Chương 11: Bảo bối
Bát Trà Hương
16/02/2016
Anh ra tay thật ngoan độc, xương đùi của Trần An Bác đau đến nổi không thể đứng thẳng lên được. Trong lòng anh hiểu rõ, đây là Diệp Thanh Dương muốn trả thù cho Diệp Oanh Khê. Không phải đã nói vài câu rồi sao? Thật đúng là bao che mà! Ở trước mặt nhiều người như vậy, anh cũng là một huấn luyện viên phó, không thể kêu la được gì, chỉ có thể rên rĩ thừa nhận quyền cước của Diệp Thanh Dương không chút lưu tình.
“Nơi này không có thời gian dư thừa cho các người ‘tán gẫu’! Nếu thật sự cảm thấy rảnh rỗi thì lại đằng kia ôm cây cột ướt, đứng lên ngồi xuống 200 lần trong nước!” Diệp Thanh Dương quay người về phía những người liên can đang có vẻ giật mình, nói tiếp: “Hôm nay huấn luyện viên phó Trần của các người nói chuyện phiếm là cậu ta thất trách. Bây giờ đã nói rõ quy cũ, tôi hi vọng sau này không còn người tái phạm những sai lầm giống vậy nữa, có hiểu không?”
“"Dạ!"
Nguyên cả buổi sáng, Diệp Oanh Khê đều không cảm thấy thoải mái. Bà Nội kéo cô bé đi từ cửa hàng này tới cửa hàng khác, xem rất hào hứng, thuận tay cầm được bộ quần áo nào cũng cô bé thử vào. Cô bé cảm thấy rất phiền phức, nhưng cô bé không thể tự ý bỏ đi. Đối phương cũng vì muốn tốt cho cô, cô bé hiểu những điều này. Nhưng cô bé thật sự không có tâm tư hùa theo sự vui vẻ của bà nội Diệp.
“Oanh Khê… chú cháu nói cháu thích mặc váy đỏ. Bà Nội đã mua rất nhiều cho cháu rồi, tại sao cháu lại không vui vậy?” Cuối cùng mẹ Diệp cũng phát hiện tâm tình không vui của Diệp Oanh Khê, “Có phải cháu không thích không? Không sao, lát nữa chúng ta qua tiệm khác cho cháu chọn.”
“Bà Nội…” Diệp Oanh Khê giống như đã hạ quyết tâm, dừng lại một lát, hai bàn tay xoắn chặt nhau,, nói: “Cháu không muốn mua, bây nhiêu đó đã đủ mặc rồi. Chân cháu đau.”
“Đau chân?” Mẹ Diệp nhíu mày, kéo cô bé ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, “Đưa bà xem, đau ở đâu?”
Diệp Oanh Khê mím môi, từ đầu tới cuối không đưa chân ra. Mẹ Diệp có chút sốt ruột, càng không ngừng thúc giục; “Đừng đùa giỡn kiểu con nít đó nữa, đưa bà xem đau ở đâu, nếu nghiêm trọng còn phải đưa tới bệnh viện.”
Nhân viên cửa hàng ở một bên nhận ra mẹ Diệp, rất tò mò không hiểu vì sao đột nhiên bà lại mang theo một đứa cháu gái bảy tuổi đến mua quần áo trẻ con. Toàn bộ cửa hàng ai lại chẳng biết con trai độc nhất của nhà họ Diệp chỉ mới hai mươi tuổi, đi đâu mà kiếm ra được một đứa con gái lớn như vậy hả? Chỉ là nhìn thấy quả thật mẹ Diệp rất cưng chiều cô bé này, tự nhiên cô cũng có ý định muốn nịnh bợ chút đỉnh, cho nên mang trên mặt nụ cười thân thiện nhất tiến tới: “Cô bạn nhỏ có thể đi nhiều nên mệt. Con nít hoạt động nhiều rất dễ mệt mỏi, dễ đói, Diệp phu nhân không nên quá lo lắng.”
“Thật?” Mẹ Diệp có chút nghi ngờ quay đầu lại hỏi. “Oanh Khê, mệt lắm hả? Có muốn tìm chỗ ăn uống nghỉ ngơi chút không?”
Diệp Oanh Khê thật sự không muốn đi dạo nữa, liền mượn nước đẩy thuyền, ngầm thừa nhận nguyên này, gật gật đầu.
Lúc này mẹ Diệp mới tươi cười, dắt tay cô bé đi về hướng nhà hàng trên lầu, vừa đi vừa nhỏ giọng oán trách: “Nếu lần sau không khỏe phải nói ra. Cháu không nói bà Nội làm sao biết được, phải không? Bà cũng không phải là người ngoài, bà là mẹ của chú cháu đấy. Về sau không cho đối xử với bà Nội như người lạ nữa!”
“Dạ.” Diệp Oanh Khê ngoan ngoãn gật đầu, nhìn mẹ Diệp trong lòng mừng khấp khởi - - Con bé này thật hiểu chuyện nghe lời.
Lúc Diệp Oanh Khê đang ngồi trên ghế của nhà hàng, đung đưa chân cẳng ăn điểm tâm ngọt, Diệp Thanh Dương đang ngồi trong xe nhìn về đoàn người phía trước đang chạy việt dã gánh nặng. L êQuɣ Đ©ɳ Trần An Bác nằm sấp trên ghế sau, xoa xoa chỗ eo vừa mới bị Diệp Thanh Dương đá một cú trước khi lên xe, có chút hả hê nói: “Thật vất vả nàng dâu mới có thể làm thịt mẹ chồng, thừa dịp khoảng thời gian này cho bọn họ nếm đủ mùi vị đau khổ năm xưa tôi đã từng nếm. Anh em mới có thể cảm giác thăng bằng một chút.”
“Trần An Bác, quân diễn tập sắp tới rồi, cậu thật sự nhàn rỗi có bản lĩnh làm chuyện này?” Ánh mắt Diệp Thanh Dương không rời đoàn người phía trước, cũng không quay đầu lại.
“Lão đại, anh có tinh thần giải trí chút được không?” Trần An Bác khinh thường vỗ vỗ sau lưng ghế ngồi bên cạnh tài xế, “Anh cứ tạo áp lực cho mình như thế, không chừng ngày nào đó bị dồn ép tới mức nổi điên… Chỉ là, hiện giờ anh đã có thêm Tiểu Oanh Khê, áp lực cũng có chỗ để giải quyết rồi. Không giống như tôi, tôi biết tìm ai để cởi bỏ áp lực đây?”
“Còn muốn tôi lập lại một lần nữa? Không được trêu chọc con bé!” Diệp Thanh Dương quay đầu lại, trừng mắt một cách hung tợn với cậu ta.
“Biết, biết, con bé là bảo bối của mình anh, được chưa?” Trần An Bác sợ bị đánh nữa, rụt người trốn ở tận cùng bên trong ghế ngồi sau, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Làm gì bảo vệ chặt chẽ như thế, không phải sẽ có ngày phải lập gia đình sao, đám người gọi anh một tiếng ‘cha vợ’, xem anh có còn chảnh vậy không?”
Phần lớn bộ binh được tuyển chọn lần này đã từng tham gia diễn tập trước đó, đã từng được khen ngợi, bất kể thể lực hay phương diện thiết bị đều là nhất nhì trong quân khu. Nhưng mà hiện giờ, dưới quy định huấn luyện trận đầu của Diệp Thanh Dương, hình như có chút chịu đựng không nổi.
“Có phải cảm thấy sức nặng trên lưng không đủ?” Trần An Bác nhìn người lúc trước đã từng cãi lộn với mình, vừa chạy vừa chửi rủa với người bên cạnh. Tuy rằng không nghe rõ đối phương nói cái gì, nhưng dựa vào tâm lý của mình vừa mới tới nơi này hai năm trước, đã từng đôi co với đối phương, anh cũng có thể đủ biết tổ tiên mười tám đời của mình và Diệp Thanh Dương đã bị người ta ‘ân cần hỏi thăm’.
Người kia liếc mắt nhìn anh, khinh thường trợn mắt nhưng không nói gì. Trần An Bác không vừa ý, trực tiếp nói thẳng với một huấn luyện viên phó khác: “Tôi mở một phần đặc biệt… cho anh ta thêm năm ký!”
Trong lúc này, Diệp Thanh Dương không nói lời nào, cũng như không quan tâm Trần An Bác đang cao hứng ở hàng ghế sau, đợi người bị phạt kêu trời chửi má chạy được một khoảng xa rồi mới từ từ nói: “Nhóm người này khác với chúng ta. Lần này được quân khu đặc biệt tuyển tới từ các nơi, nếu có thể ở lại thì giữ lại, nếu không thể thì trả về chỗ cũ. Cậu chơi người ta như vậy, thật sự không sợ ngày sau bị quân hàm người ta đè chết à?”
“Tôi sợ gì chứ?” Trần An Bác gãi gãi đầu, nghểnh cổ lên, “Ông đây đi giữa rừng súng mưa đạn, trừ Diệp Thanh Dương anh và đội trưởng ra, tôi thật sự chưa từng sợ ai.”
Diệp Thanh Dương cười lạnh một tiếng, không để ý cậu ta nữa, nhắm mắt lại, đột nhiên lại nghĩ tới Diệp Oanh Khê, không biết cô nhóc ra sao rồi. Lúc trước, tối đi ngủ không có anh bên cạnh, cô bé khóc suốt nửa tiếng đồng hồ. Anh phải giở ra đủ loại chiêu thức dụ dỗ mới có thể khiến cô bé ngừng khóc. Không biết tối nay ở nhà họ Diệp có ngủ được không? Nếu như thật sự có khóc, vẫn là nên đón trở về thì tốt hơn, đành phải mỗi ngày vất vả để cô bé ngồi phương tiện giao thông công cộng thôi. Bộ dạng uất ức đáng thương tội nghiệp của cô bé khiến anh thật đau lòng.
“Ôi… Diệp Thanh Dương, tôi vẫn luôn có chuyện muốn hỏi anh.” Trần An Bác nhiều chuyện nằm sấp trên ghế hỏi.
“Nói.” Tầm mắt Diệp Thanh Dương vẫn đặt trên đám người đang chạy ven đường.
“Theo lý thuyết, ba năm trước anh vào đây chỉ mới mười bảy tuổi, phải không? Mười bảy tuổi làm sao có thể ghi danh nhập ngũ đặc chủng vậy hả?”
“Ai nói với cậu khi đó tôi chỉ mười bảy tuổi?” Diệp Thanh Dương liếc nhìn cậu ta một cái, “Trở về nghiên cứu một chút thẻ căn cước của tôi đi!”
“Hôm sinh nhật năm nay không phải đã nói là hai mươi sao?” Trần An Bác lẩm bẩm một hồi nhưng không nói tiếp, chuyển sự chú ý của mình lên người học viên huấn luyện bên ngoài. Đến lúc kết thúc, thậm chí cậu ta còn hớn hở nhảy xuống xe, không đợi Diệp Thanh Dương mở miệng, đã dùng mũi chân đá đá một người đang nằm liệt trên đất: “Không tệ hả?”
Diệp Thanh Dương xuống xe đẩy cậu ta ra, mặt không thay đổi, liếc nhìn đám người đang nằm như con chi chi trên đất, há mồm thở dốc vì tiêu hao quá nhiều thể lực, nói: “Nghỉ ngơi mười lăm phút!”
“Nghỉ ngơi làm gì?” Trần An Bác và một huấn luyện phó cười hì hì tiến lên nói, “Chỉ có một chút năng lực mà không biết lấy đâu ra được sao với gạch. Theo bộ dạng này, phỏng chừng nửa tháng sau không biết có người có thể tiến vào huấn luyện đặc biệt không? Nếu không mấy anh cút về sớm một chút cho rồi.”
Đương nhiên những lời nói này của Trần An Bác khiến mọi người vừa trợn mắt vừa tức giận tới trắng mắt ra. Diệp Thanh Dương cũng không quản hai bên đấu nhau, giơ cổ tay lên xem đồng hồ, nói: “So với thời gian dự định thì trễ hơn một giờ. Kế hoạch sáng hôm nay là có hai giờ làm huấn luyện thể năng… Thời gian đã vượt qua dự tính, vậy thì dời giờ cơm trưa lại, tiếp tục hoàn thành kế hoạch huấn luyện buổi sáng như ban đầu.”
Anh vừa nói xong những lời này thì tiếng oán than rần lên, lớn gan một chút thì cao giọng nói hết ra tất cả bất mãn. Lúc này, Trần An Bác ngược lại rất bình tĩnh, cười gian nhìn Diệp Thanh Dương bên cạnh. Diệp Thanh Dương không nói hai lời, đi tới, chân mang giày ủng quân nhân, không chút lưu tình đá vào eo người kia. Bị đá mấy cú, người kia không còn hơi sức la hét nữa, ôm bụng rên rỉ tại chỗ.
“Còn có ý kiến không?” Diệp Thanh Dương làm như không có chuyện gì, lui về phía sau hai bước, ánh mắt uy hiếp nhìn mọi người.
Trong lúc nhất thời, hiện trường yên lặng như tờ.
Chân mày Diệp Thanh Dương nhíu lại một cách bất mãn, cao giọng hỏi lại một lần nữa: “Còn có ý kiến không?”
“Không có!” Đồng thanh trả lời.
“Tốt, đã trả lời có tinh thần như vậy…” Diệp Thanh Dương nheo mắt, ngồi vào trong xe. Trần An Bác lập tức tươi cười tuyên bố, “Vậy không nên nghỉ ngơi, tiếp tục huấn luyện!”
Xế chiều, Diệp Oanh Khê được an bài vào lớp một năm nhất. Mẹ Diệp mang theo túi sách dẫn cô bé vào lớp học. Dù sao cũng là bé gái lần đầu tiên đi học, có chút khiếp sợ, núp sau lưng mẹ Diệp không dám ngẩng đầu lên tiếp nhận ánh mắt đánh giá. Cũng may chủ nhiệm lớp học này là một giáo sư già dặn có kinh nghiệm, một tiết học trước khi Diệp Oanh Khê tới đã nói chuyện giáo sinh chuyển trường cho học sinh biết, lại còn phân phối nhiệm vụ trợ giúp bạn học mới trong thời gian này với ban cán bộ của lớp.
Cho nên trong chốc lát, Diệp Oanh Khê đã dần dần thả lỏng. Mặc dù bản tính trời sinh có chút hướng nội, không thích nói nhiều, nhưng vì phải trả lời câu hỏi của người khác, cho nên đã nói tới câu thứ hai rồi.
“Diệp Oanh Khê… Bài tập ở nhà hôm nay ngày mai phải nộp, nhớ sao chép đề tài làm cho tốt nhé.” Bạn mới ngồi cùng bàn là lớp trưởng, lúc tan học đã nhắc nhở.
“Ừ.” Diệp Oanh Khê gật đầu, bắt đầu thu dọn túi sách.
“Người nhà của cậu có tới đón không?”
“Không biết.” Động tác trên tay Diệp Oanh Khê khẽ dừng lại, sau đó lại cười vui vẻ, “Chú của tớ nhất định sẽ tới đón tớ!”
“Nơi này không có thời gian dư thừa cho các người ‘tán gẫu’! Nếu thật sự cảm thấy rảnh rỗi thì lại đằng kia ôm cây cột ướt, đứng lên ngồi xuống 200 lần trong nước!” Diệp Thanh Dương quay người về phía những người liên can đang có vẻ giật mình, nói tiếp: “Hôm nay huấn luyện viên phó Trần của các người nói chuyện phiếm là cậu ta thất trách. Bây giờ đã nói rõ quy cũ, tôi hi vọng sau này không còn người tái phạm những sai lầm giống vậy nữa, có hiểu không?”
“"Dạ!"
Nguyên cả buổi sáng, Diệp Oanh Khê đều không cảm thấy thoải mái. Bà Nội kéo cô bé đi từ cửa hàng này tới cửa hàng khác, xem rất hào hứng, thuận tay cầm được bộ quần áo nào cũng cô bé thử vào. Cô bé cảm thấy rất phiền phức, nhưng cô bé không thể tự ý bỏ đi. Đối phương cũng vì muốn tốt cho cô, cô bé hiểu những điều này. Nhưng cô bé thật sự không có tâm tư hùa theo sự vui vẻ của bà nội Diệp.
“Oanh Khê… chú cháu nói cháu thích mặc váy đỏ. Bà Nội đã mua rất nhiều cho cháu rồi, tại sao cháu lại không vui vậy?” Cuối cùng mẹ Diệp cũng phát hiện tâm tình không vui của Diệp Oanh Khê, “Có phải cháu không thích không? Không sao, lát nữa chúng ta qua tiệm khác cho cháu chọn.”
“Bà Nội…” Diệp Oanh Khê giống như đã hạ quyết tâm, dừng lại một lát, hai bàn tay xoắn chặt nhau,, nói: “Cháu không muốn mua, bây nhiêu đó đã đủ mặc rồi. Chân cháu đau.”
“Đau chân?” Mẹ Diệp nhíu mày, kéo cô bé ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, “Đưa bà xem, đau ở đâu?”
Diệp Oanh Khê mím môi, từ đầu tới cuối không đưa chân ra. Mẹ Diệp có chút sốt ruột, càng không ngừng thúc giục; “Đừng đùa giỡn kiểu con nít đó nữa, đưa bà xem đau ở đâu, nếu nghiêm trọng còn phải đưa tới bệnh viện.”
Nhân viên cửa hàng ở một bên nhận ra mẹ Diệp, rất tò mò không hiểu vì sao đột nhiên bà lại mang theo một đứa cháu gái bảy tuổi đến mua quần áo trẻ con. Toàn bộ cửa hàng ai lại chẳng biết con trai độc nhất của nhà họ Diệp chỉ mới hai mươi tuổi, đi đâu mà kiếm ra được một đứa con gái lớn như vậy hả? Chỉ là nhìn thấy quả thật mẹ Diệp rất cưng chiều cô bé này, tự nhiên cô cũng có ý định muốn nịnh bợ chút đỉnh, cho nên mang trên mặt nụ cười thân thiện nhất tiến tới: “Cô bạn nhỏ có thể đi nhiều nên mệt. Con nít hoạt động nhiều rất dễ mệt mỏi, dễ đói, Diệp phu nhân không nên quá lo lắng.”
“Thật?” Mẹ Diệp có chút nghi ngờ quay đầu lại hỏi. “Oanh Khê, mệt lắm hả? Có muốn tìm chỗ ăn uống nghỉ ngơi chút không?”
Diệp Oanh Khê thật sự không muốn đi dạo nữa, liền mượn nước đẩy thuyền, ngầm thừa nhận nguyên này, gật gật đầu.
Lúc này mẹ Diệp mới tươi cười, dắt tay cô bé đi về hướng nhà hàng trên lầu, vừa đi vừa nhỏ giọng oán trách: “Nếu lần sau không khỏe phải nói ra. Cháu không nói bà Nội làm sao biết được, phải không? Bà cũng không phải là người ngoài, bà là mẹ của chú cháu đấy. Về sau không cho đối xử với bà Nội như người lạ nữa!”
“Dạ.” Diệp Oanh Khê ngoan ngoãn gật đầu, nhìn mẹ Diệp trong lòng mừng khấp khởi - - Con bé này thật hiểu chuyện nghe lời.
Lúc Diệp Oanh Khê đang ngồi trên ghế của nhà hàng, đung đưa chân cẳng ăn điểm tâm ngọt, Diệp Thanh Dương đang ngồi trong xe nhìn về đoàn người phía trước đang chạy việt dã gánh nặng. L êQuɣ Đ©ɳ Trần An Bác nằm sấp trên ghế sau, xoa xoa chỗ eo vừa mới bị Diệp Thanh Dương đá một cú trước khi lên xe, có chút hả hê nói: “Thật vất vả nàng dâu mới có thể làm thịt mẹ chồng, thừa dịp khoảng thời gian này cho bọn họ nếm đủ mùi vị đau khổ năm xưa tôi đã từng nếm. Anh em mới có thể cảm giác thăng bằng một chút.”
“Trần An Bác, quân diễn tập sắp tới rồi, cậu thật sự nhàn rỗi có bản lĩnh làm chuyện này?” Ánh mắt Diệp Thanh Dương không rời đoàn người phía trước, cũng không quay đầu lại.
“Lão đại, anh có tinh thần giải trí chút được không?” Trần An Bác khinh thường vỗ vỗ sau lưng ghế ngồi bên cạnh tài xế, “Anh cứ tạo áp lực cho mình như thế, không chừng ngày nào đó bị dồn ép tới mức nổi điên… Chỉ là, hiện giờ anh đã có thêm Tiểu Oanh Khê, áp lực cũng có chỗ để giải quyết rồi. Không giống như tôi, tôi biết tìm ai để cởi bỏ áp lực đây?”
“Còn muốn tôi lập lại một lần nữa? Không được trêu chọc con bé!” Diệp Thanh Dương quay đầu lại, trừng mắt một cách hung tợn với cậu ta.
“Biết, biết, con bé là bảo bối của mình anh, được chưa?” Trần An Bác sợ bị đánh nữa, rụt người trốn ở tận cùng bên trong ghế ngồi sau, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Làm gì bảo vệ chặt chẽ như thế, không phải sẽ có ngày phải lập gia đình sao, đám người gọi anh một tiếng ‘cha vợ’, xem anh có còn chảnh vậy không?”
Phần lớn bộ binh được tuyển chọn lần này đã từng tham gia diễn tập trước đó, đã từng được khen ngợi, bất kể thể lực hay phương diện thiết bị đều là nhất nhì trong quân khu. Nhưng mà hiện giờ, dưới quy định huấn luyện trận đầu của Diệp Thanh Dương, hình như có chút chịu đựng không nổi.
“Có phải cảm thấy sức nặng trên lưng không đủ?” Trần An Bác nhìn người lúc trước đã từng cãi lộn với mình, vừa chạy vừa chửi rủa với người bên cạnh. Tuy rằng không nghe rõ đối phương nói cái gì, nhưng dựa vào tâm lý của mình vừa mới tới nơi này hai năm trước, đã từng đôi co với đối phương, anh cũng có thể đủ biết tổ tiên mười tám đời của mình và Diệp Thanh Dương đã bị người ta ‘ân cần hỏi thăm’.
Người kia liếc mắt nhìn anh, khinh thường trợn mắt nhưng không nói gì. Trần An Bác không vừa ý, trực tiếp nói thẳng với một huấn luyện viên phó khác: “Tôi mở một phần đặc biệt… cho anh ta thêm năm ký!”
Trong lúc này, Diệp Thanh Dương không nói lời nào, cũng như không quan tâm Trần An Bác đang cao hứng ở hàng ghế sau, đợi người bị phạt kêu trời chửi má chạy được một khoảng xa rồi mới từ từ nói: “Nhóm người này khác với chúng ta. Lần này được quân khu đặc biệt tuyển tới từ các nơi, nếu có thể ở lại thì giữ lại, nếu không thể thì trả về chỗ cũ. Cậu chơi người ta như vậy, thật sự không sợ ngày sau bị quân hàm người ta đè chết à?”
“Tôi sợ gì chứ?” Trần An Bác gãi gãi đầu, nghểnh cổ lên, “Ông đây đi giữa rừng súng mưa đạn, trừ Diệp Thanh Dương anh và đội trưởng ra, tôi thật sự chưa từng sợ ai.”
Diệp Thanh Dương cười lạnh một tiếng, không để ý cậu ta nữa, nhắm mắt lại, đột nhiên lại nghĩ tới Diệp Oanh Khê, không biết cô nhóc ra sao rồi. Lúc trước, tối đi ngủ không có anh bên cạnh, cô bé khóc suốt nửa tiếng đồng hồ. Anh phải giở ra đủ loại chiêu thức dụ dỗ mới có thể khiến cô bé ngừng khóc. Không biết tối nay ở nhà họ Diệp có ngủ được không? Nếu như thật sự có khóc, vẫn là nên đón trở về thì tốt hơn, đành phải mỗi ngày vất vả để cô bé ngồi phương tiện giao thông công cộng thôi. Bộ dạng uất ức đáng thương tội nghiệp của cô bé khiến anh thật đau lòng.
“Ôi… Diệp Thanh Dương, tôi vẫn luôn có chuyện muốn hỏi anh.” Trần An Bác nhiều chuyện nằm sấp trên ghế hỏi.
“Nói.” Tầm mắt Diệp Thanh Dương vẫn đặt trên đám người đang chạy ven đường.
“Theo lý thuyết, ba năm trước anh vào đây chỉ mới mười bảy tuổi, phải không? Mười bảy tuổi làm sao có thể ghi danh nhập ngũ đặc chủng vậy hả?”
“Ai nói với cậu khi đó tôi chỉ mười bảy tuổi?” Diệp Thanh Dương liếc nhìn cậu ta một cái, “Trở về nghiên cứu một chút thẻ căn cước của tôi đi!”
“Hôm sinh nhật năm nay không phải đã nói là hai mươi sao?” Trần An Bác lẩm bẩm một hồi nhưng không nói tiếp, chuyển sự chú ý của mình lên người học viên huấn luyện bên ngoài. Đến lúc kết thúc, thậm chí cậu ta còn hớn hở nhảy xuống xe, không đợi Diệp Thanh Dương mở miệng, đã dùng mũi chân đá đá một người đang nằm liệt trên đất: “Không tệ hả?”
Diệp Thanh Dương xuống xe đẩy cậu ta ra, mặt không thay đổi, liếc nhìn đám người đang nằm như con chi chi trên đất, há mồm thở dốc vì tiêu hao quá nhiều thể lực, nói: “Nghỉ ngơi mười lăm phút!”
“Nghỉ ngơi làm gì?” Trần An Bác và một huấn luyện phó cười hì hì tiến lên nói, “Chỉ có một chút năng lực mà không biết lấy đâu ra được sao với gạch. Theo bộ dạng này, phỏng chừng nửa tháng sau không biết có người có thể tiến vào huấn luyện đặc biệt không? Nếu không mấy anh cút về sớm một chút cho rồi.”
Đương nhiên những lời nói này của Trần An Bác khiến mọi người vừa trợn mắt vừa tức giận tới trắng mắt ra. Diệp Thanh Dương cũng không quản hai bên đấu nhau, giơ cổ tay lên xem đồng hồ, nói: “So với thời gian dự định thì trễ hơn một giờ. Kế hoạch sáng hôm nay là có hai giờ làm huấn luyện thể năng… Thời gian đã vượt qua dự tính, vậy thì dời giờ cơm trưa lại, tiếp tục hoàn thành kế hoạch huấn luyện buổi sáng như ban đầu.”
Anh vừa nói xong những lời này thì tiếng oán than rần lên, lớn gan một chút thì cao giọng nói hết ra tất cả bất mãn. Lúc này, Trần An Bác ngược lại rất bình tĩnh, cười gian nhìn Diệp Thanh Dương bên cạnh. Diệp Thanh Dương không nói hai lời, đi tới, chân mang giày ủng quân nhân, không chút lưu tình đá vào eo người kia. Bị đá mấy cú, người kia không còn hơi sức la hét nữa, ôm bụng rên rỉ tại chỗ.
“Còn có ý kiến không?” Diệp Thanh Dương làm như không có chuyện gì, lui về phía sau hai bước, ánh mắt uy hiếp nhìn mọi người.
Trong lúc nhất thời, hiện trường yên lặng như tờ.
Chân mày Diệp Thanh Dương nhíu lại một cách bất mãn, cao giọng hỏi lại một lần nữa: “Còn có ý kiến không?”
“Không có!” Đồng thanh trả lời.
“Tốt, đã trả lời có tinh thần như vậy…” Diệp Thanh Dương nheo mắt, ngồi vào trong xe. Trần An Bác lập tức tươi cười tuyên bố, “Vậy không nên nghỉ ngơi, tiếp tục huấn luyện!”
Xế chiều, Diệp Oanh Khê được an bài vào lớp một năm nhất. Mẹ Diệp mang theo túi sách dẫn cô bé vào lớp học. Dù sao cũng là bé gái lần đầu tiên đi học, có chút khiếp sợ, núp sau lưng mẹ Diệp không dám ngẩng đầu lên tiếp nhận ánh mắt đánh giá. Cũng may chủ nhiệm lớp học này là một giáo sư già dặn có kinh nghiệm, một tiết học trước khi Diệp Oanh Khê tới đã nói chuyện giáo sinh chuyển trường cho học sinh biết, lại còn phân phối nhiệm vụ trợ giúp bạn học mới trong thời gian này với ban cán bộ của lớp.
Cho nên trong chốc lát, Diệp Oanh Khê đã dần dần thả lỏng. Mặc dù bản tính trời sinh có chút hướng nội, không thích nói nhiều, nhưng vì phải trả lời câu hỏi của người khác, cho nên đã nói tới câu thứ hai rồi.
“Diệp Oanh Khê… Bài tập ở nhà hôm nay ngày mai phải nộp, nhớ sao chép đề tài làm cho tốt nhé.” Bạn mới ngồi cùng bàn là lớp trưởng, lúc tan học đã nhắc nhở.
“Ừ.” Diệp Oanh Khê gật đầu, bắt đầu thu dọn túi sách.
“Người nhà của cậu có tới đón không?”
“Không biết.” Động tác trên tay Diệp Oanh Khê khẽ dừng lại, sau đó lại cười vui vẻ, “Chú của tớ nhất định sẽ tới đón tớ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.