Chương 2: Chương 1-2
Âm Bạo Đạn
18/01/2022
Mãi cho đến mùa đông, Khúc Trì mới có một buổi liên hoan đầu tiên với bạn đại học của mình.
Cậu nhập học đã được ba tháng rưỡi, mới ở kí túc xá được nửa tháng đầu, chưa kịp bồi dưỡng tình cảm với bạn cùng phòng thì đã vội vã dọn ra ngoài sống trong căn hộ của Bạch Thuấn.
Trong ba tháng tiếp theo, ngoài giờ học, cậu còn phải bận nấu ăn cho Bạch Thuấn, giám sát giấc ngủ của Bạch Thuấn, cùng Bạch Thuấn tham dự các loại yến hội với tư cách con nuôi của nhà họ Bạch, đến cuối tuần thì cùng Bạch Thuấn ra ngoài nghỉ ngơi.
Đến cuối tuần này, cậu hiếm khi có thời gian rảnh, đồng ý lời mời của bạn cùng lớp.
Địa điểm tổ chức liên hoan là một nhà hàng Trung Quốc, tay nghề của đầu bếp còn không bằng Khúc Trì. Ăn được hai miếng đồ ăn trên bàn, cậu sẽ không tự chủ soi ra khuyết điểm trong đó: nguyên liệu nấu ăn không đủ tươi, lửa quá to và bị chín quá.
Cậu không phải là người kén ăn, chẳng qua khẩu vị của Bạch Thuấn rất kén chọn cho nên cậu không thể không chú ý đến phương diện này.
Sau khi soi xong khuyết điểm, Khúc Trì vẫn thành thành thật thật ăn hết thức ăn trong bát. Đang cắn đũa nghĩ xem nên làm món gì cho bữa tối thì chủ đề của đám bạn cùng lớp đã tới trên đầu cậu.
"Nhìn chằm chằm đồ ăn như thế làm gì? Muốn ăn thì cứ gắp đi, e lệ cái gì?"
Bạn cùng phòng cũ ngồi bên cạnh vui vẻ dùng cùi chỏ đụng vào người cậu một chút, Khúc Trì vội vàng lấy đũa ra khỏi miệng, suýt nữa đụng vào răng nanh.
Nhìn mấy người khác trên bàn đều cười tủm tỉm nhìn mình, Khúc Trì không hiểu sao có chút ngượng ngùng đặt lại đũa lên bát: "Không phải, tôi chỉ là đang ngẩn người thôi."
Bạn cùng phòng cũ hỏi: "Hiếm lắm mới đến một lần mà còn ngẩn người? Đang nghĩ cái gì vậy?"
"Ừm..." Khúc Trì thành thật trả lời: "Nghĩ xem tối nay ăn gì."
Nhất thời cả bàn phá lên cười, nữ sinh ngồi đối diện cậu cười đến là vui vẻ, cười đến thở hổn hển dựa vào vai bạn mình sau đó quay lại nhìn cậu, cong mắt nói: "Không thì chúng ta....gọi thêm hai món nữa cho cậu ấy đi, đến cả buổi tối cũng lo luôn rồi."
Khúc Trì vội nói: "Không cần....Không phải, tôi chỉ đang nghĩ xem buổi tối nên nấu món gì cho anh trai thôi."
Thời điểm cậu dọn khỏi kí túc xá bạn cùng phòng cũng có hỏi qua lý do, cậu tự nhiên thành thành thật thật trả lời, anh trai bận công việc quá, cậu muốn dọn tới ở chung để chăm sóc cho anh trai.
Từ đó về sau, cơ hồ mỗi lần có người mời, cậu đều lấy anh trai ra làm lý do cự tuyệt.
Mặc dù quan hệ với bạn đại học không khăng khít như hồi cấp 3 nhưng vì Khúc Trì có vẻ ngoài ưa nhìn nên không ít người muốn hẹn với cậu, thời gian trôi qua, anh trai cũng trở thành một người nổi tiếng được lan truyền rộng rãi giữa các bạn cùng lớp.
Bạn cùng phòng cũ vỗ vỗ vai cậu, cảm thán: "Trông cậu cũng không giống bộ dáng gì mà gia đình nghèo khó anh em nương tựa lẫn nhau, sao suốt ngày cứ quanh quẩn bên anh trai vậy?"
Khúc Trì sửng sốt một chút, sau đó đáp: "Bởi vì anh ấy không quen ăn đồ người khác làm, cho nên bình thường đều là tôi chuẩn bị cho anh ấy."
Bạn cùng phòng cũ nói: "Không nói chuyện này nữa, vậy còn ăn cơm ngoài thì sao? Lúc trước cho dù là cuối tuần thì cậu cũng thường xuyên không rảnh."
Khúc Trì nói: "Cuối tuần anh ấy thường sẽ thường xuyên đên tìm tôi, dạy tôi một vài thứ hoặc đưa tôi đi chơi...."
"Vậy tối hôm trước bọn tôi hẹn cậu ra ngoài chơi thì sao?" Những người khác xen vào, "Khi đó cũng không phải thời gian ăn cơm, hơn nữa cậu cũng nói không có việc gì khác phải làm mà."
Khúc Trì chớp mắt, hồi tưởng lại cái lần mà họ nói kia, cuối cùng thành thật nói: "Bởi vì anh trai nói buổi tối ra ngoài quá muộn không an toàn."
Tất cả im lặng trong vài giây, có mấy người không kiềm chế được phát ra tiếng nghẹn cười.
Khúc Trì có chút mờ mịt nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vẫn là bạn cùng phòng cũ vỗ vai cậu, cảm thán một câu: "Cuộc sống của cậu đúng là không phải của một sinh viên đại học bình thường đâu."
Khi tiệc liên hoan gần kết thúc, Khúc Trì là người đầu tiên yêu cầu rời đi, bởi vì cậu nhìn thoáng qua di động, Bạch Thuấn tới đón cậu, cũng gần đến nơi rồi.
Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, thời điểm Khúc Trì xuống lầu cũng cảm thấy tay mình có chút buốt nên liền khép tay lên miệng thổi thổi.
Lòng bàn tay ấm lên một chút, cậu bắt đầu ngẩn người.
Câu nói của bạn cùng phòng cũ vẫn còn quanh quẩn trong đầu cậu, trước kia cậu chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống của mình có cái gì không đúng.
Cuộc sống bình thường của một sinh viên đại học là như thế nào?
Xe đã chạy đến trước mặt, cậu vẫn chưa nhận ra.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, khi Khúc Trì lấy lại tinh thần, thanh niên bên trong xe đang nghiêng đầu, ôn hòa mà kiên nhẫn nhìn cậu.
Người thanh niên có đôi mắt đen sâu thẳm, nếu hắn không cười, chỉ sợ liếc mắt một cái là có thể khiến người nhìn hốt hoảng trong lòng. Nhưng chỉ cần đôi mắt đó hơi cong lên, từ trong ra ngoài hắn đều toát ra khí chất dễ gần.
Tóc và lông mày của hắn đều có màu giống nhau, mái tóc đen không chải chuốt kĩ càng như thường ngày mà để xõa tự nhiên, hai hàng lông mày cũng cong lên thành một độ cong hoàn mỹ khiến nụ cười trên mặt có vẻ bình dị gần gũi mà không mất đi sự tao nhã.
"Tiểu Trì."
Hắn gọi một tiếng, "Lại đây."
Khúc Trì vội vàng chạy tới ngồi vào ghế phó lái, còn chưa kịp thắt dây an toàn thì Bạch Thuấn đã đến gần, tay trái tự nhiên duỗi ra, vươn qua trước ngực cậu, kéo dây an toàn bên hông giúp cậu thắt lại.
Cuối cùng, tay Bạch Thuấn cũng không rời đi mà đáp xuống cổ áo của cậu, thay cậu chỉnh lại cổ áo đã lộn xộn.
"Liên hoan thế nào?" Bạch Thuấn hỏi cậu.
"Cũng không tệ lắm, nói rất nhiều chuyện."
Khúc Trì dừng một chút, không kìm lòng được nói ra điều mình để ý: "Có điều họ nói em sống không giống như một sinh viên đại học bình thường."
"Sao lại không giống?" Ngón tay Bạch Thuấn nhẹ nhàng quét đi một chút bụi trên cổ áo.
Nhiệt độ cơ thể của hắn không cao, đầu ngón tay trong lúc vô tình chạm vào làn da của Khúc Trì khiến cậu cảm thấy cả người như bị đông cứng.
"Tay lạnh quá."
Khúc Trì phân tâm kéo tay hắn qua, tay cậu vốn dĩ đã ấm, vừa lúc giúp hắn ủ ấm, sau đó mới tiếp tục nói về để tài vừa rồi.
Cậu bày ra dáng vẻ tự hỏi, dựa theo phản ứng rõ ràng của bọn họ mà phỏng đoán một chút: "Có thể là bởi vì buổi tối em không thể ra ngoài đi chơi với bọn họ?"
Bạch Thuấn hỏi: "Vậy em có muốn đi không?"
Khúc Trì nhìn hắn: "Ừm....Nếu thú vị thì em cũng muốn thử một chút...."
"Muốn cũng không được."
Bạch Thuấn cao hơn cậu, hơi cúi đầu nhìn xuống, cười hỏi: "Đi chơi với bọn họ quan trọng hay giúp tôi ngủ quan trọng hơn?"
Cậu nhập học đã được ba tháng rưỡi, mới ở kí túc xá được nửa tháng đầu, chưa kịp bồi dưỡng tình cảm với bạn cùng phòng thì đã vội vã dọn ra ngoài sống trong căn hộ của Bạch Thuấn.
Trong ba tháng tiếp theo, ngoài giờ học, cậu còn phải bận nấu ăn cho Bạch Thuấn, giám sát giấc ngủ của Bạch Thuấn, cùng Bạch Thuấn tham dự các loại yến hội với tư cách con nuôi của nhà họ Bạch, đến cuối tuần thì cùng Bạch Thuấn ra ngoài nghỉ ngơi.
Đến cuối tuần này, cậu hiếm khi có thời gian rảnh, đồng ý lời mời của bạn cùng lớp.
Địa điểm tổ chức liên hoan là một nhà hàng Trung Quốc, tay nghề của đầu bếp còn không bằng Khúc Trì. Ăn được hai miếng đồ ăn trên bàn, cậu sẽ không tự chủ soi ra khuyết điểm trong đó: nguyên liệu nấu ăn không đủ tươi, lửa quá to và bị chín quá.
Cậu không phải là người kén ăn, chẳng qua khẩu vị của Bạch Thuấn rất kén chọn cho nên cậu không thể không chú ý đến phương diện này.
Sau khi soi xong khuyết điểm, Khúc Trì vẫn thành thành thật thật ăn hết thức ăn trong bát. Đang cắn đũa nghĩ xem nên làm món gì cho bữa tối thì chủ đề của đám bạn cùng lớp đã tới trên đầu cậu.
"Nhìn chằm chằm đồ ăn như thế làm gì? Muốn ăn thì cứ gắp đi, e lệ cái gì?"
Bạn cùng phòng cũ ngồi bên cạnh vui vẻ dùng cùi chỏ đụng vào người cậu một chút, Khúc Trì vội vàng lấy đũa ra khỏi miệng, suýt nữa đụng vào răng nanh.
Nhìn mấy người khác trên bàn đều cười tủm tỉm nhìn mình, Khúc Trì không hiểu sao có chút ngượng ngùng đặt lại đũa lên bát: "Không phải, tôi chỉ là đang ngẩn người thôi."
Bạn cùng phòng cũ hỏi: "Hiếm lắm mới đến một lần mà còn ngẩn người? Đang nghĩ cái gì vậy?"
"Ừm..." Khúc Trì thành thật trả lời: "Nghĩ xem tối nay ăn gì."
Nhất thời cả bàn phá lên cười, nữ sinh ngồi đối diện cậu cười đến là vui vẻ, cười đến thở hổn hển dựa vào vai bạn mình sau đó quay lại nhìn cậu, cong mắt nói: "Không thì chúng ta....gọi thêm hai món nữa cho cậu ấy đi, đến cả buổi tối cũng lo luôn rồi."
Khúc Trì vội nói: "Không cần....Không phải, tôi chỉ đang nghĩ xem buổi tối nên nấu món gì cho anh trai thôi."
Thời điểm cậu dọn khỏi kí túc xá bạn cùng phòng cũng có hỏi qua lý do, cậu tự nhiên thành thành thật thật trả lời, anh trai bận công việc quá, cậu muốn dọn tới ở chung để chăm sóc cho anh trai.
Từ đó về sau, cơ hồ mỗi lần có người mời, cậu đều lấy anh trai ra làm lý do cự tuyệt.
Mặc dù quan hệ với bạn đại học không khăng khít như hồi cấp 3 nhưng vì Khúc Trì có vẻ ngoài ưa nhìn nên không ít người muốn hẹn với cậu, thời gian trôi qua, anh trai cũng trở thành một người nổi tiếng được lan truyền rộng rãi giữa các bạn cùng lớp.
Bạn cùng phòng cũ vỗ vỗ vai cậu, cảm thán: "Trông cậu cũng không giống bộ dáng gì mà gia đình nghèo khó anh em nương tựa lẫn nhau, sao suốt ngày cứ quanh quẩn bên anh trai vậy?"
Khúc Trì sửng sốt một chút, sau đó đáp: "Bởi vì anh ấy không quen ăn đồ người khác làm, cho nên bình thường đều là tôi chuẩn bị cho anh ấy."
Bạn cùng phòng cũ nói: "Không nói chuyện này nữa, vậy còn ăn cơm ngoài thì sao? Lúc trước cho dù là cuối tuần thì cậu cũng thường xuyên không rảnh."
Khúc Trì nói: "Cuối tuần anh ấy thường sẽ thường xuyên đên tìm tôi, dạy tôi một vài thứ hoặc đưa tôi đi chơi...."
"Vậy tối hôm trước bọn tôi hẹn cậu ra ngoài chơi thì sao?" Những người khác xen vào, "Khi đó cũng không phải thời gian ăn cơm, hơn nữa cậu cũng nói không có việc gì khác phải làm mà."
Khúc Trì chớp mắt, hồi tưởng lại cái lần mà họ nói kia, cuối cùng thành thật nói: "Bởi vì anh trai nói buổi tối ra ngoài quá muộn không an toàn."
Tất cả im lặng trong vài giây, có mấy người không kiềm chế được phát ra tiếng nghẹn cười.
Khúc Trì có chút mờ mịt nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vẫn là bạn cùng phòng cũ vỗ vai cậu, cảm thán một câu: "Cuộc sống của cậu đúng là không phải của một sinh viên đại học bình thường đâu."
Khi tiệc liên hoan gần kết thúc, Khúc Trì là người đầu tiên yêu cầu rời đi, bởi vì cậu nhìn thoáng qua di động, Bạch Thuấn tới đón cậu, cũng gần đến nơi rồi.
Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, thời điểm Khúc Trì xuống lầu cũng cảm thấy tay mình có chút buốt nên liền khép tay lên miệng thổi thổi.
Lòng bàn tay ấm lên một chút, cậu bắt đầu ngẩn người.
Câu nói của bạn cùng phòng cũ vẫn còn quanh quẩn trong đầu cậu, trước kia cậu chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống của mình có cái gì không đúng.
Cuộc sống bình thường của một sinh viên đại học là như thế nào?
Xe đã chạy đến trước mặt, cậu vẫn chưa nhận ra.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, khi Khúc Trì lấy lại tinh thần, thanh niên bên trong xe đang nghiêng đầu, ôn hòa mà kiên nhẫn nhìn cậu.
Người thanh niên có đôi mắt đen sâu thẳm, nếu hắn không cười, chỉ sợ liếc mắt một cái là có thể khiến người nhìn hốt hoảng trong lòng. Nhưng chỉ cần đôi mắt đó hơi cong lên, từ trong ra ngoài hắn đều toát ra khí chất dễ gần.
Tóc và lông mày của hắn đều có màu giống nhau, mái tóc đen không chải chuốt kĩ càng như thường ngày mà để xõa tự nhiên, hai hàng lông mày cũng cong lên thành một độ cong hoàn mỹ khiến nụ cười trên mặt có vẻ bình dị gần gũi mà không mất đi sự tao nhã.
"Tiểu Trì."
Hắn gọi một tiếng, "Lại đây."
Khúc Trì vội vàng chạy tới ngồi vào ghế phó lái, còn chưa kịp thắt dây an toàn thì Bạch Thuấn đã đến gần, tay trái tự nhiên duỗi ra, vươn qua trước ngực cậu, kéo dây an toàn bên hông giúp cậu thắt lại.
Cuối cùng, tay Bạch Thuấn cũng không rời đi mà đáp xuống cổ áo của cậu, thay cậu chỉnh lại cổ áo đã lộn xộn.
"Liên hoan thế nào?" Bạch Thuấn hỏi cậu.
"Cũng không tệ lắm, nói rất nhiều chuyện."
Khúc Trì dừng một chút, không kìm lòng được nói ra điều mình để ý: "Có điều họ nói em sống không giống như một sinh viên đại học bình thường."
"Sao lại không giống?" Ngón tay Bạch Thuấn nhẹ nhàng quét đi một chút bụi trên cổ áo.
Nhiệt độ cơ thể của hắn không cao, đầu ngón tay trong lúc vô tình chạm vào làn da của Khúc Trì khiến cậu cảm thấy cả người như bị đông cứng.
"Tay lạnh quá."
Khúc Trì phân tâm kéo tay hắn qua, tay cậu vốn dĩ đã ấm, vừa lúc giúp hắn ủ ấm, sau đó mới tiếp tục nói về để tài vừa rồi.
Cậu bày ra dáng vẻ tự hỏi, dựa theo phản ứng rõ ràng của bọn họ mà phỏng đoán một chút: "Có thể là bởi vì buổi tối em không thể ra ngoài đi chơi với bọn họ?"
Bạch Thuấn hỏi: "Vậy em có muốn đi không?"
Khúc Trì nhìn hắn: "Ừm....Nếu thú vị thì em cũng muốn thử một chút...."
"Muốn cũng không được."
Bạch Thuấn cao hơn cậu, hơi cúi đầu nhìn xuống, cười hỏi: "Đi chơi với bọn họ quan trọng hay giúp tôi ngủ quan trọng hơn?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.