Nhiễm Phải Pheromone Của Em

Chương 25: Lần phát tình đầu tiên

Tất Hoàn Niệm

23/03/2021

Lạc Hành Vân liếc màn hình điện thoại, “ồ” một tiếng, sau đó lén lút cười: “Tìm cậu kìa~” Dứt lời, cậu lại dựa vào lưng ghế, tỏ vẻ mọi chuyện chẳng hề liên quan đến mình, sự bình tĩnh hiện rõ trong đôi mắt màu hổ phách.

Hạc Vọng Lan trả lời điện thoại bằng giọng điệu cực kỳ biếng nhác: “Chủ tịch Bùi? Có việc gì không?”

Bùi Diễn hỏi: “Mày đang ở đâu?”

Hạc Vọng Lan: “Trên đường về nhà. Muốn hẹn tao à?”

Bùi Diễn: “Đúng, đi boxing không?”

“Không.” Hạc Vọng Lan ngáp: “Hôm nay không muốn chơi với mày.”

“Thế mày muốn chơi với ai?”

Hạc Vọng Lan liếc Lạc Hành Vân, đặt bàn tay nhàn rỗi lên gáy đối phương, để lòng bàn tay áp vào động mạch chủ và ngón cái đè lên yết hầu cậu.

Lạc Hành Vân không có phản ứng gì, vẫn ngồi yên như cũ, lạnh nhạt như thể người đang bị bóp cổ uy hiếp không phải mình.

“Tao chơi với ai thì liên quan gì đến mày?” Hạc Vọng Lan bật cười, ánh mắt tối đi, ngón cái khẽ vuốt ve yết hầu của Lạc Hành Vân: “Sao, điều tra tao à?”

“Lạc Hành Vân.” Bùi Diễn đột nhiên gọi vào điện thoại.

Hạc Vọng Lan không mở loa ngoài, nhưng không gian trong xe quá nhỏ, thế nên hơi thở nặng nề của Bùi Diễn được truyền ra khá rõ ràng.

Bị nhìn bằng ánh mắt đỏ ngầu như rắn độc rình mồi, Lạc Hành Vân vẫn ngồi nghiêm chỉnh, bình tĩnh giữ im lặng, vờ như mình không có mặt ở đây.

“Mày gọi ai thế? Ồ~ Bạn trai của Tôn Nhược Vi à…” Hạc Vọng Lan cười ha ha: “Cậu ta đang ở cạnh mày hả?”

“Chẳng lẽ là ở cạnh mày?” Bùi Diễn hỏi ngược lại.

“Tao không có hứng thú với bạn trai của người khác.”

Bùi Diễn cúp điện thoại.

Hạc Vọng Lan chậm rãi cất di động đi, nghiêng người hỏi Lạc Hành Vân bằng giọng điệu đầy bỡn cợt: “Kêu đi chứ, sao cậu không kêu? Cơ hội tốt như vậy mà.” Vẻ mặt hắn chứa đầy tiếc nuối.

“Sao tôi phải kêu?” Lạc Hành Vân kỳ quái nhìn hắn: “Tôi làm gia sư cho cậu, một giờ tận 400 đồng.”

Hạc Vọng Lan cứng người: “Lần trước 300 cơ mà?”

“Gọi bất ngờ nên tăng 100.” Lạc Hành Vân mỉm cười, vui vẻ với khoản tiền mình sắp kiếm được.

Hạc Vọng Lan tỏ vẻ nghiền ngẫm, dịch bàn tay ra sau gáy cậu, nhẹ nhàng nhéo một cái rồi mới thoả mãn thu tay về.

Lạc Hành Vân lặng lẽ hít thở mấy hơi gấp gáp. Thực ra mọi chuyện cũng không quá đáng sợ, chẳng qua hôm nay cậu vốn bị đau đầu, cảm giác áp bức Hạc Vọng Lan mang tới càng khiến cậu căng thẳng hơn, mạch máu sau gáy giật liên hồi, hô hấp cũng hơi khó khăn.

Ngoài những vấn đề đó ra, mọi chuyện đều tốt cả.

Hạc Vọng Lan có vài ý định với Tiểu Lạc, vừa lên xe đã tắt điện thoại của cậu, tuyên bố muốn có những phút giây tâm sự hai người.

Tiểu Lạc phải hợp tác với yêu cầu của hắn, nên đương nhiên sẽ không ngốc tới mức kêu Bùi Diễn cứu mạng khi đang bị Hạc Vọng Lan bóp cổ. Bùi Diễn ở đâu cậu còn chưa biết, nhưng Hạc Vọng Lan đã ngồi ngay bên cạnh cậu rồi, giờ mà kêu cứu, chỉ e cổ cũng chẳng còn.

Mặt khác, nếu Bùi Diễn biết chuyện, ngoài lo lắng suông thì cũng chẳng làm được gì. Hiện giờ tinh thần của hắn không ổn định, cậu không nên khiến hắn gặp phải quá nhiều rắc rối. Thế nên, Hạc Vọng Lan lừa gạt hắn lại là chuyện tốt.

Còn về bản thân cậu, Hạc Vọng Lan có thể làm gì? Cùng lắm là đánh cậu một trận thôi. Nếu chuyện bị vạch trần mà cậu không thể tự mình giải quyết, vậy đâu đáng mặt đàn ông.

Lùi một vạn bước, dù sợ đau cần người đến cứu, cậu cũng tuyệt đối không chọn Bùi Diễn. Hạc Vọng Lan đang đoán già đoán non về hai người bọn họ, làm vậy chẳng khác nào cho đối phương đáp án khẳng định. Tiểu Lạc đương nhiên sẽ không nhảy vào cái hố chình ình trước mặt.

Cậu bình tĩnh dựa người vào lưng ghế, thấy sắc trời dần tối đi bèn chìa tay sang phía Hạc Vọng Lan: “Tôi mượn điện thoại tí nào.”

Hạc Vọng Lan: “?”

“Cậu tự nhiên đòi học thêm nên tôi phải sắp xếp một chút.” Tiểu Lạc nói rất hợp lý, không hề tỏ vẻ mình là đối tượng bị bắt đi: “Dạy cậu xong tôi còn phải dạy một ca nữa, cậu làm mất thời gian của tôi cũng không sao, nhưng đừng ảnh hưởng tới việc học của “sư huynh đệ”.”

Hạc Vọng Lan bị mấy câu nói bừa của người này chọc cười, trả điện thoại di động cho cậu, sau đó thản nhiên khoanh tay thò đầu sang nhìn. Hắn muốn xem đối phương cầu cứu ai và sẽ cầu cứu như thế nào.

Lạc Hành Vân khởi động máy, không để ý tới cả đống tin nhắn vừa nhận được, mở danh bạ tìm tên anh trai mình, gửi một tin nhắn thoại: “Anh, em đi dạy ở hai nơi cách nhau khá xa, đúng bảy giờ anh tới đón em đi ca hai nhé.” Sau đó, cậu gửi địa chỉ nhà Hạc Vọng Lan cho Lạc Phong.

Xong xuôi, cậu chủ động tắt máy, nộp điện thoại cho Hạc Vọng Lan. Đối phương quan sát từ đầu đến chân cậu bằng ánh mắt đầy hứng thú, nói: “Từ giờ đến bảy giờ còn một tiếng ba mươi phút thôi.”

Lạc Hành Vân bình tĩnh “ờ” một tiếng: “Nếu cậu phối hợp, thời gian đó đủ cho chúng ta học hết một quyển sách rồi.”



Ở bên này, sau khi gác máy và suy nghĩ giây lát, Bùi Diễn bấm gọi cho một số điện thoại.

“Ngài Diệp, tôi là Bùi Diễn… Bạn Hạc không sao, nhưng thầy giáo bảo tôi tối nay tới nhà kèm môn tiếng Anh cho cậu ấy. Cậu ấy chạy rồi, ngài có thể cho tôi địa chỉ được không?”

Rất nhanh, ba Hạc Vọng Lan đã gửi địa chỉ căn biệt thự ở ngoại ô tới.

Bùi Diễn quay lại văn phòng Hội học sinh lấy vài thứ, cho vào cặp sách, không giải thích gì đã bỏ lại mọi người, vội vàng bắt taxi rời đi.



Hơn nửa tiếng sau, Hạc Vọng Lan đóng cửa phòng, Lạc Hành Vân biến thành một chú dê trong miệng hổ hệt như lần trước.

“Ngồi đây đi.” Hạc Vọng Lan kéo chiếc ghế dựa đặt trước bàn ra khoảng trống giữa phòng, trông như chuẩn bị tiến hành thẩm vấn.

Lạc Hành Vân ngồi xuống, để cặp sách lên đùi, tự động lấy sách ra: “Cậu muốn học môn gì?”

“Người hôm đó là cậu đúng không?” Hạc Vọng Lan cúi người, chống tay lên thành ghế, vây Lạc Hành Vân vào trong ngực mình, để mái tóc đen dài rủ xuống cánh tay cậu, lộ ra ánh mắt tà ác và cực kỳ kiêu ngạo.

“Không phải.”

Hạc Vọng Lan nắm cằm Lạc Hành Vân: “Cậu nhắc lại lần nữa xem?”

Lạc Hành Vân há miệng thở dốc, dưới ánh đèn mờ nhạt, đôi con ngươi màu hổ phách của cậu trong veo không chút giả dối: “… Không phải.”

Hạc Vọng Lan liếm môi, ngón tay càng dùng sức: “Nếu cậu ngoan ngoãn thừa nhận, tôi có thể nhẹ tay một chút, hiểu không?”

Lạc Hành Vân chớp mắt: “Tôi bị oan mà!”

Không thể cạy miệng người kia, Hạc Vọng Lan hơi thả lỏng ngón tay, bình tĩnh nhìn vết đỏ hằn trên xương hàm cậu: “Họ Lạc, cậu như thế là rất kém cỏi, tôi sẽ khinh thường cậu, biết không?”

Lạc Hành Vân thầm nghĩ, khinh thường thì cứ khinh thường đi! Tôi có mất miếng thịt nào đâu.

Nhưng ngoài mặt, cậu lại giơ tay vỗ ngực: “Cậu thấy tôi giống loại người dám làm mà không dám nhận hả?!”

Hạc Vọng Lan bỗng bật cười, một nụ cười ngọt ngào và đầy mê hoặc: “Cậu cứ nói đi, tôi cũng chẳng làm gì cậu đâu.”

Tôi không nói, cậu càng chẳng làm gì được tôi, không phải à…

“Sao cậu lại ép tôi nhận một việc tôi chẳng hề liên quan? Vì sao lại là tôi hả?”

“Hôm trước tôi bị đánh lén, hôm sau quan hệ của cậu và Bùi Diễn lập tức tốt hơn, không phải là quá trùng hợp rồi sao?” Hạc Vọng Lan vẫn nắm cằm Lạc Hành Vân, khiến cậu không thể ngậm chặt miệng. Lúc này, khóe miệng cậu đã hơi ướt át, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại chẳng rời ngón tay đi. “Tôi rất hiểu ôn con Bùi Diễn, cậu ta lạnh lùng tàn nhẫn từ trong xương, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ đối xử tốt với bất kỳ ai.”

“Tôi quen cậu ấy mấy năm rồi! Chúng tôi học cùng trường cấp 2, lên cấp 3 lại ngồi gần nhau đến một năm rưỡi. Khi tôi qua lại với cậu ấy, cậu còn chưa xuất hiện ở khu Nam thành phố đâu.”

“Bịa à, tiếp tục bịa đi.” Hạc Vọng Lan vỗ vào miệng Lạc Hành Vân một cái không nhẹ cũng chẳng nặng: “Cậu thật sự nghĩ tôi không dám làm gì cậu à?”

Hắn không dùng nhiều lực, nhưng hàm ý nhục nhã người khác lại vô cùng mãnh liệt.

Càng đáng sợ là sau khi ra tay, ánh mắt Hạc Vọng Lan liền thay đổi. Hắn không thể kiềm chế, vỗ mặt đối phương lần thứ hai, có vẻ như rất thích cảm giác bạo lực này. Lực tay vẫn không nặng không nhẹ như trước, nhưng hơi thở của hắn gấp gáp dần, khát khao xâm chiếm ngấm sâu trong xương tủy lập tức tràn ra.

Lạc Hành Vân khựng lại một lát rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên, nét mặt ôn hòa đột nhiên thay đổi dưới ánh đèn mờ.

Tựa như phong ấn bị phá bỏ, để một luồng sức mạnh vô hạn tuôn trào.

Cậu như chưa từng bị ăn hai cái vỗ mặt kia, cười khẩy, liên tục ép hỏi: “Cậu có vẻ để ý đến chuyện này quá nhỉ? Cậu đã từng đánh nhau với rất nhiều người, thậm chí số lần va chạm với Bùi Diễn cũng không hề ít, sao cứ nhất quyết không chịu nhả vụ này ra? Cậu không hề có chứng cứ, nhưng tại sao cứ cắn chặt lấy tôi, hả?”

Lạc Hành Vân dựng thẳng sống lưng, nhìn thẳng vào Hạc Vọng Lan bằng ánh mắt trắng trợn và không hề sợ chết: “Cậu còn tiếp tục cắn càn như vậy, tôi sẽ nghĩ cậu có hứng thú với tôi đấy…”

Cậu nhích người về phía trước, Hạc Vọng Lan lập tức lùi về phía sau. Hắn nhíu mày, rũ hàng mi dài che đi một phần đôi mắt hoa đào xinh đẹp.

Một lúc sau, hắn mới nói: “Nếu đã vậy, cậu đừng theo Bùi Diễn nữa, theo tôi đi.”

“Tôi không phải là người của Bùi Diễn.” Lạc Hành Vân sửa lại lời hắn.

Hạc Vọng Lan chuyển từ nắm gáy sang kéo tóc cậu, hơi dùng sức, nói: “Thế không phải càng dễ à?”

“Tôi là học trò ngoan, không biết đánh nhau, không giúp được gì cho cậu đâu, anh giai ạ.” Lạc Hành Vân chậm rãi lấy giấy bút ra, tay trái đặt vở nháp lên đầu gối, tay phải bấm bút bi rồi xoay vòng tròn.

Đây là một lời nói dối.

Cậu biết đánh nhau, thậm chí còn biết sớm hơn so với người bình thường rất nhiều, chỉ số Alpha của những người cậu đã ra tay cũng không thấp hơn Hạc Vọng Lan và Bùi Diễn.

Chẳng qua đã nhiều năm cậu không động tay động chân rồi.

Lạc Hành Vân nhìn phần cổ của Hạc Vọng Lan, tính toán trong chốc lát. Ở khoảng cách gần như vậy, một người gần thành niên như cậu có thể dùng đầu nhọn của bút bi đâm thủng lớp da, sượt qua màng gân, xé rách phần cơ, chọc xuyên tuyến giáp, cuối cùng cắm thẳng vào khí quản…

Hạc Vọng Lan tùy tiện vứt bút bi của cậu ra sau đầu, đè đầu gối lên bắp đùi cậu: “Đừng giả ngốc.”

Cái bút bi lăn tròn trên mặt sàn, Hạc Vọng Lan nhìn đồng hồ treo tường, rũ mắt: “Một tiếng mười lăm phút, tôi có thể hoàn toàn đánh dấu cậu.”

Lạc Hành Vân “quào” một tiếng đầy ngẫu hứng: “Tôi là Beta!”

Hạc Vọng Lan mỉm cười: “Beta thì không thể à?”

“Có thể chứ.” Lạc Hành Vân tủm tỉm: “Đều là đàn ông, tôi cũng không thiệt.”

Hạc Vọng Lan sửng sốt, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tà ác: “Chưa uống say đã nói chuyện viển vông không thực tế, muốn tôi phục vụ cậu à, mơ đẹp thế.”

“Tôi phục vụ cậu cũng được. Cậu đẹp thế, tôi cũng chẳng thiệt thòi.” Lạc Hành Vân nhướng mày với hắn.

Hạc Vọng Lan kéo tóc cậu mạnh hơn, buộc cậu ngửa đầu lên, để lộ phần cổ trắng nõn mượt mà xinh đẹp, hệt như muốn tóm lấy một linh hồn khác đang ẩn náu trong cơ thể này.

Bình thường người này vừa rén vừa nhát, đến khi gặp chuyện lại hoàn toàn khác, bình tĩnh, ngông cuồng đến chói mắt: “Cậu thật sự không sợ sao?”

“Đàn ông con trai với nhau mà.” Lạc Hành Vân cười: “Ngủ một lần thì sợ gì chứ.”

“Không ngờ trước mặt cậu có vẻ nghiêm trang chững chạc, sau lưng lại lẳng lơ đến thế… Cậu từng ngủ với Bùi Diễn rồi à?”

“Cậu đâu cần hai, ba câu lại lôi cậu ấy vào như thế chứ, hay là cậu thích cậu ấy?” Đôi mắt màu hổ phách tinh ranh liếc nhìn Hạc Vọng Lan.

“Tôi thích cậu!” Hạc Vọng Lan luồn tay vào tóc Lạc Hành Vân: “Cậu không sợ tôi, miệng lại còn ngọt, nào, gọi mấy tiếng anh cho tôi nghe đi.”

“Anh ơi, em sợ chết mất thôi.” Lạc Hành Vân vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, ánh mắt nghiêm nghị: “Nhưng em đâu thể làm gì khác… Đến đây đi, cậu muốn làm gì thì nhanh nhanh một chút. 7 giờ tôi còn phải đi dạy ca tiếp theo.”

Hạc Vọng Lan nghịch đuôi tóc cậu, không nói gì.

Lạc Hành Vân cũng không dám đụng vào hắn.

Cậu đoán chắc Hạc Vọng Lan có liên quan tới sự không thoải mái kỳ lạ của mình. Sau Bùi Diễn, có lẽ Hạc Vọng Lan cũng đã bị pheromone của cậu ảnh hưởng, nói không chừng, bây giờ hắn đã nhận ra điều gì đó.

Tuy Hạc Vọng Lan rất hung dữ, nhưng đánh dấu cậu vẫn là chuyện cả đời, hắn còn là một Alpha có tên tuổi, nếu thật sự xảy ra chuyện thì cũng chẳng có gì hay ho.

Cậu tận mắt nhìn thấy Hạc Vọng Lan không dám cắn Cố Thanh Tích, trong khi Tiểu Cố nhỏ nhắn xinh đẹp biết chừng nào. Giờ hắn dựa vào cái gì mà lại quyết định cắn cổ cậu đây?

Lạc Hành Vân ung dung ôm đống pheromone của mình ngồi đợi đánh dấu.

Hạc Vọng Lan chưa từng gặp ai như vậy, hắn khẽ nghiến răng, cúi đầu, hung hắng há miệng về phía sau cổ Lạc Hành Vân… Hắn không tin cậu không sợ chút nào.

Động tác của Hạc Vọng Lan vô cùng chậm rãi, hắn đang chờ nhìn thấy cậu khóc lóc, chờ nhìn thấy cậu van xin mình.

Nhưng Lạc Hành Vân không khóc, càng chẳng cầu xin được buông tha.

Cùng lúc đó, cậu đưa mắt quan sát chiếc đèn trên bàn trà, âm thầm xòe năm ngón tay.

Một xử nam có tiềm năng vươn tới hai chữ “thâm niên” như Lạc Hành Vân không hề quan tâm đến chuyện mình ngủ với ai. Chỉ có điều, dù là kẻ nào, trước khi ngủ được với cậu cũng phải thấy máu trước… Trừ những em gái ngực bự.

Chẳng biết có tác dụng gì hay không nhưng cậu nhất định phải chiến đấu bằng cả tính mạng. Chỉ khi đánh không lại, cậu mới chịu nằm yên cho người ta đè, đây là chút danh dự cuối cùng của trai thẳng.

Thật không may, lúc này cậu đang trong giai đoạn phát tình, cảm nhận được Alpha lạ tới gần, cả người cậu lập tức nổi gai ốc.

Hạc Vọng Lan buồn cười.

Khi răng hắn khó khăn lắm mới chạm tới sau cổ Lạc Hành Vân, còn tay cậu đã sờ đến chiếc đèn bàn, dì giúp việc bất ngờ mở cửa phòng.

“Thầy Bùi, là phòng này…”

Bà thoáng nhìn vào bên trong, cổ họng nghẹn cứng, ngại ngùng mất tự nhiên, sao Thiếu gia lại lại lại làm chuyện đồi bại thế này!

Trong lúc đó, thầy giáo tiếng Anh mới tới chỉ bình tĩnh “cảm ơn” một tiếng rồi lễ phép đóng cửa lại, chia tách bên trong và bên ngoài căn phòng.

Alpha đeo túi sách trên vai, đứng trong bóng tối.

Ngay sau đó, pheromone màu lục lam mạnh mẽ tràn ra, bao trùm khắp căn phòng.

“Đang làm gì thế?” Hắn hỏi rất ôn hòa, nhưng thực chất lại không hề như vậy.

Sóng to gió lớn nổi dậy, xâm chiếm đôi mắt sâu thẳm dưới bóng mờ của hàng lông mi.



Alpha là sinh vật có trực giác vô cùng sắc bén, chưa kể Hạc Vọng Lan đã cắn xé với Bùi Diễn nhiều năm như vậy.

Hạc Vọng Lan vẫn luôn cảm thấy Bùi Diễn chẳng hơn gì mình, bề ngoài nho nhã lịch sự, nhưng có quỷ mới biết hắn đang nghĩ gì trong đầu.



Tất cả mọi người đều nói hắn xấu xa, điều này bản thân Hạc Vọng Lan cũng thừa nhận, nhưng sự mục nát của Bùi Diễn còn hơn xa hắn.

… Bởi vì Alpha có tố chất cơ thể mạnh mẽ bao nhiêu, khả năng mất khống chế càng lớn bấy nhiêu!

Ngẫu nhiên đối mặt vài lần, Hạc Vọng Lan có dịp quan sát kỹ ánh nhìn của Bùi Diễn. Ánh mắt kẻ kia không giống như đang nhìn một con người mà như đang đối diện với một con sâu hoặc một loài động vật nào đó.

Đây là lý do khiến Hạc Vọng Lan càng thêm chán ghét Bùi Diễn. Trong đôi mắt đen thẫm của đối phương không hề có cảm xúc của một người bình thường.

Trắc nghiệm hàm số Highgram được sử dụng để kiểm tra trạng thái tinh thần của Alpha. Trắc nghiệm cho ra kết quả bằng số, chính là chỉ số Alpha trong truyền thuyết.

Ngoài ra, chỉ số SAN (sanity) dành cho người bình thường cũng được dùng để đo lường sức khỏe tinh thần và trí óc của Alpha.

Tóm lại, chỉ số Alpha càng cao, chỉ số SAN sẽ càng thấp, Alpha càng dễ mất khống chế.

Hạc Vọng Lan không biết chỉ số Alpha của Bùi Diễn rốt cuộc là bao nhiêu. Chỉ số của bản thân hắn đã vượt qua 90, xấp xỉ 100, chỉ số SAN dao động quanh 60, đây đã là mức cận kề nguy hiểm, bắt đầu xuất hiện khuynh hướng rối loạn nhân cách (*). Hàng tháng, hắn đều phải tới phòng khám tâm lý đúng hẹn. Theo trực giác, Hạc Vọng Lan cho rằng chỉ số Alpha của Bùi Diễn còn cao hơn hắn nhiều. Không phải tự nhiên mà hắn không đánh lại Bùi Diễn. Cũng vì lẽ đó, nhiều đại ca ngoài trường đều thầm gọi Bùi Diễn là “Hoàng đế”.

(*) Rối loạn nhân cách (Personality disorders) là một tập hợp các trạng thái để chỉ các đối tượng có cách sống, cách cư xử và cách phản ứng hoàn toàn khác biệt với người thường nhưng lại không đủ các triệu chứng của một bệnh lý tâm thần đặc trưng.

Tuy nhiên nhiều năm như vậy, Hạc Vọng Lan lại chưa từng thấy Bùi Diễn mất khống chế.

Hắn sở hữu thành tích học tập xuất sắc, từng hành động và cử chỉ đều không thể soi mói, là đứa con được trời cao ưu ái, nhiều lần đạt hạng nhất toàn khối, giành được nhiều phiếu nhất trong cuộc tuyển chọn Chủ tịch Hội học sinh. Tất cả mọi người đều yêu quý Bùi Diễn, mà hắn ta cũng chưa từng để lộ dấu hiệu mất kiểm soát.

Cho dù Hạc Vọng Lan thường xuyên kiếm cớ gây sự, tranh đoạt danh tiếng, Bùi Diễn vẫn giữ thái độ đúng mực, đánh trả Hạc Vọng Lan trong phạm vi cho phép.

Nghĩ vậy, Hạc Vọng Lan liền thả lỏng, tự nhủ mình nghĩ nhiều rồi.

… Nhưng giờ phút này, bằng trực giác của mình, Hạc Vọng Lan thật sự cảm nhận được nguy hiểm khi chứng kiến Bùi Diễn đứng thẳng, nhìn về phía hai người.

Rất bá đạo.

Pheromone trên người Bùi Diễn.

Lúc này, luồng pheromone xanh nhạt mờ ảo như biến thành bóng ma vô hình, vừa âm u vừa nặng nề tựa vực sâu. Từng luồng pheromone tỏa ra từ người Bùi Diễn, thẩm thấu vào vách tường, tràn đến bàn học, ập thẳng tới chỗ hai người bọn họ như thủy triều. Hạc Vọng Lan lùi lại hai bước theo bản năng. Luồng khí đen như sóng tiếp tục lướt qua mặt hắn. Vô số tia nhỏ màu đen như sợi chỉ quấn lấy người trên ghế, che kín mắt, bịt kín mũi, lấp kín bờ môi rồi quấn chặt cổ Lạc Hành Vân, vuốt ve và tẩy sạch. Trong chớp mắt, chúng loại bỏ hoàn toàn luồng khí đỏ thẫm như lửa cháy phía sau gáy cậu.

Hạc Vọng Lan tránh dưới chiếc đèn duy nhất, nửa gian phòng còn lại rơi vào sự khống chế của bóng ma kia, giống như Bùi Diễn đã giang rộng đôi cánh đen bao trùm cả nơi này.

Không thể diễn tả được sự khổng lồ của đôi cánh kia, chỉ thấy từng sợi dây mỏng hoa lệ quấn lấy người trên ghế, hoàn toàn chiếm giữ đối phương.

Bùi Diễn sải chân, bước từng bước về phía người nọ.

Mắt Hạc Vọng Lan bị một bóng mờ che kín, tối sầm. Trái tim hắn đập điên cuồng như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, mạnh tới nỗi hắn không thể chịu đựng nổi, gương mặt tuấn tú trắng bệch. Hắn phải chống vào bàn học để không ngã khuỵu xuống, trán thấm đẫm mồ hôi.

Hạc Vọng Lan vẫn luôn cho rằng mình và Bùi Diễn chỉ một chín một mười, không ngờ…

Cho dù hắn đã cố gắng hết sức phóng pheromone ra, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng chống cự được một lát. Pheromone không phải là thứ Alpha như hắn muốn phóng là phóng, muốn tỏa là tỏa ra được.

Hắn chưa đến kỳ động dục, có lòng mà chẳng có sức.

Pheromone màu lục lam tràn ra vô cùng vô tận, chiếm lĩnh từng khe, góc trong căn phòng, hệt như màn sao lấp lánh dệt trên tấm phông nền đen tuyền không ngừng xoay chuyển.

Một chiếc kén thật lớn được kết tại trung tâm màn sao. Nó vây kín người ngồi trên ghế, kiên nhẫn và tỉ mỉ, không để sót một khe hở nào.

Theo từng bước chân của Bùi Diễn, sự liên kết giữa hai người càng chặt chẽ hơn. Pheromone màu lục lam trên người hắn phát tán rộng rãi, kéo thành những sợi tơ mảnh trôi nổi giữa không trung. Hàng ngàn hàng vạn sợi tơ này nối thẳng tới đầu kia của chiếc kén, hệt như thủy triều ồ ạt dâng trào rồi vội vàng tụ lại.

Hắn bước tới, dung nhập, tựa như hai phần bị xé ra, khi gắn liền lại càng chặt chẽ khăng khít.

Mật độ pheromone của Alpha trong phòng đã đến ngưỡng Hạc Vọng Lan không chịu nổi, hắn gắng hết sức bật công tắc.

Tách!

Đèn trong phòng sáng bừng lên.

Bóng mờ u tối di chuyển trong không gian biến mất.

Bọn họ không thật sự thấy được pheromone, chỉ nhạy bén cảm nhận được nó ở một mức độ nào đó. Khi não bộ được liên kết với thị giác, cảm giác này sẽ biến mất.

Hạc Vọng Lan ngẩng đầu lên.

Bùi Diễn đã đi tới bên cạnh Lạc Hành Vân. Vóc dáng hắn cao gầy, cánh tay tự nhiên khoác lên người cậu, như muốn bảo vệ lại như đang khống chế và chiếm hữu.

“Đang làm gì vậy?” Hắn hỏi lại một lần nữa.



Khi bị Hạc Vọng Lan quấy rối, Lạc Hành Vân cũng cảm thấy khó chịu.

Hương thơm như thuốc phiện cô đặc cứ lượn lờ quanh mũi cậu, nhưng không khiến cậu tê mỏi hay sung sướng, trái lại còn xuất hiện phản ứng bài xích rất mạnh. Lạc Hành Vân cảm thấy khó thở, ngực đau nhói.

Lạc Hành Vân vẫn có thể chịu đựng, cậu cũng đã quen đối phó với chuyện này rồi. Vẻ mặt không có gì khác thường, nhưng thật ra sau gáy và tim cậu đều đang đau đến không thở nổi, các giác quan dần trở nên mơ hồ.

Khi Bùi Diễn bước vào, toàn bộ sự chú ý của cậu đều tập trung vào cái đèn bàn, không hề nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.

Mãi đến khi Hạc Vọng Lan lùi lại, Lạc Hành Vân mới cảm nhận được hương gỗ kỳ lạ đang lan tới.

Một cánh rừng đen dưới biển sâu, vừa tươi mát khoan khoái, vừa thâm trầm âm u, vừa dồi dào sức sống lại vừa yên tĩnh.

Lạc Hành Vân tham lam hít một hơi, sự đau đớn trên cơ thể dịu bớt, cảm giác nôn nóng bất an cũng dần biến mất.

Cậu ngồi tại chỗ, yên tâm nhắm hai mắt lại, hít thở sâu theo phản xạ có điều kiện để bản thân bình tĩnh lại. Cánh rừng bao quanh cậu dường như vô tận, mãi chẳng có điểm dừng.

Đèn phòng vụt sáng, một bóng người phủ lên đỉnh đầu Lạc Hành Vân.

Cậu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm như vực nước xoáy.

Ngoài trời đổ mưa, thời tiết mùa thu lạnh lẽo, Alpha cao lớn lạnh lùng mặc một chiếc áo hoodie có mũ và quần bò, trên người vẫn mang theo hơi nước và khí lạnh. Hình như hắn đang nói gì đó, nhưng giữa cơn mê man, Lạc Hành Vân chỉ thấy bờ môi hắn đang mấp máy, cậu không thể hiểu hắn đang nói gì.

Thấy thế, Alpha nghiêng người, dùng sức xoa nhẹ lên vành tai cậu: “Tỉnh nào.”

Rừng rậm, biển khơi, mùa thu.

Lạc Hành Vân lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt trở nên có hồn.

“Nói xem.” Bùi Diễn không định đứng dậy, chỉ giữ nguyên tư thế nhìn Lạc Hành Vân, vừa lạnh lùng vừa ôn nhu hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”



“Cậu ấy tìm tôi để học bù.” Lạc Hành Vân khàn giọng trả lời Alpha đang kề sát bên cạnh.

Những chuyện khác chẳng có gì hay ho để kể.

… Giằng co một trận, nhưng cả hai cũng chỉ dùng khí thế của mình để uy hiếp đối phương, sau đó Bùi Diễn tới, hai bên còn chưa kịp đánh nhau.

“Ừ.” Bùi Diễn lạnh nhạt gật đầu, chấp nhận cái cớ của cậu.

Khi hắn trả lời xong, pheromone trong phòng lập tức biến mất.

Hạc Vọng Lan lấy lại tinh thần, mệt mỏi khiêu khích Bùi Diễn: “Thế sao mày lại ở đây?” Phóng pheromone trong phòng Alpha khác là một hành động có tính xâm lược, đm, đây là phòng của hắn đấy.

“Tao cũng tới giúp mày học bù.” Bùi Diễn ngồi xếp bằng bên cạnh bàn trà theo phong cách Bắc Âu, từ từ tháo túi sách.

Hạc Vọng Lan: “…”



Hạc Vọng Lan: “Tao có gia sư rồi.”

“Tao là gia sư môn Xã hội.” Dứt lời, Bùi Diễn lấy sách Ngữ văn và tiếng Anh ra, ngẩng đầu nói với Lạc Hành Vân: “Thầy Lạc, tôi dạy trước nhé.”

Tuy mở miệng thương lượng, nhưng thật ra hắn đã tự quyết định rồi.

Lạc Hành Vân gật đầu, không hề dị nghị. Giờ cậu đang rất kiệt sức, không muốn động đậy dù chỉ là đầu ngón tay, nếu thầy Bùi có thể dạy thay thì tốt quá rồi.

Cậu đứng dậy khỏi cái ghế tra khảo, đi tới bên cạnh Bùi Diễn. Phòng của Hạc Vọng Lan chia thành hai gian, gian ngoài có bàn ăn và bàn học bệt, nên cậu quyết định ngồi song song trước bàn học với thầy Bùi.

Bùi Diễn lấy sách vở ra khỏi cặp: “Nào, tụng “Thục đạo nan(*)” đi.”

(*) Bài thơ Thục đạo nan (Đường Thục khó) của nhà thơ Lý Bạch. Các bạn có thể đọc ở ĐÂY.

Hạc Vọng Lan: “Tụng con mẹ mày…”

Bùi Diễn nâng mắt.

Hạc Vọng Lan im miệng, chửi thề một tiếng rồi tức giận đi tìm sách giáo khoa môn Ngữ văn. Một lúc lâu sau, hắn chẳng những không tìm thấy sách mà còn làm phòng mình rối tung lên. Lạc Hành Vân nhàn rỗi ngồi hóng chuyện, bỗng một giọng nói mát lạnh truyền tới từ bên cạnh: “Cậu đọc được không?”

Lạc Hành Vân: Đệt.

Giả vờ lục cặp tìm sách, vài giây sau, cậu trả lời: “Thầy Bùi, tôi không mang sách.”

Bùi Diễn đưa sách Ngữ văn của mình cho cậu.

Lạc Hành Vân nhận lấy, được rồi, tối nay tụng “Thục đạo nan” với Hạc Vọng Lan vậy.

Hạc Vọng Lan vốn muốn chạy đến bàn học ngồi cùng bọn họ, nhưng khi thấy Lạc Hành Vân cầm sách đọc bô bô liền tự động chuyển hướng sang bàn ăn.

Từ trước tới nay, Lạc Hành Vân chỉ chú trọng các môn tự nhiên, không hề yêu thích các môn thuộc lòng, nên mới đọc được một lát đã bắt đầu mất tập trung. Chẳng những đầu óc không nghe cậu sai khiến mà cơ thể cũng mềm nhũn ra, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi mịn.

Trước đó, khi ở một mình với Hạc Vọng Lan, đầu cậu đau không chịu nổi. Giờ Bùi Diễn ngồi bên cạnh, cậu lại cảm thấy cực kỳ nóng bức, nên bèn vươn tay kéo khóa áo đồng phục xuống.

“Kéo lên.” Alpha bên cạnh ra lệnh.

Tiểu Lạc có nỗi khổ trong lòng nhưng lại không dám cãi lời hắn, đành phải ngoan ngoãn làm theo.

Đúng lúc này, một luồng không khí mang theo mùi gỗ tươi mới nhẹ nhàng tràn vào mũi cậu, là mùi hương rừng rậm dưới biển sâu khi nãy. Cậu tham lam hít vào, cảm giác khô nóng trong lòng và trên thân thể lập tức dịu đi không ít. Nhờ thế, cậu mới có thể yên lặng cúi đầu, vùi mặt vào sách Ngữ văn.

Mùi hương phát ra từ đâu?

Lạc Hành Vân dựng thẳng sách giáo khoa, trộm liếc Bùi Diễn ở bên cạnh. Cậu cảm thấy đây rất có khả năng là mùi pheromone của người này.

Hiện giờ Bùi Diễn đang làm bài nên nhìn có vẻ đàng hoàng nhã nhặn hơn bình thường một chút. Có lẽ vì trong phòng hơi nóng nên hắn xắn tay áo lên cao, để lộ cánh tay trắng nõn. Tuy cơ bắp không mấy rõ ràng nhưng mỗi lần lướt bút, cánh tay ấy đều toát lên sức mạnh, cho thấy chủ nhân của nó đang rất tập trung.

So sánh giữa hai người, có vẻ như cậu mới là biến thái.

“Nhưng mình đâu còn cách nào khác…” Lạc Hành Vân tỉnh bơ buông sách, nằm gục xuống mặt bàn. Cậu vờ như đang đọc thầm, nhưng thật ra là đang hít hà mùi hương thoang thoảng từ trang sách.

Mùi hương bám trên sách phai nhạt rất nhanh. Mà cảm giác nóng bức, choáng váng của Lạc Hành Vân lại ngày càng rõ rệt. Thính giác trở nên nhạy bén đến mức tối đa, cậu nghe thấy tiếng thở của Bùi Diễn, tiếng tay áo hắn cọ lên mặt bàn, cả tiếng chiếc bút trong tay hắn đang lướt trên trang giấy. Dù không nhìn thấy, cậu cũng biết những con chữ kia ngay ngắn đến mức nào, như cánh tay của hắn, mạnh mẽ cứng rắn biết bao nhiêu.

Nếu mùi hương kia là của Bùi Diễn, vậy có phải người hắn sẽ càng thơm hơn không…

Bùi Diễn đột nhiên dừng bút.

Chẳng biết Lạc Hành Vân đã nằm úp sấp bên tay Bùi Diễn từ lúc nào. Cánh mũi cậu hơi động đậy, tham lam hít ngửi mùi hương tỏa ra từ cánh tay đối phương.

Bùi Diễn hơi híp mắt. Thiếu niên bên cạnh cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hắn, nhẹ nhàng nâng mắt theo bản năng.

Khóe mắt cậu đỏ hoe, ngay cả huyệt thái dương cũng như ráng chiều kiều diễm. Vệt ửng hồng này cứ thế tràn qua tóc mai, lan đến tận tai.

Hai người bốn mắt nhìn nhau. Thiếu niên dường như hơi hoang mang, không biết phải làm sao. Cậu đơ ra một lát, phát hiện người bên cạnh không có phản ứng gì, liền đánh bạo, nhẹ nhàng gác cằm lên tay hắn, như một con thú nhỏ đáng thương đang cầu xin sự âu yếm của chủ nhân.

Mùi hương tinh khiết đến trong veo dâng lên từ vị trí bọn họ tiếp xúc, trên bàn trà như đổ một trời tuyết trắng.

Thấy Bùi Diễn không phản ứng, thiếu niên mạnh bạo hơn. Cậu ngồi thẳng dậy, ngả đầu vào vai hắn, mon men đến gần cổ hắn.

Đường nhìn của Bùi Diễn hạ xuống thấp hơn, cuối cùng, hắn cúi hẳn đầu, nhìn chằm chằm bàn tay của Lạc Hành Vân. Bàn tay kia đang đặt trên bắp đùi hắn, mu bàn tay đã ửng sắc hồng, nhưng lại rất lạnh và đang run lên nhè nhẹ.

“Thuộc kha khá rồi đấy nhỉ?” Bùi Diễn đột nhiên mở miệng.

Chủ nhân của bàn tay bị giật mình, nhanh chóng kiềm chế hơi thở đang dần trở nên gấp gáp của mình, vội vàng rụt người về chỗ cũ.

“Khá con m…” Hạc Vọng Lan ở phía đối diện đã kịp dừng cương trước bờ vực.

“Tiếp tục tụng đi. Muốn ăn gì không, tao xuống nhà lấy cho.”

“Đm, mày thật sự không coi mình là khách đấy à…”

Bùi Diễn vừa nói chuyện với Hạc Vọng Lan, vừa viết ngoáy mấy chữ lên quyển vở, sau đó đưa cho người bên cạnh.

Lạc Hành Vân mới tỉnh táo lại sau khi vô thức dán sát vào người đối phương, giờ chỉ thấy bốn chữ rồng bay phượng múa trên trang giấy…

“Vào phòng vệ sinh.”



Trong phút chốc, tim Lạc Hành Vân như muốn nhảy lên cổ họng.

Tự nhiên có cảm giác yêu đương vụng trộm là sao?

Nhưng chút lý trí còn sót lại đã nói cho cậu biết, Bùi Diễn sẽ không yêu đương vụng trộm với mình…

Thế rốt cuộc đối phương có ý gì?

Cậu đang định hỏi, Bùi Diễn đã đứng lên, mở cửa ra khỏi phòng. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân đi xuống cầu thang. Ồ, hắn xuống lầu lấy hoa quả.

Nhìn theo bóng lưng hắn, Lạc Hành Vân cảm thấy tim mình dần ổn định lại. Cậu đè nén cảm xúc “tiếc nuối” đang dâng lên trong lòng, dùng bộ não đã trì trệ của mình để suy nghĩ, đồng thời dõi mắt về phía phòng vệ sinh gần trong gang tấc. Phòng vệ sinh, trong nhà Hạc Vọng Lan chỉ có một cái này thôi.

Do dự trong chốc lát, cậu quyết định làm theo lời Bùi Diễn, tỉnh bơ đi vào WC.

Quãng đường vài bước ngắn ngủi, nhưng Lạc Hành Vân bước đi vô cùng vất vả. Cậu đổ rất nhiều mồ hôi, sống lưng khó mà dựng thẳng, bước chân cũng lảo đảo ngả nghiêng. Giờ phút này, cậu chẳng có tâm trạng lo lắng đến chuyện Hạc Vọng Lan có nhận ra sự khác thường của mình không. Vừa vào phòng vệ sinh, cậu đã uể oải dựa vào tường.



Lạc Hành Vân hoài nghi mình đang bước vào kỳ phát tình đầu tiên.

Đa số động vật có xương sống đều có kỳ động dục, nhưng con người không có. Che giấu trạng thái động dục là một điểm tiến hóa của con người. Mà vừa khéo, Omega lại thoái hóa ở điểm này.

Mỗi tháng, bọn họ đều trải qua trạng thái phát tình. Trong lúc đó, họ sẽ tỏa ra pheromone, làm tất cả các Alpha nảy sinh khát khao đánh dấu.

“Đệt mợ…” Lạc Hành Vân nghiến răng.

Cậu không có khao khát trên phương diện này, cũng không để tâm đến sóng tình đang cuồn cuộn ở một nơi sâu thẳm trong cơ thể. Nhưng không thể phủ nhận, mùi hương của Bùi Diễn có sức hấp dẫn trí mạng với cậu.

Vậy là sao?

Lạc Hành Vân nhớ đến dòng chữ Bùi Diễn viết cho mình, không khỏi giơ tay ôm mặt.

Có lẽ lớp trưởng đã nhận ra, có một bạn học nam đang vuốt ve bắp đùi mình, cầu hoan một cách đáng khinh? Thế nên hắn lịch sự bảo đối phương vào phòng vệ sinh tự xử…

Bùi Diễn phong độ bao nhiêu, Lạc Hành Vân càng xấu hổ bấy nhiêu.

Cậu mở vòi nước, rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó lặng lẽ nhìn ảnh ngược của mình trong gương.

Gương mặt vốn hết sức bình thường của cậu giờ bị bao phủ bởi một sắc hồng kỳ dị như bệnh nhân đang sốt cao, nhưng ánh mắt lại sáng như sao trời.

Lạc Hành Vân phiền muộn, không nỡ nhìn thêm nữa. Cậu thực sự không muốn biến thành dáng vẻ quỷ quái, khiến người ta cảm thấy cậu là biến thái như thế này.

Đúng vào lúc ấy, cậu chợt ngửi thấy mùi gỗ mới thoang thoảng bay qua. Mùi hương này ướt át và tinh tế hơn khi nãy nhiều.

Lạc Hành Vân nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Dường như mùi hương tràn vào từ đó.

Cuối phòng vệ sinh có một ô cửa sổ cách mặt đất chừng hơn một mét. Bên kia cánh cửa là những màn mưa thật lớn đang dệt nên bóng tối triền miên.

Cậu sải bước trong trạng thái hoàn toàn mất đi lý trí.

Càng đến gần ô cửa, mùi hương càng rõ rệt hơn.

Thật là dễ ngửi…

Lạc Hành Vân hèn mọn nuốt nước miếng trong vô thức, cơ thể nóng như muốn bốc cháy.

Dép lê vải bông giẫm lên sàn gạch, cậu lảo đảo bước đến trước ô cửa sổ.

Luồng pheromone mang theo hơi thở của rừng rậm và biển sâu tràn vào mỗi lúc một nhiều, ngưng tụ thành sương mù dày đặc men theo vách tường quấn lấy mắt cá chân của Lạc Hành Vân. Ngay khi cậu bổ nhào tới, cánh cửa kia đột nhiên bị mở ra!

… Bùi Diễn đang quỳ một chân lên khung cửa sổ, một tay giữ cửa, một tay chống tường.

Hắn vẫn mặc chiếc áo hoodies ban nãy, tóc đen rũ xuống sau vành mũ, vài lọn còn rơi ngay trước đôi mắt đen kịt tựa màn đêm.

Sau lưng hắn là màn mưa mù mịt, là gió rít thét gào.



Sống mũi Lạc Hành Vân cay xè, vừa nhào qua, cậu đã dùng sức ôm lấy thắt lưng của người kia.

Bùi Diễn dang tay đỡ cậu, vội vàng ghì cậu vào trong ngực.

Sức lực của Alpha rất lớn, khiến người ta hít thở khó khăn, nhưng cậu lại cảm thấy cực kỳ mỹ mãn.

Sau lưng Lạc Hành Vân có một tấm gương. Bùi Diễn nâng mắt, nhìn hình ảnh hai người ôm chặt lấy nhau được phản chiếu trong đó.

Hắn đối diện với ánh mắt của mình trong chốc lát, dứt khoát dán phần má mang theo hơi lạnh của mình lên tóc thiếu niên.

Thiếu niên ấm ức đến phát khóc.

Từ nhỏ tới lớn, số lần Lạc Hành Vân rơi nước mắt chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh trai không lớn hơn cậu bao nhiêu, nên cả hai đều cố gắng che giấu mặt yếu đuối nhất của mình.

Được Bùi Diễn và pheromone của hắn ôm trọn, Lạc Hành Vân không thể ngăn nước mắt mình tuôn rơi.

Cơ thể cậu vô cùng khó chịu.

Không hề đau, cũng không phải cảm giác yếu mềm vì tuyệt vọng đến cùng cực như ban nãy, cậu chỉ cảm thấy trống rỗng, muốn nhiều hơn nữa.

“Hừ?” Alpha cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu, hừ một tiếng, sau đó từ từ kéo giãn khoảng cách.

Nhưng vào lúc này, chỉ cách xa một chút cũng là điều quá sức chịu đựng với Lạc Hành Vân. Cậu lập tức ghé sát lại.

Bất ngờ không kịp đề phòng, nơi mềm mại nhất của hai người chạm vào nhau.

Tựa như hai đóa hoa đang dành tặng nụ hôn say đắm nhất cho đối phương.

Bả vai cứng ngắc của Lạc Hành Vân được thả lỏng, cậu nhắm hai mắt lại theo bản năng, cả người mềm nhũn trong lồng ngực Alpha. Dường như tất cả những đau đớn, lo âu và cả cơn sốt khi nãy đều được biển rộng và rừng sâu an ủi.

Hai bóng người chồng lên nhau trên tường, sau đó, chàng trai bên bệ cửa sổ đưa tay, dùng sức bế cậu lên bằng tất cả sự chân thành.

Động tác của hắn vừa dịu dàng, vừa thể hiện ham muốn chiếm hữu tột cùng, tất cả hòa trộn với nhau.

Giữa lúc im lặng triền miên, trên tay Alpha bỗng xuất hiện một cây kim tiêm.

Hắn kéo áo, để cổ Omega lộ ra, vừa cẩn thận an ủi cậu, vừa quan sát động mạch chủ trên cổ Lạc Hành Vân. Nhân lúc cậu không chú ý, hắn nhanh tay đâm kim tiêm vào.



Hạc Vọng Lan ngửi thấy một mùi hương phảng phất, như có như không.

Giống của Bùi Diễn, mà lại như không phải.

Hắn nhìn về cánh cửa đang mở, lại đưa mắt về phía phòng vệ sinh. Giờ hắn mới nhận ra, cậu Beta Lạc Hành Vân này đi vệ sinh lâu đến lạ thường.

Hắn đặt sách giáo khoa Ngữ văn xuống, hùng hổ đi tới.

Đến trước cửa nhà vệ sinh, bước chân như ma đuổi của Hạc Vọng Lan đột nhiên dừng lại, trực giác mách bảo hắn tốt nhất không nên bước vào.

Nhưng trực giác cái trym, chẳng phải Bùi Diễn đang ở dưới nhà sao!

Một ngày không đâm đầu vào chỗ chết, Hạc Vọng Lan liền cảm thấy khó chịu. Hắn giẫm chân thật mạnh, sau đó lại “uỳnh uỳnh” thêm hai cái nữa.

Đợi vài giây, thấy không có gì xảy ra, Hạc Vọng Lan mới thong thả bước qua cánh cửa.

Phòng vệ sinh vẫn như bình thường.

Chỉ có một mình Lạc Hành Vân đang đứng rửa mặt.

Beta cao 1m8, gầy yếu mảnh mai, không có gì đặc biệt. Ống tay áo sơ mi được xắn cao lên, để lộ cánh tay trắng nõn, bàn tay mảnh khảnh đúng chuẩn học sinh chăm học.

Mặt Lạc Hành Vân hơi hồng, cậu mơ hồ nhìn hắn qua gương.

“Cậu nhìn cái gì?” Hạc Vọng Lan hỏi.

Lạc Hành Vân không khiêu khích hắn, cũng không nhây nhây bắt chuyện, ngoan ngoãn thu lại ánh mắt.

Hạc Vọng Lan đang định trách móc vài câu, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Mày đang nhìn cái gì?”

Hạc Vọng Lan: “…”

Bùi Diễn đã quay lại, đang đứng cạnh cửa.

Hướng gió thay đổi quá nhanh khiến Hạc Vọng Lan cảm thấy bàng hoàng: “Mày đi đường nào thế, sao chẳng có tiếng động gì cả?”

Bùi Diễn đóng cửa, quay lại ngồi xếp bằng trước bàn, không để ý tới hắn.

Hạc Vọng Lan đi tới trước mặt Bùi Diễn, đạp một cước: “Mày bảo đi lấy hoa quả cơ mà?”

Bùi Diễn lấy bài thi ra: “Ăn rồi.”

Nước mưa còn đọng trên tóc hắn nhỏ xuống mặt giấy, pheromone đọng lại như giọt mực. Hạc Vọng Lan nhìn đôi môi hơi xây xước của hắn, cảm thấy có gì đó không đúng lắm: “Mày vừa ra ngoài à?”

“Hút điếu thuốc.”

Hút thuốc sao có thể đến mức này, Hạc Vọng Lan nhận thấy có điều bất thường, nhưng nhất thời không thể suy xét cẩn thận, chỉ nhìn Bùi Diễn đầy trầm tư.

Bùi Diễn thấy Lạc Hành Vân còn đang sửa sang lại trong phòng vệ sinh, bảo Hạc Vọng Lan: “Mày lấy bài thi tiếng Anh ra đây.”

Hạc Vọng Lan nhướng mày: “Mày điên rồi à, tao cmn sao mà có được thứ đấy chứ?”

“Trong cặp tao có.”

Hạc Vọng Lan định nói “Mày nghĩ tao sẽ làm bài thi à”, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Bùi Diễn, hắn đành loạng choạng đi lấy cặp sách của người kia, mở ra một cách thô lỗ.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp trừng lớn.

Trong cặp sách không có bài thi tiếng Anh.

Chỉ có một con dao.

Một con dao bấm.

Dài khoảng 70 cm, lưỡi dao mở bung, được bọc một cách qua loa, bởi vì gói không kỹ nên để lộ một tia sáng sắc lạnh.

Mồ hôi lạnh lập tức toát ra dọc sống lưng Hạc Vọng Lan, đcm hôm nay Bùi Diễn mang cả dao tới!

Hắn quay đầu, nhìn về phía kẻ thù trước giờ vẫn luôn giữ bản mặt lạnh lùng kia.

Bùi Diễn cũng đang ung dung nhìn hắn, tay cầm bút máy, đứng đắn nhã nhặn, vẻ mặt không thay đổi.

“Ngài còn mang theo cả hàng cấm sao?” Khi tâm trạng đang tốt, Hạc Vọng Lan sẽ dùng kính ngữ với Bùi Diễn. Nhưng bây giờ, dù tâm trạng không tốt, hắn cũng phải dùng đến kính ngữ.

Bùi Diễn từ chối trả lời.

“Ngài dám giết người phóng hỏa thật sao?”

Lần này Bùi Diễn trả lời rất rõ ràng: “Ừ.”

“Gan ngài còn lớn hơn tôi nữa.” Hạc Vọng Lan cười lạnh: “Tuy hay gây chuyện, nhưng tôi cũng không dám vứt bỏ tương lai của mình, ngồi trong song sắt suốt nửa đời còn lại.”

“Thông minh đấy.” Bùi Diễn lạnh nhạt bình luận: “Nhưng tao sẽ không ngồi xổm trong tù đâu… Tao sẽ không để lại chứng cứ.”

Tim Hạc Vọng Lan đập mạnh.

Đôi mắt sâu thẳm của Bùi Diễn lộ rõ vẻ mỉa mai, như muốn nói với Hạc Vọng Lan…

Camera, nhà, mày, hỏng, rồi.

Cùng lúc đó, cái đèn chùm hoa lệ trên đầu Hạc Vọng Lan bị một bóng mờ che phủ, rung nhè nhẹ.

Bóng mờ như có hình dạng, chuyển động, chiếm lấy nửa căn phòng.

Hạc Vọng Lan cứng đơ từ đầu đến chân. Một lúc sau, hắn mới cong môi cười: “Xem ra về sau tao không thể trêu chọc mày nữa rồi.”

Bùi Diễn gật nhẹ. Dừng một chút, đôi mắt càng thêm tăm tối, hắn nhẹ nhàng mở miệng: “Cho mày một cơ hội nữa, không thể trêu chọc ai? Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời. Nghĩ cho cẩn thận vào.”



Tối đó, Hạc Vọng Lan cư xử rất khôn ngoan. Chờ khi tiễn hai ôn thần ra khỏi cửa, hắn mới hoàn toàn bình tĩnh lại, quay người bước vào phòng vệ sinh một lần nữa.

Chẳng hiểu vì sao hắn lại có suy nghĩ hai người bọn họ đã vần nhau ở trong này.

Suy nghĩ ấy vừa lóe lên, Hạc Vọng Lan đã nghiến răng nghiến lợi. Đậu má, Bùi Diễn chẳng những cho nổ pheromone trên địa bàn của hắn, còn làm tình với người khác trong phòng ngủ của hắn nữa. Cái thứ khốn nạn gì vậy, thật đáng mần thịt mà!

Nhưng sau khi lượn quanh phòng vệ sinh một vòng, Hạc Vọng Lan vẫn không phát hiện dấu vết gì cả. Mặt sàn vô cùng sạch sẽ, ngay cả mùi pheromone của Bùi Diễn cũng chẳng hề vương lại.

Chắc không có chuyện bọn họ kịp lau sàn giúp hắn trong vẻn vẹn năm phút đồng hồ đâu nhỉ, thế cũng quá nhanh rồi, Bùi Diễn đâu có bị liệt dương?

Điều ấy cũng chứng minh Bùi Diễn không mây mưa với tên họ Lạc ở đây.

Lan Lan nhẹ nhàng thở ra: Cũng may hai người bọn mi chưa mất hết lương tâm đấy.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy suy nghĩ của mình hết sức vô lý. Khi đó Bùi Diễn đang đứng hút thuốc ở dưới nhà, tên này sẽ không trèo tường bò lên đâu nhỉ…

Hạc Vọng Lan dừng bước, đảo đôi mắt hoa đào xinh đẹp về phía cửa sổ.

“Đcm…” Hắn xắn tay áo, chạy tới vén rèm cửa sổ lên.

Ngay sau đó, một luồng pheromone thuộc về Bùi Diễn ồ ạt tràn vào, khiến hắn mất đi khả năng cử động trong nháy mắt.

Chờ khi luồng khí đầy sức mạnh đó tan đi, trên cửa sổ hiện ra bốn chữ.

Dòng chữ màu lục lam là kết tinh của pheromone, được lưu lại bằng một sức mạnh tinh thần đáng sợ. Chúng mang theo hơi thở của Bùi Diễn, cũng ẩn chứa sự hỗn loạn điên cuồng, sự ghen tị khủng khiếp, luồng áp lực vô hạn và khát khao giết chóc không thể diễn tả bằng lời. Hạc Vọng Lan cảm thấy đầu mình sắp nổ tung. Hắn có thể cảm nhận được chủ nhân của những con chữ này đã viết chúng trong trạng thái cảm xúc tồi tệ như thế nào…

“Đã nghĩ kỹ chưa?”



Đêm hôm ấy, đám Alpha thân thiết ở khu Nam thành phố đồng loạt nhận được một tin nhắn.

Hạc Vọng Lan: Chỉ số Alpha của Bùi Diễn nổ rồi.

Hạc Vọng Lan: Nó đã phát điên.

Hạc Vọng Lan: Tránh xa Lạc Hành Vân! Tránh xa Lạc Hành Vân! Tránh xa Lạc Hành Vân!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhiễm Phải Pheromone Của Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook