Chương 154: CON TRAI, TÔI CHẮC CHẮN CÓ ĐƯỢC
Cố Hạnh Nguyên
27/01/2021
Bắc Minh Thiện tức đến mức những dồn nén trong lòng vỡ òa: "Biến mất ba
tháng một cách kỳ quái, lại còn xui khiến Bắc Minh Diệc Long đào hôn!
Thì ra từ đầu cô đã lập kế hoạch trước có đúng không! Vào đêm sinh nhật
tôi cô đã sớm có ý định muốn rời khỏi, muốn mang theo con của tôi cùng
cao chạy xa bay với Bắc Minh Diệc Long có phải hay không! Vậy mà mẹ nó
cô còn nằm dưới thân tôi, dạng chân cho tôi làm?"
Bốp!
Đột nhiên một cái tát như trời giáng rơi trên mặt Bắc Minh Thiện...
Con ngươi của anh run lên!
Anh không thể tin được mà nhìn người phụ nữ vừa vung tay tát lên mặt anh này, lửa giận ngày càng dâng trào!
Tay của Cố Hạnh Nguyên tê cứng, giương mắt nhìn thẳng vào con ngươi u tối của anh, thở sâu, bờ môi run rẩy một chút---
"Tôi thừa nhận... trong giây phút nhìn thấy Trình Trình mới biết được anh chính là chủ thuê năm năm trước. Đúng là tôi giấu anh không nói ra... Không thể phủ nhận, Dương Dương cũng chính là con của anh, chỉ là năm đó tôi có lòng riêng giữ nó bên người... Tôi cũng thừa nhận nguyên nhân chủ yêu đến châu Úc cũng là vì Trình Trình... Nhưng Bắc Minh Thiện, việc Diệp Long đào hôn tôi thật sự không biết gì cả. Chúng tôi chỉ là trùng hợp đi cùng chuyến bay chứ không như những ý nghĩ bẩn thỉu của anh!"
Lúc nói xong lời này, vành mắt cô đã tràn ngập nước mắt, nhưng nhẫn nhịn không để nó chảy ra ngoài.
Khuôn mặt tối sầm của anh u ám đến dọa người.
"Âm mưu!" Anh chợt phun ra hai chữ, âm trầm kinh khủng: "Cố Hạnh Nguyên, thì ra từ đầu tới cuối, cô tiếp cận tôi đều là vì muốn cướp đi con trai của tôi!"
"Tôi không có!"
"Cô không có? Vậy cô giải thích về đứa nhỏ Dương Dương kia thế nào? Cô dám nối đứa con trai đó không phải là do cô lập mưu cướp đi?"
"..." Cố Hạnh Nguyên cắn môi, sắc mặt tái nhợt, bụng có chút đau làm cho trán cô toát ra một lớp mồ hôi mỏng: "Bọn họ là do tôi mang thai chín tháng mười ngày. Hai đứa nó và tôi vốn mẹ con đồng lòng, cho dù tôi có lòng riêng thì đó cũng là tình mẹ con khó mà dứt bỏ, sao lại nói là âm mưu?"
"Vậy tôi thì sao?" Anh gầm nhẹ, ánh mắt tựa như phóng ra vô số phi đao, từng đao từng đao cắm vào trong lòng cô: "Tôi tính là gì? Cô cho tôi là người như thế nào của cô?"
Đầu ngón tay của cô run lên, không ngờ anh lại hỏi câu mà cô từng hỏi qua trước đó này.
Anh đã nói cô chính là người phụ nữ của mình.
Hoặc là, trong khái niệm của anh, nói chuẩn xác một chút thì cô chính là người phụ nữ ngủ bên cạnh anh...
"..." Môi cô khẽ run, trong lúc nhất thời không nói lên lời...
"Cô mẹ nó có xem tôi là người đàn ông của cô hay không?" Sự do dự của cô làm cho anh không nhịn được mà gào lên: "Hay cô chỉ xem tôi là một người đóng góp một hạt giống, xem tôi là một kẻ ngốc cho cô mười lăm tỷ!"'
Bắc Minh Thiện nói từng lời lạnh như băng, dường như anh vừa hiểu được một sự thật nào đó làm cho lòng anh đau như cắt!
Người phụ nữ này, sở dị chịu hầu hạ dưới thân anh là bởi vì cô từng sinh con cho anh!
Người phụ nữ này, sỡ dĩ nhiều lần chịu ở lại bên cạnh anh, là bởi vì bên cạnh anh còn có một Trình Trình mà cô không đụng vào được!
Đúng vậy, anh suýt nữa thì quên mất, Cố Hạnh Nguyên từng vì vầng trăng sáng trong lòng mình mà lệ rơi đầy mặt thì làm sao có thể nói bỏ là bỏ được?
Mặt của cô đột nhiên tái nhợt không còn chút máu nào!
Lộp bộp, lòng của cô như bị thứ gì hung hăng đụng đến đau.
Mặc dù đoán được một khi chân tướng sự thật được vạch trần, anh nên phản ứng như thế nào! Nhưng cô hoàn toàn không ngờ, anh lại nghiêm nghị lên án mình như vậy!
Cố Hạnh Nguyên mở to mắt nhìn anh, cuối cùng không nhịn được mà quát:
"Bắc Minh Thiện, vậy còn anh thì sao? Năm năm trước không phải anh cũng chỉ xem tôi là công cụ sinh con còn gì? Không phải anh cũng chỉ xem tôi là một người phụ nữ để phát tiết à? Anh có Trình Trình, nhưng đã bảo giờ từng tò mò rằng ai là người đã sinh ra Trình Trình chưa? Dù sao anh cũng chẳng quan tâm! Anh muốn có con nhưng trước giờ không muốn kết hôn! Anh muốn phụ nữ nhưng trước giờ không thích yêu đương! Kẻ bạc tình bạc nghĩa, lạnh lùng như anh thì có tư cách gì mà nói tôi?"
Lời nói sắc bén của cô giống như từng cái tát vô tình vung vào mặt anh, cũng giống như từng cây kim đâm vào lòng cô.
Con người của anh càng thêm âm trầm.
Đúng lúc này, một giọng nói nam tính trong trẻo đột nhiên chen vào.
"Buông cô ấy ra!"
Giọng nói này làm chấn động đáy lòng đang căng thẳng của cô.
Cô vô thức ngoái lại, sau khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn nghiêm túc kia thì nước mắt cô không nhịn được nữa mà rơi xuống...
"Chi Lâm..."
Ánh mắt của Bắc Minh Thiện liền trở nên lạnh lẽo!
Cái tên này anh từng nghe qua. Vào cái đêm dông tố kia, anh nhận được điện thoại của một người đàn ông xa lạ, nói cho anh biết Cố Hạnh Nguyên mất tích rồi. Về sau Hình Uy tra được người đàn ông xa lạ đó chính là con trai của thẩm phán Vân Thân Nghiêu ở thành phố A, Vân Chi Lâm!
Vân Chi Lâm nhanh chóng chạy vội tới trước mặt Cố Hạnh Nguyên, liếc thấy vẻ mặt đẫm lệ của cô nằm trong lòng Bắc Minh Thiện, trên trán còn toát ra mồ hôi lạnh.
Vân Chi Lâm giật mình, không nói hai lời liền đưa tay muốn đoạt cô khỏi Bắc Minh Thiện!
"Bắc Minh Thiện, anh buông Hạnh Nguyên ra. Anh không thấy cô ấy đang khó chịu hay sao!"
"Đượ lắm, anh biết tôi! Hạnh Nguyên?" Bắc Minh Thiện híp mắt, lời nói như rít từ kẽ răng ra, liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên một cái, khóe miệng trào phúng: "Thì ra cô không chỉ có một người là Bắc Minh Diệp Long!"
Sau đó, anh đột nhiên buông tay.
"A..." Cố Hạnh Nguyên sợ đến hô lên một tiếng, đột nhiên mất trọng lượng làm cô suýt chút nữa thì rơi xuống.
Vân Chi Lâm nhanh nhẹn đỡ được cô, sợ hãi không thôi! Anh hung hăng trừng mắt với Bắc Minh Thiện: "Anh điên rồi à? Anh làm cô ấy ngã như vậy thì làm sao bây giờ, anh có biết bây giờ cô ấy đang..."
"Chi Lâm!" Cố Hạnh Nguyên vội vàng ngắt lời Cố Chi Lâm, ra hiệu bảo anh đừng nói nữa. Cô sợ giờ phút này mà Vân Chi Lâm nói cho Bắc Minh Thiện biết sự thật là trong bụng cô còn một đứa trẻ nữa thì cô sẽ không chịu đựng nổi...
Cặp mắt hung ác của Bắc Minh Thiện gắt gao nhìn tới Cố Hạnh Nguyên, nhìn dáng vẻ cô rúc vào trong ngực của Vân Chi Lâm, mặt của anh lại càng rét lạnh, con mắt lại càng nghiêm nghị!
Khóe môi nở nụ cười mỉa, anh khẽ gật đầu, lời nói lạnh như băng được rít qua kẽ răng:
"Được! Vậy tôi không quấy rầy hai người tình chàng ý thiếp nữa! Có điều, Cố Hạnh Nguyên, con, tôi chắc chắn phải có được!"
Con, tôi chắc chắn phải có được!
Trong đầu cô nổ ầm một tiếng, bị nổ cho thương tích đầy mình.
Chuyện mà bản thân sợ nhất, cuối cùng vẫn xảy ra...
Bắc Minh Thiện nói xong câu này thì khinh bỉ liếc hai người họ một chút, dường như không muốn tiếp tục nhìn thấy một màn đủ để làm cho anh phát điên này nên anh làm mặt lạnh mà rời đi...
Vân Chi Lâm trừng mắt gầm nhẹ với anh: "Bắc Minh Thiện, anh chớ khinh người quá đáng. Anh đã có một được con trai, dựa vào cái gì mà muốn đoạt với Hạnh Nguyên..."
"Đừng nói nữa Chi Lâm." Đầu ngón tay lạnh buốt của Cố Hạnh Nguyên che kín miệng Vân Chi Lâm, nhìn bóng lưng cao ngạo của Bắc Minh Thiện rời đi, trong lòng cô khẽ nứt!
Đã sớm đoán được sẽ có ngày này mà, không phải sao?
Nhưng vì sao...
Lúc mọi chuyện thật sự xảy ra, lòng của cô lại đau đến như này?
Quan hệ của cô với anh cuối cùng cũng sáng tỏ trong giờ phút này...
Cô là mẹ của con trai.
Anh là ba của con trai.
Chỉ thế thôi...
Bắc Minh Thiện lái xe trở về nói ở của Trình Trình đã là đêm khuya.
Ban đêm ở Sydney còn vắng lặng hơn nhiều so với thành phố A.
Anh lái xe lượn mấy vòng mới làm cho bản thân tỉnh táo lại.
Trong đầu lại tưởng tượng lại cảnh mình và Cố Hạnh Nguyên ở chung với nhau, nhất là vẻ mặt của cô lúc nhìn thấy con của anh ngày đó...
Không, bây giờ nghĩ lại, ngày đó tên nhóc đầu đầy pháo bông mà anh bắt gặp ở cửa nhà cô không phải con của anh, mà là con trai của cô!
Rầm!
Một quyền hung hăng nện trên tay lái ô tô!
Chẳng trách ngày đó cô lại có vẻ kinh ngạc đến thế. Anh còn tưởng là do cô nhìn thấy con của anh nên mới tò mò mà thôi!
"Người phụ nữ đáng chết!"
Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, cô lại dám đùa giỡn với anh!
Sau đó, dường như anh nghĩ tới điều gì, vội vàng trong đêm gọi đến một dãy số điện thoại.
Sau vài tiếng kêu, đối phương liền nghe máy: "Thiện? Dì nghe người hầu nói con đi Sydney. Sao rồi, thấy Trình Trình chưa? Ha ha, đây mới đúng này, dù sao cũng là cha con, máu mủ tình thâm..."
"Dì Tâm!" Bắc Minh Thiện ngắt lời Giang Tuệ Tâm, trực tiếp hỏi: "Trước đó con có hỏi dì về thân phận của người phụ nữ mang thai hộ năm năm trước kia, bây giờ dì có câu trả lời chưa?"
"Chuyện này..." Giang Tuệ Tâm rõ ràng ngắc ngứ một chút: "Ha ha, Thiện à, không phải dì nói với con rồi sao, trợ lý kia của dì về quê mất rồi vẫn còn chưa trở về. Túi hồ sơ trước giờ đều giao cho cô ấy cất giữ..."
"Mấy tháng rồi mà vẫn chưa trở lại?" Giọng điệu của Bắc Minh Thiện trở nên lạnh một chút, con người lóe lên: "Dì Tâm, đây không phải là hiệu suất làm việc của dì. Hoặc là nói, dì cố gắng không muốn để cho con biết chứ gì?"
"Ấy... Thiện, sao con lại đột nhiên nói vậy? Dì Tâm sao có thể..."
"Cố Hạnh Nguyên!" Bắc Minh Thiện lạnh lùng ngắt lời Giang Tuệ Tâm.
"Hả?" Giọng của Giang Tuệ Tâm trong điện thoại đột nhiên run rẩy một chút.
"Người đó chính là Cố Hạnh Nguyên đúng không?" Khóe miệng của anh hiện lên tia trào phúng. Phản ứng của Giang Tuệ Tâm đã cho anh biết: "Thì ra dì cũng đã sớm biết rồi. Dì Tâm, uổng công con tin tưởng dì như vậy!"
"...Thiện, dì..." Nhất thời, Giang Tuệ Tâm trở nên hoảng hốt: "Dì cũng là mới biết cách đây không lâu..."
"Vậy vì sao không nói cho con biết trước tiên?" Bắc Minh Thiện nghiêm nghị chất vấn làm cho Giang Tuệ Tâm á khẩu không trả lời được: "Hay là nói căn bản dì biết trước cô ta tiếp cận con có mục đích riêng? Vậy tại sao không nói cho con biết?"
"..." Giang Tuệ Tâm thở dài một hơi: "Thiện, thủ đoạn của người phụ nữ tên Cố Hạnh Nguyên này quả thực cao minh, ba lần bảy lượt dì đều suýt chút nữa bị cô ta lừa bịp. Nhưng dì thấy con cưng chiều cô ta, sợ con biết cô ta là mẹ của Trình Trình thì lại càng thêm say đắm cô ta..."
"Say đắm?" Bắc Minh Thiện cười khổ một tiếng, chẳng lẽ đây là cách mà người ngoài đứng nhìn anh đối xử với người phụ nữ này như thế nào? "Vậy dì có biết cô ta tự ý trộm đi của con một đứa con trai hay không?"
"Hả? Trộm đi một đứa con trai? Thiện, lời này là sao?" Giang Tuệ Tâm hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc.
Trong mắt Bắc Minh Thiện toát ra tia lạnh: "Dì Tâm, xem ra dì cũng bị cô ta lừa!"
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Thiện? Không phải con đang ở Sydney sao, chẳng lẽ Cố Hạnh Nguyên cũng về Sydney rồi?"
Rầm!
Nghe Giang Tuệ Tâm nói như vậy, Bắc Minh Thiện đột nhiên hung hăng ném điện thoại đi!
"Thiện, alo? Alo..." Tút tút tút tút.
Điện thoại của anh rơi trong xe, bị quẳng vỡ nát.
Trên gương mặt anh tuấn nổi đầy gân xanh!
Vậy mà Giang Tuệ Tâm lại nói, cô quay về Sydney!
Hiển nhiên, hai người này giấu anh làm rất nhiều việc!
Đáng hận hơn là, cô luôn luôn giữ hình tượng là một người phụ nữ ngây thơ, tốt bụng, sạch sẽ!
Thì ra lại một người đầu đầy âm mưu, một bụng ý xấu!
Rốt cuộc Bắc Minh Thiện anh tính là gì?
Năm năm trước, cô còn sẵn sàng nằm dưới thân một người đàn ông xa lạ chỉ để lấy mười lăm tỷ mà sinh con cho anh!
Bốp!
Đột nhiên một cái tát như trời giáng rơi trên mặt Bắc Minh Thiện...
Con ngươi của anh run lên!
Anh không thể tin được mà nhìn người phụ nữ vừa vung tay tát lên mặt anh này, lửa giận ngày càng dâng trào!
Tay của Cố Hạnh Nguyên tê cứng, giương mắt nhìn thẳng vào con ngươi u tối của anh, thở sâu, bờ môi run rẩy một chút---
"Tôi thừa nhận... trong giây phút nhìn thấy Trình Trình mới biết được anh chính là chủ thuê năm năm trước. Đúng là tôi giấu anh không nói ra... Không thể phủ nhận, Dương Dương cũng chính là con của anh, chỉ là năm đó tôi có lòng riêng giữ nó bên người... Tôi cũng thừa nhận nguyên nhân chủ yêu đến châu Úc cũng là vì Trình Trình... Nhưng Bắc Minh Thiện, việc Diệp Long đào hôn tôi thật sự không biết gì cả. Chúng tôi chỉ là trùng hợp đi cùng chuyến bay chứ không như những ý nghĩ bẩn thỉu của anh!"
Lúc nói xong lời này, vành mắt cô đã tràn ngập nước mắt, nhưng nhẫn nhịn không để nó chảy ra ngoài.
Khuôn mặt tối sầm của anh u ám đến dọa người.
"Âm mưu!" Anh chợt phun ra hai chữ, âm trầm kinh khủng: "Cố Hạnh Nguyên, thì ra từ đầu tới cuối, cô tiếp cận tôi đều là vì muốn cướp đi con trai của tôi!"
"Tôi không có!"
"Cô không có? Vậy cô giải thích về đứa nhỏ Dương Dương kia thế nào? Cô dám nối đứa con trai đó không phải là do cô lập mưu cướp đi?"
"..." Cố Hạnh Nguyên cắn môi, sắc mặt tái nhợt, bụng có chút đau làm cho trán cô toát ra một lớp mồ hôi mỏng: "Bọn họ là do tôi mang thai chín tháng mười ngày. Hai đứa nó và tôi vốn mẹ con đồng lòng, cho dù tôi có lòng riêng thì đó cũng là tình mẹ con khó mà dứt bỏ, sao lại nói là âm mưu?"
"Vậy tôi thì sao?" Anh gầm nhẹ, ánh mắt tựa như phóng ra vô số phi đao, từng đao từng đao cắm vào trong lòng cô: "Tôi tính là gì? Cô cho tôi là người như thế nào của cô?"
Đầu ngón tay của cô run lên, không ngờ anh lại hỏi câu mà cô từng hỏi qua trước đó này.
Anh đã nói cô chính là người phụ nữ của mình.
Hoặc là, trong khái niệm của anh, nói chuẩn xác một chút thì cô chính là người phụ nữ ngủ bên cạnh anh...
"..." Môi cô khẽ run, trong lúc nhất thời không nói lên lời...
"Cô mẹ nó có xem tôi là người đàn ông của cô hay không?" Sự do dự của cô làm cho anh không nhịn được mà gào lên: "Hay cô chỉ xem tôi là một người đóng góp một hạt giống, xem tôi là một kẻ ngốc cho cô mười lăm tỷ!"'
Bắc Minh Thiện nói từng lời lạnh như băng, dường như anh vừa hiểu được một sự thật nào đó làm cho lòng anh đau như cắt!
Người phụ nữ này, sở dị chịu hầu hạ dưới thân anh là bởi vì cô từng sinh con cho anh!
Người phụ nữ này, sỡ dĩ nhiều lần chịu ở lại bên cạnh anh, là bởi vì bên cạnh anh còn có một Trình Trình mà cô không đụng vào được!
Đúng vậy, anh suýt nữa thì quên mất, Cố Hạnh Nguyên từng vì vầng trăng sáng trong lòng mình mà lệ rơi đầy mặt thì làm sao có thể nói bỏ là bỏ được?
Mặt của cô đột nhiên tái nhợt không còn chút máu nào!
Lộp bộp, lòng của cô như bị thứ gì hung hăng đụng đến đau.
Mặc dù đoán được một khi chân tướng sự thật được vạch trần, anh nên phản ứng như thế nào! Nhưng cô hoàn toàn không ngờ, anh lại nghiêm nghị lên án mình như vậy!
Cố Hạnh Nguyên mở to mắt nhìn anh, cuối cùng không nhịn được mà quát:
"Bắc Minh Thiện, vậy còn anh thì sao? Năm năm trước không phải anh cũng chỉ xem tôi là công cụ sinh con còn gì? Không phải anh cũng chỉ xem tôi là một người phụ nữ để phát tiết à? Anh có Trình Trình, nhưng đã bảo giờ từng tò mò rằng ai là người đã sinh ra Trình Trình chưa? Dù sao anh cũng chẳng quan tâm! Anh muốn có con nhưng trước giờ không muốn kết hôn! Anh muốn phụ nữ nhưng trước giờ không thích yêu đương! Kẻ bạc tình bạc nghĩa, lạnh lùng như anh thì có tư cách gì mà nói tôi?"
Lời nói sắc bén của cô giống như từng cái tát vô tình vung vào mặt anh, cũng giống như từng cây kim đâm vào lòng cô.
Con người của anh càng thêm âm trầm.
Đúng lúc này, một giọng nói nam tính trong trẻo đột nhiên chen vào.
"Buông cô ấy ra!"
Giọng nói này làm chấn động đáy lòng đang căng thẳng của cô.
Cô vô thức ngoái lại, sau khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn nghiêm túc kia thì nước mắt cô không nhịn được nữa mà rơi xuống...
"Chi Lâm..."
Ánh mắt của Bắc Minh Thiện liền trở nên lạnh lẽo!
Cái tên này anh từng nghe qua. Vào cái đêm dông tố kia, anh nhận được điện thoại của một người đàn ông xa lạ, nói cho anh biết Cố Hạnh Nguyên mất tích rồi. Về sau Hình Uy tra được người đàn ông xa lạ đó chính là con trai của thẩm phán Vân Thân Nghiêu ở thành phố A, Vân Chi Lâm!
Vân Chi Lâm nhanh chóng chạy vội tới trước mặt Cố Hạnh Nguyên, liếc thấy vẻ mặt đẫm lệ của cô nằm trong lòng Bắc Minh Thiện, trên trán còn toát ra mồ hôi lạnh.
Vân Chi Lâm giật mình, không nói hai lời liền đưa tay muốn đoạt cô khỏi Bắc Minh Thiện!
"Bắc Minh Thiện, anh buông Hạnh Nguyên ra. Anh không thấy cô ấy đang khó chịu hay sao!"
"Đượ lắm, anh biết tôi! Hạnh Nguyên?" Bắc Minh Thiện híp mắt, lời nói như rít từ kẽ răng ra, liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên một cái, khóe miệng trào phúng: "Thì ra cô không chỉ có một người là Bắc Minh Diệp Long!"
Sau đó, anh đột nhiên buông tay.
"A..." Cố Hạnh Nguyên sợ đến hô lên một tiếng, đột nhiên mất trọng lượng làm cô suýt chút nữa thì rơi xuống.
Vân Chi Lâm nhanh nhẹn đỡ được cô, sợ hãi không thôi! Anh hung hăng trừng mắt với Bắc Minh Thiện: "Anh điên rồi à? Anh làm cô ấy ngã như vậy thì làm sao bây giờ, anh có biết bây giờ cô ấy đang..."
"Chi Lâm!" Cố Hạnh Nguyên vội vàng ngắt lời Cố Chi Lâm, ra hiệu bảo anh đừng nói nữa. Cô sợ giờ phút này mà Vân Chi Lâm nói cho Bắc Minh Thiện biết sự thật là trong bụng cô còn một đứa trẻ nữa thì cô sẽ không chịu đựng nổi...
Cặp mắt hung ác của Bắc Minh Thiện gắt gao nhìn tới Cố Hạnh Nguyên, nhìn dáng vẻ cô rúc vào trong ngực của Vân Chi Lâm, mặt của anh lại càng rét lạnh, con mắt lại càng nghiêm nghị!
Khóe môi nở nụ cười mỉa, anh khẽ gật đầu, lời nói lạnh như băng được rít qua kẽ răng:
"Được! Vậy tôi không quấy rầy hai người tình chàng ý thiếp nữa! Có điều, Cố Hạnh Nguyên, con, tôi chắc chắn phải có được!"
Con, tôi chắc chắn phải có được!
Trong đầu cô nổ ầm một tiếng, bị nổ cho thương tích đầy mình.
Chuyện mà bản thân sợ nhất, cuối cùng vẫn xảy ra...
Bắc Minh Thiện nói xong câu này thì khinh bỉ liếc hai người họ một chút, dường như không muốn tiếp tục nhìn thấy một màn đủ để làm cho anh phát điên này nên anh làm mặt lạnh mà rời đi...
Vân Chi Lâm trừng mắt gầm nhẹ với anh: "Bắc Minh Thiện, anh chớ khinh người quá đáng. Anh đã có một được con trai, dựa vào cái gì mà muốn đoạt với Hạnh Nguyên..."
"Đừng nói nữa Chi Lâm." Đầu ngón tay lạnh buốt của Cố Hạnh Nguyên che kín miệng Vân Chi Lâm, nhìn bóng lưng cao ngạo của Bắc Minh Thiện rời đi, trong lòng cô khẽ nứt!
Đã sớm đoán được sẽ có ngày này mà, không phải sao?
Nhưng vì sao...
Lúc mọi chuyện thật sự xảy ra, lòng của cô lại đau đến như này?
Quan hệ của cô với anh cuối cùng cũng sáng tỏ trong giờ phút này...
Cô là mẹ của con trai.
Anh là ba của con trai.
Chỉ thế thôi...
Bắc Minh Thiện lái xe trở về nói ở của Trình Trình đã là đêm khuya.
Ban đêm ở Sydney còn vắng lặng hơn nhiều so với thành phố A.
Anh lái xe lượn mấy vòng mới làm cho bản thân tỉnh táo lại.
Trong đầu lại tưởng tượng lại cảnh mình và Cố Hạnh Nguyên ở chung với nhau, nhất là vẻ mặt của cô lúc nhìn thấy con của anh ngày đó...
Không, bây giờ nghĩ lại, ngày đó tên nhóc đầu đầy pháo bông mà anh bắt gặp ở cửa nhà cô không phải con của anh, mà là con trai của cô!
Rầm!
Một quyền hung hăng nện trên tay lái ô tô!
Chẳng trách ngày đó cô lại có vẻ kinh ngạc đến thế. Anh còn tưởng là do cô nhìn thấy con của anh nên mới tò mò mà thôi!
"Người phụ nữ đáng chết!"
Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, cô lại dám đùa giỡn với anh!
Sau đó, dường như anh nghĩ tới điều gì, vội vàng trong đêm gọi đến một dãy số điện thoại.
Sau vài tiếng kêu, đối phương liền nghe máy: "Thiện? Dì nghe người hầu nói con đi Sydney. Sao rồi, thấy Trình Trình chưa? Ha ha, đây mới đúng này, dù sao cũng là cha con, máu mủ tình thâm..."
"Dì Tâm!" Bắc Minh Thiện ngắt lời Giang Tuệ Tâm, trực tiếp hỏi: "Trước đó con có hỏi dì về thân phận của người phụ nữ mang thai hộ năm năm trước kia, bây giờ dì có câu trả lời chưa?"
"Chuyện này..." Giang Tuệ Tâm rõ ràng ngắc ngứ một chút: "Ha ha, Thiện à, không phải dì nói với con rồi sao, trợ lý kia của dì về quê mất rồi vẫn còn chưa trở về. Túi hồ sơ trước giờ đều giao cho cô ấy cất giữ..."
"Mấy tháng rồi mà vẫn chưa trở lại?" Giọng điệu của Bắc Minh Thiện trở nên lạnh một chút, con người lóe lên: "Dì Tâm, đây không phải là hiệu suất làm việc của dì. Hoặc là nói, dì cố gắng không muốn để cho con biết chứ gì?"
"Ấy... Thiện, sao con lại đột nhiên nói vậy? Dì Tâm sao có thể..."
"Cố Hạnh Nguyên!" Bắc Minh Thiện lạnh lùng ngắt lời Giang Tuệ Tâm.
"Hả?" Giọng của Giang Tuệ Tâm trong điện thoại đột nhiên run rẩy một chút.
"Người đó chính là Cố Hạnh Nguyên đúng không?" Khóe miệng của anh hiện lên tia trào phúng. Phản ứng của Giang Tuệ Tâm đã cho anh biết: "Thì ra dì cũng đã sớm biết rồi. Dì Tâm, uổng công con tin tưởng dì như vậy!"
"...Thiện, dì..." Nhất thời, Giang Tuệ Tâm trở nên hoảng hốt: "Dì cũng là mới biết cách đây không lâu..."
"Vậy vì sao không nói cho con biết trước tiên?" Bắc Minh Thiện nghiêm nghị chất vấn làm cho Giang Tuệ Tâm á khẩu không trả lời được: "Hay là nói căn bản dì biết trước cô ta tiếp cận con có mục đích riêng? Vậy tại sao không nói cho con biết?"
"..." Giang Tuệ Tâm thở dài một hơi: "Thiện, thủ đoạn của người phụ nữ tên Cố Hạnh Nguyên này quả thực cao minh, ba lần bảy lượt dì đều suýt chút nữa bị cô ta lừa bịp. Nhưng dì thấy con cưng chiều cô ta, sợ con biết cô ta là mẹ của Trình Trình thì lại càng thêm say đắm cô ta..."
"Say đắm?" Bắc Minh Thiện cười khổ một tiếng, chẳng lẽ đây là cách mà người ngoài đứng nhìn anh đối xử với người phụ nữ này như thế nào? "Vậy dì có biết cô ta tự ý trộm đi của con một đứa con trai hay không?"
"Hả? Trộm đi một đứa con trai? Thiện, lời này là sao?" Giang Tuệ Tâm hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc.
Trong mắt Bắc Minh Thiện toát ra tia lạnh: "Dì Tâm, xem ra dì cũng bị cô ta lừa!"
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Thiện? Không phải con đang ở Sydney sao, chẳng lẽ Cố Hạnh Nguyên cũng về Sydney rồi?"
Rầm!
Nghe Giang Tuệ Tâm nói như vậy, Bắc Minh Thiện đột nhiên hung hăng ném điện thoại đi!
"Thiện, alo? Alo..." Tút tút tút tút.
Điện thoại của anh rơi trong xe, bị quẳng vỡ nát.
Trên gương mặt anh tuấn nổi đầy gân xanh!
Vậy mà Giang Tuệ Tâm lại nói, cô quay về Sydney!
Hiển nhiên, hai người này giấu anh làm rất nhiều việc!
Đáng hận hơn là, cô luôn luôn giữ hình tượng là một người phụ nữ ngây thơ, tốt bụng, sạch sẽ!
Thì ra lại một người đầu đầy âm mưu, một bụng ý xấu!
Rốt cuộc Bắc Minh Thiện anh tính là gì?
Năm năm trước, cô còn sẵn sàng nằm dưới thân một người đàn ông xa lạ chỉ để lấy mười lăm tỷ mà sinh con cho anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.