Chương 25: Đồng chí Tề Nhan nổi cơn giận
A Thụy
28/01/2017
Tề Nhan đã chiến
tranh lạnh với tôi suốt một tháng rồi. Tôi nằm dài trên lan can trong
đình bên hồ cá. Tề hoàng đế ngồi xổm bên cạnh cắn hạt dưa, lắc đầu nói:
“A Nhan vẫn không thèm nói chuyện với trẫm. Đều là do nàng hại”.
Tôi trừng mắt.
“Thánh chỉ là do anh ban. Chủ ý ban đầu cũng là anh đưa ra. Đẩy hết trách nhiệm lên người ta, không thấy mất mặt hả?”.
“Lúc đó trẫm chỉ nói vậy thôi. Là nàng bảo A Nhan sẽ không giận đâu nên trẫm mới nghe theo đấy chứ!”. Tề Quán vạch tội.
“Ai biết em trai anh lại lên cơn gì. Giao thừa năm ngoái chính anh ta bảo chỉ cần ta thấy không vấn đề thì anh có ban trắc phi hay nha hoàn gì cũng chả sao. Giờ lại làm mặt lạnh với chúng ta, đúng là trẻ nhỏ không hiểu chuyện”.
Em gái tôi xinh đẹp, thông minh, giỏi giang, ngoan ngoãn. Anh ta còn ý kiến gì nữa. Cũng đâu có ép anh ta động phòng hay có nghĩa vụ làm gì đâu. Tôi chỉ muốn đón Tiểu Ánh vào phủ, để cô bé ở bên cạnh mình. Ai bảo cái thời đại phong kiến này quá rườm rà lễ tiết. Chỉ có biện pháp duy nhất là nhờ Tề Quán ban hôn, phong Ngô tiểu thư làm trắc phi của nhị vương gia. Mới có thể danh chính ngôn thuận để Tiểu Ánh tới sống ở Vương phủ.
“Nếu nàng đã không muốn làm vương phi, đợi ta giải quyết xong thái hậu thì nàng sẽ được tự do. Đâu cần phải đưa nữ nhân khác tới bên cạnh đệ ấy”.
Vấn đề không nằm ở đó. Nếu tôi không nhờ Tề Quán ban thánh chỉ, sớm muộn gì Tiểu Ánh cũng bị đem gả cho một vương gia hay quan lại nào đó. Đấy là số mệnh của phụ nữ phong kiến. Cô bé không muốn thế, mà tôi cũng không chấp nhận được. Chỉ mượn tạm chỗ ở một thời gian thôi nên tôi đã không hỏi ý Tề Nhan trước mà tự quyết định. Nhưng có gì nghiêm trọng đâu. Sao anh ta cứ phải tỏ thái độ đáng ghét như vậy.
“Anh không hiểu đâu”. Tôi thở dài đáp lời Tề Quán.
“Người không hiểu gì là nàng ấy. Tình cảm của A Nhan, ngay đến trẫm cũng nhìn ra được. Đệ ấy có gì không tốt? Sao nàng lại không thích đệ đệ ưu tú của trẫm?”.
“Tốt hay không thì liên quan gì”.
Tôi không thích một vương gia, không muốn làm vương phi. Cả đời chịu gò bò ở nơi này. Cuộc đời kiểu đó ai mà sống nổi. Nếu không phải còn lo lắng cho cha và anh trai hồ ly, tôi đã sớm mang Liễu Nhi cùng Tiểu Ánh đi phiêu bạt giang hồ rồi. Thèm vào mà ở lại nơi này nhìn bản mặt nhăn nhó của Tề Nhan chắc.
Tề Quán vẫn ưu nhã cắn hạt dưa trong tư thế ngồi rất mất hình tượng của một vị quân vương, chớp mắt nhìn tôi hỏi một câu ngớ ngẩn:
“Vậy tuýp đàn ông của nàng là gì?”.
Kẻ này cái gì không học lại học cách nói chuyện và từ ngữ của tôi. Sao mà có cảm giác tôi đã dạy hư hoàng đế thế này…
“Tỷ ấy thích người nào đánh bại mình”.
Tôi và Tề Quán đồng thời quay đầu lại. Tiểu Ánh nhún người hành lễ với Tề hoàng đế.
“Hoàng thượng vạn an”.
Tề Quán liền bật dậy, chắp tay sau lưng lén lút ném hạt dưa xuống hồ cá phía sau. Tôi bĩu môi, anh cũng sợ mất hình tượng cơ à.
“Nàng xem, nàng ấy lễ phép biết bao nhiêu. Còn nàng chả bao giờ chào trẫm thử một tiếng”. Tề Quán lại lắc đầu, làm bộ mặt thất vọng với tôi.
“Đi thôi. Chúng ta ra ngoài thành cưỡi ngựa”. Tôi đứng dậy, kéo tay Tiểu Ánh.
“Trẫm cũng muốn đi”.
“Anh đâu có được xuất đầu lộ diện. Rảnh rỗi thì đi dỗ em trai anh ấy”.
Tiểu Ánh cười khúc khích.
“Thần thiếp cáo lui. Hoàng thượng… ở lại vui vẻ”.
Tôi cùng Tiểu Ánh che mặt, phóng ra ngoài thành. Hoàng hôn đỏ ối nơi chân trời trông thật dễ chịu. Kiếp trước vẫn luôn không có tâm trạng thả lỏng, luyện tập bất kể mưa nắng, ngày đêm bị nguy hiểm rình rập. Từ khi Tiểu Ánh mất, tôi chẳng còn thân thiết với ai. Mười bốn năm trôi qua trong ánh đao và máu tươi. Tôi đã luôn nghĩ, nếu sự việc năm đó không xảy ra, cuộc sống của tôi có lẽ đã khác.
“Liễm tỷ, chúng ta tỷ thí đi”. Tiểu Ánh tung mình đáp xuống đám cỏ, hếch mũi nhìn tôi.
“Được thôi, để ta xem muội có tiến bộ gì không”.
Tôi không muốn ngộ thương cô bé, chỉ đấu tay không. Trong quá trình tập luyện trước đây, hai người bọn tôi đã từng là tổ hợp ăn ý nhất. Tôi thiên về đánh cận chiến, luôn nhằm vào điểm yếu của đối thủ sau đó tung một đòn duy nhất kết thúc trận đấu. Tiểu Ánh không thích đối đầu trực diện, thường chọn cách dồn ép từ từ làm đối thủ suy yếu rồi mới ra đòn quyết định. Tôi phòng thủ kém, đúng hơn tôi chả bao giờ thèm thủ. Vì không giống những đồng đội khác thực hiện đa dạng nhiệm vụ, 99% nhiệm vụ của tôi là ám sát. Đã là nhiệm vụ đánh nhanh rút gọn thì cần phòng thủ để làm gì? Vì suy nghĩ cứng đầu cứng cổ ấy mà cấp trên đã phân “lính mới” là Tiểu Ánh vào cùng đội với tôi. Cô bé mạnh nhất khi bắt cặp cùng người khác, giỏi hỗ trợ đồng đội. Tiểu Ánh là kiểu đồng đội mà nếu gặp phải phục kích của kẻ địch, ta hoàn toàn có thể yên tâm giao phía sau lưng cho cô bé. Mặc dù tôi không thích dựa dẫm vào bất kì ai, thế mà Tiểu Ánh lại trở thành ngoại lệ duy nhất.
“Chuyển động của tỷ vẫn nhẹ nhàng như trước nhỉ?”. Tiểu Ánh tươi cười di động bước chân thành vòng tròn, vây tôi ở giữa.
“Muội thì nhanh hơn một chút so với khi đó đấy”.
Bắt được kẽ hở của đối phương tôi lập tức xông tới quét chân nhằm đốn ngã Tiểu Ánh. Ngay lúc cô bé ngửa người lùi về sau tôi chớp thời cơ thu lại động tác mới đi được nửa đường, nghiêng mình đè Tiểu Ánh xuống đất chế trụ không cho cô bé nhúc nhích.
“Nhưng so với ta vẫn còn non lắm”. Tôi híp mắt.
Hình như thắng lợi tới dễ dàng quá… Đột nhiên Tiểu Ánh hai mắt lóe sáng, cười ranh mãnh. Cô bé quặp chân kẹp cứng chân tôi. Bị khóa rồi! Tôi định tăng lực để thoát ra thì cơ thể trở nên mềm oặt.
“Tiểu Ánh, không được! Này! Đừng… dừng lại đi. Dừng ngay… ha… ha… Đừng đùa… nữa… ha… a… đừng sờ chỗ đó… ha… ha…”.
“Xin tha đi”.
“Ta thoát được xem ta phạt muội thế nào!”.
“Vậy… sao… o…”.
“A… buồn quá… Tiểu Ánh…”.
“Hai người đang làm cái quái gì vậy hả?!”.
Sát khí này… sao mà quen thuộc quá? Nếu không nhầm thì đây là… Quả nhiên mở mắt ra liền trông thấy Tề Nhan ngồi trên xe lăn lạnh lùng nhìn bọn tôi. Sao tên này lại xuất hiện ở đây? Không lẽ anh ta lăn xe từ “nhà” ra tới tận chỗ này? Mà anh ta vừa mới dùng từ “quái” phải không nhỉ? Mẹ ơi, Tề Nhan huynh đệ nổi giận thật rồi…
“A Nhan vẫn không thèm nói chuyện với trẫm. Đều là do nàng hại”.
Tôi trừng mắt.
“Thánh chỉ là do anh ban. Chủ ý ban đầu cũng là anh đưa ra. Đẩy hết trách nhiệm lên người ta, không thấy mất mặt hả?”.
“Lúc đó trẫm chỉ nói vậy thôi. Là nàng bảo A Nhan sẽ không giận đâu nên trẫm mới nghe theo đấy chứ!”. Tề Quán vạch tội.
“Ai biết em trai anh lại lên cơn gì. Giao thừa năm ngoái chính anh ta bảo chỉ cần ta thấy không vấn đề thì anh có ban trắc phi hay nha hoàn gì cũng chả sao. Giờ lại làm mặt lạnh với chúng ta, đúng là trẻ nhỏ không hiểu chuyện”.
Em gái tôi xinh đẹp, thông minh, giỏi giang, ngoan ngoãn. Anh ta còn ý kiến gì nữa. Cũng đâu có ép anh ta động phòng hay có nghĩa vụ làm gì đâu. Tôi chỉ muốn đón Tiểu Ánh vào phủ, để cô bé ở bên cạnh mình. Ai bảo cái thời đại phong kiến này quá rườm rà lễ tiết. Chỉ có biện pháp duy nhất là nhờ Tề Quán ban hôn, phong Ngô tiểu thư làm trắc phi của nhị vương gia. Mới có thể danh chính ngôn thuận để Tiểu Ánh tới sống ở Vương phủ.
“Nếu nàng đã không muốn làm vương phi, đợi ta giải quyết xong thái hậu thì nàng sẽ được tự do. Đâu cần phải đưa nữ nhân khác tới bên cạnh đệ ấy”.
Vấn đề không nằm ở đó. Nếu tôi không nhờ Tề Quán ban thánh chỉ, sớm muộn gì Tiểu Ánh cũng bị đem gả cho một vương gia hay quan lại nào đó. Đấy là số mệnh của phụ nữ phong kiến. Cô bé không muốn thế, mà tôi cũng không chấp nhận được. Chỉ mượn tạm chỗ ở một thời gian thôi nên tôi đã không hỏi ý Tề Nhan trước mà tự quyết định. Nhưng có gì nghiêm trọng đâu. Sao anh ta cứ phải tỏ thái độ đáng ghét như vậy.
“Anh không hiểu đâu”. Tôi thở dài đáp lời Tề Quán.
“Người không hiểu gì là nàng ấy. Tình cảm của A Nhan, ngay đến trẫm cũng nhìn ra được. Đệ ấy có gì không tốt? Sao nàng lại không thích đệ đệ ưu tú của trẫm?”.
“Tốt hay không thì liên quan gì”.
Tôi không thích một vương gia, không muốn làm vương phi. Cả đời chịu gò bò ở nơi này. Cuộc đời kiểu đó ai mà sống nổi. Nếu không phải còn lo lắng cho cha và anh trai hồ ly, tôi đã sớm mang Liễu Nhi cùng Tiểu Ánh đi phiêu bạt giang hồ rồi. Thèm vào mà ở lại nơi này nhìn bản mặt nhăn nhó của Tề Nhan chắc.
Tề Quán vẫn ưu nhã cắn hạt dưa trong tư thế ngồi rất mất hình tượng của một vị quân vương, chớp mắt nhìn tôi hỏi một câu ngớ ngẩn:
“Vậy tuýp đàn ông của nàng là gì?”.
Kẻ này cái gì không học lại học cách nói chuyện và từ ngữ của tôi. Sao mà có cảm giác tôi đã dạy hư hoàng đế thế này…
“Tỷ ấy thích người nào đánh bại mình”.
Tôi và Tề Quán đồng thời quay đầu lại. Tiểu Ánh nhún người hành lễ với Tề hoàng đế.
“Hoàng thượng vạn an”.
Tề Quán liền bật dậy, chắp tay sau lưng lén lút ném hạt dưa xuống hồ cá phía sau. Tôi bĩu môi, anh cũng sợ mất hình tượng cơ à.
“Nàng xem, nàng ấy lễ phép biết bao nhiêu. Còn nàng chả bao giờ chào trẫm thử một tiếng”. Tề Quán lại lắc đầu, làm bộ mặt thất vọng với tôi.
“Đi thôi. Chúng ta ra ngoài thành cưỡi ngựa”. Tôi đứng dậy, kéo tay Tiểu Ánh.
“Trẫm cũng muốn đi”.
“Anh đâu có được xuất đầu lộ diện. Rảnh rỗi thì đi dỗ em trai anh ấy”.
Tiểu Ánh cười khúc khích.
“Thần thiếp cáo lui. Hoàng thượng… ở lại vui vẻ”.
Tôi cùng Tiểu Ánh che mặt, phóng ra ngoài thành. Hoàng hôn đỏ ối nơi chân trời trông thật dễ chịu. Kiếp trước vẫn luôn không có tâm trạng thả lỏng, luyện tập bất kể mưa nắng, ngày đêm bị nguy hiểm rình rập. Từ khi Tiểu Ánh mất, tôi chẳng còn thân thiết với ai. Mười bốn năm trôi qua trong ánh đao và máu tươi. Tôi đã luôn nghĩ, nếu sự việc năm đó không xảy ra, cuộc sống của tôi có lẽ đã khác.
“Liễm tỷ, chúng ta tỷ thí đi”. Tiểu Ánh tung mình đáp xuống đám cỏ, hếch mũi nhìn tôi.
“Được thôi, để ta xem muội có tiến bộ gì không”.
Tôi không muốn ngộ thương cô bé, chỉ đấu tay không. Trong quá trình tập luyện trước đây, hai người bọn tôi đã từng là tổ hợp ăn ý nhất. Tôi thiên về đánh cận chiến, luôn nhằm vào điểm yếu của đối thủ sau đó tung một đòn duy nhất kết thúc trận đấu. Tiểu Ánh không thích đối đầu trực diện, thường chọn cách dồn ép từ từ làm đối thủ suy yếu rồi mới ra đòn quyết định. Tôi phòng thủ kém, đúng hơn tôi chả bao giờ thèm thủ. Vì không giống những đồng đội khác thực hiện đa dạng nhiệm vụ, 99% nhiệm vụ của tôi là ám sát. Đã là nhiệm vụ đánh nhanh rút gọn thì cần phòng thủ để làm gì? Vì suy nghĩ cứng đầu cứng cổ ấy mà cấp trên đã phân “lính mới” là Tiểu Ánh vào cùng đội với tôi. Cô bé mạnh nhất khi bắt cặp cùng người khác, giỏi hỗ trợ đồng đội. Tiểu Ánh là kiểu đồng đội mà nếu gặp phải phục kích của kẻ địch, ta hoàn toàn có thể yên tâm giao phía sau lưng cho cô bé. Mặc dù tôi không thích dựa dẫm vào bất kì ai, thế mà Tiểu Ánh lại trở thành ngoại lệ duy nhất.
“Chuyển động của tỷ vẫn nhẹ nhàng như trước nhỉ?”. Tiểu Ánh tươi cười di động bước chân thành vòng tròn, vây tôi ở giữa.
“Muội thì nhanh hơn một chút so với khi đó đấy”.
Bắt được kẽ hở của đối phương tôi lập tức xông tới quét chân nhằm đốn ngã Tiểu Ánh. Ngay lúc cô bé ngửa người lùi về sau tôi chớp thời cơ thu lại động tác mới đi được nửa đường, nghiêng mình đè Tiểu Ánh xuống đất chế trụ không cho cô bé nhúc nhích.
“Nhưng so với ta vẫn còn non lắm”. Tôi híp mắt.
Hình như thắng lợi tới dễ dàng quá… Đột nhiên Tiểu Ánh hai mắt lóe sáng, cười ranh mãnh. Cô bé quặp chân kẹp cứng chân tôi. Bị khóa rồi! Tôi định tăng lực để thoát ra thì cơ thể trở nên mềm oặt.
“Tiểu Ánh, không được! Này! Đừng… dừng lại đi. Dừng ngay… ha… ha… Đừng đùa… nữa… ha… a… đừng sờ chỗ đó… ha… ha…”.
“Xin tha đi”.
“Ta thoát được xem ta phạt muội thế nào!”.
“Vậy… sao… o…”.
“A… buồn quá… Tiểu Ánh…”.
“Hai người đang làm cái quái gì vậy hả?!”.
Sát khí này… sao mà quen thuộc quá? Nếu không nhầm thì đây là… Quả nhiên mở mắt ra liền trông thấy Tề Nhan ngồi trên xe lăn lạnh lùng nhìn bọn tôi. Sao tên này lại xuất hiện ở đây? Không lẽ anh ta lăn xe từ “nhà” ra tới tận chỗ này? Mà anh ta vừa mới dùng từ “quái” phải không nhỉ? Mẹ ơi, Tề Nhan huynh đệ nổi giận thật rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.