Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần
Quyển 1 - Chương 45: Rời đi (6)
Khương Lê
02/12/2015
“Phụng Thiên, thả nha đầu kia ra, để bọn họ lập tức rời khỏi Vân gia!” Đại
trưởng lão đối với hành vi của Vân Phụng Thiên, chỉ tiếc rèn sắt không
thành thép. Người như Vân Liệt Diễm há có thể bị uy hiếp sao?
Chỉ là hi vọng nàng tranh thủ thời gian rời khỏi đây, đừng bao giờ trở về nữa!
“Đại bá phụ, Diễm nhi cho dù không trở thành gia chủ thì nàng cũng vẫn là nữ nhi của ta. Ta sẽ không để nàng rời khỏi Vân gia!”
Vân Liệt Diễm liếc Vân Phụng Thiên. Lúc này còn giả vờ là người phụ thân có tình có nghĩa, đúng là dối trá!
Vân Phụng Khải tiến lên, đem Vân Liệt Diễm che chắn phía sau: “Về chuyện Diễm nhi ra đi hay ở lãi thì chỉ có chính Diễm nhi mới có thể quyết định. Nàng có làm gia chủ hay không, đó cũng chính là chuyện của Diễm nhi. Đại ca, ta khuyên ngươi hãy thả Mộc Miên nhanh một chút, đừng sai lại càng thêm sai nữa!”
Nắm chặt tay Vân Liệt Diễm, cho dù xảy ra chuyện gì thì hắn cũng đều đứng về phía nàng.
Cho dù lúc trước nha đầu này ngốc nghếch hay thông minh, nàng đều để lại trong lòng hắn một nỗi đau khó bỏ. Hắn hi vọng nàng có thể vĩnh viễn đi theo hướng đi của mình, làm chuyện mà bản thân mong muốn, luôn luôn vui vẻ khoái hoạt. Lúc trước, ông trời đối xử với nàng không tốt, để nàng phải chịu uỷ khuất bao nhiêu năm, nay hắn không muốn nàng phải chịu khổ thêm một lần nào nữa.
Hắn, không cho phép!
Thấy bộ dáng đáng thương của nàng khi còn nhỏ, hắn lại càng hi vọng bây giờ nàng có thể làm mọi chuyện theo tâm ý của mình. Dù nàng có tuỳ hứng, có cố chấp, hắn cũng thấy đó là điều đúng đắn.
Hắn vĩnh viễn không thể quên được, vào cái ngày đại tẩu ra đi, nàng mới chỉ bảy tuổi, bị người ta khi dễ khinh khi. Mộc Miên khi đó cũng không quá chín tuổi lại phải nghĩ cách để cả hai duy trì được cuộc sống, cho nên không thể thời thời khắc khắc chăm sóc cho nàng. Nói ra thì chắc chẳng ai tin, đường đường là tiểu thư tướng phủ, vậy mà không có một hạ nhân nào đưa cơm cho nàng. Hắn thấy nàng bị hạ nhân trong phủ khi dễ, mắng nàng là kẻ đần, để nàng cô đơn ngồi xổm dưới tán cây, cắn cắn ngón tay, ngốc nghếch nhìn hắn kêu một từ “đói”. Khi đó, trái tim hắn tan nát rồi! Hắn ôm nàng vào ngực, thề cả đời này phải bảo hộ nàng thật tốt.
Hắn không chỉ một lần cố ý làm cho đại ca chú ý tới nàng, cho nàng được đãi ngộ công bằng. Lúc đó, một gia nhân nàng cũng không bằng. Đại ca thế nhưng chỉ phân phó hạ nhân chăm sóc chút ít chứ không bao giờ ngó ngàng hay hỏi han đến nàng. Thời gian lâu dần, hắn cũng không trông cậy vào đại ca nữa, hắn chỉ có thể thừa dịp lúc bản thân còn ở nhà mà ra sức lo lắng cho nàng.
Lúc này đây, nàng thật sự đã trưởng thành hơn, xinh đẹp hơn, thông minh hơn, hắn vui mừng tận đáy lòng. Chỉ là, đại ca lại một lần nữa đả thương tâm của nàng. Cho dù là hài tử như thế nào thì chúng cũng đều khát vọng được phụ mẫu quan tâm. Chỉ là, nàng rõ ràng có người thân, có gia đình, nhưng lại bị bọn họ tổn thương.
Hắn chỉ hận, mình có thể chăm sóc nàng quá ít.
Vân Liệt Diễm thấy Vân Phụng Khải áy náy nhìn nàng, mũi lại dâng lên chút chua xót. Khi nàng vẫn còn là đứa ngốc, thúc thúc thật sự đã đối xử với nàng rất tốt! Vân Liệt Diễm nắm tay Vân Phụng Khải, nhìn hắn mỉm cười an ủi.
“Tiểu thúc thúc, chúng ta đi thôi!” Vân Liệt Diễm muốn nói với hắn, nàng thật sự không quan tâm những kẻ cặn bã kia.
“Diễm nhi, ta...” Vân Phụng Thiên giơ tay lên, muôn ngăn cản Vân Liệt Diễm. Nàng nhanh chóng bước đi, kéo theo Vân Phụng Khải.
Nàng không muốn Vân Phụng Khải vì nàng mà cùng những kẻ này quần nhau một cách nhàm chán. Sau này, Vân Phụng Khải chính là thúc thúc duy nhất của nàng, Mộc Miên cũng chính là thân nhân của nàng.
“Ngươi có thể suy nghĩ chuyện thả Mộc Miên ra. Nếu ngươi không thả nàng, ta cũng có thể tự mình đi cứu nàng” Vân Liệt Diễm không quay đầu lại. Trước kia nàng sợ Mộc Miên gặp chuyện không may nên mới cùng hắn nói nhảm. Nay, nàng có muốn cùng hắn tiếp tục lảm nhảm nữa hay không, đều tuỳ theo hứng thú hiện tại.
Hàn Chỉ nói với nàng, Mộc Miên rất an toàn, nàng cũng không cố kỵ nhiều như vậy nữa.
Bây giờ nàng chưa thể vạch mặt hắn triệt để, chỉ là nhất thời cao hứng, theo chân mấy lão già này vui đùa. Vân gia, nàng muốn từ từ xử lý bọn họ mới đã ghiền!
Dám đối xử với nàng như vậy, nhất định phải trả một cái giá cực lớn!
Vân Phụng Thiên rũ tay xuống, trong mắt xuất hiện sự ảm đạm.
“Vân Liệt Diễm, ngươi đứng lại!” Hiên Viên Minh tiến lên ngăn cản đường đi của Vân Liệt Diễm. Hôm nay, hắn không thể để nàng đi như vậy!
Vân Liệt Diễm phảng phất như không nhìn thấy hắn, vượt qua.
“Ngươi là vương phi của ta, muốn đi, cũng là cùng ta trở về Thất vương phủ!” Hiên Viên Minh bá đạo túm lấy tay Vân Liệt Diễm. Vương phi của hắn, phải là đi cùng với hắn!
“Thất vương gia, ngươi mắt chó mà còn miệng thối!” Vân Liệt Diễm tới gần Hiên Viên Minh, yêu mị thổi một ngụm khí bên tai hắn: “Thất vương gia lưu luyến si mê ta như thế này, ta thật đúng là thụ sủng nhược kinh (1) nha! Chỉ là, ta không có hứng thú!”
(1) Thụ sủng nhược kinh: Được yêu mà sợ.
Vân Liệt Diễm mở to đôi mắt vô tột giống như một tiểu bạch thỏ, còn Hiên Viên Minh lại chính là lão sói xám đang bức hại nữ nhân trở thành kỹ nữ.
Hiên Viên Minh thấy biểu cảm đó của Vân Liệt Diễm, cũng không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, hận không thể lập tức biến thành lão sói xám mà một ngụm cắn chết nữ nhân chết tiệt này!
Còn Vân Phụng Khải bên cạnh chỉ nhìn Vân Liệt Diễm một cách sủng nịnh. Diễm nhi bây giờ, càng ngày càng đáng yêu!
“Ta mặc kệ! Ta nói ngươi là vương phi của ta, ngươi đừng quên, chúng ta đã có hôn ước” Nhẫn nhịn, Hiên Viên Minh cắn răng nhẫn nhịn. Hắn nhất định phải nhẫn, đợi đến khi nữ nhân này hung hăng càn quấy đủ rồi, hắn sớm muộn gì cũng sẽ khiến cho nàng hối hận không kịp.
“Thất vương gia, ép buộc như thế gì có khác gì cường hào ác bá đâu?” Vân Phụng Khải một chút cũng không chừa mặt mũi Hiên Viên Minh. Người khác sợ, hắn đây không sợ!
Thế giới này, vốn là người có thực lực thì được nói chuyện. Hiên Viên Minh muốn khi dễ người hắn bảo vệ, cửa nhỏ cũng không có!
Mặt mũi Hoàng thượng lúc này đã đen đến không thể đen hơn được nữa, liền rống lên: “Minh nhi, lui ra!”
Vân Phụng Khải cùng Dã nhi là bằng hữu, toàn bộ kinh thành ai ai cũng biết. Dã nhi lúc ra biên cương, hắn ta cũng đi theo làm phụ tá đắc lực, cùng Dã nhi vào sinh ra tử. Có thể từ ba năm trước, lúc Dã nhi gặp chuyện không may, hắn ta liền không bao giờ hỏi tới chuyện triều chính. Nếu không, với thực lực của hắn ta thì cũng sẽ là một mãnh tướng, tuyệt không chênh lệch với bất cứ kẻ nào trong Vân gia.
Chuyện của Dã nhi, hắn ta nhất định là hận hoàng thất nhất.
“Phụ hoàng, nhi thần cầu khẩn phụ hoàng hạ chỉ, đem Vân Liệt Diễm ban cho nhi thần” Hiên Viên Minh đột nhiên quay người, quỳ gối trước mặt Hoàng thượng.
Chỉ là hi vọng nàng tranh thủ thời gian rời khỏi đây, đừng bao giờ trở về nữa!
“Đại bá phụ, Diễm nhi cho dù không trở thành gia chủ thì nàng cũng vẫn là nữ nhi của ta. Ta sẽ không để nàng rời khỏi Vân gia!”
Vân Liệt Diễm liếc Vân Phụng Thiên. Lúc này còn giả vờ là người phụ thân có tình có nghĩa, đúng là dối trá!
Vân Phụng Khải tiến lên, đem Vân Liệt Diễm che chắn phía sau: “Về chuyện Diễm nhi ra đi hay ở lãi thì chỉ có chính Diễm nhi mới có thể quyết định. Nàng có làm gia chủ hay không, đó cũng chính là chuyện của Diễm nhi. Đại ca, ta khuyên ngươi hãy thả Mộc Miên nhanh một chút, đừng sai lại càng thêm sai nữa!”
Nắm chặt tay Vân Liệt Diễm, cho dù xảy ra chuyện gì thì hắn cũng đều đứng về phía nàng.
Cho dù lúc trước nha đầu này ngốc nghếch hay thông minh, nàng đều để lại trong lòng hắn một nỗi đau khó bỏ. Hắn hi vọng nàng có thể vĩnh viễn đi theo hướng đi của mình, làm chuyện mà bản thân mong muốn, luôn luôn vui vẻ khoái hoạt. Lúc trước, ông trời đối xử với nàng không tốt, để nàng phải chịu uỷ khuất bao nhiêu năm, nay hắn không muốn nàng phải chịu khổ thêm một lần nào nữa.
Hắn, không cho phép!
Thấy bộ dáng đáng thương của nàng khi còn nhỏ, hắn lại càng hi vọng bây giờ nàng có thể làm mọi chuyện theo tâm ý của mình. Dù nàng có tuỳ hứng, có cố chấp, hắn cũng thấy đó là điều đúng đắn.
Hắn vĩnh viễn không thể quên được, vào cái ngày đại tẩu ra đi, nàng mới chỉ bảy tuổi, bị người ta khi dễ khinh khi. Mộc Miên khi đó cũng không quá chín tuổi lại phải nghĩ cách để cả hai duy trì được cuộc sống, cho nên không thể thời thời khắc khắc chăm sóc cho nàng. Nói ra thì chắc chẳng ai tin, đường đường là tiểu thư tướng phủ, vậy mà không có một hạ nhân nào đưa cơm cho nàng. Hắn thấy nàng bị hạ nhân trong phủ khi dễ, mắng nàng là kẻ đần, để nàng cô đơn ngồi xổm dưới tán cây, cắn cắn ngón tay, ngốc nghếch nhìn hắn kêu một từ “đói”. Khi đó, trái tim hắn tan nát rồi! Hắn ôm nàng vào ngực, thề cả đời này phải bảo hộ nàng thật tốt.
Hắn không chỉ một lần cố ý làm cho đại ca chú ý tới nàng, cho nàng được đãi ngộ công bằng. Lúc đó, một gia nhân nàng cũng không bằng. Đại ca thế nhưng chỉ phân phó hạ nhân chăm sóc chút ít chứ không bao giờ ngó ngàng hay hỏi han đến nàng. Thời gian lâu dần, hắn cũng không trông cậy vào đại ca nữa, hắn chỉ có thể thừa dịp lúc bản thân còn ở nhà mà ra sức lo lắng cho nàng.
Lúc này đây, nàng thật sự đã trưởng thành hơn, xinh đẹp hơn, thông minh hơn, hắn vui mừng tận đáy lòng. Chỉ là, đại ca lại một lần nữa đả thương tâm của nàng. Cho dù là hài tử như thế nào thì chúng cũng đều khát vọng được phụ mẫu quan tâm. Chỉ là, nàng rõ ràng có người thân, có gia đình, nhưng lại bị bọn họ tổn thương.
Hắn chỉ hận, mình có thể chăm sóc nàng quá ít.
Vân Liệt Diễm thấy Vân Phụng Khải áy náy nhìn nàng, mũi lại dâng lên chút chua xót. Khi nàng vẫn còn là đứa ngốc, thúc thúc thật sự đã đối xử với nàng rất tốt! Vân Liệt Diễm nắm tay Vân Phụng Khải, nhìn hắn mỉm cười an ủi.
“Tiểu thúc thúc, chúng ta đi thôi!” Vân Liệt Diễm muốn nói với hắn, nàng thật sự không quan tâm những kẻ cặn bã kia.
“Diễm nhi, ta...” Vân Phụng Thiên giơ tay lên, muôn ngăn cản Vân Liệt Diễm. Nàng nhanh chóng bước đi, kéo theo Vân Phụng Khải.
Nàng không muốn Vân Phụng Khải vì nàng mà cùng những kẻ này quần nhau một cách nhàm chán. Sau này, Vân Phụng Khải chính là thúc thúc duy nhất của nàng, Mộc Miên cũng chính là thân nhân của nàng.
“Ngươi có thể suy nghĩ chuyện thả Mộc Miên ra. Nếu ngươi không thả nàng, ta cũng có thể tự mình đi cứu nàng” Vân Liệt Diễm không quay đầu lại. Trước kia nàng sợ Mộc Miên gặp chuyện không may nên mới cùng hắn nói nhảm. Nay, nàng có muốn cùng hắn tiếp tục lảm nhảm nữa hay không, đều tuỳ theo hứng thú hiện tại.
Hàn Chỉ nói với nàng, Mộc Miên rất an toàn, nàng cũng không cố kỵ nhiều như vậy nữa.
Bây giờ nàng chưa thể vạch mặt hắn triệt để, chỉ là nhất thời cao hứng, theo chân mấy lão già này vui đùa. Vân gia, nàng muốn từ từ xử lý bọn họ mới đã ghiền!
Dám đối xử với nàng như vậy, nhất định phải trả một cái giá cực lớn!
Vân Phụng Thiên rũ tay xuống, trong mắt xuất hiện sự ảm đạm.
“Vân Liệt Diễm, ngươi đứng lại!” Hiên Viên Minh tiến lên ngăn cản đường đi của Vân Liệt Diễm. Hôm nay, hắn không thể để nàng đi như vậy!
Vân Liệt Diễm phảng phất như không nhìn thấy hắn, vượt qua.
“Ngươi là vương phi của ta, muốn đi, cũng là cùng ta trở về Thất vương phủ!” Hiên Viên Minh bá đạo túm lấy tay Vân Liệt Diễm. Vương phi của hắn, phải là đi cùng với hắn!
“Thất vương gia, ngươi mắt chó mà còn miệng thối!” Vân Liệt Diễm tới gần Hiên Viên Minh, yêu mị thổi một ngụm khí bên tai hắn: “Thất vương gia lưu luyến si mê ta như thế này, ta thật đúng là thụ sủng nhược kinh (1) nha! Chỉ là, ta không có hứng thú!”
(1) Thụ sủng nhược kinh: Được yêu mà sợ.
Vân Liệt Diễm mở to đôi mắt vô tột giống như một tiểu bạch thỏ, còn Hiên Viên Minh lại chính là lão sói xám đang bức hại nữ nhân trở thành kỹ nữ.
Hiên Viên Minh thấy biểu cảm đó của Vân Liệt Diễm, cũng không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, hận không thể lập tức biến thành lão sói xám mà một ngụm cắn chết nữ nhân chết tiệt này!
Còn Vân Phụng Khải bên cạnh chỉ nhìn Vân Liệt Diễm một cách sủng nịnh. Diễm nhi bây giờ, càng ngày càng đáng yêu!
“Ta mặc kệ! Ta nói ngươi là vương phi của ta, ngươi đừng quên, chúng ta đã có hôn ước” Nhẫn nhịn, Hiên Viên Minh cắn răng nhẫn nhịn. Hắn nhất định phải nhẫn, đợi đến khi nữ nhân này hung hăng càn quấy đủ rồi, hắn sớm muộn gì cũng sẽ khiến cho nàng hối hận không kịp.
“Thất vương gia, ép buộc như thế gì có khác gì cường hào ác bá đâu?” Vân Phụng Khải một chút cũng không chừa mặt mũi Hiên Viên Minh. Người khác sợ, hắn đây không sợ!
Thế giới này, vốn là người có thực lực thì được nói chuyện. Hiên Viên Minh muốn khi dễ người hắn bảo vệ, cửa nhỏ cũng không có!
Mặt mũi Hoàng thượng lúc này đã đen đến không thể đen hơn được nữa, liền rống lên: “Minh nhi, lui ra!”
Vân Phụng Khải cùng Dã nhi là bằng hữu, toàn bộ kinh thành ai ai cũng biết. Dã nhi lúc ra biên cương, hắn ta cũng đi theo làm phụ tá đắc lực, cùng Dã nhi vào sinh ra tử. Có thể từ ba năm trước, lúc Dã nhi gặp chuyện không may, hắn ta liền không bao giờ hỏi tới chuyện triều chính. Nếu không, với thực lực của hắn ta thì cũng sẽ là một mãnh tướng, tuyệt không chênh lệch với bất cứ kẻ nào trong Vân gia.
Chuyện của Dã nhi, hắn ta nhất định là hận hoàng thất nhất.
“Phụ hoàng, nhi thần cầu khẩn phụ hoàng hạ chỉ, đem Vân Liệt Diễm ban cho nhi thần” Hiên Viên Minh đột nhiên quay người, quỳ gối trước mặt Hoàng thượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.