Nhiễm Phải Pheromone Của Em

Chương 36: Tôi ăn cậu?

Tất Hoàn Niệm

23/03/2021

Tiểu Lạc lấy lại sự bình tĩnh, từ từ quay đầu lại, ngay lập tức bắt gặp Alpha với gương mặt thờ ơ tuấn tú.

Nhìn thẳng vào cậu, Bùi Diễn nhướng cao lông mày, đầy vẻ khiêu khích muốn gây chuyện.

Tiểu Lạc vội nhìn sang nơi khác: “Không phải thế! Lớp trưởng đối xử rất tốt với tôi.”

“Vậy sao cậu lại đặt điều như thế về tôi?”

“Chẳng phải tôi thấy bọn họ hỏi han linh tinh nên mới giúp cậu làm rõ sao, tránh sau này cậu lại bị đánh giá này kia.”

“Đánh giá gì tôi chứ?” Bùi Diễn xoay bao cổ tay của mình: “Đánh giá chuyện tôi đã có gia đình sao?”

Tiểu Lạc: “…”

Alpha lướt qua cậu, cười nhẹ: “Cũng đâu có sai.”



Bùi Diễn đi lên phía trước: “Tiết này thầy Giang phải điều hành trận đấu bóng rổ giữa lớp 3 và lớp 8 nên tôi tới dạy thay cho mọi người, hướng dẫn mọi người vài kỹ xảo phòng thân. Giờ tất cả ghép cặp, hai người thành một nhóm… Tôi cần một người tình nguyện, ai muốn lên đây?”

Hắn vừa dứt lời, toàn bộ Omega ở đó lập tức giơ tay, trừ một người.

Bùi Diễn đưa mắt nhìn qua, nói với người duy nhất không giơ tay: “Được rồi, cậu giơ tay cao nhất, mời cậu lên đây.”

Tất cả Omega trong khối đồng loạt quay đầu lại, nhìn Lạc Hành Vân đầy hâm mộ và ghen tỵ.

Lạc Hành Vân: “… ?”

Lạc Hành Vân: “Thầy Bùi, tôi đột nhiên nhớ ra eo mình có chút vấn đề, tôi sợ mình chịu không nổi.”

Bùi Diễn: “Không sao, tôi sẽ nhẹ nhàng thôi.”

Hoắc Tư Minh kêu “đù” một tiếng, các Omega khác trộm cười.

Cuộc hội thoại kiểu gì thế không biết.



Lớp kỹ xảo phòng thân cho Omega là giờ học cực kỳ vô vị, các Omega hầu hết đều lười biếng không muốn nhúc nhích, vô cùng thiếu sự tích cực trong mỗi giờ lên lớp. Một tiết có 40 phút thì họ đã túm tụm nói chuyện mở tiệc trà với nhau hết 20 phút, vậy nên khi Bùi Diễn vừa nói muốn dạy thay, thầy Giang liền chạy vội sang xem bóng rổ.

Nếu nhìn thấy nhóm Omega không cầu tiến kia đang tập trung tinh thần đứng thẳng tắp thành một hàng, chắc thầy Giang sẽ được mở rộng tầm mắt, khóc thật to, thốt lên thế giới này thật không công bằng.

“Là Omega, sức lực chắc chắn không thể bằng Alpha, nếu thật sự gặp phải tình huống khẩn cấp, mọi người có thể công kích vào các khớp xương, lấy yếu thắng mạnh, giải quyết mối nguy.” Bùi Diễn nói rồi xoay người sang, mặt hướng về phía Lạc Hành Vân: “Sau đây, tôi và bạn học Lạc sẽ cùng nhau biểu diễn cách chạy thoát khi gặp phải sự công kích của Alpha.”

Bạn học Lạc tâm trạng rất tệ đứng yên tại chỗ, khoanh tay, vẻ mặt như muốn nói “Mời cậu bắt đầu biểu diễn”.

Bùi Diễn cởi áo khoác, mặc một chiếc áo T-shirt đen ngắn giữa thời tiết rét lạnh, nhìn qua hắn có vẻ rất gầy, nhưng mới mấy ngày trước Lạc Hành Vân đã được trải nghiệm, cậu biết lồng ngực hắn tuy gầy gò nhưng lại ẩn chứa vô vàn sức mạnh.

Đưa mắt nhìn xuống, vạt áo T-shirt đen được dắt vào trong quần đồng phục, tôn lên vòng eo.

Bạn học Tiểu Lạc di chuyển ánh nhìn, mặt hơi ửng đỏ, tâm trạng càng lúc càng tệ. Cậu nhìn các Omega bên dưới, trong lòng rối bời: chạy thoát khi gặp sự công kích của Alpha… A, cậu còn dám đánh tôi sao?!

Trong lúc cậu đang miên man suy nghĩ, Bùi Diễn đã chạy ra phía sau, hai tay ôm chặt thắt lưng, kéo cậu vào lòng.

Bên tai vang lên giọng nói khe khẽ đầy ý trêu đùa: “Gặp phải tình huống này, cậu nên làm thế nào bây giờ?”



Bên dưới trở nên xôn xao, những tiếng “ôi trời ôi” liên tiếp vang lên, Lạc Hành Vân thấy Hoắc Linh xúc động rút điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh.

Cậu tức giận, nâng lên tay phải lên, thúc khuỷu tay về phía Bùi Diễn nhưng lại dễ dàng bị chế ngự, Alpha càng ôm cậu chặt hơn: “Như vậy không được đâu.”

Hắn bình thản giảng giải dựa trên tình huống thực tế, khiến Lạc Hành Vân tức đến nghiến răng nghiến lợi, cậu ngẩng đầu giẫm mạnh vào mu bàn chân Bùi Diễn.

Không biết do giẫm quá mạnh hay do đế giày bị trơn, Lạc Hành Vân lảo đảo không đứng vững, hơi ngã về phía trước. Bùi Diễn không hề hoang mang ôm lấy eo cậu, giảng cho các Omega: “Giẫm chân là một cách hay, nếu đi giày cao gót càng tốt, các bạn nữ có thể áp dụng cách này, nhưng phải nhớ duy trì sự cân bằng của cơ thể, đừng như bạn Tiểu Lạc đây.”

“Tôi cắn chết cậu!” Bạn Tiểu Lạc thấp giọng kêu gào với hắn.

Không thể như vậy được! Động tay động chân với cậu trước mặt bao nhiêu người, còn chê cậu không biết cách phản kháng!

“Cắn sao?” Bùi Diễn rũ mắt liếc nhìn môi cậu: “Tôi chưa nghĩ tới cách này, có thể thử một lần… Cậu muốn cắn ở đâu?”

“Cậu đi chết đi!” Tiểu Lạc bị ôm eo, đá thẳng chân ra sau.

Bùi Diễn khẽ cười, tiếp tục giảng giải cho quần chúng Omega đang xem tới choáng váng: “Nếu các cậu đi một mình trên các đoạn đường hoang vắng, rất có khả năng các phần tử tội phạm sẽ ôm lấy các cậu từ sau lưng rồi kéo các cậu về nơi u tối, tại thời điểm này, các cậu nên nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế… Bạn Lạc, cậu nắm chặt ngón cái tay phải của tôi đi.”

Lạc Hành Vân lấy lại sự bình tĩnh.

Hai tay Bùi Diễn ôm chặt eo cậu, năm ngón tay hắn kề sát phần eo mềm mại, nhưng không siết chặt thành nắm đấm. Lạc Hành Vân vươn tay, thử thăm dò nắm lấy ngón cái của hắn.

“Bây giờ, dùng sức bẻ xuống đi.” Bùi Diễn bình tĩnh chỉ dạy.

Lạc Hành Vân bất chấp tất cả, hung hăng bẻ một cái!

Cánh tay kia lập tức quay ra ngoài, lực ôm eo cậu cũng giảm bớt.

“Đã nhìn thấy chưa? Chỉ cần cậu ấy thực hiện động tác này, tôi buộc phải buông cậu ấy ra, nếu không, ngón tay cái của tôi sẽ bị bẻ gãy, đây là sự đau đớn người thường không thể nào chịu được.”

Nhóm Omega phía dưới không rảnh hò hét nữa, tự động ghép hai người thành một cặp bắt đầu bắt chước, trải nghiệm. Trương Lượng và Thích Vũ thành một cặp, dư lại Hoắc Tư Minh không ai để tâm. Hắn đen mặt tới ôm lấy Hoắc Linh từ sau lưng, Hoắc Linh học theo dáng vẻ hung hăng của Lạc Hành Vân ban nãy, bẻ ngón cái của hắn, Hoắc Tư Minh kêu lên: “Ai ai ai ai…”

Lạc Hành Vân nghe thấy Bùi Diễn đứng sau lưng cười khẽ đến mức không thể nhận ra, hơi thở nhè nhẹ phả lên cổ khiến cậu giật mình.



“Nghĩ gì vậy?” Alpha nhanh chóng chộp lấy phút lơ đễnh của cậu, ghé sát tai cậu, hỏi: “Cậu cho rằng có thể chạy thoát như vậy sao?”

Tiểu Lạc ngày nay đâu bằng thời xưa, nắm chặt ngón cái của hắn như thanh Thượng Phương bảo kiếm (*), dùng thêm sức.

(*) Thượng Phương bảo kiếm: thanh kiếm tượng trưng cho Hoàng đế, người nắm giữ kiếm có quyền lực ngang với Hoàng đế.

Alpha lui ra phía sau một bước, khen: “Làm rất tốt.”

Lạc Hành Vân: “…”

“Dùng thêm lực, như vậy tôi sẽ phải duỗi tay thẳng ra mới có thể giảm bớt đau đớn, vị trí cũng có thể nguy hiểm hơn… Giờ cậu có thể kẹp tay tôi dưới nách và tiếp tục điều chỉnh tư thế.”

Lạc Hành Vân kẹp lấy cánh tay Bùi Diễn rồi ra sức bẻ ngón cái của hắn.

“Đến lúc này, tôi sẽ muốn chạy trốn theo bản năng.” Bùi Diễn nói xong, tay trái hắn dùng sức đẩy Lạc Hành Vân đi, hành động như muốn rút tay ra.

Đợi khi hai người hoàn toàn tách ra, Tiểu Lạc vẫn chưa đã thèm, mặt lộ vẻ “vặn chết cậu” vô cùng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.

“Khi tôi ôm cậu từ trực diện thì lại có cách khác.” Bùi Diễn bình tĩnh xoa tay phải của mình: “Có muốn thử không?”

Lạc Hành Vân sửng sốt: “Thôi quên đi.”

Vừa dứt lời, cậu đã bị hắn nắm lấy, kéo vào lồng ngực rắn chắc: “Ngại quá, nhiệm vụ giảng dạy thôi.”

Lạc Hành Vân: “…”

Nếu không phải đang có nhiều người nhìn như vậy, ông đây chắc chắn sẽ cắn chết cậu!



Có sao nói vậy, không thể phủ nhận thầy Bùi dạy rất tốt.

Chẳng những chỉ cách khóa bằng cả hai tay, bẻ cổ, các kỹ thuật chiến đấu tay đôi nghiêm túc như ném qua vai, thầy Bùi còn hướng dẫn cách đối phó khi gặp các tình huống khó nói trong khuôn viên trường. Ví dụ như khi bị Alpha đè lên tường để hôn, lúc đó, Omega có thể dùng những thủ thuật nhỏ hữu hiệu như chọt tay vào mũi hắn, véo vào eo hắn để hắn tránh ra trong giây lát.

Nhìn thấy sự chuyên nghiệp của thầy Bùi và thái độ không nóng không lạnh khi đối xử với cậu, Lạc Hành Vân đã không còn oán hận nữa, nghiêm túc đóng vai một Omega bị lưu manh Alpha tập kích. Dù sao, sau nhiều cố gắng nỗ lực, cậu vô cùng sung sướng khi tặng cho thầy Bùi một cú ngã dập mông. Về phần thầy Bùi, lúc nằm trên đất, hắn vẫn giành tặng lời khen cho cậu.

Sau nửa giờ, nhóm Omega hiếm khi vận động ai nấy đều đổ mồ hôi đầm đìa, vô cùng mệt mỏi, nhóm tự kỷ tiêu biểu làm gương, yếu ớt ngồi xổm một chỗ như dân châu Phi chạy nạn.

Bùi Diễn vỗ tay: “Đừng nghỉ luôn, hãy thực hiện vài động tác giãn cơ sau khi vận động.”

Không ai để ý đến hắn.

“Không giãn cơ, cơ bắp sẽ bị căng thẳng, bó lại với nhau, nhìn qua sẽ rất béo.” Bùi Diễn thản nhiên nói: “Giãn cơ sẽ giúp kéo căng cơ bắp, khiến thân hình trở nên mảnh mai hơn.”

Nghe vậy, tập thể Omega ngoan ngoãn ngồi trên đệm, chờ đợi bài tập giãn cơ.

“Vẫn chia làm nhóm hai người.” Bùi Diễn nói xong lại mời Tiểu Lạc ngồi lên.

Lạc Hành Vân ngênh ngang ngồi lên.

Bùi Diễn: “Nằm xuống.”

Lạc Hành Vân ngạc nhiên, lúc cậu đang suy nghĩ xem có nên nằm xuống hay không, Bùi Diễn đã nắm lấy mắt cá chân cậu, kéo về phía trước. Lực hắn dùng đủ khiến Tiểu Lạc ngã vật ra đất như cá nằm trên thớt ngay lập tức.

Bùi Diễn nửa ngồi xổm đằng sau chân cậu, mặt không cảm xúc giơ chân cậu lên, kéo căng tới góc 90 độ.

Lạc Hành Vân thét chói tai: “Ối ối ối, đau quá!”

Bùi Diễn nhíu mày, buông mắt cá chân của cậu ra, đổi sang nắm lấy đầu gối cậu.

Dáng người thiếu niên mảnh khảnh, hắn chỉ cần dùng một bàn tay đã có thể nắm gọn.

Một tay Bùi Diễn ấn lên chân trái của Lạc Hành Vân, tay kia gấp chân phải của cậu về phía ngực.

Lạc Hành Vân toát mồ hôi lạnh: “Đệt đệt đệt đệt đệt, đau quá, tôi không chịu nổi!”

“Phải kéo.” Bùi Diễn nhìn cậu từ trên cao, đè thấp giọng, “Nếu dây chằng không tốt, lúc phân hóa cậu sẽ càng khổ hơn.”

Lạc Hành Vân nín thinh.

Sao lại lan sang chuyện phân hoá rồi…

Ngày thường, Lạc Hành Vân chỉ chơi cờ rồi tản bộ, đời sống sinh hoạt như cụ ông hơn 80 tuổi, cả người cứng đờ. Vì thế, Bùi Diễn kiên nhẫn kéo giãn cơ thể cậu từng chút một.

Lúc mới đầu, Lạc Hành Vân còn gào khóc thảm thiết. Sau đó, khi thấy Bùi Diễn chẳng thèm để tâm, cậu lấy lại tinh thần, cắn răng không rên một tiếng. Cậu chỉ nằm trên lớp đệm, tựa như một túi đựng nước khổng lồ bị rỉ, ngay cả khóe mắt cũng ngấn lệ.

Không rõ bao lâu sau, một giọt mồ hôi rơi xuống quần áo Lạc Hành Vân.

Mang theo hương thơm lành lạnh và vắng vẻ của gỗ.

Lạc Hành Vân vội vàng mở mắt, nhận ra Bùi Diễn đang ở ngay phía trên, nhìn cậu từ trên cao, mái tóc đen mềm rũ xuống trước mắt.

Đôi mắt phượng đẹp đẽ hơi híp lại, trông như một phiến lá mỏng manh.

Bấy giờ, Lạc Hành Vân mới kịp nhận ra…

Tư thế này… hình như không ổn lắm?

Vì đùi phải đang bị ép lên trước ngực nên đầu gối cậu cậu không duỗi thẳng ra được, cơ đối kháng (*) bị kéo căng. Bùi Diễn đã bỏ tay khỏi vùng dưới khớp gối của cậu từ lâu, để chân cậu gác thẳng lên vai mình.

(*) Cơ đối kháng là 2 nhóm cơ hỗ trợ chuyển động của động tác khi bạn thực hiện các bài tập kéo hoặc đẩy.



Hắn không dùng lực tay để ép chân Lạc Hành Vân mà dùng toàn bộ nửa người trên.

Khi đùi phải Lạc Hành Vân dần dần được kéo ra, Bùi Diễn cũng cúi xuống thấp hơn.

Lúc này, hắn đang chống một tay bên tai Lạc Hành Vân, vai đỡ lấy chân Lạc Hành Vân, cả người tỏa ra khao khát chiếm hữu kề sát bên trên cậu, khoảng cách giữa hai người đã tới mức báo động.

Nhớ tới chuyện hai người đang ở trong sân bóng rổ, tư thế này càng tệ hơn gấp ngàn lần.

Lạc Hành Vân há mồm…

“Dừng ở đây.” Bùi Diễn đúng lúc rút tay, thu ánh nhìn rồi đứng lên, gương mặt thản nhiên không để lộ bất kỳ suy nghĩ gì: “Buổi học hôm nay kết thúc tại đây.”

Không thể cứ như vậy là xong! Tiểu Lạc chống người đứng lên, lửa giận giấu kỹ bên trong bừng bừng thiêu rụi.

Cậu nhớ lại những gì Bùi Diễn vừa nói về cách tập kích từ sau lưng, siết chặt hắn từ phía sau, nhấc chân đạp vào cẳng chân đối phương!

Dùng lực rất mạnh!

Bùi Diễn không hề giữ thăng bằng.

Cậu lại ngã nghiêng.

Bịch!

Tiểu Lạc mới vừa đứng dậy đã ngã trở lại đệm, lúc này, trên người cậu còn có một Bùi Diễn đè lên.

Chờ khi dư chấn của cú ngã tan bớt, Bùi Diễn mới thu cánh tay đang bảo vệ phía sau đầu Lạc Hành Vân lại: “Cậu học chưa ổn.”

Lạc Hành Vân đẩy hắn ra: “Cái đầu cậu ý!” Mặt cậu đỏ bừng, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Bùi Diễn đứng lên, không chút hoang mang đi theo.

Lạc Hành Vân rửa mặt trong phòng vệ sinh. Khóe mắt cậu hồng hồng nhưng vẫn không quên nhe răng trợn mắt, tỏ vẻ hung dữ: “Những gì cậu dạy tôi hoàn toàn vô dụng!”

“Đúng vậy.” Bùi Diễn nói: “Nếu thực sự gặp phải tình huống như vậy, đừng ra tay với Alpha.”

Nói rồi, hắn lấy một thiết bị điện tử nho nhỏ trong túi ra, đưa cho Lạc Hành Vân.

Tiểu Lạc đã từng thề sẽ không lấy dù chỉ một mũi chỉ đường kim của Bùi Diễn, chỉ có điều, thứ kia có vẻ rất đơn sơ, mạch điện lộ hẳn ra bên ngoài, xem ra không quá đắt tiền, chắc là đồ tự làm.

Cậu vừa hung hăng lại vừa tò mò, không nói chuyện.

“Thiết bị báo động, có thể phát ra sóng âm thanh cường độ cao lên tới 25000HZ, đồng thời tự động cảnh báo khi gặp nguy hiểm.” Bùi Diễn tùy ý ngắm nghía, xoay qua xoay lại các mặt: “Đối người thường và Omega, thứ này chỉ ngang với sóng siêu âm, nhưng Alpha thì khác, họ sẽ phải chịu ảnh hưởng rất mạnh.”

Biên độ mà Alpha nghe được rất rộng, thính lực nhạy bén, nếu sóng âm thanh có cường độ đủ cao sẽ gây đau đớn cho màng nhĩ của bọn họ, khiến họ buồn nôn, mất đi sức chiến đấu.

Lạc Hành Vân hơi tức giận, thứ này hiệu quả hơn nhiều so với chiến đấu bằng tay không.

“Điều kiện là khi gặp phải va chạm mạnh.” Bùi Diễn vươn tay đưa cho cậu: “Bình thường khi mang theo phải cẩn thận.”

Lạc Hành Vân ngước mắt hỏi hắn: “Vì sao lại là va chạm mạnh?”

Thấy giọt nước trượt xuống đôi môi nhạt màu của cậu, Bùi Diễn di chuyển ánh nhìn: “Máy báo động trên thị trường hầu hết là đều là thủ công, nhưng việc tập kích đều diễn ra bất ngờ, không ai chắc chắn liệu mình có cơ hội để ấn xuống hay không, thậm chí còn có khả năng rơi ra khỏi túi. Tôi đã lắp một chiếc thước thủy ni-vô (*) vào trong, viết thêm lệnh, nếu gặp va chạm, ngay khi lực nhận phải vượt quá ngưỡng giá trị cho phép, thiết bị này sẽ tự động kích hoạt chế độ phòng ngự. Như vậy, nó có thể hỗ trợ cả hai tình huống khi bị tập kích và lúc bị ngã.”

(*) Thước thủy ni-vô:

Lạc Hành Vân dùng sức nắm chặt thiết bị báo động tự động, như muốn nghiền nát người đối diện: “Đã có thứ tốt thế này, sao còn phải dạy kỹ thuật chiến đấu tay không như ban nãy…”

“Kỹ thuật tốt cơ hội thắng sẽ lớn hơn.”

“Chẳng phải tôi vẫn không đánh lại cậu sao… Nhưng giờ tốt rồi, tôi đã có thứ này.” Dứt lời, Tiểu Lạc khiêu khích nhìn hắn, khua tay ra vẻ.

Bùi Diễn bình tĩnh đứng tại chỗ, không ngăn cản: “Cậu cho rằng tôi sẽ dạy cậu cách đối phó với chính mình sao?”

Lạc Hành Vân choáng váng: “Thứ này không có tác dụng với cậu?”

“Vô dụng.”

Sau khi nói xong, trước khi Lạc Hành Vân lên tiếng, Bùi Diễn nheo mắt nói tiếp: “Bởi vì tôi không phải loại người như vậy, loại Alpha sẽ ra tay với Omega.”

“Tôi sẽ không cho cậu cơ hội sử dụng thứ này với tôi.”

Lạc Hành Vân choáng váng.

Đây là… hứa hẹn sao?

Cậu uể oải rụt tay về, cất máy báo động vào trong túi quần, thăm dò nhìn về hướng khác: “… Vậy cậu vẫn là người tốt.”

Bùi Diễn lấy ra một quyển ghi những điều cần chú ý trong kỳ phân hoá cho cậu, bên trong có rất nhiều động tác giãn cơ, quả thật có đề cập tới tầm quan trọng của sự dẻo dai: “Đừng quên tập luyện.”

Lạc Hành Vân uể oải nhận lấy, cậu vốn cảm thấy Bùi Diễn đang chiếm lời của mình, không ngờ người ta thật sự là thầy Bùi.

Cậu chẳng hiểu vì sao Bùi Diễn có thể hô biến ra một quyển sách thể hình từ đũng quần, nhưng vì bản thân không có chỗ cất nên cậu dứt khoát nhét nó vào thắt lưng, thản nhiên mặc đồng phục lên: “Còn thứ gì nữa không, lấy ra hết đi.”

“Hết rồi.” Alpha đứng tại chỗ, mồ hôi ướt sũng nhưng vẫn mang dáng vẻ khoan khoái nhẹ nhàng, không hề có tính xâm lược, mái tóc rủ trước trán tăng thêm phần dịu dàng: “Lúc về tôi sẽ nghĩ thêm, cậu đợi tôi.”

Lạc Hành Vân đánh giá hắn hồi lâu, nói đầy ẩn ý: “Lớp trưởng, không nhìn ra cậu lại quan tâm tới đời sống sinh hoạt của Omega như vậy.”

Bùi Diễn nhìn cậu: “Ừ, tôi đạt điểm tuyệt đối lớp Sinh lý và Bảo vệ.”

Dừng một chút, hắn lại nói tiếp: “Bọn họ đều nói tôi là một người chồng vô cùng tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhiễm Phải Pheromone Của Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook