Chương 781: Được như mong muốn
Cố Hạnh Nguyên
28/06/2021
Đúng là đừng nói, sau khi Dương Dương làm đám Kim Lỗi đánh thật, cảm giác lại càng giống thật hơn. Mấy người đứng ở bên cạnh nhìn, trong lòng cũng rất hoảng sợ.
Rất nhanh, không biết Trình Trình đã chạy đến đây từ khi nào, cậu không biết chuyện gì đang xảy ra, thấy Dương Dương bị đánh, cậu có hơi sốt ruột.
Trình Trình thấy đám Kim Lỗi mới ngoan ngoãn được một vài hôm là lại bắt đầu kiếm chuyện với Dương Dương nữa, không khỏi hơi tức giận.
Cậu bé chạy vào giữa năm người đang đánh nhau: “Kim Lỗi, cậu đủ chưa hả. Muốn báo thù thì đến tìm tớ mà đánh, sao lại đi kiếm chuyện với Dương Dương chứ.”
Trình Trình đột nhiên xuất hiện, cho dù là Kim Lỗi hay là Dương Dương cũng đều cảm thấy hơi kinh ngạc.
Đặc biệt là Dương Dương, cậu bé không muốn Trình Trình phá hư chuyện của cậu bé.
Cậu bé làm mặt quỷ, khẽ nói với Trình Trình: “Anh mau tránh ra cho em, bọn em đang diễn thôi. Nói cho anh biết anh đừng phá hư chuyện của em.”
Trình Trình nghe vậy thì có hơi thắc mắc, bọn họ đang diễn sao? Rõ ràng cậu nhìn thấy đám Kim Lỗi thật sự đang đánh nhau mà. Dương Dương chỉ trốn tránh, thỉnh thoảng mới đánh trả vài lần.
Dương Dương thấy Trình Trình không nhúc nhích, cậu bé nói với Ngô Tiểu Nhị đang đứng kế bên: “Cậu kéo anh ấy ra, đừng phá hư chuyện của tớ.”
Đúng là Dương Dương không nghĩ đến việc Trình Trình sẽ xuất hiện, làm cho vở diễn của bọn họ càng thêm thật một chút.
Người vây lại xem càng lúc càng nhiều, nhìn thấy Kim Lỗi vô cùng hung hổ hung dữ, và Dương Dương đang dần lui về sau, cuối cùng bọn họ cũng bắt đầu lo cho Dương Dương.
Có một số người bắt đầu cổ vũ Dương Dương: “Bắc Minh Tư Dương, cậu nhất định phải thắng đó, đừng bị tên Kim Lỗi kia đánh ngã, bọn tớ tin vào cậu.”
Nghe mọi người đang cổ vũ cho chính mình, trong lòng Dương Dương cực kỳ vui ve, cậu bé cảm thấy bản thân giống như đã dung nhập lại với mọi người.
Nếu thật sự được, cậu bé cũng không ngại bị đấm vài đấm vào bụng.
Cái này gọi là “khổ nhục kế.”
“Ui da...” Dương Dương nghĩ thầm trong lòng, không để ý lập tức bị Kim Lỗi đấm trúng vào bụng.
Cậu bé kêu lên, ôm bụng, cơ thể bé xíu hơi cong lại.
Kim Lỗi thấy cậu thật sự đánh trúng người Dương Dương, trong lòng cũng rất hoảng sợ, nhanh chóng thu tay lại, đứng yên ở đó căng thẳng nhìn Dương Dương.
Tuy Dương Dương rất giỏi đánh nhau, nhưng cũng không có nghĩa là cậu bé có thể chịu đòn giỏi, càng đừng nói cú đấm vào bụng lần này còn rất mạnh.
Trán cậu bé tuôn ra chút mồ hôi.
Cho dù là thế, Dương Dương vẫn không quên nháy mắt ra dấu với Kim Lỗi, bảo cậu ta diễn cho đến nơi đến chốn, đừng để sai lầm vào phút cuối.
Lúc này Kim Lỗi cũng hiểu được.
Cậu ta đi đến trước mặt Dương Dương, lạnh lùng cười cười: “Nhóc con thấy thế nào, cú đấm này là để đáp trả lại hai đấm lần trước mà mày đấm tao. Thế nào, tao cũng coi như đối xử với mày khá tốt rồi, hôm nay đánh tới đây thôi. Còn một đấm còn lại chờ khi nào tao thích lại đến dạy dỗ mày.”
Sau đó nói với mấy đứa con nít đang vây xem xung quanh: “Sau này tao chính là đại ca của nơi này, sau này mọi người nhìn thấy tao thì biết phải làm gì rồi đúng không.”
Nói xong, cậu lại giơ tay ra hiệu với hai tên đàn em đã sợ ngây người: “Đi thôi!”
Nhìn đám người Kim Lỗi nghênh ngang bỏ đi, lúc này những người khác mới vây đến xung quanh Dương Dương, có vài người còn hỏi thăm cậu: “Bắc Minh Tư Dương, cậu có sao không? Hôm nay cậu không được khỏe sao? Tớ thấy lần trước cậu chỉ cần dùng một chiêu là đã đánh ngã tên Kim Lỗi kia rồi mà.”
Trình Trình đỡ Dương Dương dậy.
Dương Dương vừa cắn răng vừa ráng nặn ra nụ cười: “Lần đó không phải là tớ ăn may sao. Bây giờ xem ra tớ cũng không may đến thế. Lần này đúng là đánh đau thật.”
Cho dù là ngay lúc này, Dương Dương vẫn chưa quên mất chuyện phiền muộn luôn quẩn quanh bên người cậu: “Nè, sao trong khoảng thời gian này, cứ mỗi lần tớ muốn chơi với mấy cậu là mấy cậu lại bỏ chạy trốn ra xa thế?”
Thật ra Trình Trình cũng rất muốn biết về vấn đề này của Dương Dương. Trong khoảng thời gian này đến giờ, cậu bé luôn nhìn thấy cậu luôn buồn bực không vui.
Tuy là anh em sinh đôi, ít nhiều gì cũng có chút tâm linh tương thông với đối phương, những cái này cũng không thể gọi là đi guốc ở trong bụng được.
Bây giờ cuối cùng cậu bé cũng biết lúc trước vì sao Dương Dương luôn buồn bực không vui trên đường đến trường rồi, thì ra là vì cái này.
Cậu bị mọi người xa cách, không lẽ đây chính là mục đích mà cậu và Kim Lỗi phối hợp diễn trò với nhau sao?
Dương Dương đặt ra câu hỏi này làm cho mấy đứa nhóc vây xem xung quanh quay qua nhìn nhau một lúc.
Cuối cùng vẫn có một đứa bé đứng ra nói: “Không phải bọn tớ không muốn chơi với cậu, mà là vì mỗi lần cậu xuất hiện thì tên Kim Lỗi kia sẽ thường đi theo, bọn tớ ghét cậu ta lắm, cho nên...”
Dương Dương thật sự hơi kinh ngạc với câu trả lời này, cậu luôn cho rằng mọi người sợ cậu, cho cậu cũng trở thành một “nhóc trùm” như Kim Lỗi...
Giờ nghĩ lại thì hình như chính là như thế, chỉ cần cậu đi đến đâu, cứ luôn có cảm giác như có người nào đó đi theo.
Giống như lúc nãy, còn không phải cũng là như thế sao.
Vấn đề đều nằm trên người đám Kim Lỗi.
Thì ra đây chỉ là hiểu lầm.
Shh...
Cơn đau đớn ở vùng bụng lại ập đến.
Nếu ngay từ đầu biết được là vì vậy, cậu cần gì phải bắt đám Kim Lỗi diễn trò với cậu chứ, còn làm hại cậu bị đấm nữa.
Thôi, nếu không phải như thế, không biết đến khi nào cậu mới biết được chuyện này.
Đám mây đen quanh quẩn trên đỉnh đầu của Dương Dương cuối cùng cũng tan đi.
Buổi chiều lúc tan học, Dương Dương xem như là người vui vẻ nhất.
Đương nhiên, Cửu Cửu cũng vui vẻ y hệt cậu.
Ba anh em bọn họ tập hợp cùng nhau đi ra ngoài.
“Anh Trình Trình, anh Dương Dương, hôm nay hai anh đi học có vui không?” Cửu Cửu đeo cặp sách màu hồng phấn, được hai anh nắm tay.
“Đương nhiên là vui, lúc nãy anh còn chơi chọi tuyết đã đời ở tiết thể dục nữa. Một mình anh tiêu diệt hết mười mấy quân địch.” Dương Dương hăng hái khoe khoang
Trình Trình nhìn cậu: “Em chơi vui như thế, chắc bụng hết đau rồi đúng không?”
“Anh Dương Dương, anh bị đau bụng sao, lát nữa em bảo mẹ dẫn anh đến bệnh viện khám nha.” Tuy Cửu Cửu còn nhỏ nhưng vẫn rất quan tâm các anh lớn.
“Không cần, đến tiết hai thì bụng anh đã hết đau rồi. Em gái à, lát nữa em đừng nói cho ba mẹ biết, có biết không?” Dương Dương dặn dò.
“Tại sao?” Cửu Cửu khó hiểu.
“Đừng hỏi vì sao, tóm lại em cứ nghe lời là được. Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, về đến nhà anh dẫn em đi nghịch tuyết.”
Cửu Cửu trề môi, sau đó khẽ gật đầu: “Vậy được rồi.”
Chờ đến khi bọn họ đi đến cổng trường, lập tức nhìn thấy bóng dáng cao lớn Bắc Minh Thiện đang đứng bên cạnh chiếc xe của anh.
“Ba...” Trình Trình vừa đi đến vừa chào.
“Ba, ba.” Dương Dương và Cửu Cửu cũng chào theo cậu.
Bắc Minh Thiện nhìn ba đứa bé, khẽ mỉm cười: “Xem ra hôm nay các con học rất vui.”
“Đúng vậy, hôm nay học rất vui.” Dương Dương nói, mở cửa xe ra, để Trình Trình và Cửu Cửu đi vào trước, cậu là người cuối cùng chui vào, đóng kỹ cửa xe lại.
“Mẹ cũng đến à.” Chờ cậu vào xe rồi, nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đang ngồi ở chỗ ghế phụ.
“Mấy cục cưng, thắt dây an toàn vào, chúng ta về nhà.”
Bóng đêm lại bao phủ khu vực ầm ĩ mà lại yên tĩnh này một lần nữa, bầu trời âm u vẫn đang đổ tuyết.
“Đã đổ tuyết suốt một ngày, vẫn chưa có dấu hiệu ít đi nữa, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.” Cố Hạnh Nguyên đứng bên cửa sổ của phòng khách, nhìn về phía cách cửa nhà không xa.
Nơi đó có ba đứa bé, bọn họ đang cầm xẻng và chổi nhỏ.
Trước mặt bọn họ là một người tuyết cao xấp xỉ.
Đó chính là người tuyết do Bắc Minh Thiện và mấy đứa nhỏ cũng nhau đắp sau khi về đến nhà.
Lần này còn đẹp hơn người tuyết bọn họ đắp vào ban sáng, có một củ cà rốt làm lỗ mũi, còn có một cái thùng nhựa màu hồng làm mũ.
Ba đứa bé cực kỳ hài lòng với người tuyết này, ăn cơm xong lập tức chạy ra ngoài. Thậm chí mấy đứa nhỏ còn muốn chỉ dựa vào sức của chính bọn nhỏ mà đắp thêm một người tuyết to y hệt như thế.
Lúc này Bắc Minh Thiện đang đứng bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, trong cái ly anh đang cầm thoang thoảng mùi cà phê, gần như bay ra khắp phòng khác.
“Anh gặp tình huống này hai lần rồi.” Anh nói.
“Hai lần?” Cố Hạnh Nguyên ngạc nhiên quay sang nhìn Bắc Minh Thiện: “Anh thấy lần đầu tiên ở đâu?”
“Lần đầu tiên...” Bắc Minh Thiện nhấp cà phê, ánh mắt sâu hơn rất nhiều, chắc là đang nhớ lại.
Một lát sau anh mới nói: “Đó là ở nông trường của cô, lúc đó trời cũng đổ tuyết lớn giống như thế này. Ô không, chắc là còn lớn hơn hôm nay nữa.”
Cố Hạnh Nguyên nghe tiếng nói trầm thấp của Bắc Minh Thiện, loáng thoáng cảm giác được đây chắc chắn là một đoạn ký ức tồi tệ đối với anh.
“Anh xem ba đứa nhóc kìa, bọn nhỏ ở bên ngoài chơi vui đến cỡ nào.” Cố Hạnh Nguyên cố ý dời đề tài đi, cô không muốn nghe đoạn ký ức tuổi thơ đầy đau khổ của anh.
Nhắc đến đề tài như thế thật sự rất nặng nề, nặng nề đến mức làm cô không thể thở nổi.
Bắc Minh Thiện uống cạn chút cà phê cuối cùng trong ly: “Cũng trễ rồi, anh phải về.”
Nói xong, anh xoay người đi đến trước bàn trà, khom lưng nhẹ nhàng đặt ly lên đó.
“Anh...” Cố Hạnh Nguyên vốn định nói: “Anh không ở lại thêm một lúc sao?” Nhưng mà sau khi nói xong chữ đầu tiên, lại cưỡng ép nuốt sạch những chữ còn lại vào bụng.
Mà lại nói: “Trên đường về anh lái xe cẩn thận chút.”
Cô biết, thật ra chỗ Bắc Minh Thiện ở bây giờ cách biệt thự không xa.
Chẳng qua con đường đi đến biệt thự ở lưng chừng núi kia, sau khi chất đầy tuyết thì sẽ rất khó lái xe.
Cô từng nhìn thấy trên một trang web video, khi trời đổ tuyết, những sườn núi giống như thế này, rất nhiều xe khi lái lên đó đều sẽ bị trơn trượt, nếu xử lý không tốt còn có khả năng sẽ xuất hiện nguy hiểm không thể lường trước.
Bắc Minh Thiện quay đầu nhìn chằm chằm Cố Hạnh Nguyên, sau đó gật đầu: “Ừ, anh biết rồi.”
Nói xong, anh sửa soạn lại quần áo, sau đó đi ra ngoài.
Rất nhanh, Cố Hạnh Nguyên lập tức nhìn thấy Bắc Minh Thiện xuất hiện ở nơi mà cửa sổ có thể nhìn thấy được. Anh đi đến bên cạnh ba đứa nhỏ, cưng chiều vuốt ve đầu của mỗi đứa.
Cuối cùng còn ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy Cửu Cửu.
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy cực kỳ ấm lòng khi nhìn thấy cảnh này, thậm chí cô còn nhớ về lúc còn nhỏ.
Tuy Cố Kiệt Đại không có đối xử rất tốt với cô, nhưng thỉnh thoảng nổi hứng cũng sẽ cưng chiều cô giống như Bắc Minh Thiện cưng chiều Cửu Cửu vậy.
Nhưng cũng chỉ được vài lần đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Mấy đứa nhỏ đứng ở bên ngoài, cùng với Cố Hạnh Nguyên đứng bên cửa sổ cùng nhau nhìn Bắc Minh Thiện leo lên xe, sau đó từ từ rời đi.
Mặt đất trắng tinh xuất hiện hai đường bánh xe thật sâu.
Rất nhanh, không biết Trình Trình đã chạy đến đây từ khi nào, cậu không biết chuyện gì đang xảy ra, thấy Dương Dương bị đánh, cậu có hơi sốt ruột.
Trình Trình thấy đám Kim Lỗi mới ngoan ngoãn được một vài hôm là lại bắt đầu kiếm chuyện với Dương Dương nữa, không khỏi hơi tức giận.
Cậu bé chạy vào giữa năm người đang đánh nhau: “Kim Lỗi, cậu đủ chưa hả. Muốn báo thù thì đến tìm tớ mà đánh, sao lại đi kiếm chuyện với Dương Dương chứ.”
Trình Trình đột nhiên xuất hiện, cho dù là Kim Lỗi hay là Dương Dương cũng đều cảm thấy hơi kinh ngạc.
Đặc biệt là Dương Dương, cậu bé không muốn Trình Trình phá hư chuyện của cậu bé.
Cậu bé làm mặt quỷ, khẽ nói với Trình Trình: “Anh mau tránh ra cho em, bọn em đang diễn thôi. Nói cho anh biết anh đừng phá hư chuyện của em.”
Trình Trình nghe vậy thì có hơi thắc mắc, bọn họ đang diễn sao? Rõ ràng cậu nhìn thấy đám Kim Lỗi thật sự đang đánh nhau mà. Dương Dương chỉ trốn tránh, thỉnh thoảng mới đánh trả vài lần.
Dương Dương thấy Trình Trình không nhúc nhích, cậu bé nói với Ngô Tiểu Nhị đang đứng kế bên: “Cậu kéo anh ấy ra, đừng phá hư chuyện của tớ.”
Đúng là Dương Dương không nghĩ đến việc Trình Trình sẽ xuất hiện, làm cho vở diễn của bọn họ càng thêm thật một chút.
Người vây lại xem càng lúc càng nhiều, nhìn thấy Kim Lỗi vô cùng hung hổ hung dữ, và Dương Dương đang dần lui về sau, cuối cùng bọn họ cũng bắt đầu lo cho Dương Dương.
Có một số người bắt đầu cổ vũ Dương Dương: “Bắc Minh Tư Dương, cậu nhất định phải thắng đó, đừng bị tên Kim Lỗi kia đánh ngã, bọn tớ tin vào cậu.”
Nghe mọi người đang cổ vũ cho chính mình, trong lòng Dương Dương cực kỳ vui ve, cậu bé cảm thấy bản thân giống như đã dung nhập lại với mọi người.
Nếu thật sự được, cậu bé cũng không ngại bị đấm vài đấm vào bụng.
Cái này gọi là “khổ nhục kế.”
“Ui da...” Dương Dương nghĩ thầm trong lòng, không để ý lập tức bị Kim Lỗi đấm trúng vào bụng.
Cậu bé kêu lên, ôm bụng, cơ thể bé xíu hơi cong lại.
Kim Lỗi thấy cậu thật sự đánh trúng người Dương Dương, trong lòng cũng rất hoảng sợ, nhanh chóng thu tay lại, đứng yên ở đó căng thẳng nhìn Dương Dương.
Tuy Dương Dương rất giỏi đánh nhau, nhưng cũng không có nghĩa là cậu bé có thể chịu đòn giỏi, càng đừng nói cú đấm vào bụng lần này còn rất mạnh.
Trán cậu bé tuôn ra chút mồ hôi.
Cho dù là thế, Dương Dương vẫn không quên nháy mắt ra dấu với Kim Lỗi, bảo cậu ta diễn cho đến nơi đến chốn, đừng để sai lầm vào phút cuối.
Lúc này Kim Lỗi cũng hiểu được.
Cậu ta đi đến trước mặt Dương Dương, lạnh lùng cười cười: “Nhóc con thấy thế nào, cú đấm này là để đáp trả lại hai đấm lần trước mà mày đấm tao. Thế nào, tao cũng coi như đối xử với mày khá tốt rồi, hôm nay đánh tới đây thôi. Còn một đấm còn lại chờ khi nào tao thích lại đến dạy dỗ mày.”
Sau đó nói với mấy đứa con nít đang vây xem xung quanh: “Sau này tao chính là đại ca của nơi này, sau này mọi người nhìn thấy tao thì biết phải làm gì rồi đúng không.”
Nói xong, cậu lại giơ tay ra hiệu với hai tên đàn em đã sợ ngây người: “Đi thôi!”
Nhìn đám người Kim Lỗi nghênh ngang bỏ đi, lúc này những người khác mới vây đến xung quanh Dương Dương, có vài người còn hỏi thăm cậu: “Bắc Minh Tư Dương, cậu có sao không? Hôm nay cậu không được khỏe sao? Tớ thấy lần trước cậu chỉ cần dùng một chiêu là đã đánh ngã tên Kim Lỗi kia rồi mà.”
Trình Trình đỡ Dương Dương dậy.
Dương Dương vừa cắn răng vừa ráng nặn ra nụ cười: “Lần đó không phải là tớ ăn may sao. Bây giờ xem ra tớ cũng không may đến thế. Lần này đúng là đánh đau thật.”
Cho dù là ngay lúc này, Dương Dương vẫn chưa quên mất chuyện phiền muộn luôn quẩn quanh bên người cậu: “Nè, sao trong khoảng thời gian này, cứ mỗi lần tớ muốn chơi với mấy cậu là mấy cậu lại bỏ chạy trốn ra xa thế?”
Thật ra Trình Trình cũng rất muốn biết về vấn đề này của Dương Dương. Trong khoảng thời gian này đến giờ, cậu bé luôn nhìn thấy cậu luôn buồn bực không vui.
Tuy là anh em sinh đôi, ít nhiều gì cũng có chút tâm linh tương thông với đối phương, những cái này cũng không thể gọi là đi guốc ở trong bụng được.
Bây giờ cuối cùng cậu bé cũng biết lúc trước vì sao Dương Dương luôn buồn bực không vui trên đường đến trường rồi, thì ra là vì cái này.
Cậu bị mọi người xa cách, không lẽ đây chính là mục đích mà cậu và Kim Lỗi phối hợp diễn trò với nhau sao?
Dương Dương đặt ra câu hỏi này làm cho mấy đứa nhóc vây xem xung quanh quay qua nhìn nhau một lúc.
Cuối cùng vẫn có một đứa bé đứng ra nói: “Không phải bọn tớ không muốn chơi với cậu, mà là vì mỗi lần cậu xuất hiện thì tên Kim Lỗi kia sẽ thường đi theo, bọn tớ ghét cậu ta lắm, cho nên...”
Dương Dương thật sự hơi kinh ngạc với câu trả lời này, cậu luôn cho rằng mọi người sợ cậu, cho cậu cũng trở thành một “nhóc trùm” như Kim Lỗi...
Giờ nghĩ lại thì hình như chính là như thế, chỉ cần cậu đi đến đâu, cứ luôn có cảm giác như có người nào đó đi theo.
Giống như lúc nãy, còn không phải cũng là như thế sao.
Vấn đề đều nằm trên người đám Kim Lỗi.
Thì ra đây chỉ là hiểu lầm.
Shh...
Cơn đau đớn ở vùng bụng lại ập đến.
Nếu ngay từ đầu biết được là vì vậy, cậu cần gì phải bắt đám Kim Lỗi diễn trò với cậu chứ, còn làm hại cậu bị đấm nữa.
Thôi, nếu không phải như thế, không biết đến khi nào cậu mới biết được chuyện này.
Đám mây đen quanh quẩn trên đỉnh đầu của Dương Dương cuối cùng cũng tan đi.
Buổi chiều lúc tan học, Dương Dương xem như là người vui vẻ nhất.
Đương nhiên, Cửu Cửu cũng vui vẻ y hệt cậu.
Ba anh em bọn họ tập hợp cùng nhau đi ra ngoài.
“Anh Trình Trình, anh Dương Dương, hôm nay hai anh đi học có vui không?” Cửu Cửu đeo cặp sách màu hồng phấn, được hai anh nắm tay.
“Đương nhiên là vui, lúc nãy anh còn chơi chọi tuyết đã đời ở tiết thể dục nữa. Một mình anh tiêu diệt hết mười mấy quân địch.” Dương Dương hăng hái khoe khoang
Trình Trình nhìn cậu: “Em chơi vui như thế, chắc bụng hết đau rồi đúng không?”
“Anh Dương Dương, anh bị đau bụng sao, lát nữa em bảo mẹ dẫn anh đến bệnh viện khám nha.” Tuy Cửu Cửu còn nhỏ nhưng vẫn rất quan tâm các anh lớn.
“Không cần, đến tiết hai thì bụng anh đã hết đau rồi. Em gái à, lát nữa em đừng nói cho ba mẹ biết, có biết không?” Dương Dương dặn dò.
“Tại sao?” Cửu Cửu khó hiểu.
“Đừng hỏi vì sao, tóm lại em cứ nghe lời là được. Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, về đến nhà anh dẫn em đi nghịch tuyết.”
Cửu Cửu trề môi, sau đó khẽ gật đầu: “Vậy được rồi.”
Chờ đến khi bọn họ đi đến cổng trường, lập tức nhìn thấy bóng dáng cao lớn Bắc Minh Thiện đang đứng bên cạnh chiếc xe của anh.
“Ba...” Trình Trình vừa đi đến vừa chào.
“Ba, ba.” Dương Dương và Cửu Cửu cũng chào theo cậu.
Bắc Minh Thiện nhìn ba đứa bé, khẽ mỉm cười: “Xem ra hôm nay các con học rất vui.”
“Đúng vậy, hôm nay học rất vui.” Dương Dương nói, mở cửa xe ra, để Trình Trình và Cửu Cửu đi vào trước, cậu là người cuối cùng chui vào, đóng kỹ cửa xe lại.
“Mẹ cũng đến à.” Chờ cậu vào xe rồi, nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đang ngồi ở chỗ ghế phụ.
“Mấy cục cưng, thắt dây an toàn vào, chúng ta về nhà.”
Bóng đêm lại bao phủ khu vực ầm ĩ mà lại yên tĩnh này một lần nữa, bầu trời âm u vẫn đang đổ tuyết.
“Đã đổ tuyết suốt một ngày, vẫn chưa có dấu hiệu ít đi nữa, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.” Cố Hạnh Nguyên đứng bên cửa sổ của phòng khách, nhìn về phía cách cửa nhà không xa.
Nơi đó có ba đứa bé, bọn họ đang cầm xẻng và chổi nhỏ.
Trước mặt bọn họ là một người tuyết cao xấp xỉ.
Đó chính là người tuyết do Bắc Minh Thiện và mấy đứa nhỏ cũng nhau đắp sau khi về đến nhà.
Lần này còn đẹp hơn người tuyết bọn họ đắp vào ban sáng, có một củ cà rốt làm lỗ mũi, còn có một cái thùng nhựa màu hồng làm mũ.
Ba đứa bé cực kỳ hài lòng với người tuyết này, ăn cơm xong lập tức chạy ra ngoài. Thậm chí mấy đứa nhỏ còn muốn chỉ dựa vào sức của chính bọn nhỏ mà đắp thêm một người tuyết to y hệt như thế.
Lúc này Bắc Minh Thiện đang đứng bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, trong cái ly anh đang cầm thoang thoảng mùi cà phê, gần như bay ra khắp phòng khác.
“Anh gặp tình huống này hai lần rồi.” Anh nói.
“Hai lần?” Cố Hạnh Nguyên ngạc nhiên quay sang nhìn Bắc Minh Thiện: “Anh thấy lần đầu tiên ở đâu?”
“Lần đầu tiên...” Bắc Minh Thiện nhấp cà phê, ánh mắt sâu hơn rất nhiều, chắc là đang nhớ lại.
Một lát sau anh mới nói: “Đó là ở nông trường của cô, lúc đó trời cũng đổ tuyết lớn giống như thế này. Ô không, chắc là còn lớn hơn hôm nay nữa.”
Cố Hạnh Nguyên nghe tiếng nói trầm thấp của Bắc Minh Thiện, loáng thoáng cảm giác được đây chắc chắn là một đoạn ký ức tồi tệ đối với anh.
“Anh xem ba đứa nhóc kìa, bọn nhỏ ở bên ngoài chơi vui đến cỡ nào.” Cố Hạnh Nguyên cố ý dời đề tài đi, cô không muốn nghe đoạn ký ức tuổi thơ đầy đau khổ của anh.
Nhắc đến đề tài như thế thật sự rất nặng nề, nặng nề đến mức làm cô không thể thở nổi.
Bắc Minh Thiện uống cạn chút cà phê cuối cùng trong ly: “Cũng trễ rồi, anh phải về.”
Nói xong, anh xoay người đi đến trước bàn trà, khom lưng nhẹ nhàng đặt ly lên đó.
“Anh...” Cố Hạnh Nguyên vốn định nói: “Anh không ở lại thêm một lúc sao?” Nhưng mà sau khi nói xong chữ đầu tiên, lại cưỡng ép nuốt sạch những chữ còn lại vào bụng.
Mà lại nói: “Trên đường về anh lái xe cẩn thận chút.”
Cô biết, thật ra chỗ Bắc Minh Thiện ở bây giờ cách biệt thự không xa.
Chẳng qua con đường đi đến biệt thự ở lưng chừng núi kia, sau khi chất đầy tuyết thì sẽ rất khó lái xe.
Cô từng nhìn thấy trên một trang web video, khi trời đổ tuyết, những sườn núi giống như thế này, rất nhiều xe khi lái lên đó đều sẽ bị trơn trượt, nếu xử lý không tốt còn có khả năng sẽ xuất hiện nguy hiểm không thể lường trước.
Bắc Minh Thiện quay đầu nhìn chằm chằm Cố Hạnh Nguyên, sau đó gật đầu: “Ừ, anh biết rồi.”
Nói xong, anh sửa soạn lại quần áo, sau đó đi ra ngoài.
Rất nhanh, Cố Hạnh Nguyên lập tức nhìn thấy Bắc Minh Thiện xuất hiện ở nơi mà cửa sổ có thể nhìn thấy được. Anh đi đến bên cạnh ba đứa nhỏ, cưng chiều vuốt ve đầu của mỗi đứa.
Cuối cùng còn ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy Cửu Cửu.
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy cực kỳ ấm lòng khi nhìn thấy cảnh này, thậm chí cô còn nhớ về lúc còn nhỏ.
Tuy Cố Kiệt Đại không có đối xử rất tốt với cô, nhưng thỉnh thoảng nổi hứng cũng sẽ cưng chiều cô giống như Bắc Minh Thiện cưng chiều Cửu Cửu vậy.
Nhưng cũng chỉ được vài lần đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Mấy đứa nhỏ đứng ở bên ngoài, cùng với Cố Hạnh Nguyên đứng bên cửa sổ cùng nhau nhìn Bắc Minh Thiện leo lên xe, sau đó từ từ rời đi.
Mặt đất trắng tinh xuất hiện hai đường bánh xe thật sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.