Chương 71: Chúng ta cùng thương lượng cách kiếm tiền a
Cố Nam Vọng
16/04/2021
Phòng mà Trương gia dành cho khách đúng là không tồi a. Ba phòng trong một tiểu viện, mỗi phòng cách nhau rất xa. Khổng Nhiễm một mình một gian, Thư Lộng Ảnh và Tần Phong ở cùng một gian.
Một gian khác là của thiếu gia có tiền nào đó, đám người hầu vội vàng quét tước đồ vật, một người khác tựa như có địa vị tương đối cao đang rống to chỉ đạo ra lệnh.
Ba người Thư Lộng Ảnh vừa mới tiến vào sân thì phía sau truyền đến một giọng nói kêu bọn họ nhường đường một chút.
Thư Lộng Ảnh tránh ra quay đầu nhìn lại.
Mấy đại hán khiêng một cái giường chạm trổ không tồi gấp gáp đi vào, sát theo đó chính là bàn dài và ghế dựa.
Hảo tiểu tử! Chiêu thân thôi có cần điên cuồng như vậy không? Đồ vật gia dụng gì cũng đã mang qua, muốn định cư ở đây luôn à?
Người đứng đầu bọn gia phó nhỏ giọng giải thích: “Phòng này là của một thiếu gia, mà hắn là họ hàng xa của Trương gia, đặc biệt được mời đến đây, tính tình cuồng loạn, các ngươi đừng có chọc hắn.”
Trương gia chiêu thân, không có khả năng chỉ toàn người giang hồ đến tham dự, mà người giang hồ thì rất dễ sẽ xảy ra một vài tình huống gây mâu thuẫn, nên họ cũng có mời riêng một vài thế gia không tồi tới.
Bọn họ không giống như Thư Lộng Ảnh và Khổng Nhiễm phải thông qua tuyển chọn, người được mời này hẳn sẽ trở thành nhân vật chính trong đại tiệc chiêu thân.
Bất quá người này tựa hồ không được lòng người của Trương. Nhìn bọn họ tự chuyển đồ vật đến và thái độ khinh thường của gia phó cũng đủ hiểu rồi.
Thư Lộng Ảnh cười cười tỏ vẻ đã biết. Khổng Nhiễm lại khinh thường xùy một tiếng. So với đám người gấp gáp chuyển đồ vật đến thì ba người bọn họ có vẻ như rất keo kiệt a, trừ bỏ quần áo trên người thì hai tay chính là trống trơn.
Chuyện tốt chính là họ nghe nói phòng dành cho khách này có chuẩn bị sẵn một vài vật dụng đơn giản dùng cho sinh hoạt, bọn họ cũng đỡ lo một chuyện.
Sau khi gia phó lui xuống, Thư Lộng Ảnh với Khổng Nhiễm mới tách ra, y dẫn Tần Phong về phòng của mình nghỉ ngơi.
Mới vừa vào phòng, Tần Phong đột nhiên mở miệng hỏi: “Cây trâm kia ngươi lấy ở đâu ra?”
“Khụ khụ khụ……” Thư Lộng Ảnh lập tức sặc nước miếng, khụ đến bán sống bán chết.
Trong khoảng thời gian này y thuận tay trộm đồ thuận cũng quá nhiều, không cẩn thận khai phá một kỹ năng ẩn tàng của hệ thống, thần trộm a.
Cách thức lấy như không lấy, vì y thường xuyên "luyện tập" nên kỹ năng này rất nhanh đã đầy. Nói không khiêm tốn chính là kỹ năng của y so với thần trộm cũng đã ngang tài ngang sức rồi a.
Nhưng chuyện này, thật sự khó có thể mở miệng.
Tần Phong thấy y ho tới mức nước mắt giàn giụa, im miệng không nói vội vàng tiến lên giúp y vỗ vỗ lưng.
Kỳ thật ý hắn muốn hỏi chính là: Nguyệt Ảnh làm thế nào lại có thể biến trâm bạc thành nén bạc 囧.
Cảm thấy tốt lên một chút Thư Lộng Ảnh mới nhận ra y vậy mà ho đến nước mắt lưng tròng, vành tai đỏ hồng ngại ngùng không thôi.
Tần Phong chưa từng thấy qua dáng vẻ này của đối phương, lập tức có chút ngốc lăng, không biết vì sao mặt của mình lại nóng như lửa thiêu a.
Thư Lộng Ảnh xúc động che mặt, mẹ nó, thế nhưng bị sặc nước miếng, thật sự là mất mặt, xong rồi, hình tượng ngọc thụ lâm phong của mình trong lòng Tần Phong sụp đổ hết rồi T^T.
Hai người đối diện nhau không nói gì, không khí nháy mắt xấu hổ. Đúng lúc này có người gõ cửa, đánh tan sự bối rối không nói thành lời này.
Mắt Tần Phong tránh né Thư Lộng Ảnh, nói với người bên ngoài: “Vào đi.”
Gõ cửa hồi lâu nhưng không có ai lên tiếng, đối phương rõ ràng đã mất kiên nhẫn rồi. Tần Phong vừa dứt lời thì cửa cũng lạch cạch bị đẩy ra.
Khổng Nhiễm tay cầm một quyển sách xoay xoay, vừa tiến vào liền ném nó lên bàn nói: “Hạng mục thi đấu hai ngày sau.”
Bọn họ muốn bạc nhưng lại không muốn cưới Trương tiểu thư, cho nên dự thi thế nào cũng cần phải cẩn thận a.
Thư Lộng Ảnh tiếp nhận quyển sách xem qua một lượt.
Trận đấu hai ngày sau chính là thuật cưỡi ngựa, cái này cũng thật thú vị a, lúc ở hiện đại y cũng có lúc nhàm chán mà chạy tới trại nuôi ngựa dạo chơi một phen.
Y còn mua một con ngựa tốt về để cưỡi nữa, sau khi y xuyên việt rồi thì không biết con ngựa đó có còn sống hay không? Có phải là bị đói chết rồi?
Đương nhiên, lúc trước thuật cưỡi ngựa của y tuy rằng không tồi nhưng so với kỹ năng của người cổ đại thì sao có thể sánh bằng, bởi vì phương tiện đi lại hằng ngày của họ là ngựa mà, y có nên nhờ hệ thống không?
Trương gia đương nhiên là phải chuẩn bị ngựa, còn miễn phí y phục cưỡi ngựa, đoạn đường cụ thể chính là: xuất phát từ Trương gia đến nơi có cấm một lá cờ dành cho người chiến thắng trên một ngọn núi nhỏ ở Ô Hàn Thành.
Thi cưỡi ngựa sẽ kết thúc khi trời đã tối, thuận tiện để mọi người có thể ngắm trăng, tuyển thủ dự thi đều có thể tham gia.
Đương nhiên, ngắm trăng là giả, ngâm thơ làm phú mới là thật, xem trong bụng ngươi có bao nhiêu giấy mực.
Ngày thứ hai chính là săn mồi, xem ai săn được nhiều hơn. Sau nữa là cầm kỳ thi họa, võ nghệ luận bàn. Một hồi đại bỉ chiêu thân này tựa như là đang tạo cơ hội cho người ta giao lưu văn hoá a.
Khổng Nhiễm ghét bỏ cái ghế cộm người ở đây, trực tiếp đặt mông ngồi trên đệm chăn lót giường, ôm ngực hỏi: “Những thứ khác còn tốt, nhưng thanh nhạc của ta cực kém, cầm kỹ cũng thường thường, không dám khoác lác có thể không nghiêng không lệch chiến thắng mang bạc trở về. Biện pháp này là ngươi đề xuất, ngươi hẳn là có biện pháp ứng phó?”
Tần Phong cũng ngắm nghía một chút, đôi mắt từ 0 0 lập tức biến thành = =.
Cưỡi ngựa bắn cung còn có vẻ thuyết phục, nhưng cầm kỳ thi họa, mấy thứ đó là cái gì? Có ăn được không?
“Đương nhiên là có.” Thư Lộng Ảnh mỉm cười sờ sờ hồ ly đang treo trên vai mình, ngón tay thon dài gãi gãi vành tai phấn nộn của hồ ly.
Hồ ly đang ngủ ngon lành thì đột nhiên cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, nhịn không được run rẩy mơ mơ màng màng mở to mắt, thấy ba người bọn họ đang chỉ chỉ vào một quyển sách mà nói chuyện say sưa.
Xem ra là không có chuyện của nó, hồ ly ngáp một cái, tiếp tục nằm sấp xuống ngủ thiếp đi.
Thư Lộng Ảnh suy xét, xem qua bốn quyển sách nói: “Nghe nói Trương gia chọn được một trăm năm mươi người, dựa theo lời Vương chưởng quầy đã nói cho chúng ta biết và những tin tức ta đã hỏi thăm qua thì muốn có được năm ngàn lượng, ít nhất phải xếp thứ mười.”
“Tổng cộng có tám hạng mục thi đấu, mỗi hạng mục mười điểm, tổng cộng tám mươi. Mỗi hạng mục chúng ta giả bộ kém người khác một chút, chúng ta sẽ có bảy mươi điểm, nói cách khác, chúng ta có sáu hạng mục được chín điểm, hai hạng mục tám điểm. Ngươi ta có hai vị trí thi đấu khác nhau, chúng ta làm sao phải bằng điểm nhau, như vậy có thể nhận được tiền thưởng gấp đôi.”
“Bất quá hiện giờ ta vẫn chưa biết thực lực của những người khác thế nào, không dám chắc chắn điều gì, trước tiên vẫn là nên giành đủ điểm đi, sau đó giả vờ cũng không muộn, cái gọi là con người không ai hoàn mỹ, ngươi nói ngươi sẽ không được hạng nhất, đây không phải là chuyện thường tình sao?”
Sắc mặt Khổng Nhiễm có chút biệt nữu, nói thanh nhạc cực kém kỳ thật còn có chút hiềm nghi, kỳ thật hắn căn bản sẽ không… đột nhiên hắn lại cảm thấy như bị người vả mặt.
Thấy khóe miệng Thư Lộng Ảnh hiện lên một mạt cười, phảng phất như y đã nhìn rõ Khổng Nhiễm, trong lòng hắn thật sự là hư thật rồi, nhưng vẫn cường ngạnh chống mặt hừ một tiếng.
Hắn cũng không tin Thư Lộng Ảnh là vạn năng!
Thanh niên Tần Phong không có khiếu văn nghệ giờ phút này rất muốn đi chặt cây.
Thật ra, nếu hắn có được thông qua thì cũng không thể giúp Nguyệt Ảnh kiếm bạc a. Thật sự là đáng giận a, ngọa tào (đm)!
==============================
Tác giả có lời muốn nói: Lời tác giả muốn nói hẳn là không tính vô số lượng chữ đi?
Tiểu kịch trường:
Vào lúc nửa đêm, Tần Phong thừa lúc Thư Lộng Ảnh đang tắm đến thoải mái dễ chịu, trộm đi vào mẫu bạc vụn của y chạy ra sân phóng lên cây, ngồi xổm nghiên cứu —— nắn bạc!
( Đừng nghĩ bạc từ đâu ra, ha hả, cũng đừng hỏi đến a! Tần Phong tỏ vẻ → → ta nhất định sẽ tìm ra, nhất định!)
Hắn nhớ đến cảnh Nguyệt Ảnh nắn cây trâm thành thành thỏi bạc trong tích tắc, dị thường đơn giản, tựa như chuyện xoa mặt không có gì đáng ngạc nhiên.
Tần Phong lấy trong túi tiền ra một khối bạc vụn lớn nhất, ngón cái cùng ngón trỏ dùng sức nhéo nhéo.
Bạc vụn vẫn là bạc vụn……
Xem ra chỉ bằng cách này là không được, Tần Phong nhíu nhíu mày, sau đó dứt khoát vận nội công.
Khống chế nội lực chậm rãi truyền tới hai đầu ngón tay, Tần Phong hít sâu hai hơi, ngón tay lại nhéo nhéo!
Lần này bạc vụn đã thật sự thay đổi.
Nhưng bởi vì sức lực quá lớn nên bạc vụn trực tiếp đã vụn càng vụn.
Nhìn đống bạc vụn vương vãi đầy đất, Tần Phong: “……”
Một gian khác là của thiếu gia có tiền nào đó, đám người hầu vội vàng quét tước đồ vật, một người khác tựa như có địa vị tương đối cao đang rống to chỉ đạo ra lệnh.
Ba người Thư Lộng Ảnh vừa mới tiến vào sân thì phía sau truyền đến một giọng nói kêu bọn họ nhường đường một chút.
Thư Lộng Ảnh tránh ra quay đầu nhìn lại.
Mấy đại hán khiêng một cái giường chạm trổ không tồi gấp gáp đi vào, sát theo đó chính là bàn dài và ghế dựa.
Hảo tiểu tử! Chiêu thân thôi có cần điên cuồng như vậy không? Đồ vật gia dụng gì cũng đã mang qua, muốn định cư ở đây luôn à?
Người đứng đầu bọn gia phó nhỏ giọng giải thích: “Phòng này là của một thiếu gia, mà hắn là họ hàng xa của Trương gia, đặc biệt được mời đến đây, tính tình cuồng loạn, các ngươi đừng có chọc hắn.”
Trương gia chiêu thân, không có khả năng chỉ toàn người giang hồ đến tham dự, mà người giang hồ thì rất dễ sẽ xảy ra một vài tình huống gây mâu thuẫn, nên họ cũng có mời riêng một vài thế gia không tồi tới.
Bọn họ không giống như Thư Lộng Ảnh và Khổng Nhiễm phải thông qua tuyển chọn, người được mời này hẳn sẽ trở thành nhân vật chính trong đại tiệc chiêu thân.
Bất quá người này tựa hồ không được lòng người của Trương. Nhìn bọn họ tự chuyển đồ vật đến và thái độ khinh thường của gia phó cũng đủ hiểu rồi.
Thư Lộng Ảnh cười cười tỏ vẻ đã biết. Khổng Nhiễm lại khinh thường xùy một tiếng. So với đám người gấp gáp chuyển đồ vật đến thì ba người bọn họ có vẻ như rất keo kiệt a, trừ bỏ quần áo trên người thì hai tay chính là trống trơn.
Chuyện tốt chính là họ nghe nói phòng dành cho khách này có chuẩn bị sẵn một vài vật dụng đơn giản dùng cho sinh hoạt, bọn họ cũng đỡ lo một chuyện.
Sau khi gia phó lui xuống, Thư Lộng Ảnh với Khổng Nhiễm mới tách ra, y dẫn Tần Phong về phòng của mình nghỉ ngơi.
Mới vừa vào phòng, Tần Phong đột nhiên mở miệng hỏi: “Cây trâm kia ngươi lấy ở đâu ra?”
“Khụ khụ khụ……” Thư Lộng Ảnh lập tức sặc nước miếng, khụ đến bán sống bán chết.
Trong khoảng thời gian này y thuận tay trộm đồ thuận cũng quá nhiều, không cẩn thận khai phá một kỹ năng ẩn tàng của hệ thống, thần trộm a.
Cách thức lấy như không lấy, vì y thường xuyên "luyện tập" nên kỹ năng này rất nhanh đã đầy. Nói không khiêm tốn chính là kỹ năng của y so với thần trộm cũng đã ngang tài ngang sức rồi a.
Nhưng chuyện này, thật sự khó có thể mở miệng.
Tần Phong thấy y ho tới mức nước mắt giàn giụa, im miệng không nói vội vàng tiến lên giúp y vỗ vỗ lưng.
Kỳ thật ý hắn muốn hỏi chính là: Nguyệt Ảnh làm thế nào lại có thể biến trâm bạc thành nén bạc 囧.
Cảm thấy tốt lên một chút Thư Lộng Ảnh mới nhận ra y vậy mà ho đến nước mắt lưng tròng, vành tai đỏ hồng ngại ngùng không thôi.
Tần Phong chưa từng thấy qua dáng vẻ này của đối phương, lập tức có chút ngốc lăng, không biết vì sao mặt của mình lại nóng như lửa thiêu a.
Thư Lộng Ảnh xúc động che mặt, mẹ nó, thế nhưng bị sặc nước miếng, thật sự là mất mặt, xong rồi, hình tượng ngọc thụ lâm phong của mình trong lòng Tần Phong sụp đổ hết rồi T^T.
Hai người đối diện nhau không nói gì, không khí nháy mắt xấu hổ. Đúng lúc này có người gõ cửa, đánh tan sự bối rối không nói thành lời này.
Mắt Tần Phong tránh né Thư Lộng Ảnh, nói với người bên ngoài: “Vào đi.”
Gõ cửa hồi lâu nhưng không có ai lên tiếng, đối phương rõ ràng đã mất kiên nhẫn rồi. Tần Phong vừa dứt lời thì cửa cũng lạch cạch bị đẩy ra.
Khổng Nhiễm tay cầm một quyển sách xoay xoay, vừa tiến vào liền ném nó lên bàn nói: “Hạng mục thi đấu hai ngày sau.”
Bọn họ muốn bạc nhưng lại không muốn cưới Trương tiểu thư, cho nên dự thi thế nào cũng cần phải cẩn thận a.
Thư Lộng Ảnh tiếp nhận quyển sách xem qua một lượt.
Trận đấu hai ngày sau chính là thuật cưỡi ngựa, cái này cũng thật thú vị a, lúc ở hiện đại y cũng có lúc nhàm chán mà chạy tới trại nuôi ngựa dạo chơi một phen.
Y còn mua một con ngựa tốt về để cưỡi nữa, sau khi y xuyên việt rồi thì không biết con ngựa đó có còn sống hay không? Có phải là bị đói chết rồi?
Đương nhiên, lúc trước thuật cưỡi ngựa của y tuy rằng không tồi nhưng so với kỹ năng của người cổ đại thì sao có thể sánh bằng, bởi vì phương tiện đi lại hằng ngày của họ là ngựa mà, y có nên nhờ hệ thống không?
Trương gia đương nhiên là phải chuẩn bị ngựa, còn miễn phí y phục cưỡi ngựa, đoạn đường cụ thể chính là: xuất phát từ Trương gia đến nơi có cấm một lá cờ dành cho người chiến thắng trên một ngọn núi nhỏ ở Ô Hàn Thành.
Thi cưỡi ngựa sẽ kết thúc khi trời đã tối, thuận tiện để mọi người có thể ngắm trăng, tuyển thủ dự thi đều có thể tham gia.
Đương nhiên, ngắm trăng là giả, ngâm thơ làm phú mới là thật, xem trong bụng ngươi có bao nhiêu giấy mực.
Ngày thứ hai chính là săn mồi, xem ai săn được nhiều hơn. Sau nữa là cầm kỳ thi họa, võ nghệ luận bàn. Một hồi đại bỉ chiêu thân này tựa như là đang tạo cơ hội cho người ta giao lưu văn hoá a.
Khổng Nhiễm ghét bỏ cái ghế cộm người ở đây, trực tiếp đặt mông ngồi trên đệm chăn lót giường, ôm ngực hỏi: “Những thứ khác còn tốt, nhưng thanh nhạc của ta cực kém, cầm kỹ cũng thường thường, không dám khoác lác có thể không nghiêng không lệch chiến thắng mang bạc trở về. Biện pháp này là ngươi đề xuất, ngươi hẳn là có biện pháp ứng phó?”
Tần Phong cũng ngắm nghía một chút, đôi mắt từ 0 0 lập tức biến thành = =.
Cưỡi ngựa bắn cung còn có vẻ thuyết phục, nhưng cầm kỳ thi họa, mấy thứ đó là cái gì? Có ăn được không?
“Đương nhiên là có.” Thư Lộng Ảnh mỉm cười sờ sờ hồ ly đang treo trên vai mình, ngón tay thon dài gãi gãi vành tai phấn nộn của hồ ly.
Hồ ly đang ngủ ngon lành thì đột nhiên cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, nhịn không được run rẩy mơ mơ màng màng mở to mắt, thấy ba người bọn họ đang chỉ chỉ vào một quyển sách mà nói chuyện say sưa.
Xem ra là không có chuyện của nó, hồ ly ngáp một cái, tiếp tục nằm sấp xuống ngủ thiếp đi.
Thư Lộng Ảnh suy xét, xem qua bốn quyển sách nói: “Nghe nói Trương gia chọn được một trăm năm mươi người, dựa theo lời Vương chưởng quầy đã nói cho chúng ta biết và những tin tức ta đã hỏi thăm qua thì muốn có được năm ngàn lượng, ít nhất phải xếp thứ mười.”
“Tổng cộng có tám hạng mục thi đấu, mỗi hạng mục mười điểm, tổng cộng tám mươi. Mỗi hạng mục chúng ta giả bộ kém người khác một chút, chúng ta sẽ có bảy mươi điểm, nói cách khác, chúng ta có sáu hạng mục được chín điểm, hai hạng mục tám điểm. Ngươi ta có hai vị trí thi đấu khác nhau, chúng ta làm sao phải bằng điểm nhau, như vậy có thể nhận được tiền thưởng gấp đôi.”
“Bất quá hiện giờ ta vẫn chưa biết thực lực của những người khác thế nào, không dám chắc chắn điều gì, trước tiên vẫn là nên giành đủ điểm đi, sau đó giả vờ cũng không muộn, cái gọi là con người không ai hoàn mỹ, ngươi nói ngươi sẽ không được hạng nhất, đây không phải là chuyện thường tình sao?”
Sắc mặt Khổng Nhiễm có chút biệt nữu, nói thanh nhạc cực kém kỳ thật còn có chút hiềm nghi, kỳ thật hắn căn bản sẽ không… đột nhiên hắn lại cảm thấy như bị người vả mặt.
Thấy khóe miệng Thư Lộng Ảnh hiện lên một mạt cười, phảng phất như y đã nhìn rõ Khổng Nhiễm, trong lòng hắn thật sự là hư thật rồi, nhưng vẫn cường ngạnh chống mặt hừ một tiếng.
Hắn cũng không tin Thư Lộng Ảnh là vạn năng!
Thanh niên Tần Phong không có khiếu văn nghệ giờ phút này rất muốn đi chặt cây.
Thật ra, nếu hắn có được thông qua thì cũng không thể giúp Nguyệt Ảnh kiếm bạc a. Thật sự là đáng giận a, ngọa tào (đm)!
==============================
Tác giả có lời muốn nói: Lời tác giả muốn nói hẳn là không tính vô số lượng chữ đi?
Tiểu kịch trường:
Vào lúc nửa đêm, Tần Phong thừa lúc Thư Lộng Ảnh đang tắm đến thoải mái dễ chịu, trộm đi vào mẫu bạc vụn của y chạy ra sân phóng lên cây, ngồi xổm nghiên cứu —— nắn bạc!
( Đừng nghĩ bạc từ đâu ra, ha hả, cũng đừng hỏi đến a! Tần Phong tỏ vẻ → → ta nhất định sẽ tìm ra, nhất định!)
Hắn nhớ đến cảnh Nguyệt Ảnh nắn cây trâm thành thành thỏi bạc trong tích tắc, dị thường đơn giản, tựa như chuyện xoa mặt không có gì đáng ngạc nhiên.
Tần Phong lấy trong túi tiền ra một khối bạc vụn lớn nhất, ngón cái cùng ngón trỏ dùng sức nhéo nhéo.
Bạc vụn vẫn là bạc vụn……
Xem ra chỉ bằng cách này là không được, Tần Phong nhíu nhíu mày, sau đó dứt khoát vận nội công.
Khống chế nội lực chậm rãi truyền tới hai đầu ngón tay, Tần Phong hít sâu hai hơi, ngón tay lại nhéo nhéo!
Lần này bạc vụn đã thật sự thay đổi.
Nhưng bởi vì sức lực quá lớn nên bạc vụn trực tiếp đã vụn càng vụn.
Nhìn đống bạc vụn vương vãi đầy đất, Tần Phong: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.