Chương 309: Hi vọng cuối cùng
Cố Hạnh Nguyên
29/01/2021
Nghe cáo trạng của Dương Dương, mặc dù Cố Hạnh Nguyên sớm đã nghe thấy, nhưng vẫn là càng nghe càng giận, vì vậy, cô đánh càng mạnh hơn.
Cứ như vậy, một người đánh, hai người lùi.
Ba người vòng hố hết vòng này tới vòng khác.
Nhưng mà, thời gian càng dài, dù sao Cổ Hạnh Nguyên cũng là phụ nữ, sức lực không thế duy trì được lâu, rất nhanh đã dùng hết sức lực.
Sau đó, sức lực đánh lên người hai người như đâm lưng cho họ.
“Khả khà...người phụ nữ như cô cũng chỉ chút sức lực vậy thôi” Tên béo lùn cười, năm cây khô trong tay mình.
Ba người liên dừng lại.
Tên cao ốm và tên béo lùn thở hổn hến, bắt đầu cẩn thận đánh giá người phụ nữ đánh cho họ tay chân loạn xạ này.
Tên béo lùn dùng ánh mắt kinh dị đánh giá người phụ nữ đối diện từ trên xuống dưới, hẳn dám nói người phụ nữ này là người phụ nữ xinh đẹp nhất hẳn từng thấy trong đời này.
Sau đó hắn hèn hạ dùng cùi trỏ chọt chọt tên cao gây, chép miệng với hắn ta: “Anh rể, anh nhìn người phụ nữ này”
“Đang nhìn đây” Tên cao gây cũng là lần đầu tiên thấy người phụ nữ thanh tú như vậy, làn da trắng nõn không chút son phấn, nhưng lại khiến người ta nhìn cảnh đẹp ý vui.
“Anh nói, người phụ nữ này sao lại xinh đẹp như vậy, sao còn đẹp hơn cả Lý Thúy Hoa trong thôn chúng ta” Lúc tên béo lùn và tên cao gầy nói, đêu không nỡ dời ánh mắt khỏi người người phụ nữ trước mặt.
Tên cao gầy vẫn xem như có chút kiến thức, hắn khinh thường liếc nhìn tên béo lùn: “Cậu chỉ biết Lý Thúy Hoa. Nói cho cậu biết, con gái thành phố đều xinh đẹp hơn Lý Thúy Hoa, có biết không”
“Thật sao?” Tên béo lùn quay đầu nhìn tên cao gây mặt đầy hoài nghi.
Tên cao gầy có chút đắc ý: “Đó là đương nhiên, thành phố rất nhiều. Ngày khác dẫn cậu lên thành phổ mở mang kiến thức”
Tên béo lùn nhìn hắn một cái, sau đó cảnh giác hỏi: “Anh rể, anh trước đây thường lên thành phố, có phải đã làm chuyện gì có lỗi với chị em không?”
Tên cao gầy có chút gượng gạo, cố làm ra vẻ trấn định: “Em rể, cậu nói gì vậy. Tôi một lòng với chị cậu”
Sau đó hắn cũng cảnh giác nói với tên béo lùn: “Nói cho cậu biết, cậu đừng có ý đồ với người phụ nữ này, làm ra chuyện gì có lỗi với em tôi”
Tên béo lùn cũng vội vỗ ngực biểu thị sự quyết tâm của mình: “Anh rể, em tuyệt đối không hai lòng với em gái anh”
Cố Hạnh Nguyên nghe hai người nói linh tình, căn bản không để mình vào mắt, lập tức tức giận mặt lúc đỏ lúc trắng.
“Này! Hai người nghe đây, mau thả con trai tôi và con chó đó ra. Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát” Cố Hạnh Nguyên nói rồi bèn vươn tay mò túi lấy điện thoại.
Nhưng mò vào túi nửa ngày cũng không tìm thấy. Cố Hạnh Nguyên lập tức hoảng loạn. Cô vốn chỉ ra ngoài hít thở không khí mà thôi, cho nên không mang điện thoại bên người.
Xem ra thật sự xong rồi.
“Này, cô gái. Tôi nói cho cô biết, xung quanh nơi này mười dặm không có cảnh sát, hơn nữa cho dù cô báo cảnh sát họ đến đây lại cũng phải mất một hai ngày tìm cô” Tên cao gây mặt đây đắc ý.
“Đúng, đúng. Cô gái, cô vẫn là để gậy trong tay xuống đi, có gì chúng ta từ từ nói” Tên béo lùn cũng cười hì hì, thuận miệng tiếp lời.
Trong lòng Cố Hạnh Nguyên hiểu rõ, cành cây trong tay chỉ là vũ khí cuối cùng của cô.
Thua người không thua trận, cô vẫn căng mặt, ánh mắt sắc bén, như một con báo đang cảnh giác: “Các người cỏ biết, bắt cóc là phạm pháp không, bị bắt sẽ phải ngồi tù! Tranh thủ lúc các người còn chưa phạm phải lỗi lầm lớn, thả chúng tôi ra, các người còn có thể cứu..”
Tên béo lùn nghe đạo lý lớn của Cố Hạnh Nguyên có chút không kiên nhẫn, mắt trừng to: “Haizz, tôi nói cô gái này, sao cô giống Đường Tăng nói mãi không dứt vậy!”
Hẳn nói, cánh tay câm cành khô khẽ dùng sức vặn.
“A.." Sức lực cường đại thông qua cành cây truyền tới tay Cố Hạnh Nguyên.
Tay cô lại mềm mại, không có sức lực lớn như vậy.
Tay bị cành cây ma sát phát đau buông lỏng. Lòng bàn tay và ngón tay cô rách ra mấy vệt máu.
Bây giờ, hai tay cô trống rỗng, không có công cụ để đối kháng với họ, mắt bất giác lóe lên sợ hãi.
“Khà khà, cô gái, chúng tôi đã nói với cô rồi, sao cô không nghe chứ, còn muốn chúng tôi mạnh tay” Tên cao gầy lộ ra nụ cười hung ác bước từng bước về phía Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên lúc này tim không ngừng đập thình thịch, trán thấm mồ hôi: “Tôi cảnh cáo các người, đừng tới đây!”
“Bỏ đi, cô gái, cô cũng không có bản lĩnh gì, vẫn là ngoan ngoãn hợp tác với chúng tôi đi” Tên béo lùn dáng vẻ tha thiết khuyên.
“Hợp tác, hợp tác cái gì. Các người thế này là bắt cóc!” Cố Hạnh Nguyên lùi về phía sau. Thực ra cô có thể xoay người bỏ chạy, nhưng con trai cô vẫn còn trong tay chúng.
Nếu cô bỏ chạy, có lẽ sẽ giống như họ nói, họ sẽ bán Dương Dương tới trong núi, vậy mình và con trai cả đời này cũng không thể gặp lại nữa.
Bây giờ việc cô có thể làm chính là giằng co với họ, cố hết sức kéo dài thời gian, để Trình Trình dẫn Hình Uy tới cứu họ, đây cũng là tia hi vọng cuối cùng của Cố Hạnh Nguyên.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đối với Cõ Hạnh Nguyên mà nói một giây dài như cả năm.
Cuối cùng tên cao gây không còn kiên nhẫn nữa. Hắn nghiêng đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho tên béo lùn.
Tên béo lùn hiểu ý, bước nhanh vòng sang phía khác của Cố Hạnh Nguyên.
Lúc này, hai người họ đã hoàn thành thế gọng kìm với cô.
Cố Hạnh Nguyên nhanh chóng liếc nhìn, thật sự là chuyện lớn không ổn rồi.
“Này, hai chúng ta vây lại, bắt người phụ nữ này!” Xem ra tên cao gầy cuối cùng đã đưa ra mệnh lệnh tổng tiến công.
Chỉ thấy hai người mở rộng vòng tay, không ngừng điều chỉnh phương hướng bao vây Cố Hạnh Nguyên, không cho cô lối chạy thoát.
Cố Hạnh Nguyên mang giày cao gót, vốn là đi lại không tiện trong rừng rậm thế này, lúc này càng là khó khăn di chuyển.
“Bắt cô ta!” Tên cao gầy vờ làm ra vẻ muốn nhào tới, khiến Cố Hạnh Nguyên lùi về phía tên béo.
Tên béo lùn thấy thời cơ đã tới, bước hai bước tới sau lưng cô, vươn cánh tay ngắn củn thô kệch đen xì giữ chặt hông cô.
Tên cao gầy cũng nhanh chóng tới giúp hẳn.
Cố Hạnh Nguyên bị bắt giữ, nhưng cô không ngừng phản kháng, cô liều mạng hất tay, nắm bắt lung tung, chân cũng không ngừng đá đạp loạn xạ.
Bỗng nhiên nghe thấy tên béo lùn kêu đau một tiếng: “Ai ya, mẹ nó..” Tiếp đó hản đau tới buông tay, ngôi xổm xuống đất.
Đây chính là cơ hội tốt để bỏ chạy, Cố Hạnh Nguyên giằng khỏi tay tên cao ốm đang giữ lấy tay mình.
Cô vừa xoay người, giày cao gót đã bị kẹt trên mặt đất mắc vào trong cành cây, thân thể cô ngã xuống đất.
“Khà khà, tôi nói này cô gái, kêu cô ngoan ngoãn nghe lời chúng tôi, cô không nghe, còn làm em rể tôi bị thương. Món nợ này chúng tôi sẽ từ từ tính”
Tên cao gây nói rồi bắt lấy Cố Hạnh Nguyên ngã trên đất.
Hản cũng rút kinh nghiệm tên béo lùn, tránh đi giày cao gót của cô.
“Này, cậu tới trói cô ta lại trước, rồi hãy đi xoa chân của cậu” Tên cao gây nghiêng đầu mắng tên béo lùn đang cởi giày, chuẩn bị bóp chân bên cạnh.
“Tới đây, tới đây” Tên béo lùn đi cà nhắc tới bên hố, lấy dây thừng và cuộn băng keo vàng ra.
Tên cao gầy thấy tên béo lùn lấy băng keo ra, không hiểu hỏi: “Tôi kêu cậu lấy dây thừng trói cô ta lại, ai kêu cậu lấy băng keo?”
“Em, em thấy trên tivi, trên đó trói người đều phải dán cái này” Nói rồi, tên béo lùn dùng sức kéo một đường, lấy răng cắn xong dán lên miệng Cố Hạnh Nguyên.
Tiếp đó, hắn lấy dây thừng ra. Tên cao gây khống chế tay chân cô, tên béo lùn thuận lợi quấn vài vòng lên người cô. Sau đó buộc gút, đầu khác còn dư một đoạn dây.
Như vậy, vừa có thể khiến cô không chạy được, lại có thể tránh đi giày cao gót "sát thương" đó.
Đợi trói Cố Hạnh Nguyên xong, tên béo lùn bèn bắt đầu ngôi trên đất xoa bóp chân mình.
Tên cao gầy nhìn hẳn nói: “Cái này của cậu xem như là bị thương khi làm việc, đến lúc đó kiếm được tiên sẽ chia cho cậu nhiều hơn một chút” Sau đó móc trong túi ra hai điểu thuốc tự quấn, đưa một điếu cho tên béo lùn.
“Hê hề, được vậy rất tốt” Tên béo lùn nhận, cười hì hì ngậm vào miệng.
Hai người vừa hút thuốc vừa nhìn Cố Hạnh Nguyên.
“Haizz, em nói anh rể này. Cô gái này anh nói có thể đáng giá bao nhiêu tiên?” Tên bèo lùn hỏi.
Tên cao gầy rít hơi thuốc, nhíu mày: “Nhìn da dẻ cô ta non mịn, tôi đoán thế nào cũng cỏ thể bán một trăm năm mươi triệu”
Một trăm năm mươi triệu?! Mặc dù Cố Hạnh Nguyên không nói chuyện được, thân thể cũng không thể nhúc nhích, nhưng nghe cuộc đối thoại của họ, sao cảm thấy như muốn bán mình đến nơi không thể gặp được người.
“Ô ô..” Cố Hạnh Nguyên ngồi trên mặt đất vặn vẹo cơ thể, dùng sức giãy giụa.
“Ai, cậu tháo băng keo trên miệng cô ta xuống, nghe thử cô ta muốn nói gì” Tên cao gây hất cằm nói với tên béo lùn.
“Xet...” Tên mập lùn đi tới, không nhẹ không nặng kéo mở băng keo trên miệng Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên bỗng nhiên cảm thấy miệng nóng bỏng đau đớn.
“Đồ ngu, cẩn thận chút. Nếu phá tướng, chín chục triệu cũng bán không xong!” Tên cao gầy trừng mắt tên béo lùn nói.
Đợi tới lúc bình ổn hơi thở, Cố Hạnh Nguyên nhìn hai người: “Tôi nói cho hai người biết, mua bán người là phạm pháp. Nếu các người cần tiền, thì thả tôi và con tôi ra, tôi sẽ cho các người một tỷ rưỡi ”
“Một tỷ rưỡi!” Hai người nghe xong nhìn nhau.
Cố Hạnh Nguyên thấy họ không có biểu cảm gì, lập tức mở miệng nói: “Một tỷ rưỡi một người, tôi và con tôi, cho các người ba tỷ”
“Ba, ba tỷ!" Bây giờ hai người đã mù mờ rồi.
Cố Hạnh Nguyên nhìn ra biểu cảm hiện tại của họ đang xảy ra biến hóa, xem ra có cửa rồi.
Tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, cô tiếp tục nói: “Chỉ cần nói địa chỉ của hai người cho tôi, tôi sẽ phái người đưa tiền tới. Nếu hai người không yên tâm, cũng có thể thả đứa bé trước, đợi tiền chuộc tới rồi thả tôi cũng được”
Thái độ của tên béo lùn đối với Cố Hạnh Nguyên lập tức thay đối không ít, cười hề hê nói: “Cô gái, nếu cô nói sớm, thì đã sớm thả cô rồi. Hại tôi bận rộn còn dẫm lên chân tôi”
Sau đó hắn lại hưng phấn nói với tên cao gầy: “Anh rể, xem ra cô gái này là phú bà. Em lớn vậy rồi cũng chưa từng nhìn thấy ba tỷ. Anh nói, có số tiền này chúng ta đời này cả ngày ăn bánh bao thịt, há cảo thịt cũng tiêu không hết. Em còn định mua cho vợ em sợi dây chuyên vàng to đeo...
Trong ánh mắt mơ ước của tên béo lùn, hắn dường như đã nhìn thấy ngày tháng tốt đẹp xa hoa chỉ có trong miệng Thuyết Thư Tượng.
Tên cao gầy thấy dáng vẻ đáng đánh đòn của hắn, tức giận đến mức gân xanh trên huyệt thái dương nổi lên, khóe miệng giật giất, vươn tay đập một cái lên đầu hẳn.
“Cốc!” Tiếng vang thanh thúy vang lên, chim bay tán loạn.
Cứ như vậy, một người đánh, hai người lùi.
Ba người vòng hố hết vòng này tới vòng khác.
Nhưng mà, thời gian càng dài, dù sao Cổ Hạnh Nguyên cũng là phụ nữ, sức lực không thế duy trì được lâu, rất nhanh đã dùng hết sức lực.
Sau đó, sức lực đánh lên người hai người như đâm lưng cho họ.
“Khả khà...người phụ nữ như cô cũng chỉ chút sức lực vậy thôi” Tên béo lùn cười, năm cây khô trong tay mình.
Ba người liên dừng lại.
Tên cao ốm và tên béo lùn thở hổn hến, bắt đầu cẩn thận đánh giá người phụ nữ đánh cho họ tay chân loạn xạ này.
Tên béo lùn dùng ánh mắt kinh dị đánh giá người phụ nữ đối diện từ trên xuống dưới, hẳn dám nói người phụ nữ này là người phụ nữ xinh đẹp nhất hẳn từng thấy trong đời này.
Sau đó hắn hèn hạ dùng cùi trỏ chọt chọt tên cao gây, chép miệng với hắn ta: “Anh rể, anh nhìn người phụ nữ này”
“Đang nhìn đây” Tên cao gây cũng là lần đầu tiên thấy người phụ nữ thanh tú như vậy, làn da trắng nõn không chút son phấn, nhưng lại khiến người ta nhìn cảnh đẹp ý vui.
“Anh nói, người phụ nữ này sao lại xinh đẹp như vậy, sao còn đẹp hơn cả Lý Thúy Hoa trong thôn chúng ta” Lúc tên béo lùn và tên cao gầy nói, đêu không nỡ dời ánh mắt khỏi người người phụ nữ trước mặt.
Tên cao gầy vẫn xem như có chút kiến thức, hắn khinh thường liếc nhìn tên béo lùn: “Cậu chỉ biết Lý Thúy Hoa. Nói cho cậu biết, con gái thành phố đều xinh đẹp hơn Lý Thúy Hoa, có biết không”
“Thật sao?” Tên béo lùn quay đầu nhìn tên cao gây mặt đầy hoài nghi.
Tên cao gầy có chút đắc ý: “Đó là đương nhiên, thành phố rất nhiều. Ngày khác dẫn cậu lên thành phổ mở mang kiến thức”
Tên béo lùn nhìn hắn một cái, sau đó cảnh giác hỏi: “Anh rể, anh trước đây thường lên thành phố, có phải đã làm chuyện gì có lỗi với chị em không?”
Tên cao gầy có chút gượng gạo, cố làm ra vẻ trấn định: “Em rể, cậu nói gì vậy. Tôi một lòng với chị cậu”
Sau đó hắn cũng cảnh giác nói với tên béo lùn: “Nói cho cậu biết, cậu đừng có ý đồ với người phụ nữ này, làm ra chuyện gì có lỗi với em tôi”
Tên béo lùn cũng vội vỗ ngực biểu thị sự quyết tâm của mình: “Anh rể, em tuyệt đối không hai lòng với em gái anh”
Cố Hạnh Nguyên nghe hai người nói linh tình, căn bản không để mình vào mắt, lập tức tức giận mặt lúc đỏ lúc trắng.
“Này! Hai người nghe đây, mau thả con trai tôi và con chó đó ra. Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát” Cố Hạnh Nguyên nói rồi bèn vươn tay mò túi lấy điện thoại.
Nhưng mò vào túi nửa ngày cũng không tìm thấy. Cố Hạnh Nguyên lập tức hoảng loạn. Cô vốn chỉ ra ngoài hít thở không khí mà thôi, cho nên không mang điện thoại bên người.
Xem ra thật sự xong rồi.
“Này, cô gái. Tôi nói cho cô biết, xung quanh nơi này mười dặm không có cảnh sát, hơn nữa cho dù cô báo cảnh sát họ đến đây lại cũng phải mất một hai ngày tìm cô” Tên cao gây mặt đây đắc ý.
“Đúng, đúng. Cô gái, cô vẫn là để gậy trong tay xuống đi, có gì chúng ta từ từ nói” Tên béo lùn cũng cười hì hì, thuận miệng tiếp lời.
Trong lòng Cố Hạnh Nguyên hiểu rõ, cành cây trong tay chỉ là vũ khí cuối cùng của cô.
Thua người không thua trận, cô vẫn căng mặt, ánh mắt sắc bén, như một con báo đang cảnh giác: “Các người cỏ biết, bắt cóc là phạm pháp không, bị bắt sẽ phải ngồi tù! Tranh thủ lúc các người còn chưa phạm phải lỗi lầm lớn, thả chúng tôi ra, các người còn có thể cứu..”
Tên béo lùn nghe đạo lý lớn của Cố Hạnh Nguyên có chút không kiên nhẫn, mắt trừng to: “Haizz, tôi nói cô gái này, sao cô giống Đường Tăng nói mãi không dứt vậy!”
Hẳn nói, cánh tay câm cành khô khẽ dùng sức vặn.
“A.." Sức lực cường đại thông qua cành cây truyền tới tay Cố Hạnh Nguyên.
Tay cô lại mềm mại, không có sức lực lớn như vậy.
Tay bị cành cây ma sát phát đau buông lỏng. Lòng bàn tay và ngón tay cô rách ra mấy vệt máu.
Bây giờ, hai tay cô trống rỗng, không có công cụ để đối kháng với họ, mắt bất giác lóe lên sợ hãi.
“Khà khà, cô gái, chúng tôi đã nói với cô rồi, sao cô không nghe chứ, còn muốn chúng tôi mạnh tay” Tên cao gầy lộ ra nụ cười hung ác bước từng bước về phía Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên lúc này tim không ngừng đập thình thịch, trán thấm mồ hôi: “Tôi cảnh cáo các người, đừng tới đây!”
“Bỏ đi, cô gái, cô cũng không có bản lĩnh gì, vẫn là ngoan ngoãn hợp tác với chúng tôi đi” Tên béo lùn dáng vẻ tha thiết khuyên.
“Hợp tác, hợp tác cái gì. Các người thế này là bắt cóc!” Cố Hạnh Nguyên lùi về phía sau. Thực ra cô có thể xoay người bỏ chạy, nhưng con trai cô vẫn còn trong tay chúng.
Nếu cô bỏ chạy, có lẽ sẽ giống như họ nói, họ sẽ bán Dương Dương tới trong núi, vậy mình và con trai cả đời này cũng không thể gặp lại nữa.
Bây giờ việc cô có thể làm chính là giằng co với họ, cố hết sức kéo dài thời gian, để Trình Trình dẫn Hình Uy tới cứu họ, đây cũng là tia hi vọng cuối cùng của Cố Hạnh Nguyên.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đối với Cõ Hạnh Nguyên mà nói một giây dài như cả năm.
Cuối cùng tên cao gây không còn kiên nhẫn nữa. Hắn nghiêng đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho tên béo lùn.
Tên béo lùn hiểu ý, bước nhanh vòng sang phía khác của Cố Hạnh Nguyên.
Lúc này, hai người họ đã hoàn thành thế gọng kìm với cô.
Cố Hạnh Nguyên nhanh chóng liếc nhìn, thật sự là chuyện lớn không ổn rồi.
“Này, hai chúng ta vây lại, bắt người phụ nữ này!” Xem ra tên cao gầy cuối cùng đã đưa ra mệnh lệnh tổng tiến công.
Chỉ thấy hai người mở rộng vòng tay, không ngừng điều chỉnh phương hướng bao vây Cố Hạnh Nguyên, không cho cô lối chạy thoát.
Cố Hạnh Nguyên mang giày cao gót, vốn là đi lại không tiện trong rừng rậm thế này, lúc này càng là khó khăn di chuyển.
“Bắt cô ta!” Tên cao gầy vờ làm ra vẻ muốn nhào tới, khiến Cố Hạnh Nguyên lùi về phía tên béo.
Tên béo lùn thấy thời cơ đã tới, bước hai bước tới sau lưng cô, vươn cánh tay ngắn củn thô kệch đen xì giữ chặt hông cô.
Tên cao gầy cũng nhanh chóng tới giúp hẳn.
Cố Hạnh Nguyên bị bắt giữ, nhưng cô không ngừng phản kháng, cô liều mạng hất tay, nắm bắt lung tung, chân cũng không ngừng đá đạp loạn xạ.
Bỗng nhiên nghe thấy tên béo lùn kêu đau một tiếng: “Ai ya, mẹ nó..” Tiếp đó hản đau tới buông tay, ngôi xổm xuống đất.
Đây chính là cơ hội tốt để bỏ chạy, Cố Hạnh Nguyên giằng khỏi tay tên cao ốm đang giữ lấy tay mình.
Cô vừa xoay người, giày cao gót đã bị kẹt trên mặt đất mắc vào trong cành cây, thân thể cô ngã xuống đất.
“Khà khà, tôi nói này cô gái, kêu cô ngoan ngoãn nghe lời chúng tôi, cô không nghe, còn làm em rể tôi bị thương. Món nợ này chúng tôi sẽ từ từ tính”
Tên cao gây nói rồi bắt lấy Cố Hạnh Nguyên ngã trên đất.
Hản cũng rút kinh nghiệm tên béo lùn, tránh đi giày cao gót của cô.
“Này, cậu tới trói cô ta lại trước, rồi hãy đi xoa chân của cậu” Tên cao gây nghiêng đầu mắng tên béo lùn đang cởi giày, chuẩn bị bóp chân bên cạnh.
“Tới đây, tới đây” Tên béo lùn đi cà nhắc tới bên hố, lấy dây thừng và cuộn băng keo vàng ra.
Tên cao gầy thấy tên béo lùn lấy băng keo ra, không hiểu hỏi: “Tôi kêu cậu lấy dây thừng trói cô ta lại, ai kêu cậu lấy băng keo?”
“Em, em thấy trên tivi, trên đó trói người đều phải dán cái này” Nói rồi, tên béo lùn dùng sức kéo một đường, lấy răng cắn xong dán lên miệng Cố Hạnh Nguyên.
Tiếp đó, hắn lấy dây thừng ra. Tên cao gây khống chế tay chân cô, tên béo lùn thuận lợi quấn vài vòng lên người cô. Sau đó buộc gút, đầu khác còn dư một đoạn dây.
Như vậy, vừa có thể khiến cô không chạy được, lại có thể tránh đi giày cao gót "sát thương" đó.
Đợi trói Cố Hạnh Nguyên xong, tên béo lùn bèn bắt đầu ngôi trên đất xoa bóp chân mình.
Tên cao gầy nhìn hẳn nói: “Cái này của cậu xem như là bị thương khi làm việc, đến lúc đó kiếm được tiên sẽ chia cho cậu nhiều hơn một chút” Sau đó móc trong túi ra hai điểu thuốc tự quấn, đưa một điếu cho tên béo lùn.
“Hê hề, được vậy rất tốt” Tên béo lùn nhận, cười hì hì ngậm vào miệng.
Hai người vừa hút thuốc vừa nhìn Cố Hạnh Nguyên.
“Haizz, em nói anh rể này. Cô gái này anh nói có thể đáng giá bao nhiêu tiên?” Tên bèo lùn hỏi.
Tên cao gầy rít hơi thuốc, nhíu mày: “Nhìn da dẻ cô ta non mịn, tôi đoán thế nào cũng cỏ thể bán một trăm năm mươi triệu”
Một trăm năm mươi triệu?! Mặc dù Cố Hạnh Nguyên không nói chuyện được, thân thể cũng không thể nhúc nhích, nhưng nghe cuộc đối thoại của họ, sao cảm thấy như muốn bán mình đến nơi không thể gặp được người.
“Ô ô..” Cố Hạnh Nguyên ngồi trên mặt đất vặn vẹo cơ thể, dùng sức giãy giụa.
“Ai, cậu tháo băng keo trên miệng cô ta xuống, nghe thử cô ta muốn nói gì” Tên cao gây hất cằm nói với tên béo lùn.
“Xet...” Tên mập lùn đi tới, không nhẹ không nặng kéo mở băng keo trên miệng Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên bỗng nhiên cảm thấy miệng nóng bỏng đau đớn.
“Đồ ngu, cẩn thận chút. Nếu phá tướng, chín chục triệu cũng bán không xong!” Tên cao gầy trừng mắt tên béo lùn nói.
Đợi tới lúc bình ổn hơi thở, Cố Hạnh Nguyên nhìn hai người: “Tôi nói cho hai người biết, mua bán người là phạm pháp. Nếu các người cần tiền, thì thả tôi và con tôi ra, tôi sẽ cho các người một tỷ rưỡi ”
“Một tỷ rưỡi!” Hai người nghe xong nhìn nhau.
Cố Hạnh Nguyên thấy họ không có biểu cảm gì, lập tức mở miệng nói: “Một tỷ rưỡi một người, tôi và con tôi, cho các người ba tỷ”
“Ba, ba tỷ!" Bây giờ hai người đã mù mờ rồi.
Cố Hạnh Nguyên nhìn ra biểu cảm hiện tại của họ đang xảy ra biến hóa, xem ra có cửa rồi.
Tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, cô tiếp tục nói: “Chỉ cần nói địa chỉ của hai người cho tôi, tôi sẽ phái người đưa tiền tới. Nếu hai người không yên tâm, cũng có thể thả đứa bé trước, đợi tiền chuộc tới rồi thả tôi cũng được”
Thái độ của tên béo lùn đối với Cố Hạnh Nguyên lập tức thay đối không ít, cười hề hê nói: “Cô gái, nếu cô nói sớm, thì đã sớm thả cô rồi. Hại tôi bận rộn còn dẫm lên chân tôi”
Sau đó hắn lại hưng phấn nói với tên cao gầy: “Anh rể, xem ra cô gái này là phú bà. Em lớn vậy rồi cũng chưa từng nhìn thấy ba tỷ. Anh nói, có số tiền này chúng ta đời này cả ngày ăn bánh bao thịt, há cảo thịt cũng tiêu không hết. Em còn định mua cho vợ em sợi dây chuyên vàng to đeo...
Trong ánh mắt mơ ước của tên béo lùn, hắn dường như đã nhìn thấy ngày tháng tốt đẹp xa hoa chỉ có trong miệng Thuyết Thư Tượng.
Tên cao gầy thấy dáng vẻ đáng đánh đòn của hắn, tức giận đến mức gân xanh trên huyệt thái dương nổi lên, khóe miệng giật giất, vươn tay đập một cái lên đầu hẳn.
“Cốc!” Tiếng vang thanh thúy vang lên, chim bay tán loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.