Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 570: MẸ, MẸ ĐỪNG ĐI

Cố Hạnh Nguyên

18/02/2021

Cố Hạnh Nguyên tìm một chỗ ngồi ở gần đó ngồi xuống, nhìn cửa lớn đang đóng chặt.

Hôm nay làm việc cộng thêm tăng ca đến 9 giờ tối mới về đến nhà. Cho nên cô không đến kịp để thăm mẹ.

Bởi vì cô biết, dù cô không đên, Lý Thâm cũng sẽ đến chăm sóc bà.

Hơn nửa tháng này mỗi lần cô đến thăm mẹ, Lý Thâm gần như đều có mặt.

Ông ta dường như trừ nhìn mẹ ra, cũng là trong lúc vô tình hay hữu ý muốn nhìn cô con gái là cô.

Không ngờ, chính vào hôm cô không đến bệnh viện thì mẹ xảy ra chuyện.

Trong tay cô siết chặt chiếc điện thoại, cô không biết lúc này có nên gọi điện cho Lý Thâm hay không, bảo ông ta đến đây.

Nếu như theo ý nguyện của Cố Hạnh Nguyên, cô không phải rất muốn vào lúc này nhìn thấy Lý Thâm, thậm chí sau này cũng không muốn gặp.

Bởi vì cô vẫn có nhiều cách nhìn khác nhau về ông ta.

Nhưng, sau khi suy nghĩ kỹ lại, cô vẫn quyết định cầm điện thoại gọi cho Lý Thâm.

Điện thoại đổ chuông hai tiếng thì nghe thấy giọng nói có chút trầm thấp của Lý Thâm: “Nguyên, không ngờ muộn như vậy rồi, con còn gọi điện cho ba.”

Cố Hạnh Nguyên kìm chế cảm xúc của mình, sau đó nói: “Ông bây giờ đến bệnh viện một chuyến, mẹ đang ở trong phòng cấp cứu rồi.”

“Con nói cái gì, Lục Lộ bà ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?” Ngữ khí của Lý Thâm trở nên rất khẩn trương.

Cố Hạnh Nguyên nghe ra được ông ta rất để tâm đến bệnh tình của Lục Lộ.

“Tôi cũng là được bác sĩ gọi thông báo đến, tình hình cụ thể còn chưa rõ. Tóm lại ông nếu như đến thì nhanh một chút.” Cố Hạnh Nguyên nói xong thì cúp máy.

Khiến cô không ngờ đến là khi cô vừa cúp máy, không đến nửa tiếng sau Lý Thâm đã xuất hiện trước mặt cô.

Đằng sau ông ta còn có một bóng dáng quen thuộc, chính là Đường Thiên Trạch.

“Mẹ con bà ấy bây giờ còn chưa ra sao?”

Đây là câu đầu tiên khi Lý Thâm nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên.

Cố Hạnh Nguyên nhìn Lý Thâm không có lên tiếng, chỉ lặng lẽ lắc đầu.

Cô nhìn thấy lông mày của Lý Thâm nhíu chặt lại, tinh thần rõ ràng rất căng thẳng.

Sua đó chính là sự trầm mặc hơn nửa tiếng nữa.

Mãi đến khi đèn cấp cứu bỗng tắt đi.

Cố Hạnh Nguyên và Lý Thâm đều đưa mắt nhìn về cánh cửa lớn đang đóng chặt của phòng cấp cứu.

Lúc này, cửa lớn vừa mở một bác sĩ đi ra, anh ta tháo khẩu trang ra: “Ai là người nhà của Lục Lộ?”

***

“Tôi.”

“Tôi...”

Cố Hạnh Nguyên và Lý Thâm đều không hẹn mà cùng đáp một tiếng.

Bác sĩ nhìn hai người: “Hai người rốt cuộc ai phải?”

Cố Hạnh Nguyên bước lên một bước: “Tôi là con gái của bà ấy, các anh gọi điện bảo tôi đến đây.”

Lý Thâm cũng nhấc tay: “Tôi là chồng... trước của bà ấy.” Ông ta không biết nên định nghĩ thân phận này của mình như thế nào.

Cố Hạnh Nguyên ngẩng đầu liếc nhìn Lý Thâm, rất rõ ràng đối với cách giới thiệu của ông ta, cô rất để ý.

Chỉ có điều bây giờ là lúc quan trọng, cô không thèm tính toán gì với ông ta.

Cô bước hai bước đến trước mặt bác sĩ, lo lắng hỏi: “Xin hỏi mẹ tôi bà ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bác sĩ kể lại chuyện đã trải qua cho cô: “Hôm nay chúng tôi nhận được chuông báo khẩn cấp của mẹ cô. Khi chúng tôi chạy đến thì phát hiện bà ấy nằm trên giường đã bất tỉnh nhân sự rồi. Chúng tôi đưa bà ấy đến phòng cấp cứu, sau đó từ trong điện thoại của bà ấy tìm được số của cô.”



“Vậy mẹ tôi bây giờ tình trạng như thế nào rồi?” Cố Hạnh Nguyên bây giờ càng muốn biết điều này.

Biểu cảm của bác sĩ rõ ràng rất nghiêm nghị, anh ta nhìn Cố Hạnh Nguyên, sau đó giọng điệu trở nên rất trầm thấp: “Xin lỗi cô Cố, tuy chúng tôi đã cố hết sức cứu chữa cho bà Lục Lộ, nhưng vẫn không thể cứu được tính mạng của bà ấy.”

Sau khi Cố Hạnh Nguyên nghe thấy câu này, cơ thể lập tức mềm nhũn, ngã quỵ ra đất.

May mà Đường Thiên Trạch cách cô không xa, rất nhanh đã đến bên cạnh cô, đỡ cô đứng vững.

“Bác sĩ, anh nói lại lần nữa.” Lý Thâm dường như không có nghe rõ, lại hỏi một lần nữa.

“Ý của tôi là bà Lục Lộ đã qua đời rồi. Vẫn mong hai người bớt đau buồn.” Bác sĩ nói xong thì xoay người đi.

Anh ta đi chưa lâu, cửa phòng cấp cứu mở ra, hai y tá đẩy chiếc giường từ trong đi ra, trên giường bệnh đã được phủ một tấm vải trắng.

“Anh buông tôi ra.” Cố Hạnh Nguyên dùng súc giãy thoát khỏi đôi tay của Đường Thiên Trạch, đi tới cản trước chiếc giường phẫu thuật.

“Mẹ...” Đối diện với chiếc giường trắng để thi thể Lục Lộ bị che lại, cô cuối cùng cũng không nhịn được, hét lên một tiếng xé rách trái tim, sau đó rơi nước mắt.

Lý Thâm cũng không nhịn được mà xoay người, lấy chiếc khăn tay của mình lau nước mắt bên khóe mi.

“Cô ơi, xin cô tránh ra, đừng cản trở công việc của chúng tôi.”

Nhưng lúc này Cố Hạnh Nguyên đâu còn nghe lọt tai nói của người bên cạnh, cô bây giờ đã hoàn toàn chìm vào trong đau thương khi mẹ mất.

Lý Thâm đưa mắt nhìn Đường Thiên Trạch.

Đường Thiên Trạch gật đầu, đi đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên: “Cô Cố, mẹ cô đã mất rồi, vẫn mong đừng qua đau thương. Chúng ta sang một bên ngồi đã, đừng cản trở công việc của người ta.”

Nói xong, anh ta đưa ra kéo cánh tay của Cố Hạnh Nguyên.

Nhưng Cố Hạnh Nguyên lại không có nhúc nhích.

Cuối cùng, Đường Thiên Trạch cũng chỉ đành nhẫn tâm, cưỡng chế kéo Cố Hạnh Nguyên rời khỏi chiếc giường phẫu thuật, sau đó nói với hai cô y tá: “Xin lỗi, mời hai người đi nhanh một chút.”

“Mẹ, đừng rời bỏ con, mẹ...” Cố Hạnh Nguyên khóc lóc, dùng sức giãy giụa.

Cô muốn giữ mẹ lại, cho dù chỉ một lúc cũng được. Nhưng cô bây giờ lại không làm được.

Khoảnh khắc y tá đẩy thi thể của Lục Lộ biến mất, cô cũng vì đau thương quá độ mà ngất đi.

“Cô Cố, cô Cố!” Đường Thiên Trạch vội vàng đỡ lấy Cố Hạnh Nguyên.

*

Khi Cố Hạnh Nguyên mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình đã nằm trên giường, trên người đắp chiếc chăn.

Ở bên cạnh cô, một người đàn ông đang đứng ở đối diện cửa sổ.

***

Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn người đàn ông đứng trước cửa sổ.

Cô cảm thấy mắt có hơi mơ hồ, nhìn không rõ.

Đây có lẽ chính là nguyên nhân lo lắng quá độ, ảnh hưởng đến thị lực.

Cô dùng sức nhắm mắt lại, sau đó lại nhìn qua, mới coi như nhìn rõ người đàn ông đứng ở đó là Đường Thiên Trạch.

Anh sao lại ở đây?

Cố Hạnh Nguyên lại quay đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, hoàn cảnh hình như rất giống với phòng bệnh của mẹ, hơn nữa còn có thể ngửi được một mùi thuốc nhàn nhạt.

Không phải là cô bây giờ đang ở trong bệnh viện chứ.

Vừa nghĩ đến bệnh viện thì lập tức nhớ đến mẹ.

Cô dùng sức ngượng người dậy.

“Cô tỉnh rồi, bây giờ cơ thể của cô còn chưa có hồi phục, nghỉ ngơi thêm lúc nữa đi.”

Cố Hạnh Nguyên phát hiện âm thanh khẽ khàng vẫn bị Đường Thiên Trạch phát giác.

Anh nói rồi thì đi đến bên giường.



Cố Hạnh Nguyên đã ngượng người dậy, muốn bước xuống. Biểu cảm của cô rõ ràng rất kiên định.

Cô phải đi gặp mẹ, chuyện tối qua cô chỉ cho rằng là một cơn ác mộng mà thôi.

“Này, Nguyên, cô muốn đi đâu?” Đường Thiên Trạch thấy cô có hơi khó nhọc đứng dậy, sau đó có hơi lảo đảo đi về phía cửa.

Anh vội vàng đưa tay đỡ lấy cô.

“Tôi, tôi phải đi gặp mẹ tôi, hôm nay tôi còn chưa đi thăm bà ấy. Bà ấy còn đang đợi tôi cùng bà ấy đi dạo.” Cố Hạnh Nguyên nói rồi, bước chân lại trở nên càng nhanh hơn.

Đường Thiên Trạch kéo Cố Hạnh Nguyên lại: “Nguyên, cô bây giờ phải bình tĩnh một chút, mẹ cô tối qua đã qua đời rồi. Cô đã không gặp được bà ấy nữa rồi.”

Cố Hạnh Nguyên sau khi nghe thấy lời anh ta nói, ngoảnh đầu hằn học trừng mắt với Đường Thiên Trạch: “Anh nói linh tinh! Mẹ tôi sao có thể chết chứ, cơ thể của bà ấy ngày một tốt hơn, hai hôm trước tôi còn cùng bà ấy đi dạo. Bác sĩ nói rồi, bà ấy khôi phục rất tốt, mấy tháng nữa là có thể về nhà rồi.”

Nói rồi, cô dùng sức muốn giãy thoát khỏi cọng kìm của Đường Thiên Trạch.

Nhưng lần này anh ta lại không có buông tay cô ra, mà nắm cô càng chặt. Anh ta hiểu tâm trạng của cô lúc này.

“Tâm trạng của cô tôi có thể hiểu, nhưng cô như này không thể khiến mẹ cô sống lại được. Tôi nghĩ, bà ấy ở trên trời cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô đâu. Hôm nay cô nơi nào cũng không thể đi, ở lại đây, cố gắng nghỉ ngơi. Tôi sẽ ở đây phụ trách chăm sóc cô.” Đường Thiên Trạch nói xong, xoay người đứng canh trước cửa phòng bệnh, không để cô có bất kỳ cơ hội đi ra ngoài.

“Đường Thiên Trạch! Anh có quyền và tư cách gì giam tôi ở đây. Anh như thế là vi phạm pháp luật đây có biết không hả.” Cố Hạnh Nguyên đứng ở trước mặt Đường Thiên Trạch vừa phẫn nộ quát, vừa dùng sức muốn kéo anh ta ra.

Chỉ có điều bất luận cô dùng bao nhiêu sức, cũng vẫn không thể khiến Đường Thiên Trạch di chuyển một bước.

“Nguyên, cô đừng phí công vô ích nữa, tôi sẽ không rời khỏi đây nửa bước. Nếu như cô còn không nghe lời, vậy tôi cũng chỉ đành dùng thủ đoạn khác khiến cô ngủ một giấc vậy.” Đường Thiên Trạch nói xong, sắc mặt hơi thay đổi.

Nụ cười quen thuộc trước kia dành cho Cố Hạnh Nguyên đã không thấy nữa, mà thay vào đó là gương mặt đanh lại, toát ra thái độ không cho phép kháng cự.

“Đường Thiên Trạch, tôi cầu xin anh đây, tôi chỉ muốn nhìn thấy mẹ tôi còn không thể sao. Anh để cho tôi ra ngoài đi, tôi...” Nhưng vẫn chưa đợi Cố Hạnh Nguyên nói xong thì cảm thấy một trận hơi đau nhói, sau đó cảm thấy cơ thể có hơi mềm nhũn, hơn nữa đầu có chút choáng.

Đường Thiên Trạch lập tức đỡ lấy Cố Hạnh Nguyên, ôm cô lên: “Nguyên, xin lỗi.”

***

Đường Thiên Trạch để Cố Hạnh Nguyên nằm trên giường, sau đó đắp lại chăn.

Anh cúi đầu nhìn bộ dạng ngủ say của cô thì không khỏi thở dài.

Đau khổ mất đi mẹ, anh đâu phải chưa từng nếm thử. Năm đó anh ta nếu không phải vào tù thì đã gặp mặt mẹ lần cuối.

Đây cũng là tin tức anh ta từ sau khi được phóng thích mới biết được.

Mẹ của Đường Thiên Trạch biết con trai vào tù thì vội vàng từ nước ngoài bay trở về gặp con trai.

Nhưng trong lúc bay máy bay gặp nạn, kết quả người trong máy bay đều chết hết.

Loại đau khổ khi mất đi người thân đó là kiểu khó lòng ngôn ngữ biểu đạt được. Cho nên đối mặt với Cố Hạnh Nguyên, anh ta thật sự rất khó đưa ra bất cứ lựa chọn nào.

Nhưng vì tốt cho cô, cũng là dặn dò của Lý Thâm. Nếu như cô không muốn nghỉ ngơi, có thể dùng một vài thủ đoạn thích hợp.

Mà thủ đoạn này chính là cho cô thuốc an thần, nói chính xác là tiêm cho cô một mũi.

*

Cao ốc của Bắc Minh Thị, Bắc Minh Thiện vừa đi vào văn phòng, chỉ thấy Hình Uy đã chỉnh lý tất cả văn kiện cần thiết của một ngày cho anh.

Nhìn chỗ ngồi của Bắc Minh Thiện, trống không.

Từ lúc các con cùng Bắc Minh Đông ra ngoài chơi, nửa tháng nay cô đi làm chưa từng đi muộn.

Hôm nay cô đi muộn rồi, có lẽ đã xảy ra vài tình huống gì rồi.

“Ông chủ.” Hình Uy cúi đầu chỉnh lý xong văn kiện thì ngẩng đầu nhìn thấy Bắc Minh Thiện đi vào.

“Ông chủ, tôi vừa mới nhận được tin tức của bệnh viện, mẹ của cô Cố đã đột ngột qua đời vào tối qua. Tôi nghĩ, cô Cố hôm nay sẽ không đến, chắc đã đến bệnh viện rồi.”

Bắc Minh Thiện bỗng ngây ra

Lông mày của anh hơi nhíu lại, tin tức này thật sự quá bất ngờ.

Tình trạng sức khỏe và trạng thái tinh thần của bà ấy không phải đã tốt lên rất nhiều rồi sai, sao lại xảy ra chuyện như này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook