Chương 2
Thịt Cua Tiểu Lung Bao, Thiên Thượng ĐIệu Hãm Bính
18/11/2020
Hệ Nhị Phân
Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Chương 2
Nói xong anh cúi thấp đầu, nép vào trong tán dù, xoay người rời đi, không ngoái nhìn Hàn Kính thêm lần nào nữa.
Hàn Kính nửa đêm đang quay tay thì bị người lạ phát hiện, mất hết cả hứng. Hắn ngồi ỉu xìu trên giường, cảm giác trống vắng như bị ai hút cạn hết sinh lực.
Hàn Kính bực bội lăn qua lăn lại một hồi, mới bật dậy lôi hộp mì ly ăn liền ra, chế nước sôi rồi xì xụp ăn. Mồ hôi vã ra như tắm. Bứt rứt khi nãy chưa được phát tiết đều theo tuyến mồ hôi chảy ra hết. Rồi hắn mới cởi quần áo, tắt đèn đi ngủ.
Hàn Kính mơ thấy một giấc mộng.
Trong mơ hắn thấy một phiến áo sơ mi trắng tinh, cổ áo hơi rộng mở, ẩn hiện hình dạng xương quai xanh gầy gò, nối lên một chiếc cổ thanh mảnh với màu da trắng muốt không kém gì với màu áo.
Áo sơ mi đang ướt, và chiếc cổ, xương quai xanh kia, cũng đang được bao bọc bởi một tầng nước.
Trong mơ Hàn Kính gan hơn nhiều, muốn thì cứ làm thôi. Hắn vươn tay kéo cổ áo sơ mi xuống, ve vuốt lên xương quai xanh.
Nhưng hắn còn chưa kịp cảm thụ dư vị của làn da kia thì đã bị một loạt tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.
Mới bốn giờ sáng thứ bảy!
Hàn Kính mắng thầm trong bụng, chạy ra phòng ngoài. Hắn trông thấy vị giáo sư khoa toán học tên Lan Tri mới bốn tiếng trước ghé hỏi mượn chìa khóa, đang nhàn nhã đút tay vào túi quần tây, im lặng nhìn hắn xuyên qua lớp cửa kính thủy tinh bên ngoài.
Cổ áo sơ mi của anh, tối hôm qua Hàn Kính còn thấy chỉ mở một nút, giờ đã mở thêm nút thứ hai.
Hàn Kính nhìn chằm chằm vào cổ áo hồi lâu, mới sực nhớ đến chuyện mở cửa cho anh.
"Thầy giáo Lan, có chuyện gì không?" Hắn cố gắng biện hộ cho sự thất thố của mình.
Lan Tri móc chìa khóa trong túi quần ra, ném cho Hàn Kính.
Hàn Kính bắt được, thả vào lại ngăn kéo, vẫn tiếp tục nói chuyện để che giấu sự hớ hênh của mình khi nãy: "Thầy Lan chuẩn bị về nhà sao? Muộn như vậy mà thầy..."
"Còn không?" Lan Tri ngắt lời hắn.
Hàn Kính đần mặt: "Còn gì?"
Lan Tri nâng ngón tay với phần móng được cắt tỉa gọn gàng lên, chỉ vào hộp mì ly tối qua Hàn Kính ăn chưa chịu dọn.
Hàn Kính giờ mới hiểu. Hắn tự nhiên cảm thấy xấu hổ quá chừng. So với Lan Tri sạch sẽ gọn gàng, hắn thấy mình thật lôi thôi lếch thếch. Thậm chí Hàn Kính còn hối hận sao ngày hôm qua chưa chịu cạo râu nữa.
Hắn vội đứng lên thu dọn qua loa cái bàn bề bộn, đem ly mì ném thẳng vào sọt rác. Xong xuôi hết hắn mới cảm thấy đỡ xấu hổ, có thể thẳng lưng mà nhìn người ta rồi.
Sau đó Hàn Kính chợt thấy Lan Tri vẫn còn đứng đó, ánh mắt sắc bén chiếu xuyên qua thấu kính mà nhìn hắn. Hắn mới sực nhớ ra mình vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.
"Không.... Không còn mì tôm rồi." Hắn bối rối gãi đầu.
Hàn Kính chợt cảm thấy hình như Lan Tri có chút thất vọng, thế nên hắn vội vàng quay người lục lọi ngăn kéo nói: "Thầy Lan, nếu thầy muốn ăn khuya...à nhầm ăn sáng... Tôi có số điện thoại của mấy tiệm đồ ăn giao hàng 24/24 này... chờ tí tôi tìm cho..."
"Không cần đâu." Lan Tri ngắn gọn từ chối. "Thế cậu có dù không?"
Hàn Kính đang ảo não vì không có mì tôm cho anh, nghe thấy thế liền vội vàng gật đầu: "Có có!"
Hắn lục tung khắp phòng lôi ra một cây dù trông được được, phồng má thổi bụi phù phù rồi đưa cho Lan Tri.
Lan Tri mặt không cảm xúc nhận lấy cây dù, xoay người đẩy cửa phòng bảo vệ, bung dù thong dong bước đi.
Cửa phòng vừa hé mở, Hàn Kính đã cảm thấy gió sáng thổi vào có chút lạnh.
Hắn cúi đầu nhìn, mới phát hiện vừa nãy trong chăn đi thẳng ra mở cửa, nên chẳng kịp mặc đồ, trên thân hình cường tráng chỉ dính độc một cái quần boxing, phơi cả hai cặp đùi chắc nịch ra ngoài.
Haizz, sao so với bóng lưng vừa phong độ mà tao nhã nhẹ nhàng của thầy Lan, Hàn Kính như kém xa mấy ngàn cây số vậy nè.
Hắn lén lút vớ một cái áo khoác, định mặc vào. Nhưng chưa tròng được vào người, Lan Tri đã bất ngờ quay lưng lại.
Hàn Kính giật mình suýt chút nữa đánh rơi áo xuống đất. Nhưng Lan Tri chỉ im lặng đảo mắt nhìn hắn từ đầu đến chân một lần nữa rồi nhẹ nhàng nói "Cảm ơn." Anh nói chuyện bằng một chất giọng lạnh như băng nhưng vẫn rất lịch sự: "Tôi sẽ trả dù cho cậu sau."
Nói xong anh cúi thấp đầu, nép vào trong tán dù, xoay người rời đi, không ngoái nhìn Hàn Kính thêm lần nào nữa.
Hàn Kính đứng im tại chỗ nhìn theo thật lâu, mãi đến khi bóng lưng thon dài kia khuất khỏi tầm mắt, hắn mới quay về phòng, cắm lại điện nguồn máy tính, ngồi xem nốt bộ GV tối hôm qua còn đang dang dở. Hắn hung hăng thủ dâm thêm hai lần, trong đầu đầy hình ảnh chiếc áo sơ mi trắng kia, rồi mới nhẹ lòng trùm mền ngủ tiếp.
oOo
Những tuần tiếp theo sau đó cũng chẳng khác gì tuần trước, Hàn Kính sáng sớm mỗi ngày đều đặn mở cổng trường, kiểm tra balo, tiếp khách tới thăm, buổi chiều rảnh rang thì đi nghe lỏm các lớp học tự chọn. Trời tối thì tắt đèn khóa cửa cúp cầu dao.
Duy chỉ có một điểm khác biệt, đó là hắn bắt đầu chú ý người ra vào trường, tìm kiếm vị giáo sư tối mưa hôm ấy vào phòng bảo vệ của hắn.
Hàn Kính rát nhanh nắm được thời gian ra vào của Lan Tri. Anh mỗi ngày sẽ đến trường vào bảy giờ năm mươi hay năm lăm phút, tan tầm vào choạng vạng tối khoảng năm giờ hay năm giờ mười lăm.
Giữa trưa anh sẽ đi ăn cùng đồng nghiệp.
Những giáo viên đồng nghiệp kia nam có nữ có, mỗi lần lại đi với vài người khác nhau, không có quy luật gì cụ thể để khám phá. Tuy đi chung với nhau nhưng anh thường rất im lặng, cố tình đi phía sau, giữ khoảng cách không gần không xa với mọi người.
Anh trông rất đẹp trai và tươm tất, thỉnh thoảng sẽ có vài nữ giáo viên quay đầu cười nói với anh. Lúc ấy anh sẽ lịch sự gật đầu, ra vẻ có đang nghe các cô trò chuyện. Nhưng có lẽ những câu vui đùa kia đều không hề tác động với anh, vì Hàn Kính chẳng bao giờ thấy anh nhoẻn miệng cười.
Lan Tri cũng không đến phòng bảo vệ trả dù cho hắn như đã hứa. Anh thậm chí mỗi lần đi ngang chỗ hắn còn chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.
Thời gian cứ như vậy trôi qua,thấm thoắt đã hai tuần lễ.
Suốt hai tuần ấy mỗi ngày Hàn Kính đều vụng trộm ngắm nhìn Lan Tri. Hắn cũng không biết vì sao mình lại để ý đến anh nhiều như vậy.
Có lẽ do cuộc sống của hắn đang quá nhàm chán chăng?
Thậm chí có một lần, hắn còn cố ý chạy lên tầng hai mươi, lén lút lượn lờ trước cửa văn phòng Lan Tri.
Hắn không gặp được anh. Cánh cửa văn phòng im ỉm đóng chặt, giống y như con người anh vậy, lạnh lùng mà xa cách quá.
Tuy Hàn Kính cũng đoán trước được kết quả, nhưng cũng vẫn rất thất vọng.
oOo
Hai tuần sau Hàn Kính quyết định lại ra hẻm mua thêm GV mới.
Bộ GV cũ hắn xem đã đến nát, khúc nào cởi đồ khúc nào hôn nhau hắn muốn thuộc lòng luôn rồi. Nhưng chuyện quan trọng hơn, là Hàn Kính hoảng sợ nhận ra, mỗi khi hắn thủ dâm, chẳng hiểu vì sao trong đầu hắn lại bay lượn hình ảnh vị giáo sư Lan Tri sạch sẽ và nghiêm trang kia.
Gã bán CD quả không làm Hàn Kính thất vọng, lại thò tay vào đáy ba lô lôi ra vài bộ GV mới toanh cho hắn.
Lúc Hàn Kính đang định trả tiền, thì có một bàn tay từ phía sau vỗ nhẹ lên vai hắn.
"Ơ, Cục Gạch đấy à?"
Cục Gạch là biệt danh của Hàn Kính hồi trong trại cải tạo. Hàn Kính trời sinh vô cùng lanh lẹ, lúc vừa vào trại đã đánh bẹp dí mấy gã kiếm chuyện bắt nạt ma mới. Hắn lại còn tốt nghiệp cấp ba đàng hoàng, xem như là văn võ vẹn toàn, ở trong trại cải tạo cũng được tiếng vang lắm.
Hàn Kính quay đầu lại nhìn người phía sau.
Người này tên là Quách Kiệt, biệt danh Tư béo. "Thành tích" giang hồ của tên này dày hơn Hàn Kính nhiều, đi trên đường bọn ma cô cũng nhận mặt được, lúc ở trong trại cải tạo với Hàn Kính cũng rất quan tâm hắn.
Hàn Kính cười cười, lễ phép gọi: "Anh Quách."
Quách Kiệt huơ tay: "Anh em khách khí với nhau làm gì. Anh Quách là để cho bọn đàn em gọi thôi. Chú mày gọi tao là Tư béo được rồi!"
Lại từ chối thì cũng kỳ, nên Hàn Kính chật vật đổi giọng thân thiết hơn: "Anh sao lại ở đây?"
Quách Kiệt còn chưa kịp trả lời, gã bán đĩa đã nhảy vào xum xoe: "Thì ra cậu là bạn của anh Quách à, tui đúng là có mắt như mù." Xong gã lại thọt tay vào balo lôi ra năm sáu cái đĩa CD dúi vào tay Hàn Kính: "Chồng này cậu cứ đem về xem thỏa thích nha, coi như tui tặng, xem chán cậu cứ ghé tui lấy thêm."
Hàn Kính liền hiểu ra, đây chính là địa bàn của Quách Kiệt.
Giang hồ lăn lộn thì chỉ có đánh nhau, thu tiền bảo kê của các gánh hàng rong, sách dạo đĩa dạo mà thôi. Nên dĩ nhiên những người này đều muốn nịnh bợ Quách Kiệt. Hàn Kính là bạn Quách Kiệt, đương nhiên cũng được đưa vào danh sách lấy lòng.
"Tư béo, anh làm ăn có vẻ không tệ nhỉ?" Hàn Kính thản nhiên nhận chồng đĩa nhét vào túi.
Quách Kiệt tinh mắt, nhìn thoáng qua đống đĩa đã biết là phim loại gì, bèn kéo tay Kính ra một góc thì thầm:
"Con mẹ nó, mày chơi mông một thằng xong thì nghiện luôn rồi đó hả?"
Hàn Kính liếc Quách Kiệt một cái: "Nghiện mông so với nghiện hít cỏ cũng còn tốt chán."
Hít cỏ là tiếng lóng của việc sử dụng cần sa, Hàn Kính tuy ít dùng nhưng vẫn nhớ rõ.
Quách Kiệt ngượng ngùng cười cười, hích hắn một cái: "Cục Gạch giờ mày đang làm ở đâu rồi?"
oOo
Hàn Kính vừa cho CD vào ổ đĩa vừa nhớ lại biểu hiện của Quách Kiệt lúc chiều. Khi nghe hắn đang làm bảo vệ tòa nhà, Quách Kiệt trợn tròn mắt kinh ngạc.
"Bà mẹ! Cục Gạch à mày có nhất thiết phải giết gà dùng dao mổ trâu (*) như thế không?"
(*) Giết gà dùng dao mổ trâu: là chỉ một sự huy động nguồn lực quá mức cần thiết cho một sự việc nhỏ. Ý Quách Kiệt là Hàn Kính có tiềm năng (giang hồ) lại đi làm công việc không tương xứng.
Thật ra Hàn Kính chưa từng nghĩ mình là một con dao mổ trâu, nếu mà có, thì chắc cũng chỉ là một con dao rỉ sét. Hắn chẳng qua là biết lông bông đầu đường xó chợ làm giang hồ rất nhiều nguy hiểm, hắn không muốn dấn thân vào sâu hơn.
Hơn nữa, Hàn Kính cũng có mong ước sau này có thể tiếp tục đi học lại.
Nếu không thể tiếp tục đi học, thì làm bảo vệ nhìn người khác học cũng tốt mà.
Lại còn có thể lén lút ngắm nhìn Lan Tri nữa.
Hắn phát hiện dù cho có xem GV mới, hắn đều có thể tưởng tượng diễn viên trong phim thành Lan Tri. Hắn tưởng tượng Lan Tri tràn ngập cấm dục lại bị hắn đè dưới thân, cổ áo sơ mi mở rộng, vặn vẹo vòng eo, rên rỉ gợi tình. Rồi anh sẽ chìm sâu vào dục vọng trầm luân, dịch ruột non sẽ tiết ra, dâm đãng và lẳng lơ hết mức có thể.
Hàn Kính bị những hình ảnh tưởng tượng làm cho hưng phấn, xoay người nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính mà bắn tinh.
Những hình ảnh của tên nam sinh viên trước đây trong đầu Hàn Kính, giờ đã được thay thế toàn bộ bằng bóng dáng của Lan Tri. Gương mặt xinh đẹp, kính mắt gọng vàng, tay chân thuôn thả, áo sơ mi trắng phau mở hai cúc đầu, thậm chí cả giọng điệu lịch sự của anh khi nói cảm ơn, đều hiện lên rõ mồn một trong đầu Hàn Kính.
Nhưng ngay khi hắn nghĩ hắn đã chia tay quá khứ mà bắt đầu cuộc sống mới, thì Lan Tri lại biến mất.
Hàn Kính không còn thấy anh sáng chiều đúng giờ ra vào trường học, cũng không thấy cùng đồng nghiệp ăn cơm trưa.
Anh như bốc hơi khỏi thế giới này rồi vậy.
Hàn Kính không thấy anh đi làm từ thứ sáu, nhưng hắn nghĩ hắn xem không kỹ mà thôi.
Hàn Kính cố gắng chờ đợi qua hai ngày cuối tuần dài dằng dặc đến sáng thứ hai. Hắn cố tình dậy thật sớm ra cổng đứng canh, chăm chú quan sát thật kỹ, một chút cũng không rời mắt.
Nhưng Lan Tri vẫn chẳng thấy đâu.
Thay vào đó là trưởng khoa nhân sự đến trường sớm, thấy Hàn Kính đã đứng gác còn khen ngợi hắn làm việc chăm chỉ hăng say.
Ngày thứ ba, Lan Tri vẫn không xuất hiện. Hàn Kính bắt đầu suy nghĩ lung tung. Có khi nào anh bệnh rồi không? Hay bị bắt cóc? Hay trúng độc khí gas nhưng không ai phát hiện?
Hắn thậm chí còn muốn báo cảnh sát Lan Tri mất tích nữa.
Sang đến thứ tư hắn cảm thấy như sắp phát điên rồi, mà những giảng viên hay ăn trưa cùng anh vẫn cứ rất tự nhiên cười cười nói nói ra vào trường, giống như chẳng ai để tâm Lan Tri biến mất vậy.
Hàn Kính giận đến mức muốn xông lên đánh mấy người đó một trận cho hả dạ.
Ngày thứ năm Lan Tri vẫn biệt tăm, Hàn Kính ngơ ngác ngồi trong chốt bảo vệ, thẫn thờ nhìn giáo viên sinh viên ra ra vào vào, tuyệt vọng cùng cực.
Chiều hôm đó Quách Kiệt ôm bình rượu đến phòng bảo vệ tìm Hàn Kính rủ cùng nhậu.
Hàn Kính đang bi kịch lắm, nên tuy còn trong giờ làm nhưng hắn vẫn cùng Quách Kiệt làm vài ly rượu. Dù gì cũng xế chiều rồi, chẳng ai tới nữa mà sinh viên cũng đang có tiết học.
"Nè Cục Gạch, mày làm ở đây lương tháng bao nhiêu?" Nốc ba bốn ly rượu hai người cũng bắt đầu ngà say, Quách Kiệt mới bắt đầu lộ ra ý đồ thật sự hắn đến đây.
"Chẳng được bao nhiêu đâu." Hàn Kính lạc lõng nhìn ra cửa, lại rót thêm một ly rượu đầy.
Quách Kiệt cười khùng khục: "Mày thật thà quá, không tranh thủ được mấy cơ hội tốt thế này." Nói xong hắn dán sát vào người Hàn Kính, nhìn ngó xung quanh rồi thấp giọng nói: "Tao có một cơ hội kiếm tiền, không cần mày phải bỏ việc, có muốn làm không?"
Hàn Kính vừa định hỏi thì đột nhiên nhác thấy một hình bóng cao gầy quen thuộc đi từ ngoài vào.
Áo sơ mi trắng tinh sạch sẽ, quần tây phẳng phiu, mắt kính gọng vàng tinh xảo. Chính là Lan Tri mà hắn ngày đêm mong nhớ!
Hàn Kính cảm thấy cả người như bừng lại sức sống, tỉnh hẳn cả rượu. Hắn máu nóng sôi trào, kéo mạnh cửa vọt đến chỗ Lan Tri, lớn tiếng gọi: "Đứng lại!"
Hắn phóng tới trước mặt Lan Tri, dang hai cánh tay chặn đường anh đi.
Lan Tri vẫn mang một bộ dạng lạnh lùng xa cách, nhưng lúc Hàn Kính xông ra anh gần như nheo mắt lại một chút, bên trong đôi mắt ẩn hiện một loại ý tứ khó đoán ra.
May quá, anh chẳng bị gì, không bị bệnh hay bị bắt cóc, cũng không bị trúng độc khí gas.
Vậy tại sao anh phải vô duyên vô cớ biến mất suốt cả tuần lễ, vô duyên vô cớ bắt hắn phải lo lắng từng ngày?
Hàn Kình thở phì phì, trừng mắt nhìn Lan Tri.
Nhưng Lan Tri đối diện với sự phẫn nộ của hắn, lại rất bình tĩnh. Anh thong thả đẩy gọng kính trên sống mũi, ánh mắt ôn hòa nhìn Hàn Kính: "Cậu có chuyện gì không?"
Những người xung quanh tụm năm tụm ba đều tò mò đánh giá hắn.
Có một giáo sư còn quan tâm, lại gần hỏi: "Làm sao vậy?"
Đúng rồi? Làm sao vậy? Lan Tri là gì của hắn? Dựa vào đâu mà hắn kích động như vậy?
Hàn Kính thấy hắn như bị người đàn ông cấm dục trước mặt này chọc cho phát điên rồi. Hơi men bốc lên, hun đỏ cả gương mặt hắn.
Hàn Kính ngơ ngác nhìn Lan Tri vẫn đang ung dung bình thản trước mặt, loay hoay cả buổi mới nói được một câu: "Thầy...thầy Lan. Đã ba tuần lễ rồi, thầy định khi nào trả dù cho tôi?"
"Tôi sẽ trả." Lan Tri ngắn gọn và chắc chắn trả lời hắn, khóe miệng lại cong lên một nụ cười không dễ dàng phát hiện.
Hàn Kính còn đang muốn hỏi khi nào anh trả dù, chợt nghe phía sau vang lên giọng nói:
"Tiểu Lan, đi họp ở thành phố B về rồi đó hả?"
Nụ cười phớt trên gương mặt Lan Tri bỗng chốc cứng lại. Anh lập tức trở về vẻ băng giá hằng ngày.
Một người đàn ông trung niên từ phía sau đi tới, rất nhanh lướt qua Hàn Kính, thò tay ân cần vô vai Lan Tri.
Anh cứng nhắc gật đầu một cái, giống như không hề muốn gặp ông ta.
Người đàn ông trung niên kia vừa nhìn đã biết ngay là cán bộ. Mặt mày hồng hào mập mạp, đỉnh đầu có chút hói, nhưng chải chuốt rất chỉnh tề.
"Tiểu Lan à," Ông ta như chẳng để Hàn Kính vào mắt, thò tay kéo Lan Tri đi về phía tòa nhà: "Hội nghị học thuật ở thành phố B thế nào? Mọi người đánh giá thế nào về nghiên cứu của chúng ta vậy?"
Hai người băng qua Hàn Kính, cùng nhau đi đến cửa thang máy.
Hàn Kính thấy Lan Tri nghiêng người, vươn ngón tay thon dài xinh đẹp ấn xuống nút thang máy. Lập tức anh rì rầm gì đó bên tai người đàn ông trung niên, làm ông ta cười lên ha hả.
Từ đầu đến cuối đều không hề ngoái nhìn Hàn Kính lấy một cái.
Hắn ngơ ngác nhìn theo, quan sát kỹ càng từng lời nói cử chỉ, trong lòng hắn chợt dâng lên một sự thất lạc trống trải.
Hắn biết rất rõ nhìn mãi cũng không thay đổi được gì, còn sẽ rất khó chịu,nhưng hắn vẫn không chịu được, bấp chấp bị coi thường mà nhìn theo.
- -
*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(
*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé
*Cảm ơn mọi người nhiều xD
Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Chương 2
Nói xong anh cúi thấp đầu, nép vào trong tán dù, xoay người rời đi, không ngoái nhìn Hàn Kính thêm lần nào nữa.
Hàn Kính nửa đêm đang quay tay thì bị người lạ phát hiện, mất hết cả hứng. Hắn ngồi ỉu xìu trên giường, cảm giác trống vắng như bị ai hút cạn hết sinh lực.
Hàn Kính bực bội lăn qua lăn lại một hồi, mới bật dậy lôi hộp mì ly ăn liền ra, chế nước sôi rồi xì xụp ăn. Mồ hôi vã ra như tắm. Bứt rứt khi nãy chưa được phát tiết đều theo tuyến mồ hôi chảy ra hết. Rồi hắn mới cởi quần áo, tắt đèn đi ngủ.
Hàn Kính mơ thấy một giấc mộng.
Trong mơ hắn thấy một phiến áo sơ mi trắng tinh, cổ áo hơi rộng mở, ẩn hiện hình dạng xương quai xanh gầy gò, nối lên một chiếc cổ thanh mảnh với màu da trắng muốt không kém gì với màu áo.
Áo sơ mi đang ướt, và chiếc cổ, xương quai xanh kia, cũng đang được bao bọc bởi một tầng nước.
Trong mơ Hàn Kính gan hơn nhiều, muốn thì cứ làm thôi. Hắn vươn tay kéo cổ áo sơ mi xuống, ve vuốt lên xương quai xanh.
Nhưng hắn còn chưa kịp cảm thụ dư vị của làn da kia thì đã bị một loạt tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.
Mới bốn giờ sáng thứ bảy!
Hàn Kính mắng thầm trong bụng, chạy ra phòng ngoài. Hắn trông thấy vị giáo sư khoa toán học tên Lan Tri mới bốn tiếng trước ghé hỏi mượn chìa khóa, đang nhàn nhã đút tay vào túi quần tây, im lặng nhìn hắn xuyên qua lớp cửa kính thủy tinh bên ngoài.
Cổ áo sơ mi của anh, tối hôm qua Hàn Kính còn thấy chỉ mở một nút, giờ đã mở thêm nút thứ hai.
Hàn Kính nhìn chằm chằm vào cổ áo hồi lâu, mới sực nhớ đến chuyện mở cửa cho anh.
"Thầy giáo Lan, có chuyện gì không?" Hắn cố gắng biện hộ cho sự thất thố của mình.
Lan Tri móc chìa khóa trong túi quần ra, ném cho Hàn Kính.
Hàn Kính bắt được, thả vào lại ngăn kéo, vẫn tiếp tục nói chuyện để che giấu sự hớ hênh của mình khi nãy: "Thầy Lan chuẩn bị về nhà sao? Muộn như vậy mà thầy..."
"Còn không?" Lan Tri ngắt lời hắn.
Hàn Kính đần mặt: "Còn gì?"
Lan Tri nâng ngón tay với phần móng được cắt tỉa gọn gàng lên, chỉ vào hộp mì ly tối qua Hàn Kính ăn chưa chịu dọn.
Hàn Kính giờ mới hiểu. Hắn tự nhiên cảm thấy xấu hổ quá chừng. So với Lan Tri sạch sẽ gọn gàng, hắn thấy mình thật lôi thôi lếch thếch. Thậm chí Hàn Kính còn hối hận sao ngày hôm qua chưa chịu cạo râu nữa.
Hắn vội đứng lên thu dọn qua loa cái bàn bề bộn, đem ly mì ném thẳng vào sọt rác. Xong xuôi hết hắn mới cảm thấy đỡ xấu hổ, có thể thẳng lưng mà nhìn người ta rồi.
Sau đó Hàn Kính chợt thấy Lan Tri vẫn còn đứng đó, ánh mắt sắc bén chiếu xuyên qua thấu kính mà nhìn hắn. Hắn mới sực nhớ ra mình vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.
"Không.... Không còn mì tôm rồi." Hắn bối rối gãi đầu.
Hàn Kính chợt cảm thấy hình như Lan Tri có chút thất vọng, thế nên hắn vội vàng quay người lục lọi ngăn kéo nói: "Thầy Lan, nếu thầy muốn ăn khuya...à nhầm ăn sáng... Tôi có số điện thoại của mấy tiệm đồ ăn giao hàng 24/24 này... chờ tí tôi tìm cho..."
"Không cần đâu." Lan Tri ngắn gọn từ chối. "Thế cậu có dù không?"
Hàn Kính đang ảo não vì không có mì tôm cho anh, nghe thấy thế liền vội vàng gật đầu: "Có có!"
Hắn lục tung khắp phòng lôi ra một cây dù trông được được, phồng má thổi bụi phù phù rồi đưa cho Lan Tri.
Lan Tri mặt không cảm xúc nhận lấy cây dù, xoay người đẩy cửa phòng bảo vệ, bung dù thong dong bước đi.
Cửa phòng vừa hé mở, Hàn Kính đã cảm thấy gió sáng thổi vào có chút lạnh.
Hắn cúi đầu nhìn, mới phát hiện vừa nãy trong chăn đi thẳng ra mở cửa, nên chẳng kịp mặc đồ, trên thân hình cường tráng chỉ dính độc một cái quần boxing, phơi cả hai cặp đùi chắc nịch ra ngoài.
Haizz, sao so với bóng lưng vừa phong độ mà tao nhã nhẹ nhàng của thầy Lan, Hàn Kính như kém xa mấy ngàn cây số vậy nè.
Hắn lén lút vớ một cái áo khoác, định mặc vào. Nhưng chưa tròng được vào người, Lan Tri đã bất ngờ quay lưng lại.
Hàn Kính giật mình suýt chút nữa đánh rơi áo xuống đất. Nhưng Lan Tri chỉ im lặng đảo mắt nhìn hắn từ đầu đến chân một lần nữa rồi nhẹ nhàng nói "Cảm ơn." Anh nói chuyện bằng một chất giọng lạnh như băng nhưng vẫn rất lịch sự: "Tôi sẽ trả dù cho cậu sau."
Nói xong anh cúi thấp đầu, nép vào trong tán dù, xoay người rời đi, không ngoái nhìn Hàn Kính thêm lần nào nữa.
Hàn Kính đứng im tại chỗ nhìn theo thật lâu, mãi đến khi bóng lưng thon dài kia khuất khỏi tầm mắt, hắn mới quay về phòng, cắm lại điện nguồn máy tính, ngồi xem nốt bộ GV tối hôm qua còn đang dang dở. Hắn hung hăng thủ dâm thêm hai lần, trong đầu đầy hình ảnh chiếc áo sơ mi trắng kia, rồi mới nhẹ lòng trùm mền ngủ tiếp.
oOo
Những tuần tiếp theo sau đó cũng chẳng khác gì tuần trước, Hàn Kính sáng sớm mỗi ngày đều đặn mở cổng trường, kiểm tra balo, tiếp khách tới thăm, buổi chiều rảnh rang thì đi nghe lỏm các lớp học tự chọn. Trời tối thì tắt đèn khóa cửa cúp cầu dao.
Duy chỉ có một điểm khác biệt, đó là hắn bắt đầu chú ý người ra vào trường, tìm kiếm vị giáo sư tối mưa hôm ấy vào phòng bảo vệ của hắn.
Hàn Kính rát nhanh nắm được thời gian ra vào của Lan Tri. Anh mỗi ngày sẽ đến trường vào bảy giờ năm mươi hay năm lăm phút, tan tầm vào choạng vạng tối khoảng năm giờ hay năm giờ mười lăm.
Giữa trưa anh sẽ đi ăn cùng đồng nghiệp.
Những giáo viên đồng nghiệp kia nam có nữ có, mỗi lần lại đi với vài người khác nhau, không có quy luật gì cụ thể để khám phá. Tuy đi chung với nhau nhưng anh thường rất im lặng, cố tình đi phía sau, giữ khoảng cách không gần không xa với mọi người.
Anh trông rất đẹp trai và tươm tất, thỉnh thoảng sẽ có vài nữ giáo viên quay đầu cười nói với anh. Lúc ấy anh sẽ lịch sự gật đầu, ra vẻ có đang nghe các cô trò chuyện. Nhưng có lẽ những câu vui đùa kia đều không hề tác động với anh, vì Hàn Kính chẳng bao giờ thấy anh nhoẻn miệng cười.
Lan Tri cũng không đến phòng bảo vệ trả dù cho hắn như đã hứa. Anh thậm chí mỗi lần đi ngang chỗ hắn còn chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.
Thời gian cứ như vậy trôi qua,thấm thoắt đã hai tuần lễ.
Suốt hai tuần ấy mỗi ngày Hàn Kính đều vụng trộm ngắm nhìn Lan Tri. Hắn cũng không biết vì sao mình lại để ý đến anh nhiều như vậy.
Có lẽ do cuộc sống của hắn đang quá nhàm chán chăng?
Thậm chí có một lần, hắn còn cố ý chạy lên tầng hai mươi, lén lút lượn lờ trước cửa văn phòng Lan Tri.
Hắn không gặp được anh. Cánh cửa văn phòng im ỉm đóng chặt, giống y như con người anh vậy, lạnh lùng mà xa cách quá.
Tuy Hàn Kính cũng đoán trước được kết quả, nhưng cũng vẫn rất thất vọng.
oOo
Hai tuần sau Hàn Kính quyết định lại ra hẻm mua thêm GV mới.
Bộ GV cũ hắn xem đã đến nát, khúc nào cởi đồ khúc nào hôn nhau hắn muốn thuộc lòng luôn rồi. Nhưng chuyện quan trọng hơn, là Hàn Kính hoảng sợ nhận ra, mỗi khi hắn thủ dâm, chẳng hiểu vì sao trong đầu hắn lại bay lượn hình ảnh vị giáo sư Lan Tri sạch sẽ và nghiêm trang kia.
Gã bán CD quả không làm Hàn Kính thất vọng, lại thò tay vào đáy ba lô lôi ra vài bộ GV mới toanh cho hắn.
Lúc Hàn Kính đang định trả tiền, thì có một bàn tay từ phía sau vỗ nhẹ lên vai hắn.
"Ơ, Cục Gạch đấy à?"
Cục Gạch là biệt danh của Hàn Kính hồi trong trại cải tạo. Hàn Kính trời sinh vô cùng lanh lẹ, lúc vừa vào trại đã đánh bẹp dí mấy gã kiếm chuyện bắt nạt ma mới. Hắn lại còn tốt nghiệp cấp ba đàng hoàng, xem như là văn võ vẹn toàn, ở trong trại cải tạo cũng được tiếng vang lắm.
Hàn Kính quay đầu lại nhìn người phía sau.
Người này tên là Quách Kiệt, biệt danh Tư béo. "Thành tích" giang hồ của tên này dày hơn Hàn Kính nhiều, đi trên đường bọn ma cô cũng nhận mặt được, lúc ở trong trại cải tạo với Hàn Kính cũng rất quan tâm hắn.
Hàn Kính cười cười, lễ phép gọi: "Anh Quách."
Quách Kiệt huơ tay: "Anh em khách khí với nhau làm gì. Anh Quách là để cho bọn đàn em gọi thôi. Chú mày gọi tao là Tư béo được rồi!"
Lại từ chối thì cũng kỳ, nên Hàn Kính chật vật đổi giọng thân thiết hơn: "Anh sao lại ở đây?"
Quách Kiệt còn chưa kịp trả lời, gã bán đĩa đã nhảy vào xum xoe: "Thì ra cậu là bạn của anh Quách à, tui đúng là có mắt như mù." Xong gã lại thọt tay vào balo lôi ra năm sáu cái đĩa CD dúi vào tay Hàn Kính: "Chồng này cậu cứ đem về xem thỏa thích nha, coi như tui tặng, xem chán cậu cứ ghé tui lấy thêm."
Hàn Kính liền hiểu ra, đây chính là địa bàn của Quách Kiệt.
Giang hồ lăn lộn thì chỉ có đánh nhau, thu tiền bảo kê của các gánh hàng rong, sách dạo đĩa dạo mà thôi. Nên dĩ nhiên những người này đều muốn nịnh bợ Quách Kiệt. Hàn Kính là bạn Quách Kiệt, đương nhiên cũng được đưa vào danh sách lấy lòng.
"Tư béo, anh làm ăn có vẻ không tệ nhỉ?" Hàn Kính thản nhiên nhận chồng đĩa nhét vào túi.
Quách Kiệt tinh mắt, nhìn thoáng qua đống đĩa đã biết là phim loại gì, bèn kéo tay Kính ra một góc thì thầm:
"Con mẹ nó, mày chơi mông một thằng xong thì nghiện luôn rồi đó hả?"
Hàn Kính liếc Quách Kiệt một cái: "Nghiện mông so với nghiện hít cỏ cũng còn tốt chán."
Hít cỏ là tiếng lóng của việc sử dụng cần sa, Hàn Kính tuy ít dùng nhưng vẫn nhớ rõ.
Quách Kiệt ngượng ngùng cười cười, hích hắn một cái: "Cục Gạch giờ mày đang làm ở đâu rồi?"
oOo
Hàn Kính vừa cho CD vào ổ đĩa vừa nhớ lại biểu hiện của Quách Kiệt lúc chiều. Khi nghe hắn đang làm bảo vệ tòa nhà, Quách Kiệt trợn tròn mắt kinh ngạc.
"Bà mẹ! Cục Gạch à mày có nhất thiết phải giết gà dùng dao mổ trâu (*) như thế không?"
(*) Giết gà dùng dao mổ trâu: là chỉ một sự huy động nguồn lực quá mức cần thiết cho một sự việc nhỏ. Ý Quách Kiệt là Hàn Kính có tiềm năng (giang hồ) lại đi làm công việc không tương xứng.
Thật ra Hàn Kính chưa từng nghĩ mình là một con dao mổ trâu, nếu mà có, thì chắc cũng chỉ là một con dao rỉ sét. Hắn chẳng qua là biết lông bông đầu đường xó chợ làm giang hồ rất nhiều nguy hiểm, hắn không muốn dấn thân vào sâu hơn.
Hơn nữa, Hàn Kính cũng có mong ước sau này có thể tiếp tục đi học lại.
Nếu không thể tiếp tục đi học, thì làm bảo vệ nhìn người khác học cũng tốt mà.
Lại còn có thể lén lút ngắm nhìn Lan Tri nữa.
Hắn phát hiện dù cho có xem GV mới, hắn đều có thể tưởng tượng diễn viên trong phim thành Lan Tri. Hắn tưởng tượng Lan Tri tràn ngập cấm dục lại bị hắn đè dưới thân, cổ áo sơ mi mở rộng, vặn vẹo vòng eo, rên rỉ gợi tình. Rồi anh sẽ chìm sâu vào dục vọng trầm luân, dịch ruột non sẽ tiết ra, dâm đãng và lẳng lơ hết mức có thể.
Hàn Kính bị những hình ảnh tưởng tượng làm cho hưng phấn, xoay người nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính mà bắn tinh.
Những hình ảnh của tên nam sinh viên trước đây trong đầu Hàn Kính, giờ đã được thay thế toàn bộ bằng bóng dáng của Lan Tri. Gương mặt xinh đẹp, kính mắt gọng vàng, tay chân thuôn thả, áo sơ mi trắng phau mở hai cúc đầu, thậm chí cả giọng điệu lịch sự của anh khi nói cảm ơn, đều hiện lên rõ mồn một trong đầu Hàn Kính.
Nhưng ngay khi hắn nghĩ hắn đã chia tay quá khứ mà bắt đầu cuộc sống mới, thì Lan Tri lại biến mất.
Hàn Kính không còn thấy anh sáng chiều đúng giờ ra vào trường học, cũng không thấy cùng đồng nghiệp ăn cơm trưa.
Anh như bốc hơi khỏi thế giới này rồi vậy.
Hàn Kính không thấy anh đi làm từ thứ sáu, nhưng hắn nghĩ hắn xem không kỹ mà thôi.
Hàn Kính cố gắng chờ đợi qua hai ngày cuối tuần dài dằng dặc đến sáng thứ hai. Hắn cố tình dậy thật sớm ra cổng đứng canh, chăm chú quan sát thật kỹ, một chút cũng không rời mắt.
Nhưng Lan Tri vẫn chẳng thấy đâu.
Thay vào đó là trưởng khoa nhân sự đến trường sớm, thấy Hàn Kính đã đứng gác còn khen ngợi hắn làm việc chăm chỉ hăng say.
Ngày thứ ba, Lan Tri vẫn không xuất hiện. Hàn Kính bắt đầu suy nghĩ lung tung. Có khi nào anh bệnh rồi không? Hay bị bắt cóc? Hay trúng độc khí gas nhưng không ai phát hiện?
Hắn thậm chí còn muốn báo cảnh sát Lan Tri mất tích nữa.
Sang đến thứ tư hắn cảm thấy như sắp phát điên rồi, mà những giảng viên hay ăn trưa cùng anh vẫn cứ rất tự nhiên cười cười nói nói ra vào trường, giống như chẳng ai để tâm Lan Tri biến mất vậy.
Hàn Kính giận đến mức muốn xông lên đánh mấy người đó một trận cho hả dạ.
Ngày thứ năm Lan Tri vẫn biệt tăm, Hàn Kính ngơ ngác ngồi trong chốt bảo vệ, thẫn thờ nhìn giáo viên sinh viên ra ra vào vào, tuyệt vọng cùng cực.
Chiều hôm đó Quách Kiệt ôm bình rượu đến phòng bảo vệ tìm Hàn Kính rủ cùng nhậu.
Hàn Kính đang bi kịch lắm, nên tuy còn trong giờ làm nhưng hắn vẫn cùng Quách Kiệt làm vài ly rượu. Dù gì cũng xế chiều rồi, chẳng ai tới nữa mà sinh viên cũng đang có tiết học.
"Nè Cục Gạch, mày làm ở đây lương tháng bao nhiêu?" Nốc ba bốn ly rượu hai người cũng bắt đầu ngà say, Quách Kiệt mới bắt đầu lộ ra ý đồ thật sự hắn đến đây.
"Chẳng được bao nhiêu đâu." Hàn Kính lạc lõng nhìn ra cửa, lại rót thêm một ly rượu đầy.
Quách Kiệt cười khùng khục: "Mày thật thà quá, không tranh thủ được mấy cơ hội tốt thế này." Nói xong hắn dán sát vào người Hàn Kính, nhìn ngó xung quanh rồi thấp giọng nói: "Tao có một cơ hội kiếm tiền, không cần mày phải bỏ việc, có muốn làm không?"
Hàn Kính vừa định hỏi thì đột nhiên nhác thấy một hình bóng cao gầy quen thuộc đi từ ngoài vào.
Áo sơ mi trắng tinh sạch sẽ, quần tây phẳng phiu, mắt kính gọng vàng tinh xảo. Chính là Lan Tri mà hắn ngày đêm mong nhớ!
Hàn Kính cảm thấy cả người như bừng lại sức sống, tỉnh hẳn cả rượu. Hắn máu nóng sôi trào, kéo mạnh cửa vọt đến chỗ Lan Tri, lớn tiếng gọi: "Đứng lại!"
Hắn phóng tới trước mặt Lan Tri, dang hai cánh tay chặn đường anh đi.
Lan Tri vẫn mang một bộ dạng lạnh lùng xa cách, nhưng lúc Hàn Kính xông ra anh gần như nheo mắt lại một chút, bên trong đôi mắt ẩn hiện một loại ý tứ khó đoán ra.
May quá, anh chẳng bị gì, không bị bệnh hay bị bắt cóc, cũng không bị trúng độc khí gas.
Vậy tại sao anh phải vô duyên vô cớ biến mất suốt cả tuần lễ, vô duyên vô cớ bắt hắn phải lo lắng từng ngày?
Hàn Kình thở phì phì, trừng mắt nhìn Lan Tri.
Nhưng Lan Tri đối diện với sự phẫn nộ của hắn, lại rất bình tĩnh. Anh thong thả đẩy gọng kính trên sống mũi, ánh mắt ôn hòa nhìn Hàn Kính: "Cậu có chuyện gì không?"
Những người xung quanh tụm năm tụm ba đều tò mò đánh giá hắn.
Có một giáo sư còn quan tâm, lại gần hỏi: "Làm sao vậy?"
Đúng rồi? Làm sao vậy? Lan Tri là gì của hắn? Dựa vào đâu mà hắn kích động như vậy?
Hàn Kính thấy hắn như bị người đàn ông cấm dục trước mặt này chọc cho phát điên rồi. Hơi men bốc lên, hun đỏ cả gương mặt hắn.
Hàn Kính ngơ ngác nhìn Lan Tri vẫn đang ung dung bình thản trước mặt, loay hoay cả buổi mới nói được một câu: "Thầy...thầy Lan. Đã ba tuần lễ rồi, thầy định khi nào trả dù cho tôi?"
"Tôi sẽ trả." Lan Tri ngắn gọn và chắc chắn trả lời hắn, khóe miệng lại cong lên một nụ cười không dễ dàng phát hiện.
Hàn Kính còn đang muốn hỏi khi nào anh trả dù, chợt nghe phía sau vang lên giọng nói:
"Tiểu Lan, đi họp ở thành phố B về rồi đó hả?"
Nụ cười phớt trên gương mặt Lan Tri bỗng chốc cứng lại. Anh lập tức trở về vẻ băng giá hằng ngày.
Một người đàn ông trung niên từ phía sau đi tới, rất nhanh lướt qua Hàn Kính, thò tay ân cần vô vai Lan Tri.
Anh cứng nhắc gật đầu một cái, giống như không hề muốn gặp ông ta.
Người đàn ông trung niên kia vừa nhìn đã biết ngay là cán bộ. Mặt mày hồng hào mập mạp, đỉnh đầu có chút hói, nhưng chải chuốt rất chỉnh tề.
"Tiểu Lan à," Ông ta như chẳng để Hàn Kính vào mắt, thò tay kéo Lan Tri đi về phía tòa nhà: "Hội nghị học thuật ở thành phố B thế nào? Mọi người đánh giá thế nào về nghiên cứu của chúng ta vậy?"
Hai người băng qua Hàn Kính, cùng nhau đi đến cửa thang máy.
Hàn Kính thấy Lan Tri nghiêng người, vươn ngón tay thon dài xinh đẹp ấn xuống nút thang máy. Lập tức anh rì rầm gì đó bên tai người đàn ông trung niên, làm ông ta cười lên ha hả.
Từ đầu đến cuối đều không hề ngoái nhìn Hàn Kính lấy một cái.
Hắn ngơ ngác nhìn theo, quan sát kỹ càng từng lời nói cử chỉ, trong lòng hắn chợt dâng lên một sự thất lạc trống trải.
Hắn biết rất rõ nhìn mãi cũng không thay đổi được gì, còn sẽ rất khó chịu,nhưng hắn vẫn không chịu được, bấp chấp bị coi thường mà nhìn theo.
- -
*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(
*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé
*Cảm ơn mọi người nhiều xD
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.