Chương 1: Thóc mà cứ ngỡ là gà.
Thiênn Thiênz
02/08/2023
- Quý cô xinh đẹp có thể làm với tôi vài ly chứ?
Một người đàn ông với bộ quần áo vest chỉnh tề, nhìn thì ra dáng lịch lãm nhưng khuôn mặt lại lộ sự thèm muốn với Lam Thiên. Thật ghê tởm!
Trước lời gọi mời của người đàn ông đó, Lam Thiên cố gắng không để lộ sự khinh miệt của bản thân với người đàn ông này. Cô mỉm cười:
- Thật xin lỗi! Tôi không uống được đồ uống có cồn.
- Vậy quý cô sẽ nâng ly rượu vang này để chúc mừng tôi chứ?
- Tất nhiên là được rồi! Tôi rất sẵn lòng!
Người đàn ông lúc này thầm cười đắc ý trong lòng, tay nâng ly rượu vang lên, mắt nhìn Lam Thiên, thầm nghĩ: ''Quý cô đây sớm muộn gì cũng thuộc về mình. Thật khiến mình mong chờ vào giây phút đó mà\~''
Lam Thiên dường như nhìn thấu được cái suy nghĩ bẩn thỉu của người đàn ông kia.
Thật ngu ngốc! Dường như ông ta quên ''thứ càng đẹp càng độc''.
Lam Thiên nâng ly rượu lên và nói:
- Chúc mừng ông đã khởi nghiệp thành công nha!
Cô nói xong thì cũng đặt ly rượu xuống. Bỗng...
Keng keng- tiếng của một vật bằng sắt rơi xuống.
Lam Thiên khẽ mỉm cười, quả nhiên như cô dự đoán. Cô lúc này vào vai diễn của mình, tỏ vẻ bất ngờ:
- Hửm!? Có chuyện gì sao?
Cô quay đầu ra phía khác, cũng chả có gì to tát, chỉ là nhân viên phục vụ ''vô tình'' làm rơi đồ xuống mà thôi.
Cô biết rất rõ, trong lúc mình để ý ở bên khác, thì người đàn ông ghê tởm kia đã rắc xuống một loại bột trắng có tác dụng như thuốc ngủ vào chiếc bánh trên đĩa của cô. Dù vậy, nhưng cô vẫn diễn tròn vai nạn nhân của mình.
Cô dường như đang cố tình khiến mọi chuyện đi đúng với cái suy nghĩ biến thái của người đàn ông kia.
Cô cầm đĩa bánh kem của mình lên, cười khinh bỉ trước cái chiêu trò cũ rích và hạ đẳng này.
Người đàn ông kia thì cứ nghĩ mình là gà hoá ra cũng chỉ là thóc mà thôi. Giống như khổng tước cỏn con mà cữ ngỡ mình là phượng hoàng hùng dũng vậy.
Lam Thiên từ từ ăn chiếc bánh kem ngon lành này. Bỗng đầu cô choáng, người cô mệt lả đi, mắt cô cũng dần dần tối lại, cảm giác như cơ thể cô đã ngã xuống sàn.
Bên tai cô còn nghe tiếng vọng lại của gã đàn ông kia:
- Mọi người đừng lo lắng, có vẻ như cô ấy đã mệt mỏi với bữa tiệc này nên đã ngất đi một lúc. Tôi sẽ đưa cô ấy vào phòng nghỉ ngơi.
Mọi người xung quanh cũng không còn xôn xao nữa, vì họ dường như tin vào những gì người đàn ông này nói. Một đám ngu ngốc!
Nhưng ở đằng sau đám đông đó, một người đàn ông kì lạ, ánh mắt đỏ ngầu dần dần hoá màu nâu thường như bao người khác. Khuôn mặt bị che đi bởi bóng tối, nụ cười đầy quỷ dị, nhưng mà không một ai thấy điều bất thường ở người đàn ông bí ẩn kia.
...----------------...
Gã đàn ông ghê tởm bế Lam Thiên lên và đưa cô đi ra khỏi bữa tiệc. Ông ta bế cô đến một căn phòng, cẩn thận đặt cô xuống giường. Gã cũng khoá trái cửa căn phòng lại.
Giờ đây trên khuôn mặt ông ta để lộ sự thèm muốn, sự biến thái. Ông ta nhìn Lam Thiên với ánh mắt thèm thuồn, mỉm cười một cách kinh tởm. Bàn tay bẩn thỉu đó nhẹ nhàng kéo xuống chiếc dây váy của Lam Thiên.
Lúc này cô cũng mở mắt ra và khinh bỉ nói:
- Quý ông đây cho hỏi đang làm gì với cơ thể tôi vậy?
Ông ta giật mình và sợ hãi. Những điều ông ta nghĩ dường như đều nói thành lời:
- Cái gì? Sao có thể? Không thể nào?
Lam Thiên đoán được cái phản ứng này của ông ta cũng chả lấy làm lạ. Cô ngồi dậy trên giường rồi lại bắt đầu hoá vai diễn của mình một cách xuất sắc, cô che khoé miệng mình và nhỏ nhẽ nói:
- Không thể gì vậy?
Người đàn ông lúc này cũng chợt nhận ra mình đã lỡ lời, thầm nghĩ: ''Loại thuốc ngủ này sao có thể mất công dụng nhanh như vậy? Còn chưa đến 10 phút.''
Tuy nghĩ vậy nhưng ông ta vẫn nhanh nhẩu biện một lí do:
- Không có gì! Nãy thấy cô ngất nên tôi đưa cô vào phòng.
Cô mỉm cười, giả vờ như tin vào lời nói của người đàn ông đó.
Mắt cô lúc này toả ra một lượng sát khí lớn, ánh mắt trở nên phát sáng, mái tóc đen lúc đầu hoá màu bạch kim. Bộ quần áo màu đỏ làm lộ ba vòng hoàn hảo và xương quai xanh quyễn rũ của cô, bây giờ lại hoá màu đen huyền bí.
Người đàn ông tái xanh mặt, lắp bắp nói:
- Yêu...yêu...quái...i
Trước sự sợ sệt của ông ta, Lam Thiên bật cười, dùng giọng điệu giễu cợt:
- Sao lại nói tôi vậy cơ chứ\~. Tôi tổn thương lắm đó\~
Mặt ông ta lúc này trắng bệch vì sợ hãi. Ông ta cố gắng chạy thật nhanh ra phía cửa và vội vàng mở khoá.
Tiếc thay, vẫn không kịp.
Lam Thiên lúc này mắt loé sáng, cô niệm chú:
- Hỡi thanh vũ khí của ta, giữa không không gian và thời gian, kẻ đưa tiễn linh hồn xuống cõi âm, nghe mệnh lệnh của ta, HIỆN HÌNH.
Vừa niệm chú xong thì một lưỡi hái đen xuất hiện. Cô cầm trên tay cây lưỡi hãi, ánh mắt chuyển sắc vàng và nhìn thẳng vào người đàn ông. Ánh mắt cô lúc này như đang hiện thị màu sắc của ông ta.
Trong mắt cô thì người đàn ông có màu sắc đen tím, dần dần đang chuyển đen xẫm.
Người đàn ông lúc này sợ hãi cầu xin tha mạng.
Đáng tiếc, màu đen cực hạng đã xuất hiện!
Lam Thiên niệm chú, ánh mắt chuyển sắc đỏ:
- Linh hồn mang nghiệp oán, tội lỗi, chuyển sắc đen xẫm của cái chết, nghe lệnh ta, quay về nơi âm giới.
Vừa niệm chú cô vừa dùng lưỡi hãi lia qua cổ người đàn ông. Nhưng thứ bắn ra không phải là máu me toe toét mà là thứ hạt bụi trần và xác sống của ông ta.
Lúc này người đàn ông bí ẩn kia bước vào, vỗ tay và mỉm cười:
- Quả xuất sắc!
Lam Thiên nghe thấy giọng điệu cũng đoán được đó là Lai Tử. Cô hạ giọng, ánh mắt âm u:
- Dọn rác đi!
Lai Tử khinh miệt:
- Rất tiếc! Đây sợ bẩn!
Lam Thiên cười khẩy:
- Biến được rồi đấy!
Một người đàn ông với bộ quần áo vest chỉnh tề, nhìn thì ra dáng lịch lãm nhưng khuôn mặt lại lộ sự thèm muốn với Lam Thiên. Thật ghê tởm!
Trước lời gọi mời của người đàn ông đó, Lam Thiên cố gắng không để lộ sự khinh miệt của bản thân với người đàn ông này. Cô mỉm cười:
- Thật xin lỗi! Tôi không uống được đồ uống có cồn.
- Vậy quý cô sẽ nâng ly rượu vang này để chúc mừng tôi chứ?
- Tất nhiên là được rồi! Tôi rất sẵn lòng!
Người đàn ông lúc này thầm cười đắc ý trong lòng, tay nâng ly rượu vang lên, mắt nhìn Lam Thiên, thầm nghĩ: ''Quý cô đây sớm muộn gì cũng thuộc về mình. Thật khiến mình mong chờ vào giây phút đó mà\~''
Lam Thiên dường như nhìn thấu được cái suy nghĩ bẩn thỉu của người đàn ông kia.
Thật ngu ngốc! Dường như ông ta quên ''thứ càng đẹp càng độc''.
Lam Thiên nâng ly rượu lên và nói:
- Chúc mừng ông đã khởi nghiệp thành công nha!
Cô nói xong thì cũng đặt ly rượu xuống. Bỗng...
Keng keng- tiếng của một vật bằng sắt rơi xuống.
Lam Thiên khẽ mỉm cười, quả nhiên như cô dự đoán. Cô lúc này vào vai diễn của mình, tỏ vẻ bất ngờ:
- Hửm!? Có chuyện gì sao?
Cô quay đầu ra phía khác, cũng chả có gì to tát, chỉ là nhân viên phục vụ ''vô tình'' làm rơi đồ xuống mà thôi.
Cô biết rất rõ, trong lúc mình để ý ở bên khác, thì người đàn ông ghê tởm kia đã rắc xuống một loại bột trắng có tác dụng như thuốc ngủ vào chiếc bánh trên đĩa của cô. Dù vậy, nhưng cô vẫn diễn tròn vai nạn nhân của mình.
Cô dường như đang cố tình khiến mọi chuyện đi đúng với cái suy nghĩ biến thái của người đàn ông kia.
Cô cầm đĩa bánh kem của mình lên, cười khinh bỉ trước cái chiêu trò cũ rích và hạ đẳng này.
Người đàn ông kia thì cứ nghĩ mình là gà hoá ra cũng chỉ là thóc mà thôi. Giống như khổng tước cỏn con mà cữ ngỡ mình là phượng hoàng hùng dũng vậy.
Lam Thiên từ từ ăn chiếc bánh kem ngon lành này. Bỗng đầu cô choáng, người cô mệt lả đi, mắt cô cũng dần dần tối lại, cảm giác như cơ thể cô đã ngã xuống sàn.
Bên tai cô còn nghe tiếng vọng lại của gã đàn ông kia:
- Mọi người đừng lo lắng, có vẻ như cô ấy đã mệt mỏi với bữa tiệc này nên đã ngất đi một lúc. Tôi sẽ đưa cô ấy vào phòng nghỉ ngơi.
Mọi người xung quanh cũng không còn xôn xao nữa, vì họ dường như tin vào những gì người đàn ông này nói. Một đám ngu ngốc!
Nhưng ở đằng sau đám đông đó, một người đàn ông kì lạ, ánh mắt đỏ ngầu dần dần hoá màu nâu thường như bao người khác. Khuôn mặt bị che đi bởi bóng tối, nụ cười đầy quỷ dị, nhưng mà không một ai thấy điều bất thường ở người đàn ông bí ẩn kia.
...----------------...
Gã đàn ông ghê tởm bế Lam Thiên lên và đưa cô đi ra khỏi bữa tiệc. Ông ta bế cô đến một căn phòng, cẩn thận đặt cô xuống giường. Gã cũng khoá trái cửa căn phòng lại.
Giờ đây trên khuôn mặt ông ta để lộ sự thèm muốn, sự biến thái. Ông ta nhìn Lam Thiên với ánh mắt thèm thuồn, mỉm cười một cách kinh tởm. Bàn tay bẩn thỉu đó nhẹ nhàng kéo xuống chiếc dây váy của Lam Thiên.
Lúc này cô cũng mở mắt ra và khinh bỉ nói:
- Quý ông đây cho hỏi đang làm gì với cơ thể tôi vậy?
Ông ta giật mình và sợ hãi. Những điều ông ta nghĩ dường như đều nói thành lời:
- Cái gì? Sao có thể? Không thể nào?
Lam Thiên đoán được cái phản ứng này của ông ta cũng chả lấy làm lạ. Cô ngồi dậy trên giường rồi lại bắt đầu hoá vai diễn của mình một cách xuất sắc, cô che khoé miệng mình và nhỏ nhẽ nói:
- Không thể gì vậy?
Người đàn ông lúc này cũng chợt nhận ra mình đã lỡ lời, thầm nghĩ: ''Loại thuốc ngủ này sao có thể mất công dụng nhanh như vậy? Còn chưa đến 10 phút.''
Tuy nghĩ vậy nhưng ông ta vẫn nhanh nhẩu biện một lí do:
- Không có gì! Nãy thấy cô ngất nên tôi đưa cô vào phòng.
Cô mỉm cười, giả vờ như tin vào lời nói của người đàn ông đó.
Mắt cô lúc này toả ra một lượng sát khí lớn, ánh mắt trở nên phát sáng, mái tóc đen lúc đầu hoá màu bạch kim. Bộ quần áo màu đỏ làm lộ ba vòng hoàn hảo và xương quai xanh quyễn rũ của cô, bây giờ lại hoá màu đen huyền bí.
Người đàn ông tái xanh mặt, lắp bắp nói:
- Yêu...yêu...quái...i
Trước sự sợ sệt của ông ta, Lam Thiên bật cười, dùng giọng điệu giễu cợt:
- Sao lại nói tôi vậy cơ chứ\~. Tôi tổn thương lắm đó\~
Mặt ông ta lúc này trắng bệch vì sợ hãi. Ông ta cố gắng chạy thật nhanh ra phía cửa và vội vàng mở khoá.
Tiếc thay, vẫn không kịp.
Lam Thiên lúc này mắt loé sáng, cô niệm chú:
- Hỡi thanh vũ khí của ta, giữa không không gian và thời gian, kẻ đưa tiễn linh hồn xuống cõi âm, nghe mệnh lệnh của ta, HIỆN HÌNH.
Vừa niệm chú xong thì một lưỡi hái đen xuất hiện. Cô cầm trên tay cây lưỡi hãi, ánh mắt chuyển sắc vàng và nhìn thẳng vào người đàn ông. Ánh mắt cô lúc này như đang hiện thị màu sắc của ông ta.
Trong mắt cô thì người đàn ông có màu sắc đen tím, dần dần đang chuyển đen xẫm.
Người đàn ông lúc này sợ hãi cầu xin tha mạng.
Đáng tiếc, màu đen cực hạng đã xuất hiện!
Lam Thiên niệm chú, ánh mắt chuyển sắc đỏ:
- Linh hồn mang nghiệp oán, tội lỗi, chuyển sắc đen xẫm của cái chết, nghe lệnh ta, quay về nơi âm giới.
Vừa niệm chú cô vừa dùng lưỡi hãi lia qua cổ người đàn ông. Nhưng thứ bắn ra không phải là máu me toe toét mà là thứ hạt bụi trần và xác sống của ông ta.
Lúc này người đàn ông bí ẩn kia bước vào, vỗ tay và mỉm cười:
- Quả xuất sắc!
Lam Thiên nghe thấy giọng điệu cũng đoán được đó là Lai Tử. Cô hạ giọng, ánh mắt âm u:
- Dọn rác đi!
Lai Tử khinh miệt:
- Rất tiếc! Đây sợ bẩn!
Lam Thiên cười khẩy:
- Biến được rồi đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.