Chương 121: MỘT MÌNH VỀ NHÀ
Cố Hạnh Nguyên
27/01/2021
Ấn đường Bắc Minh Thiện nhíu chặt, giọng điệu vẫn giả vờ lạnh lùng nói:
"Không sao, sáng mai cậu hãy mang hai bộ quần áo mới tới đây, một bộ của tôi, một bộ của Hạnh Nguyên..."
Cố Hạnh Nguyên bỗng sững sờ, cô không nghe nhầm chứ, người đàn ông này có thể cứ như vậy mà bán cô sao? Sau đó, lại nghe thấy anh hờ hững bổ sung một câu: "Khách sạn tình nhân ngoại ô thành phố A, số phòng 419."
Cố Hạnh Nguyên hít sâu một hơi, vung nắm đấm lên đập mạnh vào ngực anh, phụng phịu, mặt nóng bừng, hận không thể đào một cái lỗ để bản thân chui vào. Lần này, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, chắc chắn Hình Uy đã biết bọn họ đang làm gì. Hình Uy nhất định biết khách sạn tình nhân dùng để làm gì, trời ạ... thật là mất mặt...
Ánh sáng ban mai rực rỡ xua tan chút bóng tối cuối cùng nơi chân trời, trời đất bắt đầu bừng tỉnh. Cố Hạnh Nguyên tỉnh lại từ trong đau nhức, vừa hé mắt đã nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Bắc Minh Thiện bên cạnh, anh đang yên tĩnh ngủ say. Đêm qua, người đàn ông này gần như dày vò cô cả một đêm khiến cô cuối cùng ngất đi, nên chắc anh cũng tiêu hao không ít thể lực. Cô khẽ thở dài nhớ đến câu nói đã mê hoặc tâm trí mình, anh nói cô là người phụ nữ của anh, không còn là đồ chơi, không còn là tình nhân, mà là phụ nữ. Dù đó là câu nói anh kêu lên khi lên đỉnh, dù không phải thông qua đại não, mà là thông qua nửa thân dưới, không có sức thuyết phục lắm nhưng cô vẫn lén mừng thầm. Cô không kìm lòng được, duỗi đầu ngón tay trắng thon ra, muốn dò xét, miêu tả dáng vẻ hoàn mỹ không tì vết của anh nhưng trong đầu chợt hiện lên gương mặt Giang Tuệ Tâm, đầu ngón tay cô run lên, cứng lại giữa không trung, cuối cùng ngón tay vẫn lặng lẽ thu lại. Cô không dám quên bản hợp đồng sinh con kia, không dám quên chuyện đã hứa hẹn năm đó... trái tim thắt lại.
Cô lặng lẽ dậy khỏi giường, phát hiện không có quần áo mới để thay, nên đành phải nhặt quần áo đêm qua đã cởi ra lên mặc lại vào người. Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, cô lưu luyến liếc nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ mê mệt trên giường, lẩm nhẩm trong lòng: “Bắc Minh Thiện, nếu anh biết em chính cô gái trong căn phòng tối đen năm đó, anh vẫn... coi em là người phụ nữ của anh chứ?”
Cô trầm mặc, thở dài, cô vẫn không đoán ra được tâm tư của anh, nên đành lặng lẽ rời đi. Nào ngờ, cửa phòng vừa mở ra: "Hình Uy?"
Cô trố mắt nhìn, không nghĩ tới Hình Uy đã đứng chờ ở cửa rồi.
Dường như Hình Uy không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên, trực tiếp đưa quần áo trong tay tới: "Cô Cố, đây là quần áo ông chủ dặn đưa tới."
Cố Hạnh Nguyên nhìn lại sự nhếch nhác của mình, bối rối cười lắc đầu: "Anh đi vào đưa cho anh ấy đi, tôi quay về thay quần áo là được rồi." Cô cũng không nhận lấy quần áo Hình Uy đưa tới, vì chỉ nhìn LOGO trên chiếc túi đựng quần áo kia đã biết quần áo có giá trị không nhỏ. Nên cô không thể nhận, cô có tôn nghiêm của mình.
Dứt lời, cô lễ phép gật đầu với Hình Uy, sau đó bước ra hành lang khách sạn, đi thẳng tới thang máy. Hình Uy nhìn theo bóng lưng Cố Hạnh Nguyên, không khỏi thở dài, quan hệ giữa cô Cố và ông chủ thật đúng là thay đổi chóng mặt. Sau khi nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đã đi vào thang máy rời đi, Hình Uy mới quay người, thuận tay đẩy cửa đi vào, lại biến thành người đàn ông kỷ luật nghiêm minh bình thường. Khi vừa nhìn thấy những đồ trang trí gợi dục đỏ mặt trong phòng Hình Uy, đỏ mặt. Hình Uy vừa đi tới bên cạnh giường, Bắc Minh Thiện đã theo bản năng đưa tay chụp tới, nhưng lại chỉ chạm đến một cái gối ôm, anh lập tức tỉnh táo, day day trái có chút mệt mỏi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Hình Uy: "Cô ấy đâu rồi?"
"Ông chủ, cô Cố vừa rời đi rồi."
"Rời đi rồi? Chết tiệt, sao cậu không ngăn cô ấy lại?" Bắc Minh Thiện không vui nhíu mày, ngón tay luồn vào tóc vuốt vuốt, khuôn mặt anh tuấn hơi ảo não. Người phụ nữ này lại có thể nhân cơ hội anh ngủ say mà chạy trốn. Mẹ kiếp, đêm qua là ai mệt gần chết mà vẫn còn cày cấy trên người cô, cô thì trực tiếp ngất đi, nằm ngáy o o, thật không có lương tâm.
"À, ông chủ, hay là giờ tôi sẽ xuống dưới ngăn cô Cố lại?" Hình Uy hơi bất ngờ, từ trước đến nay chỉ có phụ nữ theo đuổi ông chủ, không ngờ lần này lại là ông chủ theo đuổi cô Cố.
Hình Uy vừa quay người, Bắc Minh Thiện ngẫm nghĩ một chút đã gọi Hình Uy lại: "Thôi bỏ đi!" Đêm qua cô khóc thảm thiết như vậy, vừa hận đến mức muốn anh hủy bỏ tư cách của Cố thị, nhất định là đã bị cái gì tổn thương nghiêm trọng rồi, cứ để cô một mình yên tĩnh một chút cũng tốt.
"Tin tức đã phát ra ngoài rồi phải không?" Anh xoay người ngồi dậy, thân hình như tạc tượng, nghênh ngang xuống giường. Hình Uy đã sớm đã không còn cảm thấy kinh ngạc trước hình ảnh này rồi: "Sáng nay đã phát ra ngoài rồi."
Bắc Minh Thiện vừa đi về phía phòng tắm, vừa tiếp tục nói: "Hãy phái một nhóm bảo an giám sát chặt chẽ Cố thị, để tránh người Cố thị cắn ngược trở lại."
Hình Uy gật đầu: "Tôi sẽ điều động bảo an tới ngay."
Dù sao đột ngột hủy bỏ tư cách Cố thị, vì ngăn ngừa Cố thị gây ra chuyện bất ngờ, thì trước tiên Bắc Minh thị phải cho người đi giám sát. Đi đến cửa phòng tắm, Bắc Minh Thiện lại chợt nghĩ đến gì đó: "Đúng rồi, tiện thể cậu hãy điều tra một chút về quan hệ giữa Cố Hạnh Nguyên và Cố thị."
"Cô Cố không phải con gái riêng của Cố Kiệt Đại sao?" Hình Uy tưởng anh đã sớm biết chuyện này rồi.
Vẻ mặt Bắc Minh Thiện hơi trầm xuống, mấp máy môi: "Hình Uy, nếu cậu là cô ấy, phải dưới tình huống nào mới khiến cậu hận đến mức muốn hủy diệt Cố thị?" Thật ra anh nắm rất chắc tình hình Cố thị, huống hồ lần này huỷ bỏ tư cách Cố thị, chưa công chiếu “viên thần tiên đan cứu mạng xoay chuyển tình thế” e là không bao lâu nữa, Cố thị sẽ bị phá tan tành. Bởi vậy, tối qua khi cô nói ra muốn anh hủy bỏ Cố thị, chắc cô cũng biết điều này đả kích có tính hủy diệt với Cố thị.
Lúc này Hình Uy chợt hiểu ra, thì ra là cô Cố đề nghị ông chủ hủy bỏ tư cách Cố thị, nhưng mà không phải trước đó cô Cố hết sức hi vọng Cố thị gia nhập sao? Sao đột nhiên lại... Hình Uy không dám hỏi nhiều, vội vàng đồng ý: "Vâng, ông chủ, tôi sẽ mau chóng điều tra rõ ràng."
Bắc Minh Thiện gật đầu, sau đó một mình đi vào phòng tắm tắm...
Từ khách sạn tình nhân đi ra, Cố Hạnh Nguyên bắt một chiếc xe, nghĩ đến con trai cô cảm thấy rất sốt ruột, vội vàng về căn phòng mới thuê. Khi cô vừa dùng chìa khoá mở cửa, thì “ầm ầm” hai tiếng, hai con heo một lớn một nhỏ theo đà từ trong cửa lăn ra. Cố Hạnh Nguyên trừng mắt nhìn, không, không phải heo, mà là Vân Chi Lâm ôm Dương Dương nhà cô lăn ra.
Lúc đầu, Vân Chi Lâm dựa vào cửa, nhưng vì đột ngột mất đi trọng tâm, nên đầu dộng thẳng xuống đất, Dương Dương ở trong ngực anh, nên may mắn thoát khỏi tai họa.
Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, cụp mắt nhìn xuống một một lớn một nhỏ đang nằm ngang cạnh cánh cửa, cô không nhìn lầm, tên Vân Chi Lâm này lại có thể ôm con cô canh cửa một đêm. Cô không vui đá đá vào người Vân Chi Lâm: "Đứng lên!"
Vân Chi Lâm gãi gãi đầu vừa bị đập đau, mắt ngái ngủ vẫn chưa mở ra, đã gào lên: "Chao ôi, đứa chết dẫm nào dám quấy rầy mộng đẹp của ông đây..." Anh vừa nói được một nửa, thì một dáng vẻ mảnh mai đã lọt vào ánh mắt mông lung của anh, anh dụi mắt, ngước lên nhìn chăm chú: "Ồ... Hạnh Nguyên Cố ...à không, Cố Hạnh Nguyên!"
Dương Dương cũng bị đánh thức, nghe thấy tên mẹ, đã lóp ngóp bò từ trong ngực Vân Chi Lâm xuống, xiêu vẹo giãy dụa đứng dậy, tiện thể đạp hai cái vào ngực Vân Chi Lâm, giang hai cánh tay mỉm cười nũng nịu với Cố Hạnh Nguyên: "Mẹ, mẹ về rồi à?"
Nhìn thấy gương mặt đáng yêu của con trai, sự mệt mỏi cả đêm bỗng chốc tan thành mây khói, Cố Hạnh Nguyên ôm thằng bé vào trong ngực: "Dương Dương ngoan, mẹ đã về rồi, sao con yêu không ngoan ngõan vào trong phòng ngủ chứ?" Cô đau lòng xoa xoa con trai rõ ràng nhìn còn chưa ngủ đẫy giấc, rồi ôm con bước qua người Vân Chi Lâm vẫn còn đang ngã trên mặt đất đi thẳng vào trong phòng.
"Dương Dương muốn chờ mẹ về, tối qua mẹ đi đâu thế? Mẹ đã gặp ba người chim sao?" Dương Dương xoa xoa bàn tay nhỏ bé non nớt lên mặt mẹ: "Nhìn mẹ hình như rất mệt mỏi."
"Sao đột nhiên con lại hỏi đến ba?" Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, ôm con trai ngồi xuống ghế sô pha.
Vân Chi Lâm xoa xoa chỗ ngực đau, ngồi dậy, u oán liếc nhìn hai mẹ con cô: "Không ai quan tâm đến tôi một chút sao? Tốt xấu gì tôi cũng chờ cả đêm..." Lúc này hai mẹ con mới cùng dời mắt về phía Vân Chi Lâm.
Dương Dương chợt nhớ ra hình như đã chọc phải rắc rối, vội cúi thấp đầu, ngoan ngoãn thẳng thắn: "Mẹ, tối qua, chú Chi Lâm nói mẹ mất tích, con rất lo lắng cho mẹ, cho nên... đã nói tên thật của mẹ cho chú ấy biết... Con... còn bảo chú ấy giúp con gọi điện thoại cho ba người chim, để ba người chim đi tìm mẹ... Cho nên cho nên..."
"Cho nên, từ lúc đó chú Chi Lâm đã biết lai lịch hai mẹ con chúng ta, ngay ba con là ai cũng biết, đúng hay không?" Cố Hạnh Nguyên tiếp lời Dương Dương. Dương Dương chống chống quai hàm, khiếp đảm gật đầu.
"Tôi nói này Nguyên Nguyên, em không thể trách Dương Dương được, dạy trẻ con nói dối là không đúng đâu " Vân Chi Lâm đứng dậy, ngồi cạnh cửa canh một đêm, anh rất đau lưng nên mặt dày đi lại ghế sô pha nằm xuống, thật là quá dễ chịu.
Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, duỗi chân đạp Vân Chi Lâm một cái: "Vân Chi Lâm, gọi một cái tên mà anh cũng không biết sao? Anh nói năng cẩn thận cho tôi, tôi dạy con thế nào là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm!"
"Ha ha, gọi em Nguyên Nguyên đáng yêu hơn nhiều..." Vân Chi Lâm cười đắc ý, liếc mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên, nhíu mày, như tên trộm hỏi: "Chà chà, tối hôm qua em đánh dã chiến sao?" Câu “đánh dã chiến” này của Vân Chi Lâm nói ra vô cùng ám muội.
Cố Hạnh Nguyên bỗng sững sờ, cô không nghe nhầm chứ, người đàn ông này có thể cứ như vậy mà bán cô sao? Sau đó, lại nghe thấy anh hờ hững bổ sung một câu: "Khách sạn tình nhân ngoại ô thành phố A, số phòng 419."
Cố Hạnh Nguyên hít sâu một hơi, vung nắm đấm lên đập mạnh vào ngực anh, phụng phịu, mặt nóng bừng, hận không thể đào một cái lỗ để bản thân chui vào. Lần này, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, chắc chắn Hình Uy đã biết bọn họ đang làm gì. Hình Uy nhất định biết khách sạn tình nhân dùng để làm gì, trời ạ... thật là mất mặt...
Ánh sáng ban mai rực rỡ xua tan chút bóng tối cuối cùng nơi chân trời, trời đất bắt đầu bừng tỉnh. Cố Hạnh Nguyên tỉnh lại từ trong đau nhức, vừa hé mắt đã nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Bắc Minh Thiện bên cạnh, anh đang yên tĩnh ngủ say. Đêm qua, người đàn ông này gần như dày vò cô cả một đêm khiến cô cuối cùng ngất đi, nên chắc anh cũng tiêu hao không ít thể lực. Cô khẽ thở dài nhớ đến câu nói đã mê hoặc tâm trí mình, anh nói cô là người phụ nữ của anh, không còn là đồ chơi, không còn là tình nhân, mà là phụ nữ. Dù đó là câu nói anh kêu lên khi lên đỉnh, dù không phải thông qua đại não, mà là thông qua nửa thân dưới, không có sức thuyết phục lắm nhưng cô vẫn lén mừng thầm. Cô không kìm lòng được, duỗi đầu ngón tay trắng thon ra, muốn dò xét, miêu tả dáng vẻ hoàn mỹ không tì vết của anh nhưng trong đầu chợt hiện lên gương mặt Giang Tuệ Tâm, đầu ngón tay cô run lên, cứng lại giữa không trung, cuối cùng ngón tay vẫn lặng lẽ thu lại. Cô không dám quên bản hợp đồng sinh con kia, không dám quên chuyện đã hứa hẹn năm đó... trái tim thắt lại.
Cô lặng lẽ dậy khỏi giường, phát hiện không có quần áo mới để thay, nên đành phải nhặt quần áo đêm qua đã cởi ra lên mặc lại vào người. Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, cô lưu luyến liếc nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ mê mệt trên giường, lẩm nhẩm trong lòng: “Bắc Minh Thiện, nếu anh biết em chính cô gái trong căn phòng tối đen năm đó, anh vẫn... coi em là người phụ nữ của anh chứ?”
Cô trầm mặc, thở dài, cô vẫn không đoán ra được tâm tư của anh, nên đành lặng lẽ rời đi. Nào ngờ, cửa phòng vừa mở ra: "Hình Uy?"
Cô trố mắt nhìn, không nghĩ tới Hình Uy đã đứng chờ ở cửa rồi.
Dường như Hình Uy không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên, trực tiếp đưa quần áo trong tay tới: "Cô Cố, đây là quần áo ông chủ dặn đưa tới."
Cố Hạnh Nguyên nhìn lại sự nhếch nhác của mình, bối rối cười lắc đầu: "Anh đi vào đưa cho anh ấy đi, tôi quay về thay quần áo là được rồi." Cô cũng không nhận lấy quần áo Hình Uy đưa tới, vì chỉ nhìn LOGO trên chiếc túi đựng quần áo kia đã biết quần áo có giá trị không nhỏ. Nên cô không thể nhận, cô có tôn nghiêm của mình.
Dứt lời, cô lễ phép gật đầu với Hình Uy, sau đó bước ra hành lang khách sạn, đi thẳng tới thang máy. Hình Uy nhìn theo bóng lưng Cố Hạnh Nguyên, không khỏi thở dài, quan hệ giữa cô Cố và ông chủ thật đúng là thay đổi chóng mặt. Sau khi nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đã đi vào thang máy rời đi, Hình Uy mới quay người, thuận tay đẩy cửa đi vào, lại biến thành người đàn ông kỷ luật nghiêm minh bình thường. Khi vừa nhìn thấy những đồ trang trí gợi dục đỏ mặt trong phòng Hình Uy, đỏ mặt. Hình Uy vừa đi tới bên cạnh giường, Bắc Minh Thiện đã theo bản năng đưa tay chụp tới, nhưng lại chỉ chạm đến một cái gối ôm, anh lập tức tỉnh táo, day day trái có chút mệt mỏi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Hình Uy: "Cô ấy đâu rồi?"
"Ông chủ, cô Cố vừa rời đi rồi."
"Rời đi rồi? Chết tiệt, sao cậu không ngăn cô ấy lại?" Bắc Minh Thiện không vui nhíu mày, ngón tay luồn vào tóc vuốt vuốt, khuôn mặt anh tuấn hơi ảo não. Người phụ nữ này lại có thể nhân cơ hội anh ngủ say mà chạy trốn. Mẹ kiếp, đêm qua là ai mệt gần chết mà vẫn còn cày cấy trên người cô, cô thì trực tiếp ngất đi, nằm ngáy o o, thật không có lương tâm.
"À, ông chủ, hay là giờ tôi sẽ xuống dưới ngăn cô Cố lại?" Hình Uy hơi bất ngờ, từ trước đến nay chỉ có phụ nữ theo đuổi ông chủ, không ngờ lần này lại là ông chủ theo đuổi cô Cố.
Hình Uy vừa quay người, Bắc Minh Thiện ngẫm nghĩ một chút đã gọi Hình Uy lại: "Thôi bỏ đi!" Đêm qua cô khóc thảm thiết như vậy, vừa hận đến mức muốn anh hủy bỏ tư cách của Cố thị, nhất định là đã bị cái gì tổn thương nghiêm trọng rồi, cứ để cô một mình yên tĩnh một chút cũng tốt.
"Tin tức đã phát ra ngoài rồi phải không?" Anh xoay người ngồi dậy, thân hình như tạc tượng, nghênh ngang xuống giường. Hình Uy đã sớm đã không còn cảm thấy kinh ngạc trước hình ảnh này rồi: "Sáng nay đã phát ra ngoài rồi."
Bắc Minh Thiện vừa đi về phía phòng tắm, vừa tiếp tục nói: "Hãy phái một nhóm bảo an giám sát chặt chẽ Cố thị, để tránh người Cố thị cắn ngược trở lại."
Hình Uy gật đầu: "Tôi sẽ điều động bảo an tới ngay."
Dù sao đột ngột hủy bỏ tư cách Cố thị, vì ngăn ngừa Cố thị gây ra chuyện bất ngờ, thì trước tiên Bắc Minh thị phải cho người đi giám sát. Đi đến cửa phòng tắm, Bắc Minh Thiện lại chợt nghĩ đến gì đó: "Đúng rồi, tiện thể cậu hãy điều tra một chút về quan hệ giữa Cố Hạnh Nguyên và Cố thị."
"Cô Cố không phải con gái riêng của Cố Kiệt Đại sao?" Hình Uy tưởng anh đã sớm biết chuyện này rồi.
Vẻ mặt Bắc Minh Thiện hơi trầm xuống, mấp máy môi: "Hình Uy, nếu cậu là cô ấy, phải dưới tình huống nào mới khiến cậu hận đến mức muốn hủy diệt Cố thị?" Thật ra anh nắm rất chắc tình hình Cố thị, huống hồ lần này huỷ bỏ tư cách Cố thị, chưa công chiếu “viên thần tiên đan cứu mạng xoay chuyển tình thế” e là không bao lâu nữa, Cố thị sẽ bị phá tan tành. Bởi vậy, tối qua khi cô nói ra muốn anh hủy bỏ Cố thị, chắc cô cũng biết điều này đả kích có tính hủy diệt với Cố thị.
Lúc này Hình Uy chợt hiểu ra, thì ra là cô Cố đề nghị ông chủ hủy bỏ tư cách Cố thị, nhưng mà không phải trước đó cô Cố hết sức hi vọng Cố thị gia nhập sao? Sao đột nhiên lại... Hình Uy không dám hỏi nhiều, vội vàng đồng ý: "Vâng, ông chủ, tôi sẽ mau chóng điều tra rõ ràng."
Bắc Minh Thiện gật đầu, sau đó một mình đi vào phòng tắm tắm...
Từ khách sạn tình nhân đi ra, Cố Hạnh Nguyên bắt một chiếc xe, nghĩ đến con trai cô cảm thấy rất sốt ruột, vội vàng về căn phòng mới thuê. Khi cô vừa dùng chìa khoá mở cửa, thì “ầm ầm” hai tiếng, hai con heo một lớn một nhỏ theo đà từ trong cửa lăn ra. Cố Hạnh Nguyên trừng mắt nhìn, không, không phải heo, mà là Vân Chi Lâm ôm Dương Dương nhà cô lăn ra.
Lúc đầu, Vân Chi Lâm dựa vào cửa, nhưng vì đột ngột mất đi trọng tâm, nên đầu dộng thẳng xuống đất, Dương Dương ở trong ngực anh, nên may mắn thoát khỏi tai họa.
Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, cụp mắt nhìn xuống một một lớn một nhỏ đang nằm ngang cạnh cánh cửa, cô không nhìn lầm, tên Vân Chi Lâm này lại có thể ôm con cô canh cửa một đêm. Cô không vui đá đá vào người Vân Chi Lâm: "Đứng lên!"
Vân Chi Lâm gãi gãi đầu vừa bị đập đau, mắt ngái ngủ vẫn chưa mở ra, đã gào lên: "Chao ôi, đứa chết dẫm nào dám quấy rầy mộng đẹp của ông đây..." Anh vừa nói được một nửa, thì một dáng vẻ mảnh mai đã lọt vào ánh mắt mông lung của anh, anh dụi mắt, ngước lên nhìn chăm chú: "Ồ... Hạnh Nguyên Cố ...à không, Cố Hạnh Nguyên!"
Dương Dương cũng bị đánh thức, nghe thấy tên mẹ, đã lóp ngóp bò từ trong ngực Vân Chi Lâm xuống, xiêu vẹo giãy dụa đứng dậy, tiện thể đạp hai cái vào ngực Vân Chi Lâm, giang hai cánh tay mỉm cười nũng nịu với Cố Hạnh Nguyên: "Mẹ, mẹ về rồi à?"
Nhìn thấy gương mặt đáng yêu của con trai, sự mệt mỏi cả đêm bỗng chốc tan thành mây khói, Cố Hạnh Nguyên ôm thằng bé vào trong ngực: "Dương Dương ngoan, mẹ đã về rồi, sao con yêu không ngoan ngõan vào trong phòng ngủ chứ?" Cô đau lòng xoa xoa con trai rõ ràng nhìn còn chưa ngủ đẫy giấc, rồi ôm con bước qua người Vân Chi Lâm vẫn còn đang ngã trên mặt đất đi thẳng vào trong phòng.
"Dương Dương muốn chờ mẹ về, tối qua mẹ đi đâu thế? Mẹ đã gặp ba người chim sao?" Dương Dương xoa xoa bàn tay nhỏ bé non nớt lên mặt mẹ: "Nhìn mẹ hình như rất mệt mỏi."
"Sao đột nhiên con lại hỏi đến ba?" Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, ôm con trai ngồi xuống ghế sô pha.
Vân Chi Lâm xoa xoa chỗ ngực đau, ngồi dậy, u oán liếc nhìn hai mẹ con cô: "Không ai quan tâm đến tôi một chút sao? Tốt xấu gì tôi cũng chờ cả đêm..." Lúc này hai mẹ con mới cùng dời mắt về phía Vân Chi Lâm.
Dương Dương chợt nhớ ra hình như đã chọc phải rắc rối, vội cúi thấp đầu, ngoan ngoãn thẳng thắn: "Mẹ, tối qua, chú Chi Lâm nói mẹ mất tích, con rất lo lắng cho mẹ, cho nên... đã nói tên thật của mẹ cho chú ấy biết... Con... còn bảo chú ấy giúp con gọi điện thoại cho ba người chim, để ba người chim đi tìm mẹ... Cho nên cho nên..."
"Cho nên, từ lúc đó chú Chi Lâm đã biết lai lịch hai mẹ con chúng ta, ngay ba con là ai cũng biết, đúng hay không?" Cố Hạnh Nguyên tiếp lời Dương Dương. Dương Dương chống chống quai hàm, khiếp đảm gật đầu.
"Tôi nói này Nguyên Nguyên, em không thể trách Dương Dương được, dạy trẻ con nói dối là không đúng đâu " Vân Chi Lâm đứng dậy, ngồi cạnh cửa canh một đêm, anh rất đau lưng nên mặt dày đi lại ghế sô pha nằm xuống, thật là quá dễ chịu.
Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, duỗi chân đạp Vân Chi Lâm một cái: "Vân Chi Lâm, gọi một cái tên mà anh cũng không biết sao? Anh nói năng cẩn thận cho tôi, tôi dạy con thế nào là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm!"
"Ha ha, gọi em Nguyên Nguyên đáng yêu hơn nhiều..." Vân Chi Lâm cười đắc ý, liếc mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên, nhíu mày, như tên trộm hỏi: "Chà chà, tối hôm qua em đánh dã chiến sao?" Câu “đánh dã chiến” này của Vân Chi Lâm nói ra vô cùng ám muội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.