Chương 28
Thịt Cua Tiểu Lung Bao, Thiên Thượng ĐIệu Hãm Bính
18/11/2020
Hệ Nhị Phân
Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Chương 28
Trời hôm nay rất đẹp. Từng tia nắng len qua khe cửa, chiếu lấp lánh trên mắt anh, làm đôi mắt ấy tựa hồ tan chảy lớp băng mọi ngày, trở nên dịu dàng hơn.
.
Lan Tri rất biết chăm sóc. Anh sờ lên lưng hắn, day cắn vành tai tiếp tục dịu dàng bảo: "Cậu mệt thì nằm xuống đi, tôi tự chủ động cũng được."
Trời ơi dịu dàng quá đỗi rồi. Hàn Kính nửa mặt còn dán lên cổ anh, cảm động đến phát khóc.
"Chuyện cỏn con này sao làm tôi mệt được, tôi còn...." Hàn Kính còn chưa kịp khoe mẽ xong, Lan Tri đã ôm eo hắn ấn lên giường. Anh nhanh chóng trèo lên người áp hắn xuống dưới, tay bắt lấy hạ thân Hàn Kính vuốt ve cọ xát.
Hàn Kính ngửa mặt lên trần nhà, rung rung vài giọt nước mắt hạnh phúc. Lan Tri hôm nay thật táo bạo, còn muốn tự chủ động mà chơi thế cưỡi ngựa với hắn nữa! Nhìn người đẹp lạnh lùng cấm dục hằng ngày giờ đang cưỡi trên người hắn, tưởng tượng đến cảnh chỉ lát nữa thôi hậu huyệt anh chủ động ngậm lấy hạ thân hắn, dâm đãng mà vặn vẹo thân thể, rên rỉ không thôi làm Hàn Kính kích động, hưng phấn đến không chịu nổi. Hắn cầm hạ thân mình cạ tới cạ lui trước hậu huyệt Lan Tri tìm đường vào. Chỗ kín của anh khi nãy đã bị hắn liếm qua, mặc dù ẩm ướt nhưng vẫn không đủ để tiến vào.
Hàn Kính đã không còn kiên nhẫn, hai tay bắt lấy mông Lan Tri kéo anh lại gần sát mặt mình, lưỡi thè ra, hấp tấp nói: "Anh mở chân ra tôi dùng lưỡi khuếch trương cho anh nhé?"
Câu này có thể dịch lại là: "Con mẹ nó tôi hết chịu nổi rồi giờ liếm mấy phát anh lập tức ngồi nhanh lên người tôi, bắt đầu đao thật kiếm thật mà làm!"
Lan Tri vẫn nhẹ nhàng mà cười, gỡ tay hắn ra: "Không cần đâu, hôm nay tôi sẽ dùng dầu bôi trơn."
Hàn Kình còn muốn thể hiện: "Không sao, tôi nguyện ý dùng dưỡi phục vụ anh...a....! "
Hắn còn chưa nói xong Lan Tri đã cúi người hôn mút lấy hắn. Hàn Kính nghĩ dầu bôi trơn cũng tốt, so với nước bọt của hắn thì dĩ nhiên chuyên nghiệp hơn rồi, cũng đỡ tốn sức. Thế là hắn toàn tâm toàn ý dùng đầu lưỡi khuấy đảo khoang miệng Lan Tri, tay cũng không nhàn rỗi mà duỗi xuống xoa ấn cửa huyệt anh.
Lan Tri vừa hôn hắn vừa rướn một tay lên ngăn tủ đầu giường lục lọi.
Tầm mắt Hàn Kính bị khuôn mặt cùng tóc Lan Tri che mất, hắn nghe được tiếng lách cách của kim loại, nhưng cũng không suy nghĩ gì, chỉ cho là đồ đạc trong tủ anh nhiều, lục tìm phát ra âm thanh. Hắn vừa hôn Lan Tri vừa trêu chọc: "Tôi hai tháng rồi chưa đụng vô anh, hôm nay lỡ lên giường rồi mình làm nhiều lần nha."
Lời nói còn chưa dứt, hắn nghe một tiếng "Crack", cổ tay hắn bị Lan Tri kéo lên đỉnh đầu, đeo vào cái gì lành lạnh. Còn chưa kịp hoàn hồn, Lan Tri đã nhanh chóng leo khỏi người hắn, bắt lấy cánh tay còn lại kéo lên, "crack" thêm một tiếng nữa.
Hắn ngửa đầu nhìn lên, mặt lập tức xanh lè. Thứ Lan Tri lấy trong tủ ra không phải dầu bôi trơn, mà chính là một bộ còng tay tình thú! Hai tay của hắn giờ đang bị còng chặt trên đầu giường.
Đại não kịch liệt nhấn nút "send help", hai chân hắn lập tức giãy giụa, run giọng hô: "Anh...anh định làm gì vậy!"
Lan Tri ngồi kế bên, thẳng lưng mà nhìn xuống. Trên mặt anh vuốt ve an ủi đã không còn, săn sóc quan tâm đã không còn, dịu dàng ôn nhu lại càng không. Anh đã trở về làm Lan Tri của mọi ngày, lạnh lùng mà cao ngạo, ánh mắt thậm chí còn sắc lạnh như sắp giết người tới nơi.
"Cậu nãy còn xin tôi làm nhiều lần mà nhỉ?" Anh mặt không cảm xúc vừa nói vừa nắm lấy hạ thân Hàn Kính vuốt mấy cái.
"Được thôi tôi chiều cậu, hôm nay chúng ta làm nhiều lần." Anh lạnh lùng bồi thêm một câu, "nhiều đến khi nào anh "kêu-cha-gọi-mẹ" thì thôi."
Hàn Kính sợ đến nghiêng trời lệch đất, hạ thân đang đứng thẳng thoáng cái cũng mềm nhũn ra.
"Anh.... Anh vẫn còn giận chuyện tôi và Lưu Minh hả?"
Lan Tri chỉ cười cười: "Đoán xem."
(Cho ké cái meme huhu =]]])
Hàn Kính cười khổ: "Tôi với thằng đó không có phát sinh gì hết..."
"Thế cậu tính nói với tôi cậu tới nhà hắn lột sạch đồ ra hôn hít chỉ để kiểm tra sức khỏe cho nhau à!" Lan Tri thô bạo cắt ngay lời hắn.
Hàn Kính lập tức á khẩu không trả lời được.
Hắn vốn là cùng Lưu Minh định "ấy ấy" thật nhưng cuối cùng hắn cũng gìn giữ được trinh tiết mà!
Hàn Kính cảm thấy thật sự rất oan, lầu bầu một câu: "Anh hẹp hòi quá rồi, anh cũng biết lúc đó tôi không có cương mà...."
Lan Tri đột nhiên bóp chặt hạ thân mềm nhũn của hắn, lạnh băng nói: "Không sao, giờ cậu sẽ được cương thỏa thích."
Hàn Kính rởn tóc gáy: "Anh tính làm gì tôi vậy!"
Lan Tri mặc kệ hắn kêu la, anh đứng dậy đến tủ sách cầm một quyển xuống, rồi ngồi xuống giường từ trong ngăn kéo khi nãy lôi ra chai dâu bôi trơn, đổ lên hạ thân Hàn Kính, bắt đầu xoa nắn.
Hàn Kính tuy hai chân vẫn được tự do nhưng hắn cũng không dám quẫy đạp phản kháng, vì hắn rất tin rằng hắn mà lộn xộn thêm phát nữa Lan Tri sẽ thiến luôn hắn mất.
Lan Tri dùng dầu bôi trơn rất chuyên nghiệp, gel lúc đầu bôi lên lành lạnh, nhưng anh nhanh chóng dùng ngón tay mát xa qua lại, chỉ một lát những chất lỏng kia đã bắt đầu nóng lên. Chất lỏng dinh dính bao trùm tính khí, cộng với lòng bàn tay Lan Tri vẫn không ngừng chà xát qua lại, cảm giác rất giống như đang trong thành ruột anh, vừa ướt lại vừa nóng.
Hạ thân vừa nãy còn teo tóp của Hàn Kính một lần nữa lại...ngẩng cao đầu.
"A..A... nhanh một chút được không..." Hàn Kính đã chìm đắm vào ham muốn, cố gắng nhấc hông đem hạ thân mình ma sát vào lòng bàn tay Lan Tri.
Lan Tri mặt vẫn không cảm xúc, mặc kệ Hàn Kính xin xỏ, anh vẫn giữ đều đều tiết tấu, một tay vuốt ve như có như không hạ thân hắn, tay còn lại....lật sách ra, cúi đầu chăm chú đọc. (cách "cấm dục" và "dâm đãng" cùng tồn tại trong một con người huhu =]]]]]])
Cũng không biết qua bao lâu, Hàn Kính mơ hồ liếc lên, chỉ thấy bìa sách màu vàng vàng ghi một chuỗi dài tiếng anh, gì mà "Statistical Learning" rồi "Data Mining" gì gì... Có vẻ như là sách chuyên ngành.
(tớ xin mạo muội đoán là cuốn An Introduction to Statistical Learning( With Applications in R).
Hàn Kính đang khát khao khó nhịn, hắn cọ người vào Lan Tri đang ngồi nghiêm chỉnh, mời mọc: "Thầy Lan ơi, đừng đọc sách nữa, toán học nhìn nhiều mất hứng lắm, mình cùng nhau.... Đi...."
Lan Tri gấp sách lại, liếc hắn một cái.
"Muốn bắn?"
"Hàn Kính chính xác là đang sắp bắn. Thứ nhất nhìn Lan Tri gợi tình quá làm hắn khát khao chết đi được; thứ hai, dầu bôi trơn quả thật rất kích thích; thứ ba, Lan Tri dù tiết tấu quá chậm nhưng kỹ xảo thành thạo, kinh nghiệm phong phú, mỗi một cái vuốt đều vừa đúng chỗ, làm hắn sướng đến dục tiên dục tử.
"Lan Tri ơi mình....đi....tôi thật sự muốn..." Sắp đến cao trào, đầu óc Hàn Kính lại lú lẫn rồi, hắn mơ mơ màng màng mà cảm thấy mình bắn ra thì cũng có chỉ mình mình thoải mái, Lan Tri nãy giờ cũng chưa có phát tiết, nên hắn mới cật lực mời mọc anh.
Lan Tri lạnh lùng cười, trả lời: "Không sao, cậu cứ bắn thỏa thích. Khi nào tôi cần "ra" tôi sẽ tự đến."
Hàn Kính đã không còn nghe rõ, tai hắn ù đi, tâm trí đều tụ tập hết về hạ thân. Hắn hai chân đạp đạp, cong người mà bắn ra trong tay Lan Tri.
Ngay lúc tinh dịch sắp phóng ra ngoài, Lan Tri không biết từ đâu lấy ra một cái bao cao su tròng nhanh vào quy đầu hắn, đem lượng tinh dịch nồng đậm chảy hết vào bao, một giọt đều không rớt xuống giường.
Cao trào qua đi, Hàn Kính chỉ còn biết nằm trên giường thở dốc. Tay của hắn còn đang bị còng trên đầu giường, nhưng mà giờ hắn cũng không còn sợ nữa. Hóa ra cơn giận của Lan Tri chỉ là không cùng làm với hắn mà dùng tay để hắn ra thôi. Thật sự là quá nhẹ nhàng rồi.
Lan Tri cầm cái bao cao su nặng trĩu tinh dịch của hắn, đi ra ngoài ném đi rồi rất nhanh quay trở vào.
"Thầy Lan, vừa rồi anh làm tôi sợ muốn chết." Hàn Kính cười hề hề, dùng ngón chân cọ xát hạ thân Lan Tri đang ngủ yên, "Nếu không hay là tôi cũng giúp anh ra một lần."
Lan Tri né tránh mấy cái vuốt ve của hắn, tiến đến đầu giường đặt một cái đồng hồ báo thức.
"Mười phút sau lại bắt đầu."
Hàn Kính vừa mới hết sợ lại bắt đầu rét run: "Mười phút? Mười phút là sao, này, Lan Tri, vậy là ý gì..."
Lan Tri xé một đoạn băng dính dán lên miệng hắn. "Tôi đọc sách rất ghét tiếng ồn, cậu chịu khó một tý nhé." Sau đó anh hôn đánh "chóc" một cái lên cái miệng đã bị dán kín băng dính, cầm quyển sách tiếp tục say sưa đọc.
Hàn Kính miệng bị dán kín, tay thì bị còng, đành hai chân đạp loạn, miệng không cam lòng dưới lớp băng dính phát ra mấy tiếng "ô ô".
Lan Tri cũng không buồn ngẩn đầu. Anh niết nhẹ núm vú Hàn Kính: "Còn phát ra một tiếng động nào nữa thì năm phút một lần!"
Câu uy hiếp rất công hiệu, Hàn Kính im thin thít, gian nan mà vượt qua 10 phút tra tấn tinh thần.
Mười phút sau đồng hồ "Đing" một cái.
Lan Tri lưu luyến dứt mắt khỏi trang sách, quay đầu nhìn Hàn Kính.
Hàn Kính trơ mắt nhìn Lan Tri một lần nữa lại đem dầu bôi trơn đổ lên hạ thân hắn, đã muốn nước mắt tuôn rơi.
Hắn cho dù là thanh niên trai tráng tinh lực tràn trề đi nữa thì vừa mới bắn cách đây mười phút, muốn cương nữa thật sự rất khó.
Hơn nữa đã cứng rồi lại còn không được "làm", phải bị người ra khiêu khích mà bắn ra, giết hắn luôn hắn còn thấy dễ chịu hơn.
Hàn Kính liều mạng mà lắc lắc hông né tránh bàn tay Lan Tri, làm dầu bôi trơn bị đổ nhỏ giọt trên giường.
(dám làm dơ giường khiết phích mỹ nhân, tội càng thêm tội!! =]]]]]])
Lan Tri nhíu mày, đột nhiên bắt lấy cẳng chân Hàn Kính, kéo căng ra hai góc giường, còng lại.
Lần này toàn thân Hàn Kính đều bị cột chặt, hắn toàn thân trần truồng, nằm hình chữ "đại", ngửa mặt lên trời mà nức nở nghẹn ngào.
Lan Tri mặc kệ, tiếp tục đổ dầu đổ lên hạ thân hắn. Hàn Kính được (bị =]]) vuốt ve toàn thân sợ run, nhưng một hồi sau vẫn cương lên được.
Lan Tri vẫn không nhanh không chậm, như nước chảy mây trôi mà bình thản khiêu khích xoa bóp hắn, điềm tĩnh tiếp tục đọc sách.
Lần này qua hơn nửa canh giờ Hàn Kính mới bắn nổi. Lan Tri vẫn là chuẩn bị từ trước một cái bao cao su chụp lên hạ thân hắn hứng tinh dịch.
Anh cầm bao cao su đung đưa trước mặt hắn, liếc: "Ít hơn hồi đầu một chút đó nha. Mười phút sau lại tiếp tục."
Mười phút sau đồng hồ báo thức lại vang lên.
Hàn Kính nghe tiếng chuông đồng hồ "Ting" một cái, cảm thấy như đang nghe tiếng chuông báo tang, cảnh vật trước mắt tối sầm lại.
Hắn rất yêu thích bàn tay Lan Tri, những ngón tay thuôn dài trắng noãn với khớp xương rõ ràng. Hắn trong mơ cũng thường tượng tượng bàn tay gợi cảm đó handjob cho mình. Nhưng giờ đây nhìn ngón tay Lan Tri lần thứ ba ve vuốt hạ thân hắn, Hàn Kính chỉ nhìn ra một con bò cạp trắng đang giương đuôi phe phẩy ngòi độc, chích hắn một phát nằm bẹp luôn.
Hắn rất hy vọng mình sẽ không thể cương được nữa, nhưng kỹ xảo Lan Tri quá tốt, anh chỉ cần trêu chọc một tý, họa mi của hắn đã bán đứng hắn lần thứ ba.
Hắn bắn hai lần chỉ trong chưa đầy một tiếng đồng hồ. Giờ đây tuy hạ thân cương cứng, dục vọng tràn đầy nhưng không thể nào bắn tiếp được nữa. Hàn Kính thấp giọng rên rỉ dưới lớp băng dính. Giờ hắn bắn không được mà cương cũng không xong, đau khổ cùng cực.
Lan Tri đọc sách lâu thật lâu, mới ngẩng lên nhìn Hàn Kính: "Cậu lâu vậy mà vẫn chưa bắn được hả?"
Hàn Kính vội vàng gật đầu, trưng ra đôi mắt cún con ầng ậng nước nhìn Lan Tri
"Tôi biết sai rồi, tôi không nên tới nhà Lưu Minh, tôi không nên cởi quần áo hắn, tôi không nên sờ cơ thể hắn." Hàn Kính điên cuồng dùng ánh mắt nói với anh (eye contact =]]])
Lan Tri đương nhiên biết rõ hắn đang kêu gào cái gì. Anh dịu dàng sờ tay lên trán Hàn Kính: "Cậu yên tâm."
Trong một khoảnh khắc Hàn Kính đã ngỡ ràng anh đã rũ lòng từ bi mà tha thứ cho hắn.
Thế nhưng câu nói tiếp theo của anh làm mộng tưởng của hắn vỡ tan tành.
"Cậu mới hai mươi tuổi, ra liên tục ba lần cũng không chết người được đâu."
Hàn Kính nghe xong một hơi cũng không thở nổi, hai mắt trợn trắng dã thiếu điều muốn ngất xỉu.
(tội anh =]]]]]]]]]]]]]]]]]] mà Kính 20 Lan 30, cách nhau tròn 10 tuổi đẹp nhỉ ahuuhu =]]])
Lan Tri thong thả mở cái bcs thứ ba, điềm tĩnh mà tròng vào hạ thân Hàn Kính.
Hàn Kính nhận ra lần này anh không chờ hắn sắp xuất tinh mới mặc áo mưa cho hắn, mà cái mới này không giống hai cái đầu. Cái Lan Tri vừa mang cho hắn là loại siêu mỏng, làm Hàn Kính rất thoải mái.
Hắn còn đang nghi nghi hoặc hoặc thì Lan Tri đã đột ngột cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm lên đầu khấc một cái.
Đầu lưỡi so với ngón tay mang lại kích thích mạnh hơn rất nhiều, Hàn Kính tuy đang thống khổ cương nhưng vẫn bị khoái cảm kích thích, cả người cong lên mà la "ô" một tiếng.
Lan Tri ngẩng mặt lên, thu lưỡi về trong khoang miệng nhắm mắt hưởng thụ dư vị trong chốc lát.
"Ừm.... Vị dưa hấu vẫn là dễ chịu nhất." Anh đánh giá ngắn ngọn, rồi tiếp tục cúi đầu ngậm hạ thân bọc bcs vị dưa hấu của Hàn Kính, say mê mút mát. (trời ơi anh tôi =]]]])
Lan Tri rất tâp trung khẩu giao cho hắn, thành thạo dùng đầu lưỡi trêu đùa đầu nấm. Hàn Kính cảm thụ được làn môi anh ngậm lên quy đầu hắn, đầu lưỡi linh hoạt liếm láp ma sát, lâu lâu lại gảy vào niệu đạo mấy cái, làm cho hắn hoàn toàn mê muội, sướng đến dục tiên dục tử.
Nhưng mà cái bộ dáng say mê liếm láp kia, có khi nào đem hạ thân hắn thành cây kẹo vị dưa hấu rồi cắn đứt, nhai nuốt xuống bụng luôn không vậy! Ai chứ Lan Tri thì dám lắm! Hàn Kính tự biên tự diễn rồi bị suy nghĩ của mình dọa sợ, nhất là lúc Lan Tri ngậm hết cả cây côn th*t của hắn vào miệng, hắn bị che mất tầm mắt, vừa sướng như điên lại vừa sợ mất mật.
Hàn Kính lần đầu tiên được người khác khẩu giao, mà loại thấp thỏm vừa sướng vừa khổ lại nhanh chóng làm Hàn Kính lần thứ ba xuất tinh.
Hắn vô lực mà run rẩy, bắn ra trong miệng Lan Tri.
Lan Tri phát hiện hắm sắp bắn liền nhả ngay hạ thân hắn ra, chờ hắn bắn hết lại tháo bao cao su ra đem đi vứt.
Miễn cưỡng bắn ra đến lần thứ ba, Hàn Kính đau nhức toàn thân như toàn thân bị người khác bạo hành, mắt cũng bắt đầu nổ đom đóm. Nướ bọt hắn vô thức chảy ra, thấm ướt băng dính, thậm chí còn len ra khe hở chảy ra, chạy dọc xuống cổ.
Lan Tri dĩ nhiên không thích hắn nhễu nước bọt, anh xé thêm hai miếng băng dính dán thêm vô miệng Hàn Kính.
Hàn Kính "ô ô" mà van xin nức nở.
"Cậu nhớ tối hôm qua cậu thề với tôi cái gì không?" Lan Tri sờ tay lên má Hàn Kính đáng thương, đều đều nói: "Cậu lúc đó hứa là cậu với Lưu Minh cái gì cũng không có, nếu nói dối họa mi của cậu sẽ không bao giờ hót nữa."
Hàn Kính thật sự muốn giải thích, nhưng miệng của hắn bị dáng kín rồi. Hắn đành phải mắt nước mắt lưng tròng mà dốc sức liều mạng lắc đầu, cố gắng chứng minh trong sạch của mình -- tuy nhiên thật sự là hắn không thế nào trong sạch.
Điều càng làm cho hắn nhụt chí, đó là hắn nam nhân đầu đội trời chân đạp đất như thế này, gần như là khóc lóc cầu xin tha thứ rồi, nhưng Lan Tri vẫn thờ ơ, nhẹ nhàng vuốt mặt hắn rồi lần thứ ba đặt đồng hồ báo thức xuống đầu giường, an tĩnh mà tiếp tục đọc sách.
"Cậu định ghi danh thi vào ngành nào?" Lan Tri xem sách được một chốc bỗng hỏi Hàn Kính.
Hàn Kính sắp chết đến nơi rồi, thi vào ngành nào với hắn còn quan trọng gì nữa. Hắn chỉ biết "ô ô" hai tiếng liên tục cầu xin anh thả mình ra.
Lan Tri vẫn không ngẩn mặt lên, chỉ dùng tay miết góc sách, giống như đang tự nói với chính mình: "Tôi lúc chọn ngành, mẹ nuôi tôi hy vọng tôi vào hệ tân văn, như vậy ra trường sẽ trợ giúp được bà".
Anh dừng lại một chút, trầm mặc như chìm vào chính câu chuyện cũ: "Nhưng mà tôi lại không thích." Anh nhẹ nhàng nói. "Đó là lần duy nhất tôi cãi lời mẹ tôi."
Phòng ngủ một lần nữa lại chìm vào yên lặng. Rất nhanh 10 phút nữa lại trôi qua.
Hàn Kính nghe tiếng chuông báo thức, hận không thể một đấm nện cái đồng hồ thành đống nhão nhoẹt.
Lan Tri duỗi ngón tay, tiếp tục công tác xoa nắn hạ thân Hàn Kính.
Tuy biết rõ tay chân mình bị còng cứng ngắc nhưng Hàn Kính vẫn theo bản năng mà giãy giụa tránh né. Thế nhưng mà họa mi hắn lại tráo trở bán rẻ ý chí kiên cường của hắn, chủ động hướng về ngón tay Lan Tri khẽ cong lại như đang kéo tay anh nịnh nọt đòi được xoa nắn.
Lan Tri sững sờ, rồi "phụt" một phát cười ra tiếng.
Tôi bị anh chơi đùa đến chết rồi, anh còn ở đó mà cười! Hàn Kính tức giận trừng mắt nhìn Lan Tri, vặn vặn eo nhằm...lật hạ thân của mình lại.
Nhưng Lan Tri nào có buông tha, anh tiếp tục tóm lấy họa mi yêu dấu của Hàn Kính mà vuốt ve, lần thứ tư làm nó cương cứng lên.
Hàn Kính vừa đau vừa sướng, toàn thân run rẩy. Hắn cảm giác mình bắt đầu chảy nước mắt rồi. Giờ Lan Tri chỉ cần buông tha hắn, bắt hắn đi bằng đầu ăn bằng chân hay gì cũng đều nguyện ý mà làm.
Thật sự là châm chọc, mới khi nãy hắn còn hùng hồn muốn đem Lan Tri làm đến kêu cha gọi mẹ, cuối cùng cũng là kêu cha gọi mẹ thật, nhưng mà là cha mẹ hắn.
Hàn Kính nức nở nghẹn ngào trong cơn mê man, vặn vẹo thân thể như con cún mà cầu xin lòng từ bi của Lan Tri.
Nhưng lòng từ bi không đến từ anh, mà đến từ điện thoại của anh.
Ngay lúc Hàn Kính đang thống khổ đến cực điểm, điện thoại Lan Tri đã vang lên. Anh thả hạ thân hắn ra, ra khỏi phòng nghe điện thoại: "Dạ mẹ con nghe." Biểu cảm trên mặt biến hóa nhiều lần.
"Dạ vâng, con sẽ tới ngay." Anh cúp điện thoại trở về giường, kéo băng keo bịt miệng Hàn Kính ra.
"Thầy Lan ơi... tôi biết sai tôi biết sai rồi..." Hàn Kính có cơ hội nói chuyện liền tuôn một tràng: "Tôi không nên tới nhà Lưu Minh không nên cởi quần áo hắn không nên sờ thân thể hắn!"
Hắn nói một hơi dài không kịp thở, bị sặc...nước bọt ho húng hoắng mấy cái.
Lan Tri đợi hắn xong xuôi, lạnh lùng hỏi: "Còn gì nữa không?"
Hàn Kính nghĩ nghĩ, lại nặng nề bổ sung: "Tôi về sau còn sẽ....không theo người khác về nhà, không cởi quần người khác không sờ mó thân thể người khác thậm chí không cởi quần áo trước mặt người nào khác.."
Hắn thật sự không chịu nổi trừng phạt, đáng thương nhìn Lan Tri: "Thầy Lan, anh bỏ qua cho tôi đi, tôi nhất định sẽ sửa lỗi! Chứ tôi....tôi chịu hết nổi rồi."
"Thật sự chịu hết nổi."
"Đúng đúng, tôi chịu hết nổi rồi. Van anh đừng hành hạ tôi nữa."
"Tốt." Lan Tri đơn giản đáp lại, đến đầu giường kéo một ngăn tủ khác ra.
Hàn Kính không nghĩ Lan Tri sẽ dễ dàng buông tha mình như vậy, cả kinh: "Anh nói tốt thật chứ..."
"Thật mà." Lan Tri gật đầu, từ trong ngăn kéo rút ra hai cái dildo chạy điện, đung đưa trước mặt Hàn Kính: "Cho nên chúng ta sẽ đổi vị trí trừng phạt."
Hàn Kính nhìn hai cây dildo thiếu điều muốn ngất xỉu.
Lan Tri cũng không có ý định buông tha hắn, "Tôi hỏi cậu một câu, kiểm tra xem hai tháng nay cậu ở nhà chăm chỉ ôn tập hay là lại chạy khắp nơi chơi bời."
"Tôi chăm chú ôn tập mà..."
"Nếu cậu trả lời đúng," - Lan Tri ngắt lời hắn - "Chúng ta sẽ dùng cái nhỏ này."
Hàn Kính quay qua nhìn nhìn, đúng là một cái dildo nhỏ xíu. Hắn đánh mắt sang cái thứ hai, lập tức tóc gáy dựng ngược. Tại sao lại sản xuất dildo to như vậy để làm gì hả!?
Vừa nhìn thôi Hàn Kính đã cảm thấy lỗ hậu của mình đau đớn thống khổ rồi. "Nếu như tôi....tôi đáp sai thì sao?"
Lan Tri lắc lắc cái dildo khổng lồ: "Đoán xem." (lại insert meme shiba-inu "đoán xem" =]]])
Hàn Kính lắp bắp: "Anh.... Anh....trình độ tôi không được tốt lắm, anh có thể ra đề dễ d...."
"Tan(π/2) bằng bao nhiêu." Lan Tri lại cắt ngang lời hắn.
Hàn Kính run rẩy bắt đần tính toán. Tan bằng sin/cos, vậy tanv(π/2) = sin (π/2) /cos((π/2). Mà sin (π/2) là bao nhiêu nhỉ, khoan đã cos (π/2) chẳng phải bằng 0 sao, hay là hắn nhớ nhầm, mẫu số bằng 0 thì làm sao chia nhỉ...
(trong bản gốc anh Kính suy theo định nghĩa tam giác vuông, nhưng tớ chẳng nhớ gì cái đó cả nên thay bằng vòng tròn hàm số lượng giác, hy vọng ko sai chứ tớ 5 6 năm rồi ko đụng vào Toán....)
Hàn Kính hoang mai mãi không có cách nào tính được. Nhưng mà không tính được thì anh hỏi hắn làm gì. Hắn loay hoay mãi, nghĩ không biết có khi nào Lan Tri ra đề sai không.
Hắn nơm nớp lo sợ đánh mắt sang Lan Tri, anh giục hắn: "Nhanh lên tôi đang rất gấp."
Hàn Kính hoảng loạn nhìn hai cây dildo, mới cố gắng mở miệng: "Thầy Lan, có khi nào thầy hỏi sai không.... Chứ hình như tan(π/2) không có tồn tại..."
Lan Tri vui vẻ chỉ cây dildo nhỏ vào mặt Hàn Kính, "Rất tốt!"
Hàn Kính vất vả mới kịp phản ứng, mừng rỡ nói:"Tôi..tôi trả lời đúng? Thiệt là không có tồn tại?"
Hắn chỉ mới vui mừng được vài giây lại tiếp tục xụi lơ trên giường. Đáp đúng thì đã sao chứ, đằng nào chẳng bị "chọt cúc", chỉ là cái nhỏ hơn mà thôi.
Lan Tri khó hiểu. Anh cảm thấy dùng dildo rất...sướng, mà sao tên này lại như sắp bị thọc tiết đến nơi. (anh thầy gì đó ơi thằng nằm kia tuy ngucy nhưng mà nó là thuần 1, là thuần 1 đó, bị chọt cúc làm sao thấy sướng đc hả =]]]])
Lan Tri nghĩ hắn chê dildo bẩn, bèn nói thêm: "Cây này cũng chỉ mình tôi sử dụng thôi, mà lần nào tôi cũng rửa rất kỹ, anh yên tâm." Nói xong anh thò tay đeo vào dildo một cái bao cao su cho hắn an lòng. (cũng không phải ai cũng khiết phích như anh đâu anh ơi là anh =]]]])
Hàn Kính toàn thân rệu rã, cùng không buồn giải thích cho anh nữa. Hắn ngửa mặt lên trời, nhắm mắt chờ chết.
Đến khi cảm nhận được đầu dildo đang qua lại ở cửa huyệt, toàn thân hắng đều căng cứng.
"Cậu thả lỏng ra đi, chặt thế này tôi không nhét vào được." Lan Tri vô mông hắn.
Hàn Kính lúc này làm sao có thể thả lỏng được! Có thấy ai sắp bị bạo cúc lại có thể thả lỏng không?! Hắn càng run rẩy tợn, mồ hôi đổ một tầng dày.
Lan Tri vẫn cạ đầu dildo tại miệng huyệt hắn, chậm rãi bò lên người Hàn Kính.
"Tình hình học tập các môn của cậu thế nào rồi?" Anh vuốt đầu ngực Hàn Kính thấp giọng hỏi.
Hàn Kính được anh vuốt ve, hơi thở đã bắt đầu nặng nhọc: "Ngữ văn tàm tạm, Toán, Lý, Anh thầy giáo nói nếu cố gắng sẽ rất tốt..."
Lan Tri vẫn vuốt ve lồng ngực hắn: "Hóa học thì sao?"
"Hóa tôi không tốt lắm....nhiều chỗ không hiểu...."
"Chỗ nào cảm thấy khó hiểu nhất?"
Ứm.. chỗ nào khó hiểu nhất nhỉ? Hàn Kính ngẩn người ra suy nghĩ một hồi: "là hóa hữu cơ ấy, C, H, O toán loạn, tôi chẳng hiểu gì....ahhh...."
Lan Tri thừa dịp hắn đang nghĩ ngợi linh tinh liền đem dildo nhét vào hậu huyệt hắn.
"Hiểu rồ." Lan Tri nhàn nhạt nói, nhanh chóng mở công tắc rung. "Tôi giờ phải đi công chuyện tí. Lát nữa tôi sẽ trở về."
Anh bắt đầu mặc quần áo.
Công tắc bật lên, dildo trong người Hàn Kính bắt đầu ngọ nguậy. Nhưng hắn căn bản chẳng thấy thích chỗ nào, chỉ thấy đau thật đau, cả người đều trương phồng lên rất khó chịu.
"Anh định đi đâu?" Hán cắn rang hỏi Lan Tri.
Lan Tri bây giờ đã mặc đến áo khoác ngoài. "Hôm qua cậu đánh Chu Thành bị thương nặng quá, ông ta phải vào bệnh viện cấp cứu rồi." Anh bình thản quấn thêm khăn quàng cổ, đẩy gọng kính trên mặt. "Vì lễ nghĩa nên giờ tôi phải vào thăm."
Hàn Kính nghĩ đến chuyện tối hôm qua, lửa giận lại bùng lên: "Không được, lỡ hắn lại đánh anh thì sao!"
"Sẽ không đâu." Lan Tri vén đi phần tóc vì ướt đẫm mồ hôi mà quện lên mặt Hàn Kính, cắn lên vành tai hắn, ấm áp thở một hơi: "Tôi nhét vào người cậu một món rất vi diệu, cậu hưởng thụ vui vẻ."
Nói xong anh cũng không buồn quay đầu lại, một mạch ra khỏi nhà, để lại Hàn Kính chỏng chơ.
oOo
Lan Tri vừa đến bệnh viện V đã thấy phóng viên đến bu đông như kiến rồi. Anh vô thức kéo khăn choàng cổ che bớt mặt mình, lặng lẽ đánh một vòng đỗ xe rồi mới tiến vào thang máy bệnh viện.
Chu Thành được đặt cách nằm ở một phòng đặt biệt. Cửa phòng đóng chặt, bên ngoài còn có hai ba vệ sĩ đeo kính râm.
Lan Tri nhìn tình hình cũng biết Dương Anh đang ở trong phòng bệnh. Bà gần đây được thăng chức, đương nhiên đẳng cấp cũng phải cao hơn.
Mấy vệ sĩ chưa từng gặp qua Lan Tri, thấy anh tiến lại gần bèn giơ tay ngăn chặn: "Thưa ngài ngài muốn tìm ai ạ?"
Lan Tri chưa kịp mở miệng, cửa phòng đã truyền ra giọng nói: "Tiểu Lan hở con."
Là giọng Dương Anh. Lan Tri cúi mặt xuống đất nhìn đôi giày lấm tuyết của mình, đáp nhẹ: "Vâng ạ, là con."
Vệ sĩ nghe thấy thế lập tức cho anh vào.
Chu Thành đã uống thuốc, đang ngủ trên giường. Lan Tri cũng cởi áo khoác ngoài, đứng ở lớp ngăn cách thủy tinh, xa xa mà nhìn, giữ khoảng cách tuyệt nhiên không đến gần lão.
"Cha con nói ông ấy không cẩn thận mà xảy ra tai nạn giao thông". Dương Anh đến bên cạnh Lan Tri, thấp giọng kể: "Tối hôm qua chở con về nhà rồi quay lại, tuyết rơi dày mà trời lại tối, nên cha con đã bị tai nạn."
Lan Tri chỉ "Vâng" một tiếng rồi lại im lặng.
Thật lâu sau đó, Dương Anh mới cất tiếng nói. "Nhưng mà xe ông ấy, một vết trầy cũng không có."
Lan Tri quay đầu nhìn bà.
"Cha con nhìn như bị người ta đánh. Tiểu Lan, con không nhớ rõ tối hôm qua đã xảy ra những chuyện gì sao?" - Dương Anh hạ thấp giọng, chỉ đủ cho Lan Tri nghe thấy.
"Hôm qua con uống say quá, nên cái gì cũng không nhớ nổi."
Dương Anh quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh. Lan Tri đột nhiên hoảng loạn, anh né tránh cái nhìn của bà, quay đầu nhìn về hướng cửa sổ.
Động tác này dĩ nhiên không qua được mắt Dương Anh.
"Tiểu Lan" - bà kéo tay Lan Tri, kích động nói: "Con biết rõ chuyện gì đã xảy ra, phải không. Con nói cho mẹ nghe đi.....Rốt cuộc..rốt cuộc chuyện như thế nào...."
Nói đến đây bà đột nhiên dừng lại. Dương Anh phát hiện trên cổ tay Lan Tri chằng chịt vết máu ứ động. Bà vén ngay tay áo bên kia xem, cũng đều là vết hằn tương tự nhau.
Những vệt hằn này, rõ ràng là dấu bị trói hai tay, sau đó giãy giũa kịch liệt mà tạo thành vết thương.
Dương Anh vất vả lắm mới trấn tĩnh lại, chậm rãi nhìn Lan Tri. Anh cũng không rút tay về, chỉ là im lặng mà nhìn lại bà. Dương Anh chỉ thấy trong mắt anh một màu trong veo bình thản.
Trời hôm nay rất đẹp. Từng tia nắng len qua khe cửa, chiếu lấp lánh trên mắt anh, làm đôi mắt ấy tựa hồ tan chảy lớp băng mọi ngày, trở nên dịu dàng hơn.
Dương Anh nhìn sâu vào mắt anh lâu thật lâu. Bà là dạng phụ nữ, chỉ cần nhìn vào mắt đã hiểu được tâm tình người đối diện, nhưng hôm nay nhìn thật sâu vào đôi mắt ấy, bà vẫn không thể nào hiểu được tâm hồn anh.
Tay Dương Anh cơ hồ run rẩy. "Về sau con đừng mua áo sơ mi cứng như vậy nữa, tay áo hằn lên cổ tay rồi đây này."
"Dạ mẹ." Anh nhàn nhạt trả lời, nhẹ nhàng rút bàn tay về,
Cửa thủy tinh khúc xạ ánh mặt trời, chiếu vào giữa bà và Lan Tri một vệt quang phổ màu cầu vồng, tựa như một bức tường vô hình mà đẹp đẽ ngăn cách nhau.
Trong nháy mắt, Dương Anh thậm chí còn cảm thấy được, Lan Tri đã sớm biết được Chu Thành đang bị thương rồi. Bà rất khổ sở, hé môi muốn nói cái gì, nhưng bị anh lễ phép mà cắt đứt: "Cảm ơn mẹ quan tâm con."
Đôi mắt ấy vẫn là một chút cảm xúc cũng không có. Không khí bất ngờ trầm mặc xấu hổ. Rất may khi đó thư kí của bà đẩy cửa vào, phá vỡ sự yên tĩnh áp lực này.
"Phóng viên đã đến càng ngày càng nhiều rồi, thưa bà." Chị thư kí còn đang định nói thêm nhưng nhác thấy Lan Tri đứng đó lại thôi.
Lan Tri cũng rất thức thời: "Dạ con còn công việc chưa giải quyết, con xin đi trước ạ."
Dương Anh lúc này cũng biết anh không muốn nói, nhiều lời cũng vô ích, bèn gật đầu, đưa mắt nhìn Lan Tri mặc áo khoác đi ra ngoài.
"Tiểu Lan..." - Bà gọi theo. "Tối chủ nhật này về nhà ăn cơm." Bà dừng lại một chút, như nhớ ra điều gì bèn bổ sung: "Sẽ không có Chu Thành ở nhà đâu."
Lan Tri quay lại, nhẹ gật đầu với bà.
"Cô chuẩn bị họp báo giùm tôi," - bà quay sang nói với thư kí trán đã lấm tấm mồ hôi - "Chu Thành ngoài ý muốn, bị những người chống đối tôi hành hung trả thù."
Lan Tri lặng lẽ rời bệnh viện. Vì hôm nay là nghỉ tết Nguyên đán nên giao thông ùn tắc rất nhiều. Tranh thủ đương kẹt xe anh lấy điện thoại, đánh lên một dãy số.
Số điện thoại này, hắn đã lâu không có gọi rồi. Thực ra nếu không có việc cần anh cũng không muốn gọi cho người này.
Điện thoại rất nhanh được kết nối.
"Văn phòng trưởng bộ phận nghiên cứu phát minh công ty dược phẩm U xin nghe ạ." Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ nhỏ nhẹ, "Tôi là thư ký trưởng, ngài có điều gì cần giúp đỡ không ạ?"
Lan Tri hơi sửng sốt mà nhìn lại dãy số, đúng là đang gọi số điện thoại cá nhân mà.
"Tôi tìm ngài Kha." Anh chần chừ một lúc rồi mới nói.
"Xin hỏi ngài có hẹn trước không ạ?"
"Không có."
"Vậy ngài muốn lên lịch hẹn trước không ạ? Ngài Kha tuần này đã kín lịch. Sớm nhất có thể gặp là sau 4 giờ chiều thứ ba tuần sau.."
"Không cần." Anh nắm chặt tay lái "Nhờ cô chuyển lới với ngài ấy, tôi là Lan Tri, đêm mai chín giờ tối chờ ngài ở chỗ cũ."
"Ngài Lan, nhưng mà ngài Kha...." Đầu dây bên kia hiển nhiên là kinh ngạc.
"Ngày ấy sẽ bằng lòng gặp tôi thôi, mong cô chuyển lời giúp." Lan Tri cắt ngang lời thư ký, kết thúc cuộc nói chuyện.
Anh đánh thêm mấy vòng xe mua vài thứ cần thiết rồi mới về nhà. Vào tới phòng ngủ phát hiện Hàn Kính đang há hốc mồm khò khò mà ngủ chảy cả nước bọt.
Tay chân hắn đang bị mở rộng, người thì trần truồng, mông còn cắm một cái dildo mà vẫn có thể ngủ ngon lành.
Lan Tri tặc lưỡi cảm thán, tuổi trẻ đúng là tốt thật.
- --
Cười mệt với chương này luôn =]]]] Anh Lan đanh đá quá huuhu =]]]
À chương sau vẫn là H =]]]]]
- -
*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(
*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé
*Cảm ơn mọi người nhiều xD
Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Chương 28
Trời hôm nay rất đẹp. Từng tia nắng len qua khe cửa, chiếu lấp lánh trên mắt anh, làm đôi mắt ấy tựa hồ tan chảy lớp băng mọi ngày, trở nên dịu dàng hơn.
.
Lan Tri rất biết chăm sóc. Anh sờ lên lưng hắn, day cắn vành tai tiếp tục dịu dàng bảo: "Cậu mệt thì nằm xuống đi, tôi tự chủ động cũng được."
Trời ơi dịu dàng quá đỗi rồi. Hàn Kính nửa mặt còn dán lên cổ anh, cảm động đến phát khóc.
"Chuyện cỏn con này sao làm tôi mệt được, tôi còn...." Hàn Kính còn chưa kịp khoe mẽ xong, Lan Tri đã ôm eo hắn ấn lên giường. Anh nhanh chóng trèo lên người áp hắn xuống dưới, tay bắt lấy hạ thân Hàn Kính vuốt ve cọ xát.
Hàn Kính ngửa mặt lên trần nhà, rung rung vài giọt nước mắt hạnh phúc. Lan Tri hôm nay thật táo bạo, còn muốn tự chủ động mà chơi thế cưỡi ngựa với hắn nữa! Nhìn người đẹp lạnh lùng cấm dục hằng ngày giờ đang cưỡi trên người hắn, tưởng tượng đến cảnh chỉ lát nữa thôi hậu huyệt anh chủ động ngậm lấy hạ thân hắn, dâm đãng mà vặn vẹo thân thể, rên rỉ không thôi làm Hàn Kính kích động, hưng phấn đến không chịu nổi. Hắn cầm hạ thân mình cạ tới cạ lui trước hậu huyệt Lan Tri tìm đường vào. Chỗ kín của anh khi nãy đã bị hắn liếm qua, mặc dù ẩm ướt nhưng vẫn không đủ để tiến vào.
Hàn Kính đã không còn kiên nhẫn, hai tay bắt lấy mông Lan Tri kéo anh lại gần sát mặt mình, lưỡi thè ra, hấp tấp nói: "Anh mở chân ra tôi dùng lưỡi khuếch trương cho anh nhé?"
Câu này có thể dịch lại là: "Con mẹ nó tôi hết chịu nổi rồi giờ liếm mấy phát anh lập tức ngồi nhanh lên người tôi, bắt đầu đao thật kiếm thật mà làm!"
Lan Tri vẫn nhẹ nhàng mà cười, gỡ tay hắn ra: "Không cần đâu, hôm nay tôi sẽ dùng dầu bôi trơn."
Hàn Kình còn muốn thể hiện: "Không sao, tôi nguyện ý dùng dưỡi phục vụ anh...a....! "
Hắn còn chưa nói xong Lan Tri đã cúi người hôn mút lấy hắn. Hàn Kính nghĩ dầu bôi trơn cũng tốt, so với nước bọt của hắn thì dĩ nhiên chuyên nghiệp hơn rồi, cũng đỡ tốn sức. Thế là hắn toàn tâm toàn ý dùng đầu lưỡi khuấy đảo khoang miệng Lan Tri, tay cũng không nhàn rỗi mà duỗi xuống xoa ấn cửa huyệt anh.
Lan Tri vừa hôn hắn vừa rướn một tay lên ngăn tủ đầu giường lục lọi.
Tầm mắt Hàn Kính bị khuôn mặt cùng tóc Lan Tri che mất, hắn nghe được tiếng lách cách của kim loại, nhưng cũng không suy nghĩ gì, chỉ cho là đồ đạc trong tủ anh nhiều, lục tìm phát ra âm thanh. Hắn vừa hôn Lan Tri vừa trêu chọc: "Tôi hai tháng rồi chưa đụng vô anh, hôm nay lỡ lên giường rồi mình làm nhiều lần nha."
Lời nói còn chưa dứt, hắn nghe một tiếng "Crack", cổ tay hắn bị Lan Tri kéo lên đỉnh đầu, đeo vào cái gì lành lạnh. Còn chưa kịp hoàn hồn, Lan Tri đã nhanh chóng leo khỏi người hắn, bắt lấy cánh tay còn lại kéo lên, "crack" thêm một tiếng nữa.
Hắn ngửa đầu nhìn lên, mặt lập tức xanh lè. Thứ Lan Tri lấy trong tủ ra không phải dầu bôi trơn, mà chính là một bộ còng tay tình thú! Hai tay của hắn giờ đang bị còng chặt trên đầu giường.
Đại não kịch liệt nhấn nút "send help", hai chân hắn lập tức giãy giụa, run giọng hô: "Anh...anh định làm gì vậy!"
Lan Tri ngồi kế bên, thẳng lưng mà nhìn xuống. Trên mặt anh vuốt ve an ủi đã không còn, săn sóc quan tâm đã không còn, dịu dàng ôn nhu lại càng không. Anh đã trở về làm Lan Tri của mọi ngày, lạnh lùng mà cao ngạo, ánh mắt thậm chí còn sắc lạnh như sắp giết người tới nơi.
"Cậu nãy còn xin tôi làm nhiều lần mà nhỉ?" Anh mặt không cảm xúc vừa nói vừa nắm lấy hạ thân Hàn Kính vuốt mấy cái.
"Được thôi tôi chiều cậu, hôm nay chúng ta làm nhiều lần." Anh lạnh lùng bồi thêm một câu, "nhiều đến khi nào anh "kêu-cha-gọi-mẹ" thì thôi."
Hàn Kính sợ đến nghiêng trời lệch đất, hạ thân đang đứng thẳng thoáng cái cũng mềm nhũn ra.
"Anh.... Anh vẫn còn giận chuyện tôi và Lưu Minh hả?"
Lan Tri chỉ cười cười: "Đoán xem."
(Cho ké cái meme huhu =]]])
Hàn Kính cười khổ: "Tôi với thằng đó không có phát sinh gì hết..."
"Thế cậu tính nói với tôi cậu tới nhà hắn lột sạch đồ ra hôn hít chỉ để kiểm tra sức khỏe cho nhau à!" Lan Tri thô bạo cắt ngay lời hắn.
Hàn Kính lập tức á khẩu không trả lời được.
Hắn vốn là cùng Lưu Minh định "ấy ấy" thật nhưng cuối cùng hắn cũng gìn giữ được trinh tiết mà!
Hàn Kính cảm thấy thật sự rất oan, lầu bầu một câu: "Anh hẹp hòi quá rồi, anh cũng biết lúc đó tôi không có cương mà...."
Lan Tri đột nhiên bóp chặt hạ thân mềm nhũn của hắn, lạnh băng nói: "Không sao, giờ cậu sẽ được cương thỏa thích."
Hàn Kính rởn tóc gáy: "Anh tính làm gì tôi vậy!"
Lan Tri mặc kệ hắn kêu la, anh đứng dậy đến tủ sách cầm một quyển xuống, rồi ngồi xuống giường từ trong ngăn kéo khi nãy lôi ra chai dâu bôi trơn, đổ lên hạ thân Hàn Kính, bắt đầu xoa nắn.
Hàn Kính tuy hai chân vẫn được tự do nhưng hắn cũng không dám quẫy đạp phản kháng, vì hắn rất tin rằng hắn mà lộn xộn thêm phát nữa Lan Tri sẽ thiến luôn hắn mất.
Lan Tri dùng dầu bôi trơn rất chuyên nghiệp, gel lúc đầu bôi lên lành lạnh, nhưng anh nhanh chóng dùng ngón tay mát xa qua lại, chỉ một lát những chất lỏng kia đã bắt đầu nóng lên. Chất lỏng dinh dính bao trùm tính khí, cộng với lòng bàn tay Lan Tri vẫn không ngừng chà xát qua lại, cảm giác rất giống như đang trong thành ruột anh, vừa ướt lại vừa nóng.
Hạ thân vừa nãy còn teo tóp của Hàn Kính một lần nữa lại...ngẩng cao đầu.
"A..A... nhanh một chút được không..." Hàn Kính đã chìm đắm vào ham muốn, cố gắng nhấc hông đem hạ thân mình ma sát vào lòng bàn tay Lan Tri.
Lan Tri mặt vẫn không cảm xúc, mặc kệ Hàn Kính xin xỏ, anh vẫn giữ đều đều tiết tấu, một tay vuốt ve như có như không hạ thân hắn, tay còn lại....lật sách ra, cúi đầu chăm chú đọc. (cách "cấm dục" và "dâm đãng" cùng tồn tại trong một con người huhu =]]]]]])
Cũng không biết qua bao lâu, Hàn Kính mơ hồ liếc lên, chỉ thấy bìa sách màu vàng vàng ghi một chuỗi dài tiếng anh, gì mà "Statistical Learning" rồi "Data Mining" gì gì... Có vẻ như là sách chuyên ngành.
(tớ xin mạo muội đoán là cuốn An Introduction to Statistical Learning( With Applications in R).
Hàn Kính đang khát khao khó nhịn, hắn cọ người vào Lan Tri đang ngồi nghiêm chỉnh, mời mọc: "Thầy Lan ơi, đừng đọc sách nữa, toán học nhìn nhiều mất hứng lắm, mình cùng nhau.... Đi...."
Lan Tri gấp sách lại, liếc hắn một cái.
"Muốn bắn?"
"Hàn Kính chính xác là đang sắp bắn. Thứ nhất nhìn Lan Tri gợi tình quá làm hắn khát khao chết đi được; thứ hai, dầu bôi trơn quả thật rất kích thích; thứ ba, Lan Tri dù tiết tấu quá chậm nhưng kỹ xảo thành thạo, kinh nghiệm phong phú, mỗi một cái vuốt đều vừa đúng chỗ, làm hắn sướng đến dục tiên dục tử.
"Lan Tri ơi mình....đi....tôi thật sự muốn..." Sắp đến cao trào, đầu óc Hàn Kính lại lú lẫn rồi, hắn mơ mơ màng màng mà cảm thấy mình bắn ra thì cũng có chỉ mình mình thoải mái, Lan Tri nãy giờ cũng chưa có phát tiết, nên hắn mới cật lực mời mọc anh.
Lan Tri lạnh lùng cười, trả lời: "Không sao, cậu cứ bắn thỏa thích. Khi nào tôi cần "ra" tôi sẽ tự đến."
Hàn Kính đã không còn nghe rõ, tai hắn ù đi, tâm trí đều tụ tập hết về hạ thân. Hắn hai chân đạp đạp, cong người mà bắn ra trong tay Lan Tri.
Ngay lúc tinh dịch sắp phóng ra ngoài, Lan Tri không biết từ đâu lấy ra một cái bao cao su tròng nhanh vào quy đầu hắn, đem lượng tinh dịch nồng đậm chảy hết vào bao, một giọt đều không rớt xuống giường.
Cao trào qua đi, Hàn Kính chỉ còn biết nằm trên giường thở dốc. Tay của hắn còn đang bị còng trên đầu giường, nhưng mà giờ hắn cũng không còn sợ nữa. Hóa ra cơn giận của Lan Tri chỉ là không cùng làm với hắn mà dùng tay để hắn ra thôi. Thật sự là quá nhẹ nhàng rồi.
Lan Tri cầm cái bao cao su nặng trĩu tinh dịch của hắn, đi ra ngoài ném đi rồi rất nhanh quay trở vào.
"Thầy Lan, vừa rồi anh làm tôi sợ muốn chết." Hàn Kính cười hề hề, dùng ngón chân cọ xát hạ thân Lan Tri đang ngủ yên, "Nếu không hay là tôi cũng giúp anh ra một lần."
Lan Tri né tránh mấy cái vuốt ve của hắn, tiến đến đầu giường đặt một cái đồng hồ báo thức.
"Mười phút sau lại bắt đầu."
Hàn Kính vừa mới hết sợ lại bắt đầu rét run: "Mười phút? Mười phút là sao, này, Lan Tri, vậy là ý gì..."
Lan Tri xé một đoạn băng dính dán lên miệng hắn. "Tôi đọc sách rất ghét tiếng ồn, cậu chịu khó một tý nhé." Sau đó anh hôn đánh "chóc" một cái lên cái miệng đã bị dán kín băng dính, cầm quyển sách tiếp tục say sưa đọc.
Hàn Kính miệng bị dán kín, tay thì bị còng, đành hai chân đạp loạn, miệng không cam lòng dưới lớp băng dính phát ra mấy tiếng "ô ô".
Lan Tri cũng không buồn ngẩn đầu. Anh niết nhẹ núm vú Hàn Kính: "Còn phát ra một tiếng động nào nữa thì năm phút một lần!"
Câu uy hiếp rất công hiệu, Hàn Kính im thin thít, gian nan mà vượt qua 10 phút tra tấn tinh thần.
Mười phút sau đồng hồ "Đing" một cái.
Lan Tri lưu luyến dứt mắt khỏi trang sách, quay đầu nhìn Hàn Kính.
Hàn Kính trơ mắt nhìn Lan Tri một lần nữa lại đem dầu bôi trơn đổ lên hạ thân hắn, đã muốn nước mắt tuôn rơi.
Hắn cho dù là thanh niên trai tráng tinh lực tràn trề đi nữa thì vừa mới bắn cách đây mười phút, muốn cương nữa thật sự rất khó.
Hơn nữa đã cứng rồi lại còn không được "làm", phải bị người ra khiêu khích mà bắn ra, giết hắn luôn hắn còn thấy dễ chịu hơn.
Hàn Kính liều mạng mà lắc lắc hông né tránh bàn tay Lan Tri, làm dầu bôi trơn bị đổ nhỏ giọt trên giường.
(dám làm dơ giường khiết phích mỹ nhân, tội càng thêm tội!! =]]]]]])
Lan Tri nhíu mày, đột nhiên bắt lấy cẳng chân Hàn Kính, kéo căng ra hai góc giường, còng lại.
Lần này toàn thân Hàn Kính đều bị cột chặt, hắn toàn thân trần truồng, nằm hình chữ "đại", ngửa mặt lên trời mà nức nở nghẹn ngào.
Lan Tri mặc kệ, tiếp tục đổ dầu đổ lên hạ thân hắn. Hàn Kính được (bị =]]) vuốt ve toàn thân sợ run, nhưng một hồi sau vẫn cương lên được.
Lan Tri vẫn không nhanh không chậm, như nước chảy mây trôi mà bình thản khiêu khích xoa bóp hắn, điềm tĩnh tiếp tục đọc sách.
Lần này qua hơn nửa canh giờ Hàn Kính mới bắn nổi. Lan Tri vẫn là chuẩn bị từ trước một cái bao cao su chụp lên hạ thân hắn hứng tinh dịch.
Anh cầm bao cao su đung đưa trước mặt hắn, liếc: "Ít hơn hồi đầu một chút đó nha. Mười phút sau lại tiếp tục."
Mười phút sau đồng hồ báo thức lại vang lên.
Hàn Kính nghe tiếng chuông đồng hồ "Ting" một cái, cảm thấy như đang nghe tiếng chuông báo tang, cảnh vật trước mắt tối sầm lại.
Hắn rất yêu thích bàn tay Lan Tri, những ngón tay thuôn dài trắng noãn với khớp xương rõ ràng. Hắn trong mơ cũng thường tượng tượng bàn tay gợi cảm đó handjob cho mình. Nhưng giờ đây nhìn ngón tay Lan Tri lần thứ ba ve vuốt hạ thân hắn, Hàn Kính chỉ nhìn ra một con bò cạp trắng đang giương đuôi phe phẩy ngòi độc, chích hắn một phát nằm bẹp luôn.
Hắn rất hy vọng mình sẽ không thể cương được nữa, nhưng kỹ xảo Lan Tri quá tốt, anh chỉ cần trêu chọc một tý, họa mi của hắn đã bán đứng hắn lần thứ ba.
Hắn bắn hai lần chỉ trong chưa đầy một tiếng đồng hồ. Giờ đây tuy hạ thân cương cứng, dục vọng tràn đầy nhưng không thể nào bắn tiếp được nữa. Hàn Kính thấp giọng rên rỉ dưới lớp băng dính. Giờ hắn bắn không được mà cương cũng không xong, đau khổ cùng cực.
Lan Tri đọc sách lâu thật lâu, mới ngẩng lên nhìn Hàn Kính: "Cậu lâu vậy mà vẫn chưa bắn được hả?"
Hàn Kính vội vàng gật đầu, trưng ra đôi mắt cún con ầng ậng nước nhìn Lan Tri
"Tôi biết sai rồi, tôi không nên tới nhà Lưu Minh, tôi không nên cởi quần áo hắn, tôi không nên sờ cơ thể hắn." Hàn Kính điên cuồng dùng ánh mắt nói với anh (eye contact =]]])
Lan Tri đương nhiên biết rõ hắn đang kêu gào cái gì. Anh dịu dàng sờ tay lên trán Hàn Kính: "Cậu yên tâm."
Trong một khoảnh khắc Hàn Kính đã ngỡ ràng anh đã rũ lòng từ bi mà tha thứ cho hắn.
Thế nhưng câu nói tiếp theo của anh làm mộng tưởng của hắn vỡ tan tành.
"Cậu mới hai mươi tuổi, ra liên tục ba lần cũng không chết người được đâu."
Hàn Kính nghe xong một hơi cũng không thở nổi, hai mắt trợn trắng dã thiếu điều muốn ngất xỉu.
(tội anh =]]]]]]]]]]]]]]]]]] mà Kính 20 Lan 30, cách nhau tròn 10 tuổi đẹp nhỉ ahuuhu =]]])
Lan Tri thong thả mở cái bcs thứ ba, điềm tĩnh mà tròng vào hạ thân Hàn Kính.
Hàn Kính nhận ra lần này anh không chờ hắn sắp xuất tinh mới mặc áo mưa cho hắn, mà cái mới này không giống hai cái đầu. Cái Lan Tri vừa mang cho hắn là loại siêu mỏng, làm Hàn Kính rất thoải mái.
Hắn còn đang nghi nghi hoặc hoặc thì Lan Tri đã đột ngột cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm lên đầu khấc một cái.
Đầu lưỡi so với ngón tay mang lại kích thích mạnh hơn rất nhiều, Hàn Kính tuy đang thống khổ cương nhưng vẫn bị khoái cảm kích thích, cả người cong lên mà la "ô" một tiếng.
Lan Tri ngẩng mặt lên, thu lưỡi về trong khoang miệng nhắm mắt hưởng thụ dư vị trong chốc lát.
"Ừm.... Vị dưa hấu vẫn là dễ chịu nhất." Anh đánh giá ngắn ngọn, rồi tiếp tục cúi đầu ngậm hạ thân bọc bcs vị dưa hấu của Hàn Kính, say mê mút mát. (trời ơi anh tôi =]]]])
Lan Tri rất tâp trung khẩu giao cho hắn, thành thạo dùng đầu lưỡi trêu đùa đầu nấm. Hàn Kính cảm thụ được làn môi anh ngậm lên quy đầu hắn, đầu lưỡi linh hoạt liếm láp ma sát, lâu lâu lại gảy vào niệu đạo mấy cái, làm cho hắn hoàn toàn mê muội, sướng đến dục tiên dục tử.
Nhưng mà cái bộ dáng say mê liếm láp kia, có khi nào đem hạ thân hắn thành cây kẹo vị dưa hấu rồi cắn đứt, nhai nuốt xuống bụng luôn không vậy! Ai chứ Lan Tri thì dám lắm! Hàn Kính tự biên tự diễn rồi bị suy nghĩ của mình dọa sợ, nhất là lúc Lan Tri ngậm hết cả cây côn th*t của hắn vào miệng, hắn bị che mất tầm mắt, vừa sướng như điên lại vừa sợ mất mật.
Hàn Kính lần đầu tiên được người khác khẩu giao, mà loại thấp thỏm vừa sướng vừa khổ lại nhanh chóng làm Hàn Kính lần thứ ba xuất tinh.
Hắn vô lực mà run rẩy, bắn ra trong miệng Lan Tri.
Lan Tri phát hiện hắm sắp bắn liền nhả ngay hạ thân hắn ra, chờ hắn bắn hết lại tháo bao cao su ra đem đi vứt.
Miễn cưỡng bắn ra đến lần thứ ba, Hàn Kính đau nhức toàn thân như toàn thân bị người khác bạo hành, mắt cũng bắt đầu nổ đom đóm. Nướ bọt hắn vô thức chảy ra, thấm ướt băng dính, thậm chí còn len ra khe hở chảy ra, chạy dọc xuống cổ.
Lan Tri dĩ nhiên không thích hắn nhễu nước bọt, anh xé thêm hai miếng băng dính dán thêm vô miệng Hàn Kính.
Hàn Kính "ô ô" mà van xin nức nở.
"Cậu nhớ tối hôm qua cậu thề với tôi cái gì không?" Lan Tri sờ tay lên má Hàn Kính đáng thương, đều đều nói: "Cậu lúc đó hứa là cậu với Lưu Minh cái gì cũng không có, nếu nói dối họa mi của cậu sẽ không bao giờ hót nữa."
Hàn Kính thật sự muốn giải thích, nhưng miệng của hắn bị dáng kín rồi. Hắn đành phải mắt nước mắt lưng tròng mà dốc sức liều mạng lắc đầu, cố gắng chứng minh trong sạch của mình -- tuy nhiên thật sự là hắn không thế nào trong sạch.
Điều càng làm cho hắn nhụt chí, đó là hắn nam nhân đầu đội trời chân đạp đất như thế này, gần như là khóc lóc cầu xin tha thứ rồi, nhưng Lan Tri vẫn thờ ơ, nhẹ nhàng vuốt mặt hắn rồi lần thứ ba đặt đồng hồ báo thức xuống đầu giường, an tĩnh mà tiếp tục đọc sách.
"Cậu định ghi danh thi vào ngành nào?" Lan Tri xem sách được một chốc bỗng hỏi Hàn Kính.
Hàn Kính sắp chết đến nơi rồi, thi vào ngành nào với hắn còn quan trọng gì nữa. Hắn chỉ biết "ô ô" hai tiếng liên tục cầu xin anh thả mình ra.
Lan Tri vẫn không ngẩn mặt lên, chỉ dùng tay miết góc sách, giống như đang tự nói với chính mình: "Tôi lúc chọn ngành, mẹ nuôi tôi hy vọng tôi vào hệ tân văn, như vậy ra trường sẽ trợ giúp được bà".
Anh dừng lại một chút, trầm mặc như chìm vào chính câu chuyện cũ: "Nhưng mà tôi lại không thích." Anh nhẹ nhàng nói. "Đó là lần duy nhất tôi cãi lời mẹ tôi."
Phòng ngủ một lần nữa lại chìm vào yên lặng. Rất nhanh 10 phút nữa lại trôi qua.
Hàn Kính nghe tiếng chuông báo thức, hận không thể một đấm nện cái đồng hồ thành đống nhão nhoẹt.
Lan Tri duỗi ngón tay, tiếp tục công tác xoa nắn hạ thân Hàn Kính.
Tuy biết rõ tay chân mình bị còng cứng ngắc nhưng Hàn Kính vẫn theo bản năng mà giãy giụa tránh né. Thế nhưng mà họa mi hắn lại tráo trở bán rẻ ý chí kiên cường của hắn, chủ động hướng về ngón tay Lan Tri khẽ cong lại như đang kéo tay anh nịnh nọt đòi được xoa nắn.
Lan Tri sững sờ, rồi "phụt" một phát cười ra tiếng.
Tôi bị anh chơi đùa đến chết rồi, anh còn ở đó mà cười! Hàn Kính tức giận trừng mắt nhìn Lan Tri, vặn vặn eo nhằm...lật hạ thân của mình lại.
Nhưng Lan Tri nào có buông tha, anh tiếp tục tóm lấy họa mi yêu dấu của Hàn Kính mà vuốt ve, lần thứ tư làm nó cương cứng lên.
Hàn Kính vừa đau vừa sướng, toàn thân run rẩy. Hắn cảm giác mình bắt đầu chảy nước mắt rồi. Giờ Lan Tri chỉ cần buông tha hắn, bắt hắn đi bằng đầu ăn bằng chân hay gì cũng đều nguyện ý mà làm.
Thật sự là châm chọc, mới khi nãy hắn còn hùng hồn muốn đem Lan Tri làm đến kêu cha gọi mẹ, cuối cùng cũng là kêu cha gọi mẹ thật, nhưng mà là cha mẹ hắn.
Hàn Kính nức nở nghẹn ngào trong cơn mê man, vặn vẹo thân thể như con cún mà cầu xin lòng từ bi của Lan Tri.
Nhưng lòng từ bi không đến từ anh, mà đến từ điện thoại của anh.
Ngay lúc Hàn Kính đang thống khổ đến cực điểm, điện thoại Lan Tri đã vang lên. Anh thả hạ thân hắn ra, ra khỏi phòng nghe điện thoại: "Dạ mẹ con nghe." Biểu cảm trên mặt biến hóa nhiều lần.
"Dạ vâng, con sẽ tới ngay." Anh cúp điện thoại trở về giường, kéo băng keo bịt miệng Hàn Kính ra.
"Thầy Lan ơi... tôi biết sai tôi biết sai rồi..." Hàn Kính có cơ hội nói chuyện liền tuôn một tràng: "Tôi không nên tới nhà Lưu Minh không nên cởi quần áo hắn không nên sờ thân thể hắn!"
Hắn nói một hơi dài không kịp thở, bị sặc...nước bọt ho húng hoắng mấy cái.
Lan Tri đợi hắn xong xuôi, lạnh lùng hỏi: "Còn gì nữa không?"
Hàn Kính nghĩ nghĩ, lại nặng nề bổ sung: "Tôi về sau còn sẽ....không theo người khác về nhà, không cởi quần người khác không sờ mó thân thể người khác thậm chí không cởi quần áo trước mặt người nào khác.."
Hắn thật sự không chịu nổi trừng phạt, đáng thương nhìn Lan Tri: "Thầy Lan, anh bỏ qua cho tôi đi, tôi nhất định sẽ sửa lỗi! Chứ tôi....tôi chịu hết nổi rồi."
"Thật sự chịu hết nổi."
"Đúng đúng, tôi chịu hết nổi rồi. Van anh đừng hành hạ tôi nữa."
"Tốt." Lan Tri đơn giản đáp lại, đến đầu giường kéo một ngăn tủ khác ra.
Hàn Kính không nghĩ Lan Tri sẽ dễ dàng buông tha mình như vậy, cả kinh: "Anh nói tốt thật chứ..."
"Thật mà." Lan Tri gật đầu, từ trong ngăn kéo rút ra hai cái dildo chạy điện, đung đưa trước mặt Hàn Kính: "Cho nên chúng ta sẽ đổi vị trí trừng phạt."
Hàn Kính nhìn hai cây dildo thiếu điều muốn ngất xỉu.
Lan Tri cũng không có ý định buông tha hắn, "Tôi hỏi cậu một câu, kiểm tra xem hai tháng nay cậu ở nhà chăm chỉ ôn tập hay là lại chạy khắp nơi chơi bời."
"Tôi chăm chú ôn tập mà..."
"Nếu cậu trả lời đúng," - Lan Tri ngắt lời hắn - "Chúng ta sẽ dùng cái nhỏ này."
Hàn Kính quay qua nhìn nhìn, đúng là một cái dildo nhỏ xíu. Hắn đánh mắt sang cái thứ hai, lập tức tóc gáy dựng ngược. Tại sao lại sản xuất dildo to như vậy để làm gì hả!?
Vừa nhìn thôi Hàn Kính đã cảm thấy lỗ hậu của mình đau đớn thống khổ rồi. "Nếu như tôi....tôi đáp sai thì sao?"
Lan Tri lắc lắc cái dildo khổng lồ: "Đoán xem." (lại insert meme shiba-inu "đoán xem" =]]])
Hàn Kính lắp bắp: "Anh.... Anh....trình độ tôi không được tốt lắm, anh có thể ra đề dễ d...."
"Tan(π/2) bằng bao nhiêu." Lan Tri lại cắt ngang lời hắn.
Hàn Kính run rẩy bắt đần tính toán. Tan bằng sin/cos, vậy tanv(π/2) = sin (π/2) /cos((π/2). Mà sin (π/2) là bao nhiêu nhỉ, khoan đã cos (π/2) chẳng phải bằng 0 sao, hay là hắn nhớ nhầm, mẫu số bằng 0 thì làm sao chia nhỉ...
(trong bản gốc anh Kính suy theo định nghĩa tam giác vuông, nhưng tớ chẳng nhớ gì cái đó cả nên thay bằng vòng tròn hàm số lượng giác, hy vọng ko sai chứ tớ 5 6 năm rồi ko đụng vào Toán....)
Hàn Kính hoang mai mãi không có cách nào tính được. Nhưng mà không tính được thì anh hỏi hắn làm gì. Hắn loay hoay mãi, nghĩ không biết có khi nào Lan Tri ra đề sai không.
Hắn nơm nớp lo sợ đánh mắt sang Lan Tri, anh giục hắn: "Nhanh lên tôi đang rất gấp."
Hàn Kính hoảng loạn nhìn hai cây dildo, mới cố gắng mở miệng: "Thầy Lan, có khi nào thầy hỏi sai không.... Chứ hình như tan(π/2) không có tồn tại..."
Lan Tri vui vẻ chỉ cây dildo nhỏ vào mặt Hàn Kính, "Rất tốt!"
Hàn Kính vất vả mới kịp phản ứng, mừng rỡ nói:"Tôi..tôi trả lời đúng? Thiệt là không có tồn tại?"
Hắn chỉ mới vui mừng được vài giây lại tiếp tục xụi lơ trên giường. Đáp đúng thì đã sao chứ, đằng nào chẳng bị "chọt cúc", chỉ là cái nhỏ hơn mà thôi.
Lan Tri khó hiểu. Anh cảm thấy dùng dildo rất...sướng, mà sao tên này lại như sắp bị thọc tiết đến nơi. (anh thầy gì đó ơi thằng nằm kia tuy ngucy nhưng mà nó là thuần 1, là thuần 1 đó, bị chọt cúc làm sao thấy sướng đc hả =]]]])
Lan Tri nghĩ hắn chê dildo bẩn, bèn nói thêm: "Cây này cũng chỉ mình tôi sử dụng thôi, mà lần nào tôi cũng rửa rất kỹ, anh yên tâm." Nói xong anh thò tay đeo vào dildo một cái bao cao su cho hắn an lòng. (cũng không phải ai cũng khiết phích như anh đâu anh ơi là anh =]]]])
Hàn Kính toàn thân rệu rã, cùng không buồn giải thích cho anh nữa. Hắn ngửa mặt lên trời, nhắm mắt chờ chết.
Đến khi cảm nhận được đầu dildo đang qua lại ở cửa huyệt, toàn thân hắng đều căng cứng.
"Cậu thả lỏng ra đi, chặt thế này tôi không nhét vào được." Lan Tri vô mông hắn.
Hàn Kính lúc này làm sao có thể thả lỏng được! Có thấy ai sắp bị bạo cúc lại có thể thả lỏng không?! Hắn càng run rẩy tợn, mồ hôi đổ một tầng dày.
Lan Tri vẫn cạ đầu dildo tại miệng huyệt hắn, chậm rãi bò lên người Hàn Kính.
"Tình hình học tập các môn của cậu thế nào rồi?" Anh vuốt đầu ngực Hàn Kính thấp giọng hỏi.
Hàn Kính được anh vuốt ve, hơi thở đã bắt đầu nặng nhọc: "Ngữ văn tàm tạm, Toán, Lý, Anh thầy giáo nói nếu cố gắng sẽ rất tốt..."
Lan Tri vẫn vuốt ve lồng ngực hắn: "Hóa học thì sao?"
"Hóa tôi không tốt lắm....nhiều chỗ không hiểu...."
"Chỗ nào cảm thấy khó hiểu nhất?"
Ứm.. chỗ nào khó hiểu nhất nhỉ? Hàn Kính ngẩn người ra suy nghĩ một hồi: "là hóa hữu cơ ấy, C, H, O toán loạn, tôi chẳng hiểu gì....ahhh...."
Lan Tri thừa dịp hắn đang nghĩ ngợi linh tinh liền đem dildo nhét vào hậu huyệt hắn.
"Hiểu rồ." Lan Tri nhàn nhạt nói, nhanh chóng mở công tắc rung. "Tôi giờ phải đi công chuyện tí. Lát nữa tôi sẽ trở về."
Anh bắt đầu mặc quần áo.
Công tắc bật lên, dildo trong người Hàn Kính bắt đầu ngọ nguậy. Nhưng hắn căn bản chẳng thấy thích chỗ nào, chỉ thấy đau thật đau, cả người đều trương phồng lên rất khó chịu.
"Anh định đi đâu?" Hán cắn rang hỏi Lan Tri.
Lan Tri bây giờ đã mặc đến áo khoác ngoài. "Hôm qua cậu đánh Chu Thành bị thương nặng quá, ông ta phải vào bệnh viện cấp cứu rồi." Anh bình thản quấn thêm khăn quàng cổ, đẩy gọng kính trên mặt. "Vì lễ nghĩa nên giờ tôi phải vào thăm."
Hàn Kính nghĩ đến chuyện tối hôm qua, lửa giận lại bùng lên: "Không được, lỡ hắn lại đánh anh thì sao!"
"Sẽ không đâu." Lan Tri vén đi phần tóc vì ướt đẫm mồ hôi mà quện lên mặt Hàn Kính, cắn lên vành tai hắn, ấm áp thở một hơi: "Tôi nhét vào người cậu một món rất vi diệu, cậu hưởng thụ vui vẻ."
Nói xong anh cũng không buồn quay đầu lại, một mạch ra khỏi nhà, để lại Hàn Kính chỏng chơ.
oOo
Lan Tri vừa đến bệnh viện V đã thấy phóng viên đến bu đông như kiến rồi. Anh vô thức kéo khăn choàng cổ che bớt mặt mình, lặng lẽ đánh một vòng đỗ xe rồi mới tiến vào thang máy bệnh viện.
Chu Thành được đặt cách nằm ở một phòng đặt biệt. Cửa phòng đóng chặt, bên ngoài còn có hai ba vệ sĩ đeo kính râm.
Lan Tri nhìn tình hình cũng biết Dương Anh đang ở trong phòng bệnh. Bà gần đây được thăng chức, đương nhiên đẳng cấp cũng phải cao hơn.
Mấy vệ sĩ chưa từng gặp qua Lan Tri, thấy anh tiến lại gần bèn giơ tay ngăn chặn: "Thưa ngài ngài muốn tìm ai ạ?"
Lan Tri chưa kịp mở miệng, cửa phòng đã truyền ra giọng nói: "Tiểu Lan hở con."
Là giọng Dương Anh. Lan Tri cúi mặt xuống đất nhìn đôi giày lấm tuyết của mình, đáp nhẹ: "Vâng ạ, là con."
Vệ sĩ nghe thấy thế lập tức cho anh vào.
Chu Thành đã uống thuốc, đang ngủ trên giường. Lan Tri cũng cởi áo khoác ngoài, đứng ở lớp ngăn cách thủy tinh, xa xa mà nhìn, giữ khoảng cách tuyệt nhiên không đến gần lão.
"Cha con nói ông ấy không cẩn thận mà xảy ra tai nạn giao thông". Dương Anh đến bên cạnh Lan Tri, thấp giọng kể: "Tối hôm qua chở con về nhà rồi quay lại, tuyết rơi dày mà trời lại tối, nên cha con đã bị tai nạn."
Lan Tri chỉ "Vâng" một tiếng rồi lại im lặng.
Thật lâu sau đó, Dương Anh mới cất tiếng nói. "Nhưng mà xe ông ấy, một vết trầy cũng không có."
Lan Tri quay đầu nhìn bà.
"Cha con nhìn như bị người ta đánh. Tiểu Lan, con không nhớ rõ tối hôm qua đã xảy ra những chuyện gì sao?" - Dương Anh hạ thấp giọng, chỉ đủ cho Lan Tri nghe thấy.
"Hôm qua con uống say quá, nên cái gì cũng không nhớ nổi."
Dương Anh quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh. Lan Tri đột nhiên hoảng loạn, anh né tránh cái nhìn của bà, quay đầu nhìn về hướng cửa sổ.
Động tác này dĩ nhiên không qua được mắt Dương Anh.
"Tiểu Lan" - bà kéo tay Lan Tri, kích động nói: "Con biết rõ chuyện gì đã xảy ra, phải không. Con nói cho mẹ nghe đi.....Rốt cuộc..rốt cuộc chuyện như thế nào...."
Nói đến đây bà đột nhiên dừng lại. Dương Anh phát hiện trên cổ tay Lan Tri chằng chịt vết máu ứ động. Bà vén ngay tay áo bên kia xem, cũng đều là vết hằn tương tự nhau.
Những vệt hằn này, rõ ràng là dấu bị trói hai tay, sau đó giãy giũa kịch liệt mà tạo thành vết thương.
Dương Anh vất vả lắm mới trấn tĩnh lại, chậm rãi nhìn Lan Tri. Anh cũng không rút tay về, chỉ là im lặng mà nhìn lại bà. Dương Anh chỉ thấy trong mắt anh một màu trong veo bình thản.
Trời hôm nay rất đẹp. Từng tia nắng len qua khe cửa, chiếu lấp lánh trên mắt anh, làm đôi mắt ấy tựa hồ tan chảy lớp băng mọi ngày, trở nên dịu dàng hơn.
Dương Anh nhìn sâu vào mắt anh lâu thật lâu. Bà là dạng phụ nữ, chỉ cần nhìn vào mắt đã hiểu được tâm tình người đối diện, nhưng hôm nay nhìn thật sâu vào đôi mắt ấy, bà vẫn không thể nào hiểu được tâm hồn anh.
Tay Dương Anh cơ hồ run rẩy. "Về sau con đừng mua áo sơ mi cứng như vậy nữa, tay áo hằn lên cổ tay rồi đây này."
"Dạ mẹ." Anh nhàn nhạt trả lời, nhẹ nhàng rút bàn tay về,
Cửa thủy tinh khúc xạ ánh mặt trời, chiếu vào giữa bà và Lan Tri một vệt quang phổ màu cầu vồng, tựa như một bức tường vô hình mà đẹp đẽ ngăn cách nhau.
Trong nháy mắt, Dương Anh thậm chí còn cảm thấy được, Lan Tri đã sớm biết được Chu Thành đang bị thương rồi. Bà rất khổ sở, hé môi muốn nói cái gì, nhưng bị anh lễ phép mà cắt đứt: "Cảm ơn mẹ quan tâm con."
Đôi mắt ấy vẫn là một chút cảm xúc cũng không có. Không khí bất ngờ trầm mặc xấu hổ. Rất may khi đó thư kí của bà đẩy cửa vào, phá vỡ sự yên tĩnh áp lực này.
"Phóng viên đã đến càng ngày càng nhiều rồi, thưa bà." Chị thư kí còn đang định nói thêm nhưng nhác thấy Lan Tri đứng đó lại thôi.
Lan Tri cũng rất thức thời: "Dạ con còn công việc chưa giải quyết, con xin đi trước ạ."
Dương Anh lúc này cũng biết anh không muốn nói, nhiều lời cũng vô ích, bèn gật đầu, đưa mắt nhìn Lan Tri mặc áo khoác đi ra ngoài.
"Tiểu Lan..." - Bà gọi theo. "Tối chủ nhật này về nhà ăn cơm." Bà dừng lại một chút, như nhớ ra điều gì bèn bổ sung: "Sẽ không có Chu Thành ở nhà đâu."
Lan Tri quay lại, nhẹ gật đầu với bà.
"Cô chuẩn bị họp báo giùm tôi," - bà quay sang nói với thư kí trán đã lấm tấm mồ hôi - "Chu Thành ngoài ý muốn, bị những người chống đối tôi hành hung trả thù."
Lan Tri lặng lẽ rời bệnh viện. Vì hôm nay là nghỉ tết Nguyên đán nên giao thông ùn tắc rất nhiều. Tranh thủ đương kẹt xe anh lấy điện thoại, đánh lên một dãy số.
Số điện thoại này, hắn đã lâu không có gọi rồi. Thực ra nếu không có việc cần anh cũng không muốn gọi cho người này.
Điện thoại rất nhanh được kết nối.
"Văn phòng trưởng bộ phận nghiên cứu phát minh công ty dược phẩm U xin nghe ạ." Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ nhỏ nhẹ, "Tôi là thư ký trưởng, ngài có điều gì cần giúp đỡ không ạ?"
Lan Tri hơi sửng sốt mà nhìn lại dãy số, đúng là đang gọi số điện thoại cá nhân mà.
"Tôi tìm ngài Kha." Anh chần chừ một lúc rồi mới nói.
"Xin hỏi ngài có hẹn trước không ạ?"
"Không có."
"Vậy ngài muốn lên lịch hẹn trước không ạ? Ngài Kha tuần này đã kín lịch. Sớm nhất có thể gặp là sau 4 giờ chiều thứ ba tuần sau.."
"Không cần." Anh nắm chặt tay lái "Nhờ cô chuyển lới với ngài ấy, tôi là Lan Tri, đêm mai chín giờ tối chờ ngài ở chỗ cũ."
"Ngài Lan, nhưng mà ngài Kha...." Đầu dây bên kia hiển nhiên là kinh ngạc.
"Ngày ấy sẽ bằng lòng gặp tôi thôi, mong cô chuyển lời giúp." Lan Tri cắt ngang lời thư ký, kết thúc cuộc nói chuyện.
Anh đánh thêm mấy vòng xe mua vài thứ cần thiết rồi mới về nhà. Vào tới phòng ngủ phát hiện Hàn Kính đang há hốc mồm khò khò mà ngủ chảy cả nước bọt.
Tay chân hắn đang bị mở rộng, người thì trần truồng, mông còn cắm một cái dildo mà vẫn có thể ngủ ngon lành.
Lan Tri tặc lưỡi cảm thán, tuổi trẻ đúng là tốt thật.
- --
Cười mệt với chương này luôn =]]]] Anh Lan đanh đá quá huuhu =]]]
À chương sau vẫn là H =]]]]]
- -
*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(
*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé
*Cảm ơn mọi người nhiều xD
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.