Chương 269: Ba soái ca một lớn hai nhỏ
Cố Hạnh Nguyên
29/01/2021
Bắc Minh Thiện cúi đầu liếc nhìn dáng người nhỏ bé của Dương Dương: "Suy nghĩ kỹ trước khi nói! Con tìm được cửa hàng kính mắt rồi lại nói"
Anh nói xong tự nhiên đi về phía trước.
"A... Bên kia lại có một cửa hàng kìa”" Bàn tay nhỏ bé của Dương Dương chỉ qua. Cách chỗ bọn họ không xa thật sự có một cửa hàng kính mắt...
Khi ba cha con từ trong cửa hàng kính mắt đi ra, ba soái ca một lớn hai nhỏ lên sân!!
Kim cương sáng lấp lánh, kính râm màu đen.
Trông Thiện gia vẫn tao nhã, quý phái lại cao ngạo, kính râm che đi gương mặt đẹp trai giống như tranh vẽ của anh nhưng vẫn làm rất nhiều người qua đường phải liếc nhìn.
Dương Dương huýt sáo, xoa thắt lưng, cái đầu nhỏ ngẩng cao, thân thái như thật đứng ở bên cạnh chân của Thiện gia. Có câu thua người không thể thua trận, cho dù cậu bé còn chưa cao tới mông của ba chim chết, nhưng trong cơ thể nhỏ bé của cậu bé lại có năng lượng vô hạn, sáng lấp lánh, hừ hừ ha ha.
Trình Trình thành quý ông nhỏ lịch lãm tao nhã ra sân cuối cùng, nhưng so với vẻ đỏm dáng của ba và Dương Dương, Trình Trình lại khiêm tốn hơn nhiều. Trong lòng cậu bé còn không ngừng thở dài. Nếu nói tính cách của Dương Dương không giõng ba, nhưng đối với trò chơi giả ngâu này, có lẽ hai ba con bọn họ đều không thua kém gì đối phương đâu!
Đám người đi ngang qua đều không khỏi câm điện thoại di động lên, lén quay lại ba ba con sáng mù mắt này, còn bàn luận xôn xao...
"0a, mau nhìn kìa, người đàn ông kia soái chưa...
"Trời ơi, đôi song sinh kia là con trai của anh ta sao? Từ trước tới nay mình chưa từng thấy qua ba con nào lại đẹp trai như vậy đâu..."
"A a a, thật muốn phát điên mà. Cho hỏi bọn họ có phải là con người không? Xác định bọn họ không phải từ trong tranh bước ra chứ?"
"Thật kích động, bọn họ không phải là người của thành phố S đi? Băng không sao từ trước đến nay tôi chưa từng gặp vậy?"
"Oa oa oa, mình bị thiếu dưỡng khí, không thở được rồi... Sao trên đời có thể có ba ba con như vậy chứ? Các người nhìn hai đứa con trẻ song sinh kia đi. A a a, cướp người có phải là phạm pháp không? Thật muốn cướp bọn họ vê nhà quá..
"Đúng vậy, đúng vậy. Cướp lớn về nhà làm búp bê bơm hơi, cướp nhỏ về nhà làm búp bê để đầu giường..."
"A, em gái à, em suy nghĩ nhiều rồi..."
Thiện gia khẽ nhíu mày, những lời nói điên khùng của người qua đường đều lọt vào tai anh.
Với khí chất quý tộc bẩm sinh khiến anh đã sớm quen với cảnh tượng bị người ta chú ý như vậy.
Chẳng qua chuyện có người muốn cướp anh về nhà làm búp bê bơm hơi vẫn cực kỳ thỏa mãn lòng tự trọng của Thiện gia!
Không có cách nào, ai bảo bây giờ cả ngày anh đều ở trong tình trạng ham muốn không được thỏa mãn, muốn làm búp bê bơm hơi cho Hạnh Nguyên, nhưng người phụ nữ kia căn bản chẳng để ý tới anh...
Dương Dương đi ngang giống như một bá vương nhỏ vậy.
Trình Trình lại thở dài suốt đường đi...
Nơi này là khu vực trung tâm giải trí của thành cổ trong thành phố S.
Rất nhiều du khách đều tập trung ở đây, ngắm phong cảnh dọc đường.
Bắc Minh Thiện dẫn theo hai đứa con song sinh đi tới không mục đích.
Ba ba con lại giống như làm dáng vậy, mỗi khi đến chỗ nào thì nhất định sẽ gây ra những tiếng than thở mê trai...
Nửa giờ trôi qua, nhưng con đường phía trước hình như không điểm cuối, Trình Trình theo sát bước chân của Bắc Minh Thiện, Dương Dương lại dần dần tụt lại phía sau.
"Trời ạ, tự nhiên không đi nổi nữa rồi! Còn muốn đi tới khi nào thế?" Dương Dương ôm bụng, mất hứng giậm chân: "Ba chim chết, cái này cũng gọi là ra ngoài chơi sao..."
Trình Trình ngẩng đầu nhìn ba.
Lúc này Thiện gia mới dừng lại, quay đầu liếc nhìn Dương Dương: “Nếu không con tưởng thế nào mới là chơi? Dẫn con tới khu vui chơi dành cho trẻ em à? Ngôi tàu lượn siêu tốc ngu ngốc? Hay chơi ngựa gỗ quay ấu trĩ?"
"A! Con vốn chính là trẻ con, con vốn là ấu trĩ, được không?!" Dương Dương không phục trừng mắt nhìn Bắc Minh Thiện.
Mắt kính đen nhỏ trừng mắt kính đen lớn!
"Vậy từ hôm nay trở đi phải học cách trưởng thành lên, bỏ tính ấu trĩ của con đi!" Thiện gia hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi.
Trình Trình liếc nhìn Dương Dương rôi theo sát bước chân của ba.
"Này! Cái gì gọi là bỏ sự ấu trĩ của con chứ? Ba cho rằng sự ấu trĩ cũng giống như ba hút thuốc, nói bỏ là bỏ được sao...
Dương Dương còn chưa nói xong lại thấy có một bé gái đi lướt qua bên cạnh cậu bé, Dương Dương chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của cô bé thì đôi mắt mê gái lập tức híp lại.
Bóng lưng của cô nhóc lộ ra đường cong mềm mại, mông đủ vếnh, cho dù còn chưa dậy thì nhưng nhìn dáng người đã biết tương lai nhất định là mầm non gợi cảm...
"Xin chào... cô bé này, em tên gì vậy? Anh đây từ ABC nước Mỹ vê, em có thể làm người hướng dẫn cho anh được không..."
Dương Dương đẹp trai dùng một tay lấy kính râm xuống và tới gần cô nhóc, gương mặt tươi cười còn rạng rỡ hơn cả hoa mùa xuân.
Chỗ có Dương Dương ở đó, làm sao có thể không có người đẹp xoay quanh bên cạnh chứ?
Chẳng qua thằng nhóc này đã về nước hai năm, thế mà còn không biết xấu hổ dùng chiêu tán gái dở như vậy à?
Nhưng Dương Dương tuyệt đối không ngờ cô nhóc xoay người nhìn Dương Dương cười, lộ ra hai lúm má đồng tiền nhỏ ngọt ngào, nũng nịu đáp lại tiếng. "Xin chào..."
"Oa!" Lúc này Dương Dương mới nhìn thấy rõ mặt mũi của cô nhóc.
Môi Dương Dương run rấy, trổ mắt nhìn ba giây, sau đó sợ đến mức suýt nữa rơi tròng mắt, cảm giác như mình rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục, cậu bé chợt rùng mình một cái!
Rốt cuộc cậu bé đã hiểu rõ thế nào gọi là nhìn phía sau nghiêng nước nghiêng thành, nhìn phía trước lại hại nước hại dân!
A, quả Tuyết Liên trên núi tuyết được lấy cái tên dễ nghe, thật ra lại có hình dáng như củ khoai lang!
Hình dáng củ khoai lang còn không tính, mấu chốt là cô bé này còn có tàn nhang trời sinh đóiI
"Đốm, đốm dài..." Đốm tàn nhang làm Dương Dương suýt nữa nôn ra cả mật...
Cô nhóc xấu hổ liếc nhìn dáng vẻ đẹp trai của Dương Dương, hai má hồng lên, liếc mắt đưa tình: "Ô, sao bạn biết tớ là lớp trưởng lớp bọn tớ? Hình như tớ chưa từng gặp bạn mà... Bạn tên gì vậy?”
Khóe miệng Dương Dương giật giật, nhanh chóng lấy ra bản mặt cương thi: “Á, xin lôi, tôi nhận nhầm người..."
"Chắc không phải đâu, bạn biết tớ là lớp trưởng mà?...Á này, bạn đừng chạy chứ.. "
Không đợi cô nhóc nói hết, Dương Dương lại cố hết sức, liêu mạng chạy về phía trước...
Chẳng mấy chốc, Dương Dương đã đuổi kịp Trình Trình.
"Dương... Trình Trình vừa gọi một tiếng, Dương Dương lại lao tới trước mặt cậu bé.
Ngay sau đó giọng nói của một bé gái truyên đến: “Này, bạn học, bạn chạy chậm một chút, bạn còn chưa nói cho tớ biết bạn tên gì mà..."
Trình Trình theo phản xạ quay đầu nhìn lại. A... cơ thể không khỏi run lên.
Bắc Minh Thiện thấy Dương Dương chạy như có lửa đốt dưới mông cũng không nhịn được liếc mắt nhìn lại.
Thiện gia chấn động rồi.
Thằng nhóc Bắc Minh Tư Dương này không hái hoa dại, tự nhiên hái được một cọng cỏ đuôi chó!
"Oa! Bạn... không ngờ bạn cũng giống hệt bạn ấy!" Khi cô bé nhìn thấy Trình Trình, trong mắt lập tức lóe lên vẻ mê trai!
Trình Trình theo bản năng lùi lại hai bước về phía bên chân của Bắc Minh Thiện và liếc nhìn phía trước. Nhưng ở đó làm gì còn bóng dáng của Dương Dương nữa?
"À, có phải các bạn là song sinh không?" Cô bé đột nhiên vung tay múa chân nói: “À, tớ là lớp trưởng lớp 1/3 trường tiểu học Khánh Dân ở thành phố S. Các bạn biết tớ đúng không? Các bạn là học sinh mới chuyến vào lớp tớ à? Nếu không, sao tớ chưa từng nhìn thấy các bạn chứ...
Cô nhóc hỏi giống như sét đánh.
Trình Trình hơi nhếch môi, giả vờ bình tĩnh. Cậu còn chưa kịp trả lời, ai ngờ cô nhóc giống như phát hiện ra đại lục mới, đột nhiên bắt đâu hét lên chói tai.
"A a a, chú này, chú thật là đẹp trai... Xin hỏi có phải chú là ngôi sao Hàn quốc không vậy..."
Gương mặt đẹp trai của Bắc Minh Thiện khẽ giật giật và nhìn xung quanh, sau nhiều lân xác định cô nhóc với vẻ ngoài cỏ đuôi chó này đang nói chuyện với mình, Thiện gia mặt đen: “Tôi? Chú à?”
Rõ ràng, Thiện gia khoe khoang đẹp trai phóng khoáng làm sao có thể tiếp nhận được danh hiệu "Chú”?
Cho dù điều đó xuất phát từ miệng của một cô nhóc.
"Đúng vậy, đúng vậy, chú, chú dẫn cháu sang Hàn quốc được không?" Cô nhóc nói xong xông tới ôm lấy bắp chân của Bắc Minh Thiện...
".." Thiện gia hít sâu một hơi. Anh nghiện sạch, không thể chịu đựng được khi bị một người xa lạ chạm vào, cho dù đối phương vẫn còn là một cô nhóc: “Cút ngay cho tôi!"
"Không muốn, không muốn... Chú, Sa-rang-he.."" (tiếng Hàn: Tôi yêu anh)
Cô nhóc này ôm lấy chân của Thiện gia và lại làm nũng...
Trình Trình thấy thế, không nhịn được cong môi cười trộm.
Xem ra em gái heo hầm này còn nhỏ tuổi nhưng khẩu vị không nhẹ đâu...
Ba đúng là đốn ngã hết từ em gái ba tuổi tới bà lão tám mươi tuổi!
Trình Trình lặng lẽ lùi lại mấy bước, sau đó chạy về phía Dương Dương vừa nhanh chóng rời đi... để một mình Thiện gia đứng tại chỗ, trừng mắt nhìn cô bé béo tròn, xâu xí đầy tàn nhang: “Tôi nói lại lân nữa, cháu thả tay rat"
"Người ta không muốn... Chú, chú dẫn cháu đi Hàn quốc được không?" Cô nhóc thật vất vả mới gặp được minh tinh Hàn quốc sống, sao có thể chịu buông tay được!
"A! Cháu bị đân à! Nếu tôi là người Hàn quốc, tôi còn biết nói tiếng Trung với cháu à?!" Thiện gia không kiên nhẫn gâm lên, nhưng đối phương là cô nhóc, anh lại không tiện ra tay.
Bởi vậy, anh cứ cứng người ở đó.
"A a, cũng đúng nhỉ..." Cô nhóc vẫn cười hì hì ngước mắt nhìn Thiện gia, trong mắt chỉ thiếu xuất hiện hai trái tim.
Thiện gia nhíu chặt mày, vội vàng hô lên: “Bắc Minh Tư Trình, nhanh kéo con bé ra cho ba...
Còn chưa nói dứt lời, anh nhìn lướt qua, làm gì còn bóng dáng của Trình Trình nữa?
Đáng chết!
Hai thằng nhóc khốn kiếp này tự mình chọc vào một em heo hầm xong, tự nhiên ném lại cho anh rồi bỏ chạy à?
"Nhưng mà chú, chú dẫn cháu đi Hàn quốc được không..."
"Cháu mới mấy tuổi mà cứ nghĩ tới chuyện đi Hàn quốc, lại muốn làm người Hàn như vậy sao?" Thiện gia thật muốn đánh chết rồi!
"Không phải đâu, chú, cháu chỉ muốn đi Hàn quốc để làm phẫu thuật thẩm mỹ thôi.. "
Mặt Thiện gia cứng đờ, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn cô nhóc: “Đúng là nên phẫu thuật chỉnh hình thật”
"Oa, thật không ạ? Vậy chú cũng là làm phâu thuật chỉnh hình ra sao? Cháu rất ít thấy người nào sống mà đẹp trai như chú đấy...
Mặt của Thiện gia còn đen hơn cả than, gân như rít lên: “Má nó, con mắt nào của cháu nhìn thấy tôi chỉnh hình hả? Gia là trời sinh đã vậy..."
"A a? Thật vậy sao...
"Cháu còn không thả tay ra thì đừng trách tôi không khách sáo đấy!"
"A, chú muốn đánh cháu sao? Hu hu, chú muốn hành hạ trẻ con sao..." Cô nhóc nói xong lập tức khóc òa lên, dáng vẻ càng khó coi hơn.
".." Má nó, lỗ tai nào của cô bé nghe ra anh đánh cô bé chứ?
Có lẽ Thiện gia điên rồi, lại bị một bé gái heo hầm chết tiệt dây dưa không tha!
Bắc Minh Tư Trình, Bắc Minh Tư Dương, các con nhớ kỹ cho bai
Trình Trình đuổi theo tới đầu đường nhưng vẫn không thấy bóng dáng Dương Dương đâu.
Cậu quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra mình đã vào khu thánh địa phật giáo trong thành cổ của thành phố S.
"Này này... Bắc Minh Tư Trình... này này...
Bỗng nhiên, Trình Trình nghe được phía sau có tiếng gọi mình xoay người nhìn vê phía bụi cây ven đường.
Bụi cây kia lắc lư, bên trong lộ ra một cái đầu nhỏ, trên đầu còn dính rất nhiều mảnh lá cây.
Đó chính là Dương Dương.
Dương Dương cảnh giác, lãm lét hết nhìn trái tới phải một lúc, xác định cô nhóc bị tàn nhang kia không đuổi theo, mới cố gắng bò ra khỏi bụi cây.
Cậu bé vừa phủi lá cây khô và cành gãy dính trên người, vừa nói: "Emma, tự nhiên bị dọa cho vãi cứt...
Trình Trình nhướng mày: "Xem em còn dám tán gái linh tinh nữa không!"
Anh nói xong tự nhiên đi về phía trước.
"A... Bên kia lại có một cửa hàng kìa”" Bàn tay nhỏ bé của Dương Dương chỉ qua. Cách chỗ bọn họ không xa thật sự có một cửa hàng kính mắt...
Khi ba cha con từ trong cửa hàng kính mắt đi ra, ba soái ca một lớn hai nhỏ lên sân!!
Kim cương sáng lấp lánh, kính râm màu đen.
Trông Thiện gia vẫn tao nhã, quý phái lại cao ngạo, kính râm che đi gương mặt đẹp trai giống như tranh vẽ của anh nhưng vẫn làm rất nhiều người qua đường phải liếc nhìn.
Dương Dương huýt sáo, xoa thắt lưng, cái đầu nhỏ ngẩng cao, thân thái như thật đứng ở bên cạnh chân của Thiện gia. Có câu thua người không thể thua trận, cho dù cậu bé còn chưa cao tới mông của ba chim chết, nhưng trong cơ thể nhỏ bé của cậu bé lại có năng lượng vô hạn, sáng lấp lánh, hừ hừ ha ha.
Trình Trình thành quý ông nhỏ lịch lãm tao nhã ra sân cuối cùng, nhưng so với vẻ đỏm dáng của ba và Dương Dương, Trình Trình lại khiêm tốn hơn nhiều. Trong lòng cậu bé còn không ngừng thở dài. Nếu nói tính cách của Dương Dương không giõng ba, nhưng đối với trò chơi giả ngâu này, có lẽ hai ba con bọn họ đều không thua kém gì đối phương đâu!
Đám người đi ngang qua đều không khỏi câm điện thoại di động lên, lén quay lại ba ba con sáng mù mắt này, còn bàn luận xôn xao...
"0a, mau nhìn kìa, người đàn ông kia soái chưa...
"Trời ơi, đôi song sinh kia là con trai của anh ta sao? Từ trước tới nay mình chưa từng thấy qua ba con nào lại đẹp trai như vậy đâu..."
"A a a, thật muốn phát điên mà. Cho hỏi bọn họ có phải là con người không? Xác định bọn họ không phải từ trong tranh bước ra chứ?"
"Thật kích động, bọn họ không phải là người của thành phố S đi? Băng không sao từ trước đến nay tôi chưa từng gặp vậy?"
"Oa oa oa, mình bị thiếu dưỡng khí, không thở được rồi... Sao trên đời có thể có ba ba con như vậy chứ? Các người nhìn hai đứa con trẻ song sinh kia đi. A a a, cướp người có phải là phạm pháp không? Thật muốn cướp bọn họ vê nhà quá..
"Đúng vậy, đúng vậy. Cướp lớn về nhà làm búp bê bơm hơi, cướp nhỏ về nhà làm búp bê để đầu giường..."
"A, em gái à, em suy nghĩ nhiều rồi..."
Thiện gia khẽ nhíu mày, những lời nói điên khùng của người qua đường đều lọt vào tai anh.
Với khí chất quý tộc bẩm sinh khiến anh đã sớm quen với cảnh tượng bị người ta chú ý như vậy.
Chẳng qua chuyện có người muốn cướp anh về nhà làm búp bê bơm hơi vẫn cực kỳ thỏa mãn lòng tự trọng của Thiện gia!
Không có cách nào, ai bảo bây giờ cả ngày anh đều ở trong tình trạng ham muốn không được thỏa mãn, muốn làm búp bê bơm hơi cho Hạnh Nguyên, nhưng người phụ nữ kia căn bản chẳng để ý tới anh...
Dương Dương đi ngang giống như một bá vương nhỏ vậy.
Trình Trình lại thở dài suốt đường đi...
Nơi này là khu vực trung tâm giải trí của thành cổ trong thành phố S.
Rất nhiều du khách đều tập trung ở đây, ngắm phong cảnh dọc đường.
Bắc Minh Thiện dẫn theo hai đứa con song sinh đi tới không mục đích.
Ba ba con lại giống như làm dáng vậy, mỗi khi đến chỗ nào thì nhất định sẽ gây ra những tiếng than thở mê trai...
Nửa giờ trôi qua, nhưng con đường phía trước hình như không điểm cuối, Trình Trình theo sát bước chân của Bắc Minh Thiện, Dương Dương lại dần dần tụt lại phía sau.
"Trời ạ, tự nhiên không đi nổi nữa rồi! Còn muốn đi tới khi nào thế?" Dương Dương ôm bụng, mất hứng giậm chân: "Ba chim chết, cái này cũng gọi là ra ngoài chơi sao..."
Trình Trình ngẩng đầu nhìn ba.
Lúc này Thiện gia mới dừng lại, quay đầu liếc nhìn Dương Dương: “Nếu không con tưởng thế nào mới là chơi? Dẫn con tới khu vui chơi dành cho trẻ em à? Ngôi tàu lượn siêu tốc ngu ngốc? Hay chơi ngựa gỗ quay ấu trĩ?"
"A! Con vốn chính là trẻ con, con vốn là ấu trĩ, được không?!" Dương Dương không phục trừng mắt nhìn Bắc Minh Thiện.
Mắt kính đen nhỏ trừng mắt kính đen lớn!
"Vậy từ hôm nay trở đi phải học cách trưởng thành lên, bỏ tính ấu trĩ của con đi!" Thiện gia hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi.
Trình Trình liếc nhìn Dương Dương rôi theo sát bước chân của ba.
"Này! Cái gì gọi là bỏ sự ấu trĩ của con chứ? Ba cho rằng sự ấu trĩ cũng giống như ba hút thuốc, nói bỏ là bỏ được sao...
Dương Dương còn chưa nói xong lại thấy có một bé gái đi lướt qua bên cạnh cậu bé, Dương Dương chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của cô bé thì đôi mắt mê gái lập tức híp lại.
Bóng lưng của cô nhóc lộ ra đường cong mềm mại, mông đủ vếnh, cho dù còn chưa dậy thì nhưng nhìn dáng người đã biết tương lai nhất định là mầm non gợi cảm...
"Xin chào... cô bé này, em tên gì vậy? Anh đây từ ABC nước Mỹ vê, em có thể làm người hướng dẫn cho anh được không..."
Dương Dương đẹp trai dùng một tay lấy kính râm xuống và tới gần cô nhóc, gương mặt tươi cười còn rạng rỡ hơn cả hoa mùa xuân.
Chỗ có Dương Dương ở đó, làm sao có thể không có người đẹp xoay quanh bên cạnh chứ?
Chẳng qua thằng nhóc này đã về nước hai năm, thế mà còn không biết xấu hổ dùng chiêu tán gái dở như vậy à?
Nhưng Dương Dương tuyệt đối không ngờ cô nhóc xoay người nhìn Dương Dương cười, lộ ra hai lúm má đồng tiền nhỏ ngọt ngào, nũng nịu đáp lại tiếng. "Xin chào..."
"Oa!" Lúc này Dương Dương mới nhìn thấy rõ mặt mũi của cô nhóc.
Môi Dương Dương run rấy, trổ mắt nhìn ba giây, sau đó sợ đến mức suýt nữa rơi tròng mắt, cảm giác như mình rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục, cậu bé chợt rùng mình một cái!
Rốt cuộc cậu bé đã hiểu rõ thế nào gọi là nhìn phía sau nghiêng nước nghiêng thành, nhìn phía trước lại hại nước hại dân!
A, quả Tuyết Liên trên núi tuyết được lấy cái tên dễ nghe, thật ra lại có hình dáng như củ khoai lang!
Hình dáng củ khoai lang còn không tính, mấu chốt là cô bé này còn có tàn nhang trời sinh đóiI
"Đốm, đốm dài..." Đốm tàn nhang làm Dương Dương suýt nữa nôn ra cả mật...
Cô nhóc xấu hổ liếc nhìn dáng vẻ đẹp trai của Dương Dương, hai má hồng lên, liếc mắt đưa tình: "Ô, sao bạn biết tớ là lớp trưởng lớp bọn tớ? Hình như tớ chưa từng gặp bạn mà... Bạn tên gì vậy?”
Khóe miệng Dương Dương giật giật, nhanh chóng lấy ra bản mặt cương thi: “Á, xin lôi, tôi nhận nhầm người..."
"Chắc không phải đâu, bạn biết tớ là lớp trưởng mà?...Á này, bạn đừng chạy chứ.. "
Không đợi cô nhóc nói hết, Dương Dương lại cố hết sức, liêu mạng chạy về phía trước...
Chẳng mấy chốc, Dương Dương đã đuổi kịp Trình Trình.
"Dương... Trình Trình vừa gọi một tiếng, Dương Dương lại lao tới trước mặt cậu bé.
Ngay sau đó giọng nói của một bé gái truyên đến: “Này, bạn học, bạn chạy chậm một chút, bạn còn chưa nói cho tớ biết bạn tên gì mà..."
Trình Trình theo phản xạ quay đầu nhìn lại. A... cơ thể không khỏi run lên.
Bắc Minh Thiện thấy Dương Dương chạy như có lửa đốt dưới mông cũng không nhịn được liếc mắt nhìn lại.
Thiện gia chấn động rồi.
Thằng nhóc Bắc Minh Tư Dương này không hái hoa dại, tự nhiên hái được một cọng cỏ đuôi chó!
"Oa! Bạn... không ngờ bạn cũng giống hệt bạn ấy!" Khi cô bé nhìn thấy Trình Trình, trong mắt lập tức lóe lên vẻ mê trai!
Trình Trình theo bản năng lùi lại hai bước về phía bên chân của Bắc Minh Thiện và liếc nhìn phía trước. Nhưng ở đó làm gì còn bóng dáng của Dương Dương nữa?
"À, có phải các bạn là song sinh không?" Cô bé đột nhiên vung tay múa chân nói: “À, tớ là lớp trưởng lớp 1/3 trường tiểu học Khánh Dân ở thành phố S. Các bạn biết tớ đúng không? Các bạn là học sinh mới chuyến vào lớp tớ à? Nếu không, sao tớ chưa từng nhìn thấy các bạn chứ...
Cô nhóc hỏi giống như sét đánh.
Trình Trình hơi nhếch môi, giả vờ bình tĩnh. Cậu còn chưa kịp trả lời, ai ngờ cô nhóc giống như phát hiện ra đại lục mới, đột nhiên bắt đâu hét lên chói tai.
"A a a, chú này, chú thật là đẹp trai... Xin hỏi có phải chú là ngôi sao Hàn quốc không vậy..."
Gương mặt đẹp trai của Bắc Minh Thiện khẽ giật giật và nhìn xung quanh, sau nhiều lân xác định cô nhóc với vẻ ngoài cỏ đuôi chó này đang nói chuyện với mình, Thiện gia mặt đen: “Tôi? Chú à?”
Rõ ràng, Thiện gia khoe khoang đẹp trai phóng khoáng làm sao có thể tiếp nhận được danh hiệu "Chú”?
Cho dù điều đó xuất phát từ miệng của một cô nhóc.
"Đúng vậy, đúng vậy, chú, chú dẫn cháu sang Hàn quốc được không?" Cô nhóc nói xong xông tới ôm lấy bắp chân của Bắc Minh Thiện...
".." Thiện gia hít sâu một hơi. Anh nghiện sạch, không thể chịu đựng được khi bị một người xa lạ chạm vào, cho dù đối phương vẫn còn là một cô nhóc: “Cút ngay cho tôi!"
"Không muốn, không muốn... Chú, Sa-rang-he.."" (tiếng Hàn: Tôi yêu anh)
Cô nhóc này ôm lấy chân của Thiện gia và lại làm nũng...
Trình Trình thấy thế, không nhịn được cong môi cười trộm.
Xem ra em gái heo hầm này còn nhỏ tuổi nhưng khẩu vị không nhẹ đâu...
Ba đúng là đốn ngã hết từ em gái ba tuổi tới bà lão tám mươi tuổi!
Trình Trình lặng lẽ lùi lại mấy bước, sau đó chạy về phía Dương Dương vừa nhanh chóng rời đi... để một mình Thiện gia đứng tại chỗ, trừng mắt nhìn cô bé béo tròn, xâu xí đầy tàn nhang: “Tôi nói lại lân nữa, cháu thả tay rat"
"Người ta không muốn... Chú, chú dẫn cháu đi Hàn quốc được không?" Cô nhóc thật vất vả mới gặp được minh tinh Hàn quốc sống, sao có thể chịu buông tay được!
"A! Cháu bị đân à! Nếu tôi là người Hàn quốc, tôi còn biết nói tiếng Trung với cháu à?!" Thiện gia không kiên nhẫn gâm lên, nhưng đối phương là cô nhóc, anh lại không tiện ra tay.
Bởi vậy, anh cứ cứng người ở đó.
"A a, cũng đúng nhỉ..." Cô nhóc vẫn cười hì hì ngước mắt nhìn Thiện gia, trong mắt chỉ thiếu xuất hiện hai trái tim.
Thiện gia nhíu chặt mày, vội vàng hô lên: “Bắc Minh Tư Trình, nhanh kéo con bé ra cho ba...
Còn chưa nói dứt lời, anh nhìn lướt qua, làm gì còn bóng dáng của Trình Trình nữa?
Đáng chết!
Hai thằng nhóc khốn kiếp này tự mình chọc vào một em heo hầm xong, tự nhiên ném lại cho anh rồi bỏ chạy à?
"Nhưng mà chú, chú dẫn cháu đi Hàn quốc được không..."
"Cháu mới mấy tuổi mà cứ nghĩ tới chuyện đi Hàn quốc, lại muốn làm người Hàn như vậy sao?" Thiện gia thật muốn đánh chết rồi!
"Không phải đâu, chú, cháu chỉ muốn đi Hàn quốc để làm phẫu thuật thẩm mỹ thôi.. "
Mặt Thiện gia cứng đờ, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn cô nhóc: “Đúng là nên phẫu thuật chỉnh hình thật”
"Oa, thật không ạ? Vậy chú cũng là làm phâu thuật chỉnh hình ra sao? Cháu rất ít thấy người nào sống mà đẹp trai như chú đấy...
Mặt của Thiện gia còn đen hơn cả than, gân như rít lên: “Má nó, con mắt nào của cháu nhìn thấy tôi chỉnh hình hả? Gia là trời sinh đã vậy..."
"A a? Thật vậy sao...
"Cháu còn không thả tay ra thì đừng trách tôi không khách sáo đấy!"
"A, chú muốn đánh cháu sao? Hu hu, chú muốn hành hạ trẻ con sao..." Cô nhóc nói xong lập tức khóc òa lên, dáng vẻ càng khó coi hơn.
".." Má nó, lỗ tai nào của cô bé nghe ra anh đánh cô bé chứ?
Có lẽ Thiện gia điên rồi, lại bị một bé gái heo hầm chết tiệt dây dưa không tha!
Bắc Minh Tư Trình, Bắc Minh Tư Dương, các con nhớ kỹ cho bai
Trình Trình đuổi theo tới đầu đường nhưng vẫn không thấy bóng dáng Dương Dương đâu.
Cậu quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra mình đã vào khu thánh địa phật giáo trong thành cổ của thành phố S.
"Này này... Bắc Minh Tư Trình... này này...
Bỗng nhiên, Trình Trình nghe được phía sau có tiếng gọi mình xoay người nhìn vê phía bụi cây ven đường.
Bụi cây kia lắc lư, bên trong lộ ra một cái đầu nhỏ, trên đầu còn dính rất nhiều mảnh lá cây.
Đó chính là Dương Dương.
Dương Dương cảnh giác, lãm lét hết nhìn trái tới phải một lúc, xác định cô nhóc bị tàn nhang kia không đuổi theo, mới cố gắng bò ra khỏi bụi cây.
Cậu bé vừa phủi lá cây khô và cành gãy dính trên người, vừa nói: "Emma, tự nhiên bị dọa cho vãi cứt...
Trình Trình nhướng mày: "Xem em còn dám tán gái linh tinh nữa không!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.