Chương 11
Âm Bạo Đạn
25/01/2022
Mặt đỏ tim đập loạn xạ hồi lâu, Khúc Trì mới nhớ tới việc mình muốn hỏi gì.
Bạch Thuấn dừng xe ở đèn đỏ, trả lời: "Buổi tối có một buổi hòa nhạc, vừa lúc hôm nay tôi không có nhiều việc lắm, có thể đưa em đi nghe, coi như là hẹn hò.
Khác với Khúc Trì, Bạch Thuấn vẫn luôn bình thản ung dung như thể nụ hôn vừa rồi chỉ là một phần thưởng bình thường, cũng không tạo ra chút ảnh hưởng nào đối với hắn.
Khúc Trì lơ đễnh trong chốc lát rồi lại sờ sờ mặt, nhiệt độ trên mặt cậu vẫn còn sót lại, lần này đỏ mặt lâu hơn bất cứ lần nào trong quá khứ.
Hèn gì anh nói phải trưởng thành một chút mới có thể yêu đương....Cậu còn chưa chính thức yêu đương, mới chỉ là anh trai đang dạy cho cậu mà đã thành ra như thế này rồi.
Sự ngây thơ của cậu đối lập rõ ràng với Bạch Thuấn đến như thế, trong lòng Khúc Trì lại sinh ra cảm giác sùng bái đối với anh trai nhà mình cùng nỗi hổ thẹn với bản thân.
Cậu buông tay, đặt ở trên đùi, ngồi lại nghiêm chỉnh, sinh ra chút chờ mong cùng hồi hộp đối với lần "hẹn hò" sắp diễn ra.
Vào mùa đông, trời luôn tối rất nhanh.
Vẻn vẹn chỉ trong khoảng thời gian lên xe xuống xe này, sắc trời đã chuyển từ xanh sang đen.
Buổi hòa nhạc sẽ diễn ra vào tám giờ tối, bọn họ đi ăn tối trước.
Bạch Thuấn đặt trước một nhà hàng có view hồ, nhìn từ cửa sổ sát đất trong suốt, những ánh đèn nê ông sắc màu chiếu lên mặt hồ, gió thổi mặt nước lắn tăn gợn sóng.
Khúc Trì chống cằm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhưng có thể là do cậu trời sinh không có năng lực thưởng thức phong cảnh nên chỉ có thể cảm thấy không có gì hay để xem, liền quay đầu nhìn Bạch Thuấn.
Ánh sáng trong nhà hàng không mờ cũng không tối, tạo ra bóng mờ phù hợp trên khuôn mặt Bạch Thuấn khiến ngũ quan của hắn trở nên thâm thúy, tựa hồ còn đẹp trai hơn ngày thường vài phần.
Khúc Trì nhìn trộm trong chốc lát, quan sát hết mặt rồi lại đến tay, cho đến khi tự cười cười thì cậu mới như vừa tỉnh từ trong mộng.
Bữa cơm kéo dài không được bao lâu, Khúc Trì cũng không cảm thấy có món gì đặc biệt, ngược lại không khống chế được bản thân nhìn Bạch Thuấn nhiều hơn một chút.
Cậu có chút không phân biệt được liệu đó là do hiệu ứng tâm lý của buổi "hẹn hò" làm cho cậu muốn nhìn như vậy, hay là do ngọn đèn trong nhà hàng này quá tốt.
Địa điểm buổi hòa nhạc cách nhà hàng không xa, bọn họ đến cũng đúng lúc năm phút trước khi bắt đầu.
Lúc ăn cơm bọn họ ngồi đối diện nhau, nhưng giờ Bạch Thuấn đang ngồi phía bên tay phải của cậu, vị trí đã thay đổi, ánh mắt Khúc Trì bất tri bất giác rơi vào khuôn mặt của Bạch Thuấn.
Bạch Thuấn cao hơn cậu, từ góc độ của cậu vừa vặn có thể nhìn thấy chiếc cằm góc cạnh rõ ràng.
Diện mạo của Bạch Thuấn kỳ thật mang theo một chút tính công kích, chẳng qua là trên mặt thường mang theo vẻ tươi cười để giấu đi một mặt này. Nhưng giờ phút này Bạch Thuấn không cười, Khúc Trì lại đang nhìn sườn mặt, xương mày hơi nhô ra, mũi cũng rất cao, đường nét sườn mặt có chút lạ lẫm.
Hình như trước giờ cậu chưa từng thấy anh như vậy, Khúc Trì giật mình nuốt nước bọt, hầu kết lăn lộn hai cái.
Cậu cảm thấy bản thân có chút khác thường nhưng lại không nói ra được nguyên nhân là do đâu. Vừa vặn lúc này đèn trong thính phòng "soạt" một cái tối sầm, Khúc Trì cơ hồ đã quên mất mình đang ở nơi nào, bị dọa đến run lên một chút.
Nhận thấy được động tĩnh của cậu, Bạch Thuấn quay đầu lại nhìn cậu. Trong bóng đêm, cậu không nhìn thấy được vẻ mặt của Bạch Thuấn, chỉ cảm nhận được một bàn tay nắm lấy bàn tay mình.
"Sắp bắt đầu rồi."
Bạch Thuấn tiến lại gần một chút, dùng giọn nói làm người khác an tâm nói, "Tập trung nghe đi."
Nhưng thật đáng tiếc, Khúc Trì lại không có tinh lực tập trung lại được.
Tiếng dương cầm du dương đẹp đẽ vang lên trên sân khấu, rơi vào tai cậu lại biến thành một âm thanh hết sức bình thường.
Toàn bộ tâm trí của cậu đều đặt trên bàn tay đang kề sát với Bạch Thuấn. Cậu cầm lấy tay vịn, tay Bạch Thuấn bao trùm tay cậu, lòng bàn tay ấm áp khô ráo, Khúc Trì không khỏi nhớ lại cảm giác buổi sáng đôi tay này giúp cậu an ủi.
Nghĩ đến loại chuyện này ở đây hiển nhiên là cực kì bỉ ổi. Khúc Trì cảm thấy cực kì xấu hổ, dùng tay kia tự nhéo mình hai cái trong bóng tối.
Buổi hòa nhạc kéo dài hai tiếng, Khúc Trì chỉ coi như có nghe đoạn sau một chút, bởi vì giữa chừng Bạch Thuấn có tin nhắn nên thu tay lại để mở.
Sau khi kết thúc, ra khỏi điều hòa của hội trường, gió lạnh mùa đông phả vào mặt, Bạch Thuấn cảm thán một tiếng: "Có chút lạnh."
Khúc Trì thật ra không lạnh chút nào, nhiệt độ cơ thể cậu vẫn còn chưa giảm xuống, thậm chí tay cậu còn bị nắm đến đổ mồ hôi.
Từ cửa đến chỗ đỗ xe cần phải đi một đoạn ngắn, Khúc Trì cẩn thận nhìn Bạch Thuấn rồi lại nhìn tay mình, do dự hai giây, cuối cùng cậu vẫn chủ động cầm lấy tay Bạch Thuấn, nhét tay mình vào tay anh.
Đây rõ ràng là một chuyện rất bình thường, mùa đông cậu cũng thường xuyên làm như vậy, nhưng bây giờ lại trở nên không thích hợp, liên lụy đến đôi tay ấm áp cũng trở nên kì quái.
Bạch Thuấn dừng xe ở đèn đỏ, trả lời: "Buổi tối có một buổi hòa nhạc, vừa lúc hôm nay tôi không có nhiều việc lắm, có thể đưa em đi nghe, coi như là hẹn hò.
Khác với Khúc Trì, Bạch Thuấn vẫn luôn bình thản ung dung như thể nụ hôn vừa rồi chỉ là một phần thưởng bình thường, cũng không tạo ra chút ảnh hưởng nào đối với hắn.
Khúc Trì lơ đễnh trong chốc lát rồi lại sờ sờ mặt, nhiệt độ trên mặt cậu vẫn còn sót lại, lần này đỏ mặt lâu hơn bất cứ lần nào trong quá khứ.
Hèn gì anh nói phải trưởng thành một chút mới có thể yêu đương....Cậu còn chưa chính thức yêu đương, mới chỉ là anh trai đang dạy cho cậu mà đã thành ra như thế này rồi.
Sự ngây thơ của cậu đối lập rõ ràng với Bạch Thuấn đến như thế, trong lòng Khúc Trì lại sinh ra cảm giác sùng bái đối với anh trai nhà mình cùng nỗi hổ thẹn với bản thân.
Cậu buông tay, đặt ở trên đùi, ngồi lại nghiêm chỉnh, sinh ra chút chờ mong cùng hồi hộp đối với lần "hẹn hò" sắp diễn ra.
Vào mùa đông, trời luôn tối rất nhanh.
Vẻn vẹn chỉ trong khoảng thời gian lên xe xuống xe này, sắc trời đã chuyển từ xanh sang đen.
Buổi hòa nhạc sẽ diễn ra vào tám giờ tối, bọn họ đi ăn tối trước.
Bạch Thuấn đặt trước một nhà hàng có view hồ, nhìn từ cửa sổ sát đất trong suốt, những ánh đèn nê ông sắc màu chiếu lên mặt hồ, gió thổi mặt nước lắn tăn gợn sóng.
Khúc Trì chống cằm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhưng có thể là do cậu trời sinh không có năng lực thưởng thức phong cảnh nên chỉ có thể cảm thấy không có gì hay để xem, liền quay đầu nhìn Bạch Thuấn.
Ánh sáng trong nhà hàng không mờ cũng không tối, tạo ra bóng mờ phù hợp trên khuôn mặt Bạch Thuấn khiến ngũ quan của hắn trở nên thâm thúy, tựa hồ còn đẹp trai hơn ngày thường vài phần.
Khúc Trì nhìn trộm trong chốc lát, quan sát hết mặt rồi lại đến tay, cho đến khi tự cười cười thì cậu mới như vừa tỉnh từ trong mộng.
Bữa cơm kéo dài không được bao lâu, Khúc Trì cũng không cảm thấy có món gì đặc biệt, ngược lại không khống chế được bản thân nhìn Bạch Thuấn nhiều hơn một chút.
Cậu có chút không phân biệt được liệu đó là do hiệu ứng tâm lý của buổi "hẹn hò" làm cho cậu muốn nhìn như vậy, hay là do ngọn đèn trong nhà hàng này quá tốt.
Địa điểm buổi hòa nhạc cách nhà hàng không xa, bọn họ đến cũng đúng lúc năm phút trước khi bắt đầu.
Lúc ăn cơm bọn họ ngồi đối diện nhau, nhưng giờ Bạch Thuấn đang ngồi phía bên tay phải của cậu, vị trí đã thay đổi, ánh mắt Khúc Trì bất tri bất giác rơi vào khuôn mặt của Bạch Thuấn.
Bạch Thuấn cao hơn cậu, từ góc độ của cậu vừa vặn có thể nhìn thấy chiếc cằm góc cạnh rõ ràng.
Diện mạo của Bạch Thuấn kỳ thật mang theo một chút tính công kích, chẳng qua là trên mặt thường mang theo vẻ tươi cười để giấu đi một mặt này. Nhưng giờ phút này Bạch Thuấn không cười, Khúc Trì lại đang nhìn sườn mặt, xương mày hơi nhô ra, mũi cũng rất cao, đường nét sườn mặt có chút lạ lẫm.
Hình như trước giờ cậu chưa từng thấy anh như vậy, Khúc Trì giật mình nuốt nước bọt, hầu kết lăn lộn hai cái.
Cậu cảm thấy bản thân có chút khác thường nhưng lại không nói ra được nguyên nhân là do đâu. Vừa vặn lúc này đèn trong thính phòng "soạt" một cái tối sầm, Khúc Trì cơ hồ đã quên mất mình đang ở nơi nào, bị dọa đến run lên một chút.
Nhận thấy được động tĩnh của cậu, Bạch Thuấn quay đầu lại nhìn cậu. Trong bóng đêm, cậu không nhìn thấy được vẻ mặt của Bạch Thuấn, chỉ cảm nhận được một bàn tay nắm lấy bàn tay mình.
"Sắp bắt đầu rồi."
Bạch Thuấn tiến lại gần một chút, dùng giọn nói làm người khác an tâm nói, "Tập trung nghe đi."
Nhưng thật đáng tiếc, Khúc Trì lại không có tinh lực tập trung lại được.
Tiếng dương cầm du dương đẹp đẽ vang lên trên sân khấu, rơi vào tai cậu lại biến thành một âm thanh hết sức bình thường.
Toàn bộ tâm trí của cậu đều đặt trên bàn tay đang kề sát với Bạch Thuấn. Cậu cầm lấy tay vịn, tay Bạch Thuấn bao trùm tay cậu, lòng bàn tay ấm áp khô ráo, Khúc Trì không khỏi nhớ lại cảm giác buổi sáng đôi tay này giúp cậu an ủi.
Nghĩ đến loại chuyện này ở đây hiển nhiên là cực kì bỉ ổi. Khúc Trì cảm thấy cực kì xấu hổ, dùng tay kia tự nhéo mình hai cái trong bóng tối.
Buổi hòa nhạc kéo dài hai tiếng, Khúc Trì chỉ coi như có nghe đoạn sau một chút, bởi vì giữa chừng Bạch Thuấn có tin nhắn nên thu tay lại để mở.
Sau khi kết thúc, ra khỏi điều hòa của hội trường, gió lạnh mùa đông phả vào mặt, Bạch Thuấn cảm thán một tiếng: "Có chút lạnh."
Khúc Trì thật ra không lạnh chút nào, nhiệt độ cơ thể cậu vẫn còn chưa giảm xuống, thậm chí tay cậu còn bị nắm đến đổ mồ hôi.
Từ cửa đến chỗ đỗ xe cần phải đi một đoạn ngắn, Khúc Trì cẩn thận nhìn Bạch Thuấn rồi lại nhìn tay mình, do dự hai giây, cuối cùng cậu vẫn chủ động cầm lấy tay Bạch Thuấn, nhét tay mình vào tay anh.
Đây rõ ràng là một chuyện rất bình thường, mùa đông cậu cũng thường xuyên làm như vậy, nhưng bây giờ lại trở nên không thích hợp, liên lụy đến đôi tay ấm áp cũng trở nên kì quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.