Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần
Quyển 4 - Chương 143: Đã từng yêu một người như thế (2)
Khương Lê
12/02/2016
Vân Liệt Diễm từng bước đi đến bên cạnh
Ngân Linh Nhi. Thần kinh Ngân Linh Nhi kéo căng, Vân Liệt Diễm tạo cho
nàng cảm giác áp bức quá mạnh mẽ. Nếu như trên đời này ngoại trừ Vàng là người mà Ngân Linh Nhi không muốn gặp nhất, tiếp sau đó không thể nghi
ngờ chính là đôi phu thê biến thái Vân Liệt Diễm và Hàn Chỉ. Người trước so với người sau càng tàn nhẫn độc ác hơn, mà quan trọng nhất chính là
không một ai nhìn nàng bằng sắc mặt tốt. Chuyện xảy ra năm đó cũng không phải là lỗi của nàng, tại sao tất cả lại đổ lên người nàng?
Ngân Linh Nhi không phục, nhưng lại không còn cách nào khác.
Vân Liệt Diễm đi đến trước mặt Ngân Linh Nhi, vươn tay bóp cổ nàng ta, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch tự bao giờ.
“Tại sao ngươi vẫn còn sống?” Ánh mắt Vân Liệt Diễm quét vài vòng trên mặt Ngân Linh Nhi, cuối cùng rơi xuống trên người Thiểm Thiểm đang quỳ.
“Mẹ, Linh nhi dù sao cũng là sư muội của con, tại sao mẹ chứ ép nàng vào chỗ chết vậy?” Thiểm Thiểm không rõ, cha nổi tiếng chán ghét nữ nhân cho nên không thích Ngân Linh Nhi cũng đúng. Thế nhưng còn mẹ thì sao? Dường như là từ ánh mắt đầu tiên, mẹ đã chán ghét nàng. Ngân Linh Nhi chưa từng chọc giận mẹ chuyện gì cơ mà.
Lời nói của Thiểm Thiểm làm cho Vân Liệt Diễm híp mắt, bàn tay khẽ siết chặt. Khuôn mặt Ngân Linh Nhi đỏ bừng, đau đến rơi nước mắt
Vân Liệt Diễm giơ tay tát lên mặt Ngân Linh Nhi, nàng ta như một con bướm gãy cánh ngã nhào trên đất, nước mắt không ngừng tuôn trào.
“Linh nhi!” Thiểm Thiểm kinh ngạc, vội vàng đứng lên chạy đến bên cạnh Ngân Linh Nhi, đỡ nàng dậy.
Ngân Linh Nhi vươn tay che má, mắt nhìn Vân Liệt Diễm, đôi mắt ủy khuất đã đẫm nước.
“Tại sao lại đánh ta? Ta chỉ là thích Thiểm Thiểm, rốt cuộc thì ta sai ở đâu? Tại sao ngươi lại ghét ta như vậy? Ta đã cố gắng lấy lòng ngươi, ngươi còn muốn như thế nào? Lúc trước khi ta nói muốn gả cho Thiểm Thiểm, hắn nói phải có sự đồng ý của phụ mẫu, ta cam tâm tình nguyện theo hắn đến tận đại lục Thần Chi, chịu khổ nhiều năm, liều mạng đuổi kịp bước tiến của hắn. Tất cả cũng chỉ vì ta muốn được ở bên cạnh hắn, ta sai sao? Ngươi nói đi, ta sai hay sao?”
“Chuyện của Vàng đều do các ngươi đổ lỗi cho ta, nhưng ta thì có liên quan gì chứ? Là Thiểm Thiểm không thích nàng ta, mà chuyện nàng ta làm cho Thiểm Thiểm cũng là cam tâm tình nguyện, ta chưa hề ép bức một câu. Tại sao các ngươi đều đổ hết trách nhiệm lên người ta chứ? Không giữ được tình cảm của Thiểm Thiểm là do nàng ta vô dụng, ngươi đổ lỗi cho ta thì có tác dụng không? Ngươi giết ta thì Thiểm Thiểm có yêu nàng ta không? Ta cho ngươi biết, không bao giờ! Thiểm Thiểm sẽ không bao giờ thích nàng ta!”
“Nàng ta là gì? Bất quá cũng chỉ là súc sinh mà thôi! Nàng ta dựa vào cái gì để tranh đoạt với ta? Dựa vào cái gì chứ? Ngươi giết ta đi, ngươi giết ta đi rồi xem thử Thiểm Thiểm có thích nàng ta hay không!” Ngân Linh Nhi cũng bất chấp Thiểm Thiểm đang ở bên cạnh, khàn giọng mắng chửi Vân Liệt Diễm. Nàng dùng chút thủ đoạn thì thế nào? Nếu nàng không giở thủ đoạn thì Thiểm Thiểm bây giờ sẽ ở bên cạnh nàng sao? Cho dù Thiểm Thiểm không chịu cưới nàng, nhưng nàng vẫn ở bên cạnh hắn đó thôi. Còn nếu nàng cái gì cũng không làm thì làm sao sẽ có ngày hôm nay?
Nàng sai ở đâu? Yêu một người là chuyện không thể gượng ép. Vàng vô cùng thì tại sao lại đổ hết oán hận lên người nàng?
Thiểm Thiểm đã quên Vàng, thậm chí còn vĩnh viễn cũng không nhớ ra, vậy thì Vân Liệt Diễm phát hỏa với nàng làm gì? Có khả năng giết nàng thì sao? Quên chính là quên, mà không nhớ ra chính là không nhớ ra!
Vĩnh viễn Thiểm Thiểm cũng sẽ không nhớ ra súc sinh kia! Vĩnh viễn cũng sẽ không!
Vân Liệt Diễm giơ roi lên, lại bị Thiểm Thiểm bắt được. Hắn hoảng hốt nói: “Mẹ mau nói cho con biết chuyện năm đó đi!”
Tại sao? Tại sao chỉ có mỗi hắn là không nhớ?
“Được!” Vân Liệt Diễm ném roi sang một bên, ánh mắt dừng trên người Ngân Linh Nhi, nói: “Ngươi không phục phải không? Ngươi không rõ vì sao ta đánh ngươi phải không?”
“Đúng vậy! Ta không phục! Ta không phục!” Nàng không phục, dựa vào cái gì chứ?
“Nếu ngươi đã không phục, vậy thì chúng ta đánh cược đi” Vân Liệt Diễm từ trên cao nhìn xuống nàng ta, nói: “Thời hạn một năm, nếu Thiểm Thiểm có thể yêu Vàng thì ta sẽ cho ngươi nếm thử mủi vị của thiên đao vạn quả, cho ngươi thống khổ sống không bằng chết. Đó cũng là những gì mà ngươi đáng phải chịu, là hậu quả tự ngươi gieo nên. Nếu Thiểm Thiểm không thể yêu Vàng, vậy thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi, từ nay về sau sẽ không bao giờ quan tâm đến bất kỳ chuyện gì liên quan đến hai người các ngươi nữa”
“Sao? Dám cược không?” Vân Liệt Diễm nhìn chằm chằm nàng ta.
“Cược thì cược! Hắn sẽ không yêu nàng ta! Nhất định không yêu!” Ngân Linh Nhi nhìn Vân Liệt Diễm chằm chằm. Nàng sẽ không để cho Thiểm Thiểm yêu Vàng, có chết cũng không!
“Vậy ta mỏi mắt mong chờ!” Vân Liệt Diễm phất tay áo đi đến bên long sàn ôm lấy Tạp Tạp đang mở mắt tò mò nhìn cục diện vừa xảy ra. Nơi này thật sự khiến cho nàng không thoải mái, rất không thoải mái.
Ngân Linh Nhi ôm lấy cánh tay Thiểm Thiểm, diễu võ dương oai nhìn Vân Liệt Diễm.
“Đủ rồi!” Một đôi mắt sắc lạnh của Thiểm Thiểm lướt qua Ngân Linh Nhi và Vân Liệt Diễm, nói: “Hai người xem con là cái gì? Chuyện tình cảm của con là của con, không cần hai người lấy ra làm tiền đặt cược!”
Vân Liệt Diễm âm thầm cười hả hê, xem ra thằng nhóc này đã bị chọc giận rồi.
“Linh nhi, ta không biết rốt cuộc muội đã giấu ta chuyện gì, nhưng ta sẽ tự mình tra rõ. Ta luôn xem muội là sư muội, nếu muội ở đây mà thấy không thoải mái thì hãy trở về đại lục Tranh Vanh làm công chúa của mình đi, đừng ở đây nữa. Ta không thích khiến cho mẹ ta khó chịu!” Thiểm Thiểm nhíu mày. Hắn chưa từng thích Ngân Linh Nhi, hắn cũng không phải không biết đến tình cảm của nàng giành cho hắn. Từ đầu hắn đã biết, không phải hắn chưa từng thử chấp nhận, nhưng lúc hắn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì đã bị mẹ tiện tay cắt đứt.
Trong lòng của hắn luôn thấy thiếu thiếu một thứ gì đó, cho tới tận bây giờ mà hắn vẫn không biết đó là thứ gì. Hắn từng nghĩ có lẽ cảm giác trống vắng này là vì một người, nhưng hắn cam đoan đó không phải là Ngân Linh Nhi.
Để nàng ở lại đây cũng chỉ vì thương tiếc nàng nhiều năm đi theo hắn, cũng không phải có tình cảm gì đặc biệt. Nhiều lắm thì hắn cũng chỉ xem nàng như muội muội hoặc sư huynh muội, cảm thấy bản thân mình có trách nhiệm chăm sóc cho nàng, không hơn không kém.
“Còn nữa, hình phạt thiên đao vạn quả tàn khốc như vậy không phải là phong cách của mẹ, tại sao mẹ lại dùng nó để cá cược với Linh nhi? Nàng cũng chỉ là ngang ngược một chút, cũng chưa từng làm chuyện gì xấu cả” Thiểm Thiểm thật sự không rõ, hắn luôn sùng bái mẹ. Tuy mẹ không hẳn là người một nhưng hình phạt thiên đao vạn quả đó phải là hận một người đến trình độ nào mới có thể sử dụng đây?
Vân Liệt Diễm híp híp mắt. Nàng tàn nhẫn sao?
“Sớm muộn gì cũng có một ngày con hiểu vì sao hôm nay mẹ làm như vậy!” Vân Liệt Diễm ôm Tạp Tạp, nói với Hàn Chỉ: “A Chỉ, chúng ta đi thôi!”
Tức chết nàng! Thiểm Thiểm trước đây đáng yêu bao nhiêu thì bây giờ lại không hiểu chuyện bấy nhiêu! Nàng muốn nó lớn tới chừng này, không có công lao cũng có khổ lao, vậy mà dám chọc giận nàng!
Tạp Tạp úp sấp trên bả vai Vân Liệt Diễm, vẫy vẫy tay với Thiểm Thiểm: “Kha Kha…”
“Ca ca cái rắm! Con nghe kỹ cho lão nương, sau này con mà dám hỗn láo giống thằng nhóc kia, lão nương sẽ bóp chết con cho đỡ lãng phí không khí!” Vân Liệt Diễm ném Tạp Tạp cho Hàn Chỉ, quay đầu đi thẳng.
Ra ngoài điện, khuôn mặt của Vân Liệt Diễm vẫn đen thui.
“Chuyện này cũng không hoàn toàn là lỗi của Thiểm Thiểm. Chúng ta đều biết chuyện gì đã xảy ra, biết Vàng đã trả giá nhiều như vậy vì Thiểm Thiể, nhưng Thiểm Thiểm hoàn toàn không biết gì cả. Bây giờ Vàng đối với nó chẳng khác gì một người xa lạ, nàng có ép nó cũng không nhớ được. Chuyện này không gấp gáp được!” Hàn Chỉ nhìn thấy Vân Liệt Diễm vẫn chưa nguôi giận bèn an ủi.
Vân Liệt Diễm lắc lắc đầu, nói: “Ta cũng biết không phải hoàn toàn là lỗi của nó, nhưng thái độ lúc nãy của nó chẳng khác nào không biết phân biệt đúng sai. Lúc trước rõ ràng là Ngân Linh Nhi gây họa mới khiến Thiểm Thiểm ra tay giúp nàng ta, cuối cùng Vàng lại phải chịu cái cảnh hồn phi phách tán để cứu cả hai đứa nó. Sao ta không trách cho được?”
Nếu là lúc trước thì Vân Liệt Diễm nhất định sẽ vung một tay cho Ngân Linh Nhi chết tươi, nhưng bây giờ nàng ta vẫn chưa thể chết được, ít nhất cũng không thể để cho nàng ta chết một cách tử tế. Nếu Ngân Linh Nhi chết, những chuyện nàng ta đã gây ra cũng không thể xóa bỏ. Không sai, có thể trong lòng Ngân Linh Nhi thật sự thích Thiểm Thiểm, vì để được ở bên cạnh Thiểm Thiểm nên nàng ta mới giở thủ đoạn. Thế nhưng nàng ta không nên vì bản thân mình mà tổn thương người khác, không thể xóa bỏ trí nhớ của Thiểm Thiểm về Vàng. Từ trước đến nay nàng khinh thường nhất chính là loại người giở thủ đoạn này, từ sâu đáy lòng nàng trần trụi khinh thường Ngân Linh Nhi kia.
“Về Thần Điện sao?” Hàn Chỉ đương nhiêu hiểu suy nghĩ trong lòng Vân Liệt Diễm. Cảm tình giữa Thiểm Thiểm và nàng vô cùng đặc biệt, nó theo Vân Liệt Diễm trôi qua những ngày khổ sở nhất, luôn luôn bầu bạn với nàng. Cho nên trong lòng Vân Liệt Diễm, không gì có thể thay thế được Thiểm Thiểm. Nếu không phải do Thiểm Thiểm làm ra những chuyện khốn kiếp như thế, Vân Liệt Diễm cũng sẽ không nhẫn tâm đánh nó.
“Đến chỗ Vàng đi, chuyện này ta đã nói thì phải làm. Ta đến gặp Vàng, hỏi con bé muốn như thế nào” Nếu Vàng đã buông bỏ tất cả, vậy thì nàng cũng không ép bức bọn nhỏ nữa. Chúng đều là con của nàng, chỉ cần bọn chúng hạnh phúc là được rồi.
Hàn Chỉ gật gật đầu.
Lúc xây dựng nên đế quốc, Thiểm Thiểm ban ra hai phủ công chúa, một cho Vàng, một cho Đóa Đóa. Chẳng qua Đóa Đóa chưa từng ở lại nơi đó, mà Vàng thì cũng vì giúp đỡ Thiểm Thiểm nên mới đến đó ở.
Bốn người đến phủ công chúa của Vàng liền gặp nàng.
“Cha mẹ, sao hai người lại đến đây?” Nhìn thấy Vân Liệt Diễm cùng Hàn Chỉ, Vàng hoàn toàn kinh ngạc. Đã rất lâu rồi nàng không gặp hai người họ, gần đây cũng bận rộn nên không đến thăm cha mẹ.
“Đến thăm con một chút. Mẹ mạn phép xin tá túc ở đây một đêm được không?” Vân Liệt Diễm nháy nháy mắt.
“Đương nhiên là được rồi! Mẹ, con gọi người dọn dẹp phòng” Vàng vui vẻ khi thấy Vân Liệt Diễm đến, vội vàng sai người chuẩn bị nơi ở.
“Trễ thế rồi mà sao con chưa ngủ? Ngày mai con có bận không? Mẹ con chúng ta đi mua sắm một trận cho đã nhé?” Vân Liệt Diễm kéo kéo tay Vàng, thân thiết hỏi.
“Được ạ! Cha mẹ nghỉ ngơi sớm một chút nhé” Vàng gật đầu chào Vân Liệt Diễm và Hàn Chỉ, sau đó rời khỏi phòng.
Vân Liệt Diễm nhìn bóng lưng Vàng, âm thầm suy nghĩ. Chẳng lẽ nàng đã xen vào chuyện người khác sao? Vàng dường như sống rất thanh thản.
Bên này, Vàng vừa trở về phòng lại nhìn thấy một người đang ngồi trên giường mình. Không ngờ lại là Thiểm Thiểm!
“Hoàng thượng đến đây có chuyện gì sao?” Vàng có chút kinh ngạc.
“Giữa chúng ta vẫn cần xa lạ như vậy sao?” Thiểm Thiểm không hờn giận. Nàng vẫn luôn nhẹ nhàng vui vẻ với người khác, chỉ đối với một mình hắn là không mặn không nhạt. Không lấy được đáp án từ chỗ mẹ, mà Ngân Linh Nhi lại càng không hé miệng, cho nên hắn đến đây tìm nàng. Thế nhưng không ngờ cha mẹ không về Thần Điện mà lại đến đây.
“Ca ca!” Do dự một chút, Vàng lại nhìn Thiểm Thiểm hỏi: “Đến tìm cha mẹ sao? Hai người họ vừa nghỉ ngơi rồi, nếu có chuyện gì thì chờ ngày mai đi”
Một tiếng gọi ‘ca ca’ lại khiến cho Thiểm Thiểm chấn động. Hắn hoang mang nhớ lại, hình như cũng có một thanh âm dịu dàng từng gọi hắn như thế.
“Vàng!” Thiểm Thiểm nắm lấy tay nàng, nói: “Ta là đến tìm nàng!”
“Ca ca buông tay ta ra đã” Vàng muốn rút tay về lại bị Thiểm Thiểm kéo mạnh vào lòng hắn, sau đó nè dùng thân thể mình đè lên nàng.
Cả người Vàng lập tức cứng đờ, nàng không biết Thiểm Thiểm muốn làm cái gì. Thế nhưng càng khiến nàng không ngờ đến, Thiểm Thiểm lại cúi đầu chặn môi nàng. Đôi môi lạnh lẽo lại dán vào bờ môi mềm mại, dù chỉ là chạm nhẹ nhưng lại khiến nàng chấn động mạnh mẽ. Thậm chí, nàng còn quên phải phản kháng.
Đây là lần đầu tiên Thiểm Thiểm lại cảm thấy môi nữ nhân lại mềm mại đến thế, khiến cho tâm hắn nhộn nhạo. Trong nháy mắt, nửa thân dưới của hắn xuất hiện phản ứng. Đôi mắt Thiểm Thiểm khẽ nheo lại, tại sao nàng lại làm cho hắn mẫn cảm như thế? Nữ nhân khác cho dù trêu trọc hắn thế nào cũng chỉ phản ứng một chút mà thôi, chưa từng giống như bây giờ. Hắn khát vọng, khát vọng có được nhiều hơn như thế.
Hắn sao vậy?
Đại não dường như không còn khống chế được động tác của hắn. Thiểm Thiểm theo bản năng, đầu lưỡi cạy mở hàm răng của nàng, xâm nhập vào miệng nàng, dây dưa với nàng. Bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve thân mình mềm mại, ánh mắt càng thêm sâu sắc.
“Ưm…” Kích thích chưa bao giờ có kia lại khiến hắn rên khẽ, hai ba đường đã khiến quần áo nàng rối loạn. Hắn xoa xoa bờ ngực mềm mại của nàng, nhưng như vậy cũng không hoàn toàn thỏa mãn được hắn, hắn khát vọng nhiều hơn thế. Đôi mắt của Thiểm Thiểm đã biến thành một màu tím sẫm.
“Roẹt” một tiếng, hắn xé nát quần áo nàng.
Hắn muốn nhiều hơn thế, như vậy vẫn chưa đủ, chưa đủ!
Hơi lạnh đột nhiên xuất hiện khiến cho Vàng tỉnh táo lại, nàng vươn tay đẩy Thiểm Thiểm ra, vội vàng kéo quần áo đã rách che lạ ngực mình rồi xoay người xuống giường.
“Ca ca, xin tự trọng!” Vàng nắm chặt quần áo trước ngực, trong đầu rồi bời. Nàng sao vậy? Sao nàng có thể như vậy? Hắn và nàng không thể có tương lai, nàng nên buông tay mới phải, tại sao lại còn chìm đắm trong nụ hôn của hắn?
Nàng chỉ từng yêu hắn mà thôi, không hơn. Nàng đã chết một lần, nếu còn không học được cách buông tay, vĩnh viễn nàng cũng không thể siêu sinh.
Ngân Linh Nhi không phục, nhưng lại không còn cách nào khác.
Vân Liệt Diễm đi đến trước mặt Ngân Linh Nhi, vươn tay bóp cổ nàng ta, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch tự bao giờ.
“Tại sao ngươi vẫn còn sống?” Ánh mắt Vân Liệt Diễm quét vài vòng trên mặt Ngân Linh Nhi, cuối cùng rơi xuống trên người Thiểm Thiểm đang quỳ.
“Mẹ, Linh nhi dù sao cũng là sư muội của con, tại sao mẹ chứ ép nàng vào chỗ chết vậy?” Thiểm Thiểm không rõ, cha nổi tiếng chán ghét nữ nhân cho nên không thích Ngân Linh Nhi cũng đúng. Thế nhưng còn mẹ thì sao? Dường như là từ ánh mắt đầu tiên, mẹ đã chán ghét nàng. Ngân Linh Nhi chưa từng chọc giận mẹ chuyện gì cơ mà.
Lời nói của Thiểm Thiểm làm cho Vân Liệt Diễm híp mắt, bàn tay khẽ siết chặt. Khuôn mặt Ngân Linh Nhi đỏ bừng, đau đến rơi nước mắt
Vân Liệt Diễm giơ tay tát lên mặt Ngân Linh Nhi, nàng ta như một con bướm gãy cánh ngã nhào trên đất, nước mắt không ngừng tuôn trào.
“Linh nhi!” Thiểm Thiểm kinh ngạc, vội vàng đứng lên chạy đến bên cạnh Ngân Linh Nhi, đỡ nàng dậy.
Ngân Linh Nhi vươn tay che má, mắt nhìn Vân Liệt Diễm, đôi mắt ủy khuất đã đẫm nước.
“Tại sao lại đánh ta? Ta chỉ là thích Thiểm Thiểm, rốt cuộc thì ta sai ở đâu? Tại sao ngươi lại ghét ta như vậy? Ta đã cố gắng lấy lòng ngươi, ngươi còn muốn như thế nào? Lúc trước khi ta nói muốn gả cho Thiểm Thiểm, hắn nói phải có sự đồng ý của phụ mẫu, ta cam tâm tình nguyện theo hắn đến tận đại lục Thần Chi, chịu khổ nhiều năm, liều mạng đuổi kịp bước tiến của hắn. Tất cả cũng chỉ vì ta muốn được ở bên cạnh hắn, ta sai sao? Ngươi nói đi, ta sai hay sao?”
“Chuyện của Vàng đều do các ngươi đổ lỗi cho ta, nhưng ta thì có liên quan gì chứ? Là Thiểm Thiểm không thích nàng ta, mà chuyện nàng ta làm cho Thiểm Thiểm cũng là cam tâm tình nguyện, ta chưa hề ép bức một câu. Tại sao các ngươi đều đổ hết trách nhiệm lên người ta chứ? Không giữ được tình cảm của Thiểm Thiểm là do nàng ta vô dụng, ngươi đổ lỗi cho ta thì có tác dụng không? Ngươi giết ta thì Thiểm Thiểm có yêu nàng ta không? Ta cho ngươi biết, không bao giờ! Thiểm Thiểm sẽ không bao giờ thích nàng ta!”
“Nàng ta là gì? Bất quá cũng chỉ là súc sinh mà thôi! Nàng ta dựa vào cái gì để tranh đoạt với ta? Dựa vào cái gì chứ? Ngươi giết ta đi, ngươi giết ta đi rồi xem thử Thiểm Thiểm có thích nàng ta hay không!” Ngân Linh Nhi cũng bất chấp Thiểm Thiểm đang ở bên cạnh, khàn giọng mắng chửi Vân Liệt Diễm. Nàng dùng chút thủ đoạn thì thế nào? Nếu nàng không giở thủ đoạn thì Thiểm Thiểm bây giờ sẽ ở bên cạnh nàng sao? Cho dù Thiểm Thiểm không chịu cưới nàng, nhưng nàng vẫn ở bên cạnh hắn đó thôi. Còn nếu nàng cái gì cũng không làm thì làm sao sẽ có ngày hôm nay?
Nàng sai ở đâu? Yêu một người là chuyện không thể gượng ép. Vàng vô cùng thì tại sao lại đổ hết oán hận lên người nàng?
Thiểm Thiểm đã quên Vàng, thậm chí còn vĩnh viễn cũng không nhớ ra, vậy thì Vân Liệt Diễm phát hỏa với nàng làm gì? Có khả năng giết nàng thì sao? Quên chính là quên, mà không nhớ ra chính là không nhớ ra!
Vĩnh viễn Thiểm Thiểm cũng sẽ không nhớ ra súc sinh kia! Vĩnh viễn cũng sẽ không!
Vân Liệt Diễm giơ roi lên, lại bị Thiểm Thiểm bắt được. Hắn hoảng hốt nói: “Mẹ mau nói cho con biết chuyện năm đó đi!”
Tại sao? Tại sao chỉ có mỗi hắn là không nhớ?
“Được!” Vân Liệt Diễm ném roi sang một bên, ánh mắt dừng trên người Ngân Linh Nhi, nói: “Ngươi không phục phải không? Ngươi không rõ vì sao ta đánh ngươi phải không?”
“Đúng vậy! Ta không phục! Ta không phục!” Nàng không phục, dựa vào cái gì chứ?
“Nếu ngươi đã không phục, vậy thì chúng ta đánh cược đi” Vân Liệt Diễm từ trên cao nhìn xuống nàng ta, nói: “Thời hạn một năm, nếu Thiểm Thiểm có thể yêu Vàng thì ta sẽ cho ngươi nếm thử mủi vị của thiên đao vạn quả, cho ngươi thống khổ sống không bằng chết. Đó cũng là những gì mà ngươi đáng phải chịu, là hậu quả tự ngươi gieo nên. Nếu Thiểm Thiểm không thể yêu Vàng, vậy thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi, từ nay về sau sẽ không bao giờ quan tâm đến bất kỳ chuyện gì liên quan đến hai người các ngươi nữa”
“Sao? Dám cược không?” Vân Liệt Diễm nhìn chằm chằm nàng ta.
“Cược thì cược! Hắn sẽ không yêu nàng ta! Nhất định không yêu!” Ngân Linh Nhi nhìn Vân Liệt Diễm chằm chằm. Nàng sẽ không để cho Thiểm Thiểm yêu Vàng, có chết cũng không!
“Vậy ta mỏi mắt mong chờ!” Vân Liệt Diễm phất tay áo đi đến bên long sàn ôm lấy Tạp Tạp đang mở mắt tò mò nhìn cục diện vừa xảy ra. Nơi này thật sự khiến cho nàng không thoải mái, rất không thoải mái.
Ngân Linh Nhi ôm lấy cánh tay Thiểm Thiểm, diễu võ dương oai nhìn Vân Liệt Diễm.
“Đủ rồi!” Một đôi mắt sắc lạnh của Thiểm Thiểm lướt qua Ngân Linh Nhi và Vân Liệt Diễm, nói: “Hai người xem con là cái gì? Chuyện tình cảm của con là của con, không cần hai người lấy ra làm tiền đặt cược!”
Vân Liệt Diễm âm thầm cười hả hê, xem ra thằng nhóc này đã bị chọc giận rồi.
“Linh nhi, ta không biết rốt cuộc muội đã giấu ta chuyện gì, nhưng ta sẽ tự mình tra rõ. Ta luôn xem muội là sư muội, nếu muội ở đây mà thấy không thoải mái thì hãy trở về đại lục Tranh Vanh làm công chúa của mình đi, đừng ở đây nữa. Ta không thích khiến cho mẹ ta khó chịu!” Thiểm Thiểm nhíu mày. Hắn chưa từng thích Ngân Linh Nhi, hắn cũng không phải không biết đến tình cảm của nàng giành cho hắn. Từ đầu hắn đã biết, không phải hắn chưa từng thử chấp nhận, nhưng lúc hắn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì đã bị mẹ tiện tay cắt đứt.
Trong lòng của hắn luôn thấy thiếu thiếu một thứ gì đó, cho tới tận bây giờ mà hắn vẫn không biết đó là thứ gì. Hắn từng nghĩ có lẽ cảm giác trống vắng này là vì một người, nhưng hắn cam đoan đó không phải là Ngân Linh Nhi.
Để nàng ở lại đây cũng chỉ vì thương tiếc nàng nhiều năm đi theo hắn, cũng không phải có tình cảm gì đặc biệt. Nhiều lắm thì hắn cũng chỉ xem nàng như muội muội hoặc sư huynh muội, cảm thấy bản thân mình có trách nhiệm chăm sóc cho nàng, không hơn không kém.
“Còn nữa, hình phạt thiên đao vạn quả tàn khốc như vậy không phải là phong cách của mẹ, tại sao mẹ lại dùng nó để cá cược với Linh nhi? Nàng cũng chỉ là ngang ngược một chút, cũng chưa từng làm chuyện gì xấu cả” Thiểm Thiểm thật sự không rõ, hắn luôn sùng bái mẹ. Tuy mẹ không hẳn là người một nhưng hình phạt thiên đao vạn quả đó phải là hận một người đến trình độ nào mới có thể sử dụng đây?
Vân Liệt Diễm híp híp mắt. Nàng tàn nhẫn sao?
“Sớm muộn gì cũng có một ngày con hiểu vì sao hôm nay mẹ làm như vậy!” Vân Liệt Diễm ôm Tạp Tạp, nói với Hàn Chỉ: “A Chỉ, chúng ta đi thôi!”
Tức chết nàng! Thiểm Thiểm trước đây đáng yêu bao nhiêu thì bây giờ lại không hiểu chuyện bấy nhiêu! Nàng muốn nó lớn tới chừng này, không có công lao cũng có khổ lao, vậy mà dám chọc giận nàng!
Tạp Tạp úp sấp trên bả vai Vân Liệt Diễm, vẫy vẫy tay với Thiểm Thiểm: “Kha Kha…”
“Ca ca cái rắm! Con nghe kỹ cho lão nương, sau này con mà dám hỗn láo giống thằng nhóc kia, lão nương sẽ bóp chết con cho đỡ lãng phí không khí!” Vân Liệt Diễm ném Tạp Tạp cho Hàn Chỉ, quay đầu đi thẳng.
Ra ngoài điện, khuôn mặt của Vân Liệt Diễm vẫn đen thui.
“Chuyện này cũng không hoàn toàn là lỗi của Thiểm Thiểm. Chúng ta đều biết chuyện gì đã xảy ra, biết Vàng đã trả giá nhiều như vậy vì Thiểm Thiể, nhưng Thiểm Thiểm hoàn toàn không biết gì cả. Bây giờ Vàng đối với nó chẳng khác gì một người xa lạ, nàng có ép nó cũng không nhớ được. Chuyện này không gấp gáp được!” Hàn Chỉ nhìn thấy Vân Liệt Diễm vẫn chưa nguôi giận bèn an ủi.
Vân Liệt Diễm lắc lắc đầu, nói: “Ta cũng biết không phải hoàn toàn là lỗi của nó, nhưng thái độ lúc nãy của nó chẳng khác nào không biết phân biệt đúng sai. Lúc trước rõ ràng là Ngân Linh Nhi gây họa mới khiến Thiểm Thiểm ra tay giúp nàng ta, cuối cùng Vàng lại phải chịu cái cảnh hồn phi phách tán để cứu cả hai đứa nó. Sao ta không trách cho được?”
Nếu là lúc trước thì Vân Liệt Diễm nhất định sẽ vung một tay cho Ngân Linh Nhi chết tươi, nhưng bây giờ nàng ta vẫn chưa thể chết được, ít nhất cũng không thể để cho nàng ta chết một cách tử tế. Nếu Ngân Linh Nhi chết, những chuyện nàng ta đã gây ra cũng không thể xóa bỏ. Không sai, có thể trong lòng Ngân Linh Nhi thật sự thích Thiểm Thiểm, vì để được ở bên cạnh Thiểm Thiểm nên nàng ta mới giở thủ đoạn. Thế nhưng nàng ta không nên vì bản thân mình mà tổn thương người khác, không thể xóa bỏ trí nhớ của Thiểm Thiểm về Vàng. Từ trước đến nay nàng khinh thường nhất chính là loại người giở thủ đoạn này, từ sâu đáy lòng nàng trần trụi khinh thường Ngân Linh Nhi kia.
“Về Thần Điện sao?” Hàn Chỉ đương nhiêu hiểu suy nghĩ trong lòng Vân Liệt Diễm. Cảm tình giữa Thiểm Thiểm và nàng vô cùng đặc biệt, nó theo Vân Liệt Diễm trôi qua những ngày khổ sở nhất, luôn luôn bầu bạn với nàng. Cho nên trong lòng Vân Liệt Diễm, không gì có thể thay thế được Thiểm Thiểm. Nếu không phải do Thiểm Thiểm làm ra những chuyện khốn kiếp như thế, Vân Liệt Diễm cũng sẽ không nhẫn tâm đánh nó.
“Đến chỗ Vàng đi, chuyện này ta đã nói thì phải làm. Ta đến gặp Vàng, hỏi con bé muốn như thế nào” Nếu Vàng đã buông bỏ tất cả, vậy thì nàng cũng không ép bức bọn nhỏ nữa. Chúng đều là con của nàng, chỉ cần bọn chúng hạnh phúc là được rồi.
Hàn Chỉ gật gật đầu.
Lúc xây dựng nên đế quốc, Thiểm Thiểm ban ra hai phủ công chúa, một cho Vàng, một cho Đóa Đóa. Chẳng qua Đóa Đóa chưa từng ở lại nơi đó, mà Vàng thì cũng vì giúp đỡ Thiểm Thiểm nên mới đến đó ở.
Bốn người đến phủ công chúa của Vàng liền gặp nàng.
“Cha mẹ, sao hai người lại đến đây?” Nhìn thấy Vân Liệt Diễm cùng Hàn Chỉ, Vàng hoàn toàn kinh ngạc. Đã rất lâu rồi nàng không gặp hai người họ, gần đây cũng bận rộn nên không đến thăm cha mẹ.
“Đến thăm con một chút. Mẹ mạn phép xin tá túc ở đây một đêm được không?” Vân Liệt Diễm nháy nháy mắt.
“Đương nhiên là được rồi! Mẹ, con gọi người dọn dẹp phòng” Vàng vui vẻ khi thấy Vân Liệt Diễm đến, vội vàng sai người chuẩn bị nơi ở.
“Trễ thế rồi mà sao con chưa ngủ? Ngày mai con có bận không? Mẹ con chúng ta đi mua sắm một trận cho đã nhé?” Vân Liệt Diễm kéo kéo tay Vàng, thân thiết hỏi.
“Được ạ! Cha mẹ nghỉ ngơi sớm một chút nhé” Vàng gật đầu chào Vân Liệt Diễm và Hàn Chỉ, sau đó rời khỏi phòng.
Vân Liệt Diễm nhìn bóng lưng Vàng, âm thầm suy nghĩ. Chẳng lẽ nàng đã xen vào chuyện người khác sao? Vàng dường như sống rất thanh thản.
Bên này, Vàng vừa trở về phòng lại nhìn thấy một người đang ngồi trên giường mình. Không ngờ lại là Thiểm Thiểm!
“Hoàng thượng đến đây có chuyện gì sao?” Vàng có chút kinh ngạc.
“Giữa chúng ta vẫn cần xa lạ như vậy sao?” Thiểm Thiểm không hờn giận. Nàng vẫn luôn nhẹ nhàng vui vẻ với người khác, chỉ đối với một mình hắn là không mặn không nhạt. Không lấy được đáp án từ chỗ mẹ, mà Ngân Linh Nhi lại càng không hé miệng, cho nên hắn đến đây tìm nàng. Thế nhưng không ngờ cha mẹ không về Thần Điện mà lại đến đây.
“Ca ca!” Do dự một chút, Vàng lại nhìn Thiểm Thiểm hỏi: “Đến tìm cha mẹ sao? Hai người họ vừa nghỉ ngơi rồi, nếu có chuyện gì thì chờ ngày mai đi”
Một tiếng gọi ‘ca ca’ lại khiến cho Thiểm Thiểm chấn động. Hắn hoang mang nhớ lại, hình như cũng có một thanh âm dịu dàng từng gọi hắn như thế.
“Vàng!” Thiểm Thiểm nắm lấy tay nàng, nói: “Ta là đến tìm nàng!”
“Ca ca buông tay ta ra đã” Vàng muốn rút tay về lại bị Thiểm Thiểm kéo mạnh vào lòng hắn, sau đó nè dùng thân thể mình đè lên nàng.
Cả người Vàng lập tức cứng đờ, nàng không biết Thiểm Thiểm muốn làm cái gì. Thế nhưng càng khiến nàng không ngờ đến, Thiểm Thiểm lại cúi đầu chặn môi nàng. Đôi môi lạnh lẽo lại dán vào bờ môi mềm mại, dù chỉ là chạm nhẹ nhưng lại khiến nàng chấn động mạnh mẽ. Thậm chí, nàng còn quên phải phản kháng.
Đây là lần đầu tiên Thiểm Thiểm lại cảm thấy môi nữ nhân lại mềm mại đến thế, khiến cho tâm hắn nhộn nhạo. Trong nháy mắt, nửa thân dưới của hắn xuất hiện phản ứng. Đôi mắt Thiểm Thiểm khẽ nheo lại, tại sao nàng lại làm cho hắn mẫn cảm như thế? Nữ nhân khác cho dù trêu trọc hắn thế nào cũng chỉ phản ứng một chút mà thôi, chưa từng giống như bây giờ. Hắn khát vọng, khát vọng có được nhiều hơn như thế.
Hắn sao vậy?
Đại não dường như không còn khống chế được động tác của hắn. Thiểm Thiểm theo bản năng, đầu lưỡi cạy mở hàm răng của nàng, xâm nhập vào miệng nàng, dây dưa với nàng. Bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve thân mình mềm mại, ánh mắt càng thêm sâu sắc.
“Ưm…” Kích thích chưa bao giờ có kia lại khiến hắn rên khẽ, hai ba đường đã khiến quần áo nàng rối loạn. Hắn xoa xoa bờ ngực mềm mại của nàng, nhưng như vậy cũng không hoàn toàn thỏa mãn được hắn, hắn khát vọng nhiều hơn thế. Đôi mắt của Thiểm Thiểm đã biến thành một màu tím sẫm.
“Roẹt” một tiếng, hắn xé nát quần áo nàng.
Hắn muốn nhiều hơn thế, như vậy vẫn chưa đủ, chưa đủ!
Hơi lạnh đột nhiên xuất hiện khiến cho Vàng tỉnh táo lại, nàng vươn tay đẩy Thiểm Thiểm ra, vội vàng kéo quần áo đã rách che lạ ngực mình rồi xoay người xuống giường.
“Ca ca, xin tự trọng!” Vàng nắm chặt quần áo trước ngực, trong đầu rồi bời. Nàng sao vậy? Sao nàng có thể như vậy? Hắn và nàng không thể có tương lai, nàng nên buông tay mới phải, tại sao lại còn chìm đắm trong nụ hôn của hắn?
Nàng chỉ từng yêu hắn mà thôi, không hơn. Nàng đã chết một lần, nếu còn không học được cách buông tay, vĩnh viễn nàng cũng không thể siêu sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.