Chương 72: Cuộc thi (3)
Thiênn Thiênz
26/08/2023
Sau một hồi chờ đợi mòn mỏi thì cuộc thi chính thức bắt đầu cho các học sinh năm hai.
Mỗi một thí sinh đều mang một phong thái tự tin với khí thế hừng hực nhiệt huyết. Tất cả dường như đã chuẩn bị tương tất mọi thứ và đang mong chờ khoảnh khắc này.
Lam Thiên và Lai Tử vẫn ngồi ở vị trí của mình và tập trung quan sát để có thể thấy một tia hi vọng len lỏi qua những khí túc của học sinh năm hai.
Ánh mắt cả hai chợt mở to ra khí thấy một cậu bé với tính cách trầm tĩnh và ít nói đến kì lạ. Hơn nữa cậu bé với mái tóc đen nháy cùng với đôi mắt không thể nhìn thấu tâm can đó dù ở đâu cũng chả trở nên nổi bật. Điều kì lạ nhất là cậu nhóc kì lạ này lại luôn đứng đằng sau cánh gà của kháng đài. Có lẽ là do phát giác ra có người nhìn mình, cậu ta liền dứt khoát và nhanh chóng nghi ngờ nheo mắt lại nhìn về phía ghế ngồi của học sinh. Tuy nhiên vẫn không thể nhìn thấy bóng dáng của người đang âm thầm nhìn mình.
Khả năng ứng biến và sự phát giác nhanh chóng cũng như cách hành động nhịp nhàng của cậu nhóc đã làm cho hai người cảm thấy hứng thú.
Lam Thiên cười mỉm một cách ẩn ý, ánh mắt đăm chiêu nhìn cậu nhóc với mái tóc đen ẩn mình trong những học sinh năm hai kia. Lai Tử cảm nhận được khí túc đặc biệt bởi cậu nhóc giỏi ẩn mình kia.
Càng tuyệt vời hơn, khi nhiệm vụ lần này, cái sự ẩn mình chuyên nghiệp đó lại là một vũ khí bí mật hoàn hảo để thành công.
Cô nhìn cậu nhóc một hồi rồi lại bắt đầu đưa ra kết luận:
- Rất tốt! Nhưng có điều...
Chưa kịp nói dứt câu thì Lai Tử nói chen vào:
- Có điều sự lẩn tránh hay ẩn mình kia là con dao hai lưỡi.
Thở dài một hơi, nhẹ nhàng hạ đôi mi cong dài của mình xuống, cô trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Khí túc đặc biệt! Khả năng và kĩ năng rất đều nhanh nhẹn và linh hoạt. Tuy nhiên có vận dụng triệt để được sự ''ẩn'' mình kia hay không mới là điều quan trọng.
Cậu với giọng nói khàn khàn cất lên:
- Ừm! Đó là trách nhiệm của chúng ta. Nhưng giờ việc quan trọng nhất là đón xem thực lực của cậu bé đó.
Cô nghe vậy cười khẩy:
- Có phải mày đã quên gì rồi không?
Nghe vậy thì cậu liền nhíu mày lại khó hiểu rồi hỏi cô:
- Quên gì?
Câu trả lời của cậu khiến cho cô hoá đá tại chỗ, nhanh chóng cô dùng tay cốc mạnh vào đầu Lai Tử. Cậu liền ôm cục u trên đầu rồi ra vẻ mặt uỷ khuất:
- Sao tự dưng mày cốc tao?
Lam Thiên bất lức sờ trán ra vẻ mệt mỏi mà nhắc nhở:
- Rồi mình tìm được người thì mày làm cách nào để chiêu mộ được cậu ta?
Bấy giờ cậu mới bắt đầu ngơ ngác vì bấy lâu nay dường như việc này cậu chưa từng nghĩ đến. Vẻ mặt hoang mang của cậu càng làm cho cô chắc chắn hơn với cái suy đoán ban đầu. Cô lắc đầu ngao ngán trước cái tên đại ngốc này, nhưng cô cũng chả buồn muốn mắng gì cả, bởi đây là chốn đông người. Chứ nếu không thì thậm chí không phải là mắng thôi đâu, với khả năng của cô đã làm cho cậu bay một vòng địa ngục đến với ngưỡng cửa tử thân thương rồi.
Lai Tử thì gượng cười không biết nói sao. Bởi hôm qua do cái sự tuyệt vọng luôn theo cậu làm cho cái não bộ cậu loag chậm. Nên cũng không có nhớ nổi vấn đề này. Khỉ thật!
Chả mấy chốc cũng đã gần như kết thúc cuộc thi của năm hai. Nhưng điều kì lạ là cậu bé được họ nhắm trúng đã không hề lên kháng đài triệu hồi? Theo như thông báo nêu ra thì họ đại khái cũng biết được một số thông tin cơ bản về cậu bé này. Hoá ra cậu là một thí sinh vừa huỷ bỏ cuộc thi. Tên cậu bé là Hắc Trung Nhật, thuộc thần tộc và từ trước đến nay cũng như hai bọn họ là chưa bao giờ tham gia cuộc thi này. Nhưng lí do là gì thì chỉ được thông báo một cách qua loa là: ''Em ấy huỷ dự thi do nhận thấy năng lực bản thân rất hạn hẹp nên tự ti!?''
Tất nhiên là Lam Thiên và Lai Tử đâu thể tin cái lí do hàm hồ đó được. Họ đâu có mắt mù, người lọt vào mắt xanh của họ không thể nào là tên phế vật được. Nên vì thế mà cả hai đều bắt đầu nghi ngờ về cậu nhóc này.
Điều khiến họ nghi ngờ thêm là nếu biết rằng bản thân có năng lực kém cỏi thì ngay từ đầu đã không đến đây làm gì, đúng hơn là không đứng sau cánh gà của kháng đài.
Cả hai đều ngồi suy tư tại chỗ và đang cố nhớ ra điểm bất thường từ lúc cậu nhóc ở đây và biến mất. Lam Thiên và Lai Tử chợt nhận ra điểm khả nghi thì bất giác nói thành tiếng:
- Là chiếc điện thoại!
Nói dứt câu thì cả hai quay ra nhìn nhau, họ không ngờ rằng cả hai có cùng một suy nghĩ giống nhau đến thế. Kể cả là lời nói vô tình được nói ra. Nhưng trong giây phút này thì chả còn là lúc họ bất ngờ về việc này nữa. Cả hai bắt đầu nêu ra điểm khả nghi. Lam Thiên quay ra hỏi nhỏ cậu:
- Mày cũng để ý điều này phải không?
Cậu không trả lời mà chỉ gật đầu nhẹ một cái. Thấy vậy cô bắt đầu đưa ra nghi vấn:
- Lúc tao và mày nhìn cậu bé đó có nhớ lần cậu bé đó lấy điện thoại ra rồi bắt đầu có biểu hiện lạ trên khuôn mặt không?
Lai Tử tán thành trả lời:
- Ừm! Tao có nhớ! Nhưng mà điều tao để ý là mấy dòng tin nhắn đó là gì mà khiến cho bản thân cậu nhóc kia chán ghét đến vậy? Bởi vì khi nhìn thấy dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại thì cậu bé liền cắn răng mím chặt môi và nhíu khẽ lông mày lại. Thoáng qua cũng biết là bộ mặt chán ghét.
Lam Thiên lấy một hơi một cách khó khăn rồi hạ thấp tông giọng xuống và nói:
- Sau khi cuộc thi kết thúc thì mày và tao cử một người điều tra thông tin cụ thể về cậu bé này. Tốt nhất là nên để cử một người làm ăn nên việc. Nhưng dù gì mà nói, hôm nay không hẳn là thất vọng mà còn rất thú vị nữa chứ.
Lai Tử cười mỉm nhìn cô rồi nhẹ nhàng gỡ phần tóc đang vướn trên mặt cô xuống. Cô thấy vậy có chút bất ngờ nhưng cũng có chút ngại ngùng. Vẻ mặt của cô lúc này làm cho cậu cảm thấy trên đời này kiếm đâu ra môt người dễ thương như cô cơ chứ. Cậu dịu dàng ôn nhu nói với cô:
- Có lẽ là chúng ta này có thể ngủ ngon một giấc rồi ha?
Lam Thiên vừa ngại ngùng vừa ngoan ngoãn gật đầu coi như câu trả lời cho cậu. Nhìn cô tựa như chú thỏ trắng đang mắc cỡ vậy. Nhìn thôi cũng khiến người ta không kiềm được mà nựng má một cái. Và Lai Tử tất nhiên cũng không kiềm được mà vô thức đưa tay ra nựng chiếc má bánh bao mịm màng với làn da em bé mềm mại của cô. Nó khiến cậu quên đi muộn phiền trong giây lát. Cậu chỉ muốn có thể ngưng động lại thời khắc ngọt ngào này. Quả thật thì bên cô, cậu vẫn thoải mái nhất!
Mỗi một thí sinh đều mang một phong thái tự tin với khí thế hừng hực nhiệt huyết. Tất cả dường như đã chuẩn bị tương tất mọi thứ và đang mong chờ khoảnh khắc này.
Lam Thiên và Lai Tử vẫn ngồi ở vị trí của mình và tập trung quan sát để có thể thấy một tia hi vọng len lỏi qua những khí túc của học sinh năm hai.
Ánh mắt cả hai chợt mở to ra khí thấy một cậu bé với tính cách trầm tĩnh và ít nói đến kì lạ. Hơn nữa cậu bé với mái tóc đen nháy cùng với đôi mắt không thể nhìn thấu tâm can đó dù ở đâu cũng chả trở nên nổi bật. Điều kì lạ nhất là cậu nhóc kì lạ này lại luôn đứng đằng sau cánh gà của kháng đài. Có lẽ là do phát giác ra có người nhìn mình, cậu ta liền dứt khoát và nhanh chóng nghi ngờ nheo mắt lại nhìn về phía ghế ngồi của học sinh. Tuy nhiên vẫn không thể nhìn thấy bóng dáng của người đang âm thầm nhìn mình.
Khả năng ứng biến và sự phát giác nhanh chóng cũng như cách hành động nhịp nhàng của cậu nhóc đã làm cho hai người cảm thấy hứng thú.
Lam Thiên cười mỉm một cách ẩn ý, ánh mắt đăm chiêu nhìn cậu nhóc với mái tóc đen ẩn mình trong những học sinh năm hai kia. Lai Tử cảm nhận được khí túc đặc biệt bởi cậu nhóc giỏi ẩn mình kia.
Càng tuyệt vời hơn, khi nhiệm vụ lần này, cái sự ẩn mình chuyên nghiệp đó lại là một vũ khí bí mật hoàn hảo để thành công.
Cô nhìn cậu nhóc một hồi rồi lại bắt đầu đưa ra kết luận:
- Rất tốt! Nhưng có điều...
Chưa kịp nói dứt câu thì Lai Tử nói chen vào:
- Có điều sự lẩn tránh hay ẩn mình kia là con dao hai lưỡi.
Thở dài một hơi, nhẹ nhàng hạ đôi mi cong dài của mình xuống, cô trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Khí túc đặc biệt! Khả năng và kĩ năng rất đều nhanh nhẹn và linh hoạt. Tuy nhiên có vận dụng triệt để được sự ''ẩn'' mình kia hay không mới là điều quan trọng.
Cậu với giọng nói khàn khàn cất lên:
- Ừm! Đó là trách nhiệm của chúng ta. Nhưng giờ việc quan trọng nhất là đón xem thực lực của cậu bé đó.
Cô nghe vậy cười khẩy:
- Có phải mày đã quên gì rồi không?
Nghe vậy thì cậu liền nhíu mày lại khó hiểu rồi hỏi cô:
- Quên gì?
Câu trả lời của cậu khiến cho cô hoá đá tại chỗ, nhanh chóng cô dùng tay cốc mạnh vào đầu Lai Tử. Cậu liền ôm cục u trên đầu rồi ra vẻ mặt uỷ khuất:
- Sao tự dưng mày cốc tao?
Lam Thiên bất lức sờ trán ra vẻ mệt mỏi mà nhắc nhở:
- Rồi mình tìm được người thì mày làm cách nào để chiêu mộ được cậu ta?
Bấy giờ cậu mới bắt đầu ngơ ngác vì bấy lâu nay dường như việc này cậu chưa từng nghĩ đến. Vẻ mặt hoang mang của cậu càng làm cho cô chắc chắn hơn với cái suy đoán ban đầu. Cô lắc đầu ngao ngán trước cái tên đại ngốc này, nhưng cô cũng chả buồn muốn mắng gì cả, bởi đây là chốn đông người. Chứ nếu không thì thậm chí không phải là mắng thôi đâu, với khả năng của cô đã làm cho cậu bay một vòng địa ngục đến với ngưỡng cửa tử thân thương rồi.
Lai Tử thì gượng cười không biết nói sao. Bởi hôm qua do cái sự tuyệt vọng luôn theo cậu làm cho cái não bộ cậu loag chậm. Nên cũng không có nhớ nổi vấn đề này. Khỉ thật!
Chả mấy chốc cũng đã gần như kết thúc cuộc thi của năm hai. Nhưng điều kì lạ là cậu bé được họ nhắm trúng đã không hề lên kháng đài triệu hồi? Theo như thông báo nêu ra thì họ đại khái cũng biết được một số thông tin cơ bản về cậu bé này. Hoá ra cậu là một thí sinh vừa huỷ bỏ cuộc thi. Tên cậu bé là Hắc Trung Nhật, thuộc thần tộc và từ trước đến nay cũng như hai bọn họ là chưa bao giờ tham gia cuộc thi này. Nhưng lí do là gì thì chỉ được thông báo một cách qua loa là: ''Em ấy huỷ dự thi do nhận thấy năng lực bản thân rất hạn hẹp nên tự ti!?''
Tất nhiên là Lam Thiên và Lai Tử đâu thể tin cái lí do hàm hồ đó được. Họ đâu có mắt mù, người lọt vào mắt xanh của họ không thể nào là tên phế vật được. Nên vì thế mà cả hai đều bắt đầu nghi ngờ về cậu nhóc này.
Điều khiến họ nghi ngờ thêm là nếu biết rằng bản thân có năng lực kém cỏi thì ngay từ đầu đã không đến đây làm gì, đúng hơn là không đứng sau cánh gà của kháng đài.
Cả hai đều ngồi suy tư tại chỗ và đang cố nhớ ra điểm bất thường từ lúc cậu nhóc ở đây và biến mất. Lam Thiên và Lai Tử chợt nhận ra điểm khả nghi thì bất giác nói thành tiếng:
- Là chiếc điện thoại!
Nói dứt câu thì cả hai quay ra nhìn nhau, họ không ngờ rằng cả hai có cùng một suy nghĩ giống nhau đến thế. Kể cả là lời nói vô tình được nói ra. Nhưng trong giây phút này thì chả còn là lúc họ bất ngờ về việc này nữa. Cả hai bắt đầu nêu ra điểm khả nghi. Lam Thiên quay ra hỏi nhỏ cậu:
- Mày cũng để ý điều này phải không?
Cậu không trả lời mà chỉ gật đầu nhẹ một cái. Thấy vậy cô bắt đầu đưa ra nghi vấn:
- Lúc tao và mày nhìn cậu bé đó có nhớ lần cậu bé đó lấy điện thoại ra rồi bắt đầu có biểu hiện lạ trên khuôn mặt không?
Lai Tử tán thành trả lời:
- Ừm! Tao có nhớ! Nhưng mà điều tao để ý là mấy dòng tin nhắn đó là gì mà khiến cho bản thân cậu nhóc kia chán ghét đến vậy? Bởi vì khi nhìn thấy dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại thì cậu bé liền cắn răng mím chặt môi và nhíu khẽ lông mày lại. Thoáng qua cũng biết là bộ mặt chán ghét.
Lam Thiên lấy một hơi một cách khó khăn rồi hạ thấp tông giọng xuống và nói:
- Sau khi cuộc thi kết thúc thì mày và tao cử một người điều tra thông tin cụ thể về cậu bé này. Tốt nhất là nên để cử một người làm ăn nên việc. Nhưng dù gì mà nói, hôm nay không hẳn là thất vọng mà còn rất thú vị nữa chứ.
Lai Tử cười mỉm nhìn cô rồi nhẹ nhàng gỡ phần tóc đang vướn trên mặt cô xuống. Cô thấy vậy có chút bất ngờ nhưng cũng có chút ngại ngùng. Vẻ mặt của cô lúc này làm cho cậu cảm thấy trên đời này kiếm đâu ra môt người dễ thương như cô cơ chứ. Cậu dịu dàng ôn nhu nói với cô:
- Có lẽ là chúng ta này có thể ngủ ngon một giấc rồi ha?
Lam Thiên vừa ngại ngùng vừa ngoan ngoãn gật đầu coi như câu trả lời cho cậu. Nhìn cô tựa như chú thỏ trắng đang mắc cỡ vậy. Nhìn thôi cũng khiến người ta không kiềm được mà nựng má một cái. Và Lai Tử tất nhiên cũng không kiềm được mà vô thức đưa tay ra nựng chiếc má bánh bao mịm màng với làn da em bé mềm mại của cô. Nó khiến cậu quên đi muộn phiền trong giây lát. Cậu chỉ muốn có thể ngưng động lại thời khắc ngọt ngào này. Quả thật thì bên cô, cậu vẫn thoải mái nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.