết rõ cái bưu cục kia nằm trong địa bàn của Quách Kiệt.
"Để làm chi?" Quách Kiệt hỏi trong điện thoại. "Muốn gửi hàng free hả. Mới quăng cho mày năm mươi vạn mà xài hết trơn rồi hay sao?"
"Không phải, tôi muốn nhờ anh tra giùm tôi người gửi của một gói bưu kiện."
Hắn biết rõ nhiều công ty đều chờ nhân viên bưu điện lại tận nơi lấy hàng nên không có ghi địa chỉ nơi gửi, nhưng nếu hỏi thăm nhân viên lấy hàng lúc đó thì không chừng có thể tra được địa điểm lấy hàng.
Quách Kiệt nghe hắn kể lể đầu đuôi sự tình, cũng rất thoải mái: "Ok, mà Tết Nguyên Đán tới rồi, tụi nó nghỉ lễ gần hết, kiếm được một thằng khó lắm. Để tao tranh thủ."
Hàn Kính cúp điện thoại, càng đứng ngồi không yên.
Hắn không biết phải đợi bao lâu mới tra ra được địa chỉ, trong lòng rất bực bội, mà cái đoạn phỏng vấn của Dương Anh khi nãy cứ tua đi tua lại trong óc hắn mãi.
Đến cuối cùng không nhịn được, hắn lại lật số người phụ trách lớp học ra gọi qua.
"Rốt cuộc là ai bảo tôi có đủ điều kiện chuyển trường đến lớp luyện thi của đại học Z vậy?
Người phụ trách cười ha ha: "Hàn Kính à, cậu lần trước có thành lý tới làm cảm động chúng tôi, nên chúng tôi cũng cố ý phá lệ chiếu cố cho cậu một lần."
Hàn Kính không kiên nhẫn: "Thôi đi." Hắn biết rõ hỏi kiểu này có hỏi đến mai cũng không ra kết quả, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Đưa tôi số điện thoại thầy Lan Tri, tôi có chuyện cần liên lạc với thầy."
Người phụ trách vẫn giả ngu: "Ai?? Lan Tri nào???
Hàn Kính tức giận đến độ hận không thể bay theo sóng điện thoại tới kéo rách tai ông phụ trách.
Đối phương sống chết không chịu nói, Hàn Kính cũng chẳng có cách nào, trong bụng mắng chửi xối xả mà ngoài miệng vẫn phải vòng vo tám cái ngoặc, cuối cùng cũng bực bội cúp điện thoại.
Trời sụp tối, bên ngoài đã nổi tuyết, đất trời một màu trắng nhờ bao la mù mịt.
Lan Tri của hắn, biết tìm nơi nao.
Hàn Kính nhớ lại lúc trước ở tại hội sách Lan Tri nhìn hắn, ánh mắt không có biểu cảm gì, không tốt cũng chẳng xấu, như chẳng có chuyện gì trên đời có thể làm anh bận tâm.
Thế nhưng Hàn Kính rõ ràng trông thấy cái khoảnh khắc đó, khi mà ngón tay của Lan Tri run rẩy nho nhỏ, muốn lật trang sách mà mãi không thể lật qua.
Hắn đang khó chịu cực kỳ, lại nhận được cuốc gọi của gã bán CD: "Cục Gạch ơi, lại có người đưa bưu kiện đến nhà tui rồi. Hay giờ cậu nói cho tui biết địa chỉ mới của cậu đi để tui nhờ bưu tá giao lại qua nhà cậu luôn."
Thật sự là tìm hoài tưởng tuyệt vọng tới nơi lại có được cơ hội quá thuận lợi thế này, Hàn Kính hồ hởi nói nhanh: "Tôi nhắn địa chỉ qua liền."
Bởi vì trời đồ tuyết, nên tới chín giờ bên bưu tá mới giao được hàng đến. Hàn Kính cầm gói hàng xé hộp mở gấp, bên trong là hai quyển giáo khoa mới tinh. Do hắn mở quá nhanh, vô tình trong hai cuốn sách rớt ra tờ hóa đơn.
Hắn ngẩn người nhặt lên, bỗng phát hiện, thời gian mua sách... chính tại hội sách sáng nay.
Hàn Kính không biết vì cái gì lòng hắn chợt chua xót. Hắn ngồi thừ người ra một hồi lâu, mới nhớ tới việc phải làm.
"Cậu giúp tôi tra ra được địa chỉ người gửi không?" Hắn vừa nói vừa đút ít tiền cho bưu tá. Có tiền "bôi trơn", chàng trai lập tức móc ngay điện thoại gọi gọi nói nói.
"Hôm nay anh may lắm ý." Chàng trai vừa cúp điện thoại xoay mặt nói ngay với hắn, "Bên người gửi hôm nay để cho bên bưu điện đến tận nơi lấy nên mới có được địa chỉ. Người đó ở Số 1 đường J-1, chỗ đường sắt đối diện không xa."
Hàn Kính không chần chừ lấy một giây, vội choàng áo khoác, cả dù cũng không kịp cầm, đến thẳng nhà Lan Tri.
Khu J không gần chỗ hắn, mà tuyết càng ngày càng rơi dày đặc, rất khó đi. Trên đường cái thì một chiếc taxi cũng không thấy. Hàn Kính lần mò đi bộ đến được J-1 đã hơn mười giờ đêm.
Hàn Kính cuốc bộ muốn kiệt sức, đột nhiên một chiếc xe từ sau phóng tới lái vụt qua, hất toàn bộ tuyết vào người Hàn Kính.
"Tuyết rơi mù trời mà chạy cho bạt mạng, bị đâm chết có ngày nha chưa!". Hàn Kính vói theo chửi một câu.
Tài xế đương nhiên là không nghe thấy Hàn Kính chửi bới, thoáng cái đã chạy băng qua đường sắt, đậu lại trước đầu đường J-1
"Đinh linh đinh linh --" Chuông báo tàu lửa gióng lên, lan can ngăn cách cũng bắt đầu hạ xuống, tạm thời ngăn đường cho tàu qua.
Còi tàu xe lửa cũng mỗi lúc một gần.
Hàn Kính chợt thấy chiếc xe kia cửa xe bật mở, một người đàn ông trung niên nhảy xuống rất nhanh. Ông ta mở cửa sau xe, xoay người từ sau chỗ ngồi nửa ôm nửa vịn kéo một người khác xuống.
Còi tàu tu lên rền rĩ. Ngay lập tức đèn pha chói lòa rạch phá bầu trời đêm, chiếu sáng đất tuyết, cũng ánh lên dung mạo hai người kia.
Người đàn ông trung niên chính là hiệu trưởng Chu.
Còn người đang bị lão ôm trong ngực kéo khỏi xe, là Lan Tri!.
Lan Tri hiển nhiên là uống say rồi, ánh đèn chói mắt chiếu qua ánh mắt của anh. Anh híp híp mắt, tựa hồ ý thức được bên cạnh chính là Chu Thành, nên vô lực mà giãy giụa.
Hàn Kính tức giận đùng đùng, đang dợm hét to phóng lên thì xe lửa đã ầm ầm gào thét chạy qua, che mất tầm mắt, cũng nhấn chìm tiếng rống phẫn nộ của hắn vào những âm thanh xình xịch rền vang.
Hàn kính chưa từng có cảm giác được một hàng đoàn tàu có thể dài như vậy, có thể chạy được chậm như vậy, bánh xe đay nghiến qua đường ray, xình xịch xình xịch, giống như đem cả đời người mà lăn qua vậy.
Đợi đến lúc xe lửa chạy qua, tiếng chuông dừng lại, lan can chắn một lần nữa nâng lên, trong đống tuyết chỉ còn lẻ loi trơ trọi chiếc xe.
Chu Thành cùng Lan Tri đã mất hút rồi.
oOo
Hàn Kính lảo đảo tiến lên, dán lỗ tai lên lan can nhà Lan Tri mà nghe ngóng động tĩnh.
Thế nhưng cái gì hắn cũng không nghe được, chỉ vọng lại âm thanh của những bông tuyết rớt trên mái nhà.
Hàn Kính muốn nện thật mạnh vào cửa, muốn một cước đá bay cửa ra mà xông vào, nhưng mà nghĩ lại hắn không nên kinh động hàng xóm.
Nhưng mà hắn cứ như vậy đứng ở ngoài cửa, tưởng tưởng những chuyện xảy ra bên trong, hắn thật sự không có cách nào thờ ơ được.
Hàn Kính biết rõ hắn có ý tham muốn mãnh liệt với Lan Tri. Loại tham muốn giữ lấy này mạnh mẽ đến mức làm hắn khi nghĩ đến có người khác đang vuốt ve thân thể anh là hắn không thể chịu đựng nổi chỉ muốn lao vào giết người.
Hàn Kính theo cửa ra vào lần mò leo xuống, trong đống tuyết luống cuống mà đi qua đi lại.
Tuyết rơi nhiều vào cổ áo bên trong, sự lạnh lẽo giúp hắn tỉnh táo được một chút.
Hắn chạy về khía đường ray, dùng chân quét quét đống tuyết đang phủ lên mấy tà vẹt gỗ, cẩn thận mà lục lọi. Hắn rất nhanh tìm được một nửa sợi dây đồng.
Hàn Kính cầm sợi dây đồng hộc tốc chạy về cửa nhà Lan Tri, đem dây đồng cắm vào lỗ tra chìa mà cố gắng bẻ khóa. Lần đầu tiên hắn cảm tạ trời đất vì đã từng bị tống vào trại cải tạo để có dịp học được mấy mẹo lưu manh này.
Hắn lần đầu giở trò bẻ khóa, trong bụng còn lửa giận ngùn ngùn, khó tránh khỏi tay run, thời tiết lại lạnh thấu xương, hại hắn vật vã một hồi lâu mới cạy được cửa nhà Lan Tri.
Hàn Kính rón rén mở cửa nhà, đi lên. Tại cửa trước còn rớt cặp kính mắt gọng vàng của Lan Tri. Cửa phòng ngủ khép hờ, bên trong vọng ra chút động tĩnh. Hàn Kính thậm chí còn có thể nghe được tiếng ván giường kẽo kẹt nặng nề vang đến.
Khẽ quan sát xung quanh, ngôi nhà này hiệu quả cách âm xem ra không tệ, hàng xóm có lẽ sẽ không nghe được tiếng vang lớn. Hàn Kính bẻ khớp ngón tay rôm rốp, đá bay cửa phòng ngủ.
- -
*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(
*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé
*Cảm ơn mọi người nhiều xD
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.