Chương 159: KHOE KHOANG TÌNH BA CON GIẢ TẠO
Cố Hạnh Nguyên
27/01/2021
Dương Dương ngồi thẳng dậy, bắt đầu vơ vét thức ăn, nhưng mà…
“Sữa nhập khẩu New Zealand?”
“Táo nhập khẩu Mỹ?”
“Café nhập khẩu Anh?”
“Bánh quy nhập khẩu Ý?”
“Socola nhập khẩu Pháp?”
“Bánh trứng nhập khẩu Đức?”
“Dâu tây đặc biệt?”
…
Đếm đến cuối cùng, Dương Dương không kìm được thốt lên: “Dương Dương không muốn ăn những đồ đông lạnh nhập khẩu này đâu, Dương Dương muốn ăn cánh gà nướng cơ!”
Gương mặt lạnh lùng của Bắc Minh Thiện khẽ co giật: “Không cho phép ăn những đồ không lành mạnh!”
“Làm gì có kiểu dã ngoại nào như vậy chứ… Còn không bằng nằm trên sofa vừa ăn vặt vừa xem TV còn hơn!” Ít nhất trước kia Dương Dương và mẹ ở nhà nghỉ hè, hai người vẫn luôn làm như vậy! Ông ba deadbird của cậu có nhất thiết phải làm tất cả những việc mà vốn có thể làm ở nhà ở cái ngọn núi Phù Lan này không?
Lúc này…
“Tổng giám đốc Bắc Minh, chúng ta đã có thể bắt đầu chụp ảnh chưa?” Đội trưởng đội chụp ảnh chạy đến từ phía đối diện, cung kính hỏi Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện nhìn qua Dương Dương đang khó chịu, Trình Trình vẫn yên tĩnh nãy giờ và cả Hình Uy cung kính đứng ở một bên.
“Bắt đầu đi.”
Gương mặt của cậu hai Bắc Minh cứng đờ lại.
“Ok! Bắt đầu.”
Vì vậy, một cảnh tượng dã ngoại vô cùng kì lạ xuất hiện trong ống kính máy ảnh.
Núi Phù Lan vẫn là núi Phù Lan, bầu trời cũng vẫn rất trong xanh, đám mây đó cũng vẫn là đám mây của thành phố A.
Chỉ có điều, bạn có từng nhìn thấy ai mặc một bộ vest đắt đỏ, ngồi ở trên núi bày ra dáng vẻ cool ngầu, mà gọi là dã ngoại không?
Bạn có từng nhìn thấy tấm thảm nào, mà trên đó bày đủ những món ăn nhập khẩu đông lạnh, mà gọi là dã ngoại không?
Bạn có từng nhìn thấy người ba nào ngồi như một tác phẩm nghệ thuật, đứa con trai lớn ngồi giống như một bức điêu khắc nhỏ, đứa con trai nhỏ nằm nghiêng như một con sâu, ba ba con chán nản nằm trên một chiếc thảm lớn, một lời cũng không nói, mà gọi là dã ngoại không?”
“Ừm… tổng giám đốc Bắc Minh, anh và con trai của anh, có thể tương tác với nhau một chút không?” Người của đoàn chụp ảnh không thể chịu đựng được nữa, bọn họ có cảm giác như mình đang chụp tĩnh vật vậy.
Bắc Minh Thiện nhướng mày: “Như vậy không được sao? Còn cần tương tác cái gì nữa?”
Vị luật sư đến đây vì công việc cũng không thể chịu được nữa, cười nói: “Tổng giám đốc Bắc Minh, không phải trước kia chúng ta đã nói rõ rồi sao? Phải cố gắng thể hiện ra được vẻ hết sức yêu thương con cái của anh, trong những hoạt động của ba con, phải biểu đạt được tình cảm tự nhiên nhất, để đến khi mang bộ ảnh này đến tòa án, cũng có thể lấy được thiện cảm của thẩm bồi đoàn, như vậy thì tỉ lệ thắng của anh mới lớn hơn…”
Khóe môi của Bắc Minh Thiện không tự nhiên nhếch lên, rất không tình nguyện gật đầu: “Vậy làm lại từ đầu đi!”
Thế là, lần thứ hai…
“Bắt đầu.”
Dưới ống kính, gương mặt cứng đờ của Bắc Minh Thiện, duỗi tay về phía Dương Dương, tư thế cứng nhắc giống như là duỗi nanh vuốt về phía cậu vậy, anh kéo cơ thể nhỏ bé của Dương Dương về phía mình, dùng giọng điệu hết sức dịu dàng nói:
“Con trai, con muốn ăn gì, ba đút cho con…”
Úi, Dương Dương không khỏi ớn lạnh người.
Quan trọng là, lúc Bắc Minh Thiện nói lời này, gương mặt vẫn rất lạnh lùng!
Như thể một lời bày tỏ tình cảm ba con từ miệng của anh thốt ra, đáng sợ như cho con trai của mình ăn côn trùng vậy!
Dương Dương bĩu môi, cho dù ba deadbird của cậu lúc này trông rất đáng sợ, nhưng cậu vẫn không sợ chết như cũ nói: “Con muốn ăn cánh gà nướng!”
Lập tức, sắc mặt Bắc Minh Thiện tối đi.
Nhưng dưới ống kính, anh cố gắng kiềm chế lại sự kích động muốn đánh con trai mình, cắn răng gật đầu nói: “Được! Ba đút cho con!”
Vì vậy, anh đặt Dương Dương xuống chân mình, sau đó từ trong đống đồ ăn đông lạnh, chọn ra một túi xúc xích gà được hút chân không.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Dương, cậu hai Bắc Minh chịu đựng đống dầu mỡ, xé túi ra, sau đó cầm bật lửa, đặt miếng xúc xích nướng dưới ngọn lửa…
Không bao lâu sau, cái xúc xích vốn dĩ đã được nướng chín, lại được nướng thêm một lúc nữa nên nó bị cháy đen.
Cậu hai Bắc Minh cầm cái xúc xích được nướng dưới bật lửa, đưa đến trước mặt Dương Dương, sắc mặt bình tĩnh, giọng nói hết sức dịu dàng:
“Không có cánh gà, chỉ có xúc xích gà nướng thôi…”
Dương Dương trừng mắt nhìn cái xúc xích bị nướng cháy, khóe môi run rẩy.
Dưới con mắt kinh ngạc của Hình Uy và mọi người trong đoàn chụp ảnh…
“Huhu…” Một tiếng khóc thảm thiết vang lên, vang vọng trên núi Phù Lan, Dương Dương òa khóc…
Mẹ ơi, đáng sợ quá đi mất.
Lần này Dương Dương cũng đã có thể hiểu được sự đáng sợ của ba deadbird rồi.
Thánh mẫu Maria ơi, hóa ra lúc ba deadbird dịu dàng quả thật rất đáng sợ: “Huhuhu…”
Trình Trình chỉ nhàn nhạt nhìn dáng vẻ khóc lóc của Dương Dương, sau đó cậu không thèm để ý nữa, sống trong thế giới của riêng mình.
Hình Uy đứng ở một bên lén lau mồ hôi, ông chủ với thủ đoạn mạnh mẽ trên thương trường của anh ta đúng là một kẻ ngốc, còn cậu chủ nhỏ Dương Dương đúng là khó xử lí hơn cậu chủ nhỏ Trình Trình rất nhiều!
Bàn tay đang cầm cái xúc xích giữa không trung của Bắc Minh Thiện khẽ run rẩy, anh trừng mắt nhìn đứa nhẻ đang khóc lóc ầm ĩ trước mặt mình!
Anh nghiến răng, lập tức ném cái xúc xích đó vào thùng rác, sau đó gào lên với đoàn chụp ảnh: “Tắt máy cho tôi!”
Đoàn chụp ảnh ngoan ngoãn làm theo.
Sau đó, Bắc Minh Thiện híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Dương Dương đang lau nước mắt bên cạnh: “Thằng nhóc này muốn chống đối với ba có đúng không?!”
Dương Dương thở hổn hển, nức nở nói: “Huhu… con hông có chống đối… ba deadbird… ba đừng có đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy, Dương Dương chịu không nỏi nữa đâu…”
Bắc Minh Thiện cảm thấy như có ba con quạ bay trên đầu mình!
Bắc Minh Thiện tím mặt lại, trừng mắt nhìn Dương Dương: “Vậy thì con đừng có đưa ra mấy yêu cầu não tàn như ăn cánh gà nướng gì đó nữa!”
“Hu… vậy ba dùng bật lửa để nướng xúc xích gà mà lại coi là gà nướng, như vậy không não tàn sao?” Dương Dương chớp chớp đôi mắt lấp lánh của mình.
Bắc Minh Thiện tức giận đến nỗi mặt mày u ám!
Im lặng một lúc, cuối cùng, anh lên tiếng: “Chụp lại một lần nữa!”
Vậy nên, Dương Dương lau nước mắt, lần này phối hợp với yêu cầu của ba birdman, dù sao cũng là diễn kịch dưới ống kính, ai mà không làm được chứ?
Lần thứ ba, đoàn chụp ảnh ướt sũng mồ hôi mở máy ảnh.
“Bắt đầu.”
Cảnh tượng kia, Bắc Minh Thiện lại duỗi tay ra, kéo Dương Dương về phía mình, rồi bế cao cậu lên phía trước, gương mặt vẫn không chút biểu cảm nhìn Dương Dương, nói: “Con trai, có thích ba bế lên cao như vậy không?”
“Ọe…” Dương Dương khẽ ọe một tiếng, lập tức nở nụ cười tươi rói, chán ghét nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu: “Thích ạ, ba bế cao lên một chút nữa đi!”
Sắc mặt Bắc Minh Thiện khẽ nhăn lại, sao đó bế Dương Dương cao thêm một chút.
“Ba bế cho Dương Dương bay đi, Dương Dương muốn bay giống như máy bay…” Dương Dương được voi đòi tiên.
Sắc mặt Bắc Minh Thiện trầm xuống, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của con trai, bế Dương Dương bay giữa không trung vài lần.
“Không đủ kích thích ba ơi, cao thêm một chút nữa…” Dường như Dương Dương đã tìm được một niềm vui mới, cũng không quan tâm đến việc quay chụp, cậu trở nên đắc ý.
Bắc Minh Thiện lập tức bế con trai lên cao hơn, lượn vài vòng trên không trung.
“Oa…”
Cùng với tiếng hét của Dương Dương, ngay lập tức, một tiếng động vang lên, là tiếng rắm giữa không trung! ⊙0⊙
Lúc này, khung cảnh trở nên vô cùng kì lạ.
Một mùi thối thoang thoảng lượn lờ ngang qua chiếc mũi Bắc Minh Thiện.
Hình Uy cảm thấy run rẩy.
Trình Trình vô thức bịt mũi mình lại.
Cánh tay Bắc Minh Thiện cứng đờ giữa không tủng, sắc mặt anh đen lại như sóng biển đang dâng trào.
“Ấy… con… con có thể…” Dương Dương lắp bắp nói, nụ cười có chút ngại ngùng: “Con có thể đi xả nỗi buồn không?”
Bắc Minh Thiện nghiến răng: “Cái gì?”
Hiển nhiên, anh không hiểu Dương Dương đang nói gì.
“Con nói… con muốn đi xả nỗi buồn!” Dương Dương lặp lại một lần nữa.
“Bắc Minh Tư Dương, nói thẳng ra cho ba!”
Dương Dương tức giận, hét lớn: “Con nói là con muốn đi ỉa. Đi ỉa đó ba hiểu không? Là ba không muốn con nói những từ ngữ như vậy, con sắp không chịu nổi nữa rồi…”
Trán Bắc Minh Thiện lập tức nổi gân xanh, Dương Dương đã thành công đánh bại tuyến phòng ngự sạch sẽ của anh, anh nhanh chóng ném con trai trong tay mình sang cho Hình Uy: “Đưa nó đi giải quyết! Lập tức! Rửa sạch sẽ rồi hãy về đây!”
Hình Uy nhận lấy Dương Dương, chân tay run rẩy bế Dương Dương đến một cái gốc gây sau nói, còn không quên mang theo một thùng nước suối qua đó…
Vậy là, lần thứ ba chụp ảnh ba con, vẫn thất bại.
Vào lúc Bắc Minh Thiện sắp bỏ cuộc việc chụp ảnh ba con để giành lấy thiện cảm từ bồi thẩm đoàn, một chiếc xe Jeep lái đến.
Sau khi chiếc xe dừng lại, một nam một nữ mặc đồ dã ngoại đôi từ xe bước xuống.
Trình Trình lớn tiếng gọi: “Mẹ.”
Sau đó, cậu nhóc lập tức ném khung vẽ trong tay mình xuống, đứng dậy nhanh chóng chạy về phía mẹ mình…
Ánh mắt Bắc Minh Thiện lập tức trở nên rét lạnh.
Giây phút nhìn thấy Trình Trình, Cố Hạnh Nguyên bật khóc.
Cô kích động muốn bế con trai mình lên, nhưng Vân Chi Lâm đứng bên cạnh đã nhanh tay hơn một bước bế cậu lên.
“Trình Trình ngoan, bây giờ mẹ con không tiện ôm con, để ba Chi Lâm ôm con là được rồi.”
Sự tinh tế của Vân Chi Lâm vẫn luôn khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy được an ủi.
“Vâng! Sao mẹ và ba Chi Lâm lại biết bọn con đang ở đây vậy? Là Dương Dương lén nói cho hai người sao?” Tuy Trình Trình vẫn rất muốn được mẹ ôm vào trong lòng, nhưng cậu cũng biết mẹ đang mang thai, không tiện để bế cậu.
Cố Hạnh Nguyên khẽ vuốt ve mái tóc của Trình Trình: “Con hiểu nó nhất rồi đó, không phải sao?”
“Mẹ, mẹ không biết Dương Dương nực cười như nào đâu, ban nãy suýt chút nữa còn ị đùn đó…”
Trình Trình bắt đầu kể hết mọi chuyện đã xảy ra khi bọn họ đến đây.
Bắc Minh Thiện nhìn Vân Chi Lâm ôm con trai của anh, còn mặc đồ đôi với cả mẹ của con trai anh, anh lập tức trở nên tức giận!
“Bắc Minh Tư Trình, con quên con là con trai của ai rồi sao?” Giọng nói lạnh lùng, trầm thấp khác lạ của anh vang lên phía sau Trình Trình.
Trình Trình khẽ run rẩy.
Vân Chi Lâm nhướng mày, đặt Trình Trình xuống.
Sau khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Bắc Minh Thiện, ngón tay của Cố Hạnh Nguyên cũng khẽ run rẩy.
Cô nhìn đoàn chụp ảnh đang đứng ngơ ngác một bên và cả chiếc máy ảnh màu đen kia.
Cô mím môi, hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông lạnh lùng kia: “Bắc Minh Thiện, anh đưa theo một đám người đến chụp cảnh tượng thân mật của anh và con trai, không cảm thấy nó rất giả tạo, nực cười sao?”
Trong đôi mắt u tối của Bắc Minh Thiện hiện lên một tia sáng: “Chỉ cần có thể thắng lần kiện cáo này, dù có là chuyện giả tạo, nực cười hơn đi chăng nữa tôi cũng có thể làm ra được!”
Sắc mặt cô trắng bệch, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh, tim cô như bị dao cứa vào.
Lúc này, Hình Uy đưa Dương Dương đã giải quyết nỗi buồn xong trở về từ phía sau núi.
“Aaa, cuối cùng mẹ cũng đến rồi.” Phản ứng của Dương Dương và Trình Trình, gần như giống hệt nhau, lúc hai thằng nhóc gặp được mẹ mình đều vô cùng kích động, vui vẻ không thôi.
So với việc khi ở trước mặt ba, đúng là thái độ khác nhau hoàn toàn.
Điều hiển nhiên này, mọi người ở đây đều có thể thấy rõ!
“Sữa nhập khẩu New Zealand?”
“Táo nhập khẩu Mỹ?”
“Café nhập khẩu Anh?”
“Bánh quy nhập khẩu Ý?”
“Socola nhập khẩu Pháp?”
“Bánh trứng nhập khẩu Đức?”
“Dâu tây đặc biệt?”
…
Đếm đến cuối cùng, Dương Dương không kìm được thốt lên: “Dương Dương không muốn ăn những đồ đông lạnh nhập khẩu này đâu, Dương Dương muốn ăn cánh gà nướng cơ!”
Gương mặt lạnh lùng của Bắc Minh Thiện khẽ co giật: “Không cho phép ăn những đồ không lành mạnh!”
“Làm gì có kiểu dã ngoại nào như vậy chứ… Còn không bằng nằm trên sofa vừa ăn vặt vừa xem TV còn hơn!” Ít nhất trước kia Dương Dương và mẹ ở nhà nghỉ hè, hai người vẫn luôn làm như vậy! Ông ba deadbird của cậu có nhất thiết phải làm tất cả những việc mà vốn có thể làm ở nhà ở cái ngọn núi Phù Lan này không?
Lúc này…
“Tổng giám đốc Bắc Minh, chúng ta đã có thể bắt đầu chụp ảnh chưa?” Đội trưởng đội chụp ảnh chạy đến từ phía đối diện, cung kính hỏi Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện nhìn qua Dương Dương đang khó chịu, Trình Trình vẫn yên tĩnh nãy giờ và cả Hình Uy cung kính đứng ở một bên.
“Bắt đầu đi.”
Gương mặt của cậu hai Bắc Minh cứng đờ lại.
“Ok! Bắt đầu.”
Vì vậy, một cảnh tượng dã ngoại vô cùng kì lạ xuất hiện trong ống kính máy ảnh.
Núi Phù Lan vẫn là núi Phù Lan, bầu trời cũng vẫn rất trong xanh, đám mây đó cũng vẫn là đám mây của thành phố A.
Chỉ có điều, bạn có từng nhìn thấy ai mặc một bộ vest đắt đỏ, ngồi ở trên núi bày ra dáng vẻ cool ngầu, mà gọi là dã ngoại không?
Bạn có từng nhìn thấy tấm thảm nào, mà trên đó bày đủ những món ăn nhập khẩu đông lạnh, mà gọi là dã ngoại không?
Bạn có từng nhìn thấy người ba nào ngồi như một tác phẩm nghệ thuật, đứa con trai lớn ngồi giống như một bức điêu khắc nhỏ, đứa con trai nhỏ nằm nghiêng như một con sâu, ba ba con chán nản nằm trên một chiếc thảm lớn, một lời cũng không nói, mà gọi là dã ngoại không?”
“Ừm… tổng giám đốc Bắc Minh, anh và con trai của anh, có thể tương tác với nhau một chút không?” Người của đoàn chụp ảnh không thể chịu đựng được nữa, bọn họ có cảm giác như mình đang chụp tĩnh vật vậy.
Bắc Minh Thiện nhướng mày: “Như vậy không được sao? Còn cần tương tác cái gì nữa?”
Vị luật sư đến đây vì công việc cũng không thể chịu được nữa, cười nói: “Tổng giám đốc Bắc Minh, không phải trước kia chúng ta đã nói rõ rồi sao? Phải cố gắng thể hiện ra được vẻ hết sức yêu thương con cái của anh, trong những hoạt động của ba con, phải biểu đạt được tình cảm tự nhiên nhất, để đến khi mang bộ ảnh này đến tòa án, cũng có thể lấy được thiện cảm của thẩm bồi đoàn, như vậy thì tỉ lệ thắng của anh mới lớn hơn…”
Khóe môi của Bắc Minh Thiện không tự nhiên nhếch lên, rất không tình nguyện gật đầu: “Vậy làm lại từ đầu đi!”
Thế là, lần thứ hai…
“Bắt đầu.”
Dưới ống kính, gương mặt cứng đờ của Bắc Minh Thiện, duỗi tay về phía Dương Dương, tư thế cứng nhắc giống như là duỗi nanh vuốt về phía cậu vậy, anh kéo cơ thể nhỏ bé của Dương Dương về phía mình, dùng giọng điệu hết sức dịu dàng nói:
“Con trai, con muốn ăn gì, ba đút cho con…”
Úi, Dương Dương không khỏi ớn lạnh người.
Quan trọng là, lúc Bắc Minh Thiện nói lời này, gương mặt vẫn rất lạnh lùng!
Như thể một lời bày tỏ tình cảm ba con từ miệng của anh thốt ra, đáng sợ như cho con trai của mình ăn côn trùng vậy!
Dương Dương bĩu môi, cho dù ba deadbird của cậu lúc này trông rất đáng sợ, nhưng cậu vẫn không sợ chết như cũ nói: “Con muốn ăn cánh gà nướng!”
Lập tức, sắc mặt Bắc Minh Thiện tối đi.
Nhưng dưới ống kính, anh cố gắng kiềm chế lại sự kích động muốn đánh con trai mình, cắn răng gật đầu nói: “Được! Ba đút cho con!”
Vì vậy, anh đặt Dương Dương xuống chân mình, sau đó từ trong đống đồ ăn đông lạnh, chọn ra một túi xúc xích gà được hút chân không.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Dương, cậu hai Bắc Minh chịu đựng đống dầu mỡ, xé túi ra, sau đó cầm bật lửa, đặt miếng xúc xích nướng dưới ngọn lửa…
Không bao lâu sau, cái xúc xích vốn dĩ đã được nướng chín, lại được nướng thêm một lúc nữa nên nó bị cháy đen.
Cậu hai Bắc Minh cầm cái xúc xích được nướng dưới bật lửa, đưa đến trước mặt Dương Dương, sắc mặt bình tĩnh, giọng nói hết sức dịu dàng:
“Không có cánh gà, chỉ có xúc xích gà nướng thôi…”
Dương Dương trừng mắt nhìn cái xúc xích bị nướng cháy, khóe môi run rẩy.
Dưới con mắt kinh ngạc của Hình Uy và mọi người trong đoàn chụp ảnh…
“Huhu…” Một tiếng khóc thảm thiết vang lên, vang vọng trên núi Phù Lan, Dương Dương òa khóc…
Mẹ ơi, đáng sợ quá đi mất.
Lần này Dương Dương cũng đã có thể hiểu được sự đáng sợ của ba deadbird rồi.
Thánh mẫu Maria ơi, hóa ra lúc ba deadbird dịu dàng quả thật rất đáng sợ: “Huhuhu…”
Trình Trình chỉ nhàn nhạt nhìn dáng vẻ khóc lóc của Dương Dương, sau đó cậu không thèm để ý nữa, sống trong thế giới của riêng mình.
Hình Uy đứng ở một bên lén lau mồ hôi, ông chủ với thủ đoạn mạnh mẽ trên thương trường của anh ta đúng là một kẻ ngốc, còn cậu chủ nhỏ Dương Dương đúng là khó xử lí hơn cậu chủ nhỏ Trình Trình rất nhiều!
Bàn tay đang cầm cái xúc xích giữa không trung của Bắc Minh Thiện khẽ run rẩy, anh trừng mắt nhìn đứa nhẻ đang khóc lóc ầm ĩ trước mặt mình!
Anh nghiến răng, lập tức ném cái xúc xích đó vào thùng rác, sau đó gào lên với đoàn chụp ảnh: “Tắt máy cho tôi!”
Đoàn chụp ảnh ngoan ngoãn làm theo.
Sau đó, Bắc Minh Thiện híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Dương Dương đang lau nước mắt bên cạnh: “Thằng nhóc này muốn chống đối với ba có đúng không?!”
Dương Dương thở hổn hển, nức nở nói: “Huhu… con hông có chống đối… ba deadbird… ba đừng có đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy, Dương Dương chịu không nỏi nữa đâu…”
Bắc Minh Thiện cảm thấy như có ba con quạ bay trên đầu mình!
Bắc Minh Thiện tím mặt lại, trừng mắt nhìn Dương Dương: “Vậy thì con đừng có đưa ra mấy yêu cầu não tàn như ăn cánh gà nướng gì đó nữa!”
“Hu… vậy ba dùng bật lửa để nướng xúc xích gà mà lại coi là gà nướng, như vậy không não tàn sao?” Dương Dương chớp chớp đôi mắt lấp lánh của mình.
Bắc Minh Thiện tức giận đến nỗi mặt mày u ám!
Im lặng một lúc, cuối cùng, anh lên tiếng: “Chụp lại một lần nữa!”
Vậy nên, Dương Dương lau nước mắt, lần này phối hợp với yêu cầu của ba birdman, dù sao cũng là diễn kịch dưới ống kính, ai mà không làm được chứ?
Lần thứ ba, đoàn chụp ảnh ướt sũng mồ hôi mở máy ảnh.
“Bắt đầu.”
Cảnh tượng kia, Bắc Minh Thiện lại duỗi tay ra, kéo Dương Dương về phía mình, rồi bế cao cậu lên phía trước, gương mặt vẫn không chút biểu cảm nhìn Dương Dương, nói: “Con trai, có thích ba bế lên cao như vậy không?”
“Ọe…” Dương Dương khẽ ọe một tiếng, lập tức nở nụ cười tươi rói, chán ghét nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu: “Thích ạ, ba bế cao lên một chút nữa đi!”
Sắc mặt Bắc Minh Thiện khẽ nhăn lại, sao đó bế Dương Dương cao thêm một chút.
“Ba bế cho Dương Dương bay đi, Dương Dương muốn bay giống như máy bay…” Dương Dương được voi đòi tiên.
Sắc mặt Bắc Minh Thiện trầm xuống, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của con trai, bế Dương Dương bay giữa không trung vài lần.
“Không đủ kích thích ba ơi, cao thêm một chút nữa…” Dường như Dương Dương đã tìm được một niềm vui mới, cũng không quan tâm đến việc quay chụp, cậu trở nên đắc ý.
Bắc Minh Thiện lập tức bế con trai lên cao hơn, lượn vài vòng trên không trung.
“Oa…”
Cùng với tiếng hét của Dương Dương, ngay lập tức, một tiếng động vang lên, là tiếng rắm giữa không trung! ⊙0⊙
Lúc này, khung cảnh trở nên vô cùng kì lạ.
Một mùi thối thoang thoảng lượn lờ ngang qua chiếc mũi Bắc Minh Thiện.
Hình Uy cảm thấy run rẩy.
Trình Trình vô thức bịt mũi mình lại.
Cánh tay Bắc Minh Thiện cứng đờ giữa không tủng, sắc mặt anh đen lại như sóng biển đang dâng trào.
“Ấy… con… con có thể…” Dương Dương lắp bắp nói, nụ cười có chút ngại ngùng: “Con có thể đi xả nỗi buồn không?”
Bắc Minh Thiện nghiến răng: “Cái gì?”
Hiển nhiên, anh không hiểu Dương Dương đang nói gì.
“Con nói… con muốn đi xả nỗi buồn!” Dương Dương lặp lại một lần nữa.
“Bắc Minh Tư Dương, nói thẳng ra cho ba!”
Dương Dương tức giận, hét lớn: “Con nói là con muốn đi ỉa. Đi ỉa đó ba hiểu không? Là ba không muốn con nói những từ ngữ như vậy, con sắp không chịu nổi nữa rồi…”
Trán Bắc Minh Thiện lập tức nổi gân xanh, Dương Dương đã thành công đánh bại tuyến phòng ngự sạch sẽ của anh, anh nhanh chóng ném con trai trong tay mình sang cho Hình Uy: “Đưa nó đi giải quyết! Lập tức! Rửa sạch sẽ rồi hãy về đây!”
Hình Uy nhận lấy Dương Dương, chân tay run rẩy bế Dương Dương đến một cái gốc gây sau nói, còn không quên mang theo một thùng nước suối qua đó…
Vậy là, lần thứ ba chụp ảnh ba con, vẫn thất bại.
Vào lúc Bắc Minh Thiện sắp bỏ cuộc việc chụp ảnh ba con để giành lấy thiện cảm từ bồi thẩm đoàn, một chiếc xe Jeep lái đến.
Sau khi chiếc xe dừng lại, một nam một nữ mặc đồ dã ngoại đôi từ xe bước xuống.
Trình Trình lớn tiếng gọi: “Mẹ.”
Sau đó, cậu nhóc lập tức ném khung vẽ trong tay mình xuống, đứng dậy nhanh chóng chạy về phía mẹ mình…
Ánh mắt Bắc Minh Thiện lập tức trở nên rét lạnh.
Giây phút nhìn thấy Trình Trình, Cố Hạnh Nguyên bật khóc.
Cô kích động muốn bế con trai mình lên, nhưng Vân Chi Lâm đứng bên cạnh đã nhanh tay hơn một bước bế cậu lên.
“Trình Trình ngoan, bây giờ mẹ con không tiện ôm con, để ba Chi Lâm ôm con là được rồi.”
Sự tinh tế của Vân Chi Lâm vẫn luôn khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy được an ủi.
“Vâng! Sao mẹ và ba Chi Lâm lại biết bọn con đang ở đây vậy? Là Dương Dương lén nói cho hai người sao?” Tuy Trình Trình vẫn rất muốn được mẹ ôm vào trong lòng, nhưng cậu cũng biết mẹ đang mang thai, không tiện để bế cậu.
Cố Hạnh Nguyên khẽ vuốt ve mái tóc của Trình Trình: “Con hiểu nó nhất rồi đó, không phải sao?”
“Mẹ, mẹ không biết Dương Dương nực cười như nào đâu, ban nãy suýt chút nữa còn ị đùn đó…”
Trình Trình bắt đầu kể hết mọi chuyện đã xảy ra khi bọn họ đến đây.
Bắc Minh Thiện nhìn Vân Chi Lâm ôm con trai của anh, còn mặc đồ đôi với cả mẹ của con trai anh, anh lập tức trở nên tức giận!
“Bắc Minh Tư Trình, con quên con là con trai của ai rồi sao?” Giọng nói lạnh lùng, trầm thấp khác lạ của anh vang lên phía sau Trình Trình.
Trình Trình khẽ run rẩy.
Vân Chi Lâm nhướng mày, đặt Trình Trình xuống.
Sau khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Bắc Minh Thiện, ngón tay của Cố Hạnh Nguyên cũng khẽ run rẩy.
Cô nhìn đoàn chụp ảnh đang đứng ngơ ngác một bên và cả chiếc máy ảnh màu đen kia.
Cô mím môi, hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông lạnh lùng kia: “Bắc Minh Thiện, anh đưa theo một đám người đến chụp cảnh tượng thân mật của anh và con trai, không cảm thấy nó rất giả tạo, nực cười sao?”
Trong đôi mắt u tối của Bắc Minh Thiện hiện lên một tia sáng: “Chỉ cần có thể thắng lần kiện cáo này, dù có là chuyện giả tạo, nực cười hơn đi chăng nữa tôi cũng có thể làm ra được!”
Sắc mặt cô trắng bệch, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh, tim cô như bị dao cứa vào.
Lúc này, Hình Uy đưa Dương Dương đã giải quyết nỗi buồn xong trở về từ phía sau núi.
“Aaa, cuối cùng mẹ cũng đến rồi.” Phản ứng của Dương Dương và Trình Trình, gần như giống hệt nhau, lúc hai thằng nhóc gặp được mẹ mình đều vô cùng kích động, vui vẻ không thôi.
So với việc khi ở trước mặt ba, đúng là thái độ khác nhau hoàn toàn.
Điều hiển nhiên này, mọi người ở đây đều có thể thấy rõ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.