Chương 36: Mất ký ức
A Thụy
18/09/2017
"Thanh Tân tỷ, cứ tiếp tục thế này e là chết người mất".
"Hắn(*) đã dùng Bách Sinh đan, không chết nổi đâu".
"Nhưng mà... Thành chủ chỉ nói chúng ta trông coi chứ không bảo chúng ta tra tấn, nhỡ chết người thật thì...".
"Người thân của muội đều bình an vô sự nên muội mới nói được mấy câu nhẹ nhàng như vậy, biểu ca của ta là chết dưới tay hắn. Cho dù ta "lỡ tay" giết hắn, Thành chủ trách phạt, cùng lắm xem như ta dùng mạng đổi mạng, dù thế nào cũng báo thù được cho biểu ca".
Xung quanh hình như có tiếng người đang trao đổi, tôi muốn mở mắt xem bọn họ là ai, nhưng mí mắt nặng trịch, cả người chẳng còn chút sức lực. Chỉ có tiếng vun vút như có vật gì xé gió lao đến. Đây là nơi nào? Bọn họ là ai?
"Tạt nước cho ta!".
Cuối cùng cũng có thể mở mắt. Trước mặt là một đám người mặc y phục trắng muốt như hoa Bạch Lan. Quấn quanh cánh tay một cô gái là chiếc roi hình thù trông như một con rắn, còn chủ nhân của nó thì đang trừng mắt nhìn tới phía này. Tôi cúi đầu nhìn lại cơ thể mình, quần áo rách bươm, máu nhuộm lên y phục chỗ đỏ chỗ đen, dường như chỗ này vừa khô, chỗ khác lại có máu rỉ ra từ vết thương mới. Có lẽ tiếng vun vút ban nãy là tiếng roi quất lên da thịt. Tôi không thấy đau, cả người đều tê dại, chỉ có trong đầu vừa buốt vừa mơ hồ không rõ như bị nhúng trong nước đá. Bọn họ là đang tra tấn tôi ư? Tại sao? Tôi muốn hỏi cho rõ, nhưng hai mắt không nghe lời, dần dần khép lại. Thân ảnh những người trước mặt nhòa dần, cũng không còn nghe được âm thanh nào nữa.
Lại là cái lạnh ẩm ướt quen thuộc. Không nhớ nổi là lần thứ bao nhiêu rồi, có lẽ thời gian cũng đã trôi qua rất lâu. Qua mỗi lần tỉnh lại, da thịt càng đau rát hơn lần trước. Trên người chắc chẳng còn chỗ nào lành lặn nữa. Nước từ trên đỉnh đầu chảy xuống, thấm qua lớp vải bên ngoài rưới lên miệng các vết thương làm tôi tỉnh táo hơn. Đôi giày trắng thêu chỉ đỏ phóng đại dần, tôi ngẩng đầu nhìn đối phương, thử há miệng, muốn hỏi cô ta, nhưng chưa kịp nói gì thì cổ đã bị thít lấy. Chiếc roi như con trăn đang giết con mồi ôm siết lấy cổ họng.
Không thở được.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết nhẹ nhàng đâu. Như vậy chẳng phải là tiện nghi cho ngươi quá rồi?".
Cuối cùng cô ta cũng thu roi về rồi quay lưng rời đi. Cơn buồn ngủ lại ập đến. Tôi bất lực chìm vào mê man.
Một mùi hương thanh lạnh dễ chịu như sương đọng trên khóm hoa mới nở thoang thoảng trước mũi. Tôi gắng gượng mở mắt.
"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta có thể rộng lượng chừa cho ngươi một con đường sống".
Thật là một giọng nói dễ nghe. Mỗi âm mỗi từ đều du dương, êm ái như tiếng châu ngọc chạm nhau. Làn da kia trắng mịn tựa men sứ, mái tóc đen dài hờ hững phủ lên y phục, bên trên là một gương mặt đẹp như được chạm khắc tỉ mỉ từng chi tiết. Hai hàng chân mày hơi chau lại dưới vầng trán cao như hai thanh kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, vừa sắc bén uy nghiêm, vừa lạnh lùng cao quý. Đôi môi mỏng mím chặt, hơi mở ra, rồi lại khép chặt, dường như có vẻ không vui.
"Ngươi, nhìn đủ chưa?".
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, lại hỏi:
"Huynh đệ, ngươi dùng dầu thơm phải không? Mùi hương dễ chịu thật đấy".
Đôi mắt đẹp như vì tinh tú mở to kinh ngạc. Chàng trai trẻ tức giận, phất tay áo, xoay người mất hút. Nhìn bóng dáng rời đi như ma đuổi kia, tôi thầm thở dài. Cũng phải, nam nhân đâu có ai muốn nghe lời khen như vậy. Huống hồ, người khen tặng ở đây cũng là nam nhân giống mình. Người ta giận là lẽ đương nhiên.
Lần tỉnh dậy này, tôi tỉnh rất lâu. Song không thấy những người canh gác và tra tấn trước đó quay trở lại. Khi không khí xung quanh lạnh dần đi, đoán có lẽ trời đã về đêm, thì người bị tôi làm cho tức giận bỏ đi lại xuất hiện.
"Đã nghĩ thông hay chưa?".
Nghĩ thông ư? Tôi chợt vỡ lẽ, hóa ra là vậy. Chả trách mà cô gái kia tức giận với tôi, còn chàng trai này lại có dáng vẻ ngập ngừng nghi ngại. Đợi chàng trai tới gần hơn, tôi do dự nói:
"Tuy không rõ trước đây chúng ta có quan hệ gì, nhưng ta là nam nhân, huynh... cũng là nam nhân. Huynh quả thực rất đẹp, chỉ là trong một chốc một lát ta không thể đồng ý được. Huynh thả ta ra trước, cho ta chút thời gian để ta suy nghĩ kĩ càng...".
"Ngươi nói linh tinh gì vậy? Sao ngươi dám...".
Tôi vội ngắt lời.
"Ta tuyệt đối không dám khinh ghét, mỉa mai huynh. Thật đấy! Nhưng huynh nhốt ta lại, cho người tra tấn ta cũng đâu có kết quả gì. Tình cảm sao có thể ép buộc".
Thân hình người trước mặt vẫn bất động, nhưng bàn tay dưới ống tay áo khẽ run lên. Tôi nghĩ, nếu đã nói chi bằng nói cho hết ý, dùng giọng chân thành nhất để lựa lời khuyên nhủ:
"Đoạn tụ thực ra không có gì xấu, chỉ là cưỡng đoạt để có được sự chấp nhận của đối phương là việc không nên. Nếu huynh không chê, chúng ta có thể làm bạn với nhau...".
Cặp mày kiếm đối diện nhíu chặt đến mức dường như có thể nghe ra tiếng binh khí va chạm. Mặc dù đang vô cùng tức giận nhưng gương mặt chàng ta vẫn không khiến người khác cảm thấy chán ghét. Một cái cau mày, một ánh mắt không vui, từng chút biểu cảm đều khuynh thành tuyệt luân. Cuối cùng vẫn kết thúc bằng việc đối phương phất áo bỏ đi. Tôi lại chọc cho chàng ta nổi giận.
Rất nhanh sau đó, cô gái hung dữ thích dùng roi quất người quay trở lại. Cô ta nhếch môi, vừa ra hiệu cho những người khác tới cởi trói cho tôi, vừa đắc ý nói:
"Thành chủ có lệnh, giam ngươi vào thủy lao. Hừ, xem ngươi còn có thể tiếp tục giả điên nữa hay không!".
Tôi còn chưa kịp phân trần, đã bị lôi đi, ném vào phòng giam mới. Phòng giam mới rất chật hẹp, lại chứa đầy nước. Từ eo lưng trở xuống đều ngâm trong nước lạnh. Cô gái kia sai người sập lưới sắt trên đầu rồi trói hai tay tôi vào tấm lưới đó. Xong xuôi lại lắc mông cùng những người khác rời khỏi thủy lao.
Vốn còn lấy làm mừng vì nước chỉ ngập phân nửa người, qua một lúc giật mình nhận ra, nước trong này thông với bên ngoài, rất nhanh chóng dâng lên cao. Khi nước ngập đến mũi, tôi chỉ còn cách dùng sức nhướn người lên thêm vài phân, dán mặt vào tấm lưới sắt, cố gắng hít thở. Song chưa được bao lâu đã thấy đuối sức, bất lực buông xuôi. Nước len qua khoang mũi, tràn vào trong phổi. Tôi nghĩ phen này hỏng rồi, đê sắp vỡ, người sắp tắt thở rồi đây. Nhưng thủy triều lên rồi lại xuống, nước rút dần xuống lại ngang hông. Ngâm mình như thế ước chừng vài canh giờ thì thủy triều lại dâng lên lần nữa. Có kinh nghiệm một lần, nên tôi cũng không hoảng sợ. Cơ thể đã chẳng còn sức lực, nhưng khi chưa rõ sự tình, tôi không muốn chết ở nơi này; thế là cắn răng ngửa mặt cố gắng vượt qua một lần nữa. Tôi muốn biết, rút cục bọn họ là ai, tôi là ai, còn nữa, đây là nơi nào?
Đang ho sặc sụa thì nghe thấy có tiếng bước chân hướng vào.
"Ta đã bảo mà, đâu có chết dễ như vậy, muội lại không tin".
"Tỷ tỷ, hay là thôi đi... Bách Sinh đan chỉ chữa được nội thương, hắn ngã từ trên vách núi xuống đã mất nửa mạng rồi. Nếu còn tiếp tục hành hạ, hắn sẽ mất máu, nhược bằng không cũng sẽ nhiễm trùng mà chết mất".
"Vậy ư? Thế thì ta sẽ đại phát từ bi giúp hắn trị thương".
Cô ta vừa cười vừa mở nắp miệng bình gốm đang ôm trước ngực, trút toàn bộ thứ đựng bên trong lên người tôi. Chiêu rắc muối này thật mới lạ. Hiện tại nước hồ sắp biến thành nước biển rồi. Miệng vết thương chưa khép vừa ngứa vừa rát. Mấy chữ "xát muối vào vết thương" dùng để hình dung tình cảnh của tôi lúc này đúng là không sai chút nào. Tôi hít một hơi sâu, nhìn cô ta hỏi:
"Cô nương, tình cảm không nên biến thành chấp niệm. Trong lòng có chấp niệm, ắt sinh ra ghen ghét, oán hận. Như vậy không chỉ hại người, càng là hại mình. Ngươi thích chàng ta, ta đâu có ý chen chân vào giữa. Huống hồ hiện tại ta chẳng nhớ gì cả, ngươi đối với ta thế này, có ý nghĩa gì đâu?".
Cô ta quát lên:
"Ngươi bớt giả điên đi. Đừng tưởng vờ mất trí thì chúng ta sẽ tha cho ngươi. Đã rơi vào tay chúng ta, ngươi chớ vọng tưởng sống sót mà rời khỏi đây".
Nói xong khịt mũi nhìn tôi với vẻ xem thường rồi cùng cô gái còn lại rời đi. Tôi không chống đỡ thêm được, dù da thịt nhức buốt, cuối cùng vẫn ngất đi.
Không biết qua bao lâu, tôi mở mắt choàng tỉnh. Nước đã ngập đến vai. Ngẩng đầu trông thấy mỹ nam nhân đang lạnh nhạt nhìn xuống. Tôi vội vã thương lượng:
"Này, có thể giam ta ở nơi khác không. Ta muốn đi vệ sinh. Cho dù ta là nam nhân, cũng không thể giải quyết nhu cầu tại chỗ thế này đâu, quá đáng sợ đi".
"Ngươi chịu khai hay không?".
Tôi chặc lưỡi.
"Vấn đề không phải ở chỗ ta có chịu được mùi khai hay không, mà đi giải thế này xấu hổ lắm, còn mất mỹ quan nữa. Huynh cho ta ra ngoài đi vệ sinh, sau đó giam lại cũng được. Ta thật sự nhịn hết nổi rồi".
Chàng ta chỉ tay vào mặt tôi, ngón tay rung rung, rồi tức giận thu tay về, ngực vẫn phập phồng.
"Ngươi chịu khai ra tung tích của kẻ đó, ta sẽ thả ngươi ra khỏi thủy lao".
Hóa ra là tôi hiểu lầm, đưa tay vỗ trán, lại nhận ra tay vẫn bị trói chặt, vừa đau vừa mỏi. Cơn giận này đúng là nhịn hết nổi rồi mà. Tỉnh dậy u u mê mê chẳng biết bản thân là ai đã đành, cả người đau đớn kiệt sức chỉ muốn được nằm xuống ngủ cho thoải mái cũng không được, đã vậy còn bị tra tấn hết trò này tới trò khác.
"Mấy người có thôi đi không. Đã bảo ta chẳng nhớ gì cả. Ngay cả tên của mình ta còn không nhớ, các ngươi ra ra vào vào như thế có mệt hay không? Hoặc là cho ta đi vệ sinh, hoặc là một đao giết quách ta đi cho rồi. Tù nhân thì cũng có quyền giải quyết nhu cầu cơ bản chứ! Huynh trưởng thành bộ dạng đáng tiền như vậy, sao xử sự lại đáng ghét như thế!".
Dường như cuối cùng cũng mắng tỉnh đối phương. Chàng ta dù nghe xong biểu cảm càng phức tạp, nhưng vẫn sai người cởi trói, giải tôi đến nhà xí. Tôi nhịn tiểu đến mức cả bụng căng trướng, vừa được ở một mình, vội vội vàng vàng cởi đai lưng, đang định lôi "bảo bối" trong quần ra để xả nước, lập tức cảm giác có điểm không thích hợp, gập người cúi đầu nhìn xuống bên dưới, suýt chút nữa thì giật mình ngã ngửa.
Không có! Thứ quý giá nhất... mất rồi!
Chả nhẽ tôi lại là thái giám? Còn thắc mắc giọng nói của mình nghe hơi trong trẻo, thì ra là bị người ta cắt mất cái kia từ sớm rồi ư? Đáng thương quá, oan uổng quá! Tôi ngửa mặt lên nhìn trần nhà xí, đau lòng tủi thân vô bờ.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng người trò chuyện:
"Này, người bên trong không phải là rơi xuống hố phân rồi đấy chứ? Sao lại lâu ra như vậy?".
"Dù sao cũng là nữ nhân, không mau được đâu. Mặc kệ đi, chỉ có một lối ra, mọc cánh cũng không thoát nổi".
Nữ nhân? Tôi lấy tinh thần, lần nữa kiểm tra lại cơ thể.
Cảm tạ trời đất! Vẫn may không phải là một tiểu thái giám! Tôi thở phào nhẹ nhõm, mau chóng giải quyết cơn buồn tiểu rồi xốc lại y phục, bước ra bên ngoài. Hai người đứng canh tiến tới định áp giải, tôi liền đưa tay hô lên:
"Đợi một chút".
Ở đây sáng sủa hơn trong phòng giam mới để ý da trên tay gồ lên, vì bị roi quất mà đôi chỗ còn bong ra. Tôi lột mạnh lớp da, kinh ngạc nhìn lại đồ trên tay. Chả trách dù bị quật khắp người mà tôi còn đứng được, thì ra là nhờ lớp da bọc thô ráp bọc bên ngoài này. Do bị đánh tơi tả, còn ngâm qua nước nên mới bục ra.
Bên cạnh nhà xí có đặt một lu nước. Tôi chạy lại nhúng đầu vào trong lu. Ai hóa trang cho tôi, tay nghề cũng thật là khéo! Nếu không ngâm vào nước thì không thể phát hiện. Tôi lột tấm da xuống, rửa sạch mặt mũi, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn không nhớ ra mình là ai.
Vẫn còn đang băn khoăn nghĩ ngợi thì đã bị áp giải, tống vào phòng giam ban đầu. Lần này bọn họ không trói đứng tôi nữa mà trực tiếp giam vào sau song sắt. Một người cao tuổi ôm theo chiếc hòm gỗ đi vào, cầm tay tôi sờ mó. À, có lẽ là bắt mạch xem bệnh đây mà. Ông ta chẩn đoán xong thì nhìn tôi một cái rồi đứng dậy bước ra ngoài. Tiếng bước chân nhỏ dần, tôi vểnh tai nghe xem bọn họ nói gì.
"Thành chủ, người này quả thực bị mất trí nhớ. Đầu nàng ta lúc rơi khỏi vách núi có lẽ bị va đập mạnh. Nếu ngài muốn tra hỏi phải khôi phục ký ức bị mất cho nàng ta trước mới có thể hỏi được những chuyện trước kia".
Một giọng nói khác cất lên vẻ nghi ngờ, tôi nhận ra giọng cô ta, là người tên gọi Thanh Tân. Tiểu xà Thanh Tân nói:
"Ngô lão à, ta nghi ngờ ả ta là đang giả vờ. Làm gì có kẻ nào tỉnh dậy mất trí nhớ lại có thể bình tĩnh, thản nhiên như vậy? Rõ ràng là cố ý diễn cho chúng ta xem".
Giọng nói già nua của lão đại phu họ Ngô đáp lại:
"Thương thế của nàng ta không giả. Còn về phản ứng của nàng ta... tuy rằng khác thường, nhưng chỉ là không giống người khác chứ không hẳn là vô lý. Một người từng trải qua sinh tử huyết chiến, tính tình tất sinh ra lạnh nhạt, không hoảng hốt cũng có thể hiểu được".
Tôi biết những người đó là đang bàn tán về mình nên tập trung để nghe cho rõ, biết đâu có thể nghe ra manh mối gì đó để nhớ lại mọi chuyện. Kế tiếp là thanh âm êm tai của chàng trai có vẻ là người nắm quyền cao nhất nơi này. Chàng ta nhẹ giọng, từ tốn nói:
"Ta tin vào y thuật của tiên sinh. Nàng ta cũng không giống đang diễn kịch. Nếu muốn lừa chúng ta, sẽ càng tỏ ra sợ sệt hốt hoảng, thế mới giống người mất đi ký ức. Ngược lại nàng ta thế này, chứng tỏ không phải là đang nói dối. Tiên sinh có biện pháp gì hay không?".
"Biện pháp thì trước mắt có hai cách. Cách thứ nhất là đưa nàng ta đến những nơi nàng ta từng đi qua, từng lưu lại; gặp những người nàng ta có quen biết, càng là người thân thuộc càng dễ khiến nàng ta nhớ lại. Cách thứ nhì...".
"Tiên sinh cứ nói, chớ ngại".
"Cách thứ nhì có hơi tàn nhẫn, là dùng cái đau bên ngoài kích thích để nàng ta nhớ lại toàn bộ những gì đã quên. Nhưng cách này không nhất định có hiệu quả. Mà nàng ta bị thương vô cùng nghiêm trọng. Nếu không nhờ Bách Sinh đan của ngài, nàng ta sớm đã tắt thở. Hiện tại nàng ta không còn nguy kịch, song nội thương kia cần được nghỉ ngơi, cơ thể nàng ta lại mất máu khá nhiều, lúc này tra tấn... sợ là không sống nổi".
"Không thể thả nàng ta ra, cách thứ nhất không có khả năng thực hiện. Cách thứ nhì...".
Tiểu xà Thanh Tân lên tiếng thúc đẩy:
"Thành chủ! Ả ta hại nhị gia, còn giết chết nhiều người của chúng ta như vậy. Cho dù băm vằm ả ra làm hàng trăm hàng ngàn mảnh cũng không oan uổng chút nào".
"Trước tiên giam nàng ta ở đây. Ngươi không được phép tự ý làm càn nữa, rõ chưa!".
"Nô tỳ... rõ rồi".
Nghe giọng nói không mấy hài lòng kia, nhất định là cô nàng sẽ lại giở trò cho xem. Tôi mệt mỏi lăn vào một góc, cố gắng chợp mắt dưỡng sức. Quả nhiên vài canh giờ sau có tiếng lách cách mở ổ khóa. Một bóng trắng lao đến, đầu bị giáng một cú đá mạnh, tôi hoa mắt chóng mặt, cố mở mắt ra ngồi dậy, thở dài nhìn cô ta.
"Cô nương, ngươi để ta ngủ thêm một lát đi. Chủ nhân của ngươi cũng đã ra lệnh ngươi không được tự ý tra tấn ta mà. Muốn đánh muốn hành hạ thì cũng nên đợi ta lành vết thương cũ đã chứ?".
Cô ta kinh ngạc, mắt miệng đều mở lớn.
"Ngươi làm sao mà nghe thấy được? Chúng ta đứng tận lối vào nói chuyện...", Tiểu Xà đột nhiên hất hất cằm cười rộ lên, "nói vậy là võ công của ngươi quả thực rất cao, vài trận đòn không lấy mạng ngươi nổi đâu. Ngươi ở đây một mình không tránh khỏi sẽ cảm thấy buồn chán, chi bằng bản cô nương phụng bồi ngươi giết thời gian".
Giết thời gian? Cô ta rõ ràng là muốn giết tôi thì đúng hơn. Tôi dồn sức xuống bụng, hít một hơi thật sâu, hướng mặt ra ngoài lớn tiếng hô lên:
"Cứu mạng! Thành chủ huynh đệ, nữ nhân của huynh muốn giết người diệt khẩu! Mau đến cứu ta!".
"Ha ha, ngươi la đi. Có la to hơn nữa cũng chẳng có ích gì đâu. Thành chủ đã xuất môn rồi. Hai ngày sau mới trở về".
Cô ta tươi cười nhích tới gần, tôi dịch người lùi về sau.
"Hay là để hôm khác đi. Ngươi quên mang roi, dùng tay đánh ta, tay ngươi cũng đau mà? Ngươi về ăn no lấy sức, mang roi đến, ta đợi ngươi. Thế nào?".
Tiểu Xà dừng chân, nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi bước ra bên ngoài. Ngỡ là đối phương chịu thỏa hiệp, không ngờ cô ta lại gọi thêm hai người nữa đến, bảo bọn họ áp lưng tôi vào song sắt, trói đứng tôi lên. Phen này không ổn thật rồi, Thành chủ tuấn tú nho nhã không có nhà, tiểu cô nương hôm qua cũng không thấy đâu nữa, đến một người lựa lời khuyên nhủ Tiểu Xà cũng không có. Nhìn đối phương lấy trong tay áo ra một cây châm vừa to vừa dài, lại còn mài nhọn sáng bóng; tôi nuốt nước bọt.
Cô ta vung vẩy cây châm trước mặt tôi, vui sướng nói:
"Ngươi hiện tại đã không còn thứ gì che đậy, xem ngươi còn nhịn đau được nữa hay không!".
Châm đầu tiên, cô ta đâm thẳng vào ngực tôi. Một châm này chả khác gì dùng búa mà đóng, nhìn máu thấm ướt mảng áo, tôi cố nặn ra nụ cười, chân thành khuyên cô ta:
"Ngươi cẩn thận một chút, nếu sơ sẩy đâm phải tim sẽ mất mạng đấy. Ta chết, ngươi cũng không dễ ăn nói, đúng không? Thông minh một chút, thông minh mới sống thọ".
Cô ta nghiến răng tức tối rút mạnh châm ra, máu vọt thành tia bắn thẳng lên mặt Tiểu Xà. Gương mặt cô ta dính máu đỏ tươi, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn tôi trừng trừng không chớp như muốn ăn tươi nuốt sống. Trong lòng chợt băn khoăn, trước kia tôi là người thế nào, thật sự giống như lời những người này nói, tôi đã giết rất nhiều người của bọn họ? Phải chăng tôi rất xấu xa, rất đáng hận, cũng rất đáng chết?
Tôi không nói gì nữa, mặc cho đối phương thỏa sức đâm ra rút vào. Máu chảy từ khắp nơi, y phục đã chẳng còn nhìn ra nổi màu sắc ban đầu. Máu chảy ra càng nhiều, cơ thể càng thấy lạnh lẽo. Mặc dù cái đau đến không ngừng, nhưng không có được kết quả như lão đại phu kia nói, ký ức vẫn là một vùng hoang sơ trống rỗng. Tôi bắt đầu sinh ra cảm giác thất vọng. Có khi gặp phải lang băm rồi cũng nên.
Tiểu Xà cuối cùng cũng thấm mệt, cất ngân châm rồi bỏ đi. Tôi nhìn phòng giam âm u không có lấy một ngọn đuốc, vô cùng bội phục Thành chủ huynh đệ trời sinh tu dưỡng rất tốt, rất biết tiết kiệm. Tiểu Xà không cho người cởi trói, tôi ngoài ngủ đứng cũng không còn cách nào khác. Có khi đây là giấc ngủ cuối cùng, cơ thể đã chẳng cử động nổi nữa. Cũng tốt, ngủ một giấc không phải tỉnh dậy, tránh được bao nhiêu phiền toái, không phải tiếp tục chịu đựng tra tấn nữa.
Trong bóng tối toàn bích, dường như có người đang gọi tên tôi. Giọng nói ấy như vọng đến từ nơi rất xa, không nghe rõ người đó nói gì, âm thanh bị gió cắt vụn, tan thành từng mảnh nhỏ. Chỉ còn chút thanh âm vọng được đến tai tôi. Giữa cõi hoang vu bốn bề tịch mịch, tiếng gọi tuyệt vọng ấy như hạt mầm trồi lên mặt đất, xuyên qua lớp tuyết đọng, nảy sinh ra một tia hy vọng trong tôi.
Đâu đó có người đợi tôi.
Tôi muốn tiếp tục sống.
(Chú thích *:Tiếng Trung ngôi thứ ba không phân biệt giới tính, nên Thanh Tân gọi "ả" nhưng Lưu Liễm lại nghe thành "hắn").
"Hắn(*) đã dùng Bách Sinh đan, không chết nổi đâu".
"Nhưng mà... Thành chủ chỉ nói chúng ta trông coi chứ không bảo chúng ta tra tấn, nhỡ chết người thật thì...".
"Người thân của muội đều bình an vô sự nên muội mới nói được mấy câu nhẹ nhàng như vậy, biểu ca của ta là chết dưới tay hắn. Cho dù ta "lỡ tay" giết hắn, Thành chủ trách phạt, cùng lắm xem như ta dùng mạng đổi mạng, dù thế nào cũng báo thù được cho biểu ca".
Xung quanh hình như có tiếng người đang trao đổi, tôi muốn mở mắt xem bọn họ là ai, nhưng mí mắt nặng trịch, cả người chẳng còn chút sức lực. Chỉ có tiếng vun vút như có vật gì xé gió lao đến. Đây là nơi nào? Bọn họ là ai?
"Tạt nước cho ta!".
Cuối cùng cũng có thể mở mắt. Trước mặt là một đám người mặc y phục trắng muốt như hoa Bạch Lan. Quấn quanh cánh tay một cô gái là chiếc roi hình thù trông như một con rắn, còn chủ nhân của nó thì đang trừng mắt nhìn tới phía này. Tôi cúi đầu nhìn lại cơ thể mình, quần áo rách bươm, máu nhuộm lên y phục chỗ đỏ chỗ đen, dường như chỗ này vừa khô, chỗ khác lại có máu rỉ ra từ vết thương mới. Có lẽ tiếng vun vút ban nãy là tiếng roi quất lên da thịt. Tôi không thấy đau, cả người đều tê dại, chỉ có trong đầu vừa buốt vừa mơ hồ không rõ như bị nhúng trong nước đá. Bọn họ là đang tra tấn tôi ư? Tại sao? Tôi muốn hỏi cho rõ, nhưng hai mắt không nghe lời, dần dần khép lại. Thân ảnh những người trước mặt nhòa dần, cũng không còn nghe được âm thanh nào nữa.
Lại là cái lạnh ẩm ướt quen thuộc. Không nhớ nổi là lần thứ bao nhiêu rồi, có lẽ thời gian cũng đã trôi qua rất lâu. Qua mỗi lần tỉnh lại, da thịt càng đau rát hơn lần trước. Trên người chắc chẳng còn chỗ nào lành lặn nữa. Nước từ trên đỉnh đầu chảy xuống, thấm qua lớp vải bên ngoài rưới lên miệng các vết thương làm tôi tỉnh táo hơn. Đôi giày trắng thêu chỉ đỏ phóng đại dần, tôi ngẩng đầu nhìn đối phương, thử há miệng, muốn hỏi cô ta, nhưng chưa kịp nói gì thì cổ đã bị thít lấy. Chiếc roi như con trăn đang giết con mồi ôm siết lấy cổ họng.
Không thở được.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết nhẹ nhàng đâu. Như vậy chẳng phải là tiện nghi cho ngươi quá rồi?".
Cuối cùng cô ta cũng thu roi về rồi quay lưng rời đi. Cơn buồn ngủ lại ập đến. Tôi bất lực chìm vào mê man.
Một mùi hương thanh lạnh dễ chịu như sương đọng trên khóm hoa mới nở thoang thoảng trước mũi. Tôi gắng gượng mở mắt.
"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta có thể rộng lượng chừa cho ngươi một con đường sống".
Thật là một giọng nói dễ nghe. Mỗi âm mỗi từ đều du dương, êm ái như tiếng châu ngọc chạm nhau. Làn da kia trắng mịn tựa men sứ, mái tóc đen dài hờ hững phủ lên y phục, bên trên là một gương mặt đẹp như được chạm khắc tỉ mỉ từng chi tiết. Hai hàng chân mày hơi chau lại dưới vầng trán cao như hai thanh kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, vừa sắc bén uy nghiêm, vừa lạnh lùng cao quý. Đôi môi mỏng mím chặt, hơi mở ra, rồi lại khép chặt, dường như có vẻ không vui.
"Ngươi, nhìn đủ chưa?".
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, lại hỏi:
"Huynh đệ, ngươi dùng dầu thơm phải không? Mùi hương dễ chịu thật đấy".
Đôi mắt đẹp như vì tinh tú mở to kinh ngạc. Chàng trai trẻ tức giận, phất tay áo, xoay người mất hút. Nhìn bóng dáng rời đi như ma đuổi kia, tôi thầm thở dài. Cũng phải, nam nhân đâu có ai muốn nghe lời khen như vậy. Huống hồ, người khen tặng ở đây cũng là nam nhân giống mình. Người ta giận là lẽ đương nhiên.
Lần tỉnh dậy này, tôi tỉnh rất lâu. Song không thấy những người canh gác và tra tấn trước đó quay trở lại. Khi không khí xung quanh lạnh dần đi, đoán có lẽ trời đã về đêm, thì người bị tôi làm cho tức giận bỏ đi lại xuất hiện.
"Đã nghĩ thông hay chưa?".
Nghĩ thông ư? Tôi chợt vỡ lẽ, hóa ra là vậy. Chả trách mà cô gái kia tức giận với tôi, còn chàng trai này lại có dáng vẻ ngập ngừng nghi ngại. Đợi chàng trai tới gần hơn, tôi do dự nói:
"Tuy không rõ trước đây chúng ta có quan hệ gì, nhưng ta là nam nhân, huynh... cũng là nam nhân. Huynh quả thực rất đẹp, chỉ là trong một chốc một lát ta không thể đồng ý được. Huynh thả ta ra trước, cho ta chút thời gian để ta suy nghĩ kĩ càng...".
"Ngươi nói linh tinh gì vậy? Sao ngươi dám...".
Tôi vội ngắt lời.
"Ta tuyệt đối không dám khinh ghét, mỉa mai huynh. Thật đấy! Nhưng huynh nhốt ta lại, cho người tra tấn ta cũng đâu có kết quả gì. Tình cảm sao có thể ép buộc".
Thân hình người trước mặt vẫn bất động, nhưng bàn tay dưới ống tay áo khẽ run lên. Tôi nghĩ, nếu đã nói chi bằng nói cho hết ý, dùng giọng chân thành nhất để lựa lời khuyên nhủ:
"Đoạn tụ thực ra không có gì xấu, chỉ là cưỡng đoạt để có được sự chấp nhận của đối phương là việc không nên. Nếu huynh không chê, chúng ta có thể làm bạn với nhau...".
Cặp mày kiếm đối diện nhíu chặt đến mức dường như có thể nghe ra tiếng binh khí va chạm. Mặc dù đang vô cùng tức giận nhưng gương mặt chàng ta vẫn không khiến người khác cảm thấy chán ghét. Một cái cau mày, một ánh mắt không vui, từng chút biểu cảm đều khuynh thành tuyệt luân. Cuối cùng vẫn kết thúc bằng việc đối phương phất áo bỏ đi. Tôi lại chọc cho chàng ta nổi giận.
Rất nhanh sau đó, cô gái hung dữ thích dùng roi quất người quay trở lại. Cô ta nhếch môi, vừa ra hiệu cho những người khác tới cởi trói cho tôi, vừa đắc ý nói:
"Thành chủ có lệnh, giam ngươi vào thủy lao. Hừ, xem ngươi còn có thể tiếp tục giả điên nữa hay không!".
Tôi còn chưa kịp phân trần, đã bị lôi đi, ném vào phòng giam mới. Phòng giam mới rất chật hẹp, lại chứa đầy nước. Từ eo lưng trở xuống đều ngâm trong nước lạnh. Cô gái kia sai người sập lưới sắt trên đầu rồi trói hai tay tôi vào tấm lưới đó. Xong xuôi lại lắc mông cùng những người khác rời khỏi thủy lao.
Vốn còn lấy làm mừng vì nước chỉ ngập phân nửa người, qua một lúc giật mình nhận ra, nước trong này thông với bên ngoài, rất nhanh chóng dâng lên cao. Khi nước ngập đến mũi, tôi chỉ còn cách dùng sức nhướn người lên thêm vài phân, dán mặt vào tấm lưới sắt, cố gắng hít thở. Song chưa được bao lâu đã thấy đuối sức, bất lực buông xuôi. Nước len qua khoang mũi, tràn vào trong phổi. Tôi nghĩ phen này hỏng rồi, đê sắp vỡ, người sắp tắt thở rồi đây. Nhưng thủy triều lên rồi lại xuống, nước rút dần xuống lại ngang hông. Ngâm mình như thế ước chừng vài canh giờ thì thủy triều lại dâng lên lần nữa. Có kinh nghiệm một lần, nên tôi cũng không hoảng sợ. Cơ thể đã chẳng còn sức lực, nhưng khi chưa rõ sự tình, tôi không muốn chết ở nơi này; thế là cắn răng ngửa mặt cố gắng vượt qua một lần nữa. Tôi muốn biết, rút cục bọn họ là ai, tôi là ai, còn nữa, đây là nơi nào?
Đang ho sặc sụa thì nghe thấy có tiếng bước chân hướng vào.
"Ta đã bảo mà, đâu có chết dễ như vậy, muội lại không tin".
"Tỷ tỷ, hay là thôi đi... Bách Sinh đan chỉ chữa được nội thương, hắn ngã từ trên vách núi xuống đã mất nửa mạng rồi. Nếu còn tiếp tục hành hạ, hắn sẽ mất máu, nhược bằng không cũng sẽ nhiễm trùng mà chết mất".
"Vậy ư? Thế thì ta sẽ đại phát từ bi giúp hắn trị thương".
Cô ta vừa cười vừa mở nắp miệng bình gốm đang ôm trước ngực, trút toàn bộ thứ đựng bên trong lên người tôi. Chiêu rắc muối này thật mới lạ. Hiện tại nước hồ sắp biến thành nước biển rồi. Miệng vết thương chưa khép vừa ngứa vừa rát. Mấy chữ "xát muối vào vết thương" dùng để hình dung tình cảnh của tôi lúc này đúng là không sai chút nào. Tôi hít một hơi sâu, nhìn cô ta hỏi:
"Cô nương, tình cảm không nên biến thành chấp niệm. Trong lòng có chấp niệm, ắt sinh ra ghen ghét, oán hận. Như vậy không chỉ hại người, càng là hại mình. Ngươi thích chàng ta, ta đâu có ý chen chân vào giữa. Huống hồ hiện tại ta chẳng nhớ gì cả, ngươi đối với ta thế này, có ý nghĩa gì đâu?".
Cô ta quát lên:
"Ngươi bớt giả điên đi. Đừng tưởng vờ mất trí thì chúng ta sẽ tha cho ngươi. Đã rơi vào tay chúng ta, ngươi chớ vọng tưởng sống sót mà rời khỏi đây".
Nói xong khịt mũi nhìn tôi với vẻ xem thường rồi cùng cô gái còn lại rời đi. Tôi không chống đỡ thêm được, dù da thịt nhức buốt, cuối cùng vẫn ngất đi.
Không biết qua bao lâu, tôi mở mắt choàng tỉnh. Nước đã ngập đến vai. Ngẩng đầu trông thấy mỹ nam nhân đang lạnh nhạt nhìn xuống. Tôi vội vã thương lượng:
"Này, có thể giam ta ở nơi khác không. Ta muốn đi vệ sinh. Cho dù ta là nam nhân, cũng không thể giải quyết nhu cầu tại chỗ thế này đâu, quá đáng sợ đi".
"Ngươi chịu khai hay không?".
Tôi chặc lưỡi.
"Vấn đề không phải ở chỗ ta có chịu được mùi khai hay không, mà đi giải thế này xấu hổ lắm, còn mất mỹ quan nữa. Huynh cho ta ra ngoài đi vệ sinh, sau đó giam lại cũng được. Ta thật sự nhịn hết nổi rồi".
Chàng ta chỉ tay vào mặt tôi, ngón tay rung rung, rồi tức giận thu tay về, ngực vẫn phập phồng.
"Ngươi chịu khai ra tung tích của kẻ đó, ta sẽ thả ngươi ra khỏi thủy lao".
Hóa ra là tôi hiểu lầm, đưa tay vỗ trán, lại nhận ra tay vẫn bị trói chặt, vừa đau vừa mỏi. Cơn giận này đúng là nhịn hết nổi rồi mà. Tỉnh dậy u u mê mê chẳng biết bản thân là ai đã đành, cả người đau đớn kiệt sức chỉ muốn được nằm xuống ngủ cho thoải mái cũng không được, đã vậy còn bị tra tấn hết trò này tới trò khác.
"Mấy người có thôi đi không. Đã bảo ta chẳng nhớ gì cả. Ngay cả tên của mình ta còn không nhớ, các ngươi ra ra vào vào như thế có mệt hay không? Hoặc là cho ta đi vệ sinh, hoặc là một đao giết quách ta đi cho rồi. Tù nhân thì cũng có quyền giải quyết nhu cầu cơ bản chứ! Huynh trưởng thành bộ dạng đáng tiền như vậy, sao xử sự lại đáng ghét như thế!".
Dường như cuối cùng cũng mắng tỉnh đối phương. Chàng ta dù nghe xong biểu cảm càng phức tạp, nhưng vẫn sai người cởi trói, giải tôi đến nhà xí. Tôi nhịn tiểu đến mức cả bụng căng trướng, vừa được ở một mình, vội vội vàng vàng cởi đai lưng, đang định lôi "bảo bối" trong quần ra để xả nước, lập tức cảm giác có điểm không thích hợp, gập người cúi đầu nhìn xuống bên dưới, suýt chút nữa thì giật mình ngã ngửa.
Không có! Thứ quý giá nhất... mất rồi!
Chả nhẽ tôi lại là thái giám? Còn thắc mắc giọng nói của mình nghe hơi trong trẻo, thì ra là bị người ta cắt mất cái kia từ sớm rồi ư? Đáng thương quá, oan uổng quá! Tôi ngửa mặt lên nhìn trần nhà xí, đau lòng tủi thân vô bờ.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng người trò chuyện:
"Này, người bên trong không phải là rơi xuống hố phân rồi đấy chứ? Sao lại lâu ra như vậy?".
"Dù sao cũng là nữ nhân, không mau được đâu. Mặc kệ đi, chỉ có một lối ra, mọc cánh cũng không thoát nổi".
Nữ nhân? Tôi lấy tinh thần, lần nữa kiểm tra lại cơ thể.
Cảm tạ trời đất! Vẫn may không phải là một tiểu thái giám! Tôi thở phào nhẹ nhõm, mau chóng giải quyết cơn buồn tiểu rồi xốc lại y phục, bước ra bên ngoài. Hai người đứng canh tiến tới định áp giải, tôi liền đưa tay hô lên:
"Đợi một chút".
Ở đây sáng sủa hơn trong phòng giam mới để ý da trên tay gồ lên, vì bị roi quất mà đôi chỗ còn bong ra. Tôi lột mạnh lớp da, kinh ngạc nhìn lại đồ trên tay. Chả trách dù bị quật khắp người mà tôi còn đứng được, thì ra là nhờ lớp da bọc thô ráp bọc bên ngoài này. Do bị đánh tơi tả, còn ngâm qua nước nên mới bục ra.
Bên cạnh nhà xí có đặt một lu nước. Tôi chạy lại nhúng đầu vào trong lu. Ai hóa trang cho tôi, tay nghề cũng thật là khéo! Nếu không ngâm vào nước thì không thể phát hiện. Tôi lột tấm da xuống, rửa sạch mặt mũi, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn không nhớ ra mình là ai.
Vẫn còn đang băn khoăn nghĩ ngợi thì đã bị áp giải, tống vào phòng giam ban đầu. Lần này bọn họ không trói đứng tôi nữa mà trực tiếp giam vào sau song sắt. Một người cao tuổi ôm theo chiếc hòm gỗ đi vào, cầm tay tôi sờ mó. À, có lẽ là bắt mạch xem bệnh đây mà. Ông ta chẩn đoán xong thì nhìn tôi một cái rồi đứng dậy bước ra ngoài. Tiếng bước chân nhỏ dần, tôi vểnh tai nghe xem bọn họ nói gì.
"Thành chủ, người này quả thực bị mất trí nhớ. Đầu nàng ta lúc rơi khỏi vách núi có lẽ bị va đập mạnh. Nếu ngài muốn tra hỏi phải khôi phục ký ức bị mất cho nàng ta trước mới có thể hỏi được những chuyện trước kia".
Một giọng nói khác cất lên vẻ nghi ngờ, tôi nhận ra giọng cô ta, là người tên gọi Thanh Tân. Tiểu xà Thanh Tân nói:
"Ngô lão à, ta nghi ngờ ả ta là đang giả vờ. Làm gì có kẻ nào tỉnh dậy mất trí nhớ lại có thể bình tĩnh, thản nhiên như vậy? Rõ ràng là cố ý diễn cho chúng ta xem".
Giọng nói già nua của lão đại phu họ Ngô đáp lại:
"Thương thế của nàng ta không giả. Còn về phản ứng của nàng ta... tuy rằng khác thường, nhưng chỉ là không giống người khác chứ không hẳn là vô lý. Một người từng trải qua sinh tử huyết chiến, tính tình tất sinh ra lạnh nhạt, không hoảng hốt cũng có thể hiểu được".
Tôi biết những người đó là đang bàn tán về mình nên tập trung để nghe cho rõ, biết đâu có thể nghe ra manh mối gì đó để nhớ lại mọi chuyện. Kế tiếp là thanh âm êm tai của chàng trai có vẻ là người nắm quyền cao nhất nơi này. Chàng ta nhẹ giọng, từ tốn nói:
"Ta tin vào y thuật của tiên sinh. Nàng ta cũng không giống đang diễn kịch. Nếu muốn lừa chúng ta, sẽ càng tỏ ra sợ sệt hốt hoảng, thế mới giống người mất đi ký ức. Ngược lại nàng ta thế này, chứng tỏ không phải là đang nói dối. Tiên sinh có biện pháp gì hay không?".
"Biện pháp thì trước mắt có hai cách. Cách thứ nhất là đưa nàng ta đến những nơi nàng ta từng đi qua, từng lưu lại; gặp những người nàng ta có quen biết, càng là người thân thuộc càng dễ khiến nàng ta nhớ lại. Cách thứ nhì...".
"Tiên sinh cứ nói, chớ ngại".
"Cách thứ nhì có hơi tàn nhẫn, là dùng cái đau bên ngoài kích thích để nàng ta nhớ lại toàn bộ những gì đã quên. Nhưng cách này không nhất định có hiệu quả. Mà nàng ta bị thương vô cùng nghiêm trọng. Nếu không nhờ Bách Sinh đan của ngài, nàng ta sớm đã tắt thở. Hiện tại nàng ta không còn nguy kịch, song nội thương kia cần được nghỉ ngơi, cơ thể nàng ta lại mất máu khá nhiều, lúc này tra tấn... sợ là không sống nổi".
"Không thể thả nàng ta ra, cách thứ nhất không có khả năng thực hiện. Cách thứ nhì...".
Tiểu xà Thanh Tân lên tiếng thúc đẩy:
"Thành chủ! Ả ta hại nhị gia, còn giết chết nhiều người của chúng ta như vậy. Cho dù băm vằm ả ra làm hàng trăm hàng ngàn mảnh cũng không oan uổng chút nào".
"Trước tiên giam nàng ta ở đây. Ngươi không được phép tự ý làm càn nữa, rõ chưa!".
"Nô tỳ... rõ rồi".
Nghe giọng nói không mấy hài lòng kia, nhất định là cô nàng sẽ lại giở trò cho xem. Tôi mệt mỏi lăn vào một góc, cố gắng chợp mắt dưỡng sức. Quả nhiên vài canh giờ sau có tiếng lách cách mở ổ khóa. Một bóng trắng lao đến, đầu bị giáng một cú đá mạnh, tôi hoa mắt chóng mặt, cố mở mắt ra ngồi dậy, thở dài nhìn cô ta.
"Cô nương, ngươi để ta ngủ thêm một lát đi. Chủ nhân của ngươi cũng đã ra lệnh ngươi không được tự ý tra tấn ta mà. Muốn đánh muốn hành hạ thì cũng nên đợi ta lành vết thương cũ đã chứ?".
Cô ta kinh ngạc, mắt miệng đều mở lớn.
"Ngươi làm sao mà nghe thấy được? Chúng ta đứng tận lối vào nói chuyện...", Tiểu Xà đột nhiên hất hất cằm cười rộ lên, "nói vậy là võ công của ngươi quả thực rất cao, vài trận đòn không lấy mạng ngươi nổi đâu. Ngươi ở đây một mình không tránh khỏi sẽ cảm thấy buồn chán, chi bằng bản cô nương phụng bồi ngươi giết thời gian".
Giết thời gian? Cô ta rõ ràng là muốn giết tôi thì đúng hơn. Tôi dồn sức xuống bụng, hít một hơi thật sâu, hướng mặt ra ngoài lớn tiếng hô lên:
"Cứu mạng! Thành chủ huynh đệ, nữ nhân của huynh muốn giết người diệt khẩu! Mau đến cứu ta!".
"Ha ha, ngươi la đi. Có la to hơn nữa cũng chẳng có ích gì đâu. Thành chủ đã xuất môn rồi. Hai ngày sau mới trở về".
Cô ta tươi cười nhích tới gần, tôi dịch người lùi về sau.
"Hay là để hôm khác đi. Ngươi quên mang roi, dùng tay đánh ta, tay ngươi cũng đau mà? Ngươi về ăn no lấy sức, mang roi đến, ta đợi ngươi. Thế nào?".
Tiểu Xà dừng chân, nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi bước ra bên ngoài. Ngỡ là đối phương chịu thỏa hiệp, không ngờ cô ta lại gọi thêm hai người nữa đến, bảo bọn họ áp lưng tôi vào song sắt, trói đứng tôi lên. Phen này không ổn thật rồi, Thành chủ tuấn tú nho nhã không có nhà, tiểu cô nương hôm qua cũng không thấy đâu nữa, đến một người lựa lời khuyên nhủ Tiểu Xà cũng không có. Nhìn đối phương lấy trong tay áo ra một cây châm vừa to vừa dài, lại còn mài nhọn sáng bóng; tôi nuốt nước bọt.
Cô ta vung vẩy cây châm trước mặt tôi, vui sướng nói:
"Ngươi hiện tại đã không còn thứ gì che đậy, xem ngươi còn nhịn đau được nữa hay không!".
Châm đầu tiên, cô ta đâm thẳng vào ngực tôi. Một châm này chả khác gì dùng búa mà đóng, nhìn máu thấm ướt mảng áo, tôi cố nặn ra nụ cười, chân thành khuyên cô ta:
"Ngươi cẩn thận một chút, nếu sơ sẩy đâm phải tim sẽ mất mạng đấy. Ta chết, ngươi cũng không dễ ăn nói, đúng không? Thông minh một chút, thông minh mới sống thọ".
Cô ta nghiến răng tức tối rút mạnh châm ra, máu vọt thành tia bắn thẳng lên mặt Tiểu Xà. Gương mặt cô ta dính máu đỏ tươi, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn tôi trừng trừng không chớp như muốn ăn tươi nuốt sống. Trong lòng chợt băn khoăn, trước kia tôi là người thế nào, thật sự giống như lời những người này nói, tôi đã giết rất nhiều người của bọn họ? Phải chăng tôi rất xấu xa, rất đáng hận, cũng rất đáng chết?
Tôi không nói gì nữa, mặc cho đối phương thỏa sức đâm ra rút vào. Máu chảy từ khắp nơi, y phục đã chẳng còn nhìn ra nổi màu sắc ban đầu. Máu chảy ra càng nhiều, cơ thể càng thấy lạnh lẽo. Mặc dù cái đau đến không ngừng, nhưng không có được kết quả như lão đại phu kia nói, ký ức vẫn là một vùng hoang sơ trống rỗng. Tôi bắt đầu sinh ra cảm giác thất vọng. Có khi gặp phải lang băm rồi cũng nên.
Tiểu Xà cuối cùng cũng thấm mệt, cất ngân châm rồi bỏ đi. Tôi nhìn phòng giam âm u không có lấy một ngọn đuốc, vô cùng bội phục Thành chủ huynh đệ trời sinh tu dưỡng rất tốt, rất biết tiết kiệm. Tiểu Xà không cho người cởi trói, tôi ngoài ngủ đứng cũng không còn cách nào khác. Có khi đây là giấc ngủ cuối cùng, cơ thể đã chẳng cử động nổi nữa. Cũng tốt, ngủ một giấc không phải tỉnh dậy, tránh được bao nhiêu phiền toái, không phải tiếp tục chịu đựng tra tấn nữa.
Trong bóng tối toàn bích, dường như có người đang gọi tên tôi. Giọng nói ấy như vọng đến từ nơi rất xa, không nghe rõ người đó nói gì, âm thanh bị gió cắt vụn, tan thành từng mảnh nhỏ. Chỉ còn chút thanh âm vọng được đến tai tôi. Giữa cõi hoang vu bốn bề tịch mịch, tiếng gọi tuyệt vọng ấy như hạt mầm trồi lên mặt đất, xuyên qua lớp tuyết đọng, nảy sinh ra một tia hy vọng trong tôi.
Đâu đó có người đợi tôi.
Tôi muốn tiếp tục sống.
(Chú thích *:Tiếng Trung ngôi thứ ba không phân biệt giới tính, nên Thanh Tân gọi "ả" nhưng Lưu Liễm lại nghe thành "hắn").
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.