Chương 2: Mùi hương trên người cậu.
Tất Hoàn Niệm
23/03/2021
Về nhà ăn cơm, thay quần áo xong xuôi, Lạc Hành Vân đạp xe tới khu biệt thự xa hoa ở ngoại ô thành phố.
Người ra mở cửa là một bác gái.
Lạc Hành Vân trình bày rõ mục đích mình tới, nghe vậy, bà chần chừ muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, bà chỉ lên gác: “Thiếu gia ở phòng thứ hai bên trái.”
Lạc Hành Vân đã được ba của học sinh cảnh báo trước rằng cậu bạn này không ngoan lắm.
Nhưng cậu chỉ làm gia sư, vấn đề không quá lớn.
Lạc Hành Vân thay dép lê, lên gác gõ cửa, bên trong vọng ra một tiếng “cút”.
Lạc Hành Vân không cút.
Cậu đã nhận 300 đồng, cho dù phải nhảy xuống chết từ chỗ này, cậu cũng phải kiên trì ở lại hết hai giờ, dạy xong một buổi học rồi mới cút.
Tiểu Lạc không bao giờ trả lại tiền!
Cậu nắm chặt then cửa, nhắm mắt làm ngơ đẩy ra: “Xin chào, tôi là gia sư của cậu…”
Sau đó, những lời cậu định nói mắc nghẹn ở cổ họng.
Dưới ánh đèn mờ, đại ca khu phía Nam – Hạc Vong Lan, người mới bị cậu đập lén một gậy, đang ngồi dưới đất sơ cứu vết thương đẫm máu, ánh mắt của hắn hệt như “Rắn Lục Đỏ” (*) lạnh lùng.
(*) “Rắn Lục Đỏ”: biệt danh của Vương gia Oberyn Martell – một nhân vật trong series phim nổi tiếng Game of Thrones, hay còn được gọi là Rắn Lục Đỏ xứ Dorne, là một thành viên của Nhà Martell, gia tộc cai trị hiện thời của xứ Dorne. Là cha của tám cô con hoang được biết đến với danh xưng Nhóm Rắn Cát, y nổi tiếng là một người dạn dày kỹ năng chiến đấu, tràn đầy nhiệt huyết và ham muốn tình dục luôn dâng cao.
Lạc Hành Vân vô cùng muốn xuyên ngược trở lại ba giây trước, dùng một số tiền lớn cầu xin bản thân đừng mở cửa.
Cậu và Hạc Vọng Lan nhìn nhau vài giây, nặn ra một nụ cười lịch sự nhã nhặn, cậu mở miệng: “Xin chào, nếu ngài đang bận, vậy tôi xin cút.”
Nói rồi cậu lặp lại hành động y như khi đến, thuần thục khép cửa lại, ngăn cách tầm mắt của kẻ săn mồi bên trong.
Ngay lập tức, mồ hôi lạnh túa ra từ từng lỗ chân lông phía sau lưng.
Lạc Hành Vân giơ tay tự tát mình một cái: cái số đen đủi gì thế này…
Gặp nạn không chết, cậu còn chưa kịp hít thở, bên trong đã vọng ra tiếng nói: “Cút vào đây.”
Lạc Hành Vân muốn chạy, nhưng suy nghĩ cẩn thận một hồi lại không dám.
Lần này cậu không che đầu, mà ba của Hạc Vọng Lan cũng biết họ tên cậu là gì.
Chuẩn bị thêm vài giây, cậu lại đẩy cửa, nở nụ cười chan hòa dễ gần: “Bạn học, cậu gọi tôi sao?” Ân cần chu đáo, nịnh nọt lấy lòng. Dường như trước mặt cậu không phải một cảnh tượng đẫm máu mà là một vị tiểu thiếu gia đang hô hoán gọi người hầu.
Đôi mắt nhạt màu của Hạc Vọng Lan hiện lên sự hứng thú, hắn lười biếng vỗ sô pha: “Đến, ngồi.”
“Ôi chao, được được.” Lạc Hành Vân ôm cặp sách, ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí hắn chỉ định, không lệch một phân, không chệch một li. Hai chân căng cứng, run run, chuẩn dáng vẻ của một thành phần trí thức nhát gan ngượng ngùng.
Hạc Vọng Lan bị Bùi Diễn hãm hại, một mình trốn trong góc phòng liếm vết thương, tâm trạng rất tệ, bỗng dưng xuất hiện một vị gia sư tới cho hắn trút giận, ít còn hơn không.
“Thầy rất sợ à?” Bắt đầu trò chơi mèo đuổi chuột.
Khóe miệng Lạc Hành Vân khẽ chuyển động, nặn ra một nụ cười khó coi.
“Biết tôi là ai không?”
Lạc Hành Vân ngước mắt lên rồi lại lập tức cúi đầu xuống, lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết, không biết gì hết, tôi sẽ không nói bất kỳ điều gì cả, xin cậu.
“Vậy sao?” Hạc Vọng Lan ngồi dưới đất, tùy tiện ngả người dựa vào chân cậu nghỉ ngơi, khuỷu tay phải chống lên phần bắp đùi, ngước mắt ngắm nghía gương mặt Lạc Hành Vân: “Nhìn thầy có vẻ còn rất trẻ nhỉ, nghe giọng chắc là người địa phương? Học ở đâu đấy?”
Alpha có gương mặt góc cạnh sắc nét, đẹp quá mức cho phép, đôi mắt hoa đào long lanh quan sát gương mặt cậu đầy vẻ hứng thú, sau đó hắn đảo một vòng ngắm nghía cả người cậu.
Ý tứ rất rõ ràng: sao thầy có thể chưa từng nghe về tôi chứ?
Lạc Hành Vân cố gắng thể hiện ra vẻ vừa ngốc vừa nhát gan, lẩm bẩm khe khẽ: “Tôi đang học đại học.” Rồi ngoảnh sang nói với hắn: “Bạn học này, vết thương của cậu có cần tới bệnh viện không?”
“Tôi lười đi.” Hạc Vọng Lan cười ha ha, lấy một điếu thuốc ra ngậm, châm lửa, “Thầy giúp tôi nhé?”
Lạc Hành Vân không dám từ chối, cay đắng với lấy cồn sát trùng trên bàn.
Alpha nằm dài trên đất, càng lúc càng thả lỏng.
Cánh tay hắn đặt sau lưng cậu, phô ra nửa thân trên cường tráng cùng vết sẹo bên trên.
Ánh mắt của “Rắn Lục Đỏ” tập trung trên người cậu, nhìn cậu với vẻ mặt như cười như không.
Lạc Hành Vân chịu đựng áp lực tới từ cái nhìn đăm đăm của kẻ săn mồi, quỳ gối xuống, cố gắng cách xa tay hắn, nhanh chóng kiểm tra thân thể đối phương một lượt.
Cậu đánh mạnh như vậy, nhưng trên người hắn cũng chỉ xuất hiện vài vết tụ máu. Nhìn dáng vẻ hít mây nhả khói hiện giờ của hắn, xem ra cũng không phải bị thương nghiêm trọng. Alpha quả đúng là mình đồng da sắt mà…
Lạc Hành Vân cẩn thận lấy cồn sát trùng phần bị trầy da, bôi thuốc chống viêm, dán băng gạc lên, tránh đi phần đường nhân ngư chạy dài xuống tận trong quần hắn theo bản năng.
Hạc Vọng Lan híp mắt nhìn xuống, không biết xấu hổ nhét tay mình vào ngực Lạc Hành Vân.
Năm ngón tay lần xuống, bấu vào đùi cậu.
Trán Lạc Hành Vân chảy đầy mồ hôi, tim đập như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng cậu vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, im lặng sơ cứu vết thương giúp hắn.
Cậu nhẹ nhàng lau đi vết máu, bôi thuốc lên miệng vết thương, cuối cùng cẩn thận lấy băng vải quấn lại.
Hạc Vọng Lan thu tay về, xoay cổ tay, đôi mắt hoa đào xinh đẹp ánh lên vẻ thoả mãn tạm thời: “Cảm ơn thầy.”
“Đừng khách sáo đừng khách sáo.” Lạc Hành Vân giơ tay vò đầu, thể hiện đúng dáng vẻ của một thành phần trí thức hàm hậu lương thiện.
Còn chưa kịp hạ tay xuống, Hạc Vọng Lan đã bất ngờ túm lấy cổ áo, lôi cậu về phía trước.
Lạc Hành Vân mất thăng bằng, ngã về phía hắn. Cậu vội vàng chống tay theo bản năng, để cổ mình cách xa người kia một chút, hệt như nếu bị hắn chạm phải, cậu sẽ chết ngay.
“Thầy à, trên người thầy có mùi gì vậy?” Hai người dựa vào nhau rất gần, Hạc Vọng Lan như còn thấy chưa đủ, cánh mũi phập phồng, ghé sát lại ngửi ngửi cổ cậu.
Ngay lập tức…
“Mũi chó thính hơn mũi người mười triệu lần, có thể phân biệt được một đến hai trăm nghìn mùi khác nhau…”
“Alpha cũng vậy.”
Ngay khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu, mắt Lạc Hành Vân tối sầm lại.
Cậu đã quên mất chuyện này.
Cho dù cậu đã ngụy trang, nhưng ngay từ giây phút bước vào cửa, mọi che giấu của cậu có lẽ đã bị lật tẩy.
Toang rồi.
Cậu không phải Bùi Diễn, ngày này sang năm có lẽ cỏ trên mộ cậu đã cao tới hai mét rồi mất.
Lạc Hành Vân cảnh giác, biểu cảm trên gương mặt cũng nhạt dần, vẻ hèn mọn lấy lòng dần biến mất, cậu nhìn xuống, chăm chú dõi theo phần cổ áo đang bị Hạc Vọng Lan nắm.
Cả người cậu căng như dây đàn, sẵn sàng tự vệ bất cứ lúc nào.
Kỳ lạ thay, Hạc Vọng Lan có vẻ chỉ túm lấy cậu vì hứng thú nhất thời, không giống như muốn giết người.
Lạc Hành Vân đột nhiên có một suy nghĩ khác: “… Trước khi đến đây tôi có xức nước hoa.”
Có lẽ Hạc Vọng Lan đã ngửi thấy mùi này.
Hạc Vọng Lan chọc ghẹo, bắt đầu sắm vai chuyên gia phân tích mùi hương: “Tiêu hồng, cây hương trầm, đàn hương, tuyết tùng, hổ phách, gỗ mun…” Phân tích xong, năm ngón tay quấn băng trắng ấn xuống sau cổ Lạc Hành Vân: “Thầy là Beta sao? Vậy thầy không hợp với mùi hương này đâu.”
(*) Tiêu hồng: Pink Pepper, tuy có cái tên tiếng Việt là hạt tiêu hồng nhưng nó không thuộc các họ nhà tiêu và cũng không phải hạt tiêu, có hương vị cay và vỏ màu hồng. Tiêu hồng có tác dụng trị bệnh cảm lạnh và tiêu hóa.
Trầm hương, đàn hương, tuyết tùng, hổ phách: các loại gỗ.
Cay nồng, mang tính xâm lược, mùi thuốc súng quá nồng.
“Dùng đại thôi.” Lạc Hành Vân thu ánh mắt lại.
Hạc Vọng Lan liếc một cái đầy ẩn ý rồi buông cậu ra, xoay người ghé lên ghế sa lông, quỳ xuống, để lộ phần lưng.
“Thầy à, trên lưng tôi… còn một vết thương nữa.” Hắn áp một bên mặt xuống ghế, ánh mắt hiện lên sự độc ác: “Thầy xử lý giúp tôi nhé?”
Đó là một vết ứ rất dài, bên ngoài trắng vàng, sau đó đến một tầng xanh tím, ở chính giữa lại đỏ tươi sắc máu.
Có vẻ như bị gậy đập.
Tất cả những vết thương khác trên người hắn đều không thể so được với chỗ này, Lạc Hành Vân dường như có thể nhìn thấy cây gậy đang vụt tới, da đầu cậu run lên vì sợ.
Hắn biết… Hắn không biết… Hắn cố ý… Hắn không cố ý…
Từng lỗ chân lông trên người Lạc Hành Vân đều toát ra mồ hôi lạnh, trái tim sắp nhảy vọt ra khỏi ngực, những suy đoán không chắc chắn ngập tràn trong đầu, cậu thở từng hơi gấp gáp dưới ánh đèn mờ tối.
Nhưng nếu nhìn từ bên ngoài, chàng trai bất cẩn xâm nhập đầm rồng hang hổ này có vẻ như không hề biến sắc, chỉ trừ một khoảnh khắc, những gân xanh bên dưới huyệt Thái Dương trắng như trong suốt giật giật.
Cậu cười điềm tĩnh, chống lại ánh mắt tràn ngập vẻ ác ý kia, nhẹ nhàng gật đầu một cách bình thản: “Được.”
Cậu lấy dầu, xoa xoa để làm ấm rồi đặt hai tay lên lưng Alpha.
“Thầy à, tôi đau quá.” Tóc Hạc Vọng Lan rất dài, có một sợi vô tình rơi vào khóe miệng, được đôi môi mỏng mân mê nhè nhẹ, hắn như cười như không làm nũng.
“Cậu cố chịu đựng một chút.” Động tác tay cậu trở nên dịu dàng hơn.
Alpha quay đầu đi. Cơ bắp rắn chắc trên lưng được thả lỏng, bóng loáng bằng phẳng dưới ánh đèn mờ, thậm chí hắn còn hừ hừ thành tiếng đầy thoải mái.
Mười phút sau, Lạc Hành Vân thu tay về, rút một chiếc khăn tay ra: “Xong rồi.”
Cậu có hiểu biết đôi chút về xoa bóp nên nhận ra được Hạc Vọng Lan không có vấn đề gì. Cậu đã đánh Hạc Vọng Lan, vậy nên chịu trách nhiệm xử lý chút hậu quả cũng là lẽ đương nhiên. Nếu Hạc Vọng Lan… thật sự nhận ra cậu, mong hắn có thể nương tay phần nào.
“Thầy giỏi thật đấy, tôi cũng không đau nữa.” Hạc Vọng Lan đứng dậy, nở nụ cười quyến rũ với cậu: “Lần sau tiếp tục nhé.”
Lạc Hành Vân không đáp lời.
Lần sau còn lâu cậu mới tới.
Hạc Vọng Lan để trần nửa thân trên, biếng nhác đi về hướng bàn học. Hắn lấy một chiếc bình đen nhỏ hình vuông từ trong ngăn kéo ra, phần nắp được trang trí một chiếc nơ đen, trên đỉnh nạm một viên ngọc trai trắng. Chiếc bình rất đẹp, chỉ nhỏ cỡ ngón tay cái, nằm gọn trong lòng bàn tay to rộng của Alpha khiến nó trông càng thêm nhỏ bé.
“Cái này tặng cho thầy.” Hạc Vọng Lan mang nó đến trước mặt Lạc Hành Vân, khẽ nói bằng chất giọng trầm thấp, thanh ấm vốn ngọt như mật đường càng thêm mê người.
“Đây là gì vậy?”
“Nước hoa.” Hắn liếm môi theo bản năng, ánh mắt nhìn từng phân từng tấc trên người Lạc Hành Vân như muốn lột da tróc thịt cậu: “Loại vừa nãy không hợp với thầy.”
“…”
“Cám ơn cậu.” Lạc Hành Vân tỏ vẻ sợ sệt vì được yêu quý: “Nhưng tôi không nhận quà.”
Hạc Vọng Lan không để ý đến lời từ chối của cậu, mở nắp bình ra, đưa lên trên đầu Lạc Hành Vân, ngón trỏ gõ lên đáy bình, từng giọt từng giọt nước hoa trong suốt rơi lên mái tóc cậu Beta.
Nước hoa nhanh chóng thẩm thấu vào mái tóc khô vàng, thấm ướt một lọn, chảy xuống da đầu, lăn vào sau gáy, rơi xuống đốt sống gầy gò mảnh khảnh.
Nếu Lạc Hành Vân là một Omega, nơi đó sẽ là tuyến thể.
Một mùi hương ngọt nồng lan tỏa trong không khí, khiến nơi đây tựa như một vườn hoa nở rộ giữa đêm hè.
Lạc Hành Vân nhắm hai mắt lại.
Hạc Vọng Lan nghiêng người, lại gần cổ cậu hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra từng luồng hơi nóng.
Đôi mắt yêu dã quyến rũ cậu: “Thầy ngọt lắm.”
“…”
Chiều hướng phát triển của câu chuyện khiến Lạc Hành Vân vô cùng bất ngờ, cậu nhếch khóe miệng một cách bất lực: “Cậu đã làm xong bài về nhà chưa?”
Hạc Vọng Lan cười: “Thầy à, tôi muốn làm cái khác kìa.”
Lạc Hành Vân lui về trên ghế sa lông, để cặp sách lên đầu gối, lấy giấy bút và sách giáo khoa ra: “Tôi tới đây để giúp cậu học bù.”
Ngay lập tức, mặt Hạc Vọng Lan tối sầm lại: “Tôi không thích học.”
“Vậy cậu đưa bài thi cho tôi xem.”
Hạc Vọng Lan mất hứng: “Thầy tự tìm đi.” Dứt lời hắn lên giường, lấy điện thoại di động ra chơi game.
Lạc Hành Vân lục ra vài bài thi và sách bài tập trong phòng hắn, để lên bàn trà xem từng thứ một.
Bản thân Hạc Vọng Lan cũng chưa từng xem lại bài thi của mình nghiêm túc đến vậy, giáo viên nào cũng đau đầu vì hắn, nói không thể dạy nổi hắn.
“Sao rồi?” Hạc Vọng Lan trêu chọc cậu.
“Ừ.” Lạc Hành Vân không nói gì.
Phân tích Hạc Vọng Lan là chuyện rất khó. Bản chất hắn ngang bướng khó bảo, thích làm gì liền làm nấy, ngay cả chuyện thi cử cũng không khác là bao, nhìn thuận mắt thì làm đôi ba câu, tâm trí hắn không hề đặt ở chuyện này, vì thế, Lạc Hành Vân phải tốn chút thời gian để tìm hiểu rõ ràng đâu là phần hắn không biết, đâu là phần hắn lười làm.
Dựa theo nguyên tắc thiếu thêm thừa bớt, Lạc Hành Vân liệt kê ra những kiến thức hắn chưa giỏi, soạn một bản đề cương ôn tập hoàn chỉnh cho hắn, đánh dấu các trang trong sách giáo khoa, chọn lấy vài ví dụ mẫu.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen như người trưởng thành, tuy vóc dáng đã phát triển đầy đủ nhưng vẫn còn phần nào sự ngây ngô không ăn khớp.
Tuy nhiên, biểu cảm bình tĩnh cùng dáng điệu nhíu mày viết lách của cậu quả đúng là có phong thái của một nhà giáo nhân dân.
Hạc Vọng Lan không nhịn được nhìn cậu thêm vài lần. Khi người này không nịnh nọt lấy lòng liền lộ rõ phong thái trí thức, khiến người ta phải yên lặng.
Ánh mắt hắn cuối cùng dừng lại trên những ngón tay cậu… kỹ nghệ mát xa cũng tốt nữa.
—
Đến khi Lạc Hành Vân xong việc, hai tiếng đã trôi qua.
Cậu để đề cương chi tiết của Hạc Vọng Lan lên bàn: “Cậu dựa theo cái này mà học.”
Nói xong cậu nhìn hắn, hơi cúi người, vừa rón rén vừa nịnh nọt cười: “Tôi đi trước.”
Hạc Vọng Lan cong môi, trông đầy vẻ vô lại xấu xa: “Hẹn gặp lại thầy.”
“Hẹn gặp lại, hẹn gặp lại!” Cậu vẫn rất nhiệt tình.
Ra khỏi nhà họ Hạc, Lạc Hành Vân vội vã nhắn tin WeChat cho ba Hạc: Thật ngại quá, ba cháu bị bệnh, cháu phải về quê chăm sóc ông ấy nên sau này không thể đến được nữa.
Dù sao buổi học này đã tiền trao cháo múc xong xuôi, cậu cũng không quan tâm đối phương sẽ nghĩ ra sao, về nhà tắm rửa sạch hương nước hoa trên người rồi nhanh chóng lên giường đi ngủ.
Cả người cậu mệt lả nhưng lăn lộn mãi vẫn chưa ngủ được.
Hạc Vọng Lan thật đáng sợ.
Có điều, nhìn biểu hiện sau đó của hắn, Lạc Hành Vân đoán có lẽ hắn vẫn chưa biết cậu chính là kẻ đã ám hại, đập hắn một gậy vào lưng hôm đó.
—
Ngày hôm sau, Lạc Hành Vân vừa ngáp mấy cái, vừa cầm cốc giữ nhiệt, định tới khu để nước pha trà.
Lát nữa là giờ tự học tiếng Anh, nếu là môn Ngữ văn, cậu còn có thể tự bổ túc. Đáng buồn thay, trình độ tiếng Anh của Lạc Hành Vân quá kém, đến mức cậu tự nguyện đánh đổi giấc ngủ của mười năm để đổi lấy việc nghe hiểu một lần, dù chỉ trong vài phút vài giờ.
Vừa xoay người rót nước sôi, tiếng nói chuyện rào rào trong phòng học đột nhiên nhỏ dần.
Không biết lại là vị Alpha nào vừa bước vào, Lạc Hành Vân lười biếng nghĩ.
“Xin chào lớp trưởng!”
“Xin chào!!!”
“Xin chào lớp trưởng~”
“Anh Bùi!”
Tiếng chào liên tiếp của mọi người lập tức giải đáp thắc mắc của cậu.
Lạc Hành Vân không có phản ứng gì, vẫn khom lưng pha trà như trước.
Cậu rất ít khi nói chuyện với người lạ trong lớp, bệnh tự kỷ cấp độ 10, chỉ giao lưu với đồng bọn cùng nhóm giống mình.
Cậu không quen thân với lớp trưởng, hơn nữa còn đang bận chuyện khác nên cậu không để ý tới xung quanh cũng là lẽ thường tình.
Trải qua sự hoảng sợ tối qua, cậu không muốn dính dáng tới mấy Alpha này thêm nữa.
Alpha quá đáng sợ!
Một đôi chân dài thẳng tắp xuất hiện trong tầm mắt, đi đến bên cạnh cậu rồi dừng lại.
Rõ ràng người kia chỉ yên lặng đứng đó nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác đối phương đang chờ được đáp lại.
Lạc Hành Vân ngạc nhiên ngẩng đầu, đột nhiên lạc vào đôi mắt đen sâu thẳm đối diện.
Mắt phượng mang điềm lành, cong cong, đuôi mắt vừa sâu vừa dài, rất đẹp.
Thiếu niên cao quý rũ mắt, thản nhiên ân cần hỏi thăm một Beta không ai chú ý trong góc phòng: “Xin chào.”
Lạc Hành Vân chẳng khác nào gặp phải ma.
Nhưng trong lớp cậu vốn ngại ngùng, nghe vậy chỉ gật đầu, mỉm cười điềm tĩnh, hệt như một ông lão hòa nhã dễ gần.
Ánh mắt Bùi Diễn che giấu nhiều điều, bình thản đi qua người cậu, trở về chỗ ngồi của mình như không có chuyện gì xảy ra.
Đi được hai bước, hắn đột nhiên quay đầu lại: “Mùi hương trên người cậu là sao vậy?”
Lạc Hành Vân thật sự thấy ma, chần chừ giơ tay áo lên ngửi nhưng chẳng thấy mùi cả.
Đôi mắt Alpha đen thẫm lại: “Rất ngọt.”
Lạc Hành Vân: “… ?”
Người ra mở cửa là một bác gái.
Lạc Hành Vân trình bày rõ mục đích mình tới, nghe vậy, bà chần chừ muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, bà chỉ lên gác: “Thiếu gia ở phòng thứ hai bên trái.”
Lạc Hành Vân đã được ba của học sinh cảnh báo trước rằng cậu bạn này không ngoan lắm.
Nhưng cậu chỉ làm gia sư, vấn đề không quá lớn.
Lạc Hành Vân thay dép lê, lên gác gõ cửa, bên trong vọng ra một tiếng “cút”.
Lạc Hành Vân không cút.
Cậu đã nhận 300 đồng, cho dù phải nhảy xuống chết từ chỗ này, cậu cũng phải kiên trì ở lại hết hai giờ, dạy xong một buổi học rồi mới cút.
Tiểu Lạc không bao giờ trả lại tiền!
Cậu nắm chặt then cửa, nhắm mắt làm ngơ đẩy ra: “Xin chào, tôi là gia sư của cậu…”
Sau đó, những lời cậu định nói mắc nghẹn ở cổ họng.
Dưới ánh đèn mờ, đại ca khu phía Nam – Hạc Vong Lan, người mới bị cậu đập lén một gậy, đang ngồi dưới đất sơ cứu vết thương đẫm máu, ánh mắt của hắn hệt như “Rắn Lục Đỏ” (*) lạnh lùng.
(*) “Rắn Lục Đỏ”: biệt danh của Vương gia Oberyn Martell – một nhân vật trong series phim nổi tiếng Game of Thrones, hay còn được gọi là Rắn Lục Đỏ xứ Dorne, là một thành viên của Nhà Martell, gia tộc cai trị hiện thời của xứ Dorne. Là cha của tám cô con hoang được biết đến với danh xưng Nhóm Rắn Cát, y nổi tiếng là một người dạn dày kỹ năng chiến đấu, tràn đầy nhiệt huyết và ham muốn tình dục luôn dâng cao.
Lạc Hành Vân vô cùng muốn xuyên ngược trở lại ba giây trước, dùng một số tiền lớn cầu xin bản thân đừng mở cửa.
Cậu và Hạc Vọng Lan nhìn nhau vài giây, nặn ra một nụ cười lịch sự nhã nhặn, cậu mở miệng: “Xin chào, nếu ngài đang bận, vậy tôi xin cút.”
Nói rồi cậu lặp lại hành động y như khi đến, thuần thục khép cửa lại, ngăn cách tầm mắt của kẻ săn mồi bên trong.
Ngay lập tức, mồ hôi lạnh túa ra từ từng lỗ chân lông phía sau lưng.
Lạc Hành Vân giơ tay tự tát mình một cái: cái số đen đủi gì thế này…
Gặp nạn không chết, cậu còn chưa kịp hít thở, bên trong đã vọng ra tiếng nói: “Cút vào đây.”
Lạc Hành Vân muốn chạy, nhưng suy nghĩ cẩn thận một hồi lại không dám.
Lần này cậu không che đầu, mà ba của Hạc Vọng Lan cũng biết họ tên cậu là gì.
Chuẩn bị thêm vài giây, cậu lại đẩy cửa, nở nụ cười chan hòa dễ gần: “Bạn học, cậu gọi tôi sao?” Ân cần chu đáo, nịnh nọt lấy lòng. Dường như trước mặt cậu không phải một cảnh tượng đẫm máu mà là một vị tiểu thiếu gia đang hô hoán gọi người hầu.
Đôi mắt nhạt màu của Hạc Vọng Lan hiện lên sự hứng thú, hắn lười biếng vỗ sô pha: “Đến, ngồi.”
“Ôi chao, được được.” Lạc Hành Vân ôm cặp sách, ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí hắn chỉ định, không lệch một phân, không chệch một li. Hai chân căng cứng, run run, chuẩn dáng vẻ của một thành phần trí thức nhát gan ngượng ngùng.
Hạc Vọng Lan bị Bùi Diễn hãm hại, một mình trốn trong góc phòng liếm vết thương, tâm trạng rất tệ, bỗng dưng xuất hiện một vị gia sư tới cho hắn trút giận, ít còn hơn không.
“Thầy rất sợ à?” Bắt đầu trò chơi mèo đuổi chuột.
Khóe miệng Lạc Hành Vân khẽ chuyển động, nặn ra một nụ cười khó coi.
“Biết tôi là ai không?”
Lạc Hành Vân ngước mắt lên rồi lại lập tức cúi đầu xuống, lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết, không biết gì hết, tôi sẽ không nói bất kỳ điều gì cả, xin cậu.
“Vậy sao?” Hạc Vọng Lan ngồi dưới đất, tùy tiện ngả người dựa vào chân cậu nghỉ ngơi, khuỷu tay phải chống lên phần bắp đùi, ngước mắt ngắm nghía gương mặt Lạc Hành Vân: “Nhìn thầy có vẻ còn rất trẻ nhỉ, nghe giọng chắc là người địa phương? Học ở đâu đấy?”
Alpha có gương mặt góc cạnh sắc nét, đẹp quá mức cho phép, đôi mắt hoa đào long lanh quan sát gương mặt cậu đầy vẻ hứng thú, sau đó hắn đảo một vòng ngắm nghía cả người cậu.
Ý tứ rất rõ ràng: sao thầy có thể chưa từng nghe về tôi chứ?
Lạc Hành Vân cố gắng thể hiện ra vẻ vừa ngốc vừa nhát gan, lẩm bẩm khe khẽ: “Tôi đang học đại học.” Rồi ngoảnh sang nói với hắn: “Bạn học này, vết thương của cậu có cần tới bệnh viện không?”
“Tôi lười đi.” Hạc Vọng Lan cười ha ha, lấy một điếu thuốc ra ngậm, châm lửa, “Thầy giúp tôi nhé?”
Lạc Hành Vân không dám từ chối, cay đắng với lấy cồn sát trùng trên bàn.
Alpha nằm dài trên đất, càng lúc càng thả lỏng.
Cánh tay hắn đặt sau lưng cậu, phô ra nửa thân trên cường tráng cùng vết sẹo bên trên.
Ánh mắt của “Rắn Lục Đỏ” tập trung trên người cậu, nhìn cậu với vẻ mặt như cười như không.
Lạc Hành Vân chịu đựng áp lực tới từ cái nhìn đăm đăm của kẻ săn mồi, quỳ gối xuống, cố gắng cách xa tay hắn, nhanh chóng kiểm tra thân thể đối phương một lượt.
Cậu đánh mạnh như vậy, nhưng trên người hắn cũng chỉ xuất hiện vài vết tụ máu. Nhìn dáng vẻ hít mây nhả khói hiện giờ của hắn, xem ra cũng không phải bị thương nghiêm trọng. Alpha quả đúng là mình đồng da sắt mà…
Lạc Hành Vân cẩn thận lấy cồn sát trùng phần bị trầy da, bôi thuốc chống viêm, dán băng gạc lên, tránh đi phần đường nhân ngư chạy dài xuống tận trong quần hắn theo bản năng.
Hạc Vọng Lan híp mắt nhìn xuống, không biết xấu hổ nhét tay mình vào ngực Lạc Hành Vân.
Năm ngón tay lần xuống, bấu vào đùi cậu.
Trán Lạc Hành Vân chảy đầy mồ hôi, tim đập như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng cậu vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, im lặng sơ cứu vết thương giúp hắn.
Cậu nhẹ nhàng lau đi vết máu, bôi thuốc lên miệng vết thương, cuối cùng cẩn thận lấy băng vải quấn lại.
Hạc Vọng Lan thu tay về, xoay cổ tay, đôi mắt hoa đào xinh đẹp ánh lên vẻ thoả mãn tạm thời: “Cảm ơn thầy.”
“Đừng khách sáo đừng khách sáo.” Lạc Hành Vân giơ tay vò đầu, thể hiện đúng dáng vẻ của một thành phần trí thức hàm hậu lương thiện.
Còn chưa kịp hạ tay xuống, Hạc Vọng Lan đã bất ngờ túm lấy cổ áo, lôi cậu về phía trước.
Lạc Hành Vân mất thăng bằng, ngã về phía hắn. Cậu vội vàng chống tay theo bản năng, để cổ mình cách xa người kia một chút, hệt như nếu bị hắn chạm phải, cậu sẽ chết ngay.
“Thầy à, trên người thầy có mùi gì vậy?” Hai người dựa vào nhau rất gần, Hạc Vọng Lan như còn thấy chưa đủ, cánh mũi phập phồng, ghé sát lại ngửi ngửi cổ cậu.
Ngay lập tức…
“Mũi chó thính hơn mũi người mười triệu lần, có thể phân biệt được một đến hai trăm nghìn mùi khác nhau…”
“Alpha cũng vậy.”
Ngay khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu, mắt Lạc Hành Vân tối sầm lại.
Cậu đã quên mất chuyện này.
Cho dù cậu đã ngụy trang, nhưng ngay từ giây phút bước vào cửa, mọi che giấu của cậu có lẽ đã bị lật tẩy.
Toang rồi.
Cậu không phải Bùi Diễn, ngày này sang năm có lẽ cỏ trên mộ cậu đã cao tới hai mét rồi mất.
Lạc Hành Vân cảnh giác, biểu cảm trên gương mặt cũng nhạt dần, vẻ hèn mọn lấy lòng dần biến mất, cậu nhìn xuống, chăm chú dõi theo phần cổ áo đang bị Hạc Vọng Lan nắm.
Cả người cậu căng như dây đàn, sẵn sàng tự vệ bất cứ lúc nào.
Kỳ lạ thay, Hạc Vọng Lan có vẻ chỉ túm lấy cậu vì hứng thú nhất thời, không giống như muốn giết người.
Lạc Hành Vân đột nhiên có một suy nghĩ khác: “… Trước khi đến đây tôi có xức nước hoa.”
Có lẽ Hạc Vọng Lan đã ngửi thấy mùi này.
Hạc Vọng Lan chọc ghẹo, bắt đầu sắm vai chuyên gia phân tích mùi hương: “Tiêu hồng, cây hương trầm, đàn hương, tuyết tùng, hổ phách, gỗ mun…” Phân tích xong, năm ngón tay quấn băng trắng ấn xuống sau cổ Lạc Hành Vân: “Thầy là Beta sao? Vậy thầy không hợp với mùi hương này đâu.”
(*) Tiêu hồng: Pink Pepper, tuy có cái tên tiếng Việt là hạt tiêu hồng nhưng nó không thuộc các họ nhà tiêu và cũng không phải hạt tiêu, có hương vị cay và vỏ màu hồng. Tiêu hồng có tác dụng trị bệnh cảm lạnh và tiêu hóa.
Trầm hương, đàn hương, tuyết tùng, hổ phách: các loại gỗ.
Cay nồng, mang tính xâm lược, mùi thuốc súng quá nồng.
“Dùng đại thôi.” Lạc Hành Vân thu ánh mắt lại.
Hạc Vọng Lan liếc một cái đầy ẩn ý rồi buông cậu ra, xoay người ghé lên ghế sa lông, quỳ xuống, để lộ phần lưng.
“Thầy à, trên lưng tôi… còn một vết thương nữa.” Hắn áp một bên mặt xuống ghế, ánh mắt hiện lên sự độc ác: “Thầy xử lý giúp tôi nhé?”
Đó là một vết ứ rất dài, bên ngoài trắng vàng, sau đó đến một tầng xanh tím, ở chính giữa lại đỏ tươi sắc máu.
Có vẻ như bị gậy đập.
Tất cả những vết thương khác trên người hắn đều không thể so được với chỗ này, Lạc Hành Vân dường như có thể nhìn thấy cây gậy đang vụt tới, da đầu cậu run lên vì sợ.
Hắn biết… Hắn không biết… Hắn cố ý… Hắn không cố ý…
Từng lỗ chân lông trên người Lạc Hành Vân đều toát ra mồ hôi lạnh, trái tim sắp nhảy vọt ra khỏi ngực, những suy đoán không chắc chắn ngập tràn trong đầu, cậu thở từng hơi gấp gáp dưới ánh đèn mờ tối.
Nhưng nếu nhìn từ bên ngoài, chàng trai bất cẩn xâm nhập đầm rồng hang hổ này có vẻ như không hề biến sắc, chỉ trừ một khoảnh khắc, những gân xanh bên dưới huyệt Thái Dương trắng như trong suốt giật giật.
Cậu cười điềm tĩnh, chống lại ánh mắt tràn ngập vẻ ác ý kia, nhẹ nhàng gật đầu một cách bình thản: “Được.”
Cậu lấy dầu, xoa xoa để làm ấm rồi đặt hai tay lên lưng Alpha.
“Thầy à, tôi đau quá.” Tóc Hạc Vọng Lan rất dài, có một sợi vô tình rơi vào khóe miệng, được đôi môi mỏng mân mê nhè nhẹ, hắn như cười như không làm nũng.
“Cậu cố chịu đựng một chút.” Động tác tay cậu trở nên dịu dàng hơn.
Alpha quay đầu đi. Cơ bắp rắn chắc trên lưng được thả lỏng, bóng loáng bằng phẳng dưới ánh đèn mờ, thậm chí hắn còn hừ hừ thành tiếng đầy thoải mái.
Mười phút sau, Lạc Hành Vân thu tay về, rút một chiếc khăn tay ra: “Xong rồi.”
Cậu có hiểu biết đôi chút về xoa bóp nên nhận ra được Hạc Vọng Lan không có vấn đề gì. Cậu đã đánh Hạc Vọng Lan, vậy nên chịu trách nhiệm xử lý chút hậu quả cũng là lẽ đương nhiên. Nếu Hạc Vọng Lan… thật sự nhận ra cậu, mong hắn có thể nương tay phần nào.
“Thầy giỏi thật đấy, tôi cũng không đau nữa.” Hạc Vọng Lan đứng dậy, nở nụ cười quyến rũ với cậu: “Lần sau tiếp tục nhé.”
Lạc Hành Vân không đáp lời.
Lần sau còn lâu cậu mới tới.
Hạc Vọng Lan để trần nửa thân trên, biếng nhác đi về hướng bàn học. Hắn lấy một chiếc bình đen nhỏ hình vuông từ trong ngăn kéo ra, phần nắp được trang trí một chiếc nơ đen, trên đỉnh nạm một viên ngọc trai trắng. Chiếc bình rất đẹp, chỉ nhỏ cỡ ngón tay cái, nằm gọn trong lòng bàn tay to rộng của Alpha khiến nó trông càng thêm nhỏ bé.
“Cái này tặng cho thầy.” Hạc Vọng Lan mang nó đến trước mặt Lạc Hành Vân, khẽ nói bằng chất giọng trầm thấp, thanh ấm vốn ngọt như mật đường càng thêm mê người.
“Đây là gì vậy?”
“Nước hoa.” Hắn liếm môi theo bản năng, ánh mắt nhìn từng phân từng tấc trên người Lạc Hành Vân như muốn lột da tróc thịt cậu: “Loại vừa nãy không hợp với thầy.”
“…”
“Cám ơn cậu.” Lạc Hành Vân tỏ vẻ sợ sệt vì được yêu quý: “Nhưng tôi không nhận quà.”
Hạc Vọng Lan không để ý đến lời từ chối của cậu, mở nắp bình ra, đưa lên trên đầu Lạc Hành Vân, ngón trỏ gõ lên đáy bình, từng giọt từng giọt nước hoa trong suốt rơi lên mái tóc cậu Beta.
Nước hoa nhanh chóng thẩm thấu vào mái tóc khô vàng, thấm ướt một lọn, chảy xuống da đầu, lăn vào sau gáy, rơi xuống đốt sống gầy gò mảnh khảnh.
Nếu Lạc Hành Vân là một Omega, nơi đó sẽ là tuyến thể.
Một mùi hương ngọt nồng lan tỏa trong không khí, khiến nơi đây tựa như một vườn hoa nở rộ giữa đêm hè.
Lạc Hành Vân nhắm hai mắt lại.
Hạc Vọng Lan nghiêng người, lại gần cổ cậu hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra từng luồng hơi nóng.
Đôi mắt yêu dã quyến rũ cậu: “Thầy ngọt lắm.”
“…”
Chiều hướng phát triển của câu chuyện khiến Lạc Hành Vân vô cùng bất ngờ, cậu nhếch khóe miệng một cách bất lực: “Cậu đã làm xong bài về nhà chưa?”
Hạc Vọng Lan cười: “Thầy à, tôi muốn làm cái khác kìa.”
Lạc Hành Vân lui về trên ghế sa lông, để cặp sách lên đầu gối, lấy giấy bút và sách giáo khoa ra: “Tôi tới đây để giúp cậu học bù.”
Ngay lập tức, mặt Hạc Vọng Lan tối sầm lại: “Tôi không thích học.”
“Vậy cậu đưa bài thi cho tôi xem.”
Hạc Vọng Lan mất hứng: “Thầy tự tìm đi.” Dứt lời hắn lên giường, lấy điện thoại di động ra chơi game.
Lạc Hành Vân lục ra vài bài thi và sách bài tập trong phòng hắn, để lên bàn trà xem từng thứ một.
Bản thân Hạc Vọng Lan cũng chưa từng xem lại bài thi của mình nghiêm túc đến vậy, giáo viên nào cũng đau đầu vì hắn, nói không thể dạy nổi hắn.
“Sao rồi?” Hạc Vọng Lan trêu chọc cậu.
“Ừ.” Lạc Hành Vân không nói gì.
Phân tích Hạc Vọng Lan là chuyện rất khó. Bản chất hắn ngang bướng khó bảo, thích làm gì liền làm nấy, ngay cả chuyện thi cử cũng không khác là bao, nhìn thuận mắt thì làm đôi ba câu, tâm trí hắn không hề đặt ở chuyện này, vì thế, Lạc Hành Vân phải tốn chút thời gian để tìm hiểu rõ ràng đâu là phần hắn không biết, đâu là phần hắn lười làm.
Dựa theo nguyên tắc thiếu thêm thừa bớt, Lạc Hành Vân liệt kê ra những kiến thức hắn chưa giỏi, soạn một bản đề cương ôn tập hoàn chỉnh cho hắn, đánh dấu các trang trong sách giáo khoa, chọn lấy vài ví dụ mẫu.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen như người trưởng thành, tuy vóc dáng đã phát triển đầy đủ nhưng vẫn còn phần nào sự ngây ngô không ăn khớp.
Tuy nhiên, biểu cảm bình tĩnh cùng dáng điệu nhíu mày viết lách của cậu quả đúng là có phong thái của một nhà giáo nhân dân.
Hạc Vọng Lan không nhịn được nhìn cậu thêm vài lần. Khi người này không nịnh nọt lấy lòng liền lộ rõ phong thái trí thức, khiến người ta phải yên lặng.
Ánh mắt hắn cuối cùng dừng lại trên những ngón tay cậu… kỹ nghệ mát xa cũng tốt nữa.
—
Đến khi Lạc Hành Vân xong việc, hai tiếng đã trôi qua.
Cậu để đề cương chi tiết của Hạc Vọng Lan lên bàn: “Cậu dựa theo cái này mà học.”
Nói xong cậu nhìn hắn, hơi cúi người, vừa rón rén vừa nịnh nọt cười: “Tôi đi trước.”
Hạc Vọng Lan cong môi, trông đầy vẻ vô lại xấu xa: “Hẹn gặp lại thầy.”
“Hẹn gặp lại, hẹn gặp lại!” Cậu vẫn rất nhiệt tình.
Ra khỏi nhà họ Hạc, Lạc Hành Vân vội vã nhắn tin WeChat cho ba Hạc: Thật ngại quá, ba cháu bị bệnh, cháu phải về quê chăm sóc ông ấy nên sau này không thể đến được nữa.
Dù sao buổi học này đã tiền trao cháo múc xong xuôi, cậu cũng không quan tâm đối phương sẽ nghĩ ra sao, về nhà tắm rửa sạch hương nước hoa trên người rồi nhanh chóng lên giường đi ngủ.
Cả người cậu mệt lả nhưng lăn lộn mãi vẫn chưa ngủ được.
Hạc Vọng Lan thật đáng sợ.
Có điều, nhìn biểu hiện sau đó của hắn, Lạc Hành Vân đoán có lẽ hắn vẫn chưa biết cậu chính là kẻ đã ám hại, đập hắn một gậy vào lưng hôm đó.
—
Ngày hôm sau, Lạc Hành Vân vừa ngáp mấy cái, vừa cầm cốc giữ nhiệt, định tới khu để nước pha trà.
Lát nữa là giờ tự học tiếng Anh, nếu là môn Ngữ văn, cậu còn có thể tự bổ túc. Đáng buồn thay, trình độ tiếng Anh của Lạc Hành Vân quá kém, đến mức cậu tự nguyện đánh đổi giấc ngủ của mười năm để đổi lấy việc nghe hiểu một lần, dù chỉ trong vài phút vài giờ.
Vừa xoay người rót nước sôi, tiếng nói chuyện rào rào trong phòng học đột nhiên nhỏ dần.
Không biết lại là vị Alpha nào vừa bước vào, Lạc Hành Vân lười biếng nghĩ.
“Xin chào lớp trưởng!”
“Xin chào!!!”
“Xin chào lớp trưởng~”
“Anh Bùi!”
Tiếng chào liên tiếp của mọi người lập tức giải đáp thắc mắc của cậu.
Lạc Hành Vân không có phản ứng gì, vẫn khom lưng pha trà như trước.
Cậu rất ít khi nói chuyện với người lạ trong lớp, bệnh tự kỷ cấp độ 10, chỉ giao lưu với đồng bọn cùng nhóm giống mình.
Cậu không quen thân với lớp trưởng, hơn nữa còn đang bận chuyện khác nên cậu không để ý tới xung quanh cũng là lẽ thường tình.
Trải qua sự hoảng sợ tối qua, cậu không muốn dính dáng tới mấy Alpha này thêm nữa.
Alpha quá đáng sợ!
Một đôi chân dài thẳng tắp xuất hiện trong tầm mắt, đi đến bên cạnh cậu rồi dừng lại.
Rõ ràng người kia chỉ yên lặng đứng đó nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác đối phương đang chờ được đáp lại.
Lạc Hành Vân ngạc nhiên ngẩng đầu, đột nhiên lạc vào đôi mắt đen sâu thẳm đối diện.
Mắt phượng mang điềm lành, cong cong, đuôi mắt vừa sâu vừa dài, rất đẹp.
Thiếu niên cao quý rũ mắt, thản nhiên ân cần hỏi thăm một Beta không ai chú ý trong góc phòng: “Xin chào.”
Lạc Hành Vân chẳng khác nào gặp phải ma.
Nhưng trong lớp cậu vốn ngại ngùng, nghe vậy chỉ gật đầu, mỉm cười điềm tĩnh, hệt như một ông lão hòa nhã dễ gần.
Ánh mắt Bùi Diễn che giấu nhiều điều, bình thản đi qua người cậu, trở về chỗ ngồi của mình như không có chuyện gì xảy ra.
Đi được hai bước, hắn đột nhiên quay đầu lại: “Mùi hương trên người cậu là sao vậy?”
Lạc Hành Vân thật sự thấy ma, chần chừ giơ tay áo lên ngửi nhưng chẳng thấy mùi cả.
Đôi mắt Alpha đen thẫm lại: “Rất ngọt.”
Lạc Hành Vân: “… ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.