Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 91: Nhiệm Vụ Thứ Chín (14) Xong.

Đường Mật

23/09/2019



“A!!” Tiếng hét thê lương thảm thiết.

Sau đó, mọi người mới phát hiện cũng không phải mình thấp xuống, mà căn cứ đang hạ xuống, rất khủng bố, chẳng là động đất sao? Tận thế còn chưa đủ, còn động đất, tất cả mọi người đều bắt đầu hoảng loạn, bọn họ không muốn chết!

Cũng không ngờ mới lung lây một hồi, chấn động đã ngừng lại, thời gian thậm chí còn chưa qua một phút đồng hồ, mặt đất và tường vây đều còn tốt, mọi người đều kinh ngạc, sao lại thế này?

Tất cả mọi người theo bản năng chạy đến nơi chấn động mạnh nhất, phát hiện thế nhưng là căn cứ thí nghiệm kia, chẳng là tên tiến sĩ nghiên cứu gì kia xảy ra điều không thể gì đó? Đến nơi đó, tất cả mọi người đều giật mình, đây là... Đây là...

Chử Kiều biến sắc, “Các người... Muốn chết!”

Sau đó tóc của hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đổi trắng đi, đồng tử là một màu đỏ đậm, giống như dã thú ăn thịt người, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Thời, nhanh chóng vọt về phía anh. Bạch Vi thấy tình thế không ổn lập tức gia nhập cuộc chiến.

Lúc này, từng tiếng từng tiếng hô đau đớn liên tiếp vang lên.

“Tiểu Võ, Tiểu Võ, con mau mở mắt ra nhìn mẹ đi, van cầu con, mau mở mắt nhìn mẹ đi, nhìn mẹ đi mà!”

“Ba, mẹ, hai người làm sao vậy? Hai người sao thế nào? Hu hu...”

“Con trai, con trai...”

Lá cờ đỏ trước kia, chính là tín hiệu đám ngườu Âu Dương Dạ, La Nhu đã thả đám người ngoài căn cứ vào. Bây giờ những người này bị tiếng chấn động hấp dẫn đến, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là căn cứ thí nghiệm của Chử Kiều bị hổng vài chỗ, ở trong đó chính là các loại khí cụ thí nghiệm, bao gồm đối tượn thí nghiệm. Bạch Vi lấy kinh nghiệm từ căn cứ thí nghiệm số 7, tên biến thái này thích lấy tài liệu ngay tại chỗ, cho nên căn cứ có nhiều người mất tích như vậy, tuyệt đối phần lớn đều nằm trong tay hắn, mà hai nhà Hoàng, Nguyên nói không chừng chính là đồng lõa. Dù sao cho tới bây giờ Chử Kiều chỉ lấy người sống làm thí nghiệm, bởi như vậy mới được tới dữ liệu chuẩn xác nhất!

Mà người trong ngoài căn cứ chạy đến chính là thấy một tình cảnh như địa ngục, rất nhiều người thậm chí hoàn toàn không chịu nổi nôn ói khắp nơi, mà nhiều người hơn chính là phát hiện người thân bị mất tích của mình, bị tách rời ra từng cực ngâm ở trong Formalin, tuyệt vọng khóc hô.

Nơi này vỡ ra chính là kiệt tác từ một tháng trước của Bạch Vi, dựa theo quy luật tập hợp vài thứ, thành công bày ra một trận pháp nổ lớn. Vừa rồi cô tiến vào căn phòng Chử Kiều đúng lúc hạ xuống một kích cuối cùng, cũng chỉ còn chờ cô tập hợp linh khí lại nữa là xong. Người đàn ông Chử Kiều này quá nguy hiểm, ở căn cứ có quyền cao chức lớn, thậm chí còn bị thần hóa, nếu muốn loại bỏ hắn, Bạch Vi cùng Cố Thời phải chếm đi tay chân của hắn, nếu không hai người có rất nhiều thứ phải băn khoản, sẽ chỉ bị tên biến thái này uy hiếp đến chết.

“Thấy rồi chứ? Đó đều là anh tạo nghiệt, chẳng lẽ anh thật sự không có một chút áy náy?” Bạch Vi vừa đánh vừa ý đồ đảo loạn tâm thần của hắn.

“Nghiệt? Cái gì là nghiệt? Hiến thân cho khoa học, chẳng lẽ không phải là vinh hạnh của bọn họ sao? Được tôi lựa chọn, bọn họ nên mang ơn tôi mới đúng, bởi vì thí nghiệm của tôi sẽ xúc tiến con người tiến hóa, đau khổ bây giờ tính là gì, sau này toàn nhân loại sẽ phải cảm kích tôi, bởi vì tôi là một thiên tài!” Trên mặt Chử Kiều lộ vẻ điên cuồng.

Người hai nhà Hoàng, Nguyên phái tới đi theo hắn đã sắp điên mất, bọn họ căn bản không thể tin được bản thân luôn ăn cơm ngủ nghỉ trên cái nơi khủng bố này, rất kinh tởm. Có một vài người tố chất tâm lý kém ngay lập tức kêu lên, ngay cả Lê An An đứng ở bên cạnh cũng che miệng lại, cô ta không cảm thấy ghê tởm, chỉ là có chút kinh ngạc.

“Tao giết mày, giết mày!” Mà một vài người có người thân chết sau khi nghe lời Chử Kiều nói, giống như bị điên rồi tùy tay lấy đồ dưới đất, thẳng tay ném về phái hắn, trường hợp một mảnh hỗn loạn. Cố Thời ở bên cạnh không cho Chử Kiều thương tổn đến người khác, Bạch Vi lại nắm bắt đúng thời cơ, áp súc linh khí trong cơ thể đến cực hạn, đột nhiên đánh thẳng về mắt phải của Chử Kiều. Chử Kiều nhất thời trốn tránh không kịp, bị đánh trúng, chất lỏng màu xanh biếc từ trong mắt hắn chảy xuống, cả người đều dừng lại, quỳ một gối xuống, không biết sống chết.

Hai người Bạch Vi cùng Cố Thời lập tức dùng sức cuốn những người đang phẫn nộ kia về phía sau, quân đôi Cố gia dưới sự chỉ huy của Âu Dương Dạ, lập tức ngăn cản bọn họ lại, trong vòng chiến đấu chỉ còn lại ba người Cố Thời, Bạch Vi và Chử Kiều.

“Hắc hắc hắc... Ha ha ha...” Tiếng cười quỷ dị đột nhiên từ lồng ngực Chử Kiều vang lên, “Tôi vốn tưởng rằng sau chuyện trải qua lần trước hai người sẽ tiến bộ một chút, không ngờ tới... Vẫn ngu ngốc như thế, chẳng lẽ hai người không biết là không thể giết được tôi sao? Tự động chữa khỏi vô tận... Dị năng của tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không bị thương!”

Chử Kiều ngẩng đầu lên, quả nhiên, con mắt đỏ đậm kia đã khôi phục nguyên trạng, dọa mọi người nhảy dựng, quái vật, đây là quái vật!

Biểu tình của Bạch Vi và Cố Thời thật ra không có nhiều thay đổi lắm, đột nhiên Bạch Vi hít một tiếng, nở nụ cười, “Thật sao? Đáng tiếc nha, bộ dạng của tôi có lẽ đúng lúc giống với cái người có thể khiến anh bị thương đấy...”



Biểu tình Chử Kiều ngưng đọng một chút, cảm giác mắt phải một trận đau nhức, con mắt dưới cái nhìn chăm chú của mọi người bạo liệt mở ra, “A!” Tiếng hét thảm vang tận mây xanh.

Xem ra người đàn ông này chỉ sợ phải giơ tay chịu trói, đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên xuyên qua đám người, kéo lấy Chử Kiều đang đau khổ không chịu nổi kia, “Chử Kiều, tôi mang anh đi!”

Không phải Lê An An thì còn có thể là ai, cô ta ở trong nháy mắt Chử Kiều còn đang kinh ngạc liền nghĩ đến kết cục của hai nhà Hoàng, Nguyên sợ sẽ không tốt gì, mà vị hôn thê trong tin đồn là cô thì càng có khả năng bị đám người tức giận kia thiên đao vạn quả, cho nên cứu Chử Kiều là lựa chọn sáng suốt nhất. Dù sao có người đàn ông như ma quỷ này, cô vẫn sẽ có một ngày Đông Sơn tái khởi. Đáng tiếc đám người Trần Phương, Lộ Húc đã ra ngoài căn cứ làm nhiệm vụ, nếu không mang bọn họ theo cũng tốt vô cùng!

Mà Bạch Vi cũng không có ý ngăn trở cô ta, ngược lại nụ cười càng trở nên quỷ dị, giương mắt nhìn Lê An An cướp Chử Kiều đi.

“Không thể buông tha cho bọn họ! Mau đuổi theo!” đám người đang tức giận kia chạy theo hướng hai người bay đi đuổi theo, những người còn lại dưới sự hướng dẫn của Cố gia, trực tiếp bao vây Nguyên gia và Hoang gia, tin tưởng sắp tới việc chỉnh đốn căn cứ là không thể thiếu, Cố Thời cùng Âu Dương Dạ đều có việc bận.

Mà Bạch Vi cũng không hề truy tìm tung tích của hai người Chử Kiều, ngược lại mang theo tiểu đội lính đánh thuê trong căn cứ dựa theo bản đồ Chử Kiều để lại,bao vây những căn cứ thí nghiệm khác. Tổng cộng có 9 cái, trừ số 1 cùng số 7, còn có bảy cái, mỗi cái đều như địa ngục nhân gian. Qua mỗi nơi lính đánh thuê lại càng chết lặng, nhưng thống hận chán ghét Chử Kiều cũng càng lên tới đỉnh điểm, đơn giản là những căn cứ kia đều thành lập dưới trường tiểu học, từng cổ thi thể trẻ con kia, làm tức giận của mọi người lên tới đỉnh điểm, súc sinh, súc sinh! Người đàn ông kia căn bản không có nhân tính, chính là một súc sinh!

Cùng lúc đó, đám người Lộ Húc cũng về tới căn cứ, đúng lúc bị những người tức giận trong căn cứ bắt gặp, sau một trận chiến đẫm máu hăng say bọn họ rốt cuộc cũng trốn thoát, cũng không biết có phải do trùng hợp hay không, đám người trốn ra được đều là những người trước kia đi theo phía sau Lê An An cùng thôn dân thôn Kiều Khẩu.

Mà lúc này, Âu Dương Dạ ngồi trên tường thành rốt cuộc thở dài một hơi, cuối cùng cũng hoàn thành việc Bạch Vi dặn dò, cũng thật không dễ dàng mà, giống như chọn đậu thối vậy!

Đám người Lộ Húc, Trần Phương chạy ra căn cứ vẫn còn đang nghi hoặc, lại đột nhiên thấy được Lê An An. Thấy cô ta, bọn họ mới an tâm xuống được, dù sao những người này căn bản không biết căn cứ xảy ra chuyện gì, chỉ là kích động tiến về phía Lê An An!

Thấy đội hữu trong tình trạng kiệt sức thế nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười với mình, Lê An An nở nụ cười, sau đó đưa bọn họ tới nơi Chử Kiều ẩn thân.

“Chừng đó đã đủ chưa? Ước chừng có hơn ba mươi người đấy? Hẳn là được rồi đúng không?” Lê An An vui sướng nhìn Chử Kiều đang buộc lại băng vải trên mặt, hỏi.

Chử Kiều ngẩng đầu, gương mặt chỉ lộ ra đôi đồng tử màu đỏ kia trông thật quỷ dị, giọng khàn khàn nói,

Đủ... Làm khó cô có thể tìm được nhiều người như vậy, yên tâm, rất nhanh tôi sẽ làm phẫu thuật cho cô!”

Vừa nghe hắn nói như vậy, trong mắt Lê An An tỏa ra ánh sáng lấp lánh, từ sau khi cô biết được dị năng có thể thông qua phẫu thuật kích phát ra, cô liền hoàn toàn nhớ thương. Mà Chử Kiều cũng muốn cô tìm một số người đến làm thí nghiệm trước, sau khi bảo đảm không có bất trắc sẽ giúp cô. Chỉ cần cô giống Cố Thời cùng Chử Kiều thức tỉnh ngũ hành, cô vẫn có cách đến nơi khác tiếp tục làm khách quý của cô. Loại người sắp hư thối Chử Kiều này, cô mới không có tâm tình ở cạnh hắn chịu khổ đâu, đừng tưởng rằng cô không biết người đàn ông này mỗi tối thịt trên người sẽ hư thối rồi lại lành, lành rồi lại hư thối, người không ra người quỷ không ra quỷ, cô liếc mắt một cái sẽ làm ác mộng, sao có thể vẫn luôn ở cạnh hắn chứ.

“An An, cô nói cái gì vậy? Cái gì đủ?” Trong lòng Trần Phương đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt, giọng nói đều có chút run run.

“Đương nhiên là đủ vật thí nghiệm á...” Lê An An xoay người lúm đồng tiền như hoa, một mùi hương kỳ lạ đột nhiên từ trên người cô ta phát ra, “Cũng chính là mọi người đấy, vốn trên đường đến căn cứ phương Bắc những người không lương thiện như các cô nên chịu hết khuất nhục chết đi, đáng tiếc Bạch Vi nhúng một tay, chỉ là bây giờ tác dụng lại lớn hơn nữa...”

“Cái gì...” Lời Trần Phương còn chưa nói hết, thôn dân thôn Kiều Khẩu giống như thấy quỷ không ngừng chạy ra bên ngoài, ngay cả bạn gái cũng không cần.

“Bỏ lại bạn hữu cũng rất không tốt đâu!” Mùi trên người Lê An An càng phát ra dày đặc, đám thôn dân kia còn chưa chạy tới cửa chân liền mềm nhũn té ngã xuống.

“Đừng giết chúng tôi, đừng giết chúng tôi, van cầu cô, tôi van cầu cô!” Đám đàn ông bắt đầu sôi nổi cầu xin, “Cô muốn chúng tôi làm gì chúng tôi làm cái gif, tahatj sự, lúc trước chẳng phải đã thương lượng xong rồi sao? Cô chuốc mê đám phụ nữ kia chúng tôi thượng, hủy đi trong sạch của bọn họ, chúng tôi thật sự muốn làm vậy, đáng tiếc đều do tiện nhân kia làm hỏng chuyện tốt của chúng ta, đều do cô ta, chúng tôi thật sự nghe lời cô, thật sự... Thả chúng tôi đi...”

Vừa nghe lời đám đàn ông kia nói, đám người Trần Phương mềm yếu nằm phía trước mặt đều đen, thiếu chút nữa nôn ra máu, thì ra... Thì ra đây mới là chân tướng... Thì ra bọn họ ngu như vậy... Thì ra...

Mà Trần Phương lại cẩn thận phát hiện Lâm Đóa kia thế nhưng không có ở đây. Nhớ rõ lúc trước Lâm Đóa là người duy nhất có ý tốt với Thiệu Bạch Vi, cho nên bọn họ vẫn luôn bài xích cô ấy, lần này cô ấy không trốn ra được, thậm chí có một vài người trong đội ngũ vui sướng khi người gặp họa, thầm than rốt cuộc bỏ ra được miếng dán trâu kia. Bây giờ xem ra rõ ràng là đối phương tránh được một kiếp, những người ngu ngốc bọn họ trái lại chui đầu vô lưới tìm chết, ha ha ha...”



Nhìn đám người trăm biểu tình, trong mắt Chử Kiều không có chút dao động, “Còn có một người đấy...”

Nghe hắn nói như vậy, Lê An An đột nhiên nhìn về phía Lộ Húc vẫn đứng không nhúc nhích, trong mắt lướt qua chút do dự.

“Tôi không thích xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...” Giọng Chử Kiều chợt lạnh xuống.

Ánh mắt Lê An An vừa động, nhìn về phía Lộ Húc, trong mắt của người đàn ông kia đều là bi thương, “An An anh...”

Nói còn chưa xong, người cũng đã ngất xỉu, một giọt nước mắt theo khóe mắt hắn rơi xuống, trong đó đều là hương vị chua xót...

“Được rồi chứ?” Lê An An cười xoay người, đúng lúc chống lại đồng tử đỏ đậm kia, cách quá gần, thiếu chút nữa dọa cô sợ tới mức thét chói tai.

Chử Kiều cũng đã đâm kim tiêm xuống động mạch của cô ta, thấy người phụ nữ ngã xuống, vô lực lôi kéo ống quần hắn, phát ra tiếng cười khàn khàn, “Ôi ôi, được rồi...”

Chờ đến một tháng sau đám người Bạch Vi cùng Cố Thời đến tìm cấm chế Bạch Vi hạ lên người Lê An An, thấy chính là một cảnh tượng ghê tởm cực kỳ.

Hai đôi nam nữ thở gấp, trong mắt bốn người đều là một mảnh trống rỗng, toàn thân đầy vết bẩn, trong phòng đầy mùi tanh cùng mùi máu. Mà một bên khác, chính là một đám xác chết cực kỳ thê thảm, trong mắt những người phụ nữ chảy ra máu, cái bụng có một lỗ hổng lớn như bị con gì cắn nát, cuống rốn rơi ra bên ngoài, như là có thứ gì đó khó tin từ bên trong đi ra, những người đàn ông như bị vật gì đó có ranh nanh bén nhọn ăn luôn nửa người, cực kỳ đáng sợ.

Bọn họ đi vào bên trong, Chử Kiều cả người bẩn thỉu cuốn đầy băng vải, đang đỡ đẻ một quái vật hư thối cả người từ trong bụng Trần Phương ra, quái vật kia đầy răng nanh, cắn một ngụm lên cổ tay Chử Kiều.

“Thành công, thành công... Ha ha ha, tôi rốt cuộc cũng thành công... Rốt cuộc là sinh ra mà không phải cắn nát bụng bò ra... Ha ha ha...” Chử Kiều cười như điên.

Thấy thế, ánh mắt Bạch Vi hung ác, giơ tay lên đánh linh khí hội tụ vào mắt trái của hắn, những quái vật bộ dáng kỳ quái ở phía sau cô lập tức như ngửi được mỹ vị gì đó, nhào mạnh về phía hắn, hung tợn cắn lên, lại không ít. Những quái vật này được Bạch Vi lấy từ những căn cứ thí nghiệm kia ra, vẫn còn giữ lại chút thần trí, nhưng trong đầu chỉ còn lại hai chữ báo thù.

Mà Chử Kiều cũng thật sự như hắn đã nói, tự lành không ngừng, mặc kệ bị cắn rách bao nhiêu miếng thịt, đều có thể lập tức khôi phục, trừ đôi mắt ra. Mà linh khí của Bạch Vi vẫn luôn quấn quanh trên người hắn hạn chế tất cả hành động của hắn, chỉ có thể vĩnh viễn bị cắn nuốt như vậy...

Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, quái vật nửa người nửa thú không ngừng chạy tới, dù sao trừ căn cứ số 7, còn có tám căn cứ thí nghiệm đấy...

Bạch Vi đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên một bàn tay đầy máu giữ lại góc quần của cô, Bạch Vi cúi đầu nhìn, hai mắt Trần Phương dường như không có tiêu cự nhìn tới, trên tay lại cnagf nắm chặt, trong mắt tràn đầy nước mắt máu, giọng yếu ớt nói, “Cầu xin cô... Giết tôi... Cầu xin... Giết... Cầu...”

Đúng lúc này, bụng Trần Phương lại có động tĩnh, một quái vật thế nhưng chủ động chui ra, Trần Phương nhất thời phát ra tiếng hét thảm một tiếng, tay cũng thả lỏng. Bạch Vi nhắm mắt, một đao cắt vỡ yết hầu của cô ta...

Nhìn bản thảo Chử Kiều để lại, hắn hẳn là biết rõ thương tích Bạch Vi gây cho mình, bởi vì toàn thân hắn đều trở nên thối rửa, tay chân dần dần vô lực, sau đó đầu óc hắn không còn cái gì khác, chỉ còn lại một thí nghiệm, một thí nghiệm cuối cùng, hắn nhất định phải hoàn thành.

Hắn tiêm thuốc giục tình, thuốc tiến hóa và đủ loại thuốc vào đám người Trần Phương, chỉ cần giao hợp, thai nhi trong cơ thể chỉ cần bảy ngày là có thể hoàn toàn trưởng thành. Đáng tiếc mấy nhóc kia không ngoan, mỗi lần đều là cắn nát bụng chui ra, sống không bao lâu liền chết đi, mà Trần Phương là một thí nghiệm khá thành công của hắn, có lẽ là có liên quan đến thể chất. Vốn hắn còn có một đôi vật thí nghiệm thành công hơn, nhưng bọn họ chạy thoát mất rồi...

Bạch Vi suy đoán không sai, một đôi chạy thoát kia chính là Lê An An cùng Lộ Húc.

Mà lúc này, tình huống hai người kia cũng không khác cho lắm. Trong một sơn động rách nát, Lê An An la đau sinh ra một quái vật, cô thật muốn điên rồi, đây là lần thứ bao nhiêu, cô thật sự không đếm được, cô sắp điên rồi, vì sao chỉ có cô vẫn còn duy trì lý trí, vì sao, vì sao...

Mà sau khi quái vật kia được sinh ra, Lộ Húc một bên mặt đã bị hư thối mặt không chút thay đổi cắt cuống rốn, lại đánh tiếp.

“Lộ Húc, Lộ Húc, van cầu anh... Em sai lầm rồi... A...” Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên miên, nhưng Chử Kiều đã lấy một lọ thuốc tự lành duy nhất pha loãng cho Lê An An cùng Lộ Húc uống vào, con đường của bọn họ còn rất dài...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook