Chương 719: Bóng đèn
Cố Hạnh Nguyên
12/04/2021
“Cô Thái lịch sự quá, đã giảm giá cho chúng tôi rồi còn cố ý đến đây mời chúng tôi đi ăn tối.” Lúc này Vân Chi Lâm lấy một lon đồ uống từ tủ lạnh nhỏ bên cạnh, mở ra vừa nói vừa đưa vào tay Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên nhận lấy đồ uống: “Cô Thái, thật ngại quá, để cô tốn kém rồi.” Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng cô lại thầm nghĩ: Người phụ nữ này làm những việc đó nhưng lại có ý đồ khác đấy.
Nói xong cô lại nhìn sang Vân Chi Lâm.
Cập nhật sớm nhất tại CHƯƠNG 719: BÓNG ĐÈN.
Không biết tên này có thể kiên trì được bao lâu.
Sau cuộc trò chuyện ngắn gọn giữa hai người phụ nữ, bầu không khí trong phòng kỳ lạ không thể tả, ngay cả tên thần kinh thô như Vân Chi Lâm cũng cảm thấy hơi khó chịu.
“Các quý cô, nếu đã đến rồi thì chúng ta đi thôi. Cô Thái, hôm nay cô đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi, bữa này để chúng tôi mời thì hơn. Cô chọn địa điểm đi, đây là lần đầu chúng tôi tới đây, cũng chưa được ăn những món ăn nhẹ đặc sản ở đây.”
Đối với yêu cầu của Vân Chi Lâm, Thái Hân Hân cũng không kiên trì tự đưa ra quyết định nữa, cô ta là một người phụ nữ thông minh, biết khi nào nên cho đàn ông thể diện.
***
Quần áo của Thái Hân Hân khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi khó chịu, nhưng nơi cô ta chọn để ăn tối vẫn rất đặc trưng.
Mọi người đều rất hài lòng, trên bàn ăn, Thái Hân Hân và Vân Chi Lâm trò chuyện rất hợp ý, gần như đã bỏ Cố Hạnh Nguyên qua một bên.
Mặc dù thỉnh thoảng cô cũng sẽ nói vài câu nhưng vẫn cảm thấy bản thân như một bóng đèn rất lớn.
Nhưng được cái đồ ăn rất ngon, cô cũng không cảm thấy nhàm chán. Họ nói chuyện của họ, cô ăn việc của cô, không ai can thiệp vào nhau.
Từ cuộc nói chuyện giữa Vân Chi Lâm và Thái Hân Hân, Cố Hạnh Nguyên rất ngạc nhiên vì những điều cô ta nói trái ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài. Nhất là khi nói đến công việc của mình, cảm giác chuyên nghiệp và một số hiểu biết độc đáo khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy bản thân không bằng.
Cho dù nói chuyện hợp nhau như vậy nhưng Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên cũng không tiết lộ mục đích thật sự của họ khi đến đây lần này với Thái Hân Hân.
Chủ yếu là họ cảm thấy chuyện này không cần thiết phải nói cho người thứ ba biết, việc của mình thì hãy tự làm. Vì họ biết rất rõ, mình đến đây để bí mật điều tra tung tích của Tiểu Trần.
Và họ cũng rất rõ hành động của cục trưởng Quách và Lý Thâm chống lưng phía sau cho ông ta.
Bất kỳ người nào có năng lực đều ở phía trên bọn họ. Cục trưởng Quách lại được điều từ đây đến thành phố A hiện tại, khó tránh khỏi vẫn sẽ có dư đảng còn lại của ông ta ở đây. Nếu công khai tìm kiếm sẽ khiến việc tìm trở nên khó khăn hơn.
Tóm lại mọi việc đều phải cẩn thận.
Ba người nói chuyện đến rất muộn, Cố Hạnh Nguyên cúi đầu nhìn đồng hồ thì đã là mười một giờ, thời gian trôi qua thật nhanh.
Cô nhìn Vân Chi Lâm, người vẫn còn đang có hứng thú nói chuyện một cái.
Mà Vân Chi Lâm cũng lập tức hiểu ý, anh rất lịch sự nói với Thái Hân Hân: “Cô Thái, không còn sớm nữa, để không làm chậm trễ công việc của cô ngày mai, tôi nghĩ chúng ta nên dừng lại ở đây thôi. Khi nào có cơ hội chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé!”
Thái Hân Hân nói chuyện vui vẻ quên cả trời đất nghe Vân Chi Lâm nói vậy thì không tránh khỏi có chút không vui, nhất là khi cô ta đã uống vài ly.
Cô ta nhìn Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đầy ẩn ý, khả năng là đang nghĩ về mối quan hệ giữa hai người.
Nếu người ta đã không muốn nghe mình nói thì cô ta cũng không hỏi: “Được rồi, hôm nay dừng lại tại đây thôi. Anh Vân, trò chuyện với anh thực sự khiến tôi rất vui. Cô Cố, tôi cũng rất vui được gặp cô, khi nào mọi người xong việc thì tới tìm tôi nhé.”
Nói rồi cô ta cũng đứng dậy, bây giờ men rượu đã bắt đầu xộc lên, người cô ta cũng hơi lảo đảo.
Sau khi Vân Chi Lâm thanh toán thì anh và Cố Hạnh Nguyên dìu Thái Hân Hân sang bên đường.
“Hai người về nghỉ ngơi đi, tôi bắt taxi ở đây rồi về.” Vừa nói Thái Hân Hân vừa lắc lư thân thể không vững, đưa tay vẫy taxi đi qua.
Chẳng mấy chốc đã có một chiếc taxi màu xanh tấp vào lề đường rồi dừng lại. Tài xế là một thanh niên chỉ khoảng hai mươi, cậu ta nhìn thấy trang phục của Thái Hân Hân thì hai mắt không thể rời đi.
Cậu ta cười hề hề với Thái Hân Hân rồi hỏi: “Cô muốn đi đâu để tôi đưa cô đến đó.”
“Xe của tôi đến rồi.” Thái Hân Hân nói với Vân Chi Lâm xong thì lảo đảo bước đến mở cửa sau xe.
Vân Chi Lâm nói nhỏ với Cố Hạnh Nguyên: “Em nhìn thấy vẻ mặt gian manh của tên tài xế không? May mà nơi này cách khách sạn không xa, em về nghỉ ngơi trước đi, anh đưa cô ấy về.”
***
Nhìn thấy cảnh tượng này, dù Cố Hạnh Nguyên có ấn tượng không tốt với Thái Hân Hân thì khi đối mặt với chuyện này, thân là phụ nữ, cô vẫn có chút thiên vị người cùng giới.
“Anh đưa cô ấy về lái xe cẩn thận chút, em tự về được.” Nói xong cô xoay người một mình đi về hướng khách sạn.
Vân Chi Lâm ở lại, thấy Thái Hân Hân đang định bước lên xe thì vội kéo cô ta về bên mình.
“Người anh em, anh có ý gì?” Tài xế dường như có chút bất mãn, không biết là cậu ta không hài lòng vì mất khách hay còn vì lý do gì khác.
Vân Chi Lâm vẫn coi như lịch sự, anh cúi đầu nói với tài xế: “Thực xin lỗi, tôi sẽ đưa cô ấy về.”
“Mẹ nó.” Tài xế thốt ra một vài câu chửi thề rồi lái xe đi.
Thái Hân Hân đang dựa đầu vào vai Vân Chi Lâm, đôi mắt khép hờ chợt loé lên, đôi môi đỏ son của cô ta tạo thành một vòng cung hoàn hảo.
*
Cố Hạnh Nguyên đi một mình dọc theo con phố về khách sạn nơi họ ở. May mắn thay, đường này có khá nhiều người và xe qua lại nên cô vẫn cảm thấy an toàn.
Thành phố C về đêm mặc dù đông người và xe qua lại nhưng không có sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố A, ở đây rất yên tĩnh.
Một mình cô bước đi trên phố, những cơn gió nhẹ thoảng qua khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy dễ chịu hơn.
Điều này cũng khiến cô dễ suy nghĩ về lịch trình ngày mai nên làm gì. Nên dựa vào manh mối tìm tới nhà ba mẹ Tiểu Trần hay là không đánh rắn động cỏ vội mà quan sát khu vực xung quanh trong một khoảng thời gian ngắn, chờ cơ hội tới rồi hành động?
Vừa nghĩ đến Tiểu Trần, dáng vẻ xấu xí của anh ta lập tức hiện ra trước mắt, Cố Hạnh Nguyên bất giác rùng mình, cảm thấy lạnh sống lưng.
Thoáng chốc cô đã về đến khách sạn.
Lại một lần nữa nằm xuống chiếc giường mềm mại, êm ái, cô liên tục chuyển kênh TV, căn phòng bên cạnh vẫn rất yên tĩnh.
Cô lại không tự giác nhớ đến Vân Chi Lâm, ai cũng nhìn ra được Thái Hân Hân chỉ giả vờ say, hơn nữa còn rất có hứng thú với anh.
Chắc là Vân Chi Lâm cũng tự cảm nhận được điều gì đó.
Lần này anh ấy đưa cô ta về, chắc đếm nay sẽ không về được.
Haiz… Cố Hạnh Nguyên khẽ thở dài, sau đó tắt TV rồi quay mặt về phía cửa sổ đóng chặt rèm cửa, nhắm mắt lại.
Đêm nay mặc dù cô suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn ngủ rất ngon, cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Giấc ngủ này thật sự rất dễ chịu, cô không muốn mở mắt ra nên đưa tay để tìm vị trí điện thoại.
“Alo…”
“Mấy giờ rồi mà còn chưa dậy hả? Chúng ta chuẩn bị đi thôi.” Giọng nói tự tin của Vân Chi Lâm như được nạp đầy điện truyền qua điện thoại.
Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, cố gắng mở mắt ra, căn phòng vẫn tối om.
“Có phải anh bị Thái Hân Hân cho hít thuốc lắc không? Trời còn chưa sáng mà.” Cố Hạnh Nguyên nói rồi còn ngáp một cái.
“Hít thuốc lắc cái gì? Em mở mắt ra nhìn xem mấy giờ rồi. Cho em hai mươi phút, anh đợi em ở nhà ăn dưới tầng.” Vân Chi Lâm nói xong thì cúp điện thoại.
Lúc này Cố Hạnh Nguyên mới tỉnh táo lại một chút, cô vươn eo bật đèn trong phòng lên, bây giờ đã chín giờ sáng rồi, đúng là không có cảm giác mình đã ngủ một giấc dài.
***
Quả nhiên thời gian không còn sớm nữa, Cố Hạnh Nguyên vội vàng rời giường, cô đưa tay vén tấm rèm cửa nặng nề ra, ánh sáng rực rỡ đột nhiên tràn ngập căn phòng.
Cô đang quen với bóng tối nên đưa tay lên che mắt theo bản năng.
May mà Cố Hạnh Nguyên không dành quá nhiều thời gian cho những thứ như trang điểm hay tìm quần áo như hầu hết những người phụ nữ khác.
Cô chỉ rửa mặt rồi thay quần áo, sau đó xách túi vội vàng ra khỏi phòng.
“Mười lăm phút… tốc độ em lại nhanh hơn không ít nha. Đói rồi phải không, mau ăn đi.” Vân Chi Lâm cười toe toét đẩy một đĩa bánh sandwich tới trước mặt Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn anh ấy một cía: “Sắc mặt anh hôm nay rất tốt nha, xem ra hiệu quả thải âm bổ dương tối qua rất có tác dụng.”
“Cái gì mà thải âm bổ dương?” Vân Chi Lâm sững sờ một chút sau đó lại bật cười: “Em không hổ là tiểu thuyết gia, trí tưởng tượng thât khiến anh khâm phục, xem ra anh phải báo cáo sự việc tối qua cho em rồi.”
Sau đó anh ấy kể ngắn gọn cho Cố Hạnh Nguyên những gì đã xảy ra sau khi cô rời đi.
Vân Chi Lâm dìu Thái Hân Hân đang giả say lên xe mình, sau khi hỏi cô ta địa chỉ thì chở cô ta về nhà.
Nhưng khi anh chuẩn bị đi thì bản tính của Thái Hân Hân vẫn lộ ra, cô ta vòng tay qua cổ Vân Chi Lâm không chịu buông, hơn nữa còn dùng cơ thể mình cọ vào cơ thể anh.
Đối với ám hiệu rõ ràng như vậy, chắc hẳn 60% đến 70% đàn ông đều biết phải làm gì tiếp theo. Nhưng Vân Chi Lâm thuộc thành phần còn lại.
Anh đưa tay lên nhẹ nhàng nới lỏng tay cô ta ra khỏi cổ mình, sau đó dịu dàng nói: “Cảm ơn vì sự tiếp đãi của cô hôm nay, bây giờ cô đã say rồi, nên nghỉ ngơi cho khoẻ. Mấy ngày nữa tôi xnog việc sẽ cảm ơn cô sau.”
Nói xong anh lái xe rời đi đầu không ngoảnh lại.
Sau khi về, anh vốn định qua chào hỏi Cố Hạnh Nguyên một tiếng nhưng thấy đã mười hai rưỡi, chắc cô đã ngủ rồi nên không gọi cô nữa.
Cố Hạnh Nguyên nghe xong thì cắn một miếng bánh sandwich: “Hôm qua em thấy hai người nói chuyện hăng say, còn tưởng anh cũng có ý với cô ấy. Tranh thủ cơ hội buổi tối, cô ấy cho anh cơ hội thì anh phải nắm cho chắc, không ngờ anh lại người đẹp ngồi trong lòng mà không loạn.”
Cố Hạnh Nguyên nhận lấy đồ uống: “Cô Thái, thật ngại quá, để cô tốn kém rồi.” Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng cô lại thầm nghĩ: Người phụ nữ này làm những việc đó nhưng lại có ý đồ khác đấy.
Nói xong cô lại nhìn sang Vân Chi Lâm.
Cập nhật sớm nhất tại CHƯƠNG 719: BÓNG ĐÈN.
Không biết tên này có thể kiên trì được bao lâu.
Sau cuộc trò chuyện ngắn gọn giữa hai người phụ nữ, bầu không khí trong phòng kỳ lạ không thể tả, ngay cả tên thần kinh thô như Vân Chi Lâm cũng cảm thấy hơi khó chịu.
“Các quý cô, nếu đã đến rồi thì chúng ta đi thôi. Cô Thái, hôm nay cô đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi, bữa này để chúng tôi mời thì hơn. Cô chọn địa điểm đi, đây là lần đầu chúng tôi tới đây, cũng chưa được ăn những món ăn nhẹ đặc sản ở đây.”
Đối với yêu cầu của Vân Chi Lâm, Thái Hân Hân cũng không kiên trì tự đưa ra quyết định nữa, cô ta là một người phụ nữ thông minh, biết khi nào nên cho đàn ông thể diện.
***
Quần áo của Thái Hân Hân khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi khó chịu, nhưng nơi cô ta chọn để ăn tối vẫn rất đặc trưng.
Mọi người đều rất hài lòng, trên bàn ăn, Thái Hân Hân và Vân Chi Lâm trò chuyện rất hợp ý, gần như đã bỏ Cố Hạnh Nguyên qua một bên.
Mặc dù thỉnh thoảng cô cũng sẽ nói vài câu nhưng vẫn cảm thấy bản thân như một bóng đèn rất lớn.
Nhưng được cái đồ ăn rất ngon, cô cũng không cảm thấy nhàm chán. Họ nói chuyện của họ, cô ăn việc của cô, không ai can thiệp vào nhau.
Từ cuộc nói chuyện giữa Vân Chi Lâm và Thái Hân Hân, Cố Hạnh Nguyên rất ngạc nhiên vì những điều cô ta nói trái ngược hoàn toàn với vẻ bề ngoài. Nhất là khi nói đến công việc của mình, cảm giác chuyên nghiệp và một số hiểu biết độc đáo khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy bản thân không bằng.
Cho dù nói chuyện hợp nhau như vậy nhưng Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên cũng không tiết lộ mục đích thật sự của họ khi đến đây lần này với Thái Hân Hân.
Chủ yếu là họ cảm thấy chuyện này không cần thiết phải nói cho người thứ ba biết, việc của mình thì hãy tự làm. Vì họ biết rất rõ, mình đến đây để bí mật điều tra tung tích của Tiểu Trần.
Và họ cũng rất rõ hành động của cục trưởng Quách và Lý Thâm chống lưng phía sau cho ông ta.
Bất kỳ người nào có năng lực đều ở phía trên bọn họ. Cục trưởng Quách lại được điều từ đây đến thành phố A hiện tại, khó tránh khỏi vẫn sẽ có dư đảng còn lại của ông ta ở đây. Nếu công khai tìm kiếm sẽ khiến việc tìm trở nên khó khăn hơn.
Tóm lại mọi việc đều phải cẩn thận.
Ba người nói chuyện đến rất muộn, Cố Hạnh Nguyên cúi đầu nhìn đồng hồ thì đã là mười một giờ, thời gian trôi qua thật nhanh.
Cô nhìn Vân Chi Lâm, người vẫn còn đang có hứng thú nói chuyện một cái.
Mà Vân Chi Lâm cũng lập tức hiểu ý, anh rất lịch sự nói với Thái Hân Hân: “Cô Thái, không còn sớm nữa, để không làm chậm trễ công việc của cô ngày mai, tôi nghĩ chúng ta nên dừng lại ở đây thôi. Khi nào có cơ hội chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé!”
Thái Hân Hân nói chuyện vui vẻ quên cả trời đất nghe Vân Chi Lâm nói vậy thì không tránh khỏi có chút không vui, nhất là khi cô ta đã uống vài ly.
Cô ta nhìn Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đầy ẩn ý, khả năng là đang nghĩ về mối quan hệ giữa hai người.
Nếu người ta đã không muốn nghe mình nói thì cô ta cũng không hỏi: “Được rồi, hôm nay dừng lại tại đây thôi. Anh Vân, trò chuyện với anh thực sự khiến tôi rất vui. Cô Cố, tôi cũng rất vui được gặp cô, khi nào mọi người xong việc thì tới tìm tôi nhé.”
Nói rồi cô ta cũng đứng dậy, bây giờ men rượu đã bắt đầu xộc lên, người cô ta cũng hơi lảo đảo.
Sau khi Vân Chi Lâm thanh toán thì anh và Cố Hạnh Nguyên dìu Thái Hân Hân sang bên đường.
“Hai người về nghỉ ngơi đi, tôi bắt taxi ở đây rồi về.” Vừa nói Thái Hân Hân vừa lắc lư thân thể không vững, đưa tay vẫy taxi đi qua.
Chẳng mấy chốc đã có một chiếc taxi màu xanh tấp vào lề đường rồi dừng lại. Tài xế là một thanh niên chỉ khoảng hai mươi, cậu ta nhìn thấy trang phục của Thái Hân Hân thì hai mắt không thể rời đi.
Cậu ta cười hề hề với Thái Hân Hân rồi hỏi: “Cô muốn đi đâu để tôi đưa cô đến đó.”
“Xe của tôi đến rồi.” Thái Hân Hân nói với Vân Chi Lâm xong thì lảo đảo bước đến mở cửa sau xe.
Vân Chi Lâm nói nhỏ với Cố Hạnh Nguyên: “Em nhìn thấy vẻ mặt gian manh của tên tài xế không? May mà nơi này cách khách sạn không xa, em về nghỉ ngơi trước đi, anh đưa cô ấy về.”
***
Nhìn thấy cảnh tượng này, dù Cố Hạnh Nguyên có ấn tượng không tốt với Thái Hân Hân thì khi đối mặt với chuyện này, thân là phụ nữ, cô vẫn có chút thiên vị người cùng giới.
“Anh đưa cô ấy về lái xe cẩn thận chút, em tự về được.” Nói xong cô xoay người một mình đi về hướng khách sạn.
Vân Chi Lâm ở lại, thấy Thái Hân Hân đang định bước lên xe thì vội kéo cô ta về bên mình.
“Người anh em, anh có ý gì?” Tài xế dường như có chút bất mãn, không biết là cậu ta không hài lòng vì mất khách hay còn vì lý do gì khác.
Vân Chi Lâm vẫn coi như lịch sự, anh cúi đầu nói với tài xế: “Thực xin lỗi, tôi sẽ đưa cô ấy về.”
“Mẹ nó.” Tài xế thốt ra một vài câu chửi thề rồi lái xe đi.
Thái Hân Hân đang dựa đầu vào vai Vân Chi Lâm, đôi mắt khép hờ chợt loé lên, đôi môi đỏ son của cô ta tạo thành một vòng cung hoàn hảo.
*
Cố Hạnh Nguyên đi một mình dọc theo con phố về khách sạn nơi họ ở. May mắn thay, đường này có khá nhiều người và xe qua lại nên cô vẫn cảm thấy an toàn.
Thành phố C về đêm mặc dù đông người và xe qua lại nhưng không có sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố A, ở đây rất yên tĩnh.
Một mình cô bước đi trên phố, những cơn gió nhẹ thoảng qua khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy dễ chịu hơn.
Điều này cũng khiến cô dễ suy nghĩ về lịch trình ngày mai nên làm gì. Nên dựa vào manh mối tìm tới nhà ba mẹ Tiểu Trần hay là không đánh rắn động cỏ vội mà quan sát khu vực xung quanh trong một khoảng thời gian ngắn, chờ cơ hội tới rồi hành động?
Vừa nghĩ đến Tiểu Trần, dáng vẻ xấu xí của anh ta lập tức hiện ra trước mắt, Cố Hạnh Nguyên bất giác rùng mình, cảm thấy lạnh sống lưng.
Thoáng chốc cô đã về đến khách sạn.
Lại một lần nữa nằm xuống chiếc giường mềm mại, êm ái, cô liên tục chuyển kênh TV, căn phòng bên cạnh vẫn rất yên tĩnh.
Cô lại không tự giác nhớ đến Vân Chi Lâm, ai cũng nhìn ra được Thái Hân Hân chỉ giả vờ say, hơn nữa còn rất có hứng thú với anh.
Chắc là Vân Chi Lâm cũng tự cảm nhận được điều gì đó.
Lần này anh ấy đưa cô ta về, chắc đếm nay sẽ không về được.
Haiz… Cố Hạnh Nguyên khẽ thở dài, sau đó tắt TV rồi quay mặt về phía cửa sổ đóng chặt rèm cửa, nhắm mắt lại.
Đêm nay mặc dù cô suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn ngủ rất ngon, cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Giấc ngủ này thật sự rất dễ chịu, cô không muốn mở mắt ra nên đưa tay để tìm vị trí điện thoại.
“Alo…”
“Mấy giờ rồi mà còn chưa dậy hả? Chúng ta chuẩn bị đi thôi.” Giọng nói tự tin của Vân Chi Lâm như được nạp đầy điện truyền qua điện thoại.
Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, cố gắng mở mắt ra, căn phòng vẫn tối om.
“Có phải anh bị Thái Hân Hân cho hít thuốc lắc không? Trời còn chưa sáng mà.” Cố Hạnh Nguyên nói rồi còn ngáp một cái.
“Hít thuốc lắc cái gì? Em mở mắt ra nhìn xem mấy giờ rồi. Cho em hai mươi phút, anh đợi em ở nhà ăn dưới tầng.” Vân Chi Lâm nói xong thì cúp điện thoại.
Lúc này Cố Hạnh Nguyên mới tỉnh táo lại một chút, cô vươn eo bật đèn trong phòng lên, bây giờ đã chín giờ sáng rồi, đúng là không có cảm giác mình đã ngủ một giấc dài.
***
Quả nhiên thời gian không còn sớm nữa, Cố Hạnh Nguyên vội vàng rời giường, cô đưa tay vén tấm rèm cửa nặng nề ra, ánh sáng rực rỡ đột nhiên tràn ngập căn phòng.
Cô đang quen với bóng tối nên đưa tay lên che mắt theo bản năng.
May mà Cố Hạnh Nguyên không dành quá nhiều thời gian cho những thứ như trang điểm hay tìm quần áo như hầu hết những người phụ nữ khác.
Cô chỉ rửa mặt rồi thay quần áo, sau đó xách túi vội vàng ra khỏi phòng.
“Mười lăm phút… tốc độ em lại nhanh hơn không ít nha. Đói rồi phải không, mau ăn đi.” Vân Chi Lâm cười toe toét đẩy một đĩa bánh sandwich tới trước mặt Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn anh ấy một cía: “Sắc mặt anh hôm nay rất tốt nha, xem ra hiệu quả thải âm bổ dương tối qua rất có tác dụng.”
“Cái gì mà thải âm bổ dương?” Vân Chi Lâm sững sờ một chút sau đó lại bật cười: “Em không hổ là tiểu thuyết gia, trí tưởng tượng thât khiến anh khâm phục, xem ra anh phải báo cáo sự việc tối qua cho em rồi.”
Sau đó anh ấy kể ngắn gọn cho Cố Hạnh Nguyên những gì đã xảy ra sau khi cô rời đi.
Vân Chi Lâm dìu Thái Hân Hân đang giả say lên xe mình, sau khi hỏi cô ta địa chỉ thì chở cô ta về nhà.
Nhưng khi anh chuẩn bị đi thì bản tính của Thái Hân Hân vẫn lộ ra, cô ta vòng tay qua cổ Vân Chi Lâm không chịu buông, hơn nữa còn dùng cơ thể mình cọ vào cơ thể anh.
Đối với ám hiệu rõ ràng như vậy, chắc hẳn 60% đến 70% đàn ông đều biết phải làm gì tiếp theo. Nhưng Vân Chi Lâm thuộc thành phần còn lại.
Anh đưa tay lên nhẹ nhàng nới lỏng tay cô ta ra khỏi cổ mình, sau đó dịu dàng nói: “Cảm ơn vì sự tiếp đãi của cô hôm nay, bây giờ cô đã say rồi, nên nghỉ ngơi cho khoẻ. Mấy ngày nữa tôi xnog việc sẽ cảm ơn cô sau.”
Nói xong anh lái xe rời đi đầu không ngoảnh lại.
Sau khi về, anh vốn định qua chào hỏi Cố Hạnh Nguyên một tiếng nhưng thấy đã mười hai rưỡi, chắc cô đã ngủ rồi nên không gọi cô nữa.
Cố Hạnh Nguyên nghe xong thì cắn một miếng bánh sandwich: “Hôm qua em thấy hai người nói chuyện hăng say, còn tưởng anh cũng có ý với cô ấy. Tranh thủ cơ hội buổi tối, cô ấy cho anh cơ hội thì anh phải nắm cho chắc, không ngờ anh lại người đẹp ngồi trong lòng mà không loạn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.