Chương 10
Bồng Vũ
28/07/2014
Một năm sau.
Bởi vì các nhà hàng trong chuỗi nhà hàng của Trường Ấp một lần nữa cải cách không ngừng sửa cũ thành mới, khiến cho tập đoàn ẩm thực Mỹ Vị dưới áp lực gặp phải đối thủ mạnh đành phải từ bỏ việc phát triển ở Đài Loan, trong một năm ngắn ngủi liền chấm dứt việc buôn bán của chi nhánh ở Đài Loan, rút về Mỹ.
Đây là đề tài nóng nhất trong vài tuần lễ gần đây ở Đài Loan.
Đối với việc chủ tịch Trường Ấp của Kha Bá Ấp chuyển biến mọi người đều suy đoán trăm điều, bởi vì anh ngoại trừ sửa đổi hình tượng phóng túng không kềm chế được lúc trước, còn trong thời điểm Khang Chính Thời ngoài ý muốn bỏ mình trở lại Trường Ấp chủ trì đại cục, không chỉ bảo trì địa vị long đầu lão đại trong giới ẩm thực của Trường Ấp, còn vươn xúc tua ra nước ngoài, cũng tích cực triển khai một ít hạng mục đầu tư mới, trong vòng một năm tài sản của Trường Ấp liền tăng lên gấp đôi, khiến giới truyền thông và người cùng ngành phải rơi mắt kính.
Chẳng bao lâu sau, hoa hoa công tử Kha Bá Ấp lại trờ thành phần tử tinh anh xuất sắc nhất trong giới thương nhân.
Sự thay dổi của anh có thể nào không khiến người ta nghĩ mãi không ra lại tò mò không thôi chứ?
Là sức mạnh gì khiến lãng tử quay đầu?
Ngoại trừ bản thân Kha Bá Ấp, không ai biết chân tướng.
Từ khi Lãnh Quan biến mất, tuyết rơi ly kỳ đêm hôm đó được chuyên gia khí tượng coi là hiện tượng khác thường, khiến nhiều kẻ tự cho là có linh lực khác người liền mượn cơ hội đưa ra quan điểm cùng giải thích, lúc ấy còn từng cãi vã inh ỏi một thời gian. Nhưng sau khi qua chuyện, tất cả lại trở về bình thường, chỉ có Kha Bá Ấp trong lòng đau xót, anh trở nên có chút sợ lửa, thậm chí ghét lửa, chỉ vì lửa cướp đi Lãnh Quan anh yêu thương cùng Đạt Đạt sắp trở thành con anh.
Một năm nay, sở dĩ anh còn tỉnh táo tất cả đều là vì những lời Lãnh Quan nói trước khi biến mất, anh phải thay Lãnh Quan quản lý Trường Ấp, trong lòng anh, Trường Ấp đã sớm là của Lãnh Quan, đây là vĩ khoản cô muốn anh cho, nhưng anh còn chưa kịp thực hiện cô đã ra đi.
Cô đi nơi nào?
Không phát hiện thi thể, anh vĩnh viễn cũng không chết tâm, anh không ngừng hỏi thăm tin tức có liên quan đến câu lạc bộ linh lực, anh cơ hồ có thể khẳng định, chỉ cần tìm được câu lạc bộ linh lực, liền nhất định sẽ biết Lãnh Quan còn sống hay không.
Nhưng mà, hỏi tất cả mọi người, không ai có thể nói cho anh biết câu lạc bộ linh lực ở nơi nào. Anh tốn rất nhiều thời gian, sức lực, tiền tài, chỉ vì muốn tìm được chuyện có liên quan đến câu lạc bộ linh lực, nhưng một năm qua, một chút manh mối cũng không có. Anh vẫn thương tâm như trước, không có gì có thể vỗ về vết thương, chỉ có thể đem mọi tâm tư ném vào công việc, bởi vì chỉ có Trường Ấp là liên hệ duy nhất giữa anh cùng Lãnh Quan.
Đây là một loại tưởng niệm ghi lòng tạc dạ đến như thế nào a?
Hôm nay, tan tầm, anh về nhà, theo thói quen tìm xem tin tức về có câu lạc bộ linh lực do thám tử gửi về có gì mới hay không, nhưng không có fax, không có tư liệu, có nghĩa đêm nay anh lại mất ngủ để nhớ Lãnh Quan. Anh vùi mặt vào hai tay, mệt mỏi xoa xoa.
Quản gia gõ cửa phòng, lấy ra một tấm thiệp mời, nói với anh: “Thiếu gia, có một buổi bán hàng từ thiện sẽ tổ chức lúc bảy giờ tối, cậu muốn tham gia không?”
Hội bán hàng từ thiện? Anh ngẩng đầu, thở dài một hơi, “Đi xem cũng được.” Tìm chút việc làm mới không khiến anh luôn nghĩ đến chuyện đau lòng.
Quản gia lẳng lặng rời khỏi, ông cũng đoán được Kha Bá Ấp vì ai mà tiều tụy, chỉ là, ông cũng không biết làm sao mới có thể tìm Lãnh Quan vừa lạnh lùng vừa xinh đẹp kia trở về.
Kha Bá Ấp mặc âu phục vào, tài xế đã đợi ở gara, anh vẫy vẫy tay với anh ta, nói: “Tôi tự lái.” Ánh trăng d0êm nay thích hợp với người đàn ông cô đơn! Anh tự giễu.
Lái xe cung kính rút lui, anh lên xe, rời khỏi Kha gia, chạy ra đường quốc lộ.
Dọc theo đường đi, nỗi nhớ nhung không đè nén được lại khiến anh nghĩ đến những chuyện về Lãnh Quan khi hai người ở cùng nhau, khí chất lạnh lùng lại tuyệt mỹ của cô, linh lực đóng băng làm người ta sợ hãi, cùng đường cong mê người trong lòng anh...
Một năm, anh chết tiệt chẳng những quên không được sự lạnh lẽo cùng ấm áp của cô, ngược lại trong lòng càng khắc sâu hình bóng cô. Cô nhất định không chết! Anh nói với bản thân như thế, hơi thở của cô còn quanh quẩn bên cạnh anh, hương thơm lạnh lẽo thấm người kia là ấn ký trọn đời không phai mờ trong đầu anh, anh rất nhớ cô...
Lãnh Quan, em ở đâu? Câu lạc bộ linh lực lại ở đâu? Anh có thể dốc hết tài sản để mua một tin tức có liên quan đến Lãnh Quan, đây là hy vọng duy nhất cuộc đời này của anh, nhưng, nơi bán hy vọng kia đến tột cùng ở đâu?
Xe chuyển hướng theo đường đến hội bán hàng từ thiện, anh không tập trung lái xe, cảnh vật bốn phía có chút thay đổi, anh lại hoàn toàn không hay, đắm chìm trong u sầu nồng đậm, cho đến khi cuối con đường vốn không bị ngăn trở lại xuất hiện một tòa nhà kiểu châu u kiến trúc xinh đẹp, anh mới kinh ngạc cho xe đi chậm lại, dừng trước hai ánh đèn mờ nhạt. “Nơi này có căn nhà như vậy từ lúc nào thế?” Anh khó hiểu lẩm bẩm, sẽ không phải đi lầm đường chứ? Nhìn đồng hồ, anh đã có chút muộn, hội bán hàng từ thiện chắc đã bắt đầu, bởi vậy anh không nghĩ nhiều, lại xoay vô lăng, quyết định rời khỏi nơi này.
Nhưng anh vừa mới chuyển tay lái, một bóng dáng trẻ con đột nhiên xuất hiện trước xe, trong lòng anh cả kinh, vội vàng thắng lại, mở cửa xuống xe.
Bóng dáng kia mơ hồ không rõ, nhưng vô cùng giống Đạt Đạt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như u hồn lộ ra một nụ cười kỳ lạ.
“Đạt Đạt?” Anh chớp chớp mắr, sợ là mình nhìn nhầm.
Thân hình đứa bé kia trở nên trong suốt, không nói gì, xoay người biến mất ngay cửa tòa nhà kia. Nó dẫn đường sao?
Kha Bá Ấp ngây ngốc một lúc lâu, mới chậm rãi đi vào.
Trong sân đầy hoa cỏ, cho dù trong đêm tối vẫn tỏa ra mùi thơm tự nhiên.
Anh đi dọc theo con đường rải sỏi đến trước nhà, do dự không biết có nên xâm nhập nơi xa lạ này hay không, cửa bỗng nhiên tự động mở ra, mùi rượu nguyên chất cùng mùi cà phê xông vào mũi, tiếp đó, một người đàn ông trung niên đeo kính gọng tròn dùng giọng trầm thấp nói: “Hoan nghênh quang lâm câu lạc bộ linh lực.”
Câu lạc bộ linh lực? Kha Bá Ấp choáng váng.
Nơi này chính là câu lạc bộ linh lực?
Là... mơ sao?
Anh đứng trước cửa, quản lý cười đi đến trước mặt anh, nghiêng đầu nói: “Mời vào.”
“Nơi này... câu lạc bộ linh lực?” Giọng anh vì kinh hỉ mà phát run.
“Đúng vậy.” Quản lý gật gật đầu.
“Thật sự... Là thật sao?” Nơi thần bí một năm nay đau khổ tìm kiếm cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt, bảo anh làm sao có thể không ngạc nhiên nghi ngờ?
“Là thật, chúng tôi biết anh tìm đã lâu, vào quán bar uống ly rượu đi!” Quản lý dẫn anh vào.
Trang trí hoàn toàn theo kiểu Anh quốc, toàn bộ không gian sơn màu nâu, cho người ta một loại cảm giác ấm áp và chắc chắn, ung dung mà tự nhiên, Kha Bá Ấp trong hoảng hốt ngã ngồi trên sô pha.
Một cô gái có dáng vẻ phục vụ đạt một ly rượu trên bàn thủy tinh trước mặt anh.
Anh mất rất nhiều thời gian mới kêu được hồn phách đi lạc của mình quay về.
“Lãnh Quan đâu? Cô ấy là hội viên của các người, đúng không? Cô ấy còn sống không?” Anh bỗng đứng lên, bắt lấy ống tay áo quản lý, kích động hỏi.
“Bình tĩnh một chút, Kha tiên sinh.” Quản lý vẫn duy trì vẻ bình tĩnh cùng ôn hòa vốn có của mình.
“Ông... biết tôi?” Anh lui về sau từng bước, cảm thấy cho tới bây giờ tất cả đều có vẻ rất không tầm thường. “Đương nhiên, chúng tôi nhớ rõ từng người khách, huống hồ anh còn thiếu câu lạc bộ một ít phí dụng.”
“Đúng vậy, tôi còn chưa thanh toán tiền, nhưng đây là tôi thiếu Lãnh Quan, tôi muốn cô ấy tự mình đến thu!” Anh la nhỏ. “Anh chỉ cần đưa tôi một trăm vạn đài tệ, về phần vĩ khoản, là anh cùng hội viên chúng tôi giao dịch, không liên quan đến tôi.” “Nói cho tôi biết, Lãnh Quan còn sống không? Tôi muốn gặp cô ấy! Cho tôi gặp cô ấy!” Anh khàn giọng nói.
“Anh phải biết, nơi này là nơi bán hy vọng, chúng tôi không nhận yêu cầu đơn thuần hoặc uy hiếp.” Quản lý thản nhiên nói.
“Hy vọng... Đúng vậy, các người bán hy vọng! Tôi có thể mua hy vọng không?” Tinh thần anh chấn động.
“Đương nhiên.”
“Tôi muốn...”
“Đợi chút, trước hết để tôi nói cho anh một ít quy tắc.”
“Quy tắc?” Anh sửng sốt.
“Đúng vậy. Thứ nhất, chúng tôi tuy rằng có thể giúp anh đạt thành các loại nhiệm vụ, nhưng không cách nào làm cho một người chết đi sống lại, cho nên chúng tôi không tiếp loại nhiệm vụ này. Thứ hai, một lần chỉ có thể mua một hy vọng. Thứ ba, sau khi công việc hoàn thành, chúng tôi có quyền lấy đi một thứ gì đó của anh làm vĩ khoản, mà anh không thể có dị nghị gì, nếu làm trái với quy tắc, không chỉ tịch thu toàn bộ phí dụng, anh còn phải trả một giá đắt đến không thể tưởng tượng.”
Kha Bá Ấp vừa nghe đến điều kiện thứ nhất, tâm liền rơi vào đáy cốc.
Câu lạc bộ linh lực không thể làm người chết sống lại? Nếu Lãnh Quan thật sự đã chết...
“Hiện tại, anh muốn mua hy vọng gì?” Quản lý nhìn anh.
“Tôi... Tôi có thể xem danh sách hội viên trước hay không?” Anh linh cơ vừa động.
“Chỉ sợ không được, trước tiên là nói hy vọng, rồi chọn hội viên, đây là lệ thường của chúng tôi.”
“Vậy... hy vọng của tôi là... tôi muốn Lãnh Quan trở thành vợ tôi!” Mặc kệ chết sống, anh đều phải gặp cô một lần. Quản lý lẳng lặng nhìn anh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó dò.
“Hy vọng của anh rất đặc biệt, Kha tiên sinh, có thể phí dụng phải trả vô cùng lớn.”
“Vì đạt được hy vọng này, muốn mạng tôi cũng không sao cả.” Anh kiên nghị nói.
“Được rồi, vậy mời anh chọn lựa hội viên hoàn thành hy vọng của mình.” Quản lý lấy một cái máy tính, đưa ra danh sách hội viên.
Kha Bá Ấp khẩn trương tìm tên Lãnh Quan trên màn hình, nhưng, trên đó lại chỉ có bốn danh hiệu.
‘Tia Chớp’, ‘Truy Mộng’, ‘Thần Toán’ cùng ‘Ngân Tuyết’...
Ngân Tuyết?
Anh cơ hồ không nghĩ nhiều, vươn tay liền ấn xuống ‘Ngân Tuyết’, danh hiệu này làm cho anh liên tưởng đến Lãnh Quan, mặc kệ có phải là cô hay không, anh đành cược một phen.
“Về phần phí dụng xin anh bàn với hội viên đã chọn, mời đến phòng nghỉ chờ một chút.” Quản lí nói xong dẫn anh vào một gian phòng thoải mái.
Kha Bá Ấp phát hiện mình tựa như tội phạm đang đợi phán xét, khẩn trương chờ hình phạt, anh biết, người sắp xuất hiện sẽ quyết định sau này anh sống trong địa ngục hay là thiên đường.
Ông trời! Van cầu người, cho tôi gặp Lãnh Quan... trong lòng anh khấn thầm.
Cửa mở ra! Anh bỗng nhiên quay đầu, cùng người vừa tới bốn mắt giao nhau, máu anh chẳng những không bị cái nhìn chăm chú của cô làm đông lạnh, ngược lại càng chạy dồn lên.
“Lãnh Quan!” Quá vui mừng làm anh há hốc mồm, chỉ có thể ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt làm anh nhớ nhung suốt một năm. Cô không chết! Cô không chết! Cô không chết! Trong đầu anh xuất hiện lặp đi lặp lại ba chữ này.
Lãnh Quan không cười, trên gương mặt trầm tĩnh của cô thậm chí nhìn không ra chút ấm áp nào, cô chậm rãi đến gần anh, cứng ngắc nói: “Hy vọng của anh rất kỳ lạ, Kha tiên sinh.”
“Sẽ sao?” Anh nhịn xuống xúc động muốn bước lên ôm cô. Cô vẫn thanh lệ như trước, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, trên người vẫn là áo lông đen cao cổ cùng quần bụi, tóc ngắn mỏng gắn trên khuôn mặt tinh tế của cô, đẹp khiến lòng anh say. “Đây với tôi mà nói là một đề tài khó.” Cô nhìn anh, cố ý không mang theo tình cảm.
“Hội viên câu lạc bộ linh lực không phải không sợ đề tài khó sao?” Anh nhạy bén hỏi lại.
“Gả cho anh tương đương rời khỏi câu lạc bộ, anh có bao nhiêu phí dụng mua được hy vọng rất tốt như vậy?” Sâu trong đáy mắt cô có ánh sáng kỳ lạ.
“Tùy em lên tiếng.” Anh bước về phía trước, đã sớm biết sự rung động dưới lớp băng của cô.
“Anh thanh toán vĩ khoản lần trước anh nợ tôi đã.” Cô âm thầm thở ra.
“Anh đã chuẩn bị tốt, xí nghiệp Trường Ấp là của em, nó hiện tại là đế quốc mỹ thực.” Anh không bỏ qua mỗi một biểu tình rất nhỏ trên mặt cô.
“Tôi biết, anh biểu hiện rất khá.” Cô sao lại không biết cố gắng một năm nay của anh chứ?
“Cám ơn.”
“Như vậy, giờ thì lấy phí dụng lần này trước.” Ánh mắt cô nhu hòa.
“Nói đi!” Anh lại tới gần cô một chút.
“Tôi muốn... tim anh!” Cô vươn ngón trỏ điểm vào ngực anh.
“Nó sớm là của em!” Anh nói xong gắt gao ôm cô, rốt cuộc nhịn không được, cúi đầu tìm miệng cô, hôn cánh môi lạnh ấm giao hòa của cô.
Lãnh Quan! Lãnh Quan! Trong lòng anh gọi cô, không bao giờ nguyện buông cô ra nữa.
Lãnh Quan nhắm mắt, khóe mắt chảy ra một giọt lệ lấp lánh, ở đây an dưỡng một năm, cô cũng đang chờ đợi giờ khắc này. Hai người tưởng niệm nhau triền miên hôn để vuốt ve đau đớn vì chia lìa. Lãnh Quan vươn tay ôm cổ Kha Bá Ấp, dỡ xuống mặt nạ lạnh lùng, cô vì người mình yêu, từ giờ trở đi, cô không còn là Ngân Tuyết lạnh lùng, cô bỏ đi tư cách hội viên câu lạc bộ linh lực.
“Gả cho anh! Vĩnh viễn đừng rời khỏi anh!” Anh đem đầu cô ấn vào lồng ngực từng tan nát.
“Hội viên câu lạc bộ linh lực một khi tiếp nhận nhiệm vụ, sẽ dùng hết khả năng, cho nên em đã là người của anh.” Miệng cô cong lên một nụ cười hạnh phúc.
“Thật tốt quá!” Lòng anh rốt cục cũng nguyên vẹn trở lại rồi.
“Nhưng... em còn chưa nói vĩ khoản em muốn.” Cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Vĩ khoản?” Lòng anh lại không yên. Vĩ khoản cô muốn sẽ là gì?
“Anh khẩn trương?” Cô cười trêu.
“Không, chỉ cần em nói ra, anh liền làm được.” Kiên định trong mắt anh khiến người ta ái mộ.
Người đàn ông này... Mới một năm, càng chín chắn càng quyến rũ! Trong lòng cô thở dài.
“Em muốn anh cho em... con, một đứa con giống Đạt Đạt.” Cô chậm rãi nói.
Ngọn lửa trong mắt anh nhún nhảy, nhướng mi, cười nhẹ nói: “Về phần vĩ khoản... Còn phải nhờ em phối hợp mới được, bà xã!”
Anh nói xong liền nồng nhiệt hôn cô, dùng hành động thực tế chứng minh tình yêu của anh đối với cô.
Anh không chỉ cho cô một đứa con mà thôi!
Góc phòng, khuôn mặt tươi cười như thiên sứ của Đạt Đạt lại xuất hiện, nó đắc ý nói với một đống tiểu tinh linh chờ đầu thai bên cạnh nó: “Nhìn xem đây là ba cùng mẹ tương lai của tôi đó, tôi phải nhanh chuẩn bị báo danh, hẹn gặp lại.” Ai nói ái thần dễ làm? Vì gán ghép nam nữ này, một nhà ba người bọn họ cùng chấp hành ‘nhiệm vụ cứu yêu’ cũng không phải là chuyện khó khăn bình thường đâu.
Nhưng mà, vất vả cuối cùng cũng có cái giá của nó, Cupid như nó đã có thể an tâm chờ đến sang năm.
Kết thúc
Quản lý xóa bỏ danh hiệu ‘Ngân Tuyết’ trên máy tính của câu lạc bộ linh lực, hơn nữa ở phía cuối ‘nhiệm vụ cứu yêu’ đánh ký hiệu kết án, tư liệu có liên quan Lãnh Quan liền từ hồ sơ hoàn toàn biến mất, câu lạc bộ không còn hội viên ‘Ngân Tuyết’ này.
“Vì sao lại đáp ứng cho cô ấy rời đi? Khi kết hôn cũng có thể tiếp tục ở lại a! Lôi Xiết lấy vợ cũng còn đi làm nhiệm vụ mà?” Tước Lợi Nhi vừa khóc vừa nói, tham gia hôn lễ Lãnh Quan xong, nước mắt cô không ngừng qua.
“Đây là số mệnh của cô ấy, duyên phận của cô ấy cùng chúng ta dừng ở đây.” Quản lý vẫn thảnh thơi pha rượu. “Trong tuyết lớn ông triệu hồi cô ấy, lại cẩn thận chữa cho cô ấy, tôi còn nghĩ ông còn muốn cô ấy ở lại, ai biết ông liền như vậy đuổi cô ấy đi...”
“Quản lý không có đuổi cô ấy đi, em không thấy Lãnh Quan trong lúc dưỡng thương vẫn đầy tâm sự sao? Là chính cô ấy quyết định phải đi.” Lôi Xiết kỳ thật cũng không nghĩ tới sau khi anh đi du lịch trở về lại mất đi một người đồng bọn tốt.
“Nhưng hiện tại thiếu một hội viên, thật kỳ quái!” Cô lau lau mũi, khóc thút thít nói.
“Đi một người, sẽ lại đến một người.” Quản lý nói.
“Sẽ lại đến một người? Ai?”
“Đến sẽ biết.” Huyễn Dạ Thần Hành xen miệng nói.
“Vạn nhất người đến cùng mọi người cá tính không hợp thì làm sao bây giờ?” Cô kêu lên.
“Như vậy không phải càng náo nhiệt? Lãnh Quan cá tính là không ầm ỹ nổi, nếu người đến hoạt bát một chút, không khí có thể sẽ rất tốt.” Huyễn Dạ Thần Hành lạc quan nói.
“Đàn ông các người là đồ vô tâm vô phế!” Cô trách mắng.
“Bọn anh không muốn Lãnh Quan khó xử, cô ấy có quyền theo đuổi hạnh phúc, em không bỏ được cô ấy như vậy, cô ấy sẽ khổ sở.” Huyễn Dạ Thần Hành giải thích.
“Cũng không phải không thể gặp lại, em khóc không dứt như vậy không thấy mệt à?” Lôi Xiết khẽ gắt một tiếng. “Kết quả em vẫn không tính chuẩn, loại kết quả này căn bản đã ngoài ý liệu của em.” Tước Lợi Nhi suy sụp cảm khái. “Cho nên anh nói, bằng mấy lá bài làm sao có thể nhìn ra tương lai một người chứ?” Huyễn Dạ Thần Hành không quên chế nhạo cô. “Quên đi, em không bao giờ chơi trò này nữa!” Cô phùng má, gom đống bài lại. “Thật sự bỏ à? Em không định tính xem kế tiếp ai sẽ bị ái thần chọn sao?” Huyễn Dạ Thần Hành cười hỏi.
“Dù sao tuyệt đối không phải là em.” Cô tức giận nói.
“Khó nói a, biết đâu em sẽ bị tai tinh vào đầu.” Lôi Xiết lạnh lùng cười.
“Đừng nói lung tung, sẽ không có đâu!” Cô phản bác.
“Đúng rồi, Tước Lợi Nhi, ở nhiệm vụ cứu yêu cô vi phạm một lần, trừ năm mươi vạn.” Quản lý đột nhiên nói những lời này. “Cái gì?” Cô khiếp sợ quay đầu nhìn quản lý. Lão trung niên âm hiểm này quả nhiên đã biết!
“Lần sau dám vào hồ sơ của tôi, sẽ không trừ nhiêu đây thôi đâu.” Quản lý cười cảnh cáo.
“A! Ác vận bắt đầu! Bắt đầu! Tước Lợi Nhi, nói không chừng hội viên sắp đến sẽ là thiên địch của em nha!” Huyễn Dạ Thần Hành hù dọa cô.
Này... Đây là cái gì cùng cái gì a? Cô đột nhiên lạnh sống lưng, có dự cảm không tốt lắm.
Tai tinh vào đầu?
Sẽ không! Hẳn là sẽ không! Có lẽ sẽ không...
Ba người đàn ông nhìn cô hé ra khuôn mặt đau khổ, tất cả đều bật cười, cô trừng bọn họ, tức giận làm mặt quỷ. Aiz! Thiếu Lãnh Quan, cô ở câu lạc bộ thật đúng là sức yếu thế cô a! Ai sẽ đến tiếp nhận chỗ của Lãnh Quan trở thành hội viên thứ tư đây? Cô cũng thật tò mò.
Đêm nay, câu lạc bộ linh lực đóng cửa trước thời gian, cám ơn quang lâm, lần sau gặp lại.
Bởi vì các nhà hàng trong chuỗi nhà hàng của Trường Ấp một lần nữa cải cách không ngừng sửa cũ thành mới, khiến cho tập đoàn ẩm thực Mỹ Vị dưới áp lực gặp phải đối thủ mạnh đành phải từ bỏ việc phát triển ở Đài Loan, trong một năm ngắn ngủi liền chấm dứt việc buôn bán của chi nhánh ở Đài Loan, rút về Mỹ.
Đây là đề tài nóng nhất trong vài tuần lễ gần đây ở Đài Loan.
Đối với việc chủ tịch Trường Ấp của Kha Bá Ấp chuyển biến mọi người đều suy đoán trăm điều, bởi vì anh ngoại trừ sửa đổi hình tượng phóng túng không kềm chế được lúc trước, còn trong thời điểm Khang Chính Thời ngoài ý muốn bỏ mình trở lại Trường Ấp chủ trì đại cục, không chỉ bảo trì địa vị long đầu lão đại trong giới ẩm thực của Trường Ấp, còn vươn xúc tua ra nước ngoài, cũng tích cực triển khai một ít hạng mục đầu tư mới, trong vòng một năm tài sản của Trường Ấp liền tăng lên gấp đôi, khiến giới truyền thông và người cùng ngành phải rơi mắt kính.
Chẳng bao lâu sau, hoa hoa công tử Kha Bá Ấp lại trờ thành phần tử tinh anh xuất sắc nhất trong giới thương nhân.
Sự thay dổi của anh có thể nào không khiến người ta nghĩ mãi không ra lại tò mò không thôi chứ?
Là sức mạnh gì khiến lãng tử quay đầu?
Ngoại trừ bản thân Kha Bá Ấp, không ai biết chân tướng.
Từ khi Lãnh Quan biến mất, tuyết rơi ly kỳ đêm hôm đó được chuyên gia khí tượng coi là hiện tượng khác thường, khiến nhiều kẻ tự cho là có linh lực khác người liền mượn cơ hội đưa ra quan điểm cùng giải thích, lúc ấy còn từng cãi vã inh ỏi một thời gian. Nhưng sau khi qua chuyện, tất cả lại trở về bình thường, chỉ có Kha Bá Ấp trong lòng đau xót, anh trở nên có chút sợ lửa, thậm chí ghét lửa, chỉ vì lửa cướp đi Lãnh Quan anh yêu thương cùng Đạt Đạt sắp trở thành con anh.
Một năm nay, sở dĩ anh còn tỉnh táo tất cả đều là vì những lời Lãnh Quan nói trước khi biến mất, anh phải thay Lãnh Quan quản lý Trường Ấp, trong lòng anh, Trường Ấp đã sớm là của Lãnh Quan, đây là vĩ khoản cô muốn anh cho, nhưng anh còn chưa kịp thực hiện cô đã ra đi.
Cô đi nơi nào?
Không phát hiện thi thể, anh vĩnh viễn cũng không chết tâm, anh không ngừng hỏi thăm tin tức có liên quan đến câu lạc bộ linh lực, anh cơ hồ có thể khẳng định, chỉ cần tìm được câu lạc bộ linh lực, liền nhất định sẽ biết Lãnh Quan còn sống hay không.
Nhưng mà, hỏi tất cả mọi người, không ai có thể nói cho anh biết câu lạc bộ linh lực ở nơi nào. Anh tốn rất nhiều thời gian, sức lực, tiền tài, chỉ vì muốn tìm được chuyện có liên quan đến câu lạc bộ linh lực, nhưng một năm qua, một chút manh mối cũng không có. Anh vẫn thương tâm như trước, không có gì có thể vỗ về vết thương, chỉ có thể đem mọi tâm tư ném vào công việc, bởi vì chỉ có Trường Ấp là liên hệ duy nhất giữa anh cùng Lãnh Quan.
Đây là một loại tưởng niệm ghi lòng tạc dạ đến như thế nào a?
Hôm nay, tan tầm, anh về nhà, theo thói quen tìm xem tin tức về có câu lạc bộ linh lực do thám tử gửi về có gì mới hay không, nhưng không có fax, không có tư liệu, có nghĩa đêm nay anh lại mất ngủ để nhớ Lãnh Quan. Anh vùi mặt vào hai tay, mệt mỏi xoa xoa.
Quản gia gõ cửa phòng, lấy ra một tấm thiệp mời, nói với anh: “Thiếu gia, có một buổi bán hàng từ thiện sẽ tổ chức lúc bảy giờ tối, cậu muốn tham gia không?”
Hội bán hàng từ thiện? Anh ngẩng đầu, thở dài một hơi, “Đi xem cũng được.” Tìm chút việc làm mới không khiến anh luôn nghĩ đến chuyện đau lòng.
Quản gia lẳng lặng rời khỏi, ông cũng đoán được Kha Bá Ấp vì ai mà tiều tụy, chỉ là, ông cũng không biết làm sao mới có thể tìm Lãnh Quan vừa lạnh lùng vừa xinh đẹp kia trở về.
Kha Bá Ấp mặc âu phục vào, tài xế đã đợi ở gara, anh vẫy vẫy tay với anh ta, nói: “Tôi tự lái.” Ánh trăng d0êm nay thích hợp với người đàn ông cô đơn! Anh tự giễu.
Lái xe cung kính rút lui, anh lên xe, rời khỏi Kha gia, chạy ra đường quốc lộ.
Dọc theo đường đi, nỗi nhớ nhung không đè nén được lại khiến anh nghĩ đến những chuyện về Lãnh Quan khi hai người ở cùng nhau, khí chất lạnh lùng lại tuyệt mỹ của cô, linh lực đóng băng làm người ta sợ hãi, cùng đường cong mê người trong lòng anh...
Một năm, anh chết tiệt chẳng những quên không được sự lạnh lẽo cùng ấm áp của cô, ngược lại trong lòng càng khắc sâu hình bóng cô. Cô nhất định không chết! Anh nói với bản thân như thế, hơi thở của cô còn quanh quẩn bên cạnh anh, hương thơm lạnh lẽo thấm người kia là ấn ký trọn đời không phai mờ trong đầu anh, anh rất nhớ cô...
Lãnh Quan, em ở đâu? Câu lạc bộ linh lực lại ở đâu? Anh có thể dốc hết tài sản để mua một tin tức có liên quan đến Lãnh Quan, đây là hy vọng duy nhất cuộc đời này của anh, nhưng, nơi bán hy vọng kia đến tột cùng ở đâu?
Xe chuyển hướng theo đường đến hội bán hàng từ thiện, anh không tập trung lái xe, cảnh vật bốn phía có chút thay đổi, anh lại hoàn toàn không hay, đắm chìm trong u sầu nồng đậm, cho đến khi cuối con đường vốn không bị ngăn trở lại xuất hiện một tòa nhà kiểu châu u kiến trúc xinh đẹp, anh mới kinh ngạc cho xe đi chậm lại, dừng trước hai ánh đèn mờ nhạt. “Nơi này có căn nhà như vậy từ lúc nào thế?” Anh khó hiểu lẩm bẩm, sẽ không phải đi lầm đường chứ? Nhìn đồng hồ, anh đã có chút muộn, hội bán hàng từ thiện chắc đã bắt đầu, bởi vậy anh không nghĩ nhiều, lại xoay vô lăng, quyết định rời khỏi nơi này.
Nhưng anh vừa mới chuyển tay lái, một bóng dáng trẻ con đột nhiên xuất hiện trước xe, trong lòng anh cả kinh, vội vàng thắng lại, mở cửa xuống xe.
Bóng dáng kia mơ hồ không rõ, nhưng vô cùng giống Đạt Đạt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như u hồn lộ ra một nụ cười kỳ lạ.
“Đạt Đạt?” Anh chớp chớp mắr, sợ là mình nhìn nhầm.
Thân hình đứa bé kia trở nên trong suốt, không nói gì, xoay người biến mất ngay cửa tòa nhà kia. Nó dẫn đường sao?
Kha Bá Ấp ngây ngốc một lúc lâu, mới chậm rãi đi vào.
Trong sân đầy hoa cỏ, cho dù trong đêm tối vẫn tỏa ra mùi thơm tự nhiên.
Anh đi dọc theo con đường rải sỏi đến trước nhà, do dự không biết có nên xâm nhập nơi xa lạ này hay không, cửa bỗng nhiên tự động mở ra, mùi rượu nguyên chất cùng mùi cà phê xông vào mũi, tiếp đó, một người đàn ông trung niên đeo kính gọng tròn dùng giọng trầm thấp nói: “Hoan nghênh quang lâm câu lạc bộ linh lực.”
Câu lạc bộ linh lực? Kha Bá Ấp choáng váng.
Nơi này chính là câu lạc bộ linh lực?
Là... mơ sao?
Anh đứng trước cửa, quản lý cười đi đến trước mặt anh, nghiêng đầu nói: “Mời vào.”
“Nơi này... câu lạc bộ linh lực?” Giọng anh vì kinh hỉ mà phát run.
“Đúng vậy.” Quản lý gật gật đầu.
“Thật sự... Là thật sao?” Nơi thần bí một năm nay đau khổ tìm kiếm cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt, bảo anh làm sao có thể không ngạc nhiên nghi ngờ?
“Là thật, chúng tôi biết anh tìm đã lâu, vào quán bar uống ly rượu đi!” Quản lý dẫn anh vào.
Trang trí hoàn toàn theo kiểu Anh quốc, toàn bộ không gian sơn màu nâu, cho người ta một loại cảm giác ấm áp và chắc chắn, ung dung mà tự nhiên, Kha Bá Ấp trong hoảng hốt ngã ngồi trên sô pha.
Một cô gái có dáng vẻ phục vụ đạt một ly rượu trên bàn thủy tinh trước mặt anh.
Anh mất rất nhiều thời gian mới kêu được hồn phách đi lạc của mình quay về.
“Lãnh Quan đâu? Cô ấy là hội viên của các người, đúng không? Cô ấy còn sống không?” Anh bỗng đứng lên, bắt lấy ống tay áo quản lý, kích động hỏi.
“Bình tĩnh một chút, Kha tiên sinh.” Quản lý vẫn duy trì vẻ bình tĩnh cùng ôn hòa vốn có của mình.
“Ông... biết tôi?” Anh lui về sau từng bước, cảm thấy cho tới bây giờ tất cả đều có vẻ rất không tầm thường. “Đương nhiên, chúng tôi nhớ rõ từng người khách, huống hồ anh còn thiếu câu lạc bộ một ít phí dụng.”
“Đúng vậy, tôi còn chưa thanh toán tiền, nhưng đây là tôi thiếu Lãnh Quan, tôi muốn cô ấy tự mình đến thu!” Anh la nhỏ. “Anh chỉ cần đưa tôi một trăm vạn đài tệ, về phần vĩ khoản, là anh cùng hội viên chúng tôi giao dịch, không liên quan đến tôi.” “Nói cho tôi biết, Lãnh Quan còn sống không? Tôi muốn gặp cô ấy! Cho tôi gặp cô ấy!” Anh khàn giọng nói.
“Anh phải biết, nơi này là nơi bán hy vọng, chúng tôi không nhận yêu cầu đơn thuần hoặc uy hiếp.” Quản lý thản nhiên nói.
“Hy vọng... Đúng vậy, các người bán hy vọng! Tôi có thể mua hy vọng không?” Tinh thần anh chấn động.
“Đương nhiên.”
“Tôi muốn...”
“Đợi chút, trước hết để tôi nói cho anh một ít quy tắc.”
“Quy tắc?” Anh sửng sốt.
“Đúng vậy. Thứ nhất, chúng tôi tuy rằng có thể giúp anh đạt thành các loại nhiệm vụ, nhưng không cách nào làm cho một người chết đi sống lại, cho nên chúng tôi không tiếp loại nhiệm vụ này. Thứ hai, một lần chỉ có thể mua một hy vọng. Thứ ba, sau khi công việc hoàn thành, chúng tôi có quyền lấy đi một thứ gì đó của anh làm vĩ khoản, mà anh không thể có dị nghị gì, nếu làm trái với quy tắc, không chỉ tịch thu toàn bộ phí dụng, anh còn phải trả một giá đắt đến không thể tưởng tượng.”
Kha Bá Ấp vừa nghe đến điều kiện thứ nhất, tâm liền rơi vào đáy cốc.
Câu lạc bộ linh lực không thể làm người chết sống lại? Nếu Lãnh Quan thật sự đã chết...
“Hiện tại, anh muốn mua hy vọng gì?” Quản lý nhìn anh.
“Tôi... Tôi có thể xem danh sách hội viên trước hay không?” Anh linh cơ vừa động.
“Chỉ sợ không được, trước tiên là nói hy vọng, rồi chọn hội viên, đây là lệ thường của chúng tôi.”
“Vậy... hy vọng của tôi là... tôi muốn Lãnh Quan trở thành vợ tôi!” Mặc kệ chết sống, anh đều phải gặp cô một lần. Quản lý lẳng lặng nhìn anh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó dò.
“Hy vọng của anh rất đặc biệt, Kha tiên sinh, có thể phí dụng phải trả vô cùng lớn.”
“Vì đạt được hy vọng này, muốn mạng tôi cũng không sao cả.” Anh kiên nghị nói.
“Được rồi, vậy mời anh chọn lựa hội viên hoàn thành hy vọng của mình.” Quản lý lấy một cái máy tính, đưa ra danh sách hội viên.
Kha Bá Ấp khẩn trương tìm tên Lãnh Quan trên màn hình, nhưng, trên đó lại chỉ có bốn danh hiệu.
‘Tia Chớp’, ‘Truy Mộng’, ‘Thần Toán’ cùng ‘Ngân Tuyết’...
Ngân Tuyết?
Anh cơ hồ không nghĩ nhiều, vươn tay liền ấn xuống ‘Ngân Tuyết’, danh hiệu này làm cho anh liên tưởng đến Lãnh Quan, mặc kệ có phải là cô hay không, anh đành cược một phen.
“Về phần phí dụng xin anh bàn với hội viên đã chọn, mời đến phòng nghỉ chờ một chút.” Quản lí nói xong dẫn anh vào một gian phòng thoải mái.
Kha Bá Ấp phát hiện mình tựa như tội phạm đang đợi phán xét, khẩn trương chờ hình phạt, anh biết, người sắp xuất hiện sẽ quyết định sau này anh sống trong địa ngục hay là thiên đường.
Ông trời! Van cầu người, cho tôi gặp Lãnh Quan... trong lòng anh khấn thầm.
Cửa mở ra! Anh bỗng nhiên quay đầu, cùng người vừa tới bốn mắt giao nhau, máu anh chẳng những không bị cái nhìn chăm chú của cô làm đông lạnh, ngược lại càng chạy dồn lên.
“Lãnh Quan!” Quá vui mừng làm anh há hốc mồm, chỉ có thể ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt làm anh nhớ nhung suốt một năm. Cô không chết! Cô không chết! Cô không chết! Trong đầu anh xuất hiện lặp đi lặp lại ba chữ này.
Lãnh Quan không cười, trên gương mặt trầm tĩnh của cô thậm chí nhìn không ra chút ấm áp nào, cô chậm rãi đến gần anh, cứng ngắc nói: “Hy vọng của anh rất kỳ lạ, Kha tiên sinh.”
“Sẽ sao?” Anh nhịn xuống xúc động muốn bước lên ôm cô. Cô vẫn thanh lệ như trước, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, trên người vẫn là áo lông đen cao cổ cùng quần bụi, tóc ngắn mỏng gắn trên khuôn mặt tinh tế của cô, đẹp khiến lòng anh say. “Đây với tôi mà nói là một đề tài khó.” Cô nhìn anh, cố ý không mang theo tình cảm.
“Hội viên câu lạc bộ linh lực không phải không sợ đề tài khó sao?” Anh nhạy bén hỏi lại.
“Gả cho anh tương đương rời khỏi câu lạc bộ, anh có bao nhiêu phí dụng mua được hy vọng rất tốt như vậy?” Sâu trong đáy mắt cô có ánh sáng kỳ lạ.
“Tùy em lên tiếng.” Anh bước về phía trước, đã sớm biết sự rung động dưới lớp băng của cô.
“Anh thanh toán vĩ khoản lần trước anh nợ tôi đã.” Cô âm thầm thở ra.
“Anh đã chuẩn bị tốt, xí nghiệp Trường Ấp là của em, nó hiện tại là đế quốc mỹ thực.” Anh không bỏ qua mỗi một biểu tình rất nhỏ trên mặt cô.
“Tôi biết, anh biểu hiện rất khá.” Cô sao lại không biết cố gắng một năm nay của anh chứ?
“Cám ơn.”
“Như vậy, giờ thì lấy phí dụng lần này trước.” Ánh mắt cô nhu hòa.
“Nói đi!” Anh lại tới gần cô một chút.
“Tôi muốn... tim anh!” Cô vươn ngón trỏ điểm vào ngực anh.
“Nó sớm là của em!” Anh nói xong gắt gao ôm cô, rốt cuộc nhịn không được, cúi đầu tìm miệng cô, hôn cánh môi lạnh ấm giao hòa của cô.
Lãnh Quan! Lãnh Quan! Trong lòng anh gọi cô, không bao giờ nguyện buông cô ra nữa.
Lãnh Quan nhắm mắt, khóe mắt chảy ra một giọt lệ lấp lánh, ở đây an dưỡng một năm, cô cũng đang chờ đợi giờ khắc này. Hai người tưởng niệm nhau triền miên hôn để vuốt ve đau đớn vì chia lìa. Lãnh Quan vươn tay ôm cổ Kha Bá Ấp, dỡ xuống mặt nạ lạnh lùng, cô vì người mình yêu, từ giờ trở đi, cô không còn là Ngân Tuyết lạnh lùng, cô bỏ đi tư cách hội viên câu lạc bộ linh lực.
“Gả cho anh! Vĩnh viễn đừng rời khỏi anh!” Anh đem đầu cô ấn vào lồng ngực từng tan nát.
“Hội viên câu lạc bộ linh lực một khi tiếp nhận nhiệm vụ, sẽ dùng hết khả năng, cho nên em đã là người của anh.” Miệng cô cong lên một nụ cười hạnh phúc.
“Thật tốt quá!” Lòng anh rốt cục cũng nguyên vẹn trở lại rồi.
“Nhưng... em còn chưa nói vĩ khoản em muốn.” Cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Vĩ khoản?” Lòng anh lại không yên. Vĩ khoản cô muốn sẽ là gì?
“Anh khẩn trương?” Cô cười trêu.
“Không, chỉ cần em nói ra, anh liền làm được.” Kiên định trong mắt anh khiến người ta ái mộ.
Người đàn ông này... Mới một năm, càng chín chắn càng quyến rũ! Trong lòng cô thở dài.
“Em muốn anh cho em... con, một đứa con giống Đạt Đạt.” Cô chậm rãi nói.
Ngọn lửa trong mắt anh nhún nhảy, nhướng mi, cười nhẹ nói: “Về phần vĩ khoản... Còn phải nhờ em phối hợp mới được, bà xã!”
Anh nói xong liền nồng nhiệt hôn cô, dùng hành động thực tế chứng minh tình yêu của anh đối với cô.
Anh không chỉ cho cô một đứa con mà thôi!
Góc phòng, khuôn mặt tươi cười như thiên sứ của Đạt Đạt lại xuất hiện, nó đắc ý nói với một đống tiểu tinh linh chờ đầu thai bên cạnh nó: “Nhìn xem đây là ba cùng mẹ tương lai của tôi đó, tôi phải nhanh chuẩn bị báo danh, hẹn gặp lại.” Ai nói ái thần dễ làm? Vì gán ghép nam nữ này, một nhà ba người bọn họ cùng chấp hành ‘nhiệm vụ cứu yêu’ cũng không phải là chuyện khó khăn bình thường đâu.
Nhưng mà, vất vả cuối cùng cũng có cái giá của nó, Cupid như nó đã có thể an tâm chờ đến sang năm.
Kết thúc
Quản lý xóa bỏ danh hiệu ‘Ngân Tuyết’ trên máy tính của câu lạc bộ linh lực, hơn nữa ở phía cuối ‘nhiệm vụ cứu yêu’ đánh ký hiệu kết án, tư liệu có liên quan Lãnh Quan liền từ hồ sơ hoàn toàn biến mất, câu lạc bộ không còn hội viên ‘Ngân Tuyết’ này.
“Vì sao lại đáp ứng cho cô ấy rời đi? Khi kết hôn cũng có thể tiếp tục ở lại a! Lôi Xiết lấy vợ cũng còn đi làm nhiệm vụ mà?” Tước Lợi Nhi vừa khóc vừa nói, tham gia hôn lễ Lãnh Quan xong, nước mắt cô không ngừng qua.
“Đây là số mệnh của cô ấy, duyên phận của cô ấy cùng chúng ta dừng ở đây.” Quản lý vẫn thảnh thơi pha rượu. “Trong tuyết lớn ông triệu hồi cô ấy, lại cẩn thận chữa cho cô ấy, tôi còn nghĩ ông còn muốn cô ấy ở lại, ai biết ông liền như vậy đuổi cô ấy đi...”
“Quản lý không có đuổi cô ấy đi, em không thấy Lãnh Quan trong lúc dưỡng thương vẫn đầy tâm sự sao? Là chính cô ấy quyết định phải đi.” Lôi Xiết kỳ thật cũng không nghĩ tới sau khi anh đi du lịch trở về lại mất đi một người đồng bọn tốt.
“Nhưng hiện tại thiếu một hội viên, thật kỳ quái!” Cô lau lau mũi, khóc thút thít nói.
“Đi một người, sẽ lại đến một người.” Quản lý nói.
“Sẽ lại đến một người? Ai?”
“Đến sẽ biết.” Huyễn Dạ Thần Hành xen miệng nói.
“Vạn nhất người đến cùng mọi người cá tính không hợp thì làm sao bây giờ?” Cô kêu lên.
“Như vậy không phải càng náo nhiệt? Lãnh Quan cá tính là không ầm ỹ nổi, nếu người đến hoạt bát một chút, không khí có thể sẽ rất tốt.” Huyễn Dạ Thần Hành lạc quan nói.
“Đàn ông các người là đồ vô tâm vô phế!” Cô trách mắng.
“Bọn anh không muốn Lãnh Quan khó xử, cô ấy có quyền theo đuổi hạnh phúc, em không bỏ được cô ấy như vậy, cô ấy sẽ khổ sở.” Huyễn Dạ Thần Hành giải thích.
“Cũng không phải không thể gặp lại, em khóc không dứt như vậy không thấy mệt à?” Lôi Xiết khẽ gắt một tiếng. “Kết quả em vẫn không tính chuẩn, loại kết quả này căn bản đã ngoài ý liệu của em.” Tước Lợi Nhi suy sụp cảm khái. “Cho nên anh nói, bằng mấy lá bài làm sao có thể nhìn ra tương lai một người chứ?” Huyễn Dạ Thần Hành không quên chế nhạo cô. “Quên đi, em không bao giờ chơi trò này nữa!” Cô phùng má, gom đống bài lại. “Thật sự bỏ à? Em không định tính xem kế tiếp ai sẽ bị ái thần chọn sao?” Huyễn Dạ Thần Hành cười hỏi.
“Dù sao tuyệt đối không phải là em.” Cô tức giận nói.
“Khó nói a, biết đâu em sẽ bị tai tinh vào đầu.” Lôi Xiết lạnh lùng cười.
“Đừng nói lung tung, sẽ không có đâu!” Cô phản bác.
“Đúng rồi, Tước Lợi Nhi, ở nhiệm vụ cứu yêu cô vi phạm một lần, trừ năm mươi vạn.” Quản lý đột nhiên nói những lời này. “Cái gì?” Cô khiếp sợ quay đầu nhìn quản lý. Lão trung niên âm hiểm này quả nhiên đã biết!
“Lần sau dám vào hồ sơ của tôi, sẽ không trừ nhiêu đây thôi đâu.” Quản lý cười cảnh cáo.
“A! Ác vận bắt đầu! Bắt đầu! Tước Lợi Nhi, nói không chừng hội viên sắp đến sẽ là thiên địch của em nha!” Huyễn Dạ Thần Hành hù dọa cô.
Này... Đây là cái gì cùng cái gì a? Cô đột nhiên lạnh sống lưng, có dự cảm không tốt lắm.
Tai tinh vào đầu?
Sẽ không! Hẳn là sẽ không! Có lẽ sẽ không...
Ba người đàn ông nhìn cô hé ra khuôn mặt đau khổ, tất cả đều bật cười, cô trừng bọn họ, tức giận làm mặt quỷ. Aiz! Thiếu Lãnh Quan, cô ở câu lạc bộ thật đúng là sức yếu thế cô a! Ai sẽ đến tiếp nhận chỗ của Lãnh Quan trở thành hội viên thứ tư đây? Cô cũng thật tò mò.
Đêm nay, câu lạc bộ linh lực đóng cửa trước thời gian, cám ơn quang lâm, lần sau gặp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.