Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 141: Chương 133.2

Đường Mật

28/09/2019

Làm cho Bàng Tố Tố đứng bên cạnh nhìn đến hai mắt đỏ bừng, vẫn là câu nói kia, cho dù cô ta không thích Khương Thuật, cô ta cũng không muốn hắn bị ả tiện nhân nào cướp đi, huống chi với tình huống hiện tại của cô ta, cũng không có lựa chọn nào.

“Thật đúng là người đẹp dịu dàng, chỉ mới qua mấy ngày, Khương Thuật, anh thật sự không thấy hổ thẹn với tôi sao?” Bàng Tố Tố tiến lên hai bước, gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt Khương Thuật hỏi.

Cô gái này dường như chẳng có chút tự giác rằng mình đã biến thành một ông lão lôi thôi, đổi thành gương mặt nào trước kia của cô ta, chắc chắn Khương Thuật đã lập tức tiến lên dỗ cô ta, dỗ đến khi nào tâm hoa nộ phóng mới thôi. Nhưng đối mặt với gương mặt già nua xấu xí này, Khương Thuật chỉ cảm thấy bản thân có thể chịu đựng không nôn mửa cũng đã là một khiêu chiến lớn!

“Tố Tố, anh nghĩ kỹ rồi, em căn bản không thích anh, miễn cưỡng em cũng đã miễn cưỡng hơn ba trăm năm, là lỗi của anh, bây giờ anh đã tìm được một cô gái mình thích, cô ấy cũng thích anh, cho nên quyết định thả tự do cho em, anh biết em cũng không thích ký sinh trên thân thể người khác, bây giờ anh sẽ không bao giờ miễn cưỡng em nữa, em có thể sống thật tốt cuộc sống của mình, anh sẽ không bao giờ cưỡng ép em nữa!” Khương Thuật căn bản không dám nhìn gương mặt bây giờ của Bàng Tố Tố, khô cằn nói.

“Thối lắm!” Bàng Tố Tố khó thở nói, “Rõ ràng anh thấy tôi bây giờ nhập vào thân xác một ông già vừa già vừa xấu, ghét bỏ tôi mới nói như vậy, nếu hiện tại tôi có gương mặt của tiện nhân kia, anh sẽ đối xử với tôi như vậy sao? Khương Thuật, thì ra anh chỉ là một gã đàn ông hời hợt chỉ nhìn bề ngoài, nói con mẹ gì mà yêu tôi, từ đầu tới cuối anh chỉ xem trọng gương mặt tôi, thân thể tôi mà thôi!”

Nghe tới đó, gương mặt Khương Thuật trầm xuống, quay đầu nhìn về phía Bàng Tố Tố, “Anh chỉ yêu gương mặt của em? Lúc trước khi em gần tám mươi tuổi, mặt đầy nếp nhăn, không phải anh vẫn luôn ở cạnh em sao? Nhìn em đầu bạc đến già với người khác, cuối cùng còn không phải vẫn thỏa mãn nguyện vọng của em, tìm cho em một thân thể tươi mới sao? Sau đó em đối với anh không đánh thì mắng, anh chẳng phải vẫn không trách không rời, thỏa mãn tất cả tâm nguyện của em, dâng tất cả thứ tốt nhất trên đời này cho em, cùng em hưởng thụ sao? Khi thấy Ôn Nguyên Bạch, em yêu cầu muốn nói chuyện yêu đương với hắn, cho dù anh khổ sở đau lòng đến nhường nào, chẳng phải vẫn theo ý em như trước sao? Bàng Tố Tố, em đừng không biết phân biệt tốt xấu như vậy, Khương Thuật anh tự hỏi vẫn luôn hết lòng quan tâm giúp đỡ em, không có mộ chút bất trắc nào, bây giờ chính là đổi lại một câu này của em sao? Rốt cuộc em có còn trái tim hay không?”

“Thật ra, trước kia anh cũng từng nghi hoặc, rõ ràng anh đối xử với em tốt đến vậy, gần như không có chỗ nào khiến cho em không hài lòng, vì sao vẫn luôn thua Tướng quân trẻ đã đẩy em vào hố lửa kia chứ? Nhìn thấy hắn em liền khẩn cấp muốn dâng mình cho hắn, đối mặt với anh, ngẫu nhiên thân cận đều như là ban ơn lớn lao. Ha ha, Bàng Tố Tố, anh cũng là con người, cũng biết đau, cũng biết mệt, cũng sẽ đau lòng khổ sở, vì sao em không thể đối xử với anh tốt hơn một chút chứ? Chỉ cần tốt hơn một chút thôi, nói không chừng hai chúng ta sẽ không bước đến đường cùng như ngày hôm nay, đáng tiếc, nếu vẫn chỉ là nếu!”

“Tố Tố.” Khương Thuật nhìn cô ta, “Anh mệt mỏi, anh không muốn tiếp tục mặt nóng dán mông lạnh với em nữa, anh cũng muốn chân chính nếm thử tư vị yêu đương, nếm thử tư vị người khác trả giá vì anh, Phương Như rất tốt, đối xử với anh cũng rất tốt, pháp lực của anh đã đánh mất chín phần mười lúc bị trận pháp phản phệ rồi, một phần còn lại cũng chỉ đủ để anh sống cuộc sống như một người bình thường mà thôi, em cũng không thể trông cậy vào anh được nữa, anh không giúp được em, cho nên em không cần lại lãng phí tâm tư trên người anh!”

Nghe hắn nói như vậy, Bàng Tố Tố giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, thất kinh nói, “Anh gạt người! Anh khẳng định là đang dối gạt tôi, đúng không? Khẳng định là vạy! Khương Thuật anh là không gì không làm được, anh khẳng định có thể cứu em ra khỏi thân thể ông già này, đúng không? Khẳng định có thể! Có phải anh đang giận dỗi em không? Đừng nóng giận nữa có được không? Em đồng ý với anh, chỉ cần anh cứu em ra, sau này tất cả em đều nghe lời anh, thật sự, còn tốt hơn cả Phương Như nữa! Anh tin tưởng em, sau này em sẽ không bao giờ nhắc tới Tướng quân nữa, cũng sẽ không nghĩ về anh ta nữa, thật sự, Khương Thuật, anh tin em đi!” Bàng Tố Tố nói một hồi nước mắt liền rơi xuống, vẻ mặt thê lương nhìn Khương Thuật.

“Trễ rồi, Tố Tố, anh đã không có bản lĩnh đó...”

“Em không tin!” Bàng Tố Tố nhanh chóng đánh gãy lời nói của hắn, “Em không tin, em không thể vĩnh viễn ở trong thân thể ông già này tới chết được, không thể nào! Anh đang gạt em, anh khẳng định là đang gạt em! Có phải bởi vì cô ta hay không?”

Bàng Tố Tố chỉ về phía Phương Như vừa rời đi, hỏi.

“Khẳng định là vì cô ta có đúng hay không, anh yêu cô ta, cho nên muốn vứt bỏ em có đúng hay không? Nhưng bộ dáng của cô ta rõ ràng giống em lúc ban đầu vậy, cho nên anh vẫn yêu em, có đúng hay không? Người phụ nữ này rõ ràng chỉ là một thế thân, một thế thân biết nghe lời, anh không chiếm được tình yêu của em cho nên tìm cô ta an ủi sao? Nhưng bây giờ em biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, em sẽ yêu anh hơn trước kia anh yêu em, anh tin tưởng em có được không?” Bàng Tố Tố khóc không thành tiếng.

Nghe vậy, Khương Thuật chỉ cau mày nhìn cô ta, căn bản không có ý muốn tiếp lời.

“Khương Thuật...” Bàng Tố Tố vẫn tiếp tục gọi, chân thành nhìn hắn.

Ngay khi hai người giằng co không dứt, Phương Như đã trở lại, phía sau còn có một người mà Bàng Tố Tố vừa thấy liền thét chói tai ra tiếng.



“Cái lão bất tử nhà ông, tôi còn nghĩ ông chạy đi đâu rồi đấy? Lại không ngờ ông lại đến nơi này, nhanh theo tôi về nhà, chậm một chút xem tôi có lột da ông hay không!” Giọng của gã tóc vàng ở trong tai Bàng Tố Tố giống như tiếng của ác quỷ lấy mạng, sợ tới mức cô ta trốn sau lưng Khương Thuật.

“Cứu em, Khương Thuật, cầu xin anh cứu em, gã sẽ đánh chết em, em không quay về, thật sự sẽ đánh chết em...” Bàng Tố Tố sợ tới mức nói năng lộn xộn.

“Ách, cái anh này nói anh ta là con trai của ông lão kia, cho nên em mang anh ta lên đây, không sao chứ?” Phương Như thấy bầu không khí không đúng, nhìn về phía Khương Thuật cẩn thận hỏi.

“Không sao đâu...” Khương Thuật lập tức tránh khỏi tay của Bàng Tố Tố, tiến lên vài bước đứng trước người Phương Như, vô tình mở miệng, “Nếu ông ta là ba của cậu, vậy nhanh mang ông ta về đi, lại ở nhà tôi khóc lóc om sòm, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”

Nghe vậy, Bàng Tố Tố trợn to hai mắt, dường như không thể tin lời này chính là phát ra từ miệng Khương Thuật, chỉ sửng sốt một chút như vậy, đã bị gã tóc vàng bắt chéo hai tay đằng sau lưng, mang ra bên ngoài.

“Tất nhiên rồi, lần sau lão thần kinh này còn đến đây, hai người cứ trực tiếp đánh đuổi đi là được!” Gã tóc vàng không thèm quan tâm nói, sau đó túi đầu bên tai Bàng Tố Tố hung tợn nói, “Trở về sẽ thu thập ông!”

“Tôi không quay về! Tôi không quay về! Khương Thuật, Khương Thuật, cứu em! Cầu xin anh cứu em! Cứu em! Em không muốn về...”

Mặc kệ Bàng Tố Tố thét lớn, giãy giụa thế nào, vẫn là bị gã tóc vàng tha về.

Khương Thuật vẫn luôn ôm lấy Phương Như thờ ơ lạnh nhạt, dường như đang nhìn một người lạ chẳng chút quen biết.

5 năm sau.

Một đống bẩn đến nhìn không ra vật gì cuộn mình trong một góc của công viên, người từng tới công viên này đều viết, đó là một ông lão bệnh thần kinh, đã điên được vài năm, mỗi ngày đều cuộn mình ở góc sáng sủa kia, thấy người liền nhe răng cười hì hì hỏi có phải đối phương tới đón mình về hay không, cũng tỏ vẻ sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sau đó lại vừa khóc vừa cười nói mình sai rồi, sau này sẽ không dám nữa, dù sao chính là lời của người điên, ai cũng không thèm quan tâm. Sau đó lại qua vài ngày, ông lão thần kinh kia chẳng thấy tăm hơi đâu nữa, có người nói đã chuyển đi nơi khác rồi, ai cũng không biết ông ta đi đâu, không chừng ngày nào đó chết rồi cũng chẳng ai hay!

Cùng lúc đó, nước Thái.

Một người đàn ông trang điểm xinh đẹp mặc một chiếc quần lót bó sát người ở trên đài quyến rũ uốn éo, người dưới đài càng không ngừng ồn ào, nhìn đến vui vẻ thậm chí sẽ nhét tiền vào trong quần lót của người đàn ông, sau đó thừa cơ sờ nắn một phen, lại tiếp tục cười hì hì xem biểu diễn.

Người trên đài thấy có người nhét tiền, lập tức nâng lên một nụ cười quyến rũ, cười đến người kia lòng dạ ngứa ngáy, lập tức nhét một đống tiền vào tay người trông coi ở bên cạnh, dẫn người đàn ông kia xuống, trong một mảnh trầm trồ khen ngợi tìm một gian phòng liền bắt đầu.

Lần này là đàn ông.

Người đàn ông cảm nhận được người phía trên lại bắt đầu luật động, nghĩ, nhưng thật ra rất hào phóng!



Chờ người kia xong chuyện, cảm thấy mỹ mãn rời đi, người đàn ông rốt cuộc cầm lấy quần lên vào phòng tắm, nhìn người trong gương, lập tức tẩy sạch lớp trang điểm trên mặt, lộ ra một gương mặt khá là anh tuấn suất khí, rõ ràng là Khương Thuật!

Chỉ thấy sau khi hắn tắm rửa sạch sẽ, lại bắt đầu trang điểm cho mình, vẫn là phong cách quyến rũ xinh đẹp, gần mười phút đã vẽ xong, nhìn bản thân trong gương, nhếch môi cười cười, cách mục tiêu hôm nay chỉ một chút, rất nhanh là xong rồi, lần sau tìm một người phụ nữ đi, ít nhất cũng mềm mại, ha ha.

Nghĩ xong, hắn lập tức tìm một đôi giày cao gót, lại lên đài nhảy múa.

Nhìn Khương Thuật nghe lời như vậy, Tang ma ma ở bên cạnh quan sát hắn thật lâu khen ngợi gật gật đầu, như vậy mới đúng chứ!

Lập tức lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, bắt đầu gọi.

“An tiểu thư, hôm nay Peter rất biết điều, không gây chuyện không ồn ào, kiếm được không ít tiền!” Tang ma ma nịnh nọt nói.

Peter là nghệ danh của Khương Thuật trong tiệm kia ở nước Thái.

“Vậy sao?” Một bên khác, An Bạch Vi nhìn Ôn Nguyên Bạch chơi đùa vui vẻ với con trai nhà mình, không chút để ý nói.

“Đương nhiên, An tiểu thư cứ yên tâm đi, người đến trong tay tôi, còn chưa từng có người dám không nghe lời, trong vài năm nữa, đảm bảo tôi kêu hắn đi hướng đông hắn nhất định không dám đi hướng tây!”

“Vậy là tốt rồi! Yên tâm, sẽ không thiếu tiền của bà, mỗi ngày hắn kiếm được bao nhiêu, tôi đều gửi gấp năm lần cho bà, nhưng bà phải nhớ kỹ...”

“Tôi biết, tôi biết, tiền Peter kiếm được đều phải chuyển tới một tài khoản đã chỉ định đúng không? Tôi đều nhớ kỹ mà!”

“Tốt lắm, vậy tôi tắt máy đây!” Nói xong, Bạch Vi tắt điện thoại, sau đó cười cười.

Khong ngờ tới Khương Thuật lại trở nên ngoan ngoãn như vậy, chỉ là vừa hay, làm việc này kiếm tiền nhanh, càng tiện cho làm việc thiện. Mấy năm nay, tiền Khương Thuật ở nước Thái dùng thân thể để kiếm được cô đều tồn trong một tài khoản, hằng năm đều cần làm việc thiện, coi như làm việc thiện tích đức cho hắn đi!

Ngẫm lại lúc trước, Bạch Vi không khỏi cảm thấy, người đàn ông Khương Thuật này cả đời đều phải dựa vào phụ nữ!

Đúng vậy, Phương Như trước đó cũng là do cô sai bảo, là một tội phạm chuyên lừa tài lừa sắc, dựa vào khuôn mặt kia, gần như không cần kỹ xảo gì đã vững vàng bắt lấy trái tim Khương Thuật, sau đó liền bắt đầu bỏ bùa cô đưa vào thức ăn của Khương Thuật, tiêu trừ sạch chút pháp lực còn lại cảu hắn. Sau đó người phụ nữ kia xoay người liền bán hắn đến nước thái, cầm tiền bán được cùng tiền cô đưa tiêu dao khoái hoạt rồi, về phần Khương Thuật là ai, có lẽ lúc này cũng đã sớm quên!

Nghĩ đến đây, Bạch Vi cười càng tươi, sau đó đứng dậy, cũng gia nhập vào trò chơi của ba ba ngốc cùng con trai đáng yêu, một nhà ba người, hòa thuận vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook