Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 114: Nhiệm Vụ Mười Một (9)

Đường Mật

24/09/2019

Ba nam sinh kia không phải ai xa lạ, chính là ba người Nhâm Kiệt, Trần Hùng, Tiếu Chí Cường.

Bởi vì ở nhà luôn gây rắc rối, cho nên người lớn mới đóng gói cả ba đưa đến nhà ông bà ngoại, nội dưới nông thôn, nếu không tiếp tục ở trong nhà cũng không biết sẽ tiếp tục gây ra bao nhiêu chuyện, lại không ngờ bởi vậy mà đưa đến vấn đề lớn hơn.

Ba người Tiếu Chí Cường từ nhỏ lớn lên trong thành phố, chỉ có ngày lễ, Tết, người lớn trong nhà mới đưa ông bà từ nông thôn lên thành phố vui chơi, bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh ruộng lúa rừng cây thuần túy như vậy, cho nên ngày đầu tiên ba đứa nhỏ chơi đến điên rồi, lên núi trèo cây, xuống sông bắt cá, đủ loại trò chơi của trẻ con trong thôn bọn họ đều chơi hết, hơn nữa nơi này cũng không có người lớn quản, ba người giống như khỉ con được thả về rừng, vô pháp vô thiên.

Đồng thời, bọn họ cũng kết không ít bạn, nhưng đều là bạn nam. Trẻ con ở tuổi này đã có chút ý thức mông lung, hơn nữa loại nhóc con mười hai mười ba tuổi đang trong thời kỳ bệnh trung nhị(*), từ nhỏ đã tiếp xúc internet, ăn mặc không lo như đám Tiếu Chí Cường này, khinh thường con gái, ngại bọn họ phiền phức, hơn nữa luôn khóc sướt mướt rất đáng ghét, cho nên vẫn luôn không thèm ghé mắt nhìn Cơ Tiên Tiên, mặc kệ đối phương đối xử với họ tốt đến thế nào, đều cực kỳ ghét bỏ.

(*) Bệnh trung nhị: Chūnibyō (中二病 (Trung nhị bệnh)?) hay chuunibyou là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 Trung học cơ sở (hay "sơ trung" theo cách dịch của tiếng Việt, chính xác là "trung học" theo hệ thống giáo dục Nhật Bản). Cách nói "bệnh" trong "Trung nhị bệnh" thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này. (Nguồn: Wikipedia)

Tại Việt Nam, Chūnibyō còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi đậy thì".

Mới không thèm chơi với con gái đâu! Đây đều là ý nghĩ của bọn họ lúc đó.

Cho nên Cơ Tiên Tiên vẫn không thể tiến vào cái vòng nhỏ của bọn họ, vẫn luôn hâm mộ ghen tỵ hận, thất tốt nha, nhiều thức ăn ngon như vậy, nhiều đồ chơi vui như vậy, thật tốt mà!

Vào lúc Cơ Tiên Tiên vẫn đang phấn đấu, bên kia ba người đã chơi điên đảo suốt nửa tháng cuối cùng cũng bắt đầu có chút phiền chán, mỗi ngày đều cảm thấy nhàm chán. Nơi quỷ gì đây chứ, hẻo lánh như vậy, ngay cả tín hiệu cũng khi có khi không, muốn bắt sóng còn phải chạy lên núi, thật ổn sao? Ti vi chiếu tới chiếu lui cũng chỉ mấy đài mấy chương trình nhàm chán, muốn xem một vài bộ phim hoạt hình thú vị một chút cũng không được! Chung quanh đều là một đám ông già bà già, trên người mỗi người đều tản ra mùi vị mục nát, không đúng, người thôn này dều tản ra hương vị mục nát, trừ người già chính là con nít, toàn bộ người trẻ tuổi đều đi ra ngoài làm công, thật sự là quá nghèo, cũng quá không thú vị. Đối với những đứa bé từ nhỏ đã bắt đầu tiếp xúc di động, máy tính, ipad vv...vv.. như bọn họ, nửa tháng mà nói đã là cực hạn nhẫn nại cảu bọn họ, chúng không muốn ở lại đây nữa, chúng muốn chạy, thật sự là quá đủ rồi...

Bọn họ bắt đầu gọi điện thoại cho cha mẹ, tỏ vẻ muốn đi về, muốn về nhà...

Đáng tiếc được đến lại là lời cự tuyệt, muốn bọn họ ngoan ngoãn ở nông thông, suy nghĩ cho thật tốt những lỗi trước kia bản thân đã phạm. Hơn nữa hiện tại người lớn bọn họ nhiều việc, đúng là lúc sinh ý trong nhà muốn phát triển, về nhà bọn họ căn bản không trông được chúng, ai biết chúng sẽ làm ra chuyện gì!

Nghe cha mẹ nói như vậy, ba người đều cực kỳ tức giận, được lắm, suy nghĩ thông suốt đúng không, chúng con sẽ thông suốt cho mọi người xem!

Ba người thế nhưng bắt đầu chứng nào tật nấy, kết quả chính là con chó con mèo trong thôn gặp phải tao ương, con chết, con bị thương, bị ném rách da gãy chân. Mỗi ngày trong thôn đều có ông lão bà lão đi khắp nơi kêu tìm bạn già, còn không phải bạn già sao? Những con chó con mèo kia con lớn tuổi nhất cũng đã làm bạn với người già kia gần 10 năm, có vài người thậm chí xem chó mèo như người thân của mình, chỉ ngóng trông đến giờ, một người một chó, cùng chết cũng coi như là viên mãn.

Trong thôn gần như mỗi nhà đều sẽ nuôi một con chó hoặc con mèo, nhưng thời gian gần đây mỗi ngày đều có chuyện mất chó mất mèo, chuyện này thật sự quỷ dị. Người già đều mê tín, đều đoán rằng có phải va chạm đừng thần tiên gì đó không, nếu không sao đang yên đang lành lại mất hàng loạt như thế được? Ai lại ngờ được đầu sỏ gây nên thế mà lại là ba đứa nhỏ...

Về phần ba người Nhâm Kiệt, Trần Hùng, Tiếu Chí Cường, cũng không biết từ lúc nào tâm lý đã bắt đầu sai lệch, đặc biệt thích ngược đãi động vật nhỏ, nhỏ một chút như cá, rùa, Hamster, lớn một chút như thỏ, mèo, chó, chim đều trúng phải sự tàn bạo cảu bọn họ. Ba người thích nhất chính là nhìn bộ dáng đám động vật nhỏ tắt thở trong tay mình, cái loại cảm giác khiến người cực kỳ hưng phấn này, bọn họ mê đắm không thôi.

Ban đầu tiểu khu mà ba người ở có rất nhiều chó mèo chính là cứ như vậy mà chết, ngay từ đầu bọn họ còn nhát gan, chuyên tìm mèo, chó hoang, hay đi lạc, cho ăn hai ngày, chờ quen thuộc rồi, mới tìm một chỗ bắt đầu chơi đùa, ngược đãi rồi mới giết chết, làm cho chó mèo hoang gần đó ít đi không ít, nhưng lá gan của bọn họ cũng dần dần lớn, chậm rãi bắt đầu xuống tay với chó mèo có chủ.

Đoạn thời gian kia, tiểu khu cũng không biết mất bao nhiêu chó, mèo, thậm chí còn kinh động đến cả cảnh sát, lại không điều tra ra được cái gì. Mặc cho ai cũng không đoán được, hung thủ thế nhưng là ba học sinh vừa lên cấp hai. Cứ như vậy, ba người Nhâm Kiệt, Trần Hùng lá gan thì càng lớn, xuống tay cũng dần không có chút kiêng kỵ.



Đi đêm nhiều rồi cũng có ngày gặp ma, ba người rốt cuộc cũng bị đá kẹp chân, đụng đến một người phụ nữ có quyền thế.

Người phụ nữ kia ước chừng ba mươi mấy tuổi, bởi vì không thể sinh dục, cho nên nuôi một con mèo Ba Tư yêu thương như con ruột của mình, bình thường ngay cả lớn tiếng mắng cũng không nỡ. Sau đó thế nhưng vô tình nhìn thấy xác con mình chết thê thảm, nhất thời giận không thể át, yêu cầu cảnh sát nhất định phải bắt được hung thủ cho cô một lời giải thích rõ ràng.

Chồng của người phụ nữ kia có bản lĩnh rất lớn, người tra án cũng không dám chậm trễ, dùng hết nhiệt tình ra cam đoan nhất định sẽ bắt được hung thủ.

Ba đứa bé làm ra chuyện, lại cẩn thận hơn nữa cũng không cẩn thận đi đâu được, tùy tiện tra một hồi, liền ra được một đống manh mối lớn, hai ngày liền bắt được ba thằng nhóc Nhâm Kiệt, Trần Hùng, Tiếu Chí Cường.

Nhìn thấy bộ dáng của hung thủ, tất cả mọi người đều có chút mê man, ai có thể ngờ được ba đứa bé ngày thường thoạt nhìn ngoan ngoãn, thành tích học tập cũng vượt trội thế nhưng lén lút làm ra loại chuyện này. Ngay cả cha mẹ Nhâm Kiệt, Trần Hùng, Tiếu Chí Cường lúc đầu cũng không dám tin, mấy đứa bé ngoan như vậy, nghe lời đến thế, sao có thể làm ra loại chuyện máu tanh như vậy chứ?

Nhưng chứng cớ rõ rành rành ngay trước mặt, bọn họ không thể không tin, nhưng dù sao cũng chỉ là mấy đứa bé, chết lại chỉ là chó với mèo, cuối cùng cũng không thể giải quyết được gì. Sau đó dưới sự truy hỏi của bọn họ mới biết được, bình thường các người lớn đều bận rộn công việc, không ai dạy dỗ con cái được nhiều, tất cả đều học được trên internet. Ngày thường bọn chúng thích chơi mấy loại trò chơi máu me thế này, sau đó trò chơi đã không thể thỏa mãn, liền bắt đầu chuyển chiến trường đến thực tế. Người bọn họ không dám giết, cũng không có bản lĩnh để giết, cho nên chuyên xuống tay với động vật nhỏ. Đó là một loại cảm giác vui vẻ, thoải mãn mà trên internet không chiếm được, làm cho chúng ngày càng trầm mê.

Nghe những lời như thế, ba đôi cha mẹ mới cảm thấy không ổn, sao có thể có những ý tưởng khủng bố như thế chứ, bọn họ hoàn toàn không thể hiểu. Cuối cùng cũng chỉ có thể cho rằng, có lẽ ngày thường ít quan tâm yêu thương con cái, chúng nó mới như thế, cho nên ba bà mẹ cố ý xin nghỉ nửa năm, cũng chỉ vì muốn dạy dỗ, quan tâm yêu thương ba đứa bé.

Nửa năm này cũng không biết có phải là bởi vì có cha mẹ yêu thương quan tâm hay không, hay là vì lần trước bị bắt mà dọa sợ, ba người Nhâm Kiệt thật chưa từng tái phạm, làm ba cặp cha mẹ an ủi không thôi. Xem ra trước đó ba đứa bé còn nhỏ không hiểu chuyện, xem đi, bây giờ không phải rất tốt sao?! Không còn vấn đề gì rồi! Mệt cho mấy bà hàng xóm trước kia còn nói gì mà ba đứa bé còn nhỏ đã tàn nhẫn như vậy, sau này lớn lên khẳng định giết người phạm tôi, đánh rắm ấy! Đúng vậy, trước kia sau khi chuyện xảy ra, người ba nhà liền lấy thế sét đánh không kịp bưng lấy tiền ép chuyện xuống, nếu không mỗi ngày nghe mấy người đó chỉ chỉ trỏ trỏ, hùng hùng hổ hổ, ai mà chịu được.

Mà kỳ nghỉ hè này, ba bà mẹ cảm thấy coi chừng nửa năm, ba đứa bé hẳn là không còn vấn đề gì nữa, liền lại quay về làm việc. Nhưng vẫn lo lắng bọn họ ở trong nhà không ai trông, cho nên cắn răng đưa chúng về chỗ ba mẹ dưới quê. Trước kia bọn họ cũng lớn lên ở nông thôn, nơi đó tuy không phồn hoa như trong thành phố, nhưng có không ít trò chơi vui, thả mấy tháng hè, cam đoan bọn nhỏ chơi vui đến quên cả trời đất!

Ba cặp cha mẹ nghĩ thật đẹp, ai ngờ trái lại rất nhanh đã xảy ra vấn đề!

Vốn ba người Nhâm Kiệt chỉ ngược đãi chó mèo, nhưng ai sẽ ngờ đến sau thế nhưng động tâm tư đến trên thân người, không phải ai khác, chính là Cơ Cường Cường ngây ngốc, suốt ngày chỉ biết cười hề hề kia.

Thật ra ngay lúc đầu, đám Nhâm Kiệt cũng không muốn động vào Cơ Cường Cường, nhưng ai ngờ lúc vừa bắt được con chó của Cơ Cường Cường, chuẩn bị bắt đầu ngược đãi, tên Cơ Cường Cường kia không biết cái mũi thuộc họ gì, thế mà theo mùi con chó tìm được đến nơi, la to muốn bọn họ trả Tiểu Hoa lại cho nó!

Tiểu Hoa chính là tên con chó mà Cơ Cường Cường nuôi!

Hơn nữa càng kêu càng lớn tiếng, đám Nhâm Kiệt chặn thế nào cũng không chặn miệng hắn được, trong cơn tức giận liền đánh hắn hôn mê.

Nơi này nhiều thi thể chó mèo như vậy, bị người nhìn thấy, không biết sẽ nói bọn họ như thế nào đâu. Bọn họ không muốn nghe đám người già kia lải nhải lẩm bẩm, nửa năm trước đã nghe đủ lắm rồi. Hơn nữa nơi này không có cha mẹ của bọn họ, bị người đánh cũng không có ai che chở, bọn họ mới không muốn bị người phát hiện!

Sau đó, ba người nhìn Cơ Cường Cường nằm bất tỉnh nhân sự trên đất mà phát sầu, một tên ngốc nằm chình ình trên đất này phải làm sao bây giờ? Vừa nát vừa nặng, nhìn là đã thấy phiền lòng, cũng mệt cho cha mẹ hắn nuôi hắn đến lớn như vậy!

Cơ Cường Cường vẫn mê man, Tiếu Chí Cường nhìn đến công cụ, đột nhiên giật mình một cái, thế nhưng bắt đầu đề nghị, nếu không hay là thử mấy công cụ này trên người tên ngốc này xem sao, lớn đến chừng này, chơi chó chơi mèo không ít, nhưng vẫn chưa từng chơi người đâu! Hơn nữa bây giờ bọn họ chỉ mới 13 tuổi, giết người cũng không chịu trách nhiệm, càng đừng nói chỉ là vui đùa một chút, dù sao cũng sẽ không giết chết!

Nghe Tiếu Chí Cường nói như vậy, Trần Hùng cùng Nhâm Kiệt chơi nhiều trò máu tanh như vậy, liền động lòng, đúng nha, chỉ là một đứa ngốc, thử xem sao...



Một lần thử này không ngờ lại ra vấn đề, nhìn biểu tình của Cơ Cường Cường còn sinh động khác hẳn chó mèo, ba người cực kỳ kích động. Các loại hình phạt chơi đùa trên internet đều thử một chút trên người Cơ Cường Cường, ước chừng ngược đãi hắn suốt bảy ngày, Cơ Cường Cường rốt cuộc tắt thở.

Thấy người chết, ba người mới biết sợ, vội vàng tìm một chỗ trên núi chôn hắn, hứa hẹn với nhau không được hé ra một lời, nếu không thật không biết cha mẹ bọn họ sẽ đánh chửi bọn họ thế nào đâu! Bọn họ cũng không muốn bị đánh...

Mà Cơ gia, sau khi Cơ Cường Cường mất tích, tất cả mọi người đều cực kỳ gấp gáp. Ngay từ đầu, Cơ Tiên Tiên còn có chút cao hứng, nhưng thấy cha mẹ mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên, trong lòng cũng bắt đầu không nỡ. Sau đó đột nhiên nhớ tới trước khi anh trai ngốc nhà mình mất tích, cô bởi vì luôn muốn chơi với đám Nhâm Kiệt, cho nên luôn thích theo sau bọn họ, ngày đó cô tận mắt thấy bọn họ bế một con chó vàng lớn chạy lên núi, nhìn rất giống Tiểu Hoa nhà họ, nói không chừng sẽ có liên hệ.

Vì thế cô lập tức nói chuyện này với cha mẹ. Vợ chồng Cơ gia nghe xong lập tức mang theo một đám người trong thôn đi theo hướng Cơ Tiên Tiên chỉ, cuối cùng trong một căn nhà hoang rách nát giữa sườn núi tìm thấy một lượng lớn thi thể chó mèo, đều là bạn già của đám người già trong thôn, bao gồm thi thể Tiểu Hoa cũng ở đây.

Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mặt làm cho chấn động, ánh mắt nhìn ba đứa trẻ như nhìn thấy quái vật ăn thịt người. Đây là loại người tâm địa hung ác cỡ nào mới có thể làm ra được, mèo chó cũng có sinh mạng, những người già này tuổi càng lớn, càng kính trọng bạn bè người thân xung quanh. Thấy bạn già sống cùng mình gần 10 năm nay lại chết thê thảm như vậy, rất nhiều người ngay lập tức khóc đến ngã nghiêng, thậm chí có vài người thân thể không tốt trực tiếp ngất đi.

Tốt xấu gì cũng không thấy được xác của Cơ Cường Cường, cha mẹ Cơ gia tạm thời an tâm một chút.

Nhưng hiện thực tàn nhẫn lại hung hăng cho bọn họ một bạt tai, không quá hai ngày thi thể của Cơ Cường Cường đã bị người phát hiện, đã sớm hư thối có mùi, hai mắt mở thật to, trong hốc mắt thậm chí còn chảy xuống nước mắt máu, tay chân đều bị bẻ thành độ cong quỷ dị, bụng đều bị người xé rách ra, trên mặt còn bị người dùng dao cắt ra vết thương sâu tới xương, phía trên vẫn còn đọng máu. Mẹ Cơ nhìn, ngay tại chỗ thét chói tai một tiếng, hôn mê bất tỉnh.

Mà lúc này, ông bà đám người Nhâm Kiệt sớm phát hiện không ổn liền thông báo cho cha mẹ Nhâm Kiệt, Tiếu Chí Cường, Trần Hùng, hiện tại bọn họ rốt cuộc đến thôn. Còn chưa kịp nói chuyện, đã bị cha Cơ tức giận không thể át xông tới, tay đấm chân đá, bọn họ cũng không dám đánh trả, chỉ có thể trốn, nhưng cuối cùng vẫn bị đánh đến sưng mặt, ngay cả ba bà mẹ cũng không thể tránh, tóc bị nhổ xuống một bó to.

Bọn họ càng không ngừng xin lỗi, nói nguyện ý đền tiền, dù sao mấy đứa nhỏ còn chưa tròn mười bốn tuổi, cũng không thể nhận hình phạt, nhiều lắm chỉ là bị đưa đến sở cải tạo dạy dỗ một chút. Nhưng cha Cơ mặc kệ, chỉ muốn ba thằng ranh con kia đền mạng. Ở trong lòng những người dân quên thuần phác, giết người thì đền mạng, chính là chuyện hiển nhiên, quản chúng mày bao nhiêu tuổi!

Bốn gia đình cãi cọ gần nửa tháng, nửa tháng này, mẹ Cơ vẫn nằm trên giường không dậy nổi, mỗi ngày lấy nước mắt rwarr mặt, hai má lấy tốc độ mắt thường có thể hấy gầy gò xuống, đến sau đó, ngay cả nói chuyện cũng có chút lao lực, bộ dáng như thời gian không còn nhiều.

Lúc này, Cơ Tiên Tiên mới rốt cuộc cảm thấy sợ, mỗi ngày đều cực nhọc cả ngày đêm chăm sóc cho mẹ Cơ, nấu cơm, giặt quần áo đều một tay ôm đồm, chỉ mong mẹ nhanh chóng khỏe mạnh lên. Anh trai cô đi rồi, nhưng vẫn còn có cô, sau này, sau này cô nhất định sẽ hiếu thuận cha mẹ thật tốt, để cho bọn họ sống trong căn nhà lớn, một nhà ba người có thể sống được vui vẻ.

Nhưng mấy lời này vẫn không thể an ủi mẹ Cơ, bên kia mời cảnh sát đến điều tra, cho ra kết quả không khác với mấy lời cha mẹ đám Nhâm Kiệt nói nhiều lắm, trẻ em chưa tới 14 tuổi không thể nhận hình phạt, nhưng có thể tiến hành bồi thường.

Biết được chuyện này, mẹ Cơ ngay tại chỗ trút hơi tàn, lìa trần.

Đả kích nặng nề từ hai bên khiến cha Cơ gần như phát điên, mang theo con dao làm bếp đi vào thành phố, pháp luật không trông cậy được, vậy bản thân ông sẽ tự mình băm vằm đám nhãi ranh kia, sau đó muốn ngồi tù hay giết chết ông cũng mặc.

Lại không ngờ vừa vào thành phố chưa được bao lâu đã xảy ra ngoài ý muốn, tai nạn xe cộ, thậm chí còn không kịp đưa đi cấp cứu, chết ngay tại chỗ,

“... Ba của tôi mới không phải ngoài ý muốn, đó là có người muốn diệt khẩu...” Hốc mắt Lâm Y đỏ bừng, cẩ người run rẩy cực kỳ, “... Lúc ấy tôi ở bệnh viện nghe thấy cảnh sát nói chuyện, nói chiếc xe kia rõ ràng đã chạy đi, còn quay đầu lại nghiền thêm một lần, không phải là ngoài ý muốn, khẳng định là cố ý, có người muốn lấy mạng ba của tôi, chỉ vì bảo toàn thanh danh của con trai mình!”

Bạch Vi, Tề Manh, Lục Sách, ‘Thẩm Lạc Ninh’ đều trầm mặc lại, không ai cắt ngang lời của Lâm Y.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook