Chương 60: 2 ngày nghỉ.
Thiênn Thiênz
12/08/2023
Với Lam Vân thì khi nhìn thấy chị gái của mình trước mắt. Một người bằng
xương bằng thịt với nụ cười ấn áp yêu thương. Cô bé rất vui và hạnh
phúc!
Cô nhóc cứ mãi ôm trầm lấy chị gái không buông. Lam Vân nhìn cô bắng ánh mắt lấp lánh và tươi cười hỏi:
- Chị ơi! Sao chị nay lại về nhà ạ?
Lam Thiên nhéo mũi cô bé và tỏ ra dỗi:
- Vậy là em gái không muốn chị về sao?
Lam Vân cười hì rồi tươi tắn nói:
- Dạ không! Em chỉ muốn biết sao nay chị lại ở nhà, vì hôm nay theo lẽ thường là chị phải đi học mà.
Cô nghe em gái nói vậy cũng mỉm cười rồi xoa đầu nhỏ:
- Chị hứa là sẽ về mà! Dù chỉ là thực hiện nửa lời hứa, vì đáng ra hôm qua chị phải về. Vì vậy để bì đắp chị xin nghỉ hai ngày để ở nhà với gia đình!
Cái đầu nhỏ của Lam Vân nghe vậy thì liền dụi dụi vào lòng cô. Nhỏ mỉm cười mãn nguyện:
- Chị là tốt nhất!
Thấy đứa em gái đáng yêu của mình, cô không kiềm được mà nhéo má một cái rồi bắt đầu cười tủm tỉm trước sự dễ thương đó.
Chị em nhà cô ấm áp là thế, còn bên hai anh em nhà kia thì lạnh lẽo theo đúng nghĩa đen.
Cậu em trai thấy anh mình ngồi trên giường thì chả thèm vào chào hỏi một tiếng, mà đóng sầm cửa lại như vừa thấy một thứ không nên thấy.
Lai Tử ngồi trên giường trong phòng cũng chả bận tâm gì. Cậu thờ thẫn cầm sách lên đọc cho vơi đi thời gian, cho vơi đi cái sự nhàm chán này.
Đọc sách thì lại có câu: ''Gia đình thường là nơi ấm áp nhất''. Đọc xong câu này mặt cậu liền ra vẻ bất cần đời vì nó đâu diễn ra trong cái gia đình của cậu. Lặng lẽ dùng ma thuật xoá đi câu trích dẫn này trong cuốn sách. Thay vào đó cậu sửa lại thành câu: ''Gia đình thường là nơi lãnh lẽo nhất''.
Cậu đọc xong cuốn này thì lại đọc đến cuốn kia. Cuốn cuối cùng với tiêu đề khiến cậu chú ý đến: ''Đơn phương''. Cậu lần giở những kí ức thì cũng thoáng nhớ ra có lần bản thân ở nhân giới đã mua cuốn sách này, do tiêu đề của nó dường như giống bản thân cậu của hiện tại.
Nhìn vào cuốn sách màu nâu với một tiêu đề đặt biệt, cậu thở dài một hơi rồi mệt mỏi nằm ưỡn người trên giường. Cậu quay người nằm sang bên phải rồi lấy tay giở từng trang sách. Mắt cậu cứ từ từ đi theo từng con chữ trên cuốn sách.
Đọc xong khuôn mặt cậu tối sầm lại vì một cảm xúc kì lạ gì đó. Cậu nhanh chóng gập sách lại rồi quăng nó đi xuống đất một cách mạnh bạo. Dường như cậu đang tỏ ra chán ghét với cuốn sách đó lắm.
Bỗng dưng cậu rơi vào khoảng trầm tư. Lai Tử với cảm xúc chả mấy tốt đẹp. Cậu nằm ngửa người lên, dùng tay trái đặt vuông gốc lên trán. Ánh mắt với thần sắc kém đi. Cậu cười khẩy trong bất lực rồi nói chuyện một mình như một người tự kỉ. Hạ thấp giọng, âm điệu lộ rõ sự chua chát gì đó:
- Đơn phương một ai đó thường sẽ trả nhận lại được gì sao...?
Cậu dùng bàn tay che đi đôi mắt thất thần của mình và nói tiếp trong hư vô:
- Chân thành thì cũng chỉ đổi lại bất thành mà thôi...Cảm giác yêu đơn phương nó đau như vậy sao? Người con gái mình yêu đứng bên cạnh người đàn ông khác nó lại cho người ta những cảm xúc kì lạ như vậy sao?
Cậu cứ hỏi...cứ hỏi một cách vô thức, nhưng đâu một ai lắng nghe cơ chứ. Thật tức cười...
Lặng mình không nói một lúc lâu, cậu lại bỏ tay ra để nhìn ánh sáng của bóng đèn. Lai Tử lại bắt đầu ngẫm nghĩ về người con gái cậu yêu. Người con gái với mái tóc bạch kim nổi bật và quý phái, đôi mặt lục bảo như nhìn thấu tâm can. Khuôn mặt thì như một nàng tiên sống vậy. Xinh đẹp nhất vẫn là cái nụ cười ấm áp dịu dàng mỗi lúc cậu tuyệt vọng không đứng dậy được. Phải! Lúc đó cô ấy là đến bên cậu và đưa tay ra và sẵn sàng đỡ cậu đứng dậy. Cô ấy là điều khiến cậu trở nên nỗ lực hơn.
Nhưng bỗng dưng dòng suy nghĩ bị tan vỡ. Cậu lại bắt đầu với như suy nghĩ tiêu cực. Cậu lo lắng rằng, nếu như một ngày nào đó người con gái cậu yêu sẽ rời xa cậu thì sao? Cậu nên làm gì? Sợ...sợ một ai đó đi đến bên cô ấy, mà người đó lại không phải cậu. Cứ thế cô bỏ rơi cậu...thì sao...?
Cứ thế là cậu ngủ thiếp đi sau những dòng suy nghĩ phức tạp và rắc rối kia. Thời gian hai ngày nhưng lại khiến cậu cảm thấy dường như nó trôi đi rất chậm. Nó không nhanh như thời gian cậu ở bên người con gái cậu yêu.
Hơn nữa, ở nhà có thằng em chả ưa gì thằng anh trai của nó. Người mẹ thì toàn vô tình ám sát con cái, người bộ tối ngày với công việc thì lấy đâu ra thú vui tao nhã.
Còn bên hai người chị em kia thì lại cảm thấy thời gian nó cứ trôi nhanh một cách lạ thường. Họ đi chơi, mua sắm, đi đến những nơi mà đã từ lâu họ quên lãng.
Cảm giác bên gia đình thì vô cùng ấm áp!
Vui nhất vẫn là khi cả hai chị em tươi cười vào bếp cùng nhau và nấu đồ ăn cho gia đình. Sau đó là những cuộc trò chuyện trong bữa cơm. Đặc biẹt hơn còn được ăn món ăn do Lam Thiên- người luôn có ít thời gian, nay lại có dư dả thời gian nấu ăn cho cả nhà. Bầu không khí gia đình cũng vui vẻ hẳn lên.
Nhưng những niềm vui cũng có lúc phải kết thúc.
Chiều hôm nay là chiều ngày thứ hai, và đây cũng là khoảng thời gian mọi người bàn luận kế hoạch tác chiến mới cho nhiệm vụ.
Cô nhóc cứ mãi ôm trầm lấy chị gái không buông. Lam Vân nhìn cô bắng ánh mắt lấp lánh và tươi cười hỏi:
- Chị ơi! Sao chị nay lại về nhà ạ?
Lam Thiên nhéo mũi cô bé và tỏ ra dỗi:
- Vậy là em gái không muốn chị về sao?
Lam Vân cười hì rồi tươi tắn nói:
- Dạ không! Em chỉ muốn biết sao nay chị lại ở nhà, vì hôm nay theo lẽ thường là chị phải đi học mà.
Cô nghe em gái nói vậy cũng mỉm cười rồi xoa đầu nhỏ:
- Chị hứa là sẽ về mà! Dù chỉ là thực hiện nửa lời hứa, vì đáng ra hôm qua chị phải về. Vì vậy để bì đắp chị xin nghỉ hai ngày để ở nhà với gia đình!
Cái đầu nhỏ của Lam Vân nghe vậy thì liền dụi dụi vào lòng cô. Nhỏ mỉm cười mãn nguyện:
- Chị là tốt nhất!
Thấy đứa em gái đáng yêu của mình, cô không kiềm được mà nhéo má một cái rồi bắt đầu cười tủm tỉm trước sự dễ thương đó.
Chị em nhà cô ấm áp là thế, còn bên hai anh em nhà kia thì lạnh lẽo theo đúng nghĩa đen.
Cậu em trai thấy anh mình ngồi trên giường thì chả thèm vào chào hỏi một tiếng, mà đóng sầm cửa lại như vừa thấy một thứ không nên thấy.
Lai Tử ngồi trên giường trong phòng cũng chả bận tâm gì. Cậu thờ thẫn cầm sách lên đọc cho vơi đi thời gian, cho vơi đi cái sự nhàm chán này.
Đọc sách thì lại có câu: ''Gia đình thường là nơi ấm áp nhất''. Đọc xong câu này mặt cậu liền ra vẻ bất cần đời vì nó đâu diễn ra trong cái gia đình của cậu. Lặng lẽ dùng ma thuật xoá đi câu trích dẫn này trong cuốn sách. Thay vào đó cậu sửa lại thành câu: ''Gia đình thường là nơi lãnh lẽo nhất''.
Cậu đọc xong cuốn này thì lại đọc đến cuốn kia. Cuốn cuối cùng với tiêu đề khiến cậu chú ý đến: ''Đơn phương''. Cậu lần giở những kí ức thì cũng thoáng nhớ ra có lần bản thân ở nhân giới đã mua cuốn sách này, do tiêu đề của nó dường như giống bản thân cậu của hiện tại.
Nhìn vào cuốn sách màu nâu với một tiêu đề đặt biệt, cậu thở dài một hơi rồi mệt mỏi nằm ưỡn người trên giường. Cậu quay người nằm sang bên phải rồi lấy tay giở từng trang sách. Mắt cậu cứ từ từ đi theo từng con chữ trên cuốn sách.
Đọc xong khuôn mặt cậu tối sầm lại vì một cảm xúc kì lạ gì đó. Cậu nhanh chóng gập sách lại rồi quăng nó đi xuống đất một cách mạnh bạo. Dường như cậu đang tỏ ra chán ghét với cuốn sách đó lắm.
Bỗng dưng cậu rơi vào khoảng trầm tư. Lai Tử với cảm xúc chả mấy tốt đẹp. Cậu nằm ngửa người lên, dùng tay trái đặt vuông gốc lên trán. Ánh mắt với thần sắc kém đi. Cậu cười khẩy trong bất lực rồi nói chuyện một mình như một người tự kỉ. Hạ thấp giọng, âm điệu lộ rõ sự chua chát gì đó:
- Đơn phương một ai đó thường sẽ trả nhận lại được gì sao...?
Cậu dùng bàn tay che đi đôi mắt thất thần của mình và nói tiếp trong hư vô:
- Chân thành thì cũng chỉ đổi lại bất thành mà thôi...Cảm giác yêu đơn phương nó đau như vậy sao? Người con gái mình yêu đứng bên cạnh người đàn ông khác nó lại cho người ta những cảm xúc kì lạ như vậy sao?
Cậu cứ hỏi...cứ hỏi một cách vô thức, nhưng đâu một ai lắng nghe cơ chứ. Thật tức cười...
Lặng mình không nói một lúc lâu, cậu lại bỏ tay ra để nhìn ánh sáng của bóng đèn. Lai Tử lại bắt đầu ngẫm nghĩ về người con gái cậu yêu. Người con gái với mái tóc bạch kim nổi bật và quý phái, đôi mặt lục bảo như nhìn thấu tâm can. Khuôn mặt thì như một nàng tiên sống vậy. Xinh đẹp nhất vẫn là cái nụ cười ấm áp dịu dàng mỗi lúc cậu tuyệt vọng không đứng dậy được. Phải! Lúc đó cô ấy là đến bên cậu và đưa tay ra và sẵn sàng đỡ cậu đứng dậy. Cô ấy là điều khiến cậu trở nên nỗ lực hơn.
Nhưng bỗng dưng dòng suy nghĩ bị tan vỡ. Cậu lại bắt đầu với như suy nghĩ tiêu cực. Cậu lo lắng rằng, nếu như một ngày nào đó người con gái cậu yêu sẽ rời xa cậu thì sao? Cậu nên làm gì? Sợ...sợ một ai đó đi đến bên cô ấy, mà người đó lại không phải cậu. Cứ thế cô bỏ rơi cậu...thì sao...?
Cứ thế là cậu ngủ thiếp đi sau những dòng suy nghĩ phức tạp và rắc rối kia. Thời gian hai ngày nhưng lại khiến cậu cảm thấy dường như nó trôi đi rất chậm. Nó không nhanh như thời gian cậu ở bên người con gái cậu yêu.
Hơn nữa, ở nhà có thằng em chả ưa gì thằng anh trai của nó. Người mẹ thì toàn vô tình ám sát con cái, người bộ tối ngày với công việc thì lấy đâu ra thú vui tao nhã.
Còn bên hai người chị em kia thì lại cảm thấy thời gian nó cứ trôi nhanh một cách lạ thường. Họ đi chơi, mua sắm, đi đến những nơi mà đã từ lâu họ quên lãng.
Cảm giác bên gia đình thì vô cùng ấm áp!
Vui nhất vẫn là khi cả hai chị em tươi cười vào bếp cùng nhau và nấu đồ ăn cho gia đình. Sau đó là những cuộc trò chuyện trong bữa cơm. Đặc biẹt hơn còn được ăn món ăn do Lam Thiên- người luôn có ít thời gian, nay lại có dư dả thời gian nấu ăn cho cả nhà. Bầu không khí gia đình cũng vui vẻ hẳn lên.
Nhưng những niềm vui cũng có lúc phải kết thúc.
Chiều hôm nay là chiều ngày thứ hai, và đây cũng là khoảng thời gian mọi người bàn luận kế hoạch tác chiến mới cho nhiệm vụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.