Chương 125: Giam cầm
Cố Nam Vọng
16/04/2021
“Đó không phải là chó săn của Cổ gia sao?!! Sao lại, sao lại……!” Dám ôm giáo chủ của bọn họ như vậy?! Nhóm thuộc hạ xưa nay trung thành rốt cuộc tạc mao, trực tiếp rút kiếm chỉ thẳng về phía Tần Phong.
“Dừng tay!!” Ngự Phi Vũ đột nhiên lên tiếng, bọn họ do dự nhìn hắn.
Ngự Phi Vũ tiện đà nhìn về phía Tần Phong, trong mắt hiện lên một tia phức tạp. Hắn không dám nhìn người đang được Tần Phong ôm trong ngực, 'bịch' một tiếng quỳ xuống.
“Thần Nguyệt Giáo, Hữu hộ pháp Ngự Phi Vũ, tham kiến tân giáo chủ!”
Thanh Đằng cũng ôm kiếm quỳ xuống: “Thần Nguyệt Giáo, Độc Cổ hộ pháp Thanh Đằng, tham kiến tân giáo chủ.”
Thần sắc mọi người lập tức trở nên nghiêm nghị, nhưng chung quy vẫn không ai chịu quỳ xuống. Sau đó, Ngự Phi Vũ lấy ra một khối hắc ngọc to bằng bàn tay, trên mặt được khắc một con hồ ly sinh động.
Đây là khối ngọc bội vật bất ly thân của giáo chủ! Thấy ngọc tựa như thấy giáo chủ!
Ngự Phi Vũ nói: “Còn không mau quỳ xuống!”
Đám thuộc hạ vốn đang ngoan cố nhưng khi thấy khối ngọc này, biểu tình thả lỏng.
Cuối cùng lần lượt quỳ xuống.
“Thần Nguyệt Giáo, Tả đàn chủ Lý Hàn, tham kiến tân giáo chủ!”
“Thần Nguyệt Giáo…………, tham kiến tân giáo chủ!”
“Tham kiến tân giáo chủ!”
Tần Phong một mực cúi đầu rốt cuộc chậm rãi ngẩng lên, đôi mắt đỏ tươi như màu máu làm mọi người không khỏi cả kinh.
Sát khí nồng đậm tận trời, cái người giống như đã tẩu hỏa nhập ma này thật sự chính là tân giáo chủ của bọn họ sao?
……
Thư Lộng Ảnh tỉnh lại, y mơ hồ nhìn màn mỏng treo trên nóc nhà, nhất thời không phản ứng được đây là nơi nào!
Trong đầu thoáng hiện lên một hình ảnh.
Hai mắt Tần Phong đột nhiên đỏ tươi như máu, tựa hồ là tẩu hỏa nhập ma. Nhưng hắn rõ ràng vẫn còn thần trí, mạnh mẽ đè lên người y, còn xé quần áo y!!
Sau đó?
Sau đó thế nào?
Sau đó y nhịn không được nữa, một chưởng đánh Tần Phong ngã xuống đất.
Tần Phong đúng là lợi hại.
Nhưng bây giờ hắn còn chưa tu luyện Thần Nguyệt Tâm Pháp, không thể so với Thư Lộng Ảnh có hệ thống bổ trợ được.
Y ném Thần Nguyệt Tâm Pháp bên người Tần Phong, sau đó loạng choạng đi tới một con sông gần đó. Chỗ đó đã được y chuẩn bị một bè gỗ nhỏ. Việc còn lại là rời khỏi từ con sông này.
Trên đời này đã không còn giáo chủ Thần Nguyệt Giáo Thư Lộng Ảnh.
Chỉ còn một chút danh tiếng mơ hồ.
Hết thảy đều tiến hành cực kỳ thuận lợi.
Nhưng sau khi y bước chân lên bè gỗ, vì vết thương quá nặng lại bị Tần Phong mạnh mẽ áp chế trước đó nên khí huyết công tâm hôn mê bất tỉnh……
……
Theo lý mà nói thì y phải nằm trên bè gỗ chứ? Nhưng đây là đâu? Sao lại là phòng của y ở Thần Nguyệt Giáo!
Sao y lại ở đây?!
Thư Lộng Ảnh đột nhiên ngồi dậy, ngực lập tức buồn nôn, trước mắt tối sầm ngã quỵ trên giường.
Thư Lộng Ảnh thở hổn ha hổn hển hồi lâu, tần mắt mới chậm rãi khôi phục bình thường.
Có lẽ vì động tĩnh của y đã bị người khác nghe thấy, cửa kẽo kẹt bị đẩy ra.
Cộp, cộp, cộp……
Có người bình tĩnh đi tới mép giường. Cách màn giường trầm giọng nói:
“Sư phụ, ngươi tỉnh rồi sao?”
Thanh âm này quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn được nữa.
Thư Lộng Ảnh nhắm mắt lại, cái gì cũng không muốn trả lời, cái gì cũng không muốn nhìn.
Y vậy mà đã bị Tần Phong bắt trở về.
……
Tần Phong vén màn giường, nhìn Thư Lộng Ảnh nhắm chặt hai mắt lẳng im nằm đó. Động tĩnh vừa rồi mà hắn nghe được phảng phất tựa như ảo giác.
Đồng tử đen nhánh lại nhiễm một mạt đỏ tươi nhàn nhạt. Tần Phong nhắm mắt vận chuyển Thần Nguyệt Tâm Pháp, qua một lúc hắn mới mở mắt ra, ánh mắt đã khôi phục bình thường.
Tần Phong vươn tay vén chăn lên, muốn cởi quần áo trên người Thư Lộng Ảnh. Nhưng tay vừa mới chạm vào cổ áo, thì đã bị một bàn tay lạnh lẽo khác bắt lấy.
Người trên giường rốt cuộc mở mắt.
“Ngươi đang làm gì?”
Đôi đồng tử thiển sắc thanh lãnh nhìn mình, đối mặt với Tần Phong, Thư Lộng Ảnh vừa cảm thấy hắn chính là đồ đệ mà y nhiều năm giáo dưỡng, lại giống như một người xa lạ không hề quen biết.
Trong lòng Tần Phong lạnh lẽo.
Thu tay, giọng nói Tần Phong cũng lạnh đi vài phần: “Sư phụ tỉnh, quần áo trên người không được sạch sẽ lắm, đồ nhi không muốn sư phụ cảm thấy khó chịu, muốn giúp sư phụ thay quần áo sạch sẽ hơn mà thôi.”
Đúng là trợn mắt nói dối! Thư Lộng Ảnh nhìn áo lót sạch sẽ trên người mình, lạnh lùng liếc nhìn Tần Phong: “Không cần.”
Ý chính là, chỗ này không cần ngươi, nhanh gọn cút đi.
Tần Phong cũng không tức giận, thật sự đi ra ngoài. Thấy người đã đi rồi, Thư Lộng Ảnh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không biết vì sao khi đối mặt với ánh mắt của Tần Phong, y lại cảm thấy áp bách đến đáng sợ. Tựa như một kẻ vồ mồi thật thật giả giả đang trêu đùa con mồi của nó.
Từ khi y xuyên tới thế giới này, y cơ hồ chưa từng bị đối xử như vậy. Tần Phong sợ là đã tu luyện Thần Nguyệt Tâm Pháp.
Cho nên y đã hôn mê bao lâu? Vừa tỉnh lại thì liền phát hiện, cái người vốn dĩ không phải đối thủ của mình giờ đã có tư cách cói rẻ mình.
Bất quá việc này không nên chậm trễ.
Hiện tại, y không thể tiếp tục ở lại Thần Nguyệt Giáo.
Nằm trong chốc lát, ngực đã không còn buồn nôn nữa. Thư Lộng Ảnh quyết định nhanh chóng đứng dậy, cái gì cũng không lấy, đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài có ít người đang canh gác, họ thấy người bước ra là y cũng không dám tiến lên ngăn cản. Dù sao đây cũng là giáo chủ tiền nhiệm, so với Tần Phong thì bọn họ càng kính sợ Thư Lộng Ảnh hơn.
Muốn ra khỏi đây, chỉ có một đường.
Thư Lộng Ảnh một đường thuận lợi ra tới cửa điện. Về sau chỉ cần đi thẳng là có thể ra khỏi bồn địa, rời khỏi nơi này. Ngoài cửa điện, Thư Lộng Ảnh kinh ngạc nhìn Thanh Đằng đang dắt trong tay một con ngựa chờ bên ngoài.
“Giáo……” Thanh Đằng vừa nói một chữ thì nhớ tới y đã không còn là giáo chủ của mình nữa, ngậm miệng lại.
Cô nương dị tộc dùng đôi mắt ngập nước nhìn Thư Lộng Ảnh, đem dây cương thả vào tay y.
“Người nhanh đi đi, Tần…… Giáo chủ hắn tạm thời sẽ không đuổi kịp.”
Thư Lộng Ảnh tiếp lấy dây cương, khẽ ừ một tiếng. Y xoay người lên ngựa, roi dài giương lên.
Nhưng tuẫn mã lại mảy may bất động.
Sau đó, nó đột nhiên ngã quỵ trên mặt đất.
Thư Lộng Ảnh phản ứng rất nhanh, lập tức xoay người nhảy xuống đất. Khi nhìn qua thì y mới phát hiện, con ngựa đó từ lúc nào đã thất khiếu đổ máu, mười phần là đã chết. Thanh Đằng cũng hét thảm một tiếng, hộc máu ngã xuống.
Thư Lộng Ảnh chậm rãi quay đầu.
Chỉ thấy trước cửa điện, Tần Phong thân mặc một bộ hắc y, kình chưởng còn chưa thu hồi. Bên chân hắn là một chén cháo thanh đạm bị đánh nghiêng.
Tần Phong mặt vô biểu tình thu chưởng, âm thanh không mang một tia cảm xúc.
“Sư phụ, ngươi đang muốn đi đâu?”
……
“Dừng tay!!” Ngự Phi Vũ đột nhiên lên tiếng, bọn họ do dự nhìn hắn.
Ngự Phi Vũ tiện đà nhìn về phía Tần Phong, trong mắt hiện lên một tia phức tạp. Hắn không dám nhìn người đang được Tần Phong ôm trong ngực, 'bịch' một tiếng quỳ xuống.
“Thần Nguyệt Giáo, Hữu hộ pháp Ngự Phi Vũ, tham kiến tân giáo chủ!”
Thanh Đằng cũng ôm kiếm quỳ xuống: “Thần Nguyệt Giáo, Độc Cổ hộ pháp Thanh Đằng, tham kiến tân giáo chủ.”
Thần sắc mọi người lập tức trở nên nghiêm nghị, nhưng chung quy vẫn không ai chịu quỳ xuống. Sau đó, Ngự Phi Vũ lấy ra một khối hắc ngọc to bằng bàn tay, trên mặt được khắc một con hồ ly sinh động.
Đây là khối ngọc bội vật bất ly thân của giáo chủ! Thấy ngọc tựa như thấy giáo chủ!
Ngự Phi Vũ nói: “Còn không mau quỳ xuống!”
Đám thuộc hạ vốn đang ngoan cố nhưng khi thấy khối ngọc này, biểu tình thả lỏng.
Cuối cùng lần lượt quỳ xuống.
“Thần Nguyệt Giáo, Tả đàn chủ Lý Hàn, tham kiến tân giáo chủ!”
“Thần Nguyệt Giáo…………, tham kiến tân giáo chủ!”
“Tham kiến tân giáo chủ!”
Tần Phong một mực cúi đầu rốt cuộc chậm rãi ngẩng lên, đôi mắt đỏ tươi như màu máu làm mọi người không khỏi cả kinh.
Sát khí nồng đậm tận trời, cái người giống như đã tẩu hỏa nhập ma này thật sự chính là tân giáo chủ của bọn họ sao?
……
Thư Lộng Ảnh tỉnh lại, y mơ hồ nhìn màn mỏng treo trên nóc nhà, nhất thời không phản ứng được đây là nơi nào!
Trong đầu thoáng hiện lên một hình ảnh.
Hai mắt Tần Phong đột nhiên đỏ tươi như máu, tựa hồ là tẩu hỏa nhập ma. Nhưng hắn rõ ràng vẫn còn thần trí, mạnh mẽ đè lên người y, còn xé quần áo y!!
Sau đó?
Sau đó thế nào?
Sau đó y nhịn không được nữa, một chưởng đánh Tần Phong ngã xuống đất.
Tần Phong đúng là lợi hại.
Nhưng bây giờ hắn còn chưa tu luyện Thần Nguyệt Tâm Pháp, không thể so với Thư Lộng Ảnh có hệ thống bổ trợ được.
Y ném Thần Nguyệt Tâm Pháp bên người Tần Phong, sau đó loạng choạng đi tới một con sông gần đó. Chỗ đó đã được y chuẩn bị một bè gỗ nhỏ. Việc còn lại là rời khỏi từ con sông này.
Trên đời này đã không còn giáo chủ Thần Nguyệt Giáo Thư Lộng Ảnh.
Chỉ còn một chút danh tiếng mơ hồ.
Hết thảy đều tiến hành cực kỳ thuận lợi.
Nhưng sau khi y bước chân lên bè gỗ, vì vết thương quá nặng lại bị Tần Phong mạnh mẽ áp chế trước đó nên khí huyết công tâm hôn mê bất tỉnh……
……
Theo lý mà nói thì y phải nằm trên bè gỗ chứ? Nhưng đây là đâu? Sao lại là phòng của y ở Thần Nguyệt Giáo!
Sao y lại ở đây?!
Thư Lộng Ảnh đột nhiên ngồi dậy, ngực lập tức buồn nôn, trước mắt tối sầm ngã quỵ trên giường.
Thư Lộng Ảnh thở hổn ha hổn hển hồi lâu, tần mắt mới chậm rãi khôi phục bình thường.
Có lẽ vì động tĩnh của y đã bị người khác nghe thấy, cửa kẽo kẹt bị đẩy ra.
Cộp, cộp, cộp……
Có người bình tĩnh đi tới mép giường. Cách màn giường trầm giọng nói:
“Sư phụ, ngươi tỉnh rồi sao?”
Thanh âm này quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn được nữa.
Thư Lộng Ảnh nhắm mắt lại, cái gì cũng không muốn trả lời, cái gì cũng không muốn nhìn.
Y vậy mà đã bị Tần Phong bắt trở về.
……
Tần Phong vén màn giường, nhìn Thư Lộng Ảnh nhắm chặt hai mắt lẳng im nằm đó. Động tĩnh vừa rồi mà hắn nghe được phảng phất tựa như ảo giác.
Đồng tử đen nhánh lại nhiễm một mạt đỏ tươi nhàn nhạt. Tần Phong nhắm mắt vận chuyển Thần Nguyệt Tâm Pháp, qua một lúc hắn mới mở mắt ra, ánh mắt đã khôi phục bình thường.
Tần Phong vươn tay vén chăn lên, muốn cởi quần áo trên người Thư Lộng Ảnh. Nhưng tay vừa mới chạm vào cổ áo, thì đã bị một bàn tay lạnh lẽo khác bắt lấy.
Người trên giường rốt cuộc mở mắt.
“Ngươi đang làm gì?”
Đôi đồng tử thiển sắc thanh lãnh nhìn mình, đối mặt với Tần Phong, Thư Lộng Ảnh vừa cảm thấy hắn chính là đồ đệ mà y nhiều năm giáo dưỡng, lại giống như một người xa lạ không hề quen biết.
Trong lòng Tần Phong lạnh lẽo.
Thu tay, giọng nói Tần Phong cũng lạnh đi vài phần: “Sư phụ tỉnh, quần áo trên người không được sạch sẽ lắm, đồ nhi không muốn sư phụ cảm thấy khó chịu, muốn giúp sư phụ thay quần áo sạch sẽ hơn mà thôi.”
Đúng là trợn mắt nói dối! Thư Lộng Ảnh nhìn áo lót sạch sẽ trên người mình, lạnh lùng liếc nhìn Tần Phong: “Không cần.”
Ý chính là, chỗ này không cần ngươi, nhanh gọn cút đi.
Tần Phong cũng không tức giận, thật sự đi ra ngoài. Thấy người đã đi rồi, Thư Lộng Ảnh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không biết vì sao khi đối mặt với ánh mắt của Tần Phong, y lại cảm thấy áp bách đến đáng sợ. Tựa như một kẻ vồ mồi thật thật giả giả đang trêu đùa con mồi của nó.
Từ khi y xuyên tới thế giới này, y cơ hồ chưa từng bị đối xử như vậy. Tần Phong sợ là đã tu luyện Thần Nguyệt Tâm Pháp.
Cho nên y đã hôn mê bao lâu? Vừa tỉnh lại thì liền phát hiện, cái người vốn dĩ không phải đối thủ của mình giờ đã có tư cách cói rẻ mình.
Bất quá việc này không nên chậm trễ.
Hiện tại, y không thể tiếp tục ở lại Thần Nguyệt Giáo.
Nằm trong chốc lát, ngực đã không còn buồn nôn nữa. Thư Lộng Ảnh quyết định nhanh chóng đứng dậy, cái gì cũng không lấy, đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài có ít người đang canh gác, họ thấy người bước ra là y cũng không dám tiến lên ngăn cản. Dù sao đây cũng là giáo chủ tiền nhiệm, so với Tần Phong thì bọn họ càng kính sợ Thư Lộng Ảnh hơn.
Muốn ra khỏi đây, chỉ có một đường.
Thư Lộng Ảnh một đường thuận lợi ra tới cửa điện. Về sau chỉ cần đi thẳng là có thể ra khỏi bồn địa, rời khỏi nơi này. Ngoài cửa điện, Thư Lộng Ảnh kinh ngạc nhìn Thanh Đằng đang dắt trong tay một con ngựa chờ bên ngoài.
“Giáo……” Thanh Đằng vừa nói một chữ thì nhớ tới y đã không còn là giáo chủ của mình nữa, ngậm miệng lại.
Cô nương dị tộc dùng đôi mắt ngập nước nhìn Thư Lộng Ảnh, đem dây cương thả vào tay y.
“Người nhanh đi đi, Tần…… Giáo chủ hắn tạm thời sẽ không đuổi kịp.”
Thư Lộng Ảnh tiếp lấy dây cương, khẽ ừ một tiếng. Y xoay người lên ngựa, roi dài giương lên.
Nhưng tuẫn mã lại mảy may bất động.
Sau đó, nó đột nhiên ngã quỵ trên mặt đất.
Thư Lộng Ảnh phản ứng rất nhanh, lập tức xoay người nhảy xuống đất. Khi nhìn qua thì y mới phát hiện, con ngựa đó từ lúc nào đã thất khiếu đổ máu, mười phần là đã chết. Thanh Đằng cũng hét thảm một tiếng, hộc máu ngã xuống.
Thư Lộng Ảnh chậm rãi quay đầu.
Chỉ thấy trước cửa điện, Tần Phong thân mặc một bộ hắc y, kình chưởng còn chưa thu hồi. Bên chân hắn là một chén cháo thanh đạm bị đánh nghiêng.
Tần Phong mặt vô biểu tình thu chưởng, âm thanh không mang một tia cảm xúc.
“Sư phụ, ngươi đang muốn đi đâu?”
……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.