Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần
Quyển 2 - Chương 77
Khương Lê
04/12/2015
Hiên Viên Minh nổi giận đùng đùng đi về phía tiền điện. Hôm nay, hắn muốn bắt giam Hiên Viên Dã!
“Hoàng thượng vạn tuế!” Hiên Viên Minh vừa đi ra tiền điện liền va phải một đám đại thần, kể cả Vân Húc Nghiêu. Bọn họ nhìn thấy Hiên Viên Minh, ngay lập tức quỳ xuống.
“Các ngươi đang làm cái gì vậy? Không phải đã bãi triều từ lâu rồi sao? Mguyên một đám quỳ ở chỗ này để làm cái gì?” Hiên Viên Minh vừa nhìn thấy bọn họ liền nổi giận.
Mỗi ngày hắn đều bị một đám người theo phía sau, cái này không được, cái kia cũng không được Hắn cũng không biết hắn là hoàng đế, hay bọn họ là hoàng đế nữa.
“Hoàng thượng bớt giận, Tứ vương gia không thể bắt được!” Một lão thần tiến lên nói. Sáng sớm hôm nay, chuyện Hoàng thượng phái binh bao vây Tứ vương phủ đã khiến cho lòng người bàng hoàng, không ít võ thần còn muốn quay lưng lại với triều đình.
Thuộc hạ dưới trướng Tứ vương gia lúc trước nhậm chức trong triều cũng không ít, hôm nay bọn họ làm sao có thể trơ mắt nhìn Tứ vương gia bị bắt chứ?
Tội danh mưu đồ soán vị của Tứ vương gia hoàn toàn là vô căn cứ. Từ mười năm trước, Tứ vương gia đã bắt đầu ‘công cao lấn chủ’ (1), mặc dù bây giờ không nắm binh quyền trong tay nhưng uy tín trong triều vẫn còn tồn tại. Hắn ta chỉ cần nói một câu, sẽ có rất nhiều người theo hắn ta mưu phản. Đừng nói là những võ thần, ngay cả văn thần trong triều cũng không tin Tứ vương gia muốn soán vị. Soán vị, cũng nên xuất hiện từ mười năm trước, lúc hắn ta có quyền lực nhất. Tại sao đã mười năm trôi qua rồi mới trở về để soán vị chứ?
(1) Công cao lấn chủ: Có công nhiều, lấn át thành tựu của chủ nhân.
“Cút ngay! Nếu ai còn dám cầu tình cho Tứ vương gia, trẫm sẽ xử trảm!” Hiên Viên Minh đạp lão thần kia một cước văng ra ngoài, phất tay áo bước đi.
“Hoàng thượng!” Mọi người đồng thanh, Hiên Viên Minh lại làm như không nghe thấy.
Vân Mộng Vũ vừa nghe nói Thái hậu cùng Hoàng thượng tranh chấp lẫn nhau, nàng lo lắng chạy đến, không ngờ lại nhìn thấy tập thể đại thần cầu tình cho Tứ vương gia.
Vân Húc Nghiêu nhìn thấy Vân Mộng Vũ như gặp được cứu tinh, gấp gáp nói với nàng: “Vũ nhi, ngươi mau khuyên nhủ Hoàng thượng đi, hắn tiếp tục như vậy là không được!”
Nếu hắn khư khư cố chấp, chuyện nhỏ cũng sẽ nháo thành chuyện lớn.
“Chúng ta vẫn nên đi theo xem tình hình đã” Vân Mộng Vũ lắc đầu, đã nhiều ngày hắn không đến nội cung của nàng rồi. Hắn quả nhiên là vô tình, Vân Liệt Diễm vừa chết, hắn vừa ngồi lên ngôi vị hoàng đế, nàng liền mất đi giá trị lợi dụng, hắn mà ngay cả đến nhìn cũng không muốn nhìn nàng một cái.
Tuy nhiên may mắn là bây giờ nàng đã nắm chắc địa vị trong tay. Vân Mộng Vũ khẽ nhếch khóe môi, may mắn lúc trước nàng đưa ra quyết định như vậy, nếu không chỉ sợ là sẽ hối hận.
Vân Húc Nghiêu cũng không còn cách nào khác, đành phải đi theo Vân Mộng Vũ.
Đến Tứ vương phủ, Hiên Viên Minh nhìn thấy binh lính vẫn chỉ bao vây ở ngoài cửa, sắc mặt ngay lập tức không tốt. Không phải hắn đã hạ lệnh phải bắt lấy Hiên Viên Dã hay sao?
“Còn đứng ở chỗ này làm gì? Trẫm bảo các ngươi bắt người đâu rồi?” Hiên Viên Minh vừa nhìn thấy Ngự Lâm quân vẫn đứng bên ngoài Tứ vương phủ, không một chút động tĩnh, hắn liền rống lên. Bọn họ đều là người do hắn trực tiếp quản lý, lại dám không chấp hành mệnh lệnh của hắn, quả thực là làm phản rồi!
“Bẩm Hoàng thượng, chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn” Thống lĩnh Ngự Lâm quân vừa nhìn thấy Hiên Viên Minh nổi giận, vẫn kiên trì đi tới. Không phải bọn họ không bắt người, mà vốn dĩ là không bắt được. Tứ vương phủ không biết đã xảy ra chuyện gì, bên trong đều là cao thủ, ngay cả nha hoàn cùng gia bộc cũng không hề tầm thường. Bọn họ vốn dĩ là không thể đi vào bên trong, nhưng chuyện này hắn cũng không dám bẩm báo.
“Phá cổng!” Hiên Viên Minh nheo đôi mắt lạnh lẽo nhìn Tứ vương phủ, nhớ đến những lời Thái hậu vừa nói, hắn lại không kiềm chế được. Hắn không tin mình chỉ là một người thay thế. Không phải như thế!
“Không biết Hoàng thượng giá lâm, không có từ xa tiếp đón!” Cánh cổng lớn của Tứ vương phủ mở ra, Hàn Chỉ cùng Vân Phụng Khải cùng xuất hiện.
“Hiên Viên Dã, ngươi đã biết tội của mình chưa?” Hiên Viên Minh nhìn Hàn Chỉ với ánh mắt lạnh lẽo. Hắn ta dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà có thể có được Vân Liệt Diễm? Bảy năm trước hắn đã không phục, bây giờ hắn vẫn không phục!
“Nếu Hoàng thượng không có chuyện gì đặc biệt, vẫn nên trở về hoàng cung đi, Tứ vương phủ không tiếp khách” Hàn Chỉ liếc mắt, hai Ngự Lâm quân vừa định tiến lên đã bị hù cho lui về sau vài bước.
“Đóng cổng!” Hàn Chỉ phất tay áo, xoay người vào trong, lười phải nhìn đến Hiên Viên Minh.
“Hiên Viên Dã, ngươi đứng lại cho trẫm!” Hiên Viên Minh nhìn thấy Hàn Chỉ không để mình vào mắt, trong lòng càng thêm tức giận. Tại sao từ nhỏ hắn đã có được mọi thứ, lại vẫn kém hơn so với Hiên Viên Dã? Khi còn nhỏ, phụ hoàng yêu thương hắn, dường như lúc nào cũng dẫn hắn theo phía sau, thường xuyên khen ngợi hắn. Nhìn thấy huynh đệ tỷ muội khác nhìn mình với ánh mắt hâm mộ, lúc đó hắn cũng cảm thấy mình là giỏi nhất.
Có một lần đến học đường, sư phụ khen ngợi Hiên Viên Phong cùng Hiên Viên Dã, nói bọn họ học rất tốt. Hắn không phục, sau đó phụ hoàng đến kiểm tra năng lực học tập của các hoàng tử, lại khen ngợi hắn, mà đối với lời khen của sư phụ giành cho Hiên Viên Phong cùng Hiên Viên Dã, ông ta lại dùng vẻ mặt im lặng. Sau khi phụ hoàng trở về, tất cả mọi người đều không chơi với hắn, nói hắn không có bản lĩnh thật sự, chỉ ỷ vào sự yêu thương trẫm của phụ hoàng.
Hắn không phục, cho nên đánh nhau với bọn họ. Cuối cùng, phụ hoàng trách phạt vẫn là những người khác như trước, không hề trách hắn.
Lúc đó hắn không biết mình nên kiêu ngạo hay như thế nào, hắn cũng không hiểu tại sao phụ hoàng lại làm như vậy. Thế nhưng từ đó về sau, cho dù là chuyện gì hắn cũng đều cố gắng, mọi chuyện đều muốn ganh đua cao thấp với Hiên Viên Dã. Hiên Viên Dã ra biên cương, xây dựng chiến công, trở thành ‘chiến thần’ của Đông Thịnh quốc, hắn không phục, hắn cũng muốn đi. Thế nhưng cho dù hắn có đánh lui quân địch thì vẫn không có người chúc mừng hắn.
Cho đến khi Hiên Viên Dã bị hủy dung, rời khỏi kinh thành, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, ánh mắt của mọi người mới dần dần chuyển đến người hắn. Những năm đó, hắn vui sướng đến không ai bì nổi. Đến tận lúc biết tin phụ hoàng tứ hôn cho hắn với ngốc tử Vân Liệt Diễm kia, hắn ngay lập tức đứng ra từ hôn.
Không ngờ, lại chạm phải cái đinh!
Từ đó trở đi, hắn không đội trời chung với Vân Liệt Diễm, luôn kiếm chuyện với nàng, luôn không muốn nàng sống an ổn.
Vừa nghe thấy nàng muốn đến Yến thành, hắn liền không từ thủ đoạn ngăn cản nàng. Hắn không muốn nàng ở cùng một chỗ với Hiên Viên Dã. Nàng không phải là thích hắn sao? Nàng luôn lẽo đẽo theo sau lưng hắn, chảy nước miếng với hắn, tại sao bây giờ lại thích người khác?
Mà người kia, tại sao lại là Hiên Viên Dã?
“Khám xét Tứ vương phủ cho trẫm!” Hiên Viên Minh siết chặt hai nắm đấm, nghiêm nghị quát.
“Xin hoàng thượng nghĩ lại!” Vân Húc Nghiêu quả thật không thể hiểu Hiên Viên Minh đang làm cái gì. Hắn ta điên rồi sao? Tứ vương gia võ công cao cường, nếu ra tay, ai có thể ngăn được? Huống hồ, những người bên cạnh Tứ vương gia cũng đều là cao thủ.
“Trẫm mặc kệ, trẫm nhất quyết phải khiến hắn chết!” Hiên Viên Minh nhắm mắt lại Nếu hắn ta không quay lại, nếu Vân Liệt Diễm không gả cho hắn ta, vậy thì tất cả cũng sẽ không trở thành tình cảnh như lúc này.
Hắn không thích ngôi vị hoàng đế, nhưng chính bọn họ đã từng bước đẩy hắn đến hoàn cảnh này.
Hắn thừa nhận, mỗi lần nghĩ đến Vân Liệt Diễm, hắn đều muốn nổi điên. Nhất là lúc biết nàng đã chết, hắn thật sự hối hận vì đã từ hôn, hối hận vì đã không ngay lập tức cưới nàng. Nghĩ đến Vân Liệt Diễm đã thành phu thê với Hiên Viên Dã, hắn lại càng thêm thống hận. Hận không thể giết hết bọn họ, để tất cả bọn họ chôn cùng Vân Liệt Diễm.
“Báo…!” Lúc này, một Ngự Lâm quân từ trong nội cung cưỡi ngựa chạy đến, bẩm báo: “Hoàng thượng, việc lớn không tốt rồi! Nội cung cháy rồi, thế lửa quá lớn, không thể khống chế!”
“Ngươi nói cái gì?” Hiên Viên Minh quay đầu lại, nắm chặt bả vai của người đến báo tin.
“Hoàng thượng, cả nội cung lẫn Vân phủ, cùng với rất nhiều nhà cửa trong kinh thành đều cháy cả rồi, sức lửa rất lớn, vốn dĩ không thể nào khống chế được!” Tin báo khiến cho mọi người đều đổ mồ hôi lạnh, hoàng cung cùng nhiều nơi trong kinh thành vô duyên vô cớ cháy, lúc này đã hoàn toàn náo loạn.
“Báo…!” Lại có người cưỡi ngựa đến báo: “Hoàng thượng, toàn bộ võ tướng đều mưu phản, bây giờ đã bao vây kinh thành rồi!”
“Báo…!” Người nọ còn chưa xuống khỏi ngựa, một người khác đã chạy đến hô: “Hoàng thượng, dân chúng nổi dậy bạo động, quan viên địa phương yêu cầu người đưa lính đến lập tức trấn áp!”
Hiên Viên Minh sững sờ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Cút hết cho trẫm!” Hiên Viên Minh nhìn về phía Tứ vương phủ. Là hắn ta! Nhất định là hắn ta! Võ tướng mưu phản, chỉ có một khả năng, chính là mưu kế của Hiên Viên Dã.
“Người đâu? Lập tức phá cổng Tứ vương phủ. Lập tức!” Gân xanh trên trán Hiên Viên Minh run lên bần bật. Bây giờ chỉ có giết Hiên Viên Dã mới là biện pháp tốt nhất, chỉ cần hắn ta chết đi, mọi chuyện đều yên ổn.
“Hoàng thượng, người nên giải quyết những chuyện khác trước thì hơn. Nội cung bị cháy, hoàn toàn không phải là chuyện bình thường. Thái thượng hoàng cùng phi tần vẫn đều ở trong cung, hơn nữa những võ tướng đều đang bao vây kinh thành, nơi đầu tiên muốn chiếm lĩnh chính là hoàng cung!” Vân Húc Nghiêu đã biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy từ lâu. Ngôi vị hoàng đế này của Hiên Viên Minh từ đầu đã có gì đó rất đáng nghi, rõ ràng là do Tứ vương gia động tay động chân, hôm nay chỉ sợ là muốn thu hồi lại.
“Chuyện này nhất định phải giải quyết! Tất cả đều do một mình hắn ta gây nên, chỉ cần hắn ta chết thì tất cả mọi chuyện đều sẽ được giải quyết” Hiên Viên Minh lại bình tĩnh một cách dị thường. Hắn ngước mắt nhìn cánh cổng lớn của Tứ vương phủ, bây giờ nhất định phải có một người chết!
“Hoàng thượng, đã là lúc nào rồi rồi mà người còn đấu đá với Tứ vương gia? Diễm nhi đã chết, sẽ không trở về nữa. Cho dù người có giết Tứ vương gia, vĩnh viễn cũng không thay đổi được sự thật này, lại càng không thay đổi danh phận Tứ vương phi của nàng!” Vân Húc Nghiêu thật sự rất muốn tát một cái lên mặt Hiên Viên Minh, hắn muốn đánh cho hắn ta tỉnh táo lại.
Nếu quả thật yêu đến như vậy, tại sao lúc trước cứ phải tổn thương Vân Liệt Diễm hết lần này đến lần khác? Nếu như ngay từ đầu hắn ta quan tâm đến Diễm nhi, ra tay bảo vệ nàng, không để cho nàng chịu bất kỳ tổn thương nào, làm sao có thể xảy ra tình trạng của ngày hôm nay? Nếu như không phải hắn cố ý từ hôn, cũng sẽ không có một màn phụ thân ép buộc Diễm nhi. Nếu như Diễm nhi được gả đến Thất vương phủ, nàng làm sao có thể tham gia đại hội tìm người thừa kế, lại làm sao có thể phá hủy dung mạo của Vũ nhi? Nếu Vũ nhi không bị hủy dung, làm sao có thể liều mạng muốn báo thù? Nếu như Diễm nhi không bị ép đến đường cùng, nàng làm sao có thể bỏ đi?
Hiên Viên Minh lúc đó không bảo vệ nàng, tình trạng như hôm nay thì hắn ta có thể trách được ai đây? Hắn ta dựa vào cái gì để gây phiền phức cho Tứ vương gia? Dựa vào cái gì để cầm những lý do ‘đường hoàng’ kia để che dấu cõi lòng nhát gan của mình?
“Hoàng thượng vạn tuế!” Hiên Viên Minh vừa đi ra tiền điện liền va phải một đám đại thần, kể cả Vân Húc Nghiêu. Bọn họ nhìn thấy Hiên Viên Minh, ngay lập tức quỳ xuống.
“Các ngươi đang làm cái gì vậy? Không phải đã bãi triều từ lâu rồi sao? Mguyên một đám quỳ ở chỗ này để làm cái gì?” Hiên Viên Minh vừa nhìn thấy bọn họ liền nổi giận.
Mỗi ngày hắn đều bị một đám người theo phía sau, cái này không được, cái kia cũng không được Hắn cũng không biết hắn là hoàng đế, hay bọn họ là hoàng đế nữa.
“Hoàng thượng bớt giận, Tứ vương gia không thể bắt được!” Một lão thần tiến lên nói. Sáng sớm hôm nay, chuyện Hoàng thượng phái binh bao vây Tứ vương phủ đã khiến cho lòng người bàng hoàng, không ít võ thần còn muốn quay lưng lại với triều đình.
Thuộc hạ dưới trướng Tứ vương gia lúc trước nhậm chức trong triều cũng không ít, hôm nay bọn họ làm sao có thể trơ mắt nhìn Tứ vương gia bị bắt chứ?
Tội danh mưu đồ soán vị của Tứ vương gia hoàn toàn là vô căn cứ. Từ mười năm trước, Tứ vương gia đã bắt đầu ‘công cao lấn chủ’ (1), mặc dù bây giờ không nắm binh quyền trong tay nhưng uy tín trong triều vẫn còn tồn tại. Hắn ta chỉ cần nói một câu, sẽ có rất nhiều người theo hắn ta mưu phản. Đừng nói là những võ thần, ngay cả văn thần trong triều cũng không tin Tứ vương gia muốn soán vị. Soán vị, cũng nên xuất hiện từ mười năm trước, lúc hắn ta có quyền lực nhất. Tại sao đã mười năm trôi qua rồi mới trở về để soán vị chứ?
(1) Công cao lấn chủ: Có công nhiều, lấn át thành tựu của chủ nhân.
“Cút ngay! Nếu ai còn dám cầu tình cho Tứ vương gia, trẫm sẽ xử trảm!” Hiên Viên Minh đạp lão thần kia một cước văng ra ngoài, phất tay áo bước đi.
“Hoàng thượng!” Mọi người đồng thanh, Hiên Viên Minh lại làm như không nghe thấy.
Vân Mộng Vũ vừa nghe nói Thái hậu cùng Hoàng thượng tranh chấp lẫn nhau, nàng lo lắng chạy đến, không ngờ lại nhìn thấy tập thể đại thần cầu tình cho Tứ vương gia.
Vân Húc Nghiêu nhìn thấy Vân Mộng Vũ như gặp được cứu tinh, gấp gáp nói với nàng: “Vũ nhi, ngươi mau khuyên nhủ Hoàng thượng đi, hắn tiếp tục như vậy là không được!”
Nếu hắn khư khư cố chấp, chuyện nhỏ cũng sẽ nháo thành chuyện lớn.
“Chúng ta vẫn nên đi theo xem tình hình đã” Vân Mộng Vũ lắc đầu, đã nhiều ngày hắn không đến nội cung của nàng rồi. Hắn quả nhiên là vô tình, Vân Liệt Diễm vừa chết, hắn vừa ngồi lên ngôi vị hoàng đế, nàng liền mất đi giá trị lợi dụng, hắn mà ngay cả đến nhìn cũng không muốn nhìn nàng một cái.
Tuy nhiên may mắn là bây giờ nàng đã nắm chắc địa vị trong tay. Vân Mộng Vũ khẽ nhếch khóe môi, may mắn lúc trước nàng đưa ra quyết định như vậy, nếu không chỉ sợ là sẽ hối hận.
Vân Húc Nghiêu cũng không còn cách nào khác, đành phải đi theo Vân Mộng Vũ.
Đến Tứ vương phủ, Hiên Viên Minh nhìn thấy binh lính vẫn chỉ bao vây ở ngoài cửa, sắc mặt ngay lập tức không tốt. Không phải hắn đã hạ lệnh phải bắt lấy Hiên Viên Dã hay sao?
“Còn đứng ở chỗ này làm gì? Trẫm bảo các ngươi bắt người đâu rồi?” Hiên Viên Minh vừa nhìn thấy Ngự Lâm quân vẫn đứng bên ngoài Tứ vương phủ, không một chút động tĩnh, hắn liền rống lên. Bọn họ đều là người do hắn trực tiếp quản lý, lại dám không chấp hành mệnh lệnh của hắn, quả thực là làm phản rồi!
“Bẩm Hoàng thượng, chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn” Thống lĩnh Ngự Lâm quân vừa nhìn thấy Hiên Viên Minh nổi giận, vẫn kiên trì đi tới. Không phải bọn họ không bắt người, mà vốn dĩ là không bắt được. Tứ vương phủ không biết đã xảy ra chuyện gì, bên trong đều là cao thủ, ngay cả nha hoàn cùng gia bộc cũng không hề tầm thường. Bọn họ vốn dĩ là không thể đi vào bên trong, nhưng chuyện này hắn cũng không dám bẩm báo.
“Phá cổng!” Hiên Viên Minh nheo đôi mắt lạnh lẽo nhìn Tứ vương phủ, nhớ đến những lời Thái hậu vừa nói, hắn lại không kiềm chế được. Hắn không tin mình chỉ là một người thay thế. Không phải như thế!
“Không biết Hoàng thượng giá lâm, không có từ xa tiếp đón!” Cánh cổng lớn của Tứ vương phủ mở ra, Hàn Chỉ cùng Vân Phụng Khải cùng xuất hiện.
“Hiên Viên Dã, ngươi đã biết tội của mình chưa?” Hiên Viên Minh nhìn Hàn Chỉ với ánh mắt lạnh lẽo. Hắn ta dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà có thể có được Vân Liệt Diễm? Bảy năm trước hắn đã không phục, bây giờ hắn vẫn không phục!
“Nếu Hoàng thượng không có chuyện gì đặc biệt, vẫn nên trở về hoàng cung đi, Tứ vương phủ không tiếp khách” Hàn Chỉ liếc mắt, hai Ngự Lâm quân vừa định tiến lên đã bị hù cho lui về sau vài bước.
“Đóng cổng!” Hàn Chỉ phất tay áo, xoay người vào trong, lười phải nhìn đến Hiên Viên Minh.
“Hiên Viên Dã, ngươi đứng lại cho trẫm!” Hiên Viên Minh nhìn thấy Hàn Chỉ không để mình vào mắt, trong lòng càng thêm tức giận. Tại sao từ nhỏ hắn đã có được mọi thứ, lại vẫn kém hơn so với Hiên Viên Dã? Khi còn nhỏ, phụ hoàng yêu thương hắn, dường như lúc nào cũng dẫn hắn theo phía sau, thường xuyên khen ngợi hắn. Nhìn thấy huynh đệ tỷ muội khác nhìn mình với ánh mắt hâm mộ, lúc đó hắn cũng cảm thấy mình là giỏi nhất.
Có một lần đến học đường, sư phụ khen ngợi Hiên Viên Phong cùng Hiên Viên Dã, nói bọn họ học rất tốt. Hắn không phục, sau đó phụ hoàng đến kiểm tra năng lực học tập của các hoàng tử, lại khen ngợi hắn, mà đối với lời khen của sư phụ giành cho Hiên Viên Phong cùng Hiên Viên Dã, ông ta lại dùng vẻ mặt im lặng. Sau khi phụ hoàng trở về, tất cả mọi người đều không chơi với hắn, nói hắn không có bản lĩnh thật sự, chỉ ỷ vào sự yêu thương trẫm của phụ hoàng.
Hắn không phục, cho nên đánh nhau với bọn họ. Cuối cùng, phụ hoàng trách phạt vẫn là những người khác như trước, không hề trách hắn.
Lúc đó hắn không biết mình nên kiêu ngạo hay như thế nào, hắn cũng không hiểu tại sao phụ hoàng lại làm như vậy. Thế nhưng từ đó về sau, cho dù là chuyện gì hắn cũng đều cố gắng, mọi chuyện đều muốn ganh đua cao thấp với Hiên Viên Dã. Hiên Viên Dã ra biên cương, xây dựng chiến công, trở thành ‘chiến thần’ của Đông Thịnh quốc, hắn không phục, hắn cũng muốn đi. Thế nhưng cho dù hắn có đánh lui quân địch thì vẫn không có người chúc mừng hắn.
Cho đến khi Hiên Viên Dã bị hủy dung, rời khỏi kinh thành, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, ánh mắt của mọi người mới dần dần chuyển đến người hắn. Những năm đó, hắn vui sướng đến không ai bì nổi. Đến tận lúc biết tin phụ hoàng tứ hôn cho hắn với ngốc tử Vân Liệt Diễm kia, hắn ngay lập tức đứng ra từ hôn.
Không ngờ, lại chạm phải cái đinh!
Từ đó trở đi, hắn không đội trời chung với Vân Liệt Diễm, luôn kiếm chuyện với nàng, luôn không muốn nàng sống an ổn.
Vừa nghe thấy nàng muốn đến Yến thành, hắn liền không từ thủ đoạn ngăn cản nàng. Hắn không muốn nàng ở cùng một chỗ với Hiên Viên Dã. Nàng không phải là thích hắn sao? Nàng luôn lẽo đẽo theo sau lưng hắn, chảy nước miếng với hắn, tại sao bây giờ lại thích người khác?
Mà người kia, tại sao lại là Hiên Viên Dã?
“Khám xét Tứ vương phủ cho trẫm!” Hiên Viên Minh siết chặt hai nắm đấm, nghiêm nghị quát.
“Xin hoàng thượng nghĩ lại!” Vân Húc Nghiêu quả thật không thể hiểu Hiên Viên Minh đang làm cái gì. Hắn ta điên rồi sao? Tứ vương gia võ công cao cường, nếu ra tay, ai có thể ngăn được? Huống hồ, những người bên cạnh Tứ vương gia cũng đều là cao thủ.
“Trẫm mặc kệ, trẫm nhất quyết phải khiến hắn chết!” Hiên Viên Minh nhắm mắt lại Nếu hắn ta không quay lại, nếu Vân Liệt Diễm không gả cho hắn ta, vậy thì tất cả cũng sẽ không trở thành tình cảnh như lúc này.
Hắn không thích ngôi vị hoàng đế, nhưng chính bọn họ đã từng bước đẩy hắn đến hoàn cảnh này.
Hắn thừa nhận, mỗi lần nghĩ đến Vân Liệt Diễm, hắn đều muốn nổi điên. Nhất là lúc biết nàng đã chết, hắn thật sự hối hận vì đã từ hôn, hối hận vì đã không ngay lập tức cưới nàng. Nghĩ đến Vân Liệt Diễm đã thành phu thê với Hiên Viên Dã, hắn lại càng thêm thống hận. Hận không thể giết hết bọn họ, để tất cả bọn họ chôn cùng Vân Liệt Diễm.
“Báo…!” Lúc này, một Ngự Lâm quân từ trong nội cung cưỡi ngựa chạy đến, bẩm báo: “Hoàng thượng, việc lớn không tốt rồi! Nội cung cháy rồi, thế lửa quá lớn, không thể khống chế!”
“Ngươi nói cái gì?” Hiên Viên Minh quay đầu lại, nắm chặt bả vai của người đến báo tin.
“Hoàng thượng, cả nội cung lẫn Vân phủ, cùng với rất nhiều nhà cửa trong kinh thành đều cháy cả rồi, sức lửa rất lớn, vốn dĩ không thể nào khống chế được!” Tin báo khiến cho mọi người đều đổ mồ hôi lạnh, hoàng cung cùng nhiều nơi trong kinh thành vô duyên vô cớ cháy, lúc này đã hoàn toàn náo loạn.
“Báo…!” Lại có người cưỡi ngựa đến báo: “Hoàng thượng, toàn bộ võ tướng đều mưu phản, bây giờ đã bao vây kinh thành rồi!”
“Báo…!” Người nọ còn chưa xuống khỏi ngựa, một người khác đã chạy đến hô: “Hoàng thượng, dân chúng nổi dậy bạo động, quan viên địa phương yêu cầu người đưa lính đến lập tức trấn áp!”
Hiên Viên Minh sững sờ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Cút hết cho trẫm!” Hiên Viên Minh nhìn về phía Tứ vương phủ. Là hắn ta! Nhất định là hắn ta! Võ tướng mưu phản, chỉ có một khả năng, chính là mưu kế của Hiên Viên Dã.
“Người đâu? Lập tức phá cổng Tứ vương phủ. Lập tức!” Gân xanh trên trán Hiên Viên Minh run lên bần bật. Bây giờ chỉ có giết Hiên Viên Dã mới là biện pháp tốt nhất, chỉ cần hắn ta chết đi, mọi chuyện đều yên ổn.
“Hoàng thượng, người nên giải quyết những chuyện khác trước thì hơn. Nội cung bị cháy, hoàn toàn không phải là chuyện bình thường. Thái thượng hoàng cùng phi tần vẫn đều ở trong cung, hơn nữa những võ tướng đều đang bao vây kinh thành, nơi đầu tiên muốn chiếm lĩnh chính là hoàng cung!” Vân Húc Nghiêu đã biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy từ lâu. Ngôi vị hoàng đế này của Hiên Viên Minh từ đầu đã có gì đó rất đáng nghi, rõ ràng là do Tứ vương gia động tay động chân, hôm nay chỉ sợ là muốn thu hồi lại.
“Chuyện này nhất định phải giải quyết! Tất cả đều do một mình hắn ta gây nên, chỉ cần hắn ta chết thì tất cả mọi chuyện đều sẽ được giải quyết” Hiên Viên Minh lại bình tĩnh một cách dị thường. Hắn ngước mắt nhìn cánh cổng lớn của Tứ vương phủ, bây giờ nhất định phải có một người chết!
“Hoàng thượng, đã là lúc nào rồi rồi mà người còn đấu đá với Tứ vương gia? Diễm nhi đã chết, sẽ không trở về nữa. Cho dù người có giết Tứ vương gia, vĩnh viễn cũng không thay đổi được sự thật này, lại càng không thay đổi danh phận Tứ vương phi của nàng!” Vân Húc Nghiêu thật sự rất muốn tát một cái lên mặt Hiên Viên Minh, hắn muốn đánh cho hắn ta tỉnh táo lại.
Nếu quả thật yêu đến như vậy, tại sao lúc trước cứ phải tổn thương Vân Liệt Diễm hết lần này đến lần khác? Nếu như ngay từ đầu hắn ta quan tâm đến Diễm nhi, ra tay bảo vệ nàng, không để cho nàng chịu bất kỳ tổn thương nào, làm sao có thể xảy ra tình trạng của ngày hôm nay? Nếu như không phải hắn cố ý từ hôn, cũng sẽ không có một màn phụ thân ép buộc Diễm nhi. Nếu như Diễm nhi được gả đến Thất vương phủ, nàng làm sao có thể tham gia đại hội tìm người thừa kế, lại làm sao có thể phá hủy dung mạo của Vũ nhi? Nếu Vũ nhi không bị hủy dung, làm sao có thể liều mạng muốn báo thù? Nếu như Diễm nhi không bị ép đến đường cùng, nàng làm sao có thể bỏ đi?
Hiên Viên Minh lúc đó không bảo vệ nàng, tình trạng như hôm nay thì hắn ta có thể trách được ai đây? Hắn ta dựa vào cái gì để gây phiền phức cho Tứ vương gia? Dựa vào cái gì để cầm những lý do ‘đường hoàng’ kia để che dấu cõi lòng nhát gan của mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.