Chương 1: Diệp Oanh Khê
Bát Trà Hương
16/02/2016
Lần đầu tiên Diệp Oanh Khê nhìn thấy Diệp Thanh Dương là lúc cô chỉ có bảy tuổi.
Khi đó, cô là con nhóc mà toàn thôn làng đều không yêu thích. Cô không cha không mẹ, chỉ có một bác nhặt ve chai nhận nuôi cô. Cô không có tên, cả thôn đều gọi cô là Tiểu Phá Lạn. Mọi người đều nói rằng cô là đồ phế phẩm mà ông bác đã nhặt được từ đống rác.
Có lúc, cô cũng nghe được một số chuyện linh tinh, nói rằng cô là nghiệt chủng mà một nữ sinh đã bị ông bác hiếp dâm sinh ra. Cô bé kia sinh ra con gái thì lại chán ghét vô cùng, vứt cô lại cho cha ruột rồi bỏ đi. Những thứ này là cô nghe được từ miệng của thím Vương ở thôn Tây. Cô nhớ lại lúc đó cô đã khóc ròng, chạy về hỏi bác trai, nhưng bác trai lại tức giận, đánh cô không ngừng. Đó cũng là lần đầu tiên bác trai luôn hòa nhã phát giận. Mặc dù cô không hiểu vì sao bác trai lại giận, nhưng cũng không ngăn được cô nhớ mãi sự kiện này không thôi. Năm đó cô chỉ có năm tuổi.
Khi Diệp Thanh Dương mặc bộ quân phục chỉnh tề uy nghiêm xuất hiện trước cửa căn nhà nhỏ bé của cô, cô chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới của mình tỏa sáng. Hình dáng màu trắng ngã bóng đen giống như hình ảnh khắc trong phim nhựa cũ kỹ, mờ nhạt nhưng lại không xua đi được.
“Chú à, chú tìm ai?” Cô nhỏ ngước gương mặt nhỏ nhắn dáy bẩn tèm nhem lên, có chút sợ hãi hỏi anh.
“Chú tìm cháu…” Diệp Thanh Dương ngồi xuống, cười cười, không ngại dơ bẩn, đưa tay nhéo nhéo gương mặt của cô, “Cô bé, năm nay cháu mười tuổi rồi phải không?”
(*Lời người chỉnh ngữ: Tại sao ở trên để 7 tuổi, bây giờ là 10 tuổi??? – ta dịch theo bản raw, các nàng đừng ném đá ta…)
“Làm sao chú biết được?” Cô bé giật mình, mở to hai mắt, “Chú biết bác của cháu sao?”
“Bác của cháu đi đâu rồi?” Diệp Thanh Dương không trả lời mà hỏi ngược lại.
Hiển nhiên cô nhóc tức giận vì câu hỏi của mình bị làm ngơ, chu miệng nhỏ ra, có chút giận dỗi nói: “Không biết. Cháu cũng không phải là một đứa bé, cả ngày đi theo bác!”
“Vậy thì có thể cho chú vào nhà ngồi một chút không? Chú chờ bác của cháu trở lại, sau đó có chuyện muốn bàn với bác ấy một chút.” ₰lԑ₰qʮý₰đôn₰ Diệp Thanh Dương không giận, nhướng mắt lên, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nhóc.
Bác của cô bé không kết hôn, tình trạng trong nhà cũng không tốt, cho nên không biết quản lý một cô bé sao cho tốt. Với tình thế như vậy, nguyên cả ngày, bàn tay của Diệp Oanh Khê đều dơ bẩn, đen thui. Mỗi ngày cô bé đều bị người khác cười nhạo đã thành thói quen, cũng không cảm thấy gì hết. Lúc này so sánh bàn tay của mình mà Diệp Thanh Dương thì cảm thấy thật khó coi, tâm lý thẹn thùng nổi lên, cô bé có chút ngượng ngùng rụt tay lại, nhưng lại không ngờ Diệp Thanh Dương lại nắm tay cô thật chặt.
“Sao thế? Chú làm con sợ à?”
“Không có…” Cô nhỏ trả lời yếu ớt, lại không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn ngồi xuống băng ghế dài đợi bác trở về.
Trong khi chờ đợi, Diệp Thanh Dương hỏi cô rất nhiều vấn đề. Ví dụ như học ở đâu, bác trai đối xử với cô có tốt không, còn có cô bé có bạn thân nào không. Cô nhóc ngoan ngoãn trả lời từng câu. Lúc nói đến mình thì rất cao hứng, khoa tay múa chân, chọ cười Diệp Thanh Dương nhiều lần.
Lúc trời vừa chạng vạng, rốt cuộc bác trai cũng trở lại. Cô bé đang cười đến nổi mặt đỏ bừng chạy ra đón: “Bác ơi, chú này đến tìm bác nè.”
“Ừ.” Bác trai buông túi xách đan dệt ra, có chút ngạc nhiên nhìn thoáng qua người thanh niên trước mặt, ngừng lại một chút rồi nói: “Bé con, đi chơi một lát, bác nói chuyện với chú mấy câu thì sẽ đi nấu cơm.”
“Dạ.”
Đợi đến khi cô nhóc đi xa, Diệp Thanh Dương mới ngồi xuống, chậm rãi mở miệng: “Ông Chung, ông biết Tô Uyển chứ?”
“Rốt cuộc cậu đến đây là vì cái gì?”
“Cô bé này là con gái của Tô Uyển, đúng không?”
“Không phải. Nó chỉ là một đứa bé bị vứt bỏ mà tôi nhặt được.”
Dường như Diệp Thanh Dương đã sớm đoán trước ông ta sẽ trả lời như vậy, cười nhạt một tiếng, lấy một chiếc kẹp tóc từ trong túi ra, đặt trên bàn: “Đứa bé này theo ông chỉ chịu khổ mà thôi. Tôi sẽ mang cô bé đi, cho cô bé một mái nhà, một thân phận, cho cô bé đi học, để cô bé có phòng riêng, có bạn bè tốt. Đó mới là một cuộc sống hoàn toàn tốt đẹp, không giống như hiện tại. Ông muốn để cô bé theo ông chịu khổ à?”
Chung Lâm quả thật là bị Diệp Thanh Dương uy hiếp. Ông nhìn kẹp tóc, cẩn thận cầm lên, nâng niu trong lòng bàn tay, nhìn tới nhìn lui một lần: “Lúc Tô Uyển đem đứa bé đến cho tôi, tôi cũng đã từng muốn cho cô nhóc một cuộc sống đàng hoàng, là tôi vô dụng.”
Lúc cô nhóc trở lại, thức ăn còn chưa làm xong. Cô có chút lo lắng nhìn về phía bác trai, nhỏ giọng hỏi: “Bác ơi, cháu đói bụng. Trời cũng đã tối rồi, sao còn chưa có cơm ạ?”
“Chú dẫn cháu đi ăn cơm, có được không?” Trả lời cô không phải là bác trai, mà là một giọng nói trầm ổn dễ nghe.
“Không cần!” Cô nhóc lắc lắc mái tóc đuôi sam, nói: “Bác trai làm cơm là ngon nhất!”
“Bé con, từ nay về sau đi theo chú này về nhà nhé, có được không?” Chung Lâm nắm cánh tay của cô, kéo về phía trước, nói: “Bác sẽ thu dọn đồ đạc cho cháu, cháu theo chú này vào thành phố… Đi tới chỗ của cha cháu.”
“Cha?” Cô nhỏ vừa nghe bác trai bảo cô phải đi, còn muốn thu dọn đồ đạc, trong lòng sợ hãi, thiếu điều bật khóc: “Cháu không cần đi tới chỗ của cha. Ông ấy không cần cháu nữa. Cháu cũng không cần cha. Cháu chỉ muốn ở đây với bác. Cháu thích bác ở đây. Cháu không cần cha, ông ấy là người xấu! Cháu không cần đi chung với chú kia, bác ơi, bác đừng không cần cháu.”
“Cha cháu không phải là người xấu…” Dường như theo bản năng, Diệp Thanh Dương thốt ra những lời này. Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, anh liền hối hận. Có gì hay ho so đo với một đứa trẻ chứ?
“Nhưng mà cha chưa từng đến thăm cháu. Những người khác đều có cha bên cạnh, lúc họp phụ huynh, bên cạnh bọn họ lúc nào cũng có cha, chỉ có cháu là không có…” Cô nhóc càng khóc càng thương tâm, càng khóc càng không ra tiếng, chỉ toàn tiếng nấc cục.
Diệp Thanh Dương không biết phải an ui cô bé như thế nào. Cô bé không phải là súng anh đã từng cằm qua, không phải là bộ sách quân sự trong phòng của anh. Rõ ràng cô bé là một sinh mạng, những vật lạnh lùng không có sức sống kia thiếu vẻ linh động của cô. Một đứa bé gái lớn như vậy khiến anh hoàn toàn không thể nào khống chế.
“Bé con, cha cháu không phải là người xấu…” Chung Lâm ngồi xổm xuống trước mặt cô bé đang khóc như mưa, đưa tay vuốt vuốt đầu cô nói: “Cha cháu bận quá, trước kia đã gởi cháu cho bác chăm sóc cháu, về sau thì có chú này chăm sóc cháu. Đợi đến khi cháu trưởng thành, cha cháu sẽ trở lại tìm cháu.”
“Nhưng cháu không muốn chú chăm sóc cháu. Cháu chỉ muốn bác thôi…” Cô bé chép chép miệng, nức nở hai tiếng, đứt quãng nói tiếp: “Cháu muốn bác chăm sóc… Cháu không quen biết chú…”
Chung Lâm thở dài, đang còn muốn nói tiếp gì đó thì Diệp Thanh Dương đã ngồi xổm xuống bên cạnh ông, đưa tay ra kéo đuôi tóc của cô bé: “Vì sao mới vừa rồi chơi với chú vui lắm mà, bây giờ lại nói không quen biết chú? Chú dẫn cháu vào thành phố đi học, về sau chú sẽ đi họp phụ huynh cho cháu. Chú cũng sẽ chăm sóc cháu giống như bác đây, cho tới khi cha cháu tới đón cháu, được không?”
“Nhưng mà… nhưng mà…” Tròng mắt cô nhóc đảo hai vòng, nước mắt ngừng chảy, có chút ấm ức nói: “Cha thật sự sẽ đến chỗ của chú đón cháu sao?”
“Đúng vậy.” Diệp Thanh Dương cười cười, đứng dậy cầm chiếc kẹp tóc trên bàn, đưa tới trước mặt cô bé: “Đây là kẹp tóc của mẹ cháu. Bây giờ chú đưa cho cháu bảo quản có được không?”
Trên đời này làm gì có đứa bé nào lại không tò mò về vật tùy thân của cha mẹ? Huống chi còn là một đứa bé chưa từng nhìn thấy cha mẹ mình. Cô bé vừa nghe Diệp Thanh Dương nói là đồ của mẹ cô để lại, dường như lập tức cầm lấy trong tay, tỉ mỉ vuốt ve hai lần, nở nụ cười.
Diệp Thanh Dương thấy thời gian không còn nhiều, bế cô bé lên, dịu dàng nói: “Vậy để chú đi thu dọn đồ đạc với cháu. Bây giờ chúng ta trở về nhé?”
“Cám ơn chú.”
Vốn là Chung Lâm muốn tiến lên phụ một tay, nhưng nhìn thấy hình như cô nhóc đã quên mất đau khổ vừa rồi, bị Diệp Thanh Dương chọc cười không ngừng, ngã tới ngã lui, cho nên lặng lẽ trở lại bàn ngồi xuống. Diệp Thanh Dương ôm đống quần áo của cô bé từ trong tủ ra, xếp từng cái một. Dưới ánh đèn lờ mờ, bóng dáng một lớn một nhỏ trông rất hài hòa. Chung Lâm nhìn thấy cảnh tượng này thì hốc mắt ẩm ướt, cổ họng nghẹn ngào. Giờ khắc này, có thứ gì đó từ từ mất đi, nhưng lại có cái gì đó từ từ bén rễ. Đó chính là tình cảm ỷ lại của một cô bé đối với một người thanh niên trẻ tuổi, trong lúc lưu chuyển, cuối cùng rơi xuống đất, nẩy mầm.
“Nói cho chú biết cháu tên là gì?”
“Chúa không có tên. Tất cả mọi người đều nói tên là do cha mẹ đặt, nhưng cháu chỉ nghe bác trai gọi cháu là bé con, cho nên trong trường vẫn gọi cháu là bé con.” Cô bé bắt đầu mút tay, chớp mắt to, nói.
Diệp Thanh Dương cau mày, kéo ngón tay dơ bẩn của cô bé từ trong miệng ra, nghiêng đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa, nhếch môi không nói gì.
“Chú ơi, cha không nói cho chú biết tên cháu là gì sao?”
Hầu kết Diệp Thanh Dương lên xuống hai lần, nhìn ánh mắt long lanh nước của đứa bé trước mặt, đột nhiên anh nghĩ đến lần đầu tiên mình bị anh ấy ném vào con suối nhỏ tên là Thanh Hà ở trại huấn luyện. Đêm đó ánh trắng chiếu rọi, nước suối trong vắt giống như ánh mắt của cô bé này đây - - tinh khiết, xinh đẹp.
“Có, Diệp Oanh Khê. Cha cháu có nhắc với chú, cháu tên là Diệp Oanh Khê”
“Cha cháu cũng họ Diệp hả?” Cô nhóc nghe xong cười khanh khách, “Tên này thật dễ nghe.”
“Đúng rồi, rất êm tai, rất xinh đẹp.” Diệp Thanh Dương sờ sờ đầu cô, bỏ tất cả vào trong túi xách, rồi lại cất hết sách vở vào trong túi xách để cô mang sau lưng. Lúc này hai người mới nắm tay nhau từ biệt Chung Lâm.
“Bác ơi, về sau gọi cháu là Diệp Oanh Khê nhé, cháu cũng có tên dễ nghe rồi.” Đương nhiên cô bé không hiểu được không khí ly biệt. Có lẽ, cô nghĩ mình được cái chú trước mặt và bác trai thay phiên nhau nuôi dưỡng, qua một khoảng thời gian nữa thì sẽ trở về, “Bác, sau một thời gian nữa thì cháu sẽ trở lại, chỉ một lúc thôi, cha cháu nhất định sẽ tới đón cháu, đến lúc đó thì cháu và ông sẽ về thăm bác, được không?”
“Được…” Chung Lâm giống như thường ngày, vỗ vỗ đầu của cô bé, nghẹn ngào dặn dò: “Đi theo chú về bên kia phải biết ngoan ngoãn nghe lời chú ấy, có biết không?”
“Dạ.” Cô nhóc gật đầu đồng ý.
Một tay Diệp Thanh Dương cầm túi xách, một tay dắt cô bé, gật đầu chào Chung Lâm rồi ra cửa. Chung Lâm đứng bên cạnh cửa, nhìn bóng lưng hai người dưới ánh trăng càng lúc càng xa, mơ hồ nghe được tiếng chuyện trò của hai người, rốt cuộc nước mắt tuông trào. Tô Uyển, tôi đối với em, cuối cùng cũng không có gì tiếc nuối rồi.
“Chú ơi, chú tên là gì?”
“Diệp Thanh Dương.”
“Vậy là họ Diệp hả? Thật tốt… Chú Diệp, về sau cháu muốn chú gọi tên cháu hoài nhé. Cháu thích tên của cháu.”
“Ừ, Oanh Khê…”
Diệp Oanh Khê hài lòng bật cười. Tiếng cười ‘khanh khách’ trong trẻo vang trong đêm tối rất êm tai.
Khi đó, cô là con nhóc mà toàn thôn làng đều không yêu thích. Cô không cha không mẹ, chỉ có một bác nhặt ve chai nhận nuôi cô. Cô không có tên, cả thôn đều gọi cô là Tiểu Phá Lạn. Mọi người đều nói rằng cô là đồ phế phẩm mà ông bác đã nhặt được từ đống rác.
Có lúc, cô cũng nghe được một số chuyện linh tinh, nói rằng cô là nghiệt chủng mà một nữ sinh đã bị ông bác hiếp dâm sinh ra. Cô bé kia sinh ra con gái thì lại chán ghét vô cùng, vứt cô lại cho cha ruột rồi bỏ đi. Những thứ này là cô nghe được từ miệng của thím Vương ở thôn Tây. Cô nhớ lại lúc đó cô đã khóc ròng, chạy về hỏi bác trai, nhưng bác trai lại tức giận, đánh cô không ngừng. Đó cũng là lần đầu tiên bác trai luôn hòa nhã phát giận. Mặc dù cô không hiểu vì sao bác trai lại giận, nhưng cũng không ngăn được cô nhớ mãi sự kiện này không thôi. Năm đó cô chỉ có năm tuổi.
Khi Diệp Thanh Dương mặc bộ quân phục chỉnh tề uy nghiêm xuất hiện trước cửa căn nhà nhỏ bé của cô, cô chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới của mình tỏa sáng. Hình dáng màu trắng ngã bóng đen giống như hình ảnh khắc trong phim nhựa cũ kỹ, mờ nhạt nhưng lại không xua đi được.
“Chú à, chú tìm ai?” Cô nhỏ ngước gương mặt nhỏ nhắn dáy bẩn tèm nhem lên, có chút sợ hãi hỏi anh.
“Chú tìm cháu…” Diệp Thanh Dương ngồi xuống, cười cười, không ngại dơ bẩn, đưa tay nhéo nhéo gương mặt của cô, “Cô bé, năm nay cháu mười tuổi rồi phải không?”
(*Lời người chỉnh ngữ: Tại sao ở trên để 7 tuổi, bây giờ là 10 tuổi??? – ta dịch theo bản raw, các nàng đừng ném đá ta…)
“Làm sao chú biết được?” Cô bé giật mình, mở to hai mắt, “Chú biết bác của cháu sao?”
“Bác của cháu đi đâu rồi?” Diệp Thanh Dương không trả lời mà hỏi ngược lại.
Hiển nhiên cô nhóc tức giận vì câu hỏi của mình bị làm ngơ, chu miệng nhỏ ra, có chút giận dỗi nói: “Không biết. Cháu cũng không phải là một đứa bé, cả ngày đi theo bác!”
“Vậy thì có thể cho chú vào nhà ngồi một chút không? Chú chờ bác của cháu trở lại, sau đó có chuyện muốn bàn với bác ấy một chút.” ₰lԑ₰qʮý₰đôn₰ Diệp Thanh Dương không giận, nhướng mắt lên, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nhóc.
Bác của cô bé không kết hôn, tình trạng trong nhà cũng không tốt, cho nên không biết quản lý một cô bé sao cho tốt. Với tình thế như vậy, nguyên cả ngày, bàn tay của Diệp Oanh Khê đều dơ bẩn, đen thui. Mỗi ngày cô bé đều bị người khác cười nhạo đã thành thói quen, cũng không cảm thấy gì hết. Lúc này so sánh bàn tay của mình mà Diệp Thanh Dương thì cảm thấy thật khó coi, tâm lý thẹn thùng nổi lên, cô bé có chút ngượng ngùng rụt tay lại, nhưng lại không ngờ Diệp Thanh Dương lại nắm tay cô thật chặt.
“Sao thế? Chú làm con sợ à?”
“Không có…” Cô nhỏ trả lời yếu ớt, lại không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn ngồi xuống băng ghế dài đợi bác trở về.
Trong khi chờ đợi, Diệp Thanh Dương hỏi cô rất nhiều vấn đề. Ví dụ như học ở đâu, bác trai đối xử với cô có tốt không, còn có cô bé có bạn thân nào không. Cô nhóc ngoan ngoãn trả lời từng câu. Lúc nói đến mình thì rất cao hứng, khoa tay múa chân, chọ cười Diệp Thanh Dương nhiều lần.
Lúc trời vừa chạng vạng, rốt cuộc bác trai cũng trở lại. Cô bé đang cười đến nổi mặt đỏ bừng chạy ra đón: “Bác ơi, chú này đến tìm bác nè.”
“Ừ.” Bác trai buông túi xách đan dệt ra, có chút ngạc nhiên nhìn thoáng qua người thanh niên trước mặt, ngừng lại một chút rồi nói: “Bé con, đi chơi một lát, bác nói chuyện với chú mấy câu thì sẽ đi nấu cơm.”
“Dạ.”
Đợi đến khi cô nhóc đi xa, Diệp Thanh Dương mới ngồi xuống, chậm rãi mở miệng: “Ông Chung, ông biết Tô Uyển chứ?”
“Rốt cuộc cậu đến đây là vì cái gì?”
“Cô bé này là con gái của Tô Uyển, đúng không?”
“Không phải. Nó chỉ là một đứa bé bị vứt bỏ mà tôi nhặt được.”
Dường như Diệp Thanh Dương đã sớm đoán trước ông ta sẽ trả lời như vậy, cười nhạt một tiếng, lấy một chiếc kẹp tóc từ trong túi ra, đặt trên bàn: “Đứa bé này theo ông chỉ chịu khổ mà thôi. Tôi sẽ mang cô bé đi, cho cô bé một mái nhà, một thân phận, cho cô bé đi học, để cô bé có phòng riêng, có bạn bè tốt. Đó mới là một cuộc sống hoàn toàn tốt đẹp, không giống như hiện tại. Ông muốn để cô bé theo ông chịu khổ à?”
Chung Lâm quả thật là bị Diệp Thanh Dương uy hiếp. Ông nhìn kẹp tóc, cẩn thận cầm lên, nâng niu trong lòng bàn tay, nhìn tới nhìn lui một lần: “Lúc Tô Uyển đem đứa bé đến cho tôi, tôi cũng đã từng muốn cho cô nhóc một cuộc sống đàng hoàng, là tôi vô dụng.”
Lúc cô nhóc trở lại, thức ăn còn chưa làm xong. Cô có chút lo lắng nhìn về phía bác trai, nhỏ giọng hỏi: “Bác ơi, cháu đói bụng. Trời cũng đã tối rồi, sao còn chưa có cơm ạ?”
“Chú dẫn cháu đi ăn cơm, có được không?” Trả lời cô không phải là bác trai, mà là một giọng nói trầm ổn dễ nghe.
“Không cần!” Cô nhóc lắc lắc mái tóc đuôi sam, nói: “Bác trai làm cơm là ngon nhất!”
“Bé con, từ nay về sau đi theo chú này về nhà nhé, có được không?” Chung Lâm nắm cánh tay của cô, kéo về phía trước, nói: “Bác sẽ thu dọn đồ đạc cho cháu, cháu theo chú này vào thành phố… Đi tới chỗ của cha cháu.”
“Cha?” Cô nhỏ vừa nghe bác trai bảo cô phải đi, còn muốn thu dọn đồ đạc, trong lòng sợ hãi, thiếu điều bật khóc: “Cháu không cần đi tới chỗ của cha. Ông ấy không cần cháu nữa. Cháu cũng không cần cha. Cháu chỉ muốn ở đây với bác. Cháu thích bác ở đây. Cháu không cần cha, ông ấy là người xấu! Cháu không cần đi chung với chú kia, bác ơi, bác đừng không cần cháu.”
“Cha cháu không phải là người xấu…” Dường như theo bản năng, Diệp Thanh Dương thốt ra những lời này. Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, anh liền hối hận. Có gì hay ho so đo với một đứa trẻ chứ?
“Nhưng mà cha chưa từng đến thăm cháu. Những người khác đều có cha bên cạnh, lúc họp phụ huynh, bên cạnh bọn họ lúc nào cũng có cha, chỉ có cháu là không có…” Cô nhóc càng khóc càng thương tâm, càng khóc càng không ra tiếng, chỉ toàn tiếng nấc cục.
Diệp Thanh Dương không biết phải an ui cô bé như thế nào. Cô bé không phải là súng anh đã từng cằm qua, không phải là bộ sách quân sự trong phòng của anh. Rõ ràng cô bé là một sinh mạng, những vật lạnh lùng không có sức sống kia thiếu vẻ linh động của cô. Một đứa bé gái lớn như vậy khiến anh hoàn toàn không thể nào khống chế.
“Bé con, cha cháu không phải là người xấu…” Chung Lâm ngồi xổm xuống trước mặt cô bé đang khóc như mưa, đưa tay vuốt vuốt đầu cô nói: “Cha cháu bận quá, trước kia đã gởi cháu cho bác chăm sóc cháu, về sau thì có chú này chăm sóc cháu. Đợi đến khi cháu trưởng thành, cha cháu sẽ trở lại tìm cháu.”
“Nhưng cháu không muốn chú chăm sóc cháu. Cháu chỉ muốn bác thôi…” Cô bé chép chép miệng, nức nở hai tiếng, đứt quãng nói tiếp: “Cháu muốn bác chăm sóc… Cháu không quen biết chú…”
Chung Lâm thở dài, đang còn muốn nói tiếp gì đó thì Diệp Thanh Dương đã ngồi xổm xuống bên cạnh ông, đưa tay ra kéo đuôi tóc của cô bé: “Vì sao mới vừa rồi chơi với chú vui lắm mà, bây giờ lại nói không quen biết chú? Chú dẫn cháu vào thành phố đi học, về sau chú sẽ đi họp phụ huynh cho cháu. Chú cũng sẽ chăm sóc cháu giống như bác đây, cho tới khi cha cháu tới đón cháu, được không?”
“Nhưng mà… nhưng mà…” Tròng mắt cô nhóc đảo hai vòng, nước mắt ngừng chảy, có chút ấm ức nói: “Cha thật sự sẽ đến chỗ của chú đón cháu sao?”
“Đúng vậy.” Diệp Thanh Dương cười cười, đứng dậy cầm chiếc kẹp tóc trên bàn, đưa tới trước mặt cô bé: “Đây là kẹp tóc của mẹ cháu. Bây giờ chú đưa cho cháu bảo quản có được không?”
Trên đời này làm gì có đứa bé nào lại không tò mò về vật tùy thân của cha mẹ? Huống chi còn là một đứa bé chưa từng nhìn thấy cha mẹ mình. Cô bé vừa nghe Diệp Thanh Dương nói là đồ của mẹ cô để lại, dường như lập tức cầm lấy trong tay, tỉ mỉ vuốt ve hai lần, nở nụ cười.
Diệp Thanh Dương thấy thời gian không còn nhiều, bế cô bé lên, dịu dàng nói: “Vậy để chú đi thu dọn đồ đạc với cháu. Bây giờ chúng ta trở về nhé?”
“Cám ơn chú.”
Vốn là Chung Lâm muốn tiến lên phụ một tay, nhưng nhìn thấy hình như cô nhóc đã quên mất đau khổ vừa rồi, bị Diệp Thanh Dương chọc cười không ngừng, ngã tới ngã lui, cho nên lặng lẽ trở lại bàn ngồi xuống. Diệp Thanh Dương ôm đống quần áo của cô bé từ trong tủ ra, xếp từng cái một. Dưới ánh đèn lờ mờ, bóng dáng một lớn một nhỏ trông rất hài hòa. Chung Lâm nhìn thấy cảnh tượng này thì hốc mắt ẩm ướt, cổ họng nghẹn ngào. Giờ khắc này, có thứ gì đó từ từ mất đi, nhưng lại có cái gì đó từ từ bén rễ. Đó chính là tình cảm ỷ lại của một cô bé đối với một người thanh niên trẻ tuổi, trong lúc lưu chuyển, cuối cùng rơi xuống đất, nẩy mầm.
“Nói cho chú biết cháu tên là gì?”
“Chúa không có tên. Tất cả mọi người đều nói tên là do cha mẹ đặt, nhưng cháu chỉ nghe bác trai gọi cháu là bé con, cho nên trong trường vẫn gọi cháu là bé con.” Cô bé bắt đầu mút tay, chớp mắt to, nói.
Diệp Thanh Dương cau mày, kéo ngón tay dơ bẩn của cô bé từ trong miệng ra, nghiêng đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa, nhếch môi không nói gì.
“Chú ơi, cha không nói cho chú biết tên cháu là gì sao?”
Hầu kết Diệp Thanh Dương lên xuống hai lần, nhìn ánh mắt long lanh nước của đứa bé trước mặt, đột nhiên anh nghĩ đến lần đầu tiên mình bị anh ấy ném vào con suối nhỏ tên là Thanh Hà ở trại huấn luyện. Đêm đó ánh trắng chiếu rọi, nước suối trong vắt giống như ánh mắt của cô bé này đây - - tinh khiết, xinh đẹp.
“Có, Diệp Oanh Khê. Cha cháu có nhắc với chú, cháu tên là Diệp Oanh Khê”
“Cha cháu cũng họ Diệp hả?” Cô nhóc nghe xong cười khanh khách, “Tên này thật dễ nghe.”
“Đúng rồi, rất êm tai, rất xinh đẹp.” Diệp Thanh Dương sờ sờ đầu cô, bỏ tất cả vào trong túi xách, rồi lại cất hết sách vở vào trong túi xách để cô mang sau lưng. Lúc này hai người mới nắm tay nhau từ biệt Chung Lâm.
“Bác ơi, về sau gọi cháu là Diệp Oanh Khê nhé, cháu cũng có tên dễ nghe rồi.” Đương nhiên cô bé không hiểu được không khí ly biệt. Có lẽ, cô nghĩ mình được cái chú trước mặt và bác trai thay phiên nhau nuôi dưỡng, qua một khoảng thời gian nữa thì sẽ trở về, “Bác, sau một thời gian nữa thì cháu sẽ trở lại, chỉ một lúc thôi, cha cháu nhất định sẽ tới đón cháu, đến lúc đó thì cháu và ông sẽ về thăm bác, được không?”
“Được…” Chung Lâm giống như thường ngày, vỗ vỗ đầu của cô bé, nghẹn ngào dặn dò: “Đi theo chú về bên kia phải biết ngoan ngoãn nghe lời chú ấy, có biết không?”
“Dạ.” Cô nhóc gật đầu đồng ý.
Một tay Diệp Thanh Dương cầm túi xách, một tay dắt cô bé, gật đầu chào Chung Lâm rồi ra cửa. Chung Lâm đứng bên cạnh cửa, nhìn bóng lưng hai người dưới ánh trăng càng lúc càng xa, mơ hồ nghe được tiếng chuyện trò của hai người, rốt cuộc nước mắt tuông trào. Tô Uyển, tôi đối với em, cuối cùng cũng không có gì tiếc nuối rồi.
“Chú ơi, chú tên là gì?”
“Diệp Thanh Dương.”
“Vậy là họ Diệp hả? Thật tốt… Chú Diệp, về sau cháu muốn chú gọi tên cháu hoài nhé. Cháu thích tên của cháu.”
“Ừ, Oanh Khê…”
Diệp Oanh Khê hài lòng bật cười. Tiếng cười ‘khanh khách’ trong trẻo vang trong đêm tối rất êm tai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.