Chương 235: Hộp đựng băng vệ sinh
Cố Hạnh Nguyên
29/01/2021
Anh biết nỗi lo của cô, nhưng anh lại cố chấp không muốn buông tay, nhắm mắt lại, anh ôm cô từ phía sau, hơi cúi xuống, dựa vào vai cô, ngửi mùi thơm thoang thoảng của cô…
Đây là hương vị mà anh khát vọng.
Kota Kinabalu, Sabah, có nhiều người gốc nước T sinh sống.
Cho nên không khí Tết Nguyên Đán tương đối đậm.
Bắc Minh Thiện chở Cố Hạnh Nguyên đến một nhà hàng địa phương ở Kota Kinabalu.
Hai người ngồi xuống một vị trí cạnh cửa sổ.
Đột nhiên ngưng chiến, Cố Hạnh Nguyên thực sự không quen với Bắc Minh Thiện như vậy.
“Ngồi đi, nhà hàng này ngon, anh đã từng đến đây rồi.”
Cố Hạnh Nguyên dường như là một nửa người Sabah.
Cô gọi một vài món ăn đặc biệt ở Sabah, nói ngay lập tức: “Em sẽ mời bữa ăn này, coi như là thực tập cho anh.”
“Thực tập?” Anh nhíu mày, đọc lời nhắn trong đôi mắt trong veo của cô: “Năm mới em vẫn không muốn về thành phố A với anh sao?”
Cô lắc đầu: “Ở Thành phố A cũng chỉ có mỗi mình em, chi bằng em dành cả năm mới ở với Anna tại Sabah còn hơn.”
Các món ăn lần lượt được bày lên bàn.
Một trong số đó là món yêu thích của Cố Hạnh Nguyên và cô gái nhỏ——
Cà ri cá Kapita nấu với cá chim, nước cốt dừa, tiêu, ớt đỏ,… rất đậm chất Malay.
Bắc Minh Thiện nhíu mày, anh rất kén chọn, rõ ràng là anh không hứng thú với cái bát tương ớt đỏ này.
Nhưng Cố Hạnh Nguyên lại ham ăn, ăn uống đến say sưa nên anh chỉ đành nhấc đũa lên, cắn vài miếng một cách tượng trưng.
Người phụ nữ này quan tâm đến đồ ăn hơn anh rất nhiều.
“Nếu anh đưa em về nhà Bắc Minh đón Tết cùng các con nhỏ thì sao?”
“Khụ khụ khụ…” Anh đột nhiên nói ra một câu khiến cô suýt nghẹn chết.
Đôi mắt cô đỏ hoe, cô nhìn anh chằm chằm: “Anh điên à?”
Anh liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô, ánh mắt bình tĩnh: “Anh tỉnh táo hơn bao giờ hết.”
“Tôi đến nhà Bắc Minh sao? Với thân phận gì?” Không phải cô không muốn đón Tết cùng con trai, vấn đề là cô còn con gái nhỏ… than ôi, thật là rối rắm.
“Rất đơn giản, em là mẹ của con trai anh. Lý do này đã đủ để em bước chân vào nhà Bắc Minh rồi.” Anh nói dứt khoát, vì ở nhà Bắc Minh, cậu hai Bắc Minh anh nói một thì không ai dám nói hai.
Cô ngượng ngùng cười, nhưng trong lòng lại nói: Lý do này lại không đủ để gả vào nhà Bắc Minh.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, bỏ đi những suy nghĩ lung tung đó, suy đi nghĩ lại, cô vẫn lắc đầu: “Bỏ đi. Mặc dù em cũng muốn cùng Trình Trình và Dương Dương đón năm mới nhưng em không muốn đến nhà Bắc Minh.”
Cô không muốn nhìn biểu hiện của ông chủ nhà Bắc Minh và Giang Tuệ Tâm.
Cô thậm chí không muốn dung nhập gia tộc của Bắc Minh Thiện.
Dù sao một tháng sau, cô và anh sẽ phải trở lại con đường của mình riêng mà không can thiệp vào nhau nữa.
Anh im lặng.
Trên đôi mắt xuất hiện một dấu vết của sự chán nản.
Như thể hiểu được suy nghĩ của cô, cô đã nghĩ đến việc một tháng sau sẽ rút lui…
Anh nhìn cô thật sâu lắng, nhìn cô ăn một cách thoải mái, không giống bất kỳ người phụ nữ nào anh từng thấy.
Nhìn thấy vết bẩn còn sót lại trên khóe miệng cô, anh kéo khăn giấy lên, vươn tay nhẹ nhàng lau sạch.
Cố Hạnh Nguyên giật mình.
Đột nhiên có chút xấu hổ giật giật môi, né tránh ánh mắt nóng rực của anh.
“Anh cũng ăn đi. Mặc dù những món ăn này có thể không hợp với khẩu vị khó tính của anh, nhưng anh cũng nên ăn một chút để kẻo bị đói.”
“Ừm. Em đừng quan tâm anh, ăn đi.” Anh trả lời, nhưng thay vì nhấc đũa lên, anh lại nhìn cô.
“…” Cố Hạnh Nguyên tiếp tục ăn, lại vô tình liếc nhìn anh.
Phát hiện anh chàng này thật sự là chăm chú nhìn cô.
“Này, anh nhìn chằm chằm em như thế, rất kỳ lạ đấy, ok?” Cô hơi quay người lại, tiếp tục ăn thức ăn.
“…”Anh im lặng một lúc, khóe miệng nhếch lên.
“Này, Bắc Minh Thiện, đã nói anh đừng lại nhìn chằm chằm em nữa! Anh sẽ làm em không muốn ăn đấy…” Cô nhăn mặt lại, cô không phải con khỉ, làm gì mà anh cứ nhìn cô như xem xiếc vậy?
“…” Anh cười nhẹ, không nói gì.
Cô tức giận: “Nếu anh còn như vậy nữa, em sẽ đổi bàn!”
Cuối cùng anh cũng nói chuyện, giọng anh uyển chuyển như một cây đàn Cello: “Nguyên, có ai nói với em là cách em ăn thực sự dễ thương lắm không…”
“…” Cô sửng sốt.
“Trông rất giống một chú chuột chũi.”
Chuột chũi?
Mắt cô mở to, sặc nước canh cá sặc sụa.
Cô nhìn anh một cách sắc bén: “Vậy anh nghĩ anh tốt hơn chỗ nào? Anh chính là đồ sư tử chó!”
Anh nhíu mày: “Đồ sư tử chó?”
“Có nghĩa, bề ngoài thì trông quyền quý bá đạo như sư tử nhưng thật bên trong vẫn là một con chó.”
“…” Khóe miệng anh giật giật.
Cô lập tức nở nụ cười cong cả mặt mày, có thể mắng anh thật là thích.
Anh nhìn chằm chằm vào nụ cười của cô, không nhớ đã bao lâu rồi anh không nhìn thấy cô với nụ cười rực rỡ như vậy.
Chợt nhớ đến bông hoa hợp hoan anh đã tặng, trông như nụ cười của cô.
Đóa hoa uyển chuyển khiêm tốn, nhưng cũng khuynh thế một phương.
Cuối cùng, anh đột nhiên hộc ra một câu——
“Nguyên, anh sẽ cùng em đón năm mới ở Sabah.”
“Hả? Cái gì?” Cô cắn trúng đũa, đau cả răng: “Anh đang sốt à?”
Anh nghiêm túc nhìn cô, như thể nhìn bao nhiêu cũng chẳng đủ, anh nhếch môi cười nhẹ: “Cứ coi như anh bị thế đi.”
Đêm này.
Hai người trở về khách sạn.
Điều mà Cố Hạnh Nguyên sợ nhất cuối cùng cũng sắp phải đối mặt.
Anh nói, trong thời kỳ hôn nhân, cô phải thực hiện nghĩa vụ của mình như một người vợ.
Mặc dù cô đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, nhưng cô lại nao núng khi thực sự đối mặt với nó.
Nằm cứng người trên giường lớn, quấn chặt chăn bông.
“Hừm… cậu hai Bắc Minh Thiện, hình như em đang đến kỳ…” Một lời từ chối rõ ràng như vậy anh nên hiểu đúng không?
Anh nằm bên kia, im lặng.
Trong phòng tối, cô có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của anh.
“…” Cô cũng im lặng.
Một lúc sau, anh đứng dậy, mặc quần áo, bước ra khỏi phòng…
Căn phòng yên lặng ngay lập tức.
Lúc này cô mới từ từ thả lỏng bản thân.
Nghĩ lại tất cả những điều mình đã trải qua trong những ngày này.
Giống như đang đi tàu lượn siêu tốc vậy.
Bắc Minh Thiện nói, bảo cô hãy suy nghĩ kĩ đi.
Cô phải nghĩ kĩ cái gì?
Nghĩ tại sao anh lại ngăn Vân Chi Lâm cầu hôn cô?
Nghĩ tại sao anh lại chọn cô để kết hôn?
Chẳng lẽ… là vì anh yêu cô sao?
Câu trả lời này ngay cả chính cô cũng cảm thấy thật nực cười.
Khả thi không?
Ồ, cô suýt nữa quên mất, anh từng nói, anh yêu cơ thể của cô…
Không biết qua bao lâu, Cố Hạnh Nguyên đang trong cơn mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng khóa cửa.
Sau đó là tiếng bước chân sột soạt.
Cô tỉnh theo bản năng!
Theo phản xạ kêu lên: “Ai?”
Đèn đốt sáng ngay lập tức.
“Là anh. Không ngủ được hay là tỉnh rồi?” Bắc Minh Thiện thờ ơ đáp lại, sau đó cầm một chiếc túi trên tay đi đến giường của cô: “Cái này cho em.”
“Gì đây?” Cô dụi dụi mi mắt, vươn tay mở túi, lục lọi mấy vòng.
Sau đó, cô đột ngột mở to mắt, lấy ra một gói đồ mềm——
“Anh… vừa đi ra ngoài mua cái này?”
Băng vệ sinh…
Anh nhún vai, sau đó vừa nói vừa cởi cúc áo khoác: “Vào phòng tắm thay đi.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, cổ họng cô chợt thắt lại.
Cô nghẹn ngào, đứng dậy khỏi giường, cầm một chiếc băng vệ sinh đi vào phòng tắm…
Ngồi trên bồn cầu, cô ngây người nhìn túi đồ mềm.
Đầu ngón tay có chút run rẩy.
Sao cô có thể tin được, người đàn ông đã hỏi cưới cô, thực sự giống như một người chồng, đi ra ngoài mua cho vợ những món đồ cá nhân như vậy…
Bắc Minh Thiện anh, người đàn ông ngày xưa cao cao tại thượng không ai bì nổi, sao lại làm được như thế này?
Nhíu mày, trong lòng có chút bối rối.
Đột nhiên phát hiện ra mình hoàn toàn không hiểu người đàn ông này.
Ngoài ra, kinh nguyệt của cô vẫn chưa đến, cô có nên đệm hay không?
Cố Hạnh Nguyên cầm băng vệ sinh, suy đi nghĩ lại——
Thứ nhất, chu kỳ sẽ kéo dài vài ngày, bây giờ cậu hai Bắc Minh này cứ mãi quấn lấy cô, chẳng lẽ ngày nào cô cũng phải đệm hóa trang? Một, nó không thoải mái, hai, khí hậu của Sabah quanh năm đều giống như mùa hè vậy…
Thứ hai, hàng ngày cô phải đệm những chiếc băng vệ sinh này, nếu nửa đêm cậu hai Bắc Minh cởi quần ra, phát hiện băng vệ sinh vẫn sạch thì sao? Chẳng lẽ cô vẫn phải lấy một ít tương cà hay gì đó bôi lên sao? Uầy… nghĩ thôi cũng thấy sợ.
Làm sao đây? Làm sao đây?
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cô sửng sốt.
Giọng nói từ tính của Bắc Minh Thiện phát ra từ ngoài cửa——
“Nguyên, thế nào rồi? Có phải bụng đau lắm không?”
Cô, cau mày, nói: “Vâng, vâng… cậu hai Bắc Minh Thiện, thực ra tôi muốn nói, tôi quen dùng bông mềm mại ngày/đêm của thương hiệu XXX để chống tràn rồi…”
Lời vừa ra khỏi miệng, cô chỉ hận không thể nhéo vào đùi mình.
Cố Hạnh Nguyên, nhìn cái kiểu được đằng chân lên đằng đầu của mày kìa.
Hết lần này đến lần khác, cô đều nhịn không được, ai bảo xưa nay người đàn ông này luôn ức hiếp cô?
“Vậy sao?”
Giọng nói của anh có chút bất định, anh không biết gì về loại đồ dùng cá nhân của phụ nữ, anh dừng lại, nhướng mày rồi thở dài: “Vậy em đợi nhé!”
Nói xong, anh quay lại, đi ra ngoài…
Cho đến khi Cố Hạnh Nguyên không nghe thấy âm thanh gì nữa mới vội vàng bước ra khỏi phòng tắm, nhìn quanh một chút, chắc chắn anh đã rời đi rồi mới thở phào.
“Chúa ơi… mình chỉ hận không thể có kinh ngay trong tháng này…” Nghĩ ngợi, lại cảm thấy không ổn: “Không được, mình sẽ chết vì thiếu máu mất…”
Bắc Minh Thiện lại rời khách sạn.
Thực ra anh có thể gọi người phục vụ mang đến những thứ như thế.
Nhưng anh đã không làm.
Anh tự tay chọn mua cho cô.
Vì anh biết, chỉ trong tháng này của cuộc đời, anh mới có thể làm những điều điên rồ lạc quỹ đạo.
Như khi nãy, anh đến một hiệu thuốc gần đó, mua một chiếc khẩu trang y tế dùng một lần để che mặt, sau đó anh lại vào cửa hàng tiện lợi 24 giờ——
Ngay khi thân hình cao lớn cường tráng bước vào cửa hàng, nhân viên bán hàng lập tức huy động thêm một vạn điểm tinh thần!
Vì đây là lần thứ hai Bắc Minh Thiện đến cửa hàng nên nhân viên cửa hàng đã nhận ra anh.
Không giống như khi nãy, nhân viên hỏi một cách thận trọng bằng tiếng Anh: “Xin hỏi anh muốn mua gì?”
Bắc Minh Thiện nhíu mày, giọng nói vẫn lạnh lùng đáp: “Ừm, cô có loại… băng vệ sinh ngày/đêm nào nhãn hiệu XXX có khả năng chống tràn mềm mại không? Tôi cần nhiều gói hơn.”
Cô nhân viên ngạc nhiên, cứ như trước đây quý ông này đã mua rất nhiều băng vệ sinh vậy!
Chẳng lẽ…
Các trợ lý cửa hàng nháy mắt với nhau, sau đó mỉm cười, gật đầu với Bắc Minh Thiện: “Được thôi, xin vui lòng đi theo tôi, thưa anh.”
Bắc Minh Thiện theo nhân viên bán hàng đến quầy nhu yếu phẩm hàng ngày dành cho nữ——
“Thưa anh, có phải nhãn hiệu này không?”
“Chắc phải…”
Đột nhiên, một số cảnh sát Sabah lao vào cửa hàng tiện lợi, tốc độ quá nhanh khiến Bắc Minh Thiện không kịp phản ứng, bị các cảnh sát Sabah vây bắt——
“Không được nhúc nhích! Chúng tôi là cảnh sát! Bây giờ chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ việc ham mê băng vệ sinh tuần trước, phiền quay về giúp chúng tôi điều tra!”
Bắc Minh Thiện sửng sốt, phản xạ tự vệ có điều kiện!
Đây là hương vị mà anh khát vọng.
Kota Kinabalu, Sabah, có nhiều người gốc nước T sinh sống.
Cho nên không khí Tết Nguyên Đán tương đối đậm.
Bắc Minh Thiện chở Cố Hạnh Nguyên đến một nhà hàng địa phương ở Kota Kinabalu.
Hai người ngồi xuống một vị trí cạnh cửa sổ.
Đột nhiên ngưng chiến, Cố Hạnh Nguyên thực sự không quen với Bắc Minh Thiện như vậy.
“Ngồi đi, nhà hàng này ngon, anh đã từng đến đây rồi.”
Cố Hạnh Nguyên dường như là một nửa người Sabah.
Cô gọi một vài món ăn đặc biệt ở Sabah, nói ngay lập tức: “Em sẽ mời bữa ăn này, coi như là thực tập cho anh.”
“Thực tập?” Anh nhíu mày, đọc lời nhắn trong đôi mắt trong veo của cô: “Năm mới em vẫn không muốn về thành phố A với anh sao?”
Cô lắc đầu: “Ở Thành phố A cũng chỉ có mỗi mình em, chi bằng em dành cả năm mới ở với Anna tại Sabah còn hơn.”
Các món ăn lần lượt được bày lên bàn.
Một trong số đó là món yêu thích của Cố Hạnh Nguyên và cô gái nhỏ——
Cà ri cá Kapita nấu với cá chim, nước cốt dừa, tiêu, ớt đỏ,… rất đậm chất Malay.
Bắc Minh Thiện nhíu mày, anh rất kén chọn, rõ ràng là anh không hứng thú với cái bát tương ớt đỏ này.
Nhưng Cố Hạnh Nguyên lại ham ăn, ăn uống đến say sưa nên anh chỉ đành nhấc đũa lên, cắn vài miếng một cách tượng trưng.
Người phụ nữ này quan tâm đến đồ ăn hơn anh rất nhiều.
“Nếu anh đưa em về nhà Bắc Minh đón Tết cùng các con nhỏ thì sao?”
“Khụ khụ khụ…” Anh đột nhiên nói ra một câu khiến cô suýt nghẹn chết.
Đôi mắt cô đỏ hoe, cô nhìn anh chằm chằm: “Anh điên à?”
Anh liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô, ánh mắt bình tĩnh: “Anh tỉnh táo hơn bao giờ hết.”
“Tôi đến nhà Bắc Minh sao? Với thân phận gì?” Không phải cô không muốn đón Tết cùng con trai, vấn đề là cô còn con gái nhỏ… than ôi, thật là rối rắm.
“Rất đơn giản, em là mẹ của con trai anh. Lý do này đã đủ để em bước chân vào nhà Bắc Minh rồi.” Anh nói dứt khoát, vì ở nhà Bắc Minh, cậu hai Bắc Minh anh nói một thì không ai dám nói hai.
Cô ngượng ngùng cười, nhưng trong lòng lại nói: Lý do này lại không đủ để gả vào nhà Bắc Minh.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, bỏ đi những suy nghĩ lung tung đó, suy đi nghĩ lại, cô vẫn lắc đầu: “Bỏ đi. Mặc dù em cũng muốn cùng Trình Trình và Dương Dương đón năm mới nhưng em không muốn đến nhà Bắc Minh.”
Cô không muốn nhìn biểu hiện của ông chủ nhà Bắc Minh và Giang Tuệ Tâm.
Cô thậm chí không muốn dung nhập gia tộc của Bắc Minh Thiện.
Dù sao một tháng sau, cô và anh sẽ phải trở lại con đường của mình riêng mà không can thiệp vào nhau nữa.
Anh im lặng.
Trên đôi mắt xuất hiện một dấu vết của sự chán nản.
Như thể hiểu được suy nghĩ của cô, cô đã nghĩ đến việc một tháng sau sẽ rút lui…
Anh nhìn cô thật sâu lắng, nhìn cô ăn một cách thoải mái, không giống bất kỳ người phụ nữ nào anh từng thấy.
Nhìn thấy vết bẩn còn sót lại trên khóe miệng cô, anh kéo khăn giấy lên, vươn tay nhẹ nhàng lau sạch.
Cố Hạnh Nguyên giật mình.
Đột nhiên có chút xấu hổ giật giật môi, né tránh ánh mắt nóng rực của anh.
“Anh cũng ăn đi. Mặc dù những món ăn này có thể không hợp với khẩu vị khó tính của anh, nhưng anh cũng nên ăn một chút để kẻo bị đói.”
“Ừm. Em đừng quan tâm anh, ăn đi.” Anh trả lời, nhưng thay vì nhấc đũa lên, anh lại nhìn cô.
“…” Cố Hạnh Nguyên tiếp tục ăn, lại vô tình liếc nhìn anh.
Phát hiện anh chàng này thật sự là chăm chú nhìn cô.
“Này, anh nhìn chằm chằm em như thế, rất kỳ lạ đấy, ok?” Cô hơi quay người lại, tiếp tục ăn thức ăn.
“…”Anh im lặng một lúc, khóe miệng nhếch lên.
“Này, Bắc Minh Thiện, đã nói anh đừng lại nhìn chằm chằm em nữa! Anh sẽ làm em không muốn ăn đấy…” Cô nhăn mặt lại, cô không phải con khỉ, làm gì mà anh cứ nhìn cô như xem xiếc vậy?
“…” Anh cười nhẹ, không nói gì.
Cô tức giận: “Nếu anh còn như vậy nữa, em sẽ đổi bàn!”
Cuối cùng anh cũng nói chuyện, giọng anh uyển chuyển như một cây đàn Cello: “Nguyên, có ai nói với em là cách em ăn thực sự dễ thương lắm không…”
“…” Cô sửng sốt.
“Trông rất giống một chú chuột chũi.”
Chuột chũi?
Mắt cô mở to, sặc nước canh cá sặc sụa.
Cô nhìn anh một cách sắc bén: “Vậy anh nghĩ anh tốt hơn chỗ nào? Anh chính là đồ sư tử chó!”
Anh nhíu mày: “Đồ sư tử chó?”
“Có nghĩa, bề ngoài thì trông quyền quý bá đạo như sư tử nhưng thật bên trong vẫn là một con chó.”
“…” Khóe miệng anh giật giật.
Cô lập tức nở nụ cười cong cả mặt mày, có thể mắng anh thật là thích.
Anh nhìn chằm chằm vào nụ cười của cô, không nhớ đã bao lâu rồi anh không nhìn thấy cô với nụ cười rực rỡ như vậy.
Chợt nhớ đến bông hoa hợp hoan anh đã tặng, trông như nụ cười của cô.
Đóa hoa uyển chuyển khiêm tốn, nhưng cũng khuynh thế một phương.
Cuối cùng, anh đột nhiên hộc ra một câu——
“Nguyên, anh sẽ cùng em đón năm mới ở Sabah.”
“Hả? Cái gì?” Cô cắn trúng đũa, đau cả răng: “Anh đang sốt à?”
Anh nghiêm túc nhìn cô, như thể nhìn bao nhiêu cũng chẳng đủ, anh nhếch môi cười nhẹ: “Cứ coi như anh bị thế đi.”
Đêm này.
Hai người trở về khách sạn.
Điều mà Cố Hạnh Nguyên sợ nhất cuối cùng cũng sắp phải đối mặt.
Anh nói, trong thời kỳ hôn nhân, cô phải thực hiện nghĩa vụ của mình như một người vợ.
Mặc dù cô đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, nhưng cô lại nao núng khi thực sự đối mặt với nó.
Nằm cứng người trên giường lớn, quấn chặt chăn bông.
“Hừm… cậu hai Bắc Minh Thiện, hình như em đang đến kỳ…” Một lời từ chối rõ ràng như vậy anh nên hiểu đúng không?
Anh nằm bên kia, im lặng.
Trong phòng tối, cô có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của anh.
“…” Cô cũng im lặng.
Một lúc sau, anh đứng dậy, mặc quần áo, bước ra khỏi phòng…
Căn phòng yên lặng ngay lập tức.
Lúc này cô mới từ từ thả lỏng bản thân.
Nghĩ lại tất cả những điều mình đã trải qua trong những ngày này.
Giống như đang đi tàu lượn siêu tốc vậy.
Bắc Minh Thiện nói, bảo cô hãy suy nghĩ kĩ đi.
Cô phải nghĩ kĩ cái gì?
Nghĩ tại sao anh lại ngăn Vân Chi Lâm cầu hôn cô?
Nghĩ tại sao anh lại chọn cô để kết hôn?
Chẳng lẽ… là vì anh yêu cô sao?
Câu trả lời này ngay cả chính cô cũng cảm thấy thật nực cười.
Khả thi không?
Ồ, cô suýt nữa quên mất, anh từng nói, anh yêu cơ thể của cô…
Không biết qua bao lâu, Cố Hạnh Nguyên đang trong cơn mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng khóa cửa.
Sau đó là tiếng bước chân sột soạt.
Cô tỉnh theo bản năng!
Theo phản xạ kêu lên: “Ai?”
Đèn đốt sáng ngay lập tức.
“Là anh. Không ngủ được hay là tỉnh rồi?” Bắc Minh Thiện thờ ơ đáp lại, sau đó cầm một chiếc túi trên tay đi đến giường của cô: “Cái này cho em.”
“Gì đây?” Cô dụi dụi mi mắt, vươn tay mở túi, lục lọi mấy vòng.
Sau đó, cô đột ngột mở to mắt, lấy ra một gói đồ mềm——
“Anh… vừa đi ra ngoài mua cái này?”
Băng vệ sinh…
Anh nhún vai, sau đó vừa nói vừa cởi cúc áo khoác: “Vào phòng tắm thay đi.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, cổ họng cô chợt thắt lại.
Cô nghẹn ngào, đứng dậy khỏi giường, cầm một chiếc băng vệ sinh đi vào phòng tắm…
Ngồi trên bồn cầu, cô ngây người nhìn túi đồ mềm.
Đầu ngón tay có chút run rẩy.
Sao cô có thể tin được, người đàn ông đã hỏi cưới cô, thực sự giống như một người chồng, đi ra ngoài mua cho vợ những món đồ cá nhân như vậy…
Bắc Minh Thiện anh, người đàn ông ngày xưa cao cao tại thượng không ai bì nổi, sao lại làm được như thế này?
Nhíu mày, trong lòng có chút bối rối.
Đột nhiên phát hiện ra mình hoàn toàn không hiểu người đàn ông này.
Ngoài ra, kinh nguyệt của cô vẫn chưa đến, cô có nên đệm hay không?
Cố Hạnh Nguyên cầm băng vệ sinh, suy đi nghĩ lại——
Thứ nhất, chu kỳ sẽ kéo dài vài ngày, bây giờ cậu hai Bắc Minh này cứ mãi quấn lấy cô, chẳng lẽ ngày nào cô cũng phải đệm hóa trang? Một, nó không thoải mái, hai, khí hậu của Sabah quanh năm đều giống như mùa hè vậy…
Thứ hai, hàng ngày cô phải đệm những chiếc băng vệ sinh này, nếu nửa đêm cậu hai Bắc Minh cởi quần ra, phát hiện băng vệ sinh vẫn sạch thì sao? Chẳng lẽ cô vẫn phải lấy một ít tương cà hay gì đó bôi lên sao? Uầy… nghĩ thôi cũng thấy sợ.
Làm sao đây? Làm sao đây?
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cô sửng sốt.
Giọng nói từ tính của Bắc Minh Thiện phát ra từ ngoài cửa——
“Nguyên, thế nào rồi? Có phải bụng đau lắm không?”
Cô, cau mày, nói: “Vâng, vâng… cậu hai Bắc Minh Thiện, thực ra tôi muốn nói, tôi quen dùng bông mềm mại ngày/đêm của thương hiệu XXX để chống tràn rồi…”
Lời vừa ra khỏi miệng, cô chỉ hận không thể nhéo vào đùi mình.
Cố Hạnh Nguyên, nhìn cái kiểu được đằng chân lên đằng đầu của mày kìa.
Hết lần này đến lần khác, cô đều nhịn không được, ai bảo xưa nay người đàn ông này luôn ức hiếp cô?
“Vậy sao?”
Giọng nói của anh có chút bất định, anh không biết gì về loại đồ dùng cá nhân của phụ nữ, anh dừng lại, nhướng mày rồi thở dài: “Vậy em đợi nhé!”
Nói xong, anh quay lại, đi ra ngoài…
Cho đến khi Cố Hạnh Nguyên không nghe thấy âm thanh gì nữa mới vội vàng bước ra khỏi phòng tắm, nhìn quanh một chút, chắc chắn anh đã rời đi rồi mới thở phào.
“Chúa ơi… mình chỉ hận không thể có kinh ngay trong tháng này…” Nghĩ ngợi, lại cảm thấy không ổn: “Không được, mình sẽ chết vì thiếu máu mất…”
Bắc Minh Thiện lại rời khách sạn.
Thực ra anh có thể gọi người phục vụ mang đến những thứ như thế.
Nhưng anh đã không làm.
Anh tự tay chọn mua cho cô.
Vì anh biết, chỉ trong tháng này của cuộc đời, anh mới có thể làm những điều điên rồ lạc quỹ đạo.
Như khi nãy, anh đến một hiệu thuốc gần đó, mua một chiếc khẩu trang y tế dùng một lần để che mặt, sau đó anh lại vào cửa hàng tiện lợi 24 giờ——
Ngay khi thân hình cao lớn cường tráng bước vào cửa hàng, nhân viên bán hàng lập tức huy động thêm một vạn điểm tinh thần!
Vì đây là lần thứ hai Bắc Minh Thiện đến cửa hàng nên nhân viên cửa hàng đã nhận ra anh.
Không giống như khi nãy, nhân viên hỏi một cách thận trọng bằng tiếng Anh: “Xin hỏi anh muốn mua gì?”
Bắc Minh Thiện nhíu mày, giọng nói vẫn lạnh lùng đáp: “Ừm, cô có loại… băng vệ sinh ngày/đêm nào nhãn hiệu XXX có khả năng chống tràn mềm mại không? Tôi cần nhiều gói hơn.”
Cô nhân viên ngạc nhiên, cứ như trước đây quý ông này đã mua rất nhiều băng vệ sinh vậy!
Chẳng lẽ…
Các trợ lý cửa hàng nháy mắt với nhau, sau đó mỉm cười, gật đầu với Bắc Minh Thiện: “Được thôi, xin vui lòng đi theo tôi, thưa anh.”
Bắc Minh Thiện theo nhân viên bán hàng đến quầy nhu yếu phẩm hàng ngày dành cho nữ——
“Thưa anh, có phải nhãn hiệu này không?”
“Chắc phải…”
Đột nhiên, một số cảnh sát Sabah lao vào cửa hàng tiện lợi, tốc độ quá nhanh khiến Bắc Minh Thiện không kịp phản ứng, bị các cảnh sát Sabah vây bắt——
“Không được nhúc nhích! Chúng tôi là cảnh sát! Bây giờ chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ việc ham mê băng vệ sinh tuần trước, phiền quay về giúp chúng tôi điều tra!”
Bắc Minh Thiện sửng sốt, phản xạ tự vệ có điều kiện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.