Chương 110: Thế thân
Cố Nam Vọng
16/04/2021
Tựa như trong đầu đang có thứ gì đó không ngừng xao động, cơn đau đầu mãnh liệt tới mức người thường vĩnh viễn sẽ không bao giờ tưởng tượng được.
Đợi tới lúc mùi hương kia tản đi mất, Tần Phong mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hắn nhẹ nhàng thở ra uống ngụm trà lạnh lấy lại tinh thần.
Mạc Lê lo lắng nhìn hắn: “Uống thuốc vẫn vô dụng sao?”
Tần Phong vân vê chén trà: “Ân.”
Mấy năm nay, hắn rất hay đau đầu.
Bệnh này không hề có quy luật, có thể là buổi tối, cũng có thể là ban ngày, nhưng nhiều nhất bất quá cũng chỉ là ẩn ẩn đau, tới nhanh, đi cũng nhanh.
Hơn nữa sau khi Mạc Lê biết tình huống này của hắn, nàng liền mời đại phu có tiếng tới kê đơn bốc thuốc, sau một thời gian chăm chỉ uống thuốc, đầu hắn cũng đã bớt đi nhiều.
Nhưng hôm nay, hắn lại vì hộp hương kia mà……
Tần Phong gọi Mạc Lê lấy hộp hương kia ra lần nữa, hắn thử ngửi ngửi, quả nhiên đầu lại truyền đến từng cơn đau đớn.
Hộp hương này nhất định có vấn đề!!
Mạc Lê thật muốn chạy nhanh ra ngoài quăng hộp hương đi, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp phẫn nộ nói: “Tần Phong ca ca, chứng đau đầu của ngươi nhất định là có người giở trò! Xem ra chuyện tốt này đều là do tên nam quan kia một tay gây nên!!! Ta sẽ đi tìm hắn tính sổ!!”
Tần Phong giữ chặt Mạc Lê: “Tiểu Lê, ngươi về trước đi.”
Mạc Lê: “Nhưng mà!!”
Tần Phong nói: “Chuyện này, ta sẽ tự mình xử lý!”
Ngữ khí của hắn bằng phẳng, không hiện rõ hỷ nộ ái ố.
……
Thư Lộng Ảnh cũng không nghĩ tới, lúc trước y vì bóp méo ký ức của Tần Phong mà để lại cho hắn một di chứng phiền toái như vậy.
Thời điểm y thay đổi ký ức của Tần Phong y liền phát hiện, những ký ức thuộc về người khác, y không có biện pháp cướp đoạt đi.
Nó tựa như là một bức phù điêu đã được khắc trên tường, nếu cường ngạnh lấy ra chỉ sợ làm đầu óc hắn bị hao tổn nặng nề.
Cho nên Thư Lộng Ảnh đành phải dùng "Nguyệt Hoa Trọng Ảnh" tạo ra ảo cảnh bao trùm lấy ký ức nguyên bản của Tần Phong.
Như bôi lên tấm phù điêu đó một tầng bùn lầy dày dặn, để phù điêu an ổn bị chôn dưới lớp bùn lầy.
Nhưng lớp bùn này chung quy sẽ chậm rãi được bóc ra, ký ức cũ cũng sẽ chậm rãi trồi lên mặt nước.
Thư Lộng Ảnh biết, thời điểm Tần Phong khôi phục ký ức chỉ sợ cảnh đời đã sớm đổi dời, cảm xúc rung động trước kia của hắn cũng sẽ không còn tồn tại, không thể lần nữa làm lay động tâm trí hắn.
Nhưng y lại không nghĩ tới, biện pháp đó rốt cuộc có xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn hay không?
Vì chuyện này mà về sau Thư Lộng Ảnh hối hận không thôi.
Nhưng hiện tại, người chân chính hối hận dậm chân chính là chư vị trưởng lão của Thần Nguyệt Giáo, bọn họ vây quanh giáo chủ của mình không chút lưu tình đối với người nào đó chửi ầm lên.
“Tiểu tử thúi thế nhưng lại tàn ác lấy nhiều tiền như vậy!! Cướp mất mười mấy tiền trang của chúng ta!! Tám vạn hai lượng hoàng kim a!! Toàn bộ đều bị cướp đi rồi!!!!” Dung Canh vừa nhìn thấy con số mất trắng kia, lão liền cảm rằng mình nên về giường nằm ngay lập tức, hai chân như muốn quy thiên luôn rồi.
Ngự Phi Vũ cũng cau mày, mặt đầy nghiêm túc nhìn Thư Lộng Ảnh đang bình tĩnh uống trà: “Giáo chủ, cái tên gọi là Tần Phong nhiều lần tới khiêu khích Thần Nguyệt Giáo chúng ta, giết giáo chúng của chúng ta không ít, nếu không xử lý hắn, người trong giáo từ trên xuống dưới sợ là sẽ có câu oán câu hận.”
Màu tóc của Thư Lộng Ảnh đã nhạt đi, từ màu đen láy như mực đã trở thành màu nâu đạm nhiên, vài sợi tóc nhỏ trên trán cũng đã nhạt tới mức khó có thể nhìn thấy. Nếu tóc y hóa trắng, người cũng hóa trắng thì chỉ sợ một chạm liền tan.
“Vậy thì phái vài người đi xử lí hắn đi.” Thư Lộng Ảnh không nặng không nhẹ nói.
“Giáo chủ!!” Thanh Đằng nhịn không được hờn dỗi nói:“Giáo chủ rõ ràng biết trong tay người nọ có Thần Nguyệt kiếm! Lúc trước người chúng ta phái đi không phải chết thì chính là trọng thương!! Giáo chủ, ngài chính là cố ý giả vờ câm điếc, ngài vẫn bất công vì cái tên bạch nhãn lang kia như vậy!!”
Thanh Đằng thường xuyên cả gan nói chuyện với Thư Lộng Ảnh như vậy, Dung Canh và Ngự Phi Vũ cũng thường quát mắng bảo nàng ngưng lại. Nhưng lần này, bọn họ đều im lặng không nói.
Những người trong Thần Nguyệt Giáo gần đây mới nhận ra thanh niên tên là Tần Phong, nhưng mấy năm trước bọn họ đã sớm biết hắn rồi.
Giáo chủ không tiếc từ bỏ sự vụ trong giáo, không màng an nguy của bản thân mà ra tay cứu đứa bé kia. Sau đó lại trở thành sư phụ của hắn, y đối với đứa bé kia chính là ân trọng như núi.
Nhưng mà!
Bọn họ nghĩ tới những năm gần đây Tần Phong đã làm gì Thần Nguyệt Giáo, họ chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nghẹn ra ba chữ ———— bạch nhãn lang!!
Lời nói của Thanh Đằng tựa như có tác dụng, Thư Lộng Ảnh đứng dậy: “Được rồi, lần này tới phiên ta, vừa lúc ta cũng muốn tới Cổ gia một chuyến, các ngươi thay ta chuẩn bị đi.”
Trong mắt Thanh Đằng tràn ngập vui vẻ, âm thầm đánh mắt đắc ý tỏ vẻ 'thấy gia ta chưa' nhìn Dung Canh và Ngự Phi Vũ.
……
Từ trên xuống dưới Cổ gia, mở miệng khép miệng đều là Tần Phong.
Mà cái tên nam quan nổi như cồn lúc trước giờ đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Đây rõ ràng đang là mùa xuân, biệt viện lại phủ kín lá vàng ẩm ướt do bị mưa xâm nhập, trong không khí mang theo mùi ẩm mốc khó chịu.
Thời điểm Tần Phong bước vào biệt viện có chút không thể tưởng tượng nổi, hắn không nghĩ tới cái người lúc trước được Cổ Hằng độc sủng Thư Mặc lại có ngày sẽ mang kết cục này.
Nói trong lòng hắn không thoải mái chính là giả, nhưng đại đa số hận ý kỳ thật đã không còn tồn tại.
Hắn còn chưa đẩy cửa ra thì đã nghe thấy âm thanh mắng chửi truyền đến: “Ngươi cái tên kỹ nữ chết tiệt!! Không phải ta kêu ngươi gọi gia chủ tới sao!! Nói với hắn là ta có chuyện quan trọng cần nói!! Con hồ ly tinh kia là tên ăn trộm, ả lấy mất hương của ta rồi!! Nói không chừng cái tên tiểu tử Tần Phong đi với con hồ ly đó cũng không phải thứ tốt lành gì!!”
Sau đó liền truyền đến tiếng tách trà bị quăng ngã.
Động tác Tần Phong dừng một chút, cuối cùng vẫn là đẩy cửa ra.
Bên trong có một nam một nữ, hai người thấy có người lạ bước vào tức khắc nhìn lại.
Nam, đương nhiên chính là Thư Mặc. Nữ, không phải ai khác chính là thị nữ bên người hắn, gọi là Yên Hòa.
Nhìn thấy hắn tới, Thư Mặc ngồi trên xe lăn cười lạnh, đồng tử nơi đáy mắt tan rã: “Nha, là ngọn gió nào đã thổi ngài tới đây?”
Thị nữ Yên Hòa thi lễ với Tần Phong, sau đó lui xuống.
Thời gian bất quá chỉ mấy năm mà nam quan Thư Mặc vốn có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành giờ đã khô héo như đóa hoa chóng tàn, đáy mắt một mảnh đen tối, làn da nõn nà giờ đã không còn tươi trẻ nữa, lúc hắn cười khóe mắt có hơi hơi nhăn lại.
Hắn đã gầy tựa hồ chỉ còn lại xương cốt, hồng y vốn làm hắn nổi bật trong quá khứ giờ chỉ làm hắn thêm khô kiệt đi.
Trước khi Tần Phong trở về Cổ gia, tên nam quan này tuy đã dần dần thất sủng nhưng nhan sắc vẫn không tồi, cũng không trụ tại cái biệt viện thối nát này.
Nhưng sau khi Tần Phong mang Thần Nguyệt kiếm trở về, trừ bỏ cái tên Cổ Hoàn bị phế võ công rồi đuổi ra ngoài thì Thư Mặc trước nay gây khó dễ cho Tần Phong cũng chịu đả kích lớn, bị đuổi tới biệt viện rách nát.
Hắn vốn không ngừng vừa khóc vừa nháo nhưng Cổ Hằng nói câu: “Còn không an phận ta liền chặt hết tay chân ngươi, đem ngươi ném về Cúc Hoa Lâu.” Sau đó, hắn rốt cuộc không dám ầm ĩ nữa.
Thư Mặc tuy đáng thương, nhưng Tần Phong cũng không để tâm tới hắn nhiều như vậy.
Hắn móc trong ngực ra một cái túi nhỏ, sau đó chậm rãi mở ra.
Cuối cùng, vật bên trong lập tức lộ ra, trong đó chính là hộp hương đã bị Mạc Lê trộm mất.
Thư Mặc kích động lăn xe qua, vội vàng muốn lấy lại hộp hương, nhưng thờ điểm sắp chạm vào hộp hương thì Tần Phong bất ngờ dùng nội lực đánh hắn, Thư Mặc chật vật ngã trên mặt đất.
Thư Mặc hoảng sợ giương mắt nhìn nam nhân cao lớn lạnh lùng hỏi: “Hộp hương này, ngươi làm ra bằng cách nào?”
……
Chờ Tần Phong rời đi, Yên Hòa bưng một chén dược trở về phòng, nàng nhìn thấy Thư Mặc run bần bật ngồi trốn ở góc phòng, bàn tay gầy guộc ôm lấy bản thân, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Gia chủ, gia chủ mau tới cứu ta……”
Yên Hòa trong lòng nói thầm, không biết Tần Phong có nhìn thấy bộ dáng phát bệnh của Thư Mặc hay không.
Bất quá nàng cũng không thèm để ý, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh, lắc mông mang dược tới trước mặt Thư Mặc.
“Ngoan ~ uống nó đi, năm ngày sau, ngươi có thể nhìn thấy gia chủ!”
Thư Mặc tức khắc tựa như hóa điên nhanh tay bưng dược lên, mặc kệ nó đắng nóng thế nào liều mạng đổ vào miệng, một hơi uống sạch.
Yên Hòa đứng trước mặt hắn nhướng mày.
Chặc chặc, thật đáng thương a.
Lòng điên cuồng thích gia chủ, nhưng lại không biết gia chủ đã xui khiến nàng âm thầm hạ dược làm hắn hóa điên.
Tần Phong trên đường trở về, trong tay vân vê hộp hương được bọc lại cẩn thận, hắn nhíu mày nhớ đến tình cảnh vừa rồi, Thư Mặc đột nhiên rối loạn tâm thần nói.
“Gia chủ rất thích mùi hương này!! Chỉ cần ta có mùi hương của người kia thì gia chủ mới đến tìm ta.”
Mùi hương của người kia?
Tần Phong không lấy được tin tức hữu dụng gì, nhưng hắn lại không đem hộp hương làm hắn đau đầu quăng đi.
……
Năm ngày sau, Cổ gia xảy ra một chuyện lớn!
Nghĩa phụ của Tần Phong, Cổ quản gia Cổ Khánh, bị người hại chết trong phòng!
Từ sau khi Tần Phong trở về, người năm đó đối xử tử tế với Tần Phong cũng được nâng cao địa vị, bất quá tuổi của ông cũng đã lớn, một lần trúng gió, tuy lời nói vẫn còn rõ ràng nhưng đã không còn sức để động đậy, những công việc của quản gia cũng được gác sang một bên.
Gia chủ Cổ Hằng đối xử với Cổ Khánh không tệ, vì ông đã bỏ hết nửa đời mình để phục vụ Cổ gia, hắn thỉnh người tới chuyên chiếu cố ông, còn sắp xếp cho Tần Phong ở gần ông.
Tần Phong rất tôn trọng Cổ Khánh, ông là một trong số ít người trong Cổ gia nguyện ý chăm sóc hắn.
Nhưng giờ phút này, hai mắt ông nhắm nghiền nằm im trên mặt đất, bụng bị đâm mười mấy nhát đao, máu chảy đầy đất, trong tay cầm chặt một đoạn hồng sa.
Lúc Tần Phong nhìn thấy cảnh này hắn giận tới mức không gì có thể lấn át được, cũng không nể có Cổ Hằng ở đây, hắn lập tức xoay người chạy tới Tây
Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là mảnh hồng sa trên y phục của Thư Mặc!!
Tần Phong chạy như bay tới biệt viện rách nát, một chân đá văng đại môn, Tần Phong nhìn khắp phòng cũng không tìm thấy bất kỳ bóng người nào, chỉ thấy chủy thủ nhiễm máu đặt tại nơi đó, khóe mắt hắn như muốn nứt ra!!!
……
Thư Mặc giả bị ném dưới chân Thư Lộng Ảnh.
Người kia mấp máy rất lâu nhưng vẫn không thể phát ra âm thanh, hắn trừng mắt trống rỗng đáng sợ phi thường, trong miệng lẩm bẩm: “Gia chủ…… Gia chủ……”
Đâu còn nửa phần bóng dáng của Thư Mặc năm đó?!
Ám vệ Thần Nguyệt Giáo chắp tay nói: “Giáo chủ, người này hôm qua đã đâm chết Cổ quản gia Cổ Khánh, lúc chúng ta tới đã không kịp nữa.”
Thư Lộng Ảnh vẫy tay, tỏ vẻ đã biết.
Thanh Đằng bên cạnh không nghĩ tới thế thân sẽ biến thành bộ dạng bất kham này, nàng do dự một chút, tiến lên bắt mạch cho hắn.
“Giáo chủ, người này trúng độc quá nặng, không cứu được. Không bao lâu nữa da trên người hắn sẽ bị tróc ra, hư thối, ba ngày sau không sai biệt lắm sẽ đoạn hơi.”
Thư Mặc giết Cổ Khánh, bị nha hoàn Yên Hòa bên người hạ cổ, bị ném vào rừng sâu núi già, không biết sống chết.
Đây là cốt truyện nguyên tác.
Vốn là hắn gánh vác nhân quả này, nhưng bây giờ lại chuyển lên người thế thân.
Cũng không thể nói là thương hại, thế thân này không nên vọng tưởng quá cao, cho nên mới bị Thanh Đằng coi là vật tử, Yên Hòa cũng vì vậy mới có cơ hội xuống tay hạ độc.
Tâm tuy nghĩ như vậy nhưng Thư Lộng Ảnh vẫn là nhẹ điểm lên trán thế thân để hắn nhẹ nhàng một chút.
Chỉ thấy người này vốn mang khuôn mặt dữ tợn, hai mắt hắn từ từ bình thản, cuối cùng là chậm rãi nhắm nghiền.
Đôi mắt vừa nhắm lại, Thư Lộng Ảnh rút đao của ám vệ bên cạnh, vung tay lên nhẹ nhàng mà sắc bén cắt ngang cổ thế thân.
Đôi mắt nhạt màu của y chớp động.
Giúp ngươi, có một giấc mộng đẹp đẽ cuối cùng trong chốn hồng trần, sau đó sẽ từ từ chấm dứt nó.
Lập tức có người tiến đến mang thi thể rời đi.
Thư Lộng Ảnh đem đao trả cho ám vệ.
Đợi tất cả mọi người đã lui ra ngoài, Thư Lộng Ảnh lấy ra một kiện hồng sa chậm rãi mặc lên người.
Tần Phong, đã lâu không gặp, nghe nói, ngươi đã trưởng thành rồi.
Đợi tới lúc mùi hương kia tản đi mất, Tần Phong mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hắn nhẹ nhàng thở ra uống ngụm trà lạnh lấy lại tinh thần.
Mạc Lê lo lắng nhìn hắn: “Uống thuốc vẫn vô dụng sao?”
Tần Phong vân vê chén trà: “Ân.”
Mấy năm nay, hắn rất hay đau đầu.
Bệnh này không hề có quy luật, có thể là buổi tối, cũng có thể là ban ngày, nhưng nhiều nhất bất quá cũng chỉ là ẩn ẩn đau, tới nhanh, đi cũng nhanh.
Hơn nữa sau khi Mạc Lê biết tình huống này của hắn, nàng liền mời đại phu có tiếng tới kê đơn bốc thuốc, sau một thời gian chăm chỉ uống thuốc, đầu hắn cũng đã bớt đi nhiều.
Nhưng hôm nay, hắn lại vì hộp hương kia mà……
Tần Phong gọi Mạc Lê lấy hộp hương kia ra lần nữa, hắn thử ngửi ngửi, quả nhiên đầu lại truyền đến từng cơn đau đớn.
Hộp hương này nhất định có vấn đề!!
Mạc Lê thật muốn chạy nhanh ra ngoài quăng hộp hương đi, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp phẫn nộ nói: “Tần Phong ca ca, chứng đau đầu của ngươi nhất định là có người giở trò! Xem ra chuyện tốt này đều là do tên nam quan kia một tay gây nên!!! Ta sẽ đi tìm hắn tính sổ!!”
Tần Phong giữ chặt Mạc Lê: “Tiểu Lê, ngươi về trước đi.”
Mạc Lê: “Nhưng mà!!”
Tần Phong nói: “Chuyện này, ta sẽ tự mình xử lý!”
Ngữ khí của hắn bằng phẳng, không hiện rõ hỷ nộ ái ố.
……
Thư Lộng Ảnh cũng không nghĩ tới, lúc trước y vì bóp méo ký ức của Tần Phong mà để lại cho hắn một di chứng phiền toái như vậy.
Thời điểm y thay đổi ký ức của Tần Phong y liền phát hiện, những ký ức thuộc về người khác, y không có biện pháp cướp đoạt đi.
Nó tựa như là một bức phù điêu đã được khắc trên tường, nếu cường ngạnh lấy ra chỉ sợ làm đầu óc hắn bị hao tổn nặng nề.
Cho nên Thư Lộng Ảnh đành phải dùng "Nguyệt Hoa Trọng Ảnh" tạo ra ảo cảnh bao trùm lấy ký ức nguyên bản của Tần Phong.
Như bôi lên tấm phù điêu đó một tầng bùn lầy dày dặn, để phù điêu an ổn bị chôn dưới lớp bùn lầy.
Nhưng lớp bùn này chung quy sẽ chậm rãi được bóc ra, ký ức cũ cũng sẽ chậm rãi trồi lên mặt nước.
Thư Lộng Ảnh biết, thời điểm Tần Phong khôi phục ký ức chỉ sợ cảnh đời đã sớm đổi dời, cảm xúc rung động trước kia của hắn cũng sẽ không còn tồn tại, không thể lần nữa làm lay động tâm trí hắn.
Nhưng y lại không nghĩ tới, biện pháp đó rốt cuộc có xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn hay không?
Vì chuyện này mà về sau Thư Lộng Ảnh hối hận không thôi.
Nhưng hiện tại, người chân chính hối hận dậm chân chính là chư vị trưởng lão của Thần Nguyệt Giáo, bọn họ vây quanh giáo chủ của mình không chút lưu tình đối với người nào đó chửi ầm lên.
“Tiểu tử thúi thế nhưng lại tàn ác lấy nhiều tiền như vậy!! Cướp mất mười mấy tiền trang của chúng ta!! Tám vạn hai lượng hoàng kim a!! Toàn bộ đều bị cướp đi rồi!!!!” Dung Canh vừa nhìn thấy con số mất trắng kia, lão liền cảm rằng mình nên về giường nằm ngay lập tức, hai chân như muốn quy thiên luôn rồi.
Ngự Phi Vũ cũng cau mày, mặt đầy nghiêm túc nhìn Thư Lộng Ảnh đang bình tĩnh uống trà: “Giáo chủ, cái tên gọi là Tần Phong nhiều lần tới khiêu khích Thần Nguyệt Giáo chúng ta, giết giáo chúng của chúng ta không ít, nếu không xử lý hắn, người trong giáo từ trên xuống dưới sợ là sẽ có câu oán câu hận.”
Màu tóc của Thư Lộng Ảnh đã nhạt đi, từ màu đen láy như mực đã trở thành màu nâu đạm nhiên, vài sợi tóc nhỏ trên trán cũng đã nhạt tới mức khó có thể nhìn thấy. Nếu tóc y hóa trắng, người cũng hóa trắng thì chỉ sợ một chạm liền tan.
“Vậy thì phái vài người đi xử lí hắn đi.” Thư Lộng Ảnh không nặng không nhẹ nói.
“Giáo chủ!!” Thanh Đằng nhịn không được hờn dỗi nói:“Giáo chủ rõ ràng biết trong tay người nọ có Thần Nguyệt kiếm! Lúc trước người chúng ta phái đi không phải chết thì chính là trọng thương!! Giáo chủ, ngài chính là cố ý giả vờ câm điếc, ngài vẫn bất công vì cái tên bạch nhãn lang kia như vậy!!”
Thanh Đằng thường xuyên cả gan nói chuyện với Thư Lộng Ảnh như vậy, Dung Canh và Ngự Phi Vũ cũng thường quát mắng bảo nàng ngưng lại. Nhưng lần này, bọn họ đều im lặng không nói.
Những người trong Thần Nguyệt Giáo gần đây mới nhận ra thanh niên tên là Tần Phong, nhưng mấy năm trước bọn họ đã sớm biết hắn rồi.
Giáo chủ không tiếc từ bỏ sự vụ trong giáo, không màng an nguy của bản thân mà ra tay cứu đứa bé kia. Sau đó lại trở thành sư phụ của hắn, y đối với đứa bé kia chính là ân trọng như núi.
Nhưng mà!
Bọn họ nghĩ tới những năm gần đây Tần Phong đã làm gì Thần Nguyệt Giáo, họ chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nghẹn ra ba chữ ———— bạch nhãn lang!!
Lời nói của Thanh Đằng tựa như có tác dụng, Thư Lộng Ảnh đứng dậy: “Được rồi, lần này tới phiên ta, vừa lúc ta cũng muốn tới Cổ gia một chuyến, các ngươi thay ta chuẩn bị đi.”
Trong mắt Thanh Đằng tràn ngập vui vẻ, âm thầm đánh mắt đắc ý tỏ vẻ 'thấy gia ta chưa' nhìn Dung Canh và Ngự Phi Vũ.
……
Từ trên xuống dưới Cổ gia, mở miệng khép miệng đều là Tần Phong.
Mà cái tên nam quan nổi như cồn lúc trước giờ đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Đây rõ ràng đang là mùa xuân, biệt viện lại phủ kín lá vàng ẩm ướt do bị mưa xâm nhập, trong không khí mang theo mùi ẩm mốc khó chịu.
Thời điểm Tần Phong bước vào biệt viện có chút không thể tưởng tượng nổi, hắn không nghĩ tới cái người lúc trước được Cổ Hằng độc sủng Thư Mặc lại có ngày sẽ mang kết cục này.
Nói trong lòng hắn không thoải mái chính là giả, nhưng đại đa số hận ý kỳ thật đã không còn tồn tại.
Hắn còn chưa đẩy cửa ra thì đã nghe thấy âm thanh mắng chửi truyền đến: “Ngươi cái tên kỹ nữ chết tiệt!! Không phải ta kêu ngươi gọi gia chủ tới sao!! Nói với hắn là ta có chuyện quan trọng cần nói!! Con hồ ly tinh kia là tên ăn trộm, ả lấy mất hương của ta rồi!! Nói không chừng cái tên tiểu tử Tần Phong đi với con hồ ly đó cũng không phải thứ tốt lành gì!!”
Sau đó liền truyền đến tiếng tách trà bị quăng ngã.
Động tác Tần Phong dừng một chút, cuối cùng vẫn là đẩy cửa ra.
Bên trong có một nam một nữ, hai người thấy có người lạ bước vào tức khắc nhìn lại.
Nam, đương nhiên chính là Thư Mặc. Nữ, không phải ai khác chính là thị nữ bên người hắn, gọi là Yên Hòa.
Nhìn thấy hắn tới, Thư Mặc ngồi trên xe lăn cười lạnh, đồng tử nơi đáy mắt tan rã: “Nha, là ngọn gió nào đã thổi ngài tới đây?”
Thị nữ Yên Hòa thi lễ với Tần Phong, sau đó lui xuống.
Thời gian bất quá chỉ mấy năm mà nam quan Thư Mặc vốn có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành giờ đã khô héo như đóa hoa chóng tàn, đáy mắt một mảnh đen tối, làn da nõn nà giờ đã không còn tươi trẻ nữa, lúc hắn cười khóe mắt có hơi hơi nhăn lại.
Hắn đã gầy tựa hồ chỉ còn lại xương cốt, hồng y vốn làm hắn nổi bật trong quá khứ giờ chỉ làm hắn thêm khô kiệt đi.
Trước khi Tần Phong trở về Cổ gia, tên nam quan này tuy đã dần dần thất sủng nhưng nhan sắc vẫn không tồi, cũng không trụ tại cái biệt viện thối nát này.
Nhưng sau khi Tần Phong mang Thần Nguyệt kiếm trở về, trừ bỏ cái tên Cổ Hoàn bị phế võ công rồi đuổi ra ngoài thì Thư Mặc trước nay gây khó dễ cho Tần Phong cũng chịu đả kích lớn, bị đuổi tới biệt viện rách nát.
Hắn vốn không ngừng vừa khóc vừa nháo nhưng Cổ Hằng nói câu: “Còn không an phận ta liền chặt hết tay chân ngươi, đem ngươi ném về Cúc Hoa Lâu.” Sau đó, hắn rốt cuộc không dám ầm ĩ nữa.
Thư Mặc tuy đáng thương, nhưng Tần Phong cũng không để tâm tới hắn nhiều như vậy.
Hắn móc trong ngực ra một cái túi nhỏ, sau đó chậm rãi mở ra.
Cuối cùng, vật bên trong lập tức lộ ra, trong đó chính là hộp hương đã bị Mạc Lê trộm mất.
Thư Mặc kích động lăn xe qua, vội vàng muốn lấy lại hộp hương, nhưng thờ điểm sắp chạm vào hộp hương thì Tần Phong bất ngờ dùng nội lực đánh hắn, Thư Mặc chật vật ngã trên mặt đất.
Thư Mặc hoảng sợ giương mắt nhìn nam nhân cao lớn lạnh lùng hỏi: “Hộp hương này, ngươi làm ra bằng cách nào?”
……
Chờ Tần Phong rời đi, Yên Hòa bưng một chén dược trở về phòng, nàng nhìn thấy Thư Mặc run bần bật ngồi trốn ở góc phòng, bàn tay gầy guộc ôm lấy bản thân, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Gia chủ, gia chủ mau tới cứu ta……”
Yên Hòa trong lòng nói thầm, không biết Tần Phong có nhìn thấy bộ dáng phát bệnh của Thư Mặc hay không.
Bất quá nàng cũng không thèm để ý, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh, lắc mông mang dược tới trước mặt Thư Mặc.
“Ngoan ~ uống nó đi, năm ngày sau, ngươi có thể nhìn thấy gia chủ!”
Thư Mặc tức khắc tựa như hóa điên nhanh tay bưng dược lên, mặc kệ nó đắng nóng thế nào liều mạng đổ vào miệng, một hơi uống sạch.
Yên Hòa đứng trước mặt hắn nhướng mày.
Chặc chặc, thật đáng thương a.
Lòng điên cuồng thích gia chủ, nhưng lại không biết gia chủ đã xui khiến nàng âm thầm hạ dược làm hắn hóa điên.
Tần Phong trên đường trở về, trong tay vân vê hộp hương được bọc lại cẩn thận, hắn nhíu mày nhớ đến tình cảnh vừa rồi, Thư Mặc đột nhiên rối loạn tâm thần nói.
“Gia chủ rất thích mùi hương này!! Chỉ cần ta có mùi hương của người kia thì gia chủ mới đến tìm ta.”
Mùi hương của người kia?
Tần Phong không lấy được tin tức hữu dụng gì, nhưng hắn lại không đem hộp hương làm hắn đau đầu quăng đi.
……
Năm ngày sau, Cổ gia xảy ra một chuyện lớn!
Nghĩa phụ của Tần Phong, Cổ quản gia Cổ Khánh, bị người hại chết trong phòng!
Từ sau khi Tần Phong trở về, người năm đó đối xử tử tế với Tần Phong cũng được nâng cao địa vị, bất quá tuổi của ông cũng đã lớn, một lần trúng gió, tuy lời nói vẫn còn rõ ràng nhưng đã không còn sức để động đậy, những công việc của quản gia cũng được gác sang một bên.
Gia chủ Cổ Hằng đối xử với Cổ Khánh không tệ, vì ông đã bỏ hết nửa đời mình để phục vụ Cổ gia, hắn thỉnh người tới chuyên chiếu cố ông, còn sắp xếp cho Tần Phong ở gần ông.
Tần Phong rất tôn trọng Cổ Khánh, ông là một trong số ít người trong Cổ gia nguyện ý chăm sóc hắn.
Nhưng giờ phút này, hai mắt ông nhắm nghiền nằm im trên mặt đất, bụng bị đâm mười mấy nhát đao, máu chảy đầy đất, trong tay cầm chặt một đoạn hồng sa.
Lúc Tần Phong nhìn thấy cảnh này hắn giận tới mức không gì có thể lấn át được, cũng không nể có Cổ Hằng ở đây, hắn lập tức xoay người chạy tới Tây
Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là mảnh hồng sa trên y phục của Thư Mặc!!
Tần Phong chạy như bay tới biệt viện rách nát, một chân đá văng đại môn, Tần Phong nhìn khắp phòng cũng không tìm thấy bất kỳ bóng người nào, chỉ thấy chủy thủ nhiễm máu đặt tại nơi đó, khóe mắt hắn như muốn nứt ra!!!
……
Thư Mặc giả bị ném dưới chân Thư Lộng Ảnh.
Người kia mấp máy rất lâu nhưng vẫn không thể phát ra âm thanh, hắn trừng mắt trống rỗng đáng sợ phi thường, trong miệng lẩm bẩm: “Gia chủ…… Gia chủ……”
Đâu còn nửa phần bóng dáng của Thư Mặc năm đó?!
Ám vệ Thần Nguyệt Giáo chắp tay nói: “Giáo chủ, người này hôm qua đã đâm chết Cổ quản gia Cổ Khánh, lúc chúng ta tới đã không kịp nữa.”
Thư Lộng Ảnh vẫy tay, tỏ vẻ đã biết.
Thanh Đằng bên cạnh không nghĩ tới thế thân sẽ biến thành bộ dạng bất kham này, nàng do dự một chút, tiến lên bắt mạch cho hắn.
“Giáo chủ, người này trúng độc quá nặng, không cứu được. Không bao lâu nữa da trên người hắn sẽ bị tróc ra, hư thối, ba ngày sau không sai biệt lắm sẽ đoạn hơi.”
Thư Mặc giết Cổ Khánh, bị nha hoàn Yên Hòa bên người hạ cổ, bị ném vào rừng sâu núi già, không biết sống chết.
Đây là cốt truyện nguyên tác.
Vốn là hắn gánh vác nhân quả này, nhưng bây giờ lại chuyển lên người thế thân.
Cũng không thể nói là thương hại, thế thân này không nên vọng tưởng quá cao, cho nên mới bị Thanh Đằng coi là vật tử, Yên Hòa cũng vì vậy mới có cơ hội xuống tay hạ độc.
Tâm tuy nghĩ như vậy nhưng Thư Lộng Ảnh vẫn là nhẹ điểm lên trán thế thân để hắn nhẹ nhàng một chút.
Chỉ thấy người này vốn mang khuôn mặt dữ tợn, hai mắt hắn từ từ bình thản, cuối cùng là chậm rãi nhắm nghiền.
Đôi mắt vừa nhắm lại, Thư Lộng Ảnh rút đao của ám vệ bên cạnh, vung tay lên nhẹ nhàng mà sắc bén cắt ngang cổ thế thân.
Đôi mắt nhạt màu của y chớp động.
Giúp ngươi, có một giấc mộng đẹp đẽ cuối cùng trong chốn hồng trần, sau đó sẽ từ từ chấm dứt nó.
Lập tức có người tiến đến mang thi thể rời đi.
Thư Lộng Ảnh đem đao trả cho ám vệ.
Đợi tất cả mọi người đã lui ra ngoài, Thư Lộng Ảnh lấy ra một kiện hồng sa chậm rãi mặc lên người.
Tần Phong, đã lâu không gặp, nghe nói, ngươi đã trưởng thành rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.