Chương 324: CÔ ĐƠN ĐÃ LÂU
Cố Hạnh Nguyên
04/02/2021
Bắc Minh Thiện đứng trước cửa sổ phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn ba mình đang nằm yên lặng bên trong: “Tình hình của ông ấy thế nào rồi?”
Một bác sĩ đeo huy hiệu giáo sư chuyên gia nói: “Hiện nay ông Bắc Minh đang trong tình trạng tương đối ổn định. Hôm qua chúng tôi cũng đã có cuộc hội chẩn chuyên gia, khả năng hồi phục của ông ấy rất lớn, chúng tôi đang tích cực chuẩn bị cho việc điều trị liên quan.”
“Ừm.” Bắc Minh Thiện gật đầu, sau đó đẩy cửa phòng bệnh, nhẹ nhàng bước vào.
Giờ phút này ông Bắc Minh đang nằm yên lặng trên giường bệnh, các dụng cụ khác nhau bên cạnh giường đang theo dõi sát sao diễn biến phức tạp của ông.
Mấy ngày không gặp, trông ông Bắc Minh lại già thêm rất nhiều.
Vô tình quay đầu lại anh nhìn thấy trên tủ đầu giường có một bó hoa đang nở rộ.
Anh bước đến, đưa tay nhẹ nâng cánh hoa lên, giọt nước trên đó vẫn chưa khô.
Có lẽ nó mới được đặt ở đây không lâu.
Bắc Minh Thiện quay đầu lại hỏi bác sĩ phía sau: “Còn ai đã từng tới đây?”
Bác sĩ nâng gọng kính, vẻ mặt áy náy: “Anh Bắc Minh, trước khi anh đến, tôi cũng vừa mới giao ban với một bác sĩ chăm sóc sức khoẻ khác, khi tới thì bó hoa này đã đặt ở đây nên tôi cũng không biết ai mang tới.”
Lúc này Bắc Minh Thiện nghe thấy giọng nói yếu ớt của ông Bắc Minh truyền tới: “Ừm… ừm…”
Anh quay lại nhìn ông, Hình Uy lập tức lấy ghế đặt sau lưng anh.
“Ba, con đến thăm ba rồi.” Mặc dù Bắc Minh Thiện vẫn thờ ơ như trước nhưng trong lòng hai ba con đều cảm nhận được sự ấm áp.
Bắc Minh Thiện ngồi xuống, trong đôi mắt lạnh lùng đầy vẻ lo lắng.
Bàn tay cắm kim truyền dịch của ông Bắc Minh run run duỗi ra, đưa về phía Bắc Minh Thiện.
Ông muốn nắm lấy tay con trai, trong thời gian này không có ai tới đây thăm ông, ngay cả Giang Tuệ Tâm – người đã chung giường chung gối với ông hàng chục năm.
Mỗi lần mở mắt ra, những gì ông thấy chỉ là căn phòng trống không, thi thoảng có bác sĩ và y tá tới thay đồ và kiểm tra sức khoẻ cho ông.
Mỗi lúc như vậy, ông đều không kìm được nước mắt.
Người ta thường nói khi bị bệnh lâu ngày thì dù con cái có hiếu thuận hơn nữa cũng không thể lúc nào cũng ở bên chăm sóc ba mẹ.
Câu nói này thật không ngoa khi dùng để nói về ông cụ Bắc Minh.
Từ khi ông ngã bệnh đến nay, người thường xuyên đến nhất lại là Bắc Minh Thiện, người từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ khiến ông bớt lo, luôn khiến ông phải giận đến nổi trận lôi đình.
Bắc Minh Thiện đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy không ngừng ấy, bàn tay yếu ớt, bàn tay đã không ít lần đánh anh trong quãng thời gian anh trưởng thành…
“Ba, mấy hôm trước con đưa các con đến chỗ cô, mọi thứ đều ổn, cô chơi cùng đám trẻ con rất vui. Trước khi đi còn bảo con mang tới cho ba rất nhiều rau sạch và hoa quả cô tự trồng nữa…” Trong lòng Bắc Minh Thiện biết rất rõ nếu lúc này nói cho ông Bắc Minh về cái chết của cô Phương thì có lẽ ông sẽ không chịu nổi cú sốc lớn này.
Mặc dù hai anh em ông Bắc Minh và cô Phương từ nhỏ đã không hợp nhau.
Nhưng thời gian dần trôi, tình cảm gia đình luôn là trên hết, trong lòng hai người vẫn quan tâm nhau mà không nói ra.
Cũng giống như trước đây, khi Bắc Minh Thiện đến chỗ cô Phương, khi về bà luôn bảo anh mang chút rau sạch và hoa quả mình trồng về.
Ông Bắc Minh cũng sẽ giả vờ không để ý, như có như không nhắc nhở Bắc Minh Thiện đi thăm người em gái của ông, còn bí mật cử người đến giúp đỡ bà.
Khi nghe Bắc Minh Thiện nói tới em gái mình, ông cụ không kìm được nước mắt, ông buông tay anh ra, run rẩy đưa vào chăn lấy ra một tờ báo.
“Phương… chết rồi…” Ông Bắc Minh không thể nói được câu hoàn chỉnh nhưng ông cũng có thể diễn đạt được ý mình muốn nói.
Bắc Minh Thiện đưa tay cầm lấy tờ báo, anh nhìn thấy trên đó có dòng chữ in đậm: “Gia tộc Bắc Minh thị máu lạnh, em gái của cựu Tổng Giám đốc Bắc Minh Chính bị đuổi ra khỏi gia tộc mấy chục năm, sáng ngày hôm qua đã chết bất đắc kỳ tử, trang trại kinh doanh nửa năm cũng bị cháy chỉ trong một đêm.”
“Hít…” Bắc Minh Thiện không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, lông mày anh nhíu chặt lại, tin tức về cái chết của cô Phương vẫn luôn được giữ bí mật, sao vẫn có người biết lại còn đưa tin?
Hình Uy đứng sau Bắc Minh Thiện, nhìn thấy dòng tiêu đề này cũng rất ngạc nhiên.
Sau khi có được sự đồng ý của Bắc Minh Thiện, anh ta cầm lấy tờ báo, nhìn ngày xuất bản, chính là ngày sau khi cô Phương qua đời.
Hôm đó cũng tới buổi chiều bọn họ mới về, sở dĩ không thấy tờ báo này ngay từ đầu là vì hôm ấy Bắc Minh Thiện không ở nhà Bắc Minh, mà ở cùng với Cố Hạnh Nguyên và các con.
Ngày hôm sau cũng chính là hôm nay lại xảy ra chuyện về biệt thự và cổ phiếu, nên đều không có thời gian đọc báo, không ngờ lại có người lợi dụng ngay lúc sơ hở này.
Nếu biết từ ngay lúc đó thì Bắc Minh Thiện hoàn toàn có thể khiến cho tất cả các tờ báo đăng tin này bốc hơi.
Nhìn từ góc độ khác thì ai đó đã cố tình đưa tờ báo này cho ông Bắc Minh xem với mục đích kích thích ông bằng tin tức về cái chết của cô Phương, cho dù ông Bắc Minh không chết vì đau buồn thì cũng sẽ khiến gia tộc Bắc Minh thị trở nên rối ren.
Hình Uy dẫn bác sĩ ra khỏi phòng bệnh.
Anh ta ngẩng đầu quan sát hành lang trên đầu, có rất nhiều camera được lắp đặt.
Nếu muốn biết ai đã đưa báo tới cho ông Bắc Minh thì cách thuận tiện nhất là xem video.
Nghĩ vậy, anh ta nói với bác sĩ: “Phòng theo dõi của các ông ở tầng mấy?”
“Phòng bảo vệ ở tầng bảy, sao vậy?” Bác sĩ tỏ vẻ khó hiểu.
Hình Uy nhìn ông ta, vẻ mặt có chút lo lắng: “Mong ông đưa tôi đến phòng theo dõi một chút, tôi muốn kiểm tra một số thông tin.”
“Chuyện này…” Bác sĩ không khỏi nhíu mày: “Tôi mà đi thì ông Bắc Minh sẽ không có ai trông coi…” Nói xong ông ta lộ vẻ rất khó xử.
“Sao, không yên tâm? Ở đây còn có cậu chủ của tôi, có chuyện gì anh ấy sẽ gọi các ông. Ông còn chuyện gì phải lo lắng nữa không?” Hình Uy nói xong thì định kéo bác sĩ đi về phía cầu thang.
Hình Uy và bác sĩ vào phòng theo dõi, trong phòng chỉ còn lại hai người Bắc Minh Thiện và ông cụ.
Chuyện đã đến nước này, Bắc Minh Thiện cũng không thể giấu được nữa.
Anh lấy từ trong túi ra chiếc khăn tay quý giá, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt ông cụ.
“Ba, thật ra khi cô mất, con với đám trẻ đều đang ở trang trại, nhưng khi con tới nơi thì cô đã…” Bắc Minh Thiện nói đến đây thì ngẩng đầu mím chặt môi, xương cằm bạnh ra.
Một lúc sau Bắc Minh Thiện nói tiếp: “Bệnh của cô đến quá nhanh và đột ngột, không kịp đợi bác sĩ tới thì cô đã đi. Vốn dĩ con giấu chuyện này chính là để đề phòng có người nói cho ba, bây giờ ba đang bệnh nặng, không thể chịu thêm cú sốc này nữa.”
“Hu…” Ông Bắc Minh nghe vậy thì nhắm chặt mắt, một giọt nước mắt chảy ra khỏi khoé mắt, đôi môi đang mím chặt bật ra âm thanh thê lương.
Mặc dù hai anh em họ không hợp nhau nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng em gái mình lại ra đi như thế…
Mà con trai vì không muốn ông đau buồn quá mức đã phải làm rất nhiều điều.
Bắc Minh Thiện lại lau nước mắt cho ông cụ Bắc Minh: “Ba, ba yên tâm, con đã sắp xếp ổn thoả chuyện hậu sự cho cô rồi, cô được chôn tại nghĩa trang của gia tộc Bắc Minh thị chúng ta. Con biết cô đã rời khỏi nhà Bắc Minh hơn nửa đời người, lúc này cũng nên quay về rồi.”
Bắc Minh Chính khẽ gật đầu, ông đồng ý với cách làm của con trai mình.
Bắc Minh Thiện đứng dậy, đến bên cửa sổ, kéo ra nửa tấm rèm.
Ánh trăng mờ ảo chiếu qua cửa sổ vào phòng, chiếu vào giường ông Bắc Minh.
Anh ngước nhìn mặt trăng trong treo lơ lửng trên bầu trời, những ký ức tuổi thơ hiện ra trước mắt.
Dưới ánh trăng tròn ấy, cô ngồi trên đống thóc, anh tựa đầu vào lòng cô.
Cô nhẹ nhàng đung đưa cơ thể, vỗ về anh, kể cho anh nghe những câu chuyện cổ tích…
Một lúc lâu sau, Bắc Minh Thiện kéo rèm cửa lại, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.
Lúc này không biết ông Bắc Minh lấy từ đâu ra một bức ảnh, đang cố gắng nheo mắt nhìn người trong đó.
Bắc Minh Thiện nghiêng người nhìn, là tấm ảnh chụp chung của ông Bắc Minh và cô Phương.
Trong bức ảnh, gương mặt của hai người đều rạng rỡ.
Bàn tay cầm tấm ảnh của ông Bắc Minh khẽ run lên, có lẽ ông đang hồi tưởng về khoảng thời gian đã qua.
“Ba, không còn sớm nữa, ba cũng nên nghỉ ngơi đi. Vừa nãy bác sĩ nói ba hoàn toàn có thể chữa khỏi. Khi nào ba bình phục, con sẽ đưa ba đi gặp cô.”
Nói rồi Bắc Minh Thiện nhẹ nhàng lấy bức ảnh ra khỏi tay ông, đặt nó cạnh gối ông.
Ông Bắc Minh nhìn con trai, khẽ gật đầu rồi từ từ nhắm mắt lại.
Bắc Minh Thiện ở lại cho tới khi Hình Uy và bác sĩ quay về.
Hình Uy đứng trong phòng quan sát nhìn cậu chủ dựa lưng vào ghế, một tay chống lên má, mắt hơi nhắm lại.
Ông Bắc Minh lặng lẽ nằm đó, hình ảnh lúc này là sự chung sống hoà thuận của hai ba con đã lâu không ở bên nhau.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Bắc Minh Thiện hơi gục đầu xuống sau đó lại tỉnh lại, đảo mắt nhìn về phía ông Bắc Minh, ông đã yên lặng chìm vào giấc ngủ.
Anh nhẹ nhàng đứng dậy, tấm chăn đắp trên chân rơi xuống đất.
Anh đứng tại chỗ cử động cánh tay và cổ gần như tê liệt.
Quay đầu nhìn phòng quan sát, Hình Uy đang đứng ở đó, bác sĩ bên cạnh anh ta đang cẩn thận ghi lại số liệu quan sát.
Bắc Minh Thiện bước vào phòng quan sát rồi nhìn Hình Uy: “Mấy giờ rồi?”
Hình Uy nhìn đồng hồ đeo tay: “Cậu chủ, đã mười hai giờ đêm rồi ạ.” Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Bắc Minh Thiện, anh ta nói: “Hay là em bảo họ chuẩn bị một phòng ở đây, tối nay nghỉ lại đây luôn?”
Bắc Minh Thiện lắc đầu, sau đó nhìn Hình Uy nói: “Vừa nãy cậu đi làm gì đấy?”
Hình Uy nhìn bác sĩ bên cạnh.
“Ồ, tôi đang định ra ngoài thu xếp tình hình trực ban tối nay, nếu hai người có việc gì thì cứ nhấn chuông nhé.” Bác sĩ thức thời nói xong rồi ra khỏi phòng bệnh.
Hình Uy thấy phòng không còn người ngoài nữa thì nhỏ giọng nói với Bắc Minh Thiện: “Vừa rồi em đến phòng giám sát, phát hiện ra thứ thú vị.”
Nói xong Hình Uy lấy điện thoại ra, bật video vừa nãy lên.
Bắc Minh Thiện cau mày nhìn video đang phát trên màn hình một cách nghiêm túc.
Ở góc dưới bên phải video có ghi rõ thời gian là buổi chiều ngày hôm sau khi cô Phương qua đời.
Khi ấy cũng là lúc họ đang trên đường từ trang trại về.
Đoạn video này được quay lại từ camera đối diện phòng VIP của ông Bắc Minh.
Thời gian trôi đi, ngay sau đó một người đàn ông mặc vest xuất hiện, đi đi lại lại trước cửa phòng bệnh, có vẻ như anh ta đang suy nghĩ điều gì đó.
Năm phút sau, người đàn ông gõ cửa phòng.
Một bác sĩ đeo huy hiệu giáo sư chuyên gia nói: “Hiện nay ông Bắc Minh đang trong tình trạng tương đối ổn định. Hôm qua chúng tôi cũng đã có cuộc hội chẩn chuyên gia, khả năng hồi phục của ông ấy rất lớn, chúng tôi đang tích cực chuẩn bị cho việc điều trị liên quan.”
“Ừm.” Bắc Minh Thiện gật đầu, sau đó đẩy cửa phòng bệnh, nhẹ nhàng bước vào.
Giờ phút này ông Bắc Minh đang nằm yên lặng trên giường bệnh, các dụng cụ khác nhau bên cạnh giường đang theo dõi sát sao diễn biến phức tạp của ông.
Mấy ngày không gặp, trông ông Bắc Minh lại già thêm rất nhiều.
Vô tình quay đầu lại anh nhìn thấy trên tủ đầu giường có một bó hoa đang nở rộ.
Anh bước đến, đưa tay nhẹ nâng cánh hoa lên, giọt nước trên đó vẫn chưa khô.
Có lẽ nó mới được đặt ở đây không lâu.
Bắc Minh Thiện quay đầu lại hỏi bác sĩ phía sau: “Còn ai đã từng tới đây?”
Bác sĩ nâng gọng kính, vẻ mặt áy náy: “Anh Bắc Minh, trước khi anh đến, tôi cũng vừa mới giao ban với một bác sĩ chăm sóc sức khoẻ khác, khi tới thì bó hoa này đã đặt ở đây nên tôi cũng không biết ai mang tới.”
Lúc này Bắc Minh Thiện nghe thấy giọng nói yếu ớt của ông Bắc Minh truyền tới: “Ừm… ừm…”
Anh quay lại nhìn ông, Hình Uy lập tức lấy ghế đặt sau lưng anh.
“Ba, con đến thăm ba rồi.” Mặc dù Bắc Minh Thiện vẫn thờ ơ như trước nhưng trong lòng hai ba con đều cảm nhận được sự ấm áp.
Bắc Minh Thiện ngồi xuống, trong đôi mắt lạnh lùng đầy vẻ lo lắng.
Bàn tay cắm kim truyền dịch của ông Bắc Minh run run duỗi ra, đưa về phía Bắc Minh Thiện.
Ông muốn nắm lấy tay con trai, trong thời gian này không có ai tới đây thăm ông, ngay cả Giang Tuệ Tâm – người đã chung giường chung gối với ông hàng chục năm.
Mỗi lần mở mắt ra, những gì ông thấy chỉ là căn phòng trống không, thi thoảng có bác sĩ và y tá tới thay đồ và kiểm tra sức khoẻ cho ông.
Mỗi lúc như vậy, ông đều không kìm được nước mắt.
Người ta thường nói khi bị bệnh lâu ngày thì dù con cái có hiếu thuận hơn nữa cũng không thể lúc nào cũng ở bên chăm sóc ba mẹ.
Câu nói này thật không ngoa khi dùng để nói về ông cụ Bắc Minh.
Từ khi ông ngã bệnh đến nay, người thường xuyên đến nhất lại là Bắc Minh Thiện, người từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ khiến ông bớt lo, luôn khiến ông phải giận đến nổi trận lôi đình.
Bắc Minh Thiện đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy không ngừng ấy, bàn tay yếu ớt, bàn tay đã không ít lần đánh anh trong quãng thời gian anh trưởng thành…
“Ba, mấy hôm trước con đưa các con đến chỗ cô, mọi thứ đều ổn, cô chơi cùng đám trẻ con rất vui. Trước khi đi còn bảo con mang tới cho ba rất nhiều rau sạch và hoa quả cô tự trồng nữa…” Trong lòng Bắc Minh Thiện biết rất rõ nếu lúc này nói cho ông Bắc Minh về cái chết của cô Phương thì có lẽ ông sẽ không chịu nổi cú sốc lớn này.
Mặc dù hai anh em ông Bắc Minh và cô Phương từ nhỏ đã không hợp nhau.
Nhưng thời gian dần trôi, tình cảm gia đình luôn là trên hết, trong lòng hai người vẫn quan tâm nhau mà không nói ra.
Cũng giống như trước đây, khi Bắc Minh Thiện đến chỗ cô Phương, khi về bà luôn bảo anh mang chút rau sạch và hoa quả mình trồng về.
Ông Bắc Minh cũng sẽ giả vờ không để ý, như có như không nhắc nhở Bắc Minh Thiện đi thăm người em gái của ông, còn bí mật cử người đến giúp đỡ bà.
Khi nghe Bắc Minh Thiện nói tới em gái mình, ông cụ không kìm được nước mắt, ông buông tay anh ra, run rẩy đưa vào chăn lấy ra một tờ báo.
“Phương… chết rồi…” Ông Bắc Minh không thể nói được câu hoàn chỉnh nhưng ông cũng có thể diễn đạt được ý mình muốn nói.
Bắc Minh Thiện đưa tay cầm lấy tờ báo, anh nhìn thấy trên đó có dòng chữ in đậm: “Gia tộc Bắc Minh thị máu lạnh, em gái của cựu Tổng Giám đốc Bắc Minh Chính bị đuổi ra khỏi gia tộc mấy chục năm, sáng ngày hôm qua đã chết bất đắc kỳ tử, trang trại kinh doanh nửa năm cũng bị cháy chỉ trong một đêm.”
“Hít…” Bắc Minh Thiện không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, lông mày anh nhíu chặt lại, tin tức về cái chết của cô Phương vẫn luôn được giữ bí mật, sao vẫn có người biết lại còn đưa tin?
Hình Uy đứng sau Bắc Minh Thiện, nhìn thấy dòng tiêu đề này cũng rất ngạc nhiên.
Sau khi có được sự đồng ý của Bắc Minh Thiện, anh ta cầm lấy tờ báo, nhìn ngày xuất bản, chính là ngày sau khi cô Phương qua đời.
Hôm đó cũng tới buổi chiều bọn họ mới về, sở dĩ không thấy tờ báo này ngay từ đầu là vì hôm ấy Bắc Minh Thiện không ở nhà Bắc Minh, mà ở cùng với Cố Hạnh Nguyên và các con.
Ngày hôm sau cũng chính là hôm nay lại xảy ra chuyện về biệt thự và cổ phiếu, nên đều không có thời gian đọc báo, không ngờ lại có người lợi dụng ngay lúc sơ hở này.
Nếu biết từ ngay lúc đó thì Bắc Minh Thiện hoàn toàn có thể khiến cho tất cả các tờ báo đăng tin này bốc hơi.
Nhìn từ góc độ khác thì ai đó đã cố tình đưa tờ báo này cho ông Bắc Minh xem với mục đích kích thích ông bằng tin tức về cái chết của cô Phương, cho dù ông Bắc Minh không chết vì đau buồn thì cũng sẽ khiến gia tộc Bắc Minh thị trở nên rối ren.
Hình Uy dẫn bác sĩ ra khỏi phòng bệnh.
Anh ta ngẩng đầu quan sát hành lang trên đầu, có rất nhiều camera được lắp đặt.
Nếu muốn biết ai đã đưa báo tới cho ông Bắc Minh thì cách thuận tiện nhất là xem video.
Nghĩ vậy, anh ta nói với bác sĩ: “Phòng theo dõi của các ông ở tầng mấy?”
“Phòng bảo vệ ở tầng bảy, sao vậy?” Bác sĩ tỏ vẻ khó hiểu.
Hình Uy nhìn ông ta, vẻ mặt có chút lo lắng: “Mong ông đưa tôi đến phòng theo dõi một chút, tôi muốn kiểm tra một số thông tin.”
“Chuyện này…” Bác sĩ không khỏi nhíu mày: “Tôi mà đi thì ông Bắc Minh sẽ không có ai trông coi…” Nói xong ông ta lộ vẻ rất khó xử.
“Sao, không yên tâm? Ở đây còn có cậu chủ của tôi, có chuyện gì anh ấy sẽ gọi các ông. Ông còn chuyện gì phải lo lắng nữa không?” Hình Uy nói xong thì định kéo bác sĩ đi về phía cầu thang.
Hình Uy và bác sĩ vào phòng theo dõi, trong phòng chỉ còn lại hai người Bắc Minh Thiện và ông cụ.
Chuyện đã đến nước này, Bắc Minh Thiện cũng không thể giấu được nữa.
Anh lấy từ trong túi ra chiếc khăn tay quý giá, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt ông cụ.
“Ba, thật ra khi cô mất, con với đám trẻ đều đang ở trang trại, nhưng khi con tới nơi thì cô đã…” Bắc Minh Thiện nói đến đây thì ngẩng đầu mím chặt môi, xương cằm bạnh ra.
Một lúc sau Bắc Minh Thiện nói tiếp: “Bệnh của cô đến quá nhanh và đột ngột, không kịp đợi bác sĩ tới thì cô đã đi. Vốn dĩ con giấu chuyện này chính là để đề phòng có người nói cho ba, bây giờ ba đang bệnh nặng, không thể chịu thêm cú sốc này nữa.”
“Hu…” Ông Bắc Minh nghe vậy thì nhắm chặt mắt, một giọt nước mắt chảy ra khỏi khoé mắt, đôi môi đang mím chặt bật ra âm thanh thê lương.
Mặc dù hai anh em họ không hợp nhau nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng em gái mình lại ra đi như thế…
Mà con trai vì không muốn ông đau buồn quá mức đã phải làm rất nhiều điều.
Bắc Minh Thiện lại lau nước mắt cho ông cụ Bắc Minh: “Ba, ba yên tâm, con đã sắp xếp ổn thoả chuyện hậu sự cho cô rồi, cô được chôn tại nghĩa trang của gia tộc Bắc Minh thị chúng ta. Con biết cô đã rời khỏi nhà Bắc Minh hơn nửa đời người, lúc này cũng nên quay về rồi.”
Bắc Minh Chính khẽ gật đầu, ông đồng ý với cách làm của con trai mình.
Bắc Minh Thiện đứng dậy, đến bên cửa sổ, kéo ra nửa tấm rèm.
Ánh trăng mờ ảo chiếu qua cửa sổ vào phòng, chiếu vào giường ông Bắc Minh.
Anh ngước nhìn mặt trăng trong treo lơ lửng trên bầu trời, những ký ức tuổi thơ hiện ra trước mắt.
Dưới ánh trăng tròn ấy, cô ngồi trên đống thóc, anh tựa đầu vào lòng cô.
Cô nhẹ nhàng đung đưa cơ thể, vỗ về anh, kể cho anh nghe những câu chuyện cổ tích…
Một lúc lâu sau, Bắc Minh Thiện kéo rèm cửa lại, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.
Lúc này không biết ông Bắc Minh lấy từ đâu ra một bức ảnh, đang cố gắng nheo mắt nhìn người trong đó.
Bắc Minh Thiện nghiêng người nhìn, là tấm ảnh chụp chung của ông Bắc Minh và cô Phương.
Trong bức ảnh, gương mặt của hai người đều rạng rỡ.
Bàn tay cầm tấm ảnh của ông Bắc Minh khẽ run lên, có lẽ ông đang hồi tưởng về khoảng thời gian đã qua.
“Ba, không còn sớm nữa, ba cũng nên nghỉ ngơi đi. Vừa nãy bác sĩ nói ba hoàn toàn có thể chữa khỏi. Khi nào ba bình phục, con sẽ đưa ba đi gặp cô.”
Nói rồi Bắc Minh Thiện nhẹ nhàng lấy bức ảnh ra khỏi tay ông, đặt nó cạnh gối ông.
Ông Bắc Minh nhìn con trai, khẽ gật đầu rồi từ từ nhắm mắt lại.
Bắc Minh Thiện ở lại cho tới khi Hình Uy và bác sĩ quay về.
Hình Uy đứng trong phòng quan sát nhìn cậu chủ dựa lưng vào ghế, một tay chống lên má, mắt hơi nhắm lại.
Ông Bắc Minh lặng lẽ nằm đó, hình ảnh lúc này là sự chung sống hoà thuận của hai ba con đã lâu không ở bên nhau.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Bắc Minh Thiện hơi gục đầu xuống sau đó lại tỉnh lại, đảo mắt nhìn về phía ông Bắc Minh, ông đã yên lặng chìm vào giấc ngủ.
Anh nhẹ nhàng đứng dậy, tấm chăn đắp trên chân rơi xuống đất.
Anh đứng tại chỗ cử động cánh tay và cổ gần như tê liệt.
Quay đầu nhìn phòng quan sát, Hình Uy đang đứng ở đó, bác sĩ bên cạnh anh ta đang cẩn thận ghi lại số liệu quan sát.
Bắc Minh Thiện bước vào phòng quan sát rồi nhìn Hình Uy: “Mấy giờ rồi?”
Hình Uy nhìn đồng hồ đeo tay: “Cậu chủ, đã mười hai giờ đêm rồi ạ.” Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Bắc Minh Thiện, anh ta nói: “Hay là em bảo họ chuẩn bị một phòng ở đây, tối nay nghỉ lại đây luôn?”
Bắc Minh Thiện lắc đầu, sau đó nhìn Hình Uy nói: “Vừa nãy cậu đi làm gì đấy?”
Hình Uy nhìn bác sĩ bên cạnh.
“Ồ, tôi đang định ra ngoài thu xếp tình hình trực ban tối nay, nếu hai người có việc gì thì cứ nhấn chuông nhé.” Bác sĩ thức thời nói xong rồi ra khỏi phòng bệnh.
Hình Uy thấy phòng không còn người ngoài nữa thì nhỏ giọng nói với Bắc Minh Thiện: “Vừa rồi em đến phòng giám sát, phát hiện ra thứ thú vị.”
Nói xong Hình Uy lấy điện thoại ra, bật video vừa nãy lên.
Bắc Minh Thiện cau mày nhìn video đang phát trên màn hình một cách nghiêm túc.
Ở góc dưới bên phải video có ghi rõ thời gian là buổi chiều ngày hôm sau khi cô Phương qua đời.
Khi ấy cũng là lúc họ đang trên đường từ trang trại về.
Đoạn video này được quay lại từ camera đối diện phòng VIP của ông Bắc Minh.
Thời gian trôi đi, ngay sau đó một người đàn ông mặc vest xuất hiện, đi đi lại lại trước cửa phòng bệnh, có vẻ như anh ta đang suy nghĩ điều gì đó.
Năm phút sau, người đàn ông gõ cửa phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.