Chương 691: Sám hối
Cố Hạnh Nguyên
31/03/2021
Bắc Minh Thiện lái xe nhanh chóng rời khỏi đảo giữa hồ, dọc đường cũng đã gặp qua mấy sĩ quan vội vã chạy đến. Đối với vị khách không mời mà đến này, bọn họ đều sắp xếp các biện pháp chặn đường, thế nhưng cũng không thể chặn đường thành công.
Rời khỏi đảo giữa hồ, xe của Bắc Minh Thiện trực tiếp lái về phía bệnh viện. Cùng lúc đó, anh gọi điện thoại cho Hình Uy, để anh bảo Anna chăm sóc tụi trẻ cho tốt. Đồng thời nói đơn giản vấn đề cho anh ta.
Hình Uy nghe xong quá sợ hãi.
***
Chuyện liên lụy đến quan viên chính phủ đều không phải là việc nhỏ. Hành động lúc này của Bắc Minh Thiện mặc dù về tình thì có thể hiểu, nhưng là có chút hơi quá.
Hình Uy tuân theo sắp xếp của ông chủ, chăm sóc tốt ba chủ nhân nhỏ, năng lực của anh ta có hạn, cũng chỉ có thể làm những việc này.
“Ấy, anh ủ rũ để cho ai nhìn vậy. Tôi cũng không muốn để đứa nhỏ lớn lên có dáng vẻ như anh, thật sự là khó coi chết đi được.” Lạc Kiều ngồi ở trên giường, trong ngực ôm đứa trẻ đã ngủ say, cô cau mày chán ghét nhìn Hình Uy.
“Ông chủ cùng cô Cố xảy ra chuyện.” Hình Uy mặc dù biết Cố Hạnh Nguyên đã thoát hiểm, nhưng vẫn như cũ hiện ra một mặt lo nghĩ.
“Anh nói cái gì, Hạnh Nguyên xảy ra chuyện!” Giọng nói của Lạc Kiều không khỏi hơi lớn một chút, thân thể của cô run lên kém chút nữa khiến đứa trẻ ở trong lòng bừng tỉnh: “Đến cùng bọn họ đã xảy ra chuyện gì, mau nói với tôi.”
“Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ ràng.” Anh ta thuật lại đơn giản lời mà Bắc Minh Thiện nói ở trong điện thoại nói anh ta cho Lạc Kiều.
“Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, Hạnh Nguyên hiện tại không có chuyện chứ.”
“Cũng không rõ ràng lắm, ông chủ đang lái xe đưa cô ấy đi bệnh viện. Cô Cố hẳn là sẽ tương đối an toàn. Chỉ là khiến tôi càng lo lắng hơn chính là ông chủ…”
*
Thời điểm Bắc Minh Thiện lái xe xông vào đảo giữa hồ, đã bị hư hỏng. Cũng may xe này vẫn tương đối rắn chắc, lại thêm kỹ thuật điều khiển của Bắc Minh Thiện, chiếc xe mặc dù lúc đi đường có tiếng động lạ, nhưng vẫn khá ổn định mà nhanh chóng.
Trải qua hơn nửa giờ dài dằng dặc, chiếc xe rốt cục dừng ở trước cửa của bệnh viện.
Bắc Minh Thiện rất nhanh đã xuống xe, ôm Cố Hạnh Nguyên từ trong xe chạy vào trong bệnh viện...
Ánh đèn màu đỏ của phòng cấp cứu lóe lên, Bắc Minh Thiện vẫn luôn chờ đợi ở cửa ra vào, nét mặt của anh lo lắng mà ngưng trọng, cắn chặt răng, nắm đấm cũng bóp chặt.
Anh đang nghĩ đến chính mình.
Dựa vào ý nguyện cá nhân áp chế, để Cố Hạnh Nguyên ngồi lên vị trí này. Bất kể có phải ý tốt hay không, hay là vì điều gì khác, đều thành dây dẫn nổ đến chuyện hôm nay. Cũng bởi vậy cô trở thành người bị hại cuối cùng.
Hối hận là cảm xúc khắc sâu nhất của anh lúc này, cũng bởi vậy anh có một quyết định. Sau khi Cố Hạnh Nguyên thức tỉnh, kết thúc trò chơi hoang đường này, đồng thời cũng sẽ không đem ba đứa nhỏ đi, anh cảm thấy mình đã mang đến cho cô quá nhiều phiền phức cùng chuyện ngoài ý muốn. Lúc đầu, cô vốn là có thể yên lặng cùng bọn nhỏ trải qua cuộc sống vui vẻ.
Hai tay Bắc Minh Thiện chống ở đầu, hình ảnh những năm này ở chung với Cố Hạnh Nguyên giống như từng cảnh phim, từng cái từng cái thoáng hiện lên ở trong đầu anh.
Một tiếng bước chân nặng nề từ xa đến gần, cuối cùng dừng ở trước mặt Bắc Minh Thiện.
“Anh là Bắc Minh Thiện?” Một người đàn ông trầm thấp nói.
Bắc Minh Thiện nhìn đôi giày đen ở trước mặt, liền đã biết người đến chính là người nào. Ngẩng đầu, nhìn thoáng qua người đàn ông mặc đồ rằn ri phía sau một cái.
Phía sau người này còn có hai chiến sĩ cũng mặc trang phục rằn ri đang đứng.
Xác nhận thân phận về sau, người đàn ông kia nói tiếp đi: “Anh theo chúng tôi đi một chuyến.”
Cục diện như vậy Bắc Minh Thiện tựa hồ cũng là đã dự liệu được, anh không lộ ra sự bối rối, chậm rãi đứng người lên, theo thói quen nhẹ nhàng phủi phủi tro bụi trên bộ quần áo. Sau đó quay đầu nhìn thoáng qua đèn cấp cứu còn đang lóe lên.
“Các anh có thể cho tôi thêm một chút thời gian hay không, tôi muốn biết người ở bên trong có nguy hiểm hay không.”
***
Tên lính dẫn đầu kia, có gương mặt lạnh lùng giống Bắc Minh Thiện, hai mắt so với anh càng thêm băng lãnh. Nhìn qua chính là loại người không dễ nói chuyện.
“Thật xin lỗi anh Bắc Minh, yêu cầu của anh chúng tôi không thể thỏa mãn anh. Vẫn xin anh trở về phối hợp chúng tôi điều tra.”
“Vậy để cho tôi gọi điện thoại đi, nơi này cần phải có người tới chăm sóc cô ấy.” Bắc Minh Thiện nói rồi cầm điện thoại lên.
*
Hình Uy đối mặt với ba đứa nhỏ không nói một lời. Đồng dạng, ba đứa nhỏ cũng đồng loạt nhìn xem anh ta. Cứ như vậy, bọn họ mắt lớn trừng mắt nhỏ một lúc lâu.
Dương Dương thật sự là hơi không kiên nhẫn: “Chú Hình Uy, đến cùng là chú muốn mang bọn cháu chơi cái gì vậy? Nếu như không có đề nghị tốt, làm phiền chú có thể đi ra ngoài hay không, chúng cháu có thể tự mình chơi.”
Đúng là một ý định không tồi, ông chủ bảo anh ta nhìn ba đứa trẻ, đơn giản chính là muốn bọn nhỏ ổn định, không muốn trước khi bọn họ trở về thì gây chuyện thị phi mà thôi, bọn nhóc đã có thể tự mình chơi cũng tốt, cũng tránh cho anh ta phải vắt hết óc nghĩ ra trò chơi mới.
Anh mới đi từ trên lầu xuống, lại lần nữa nhận được điện thoại của ông chủ: “Hạnh Nguyên hiện tại ở trong bệnh viện, bây giờ anh lập tức tới đi.”
“Được, vậy ông chủ, cần tôi mang gì đến cho hai người không?”
Bắc Minh Thiện trầm ngâm một hồi: “Để Anna nấu chút canh cho cô ấy là được, tôi còn có những chuyện khác, không ở lại nơi đó. Nhớ kỹ, khoảng thời gian tôi không ở đây này, anh nhất định phải giúp đỡ Hạnh Nguyên làm việc, còn có để Anna chăm sóc ba đứa trẻ cho tốt.”
Hình Uy tại sao cảm giác càng nghe càng có chút không đúng, cảm giác không giống như đang sắp xếp mọi chuyện, càng giống là một loại nhắc nhở, thường thường là ở thời điểm có chuyện xấu gì xảy a, mới có giọng điệu như vậy, chẳng lẽ là ông chủ dự cảm được có chuyện gì xảy ra sao?
“Ông chủ, chỗ ông chủ có điều gì phiền phức cần tôi giúp ngài sao?” Hình Uy hiện tại thật là có một loại cảm giác không rõ.
“Cảm ơn, chuyện này vẫn là để tôi tự giải quyết là được rồi, sau này anh chỉ cần giúp đỡ Hạnh Nguyên, quản lý Bắc Minh Thị cho tốt là được rồi.”
Bắc Minh Thiện nói xong, ngay sau đó đầu kia điện thoại liền truyền đến âm thanh báo bận.
Bắc Minh Thiện khóa điện thoại lại, nhìn thoáng qua ba tên chiến sĩ trước mặt, thần thái tự nhiên nói: “Đi thôi.”
Anh không nói thêm gì nữa, chỉ là liếc mắt nhìn về phía cửa lớn vẫn đang lóe lên ánh sáng đèn cấp cứu, mong đợi lúc này, ngọn đèn kia có thể dập tắt, sau đó một bác sĩ từ trong đó đi ra nói với anh là Cố Hạnh Nguyên đã bình an vô sự.
Thế nhưng là đây đều ý nghĩ mong muốn đơn phương của Bắc Minh Thiện, đèn vẫn như cũ sáng lên, mà anh lại không thể không rời đi.
*
Một khuôn mặt dữ tợn không có ý tốt đang cười gằn trước mặt cô, sau đó một bàn tay vươn về phía Cố Hạnh Nguyên.
Bên trong cặp mắt của cô để lộ ra sự hoảng sợ vô hạn, thân thể từng chút một lùi về phía sau, Cô không nguyện ý bị ác ma này bắt lấy.
Thế nhưng, không gian của cô thật sự là quá mức nhỏ hẹp, nhỏ đến mức không lùi ra ngoài mấy bước đã bị chặn lại bởi tường cao, cô không còn có bất kỳ đường lui gì.
Thế nhưng bàn tay kia cũng không dừng lại, nó giống như là có thể vô hạn kéo dài, ngoại trừ gương mặt dữ tợn dần dần mơ hồ, hai tay kia vẫn cũ lờ mờ có thể thấy được, mà từng bước tiến gần về phía cô.
“Không được qua đây, đừng…” Cố Hạnh Nguyên kéo thân thể vào một góc nhỏ u ám, cô không ngừng hét to, tay còn đang hung hăng đánh về phía hai cái tay kia.
***
Ngay trong lúc cô cảm thấy tuyệt vọng, bất lực, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện tựa như tia sáng đâm rách hắc ám này.
Anh giống như là một cỗ gió lốc phá hủy hắc ám trước mặt cô, gương mặt dữ tợn và hai tay đó sau khi anh đến đều biến mất…
Cái thân ảnh quen thuộc này... Nhìn không hề giống là Vân Chi Lâm, mà vóc người cao gầy, gương mặt lạnh lùng, một biểu lộ không ai bì nổi... Bắc Minh Thiện...
Là anh đến cứu cô.
Cố Hạnh Nguyên lập tức từ bên trong sự khẩn trương triệt để khôi phục bình tĩnh, cô biết mình đã an toàn, không có ai lại có thể thương tổn tới mình.
Thế nhưng, trừ cái đó ra cô lại có chút kinh hoàng, những người khác không thể gây ra thương tổn cho cô, nhưng anh còn có thể. Anh tựa như là một Song Tử, bên trong mặt thiện mang theo sự tà ác, bên trong sự Tà ác lại lộ ra mặt thiện.
Ngay thời điểm Cố Hạnh Nguyên đang xoắn xuýt đủ kiểu, một giọng nói khác tựa như là từ trên bầu trời bay tới, truyền vào lỗ tai của cô: “Nguyên, Nguyên…”
Giọng nói này so với giọng nói vừa chính vừa tà của người đàn ông kia thì càng rõ ràng hơn, cô bắt đầu tìm kiếm nơi giọng nói phát ra.
Ánh sáng đang ở phía trước mặt…
Rốt cục, Cố Hạnh Nguyên chậm rãi mở hai mắt ra. Chỉ là trước mắt không phải là bầu trời, mà là nóc phòng màu trắng.
Thân ảnh Bắc Minh Thiện và vùng trời kia đều biến mất không thấy, mà bên người vang lên tiếng gọi, lại là bạn thân Anna của cô.
Lúc này, cô cảm thấy đầu có chút đau nhức, cô muốn giơ tay lên xoa xoa cái trán. Thế nhưng tứ chi lại truyền đến cảm giác nặng nề như rót chì, không thể động đậy được.
Cảm giác như vậy khiến cô cực kì quen thuộc, trong nháy mắt liền mang cô về với mấy giờ trước, thậm chí là bóng tối mà cả đời cô cũng không thể quên được.
Cố Hạnh Nguyên nhớ rõ, khi đó mình cũng không có chút khí lực nào như bây giờ, còn có...Cục trưởng Quách kia nhìn như hiền lành nhưng lại là mặt người dạ thú.
Cô nghĩ đến những thứ này, con ngươi bỗng nhiên co chặt lại.
“Nguyên đừng sợ, cô đang ở bệnh viện, nơi này rất an toàn.” Anna nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đã tỉnh lại, sự lo lắng ở trong lòng hơi bỏ xuống một chút, nhưng ngay sau đó liền thấy mặt mũi của cô lộ ra sự khẩn trương, tựa như là nhớ ra sự tình đáng sợ nào đó.
Cô ta vội vàng từ trên ghế đứng lên, để Cố Hạnh Nguyên thấy rõ ràng mặt của mình, sau đó mỉm cười đưa tay nhẹ nhàng vuốt trán của cô tựa như là đối mặt với đứa trẻ tình dậy từ trong giấc mơ, làm như vậy có thể rất nhanh giúp cô khôi phục sự bình tĩnh.
Phương pháp này đối với trẻ nhỏ có tác dụng rất lớn, đối với Cố Hạnh Nguyên cũng rất hữu hiệu. Sau khi khẽ vuốt mấy lần, rốt cuộc gương mặt của cô đã bình tĩnh lại.
Anna thấy cô có chuyển biến tốt đẹp, trên mặt cũng hiện lên ý cười: “Nguyên, cậu chỉ là ngủ một giấc ở đây, chuyện gì cũng đã trôi qua rồi.”
*
Khi Anna biết được tin tức Cố Hạnh Nguyên vào bệnh viện từ phía Hình Uy, thì rất giật mình. Bởi vì lúc cô làm việc vẫn rất tốt, tại sao chưa tới mười mấy tiếng đã vào bệnh viện.
Về phần nguyên nhân gì, Hình Uy cũng chỉ nói đại khái cho cô ta một lần, nhưng cũng đủ làm cho cô ta giật nảy cả mình. Không nghĩ tới nhận một tấm thiệp mời thế mà lại còn xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa thiệp mời này còn đến từ phía chính phủ, đó càng là chuyện bất khả tư nghị.
Dựa theo Hình Uy dặn dò, trước khi Anna tới đã chuẩn bị canh, hơn nữa còn liên tục dặn dò không nên nói cho cô ấy biết Bắc Minh Thiện khả năng đã xảy ra chuyện, như vậy không tốt đối với sự khôi phục của Cố Hạnh Nguyên
Rời khỏi đảo giữa hồ, xe của Bắc Minh Thiện trực tiếp lái về phía bệnh viện. Cùng lúc đó, anh gọi điện thoại cho Hình Uy, để anh bảo Anna chăm sóc tụi trẻ cho tốt. Đồng thời nói đơn giản vấn đề cho anh ta.
Hình Uy nghe xong quá sợ hãi.
***
Chuyện liên lụy đến quan viên chính phủ đều không phải là việc nhỏ. Hành động lúc này của Bắc Minh Thiện mặc dù về tình thì có thể hiểu, nhưng là có chút hơi quá.
Hình Uy tuân theo sắp xếp của ông chủ, chăm sóc tốt ba chủ nhân nhỏ, năng lực của anh ta có hạn, cũng chỉ có thể làm những việc này.
“Ấy, anh ủ rũ để cho ai nhìn vậy. Tôi cũng không muốn để đứa nhỏ lớn lên có dáng vẻ như anh, thật sự là khó coi chết đi được.” Lạc Kiều ngồi ở trên giường, trong ngực ôm đứa trẻ đã ngủ say, cô cau mày chán ghét nhìn Hình Uy.
“Ông chủ cùng cô Cố xảy ra chuyện.” Hình Uy mặc dù biết Cố Hạnh Nguyên đã thoát hiểm, nhưng vẫn như cũ hiện ra một mặt lo nghĩ.
“Anh nói cái gì, Hạnh Nguyên xảy ra chuyện!” Giọng nói của Lạc Kiều không khỏi hơi lớn một chút, thân thể của cô run lên kém chút nữa khiến đứa trẻ ở trong lòng bừng tỉnh: “Đến cùng bọn họ đã xảy ra chuyện gì, mau nói với tôi.”
“Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ ràng.” Anh ta thuật lại đơn giản lời mà Bắc Minh Thiện nói ở trong điện thoại nói anh ta cho Lạc Kiều.
“Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, Hạnh Nguyên hiện tại không có chuyện chứ.”
“Cũng không rõ ràng lắm, ông chủ đang lái xe đưa cô ấy đi bệnh viện. Cô Cố hẳn là sẽ tương đối an toàn. Chỉ là khiến tôi càng lo lắng hơn chính là ông chủ…”
*
Thời điểm Bắc Minh Thiện lái xe xông vào đảo giữa hồ, đã bị hư hỏng. Cũng may xe này vẫn tương đối rắn chắc, lại thêm kỹ thuật điều khiển của Bắc Minh Thiện, chiếc xe mặc dù lúc đi đường có tiếng động lạ, nhưng vẫn khá ổn định mà nhanh chóng.
Trải qua hơn nửa giờ dài dằng dặc, chiếc xe rốt cục dừng ở trước cửa của bệnh viện.
Bắc Minh Thiện rất nhanh đã xuống xe, ôm Cố Hạnh Nguyên từ trong xe chạy vào trong bệnh viện...
Ánh đèn màu đỏ của phòng cấp cứu lóe lên, Bắc Minh Thiện vẫn luôn chờ đợi ở cửa ra vào, nét mặt của anh lo lắng mà ngưng trọng, cắn chặt răng, nắm đấm cũng bóp chặt.
Anh đang nghĩ đến chính mình.
Dựa vào ý nguyện cá nhân áp chế, để Cố Hạnh Nguyên ngồi lên vị trí này. Bất kể có phải ý tốt hay không, hay là vì điều gì khác, đều thành dây dẫn nổ đến chuyện hôm nay. Cũng bởi vậy cô trở thành người bị hại cuối cùng.
Hối hận là cảm xúc khắc sâu nhất của anh lúc này, cũng bởi vậy anh có một quyết định. Sau khi Cố Hạnh Nguyên thức tỉnh, kết thúc trò chơi hoang đường này, đồng thời cũng sẽ không đem ba đứa nhỏ đi, anh cảm thấy mình đã mang đến cho cô quá nhiều phiền phức cùng chuyện ngoài ý muốn. Lúc đầu, cô vốn là có thể yên lặng cùng bọn nhỏ trải qua cuộc sống vui vẻ.
Hai tay Bắc Minh Thiện chống ở đầu, hình ảnh những năm này ở chung với Cố Hạnh Nguyên giống như từng cảnh phim, từng cái từng cái thoáng hiện lên ở trong đầu anh.
Một tiếng bước chân nặng nề từ xa đến gần, cuối cùng dừng ở trước mặt Bắc Minh Thiện.
“Anh là Bắc Minh Thiện?” Một người đàn ông trầm thấp nói.
Bắc Minh Thiện nhìn đôi giày đen ở trước mặt, liền đã biết người đến chính là người nào. Ngẩng đầu, nhìn thoáng qua người đàn ông mặc đồ rằn ri phía sau một cái.
Phía sau người này còn có hai chiến sĩ cũng mặc trang phục rằn ri đang đứng.
Xác nhận thân phận về sau, người đàn ông kia nói tiếp đi: “Anh theo chúng tôi đi một chuyến.”
Cục diện như vậy Bắc Minh Thiện tựa hồ cũng là đã dự liệu được, anh không lộ ra sự bối rối, chậm rãi đứng người lên, theo thói quen nhẹ nhàng phủi phủi tro bụi trên bộ quần áo. Sau đó quay đầu nhìn thoáng qua đèn cấp cứu còn đang lóe lên.
“Các anh có thể cho tôi thêm một chút thời gian hay không, tôi muốn biết người ở bên trong có nguy hiểm hay không.”
***
Tên lính dẫn đầu kia, có gương mặt lạnh lùng giống Bắc Minh Thiện, hai mắt so với anh càng thêm băng lãnh. Nhìn qua chính là loại người không dễ nói chuyện.
“Thật xin lỗi anh Bắc Minh, yêu cầu của anh chúng tôi không thể thỏa mãn anh. Vẫn xin anh trở về phối hợp chúng tôi điều tra.”
“Vậy để cho tôi gọi điện thoại đi, nơi này cần phải có người tới chăm sóc cô ấy.” Bắc Minh Thiện nói rồi cầm điện thoại lên.
*
Hình Uy đối mặt với ba đứa nhỏ không nói một lời. Đồng dạng, ba đứa nhỏ cũng đồng loạt nhìn xem anh ta. Cứ như vậy, bọn họ mắt lớn trừng mắt nhỏ một lúc lâu.
Dương Dương thật sự là hơi không kiên nhẫn: “Chú Hình Uy, đến cùng là chú muốn mang bọn cháu chơi cái gì vậy? Nếu như không có đề nghị tốt, làm phiền chú có thể đi ra ngoài hay không, chúng cháu có thể tự mình chơi.”
Đúng là một ý định không tồi, ông chủ bảo anh ta nhìn ba đứa trẻ, đơn giản chính là muốn bọn nhỏ ổn định, không muốn trước khi bọn họ trở về thì gây chuyện thị phi mà thôi, bọn nhóc đã có thể tự mình chơi cũng tốt, cũng tránh cho anh ta phải vắt hết óc nghĩ ra trò chơi mới.
Anh mới đi từ trên lầu xuống, lại lần nữa nhận được điện thoại của ông chủ: “Hạnh Nguyên hiện tại ở trong bệnh viện, bây giờ anh lập tức tới đi.”
“Được, vậy ông chủ, cần tôi mang gì đến cho hai người không?”
Bắc Minh Thiện trầm ngâm một hồi: “Để Anna nấu chút canh cho cô ấy là được, tôi còn có những chuyện khác, không ở lại nơi đó. Nhớ kỹ, khoảng thời gian tôi không ở đây này, anh nhất định phải giúp đỡ Hạnh Nguyên làm việc, còn có để Anna chăm sóc ba đứa trẻ cho tốt.”
Hình Uy tại sao cảm giác càng nghe càng có chút không đúng, cảm giác không giống như đang sắp xếp mọi chuyện, càng giống là một loại nhắc nhở, thường thường là ở thời điểm có chuyện xấu gì xảy a, mới có giọng điệu như vậy, chẳng lẽ là ông chủ dự cảm được có chuyện gì xảy ra sao?
“Ông chủ, chỗ ông chủ có điều gì phiền phức cần tôi giúp ngài sao?” Hình Uy hiện tại thật là có một loại cảm giác không rõ.
“Cảm ơn, chuyện này vẫn là để tôi tự giải quyết là được rồi, sau này anh chỉ cần giúp đỡ Hạnh Nguyên, quản lý Bắc Minh Thị cho tốt là được rồi.”
Bắc Minh Thiện nói xong, ngay sau đó đầu kia điện thoại liền truyền đến âm thanh báo bận.
Bắc Minh Thiện khóa điện thoại lại, nhìn thoáng qua ba tên chiến sĩ trước mặt, thần thái tự nhiên nói: “Đi thôi.”
Anh không nói thêm gì nữa, chỉ là liếc mắt nhìn về phía cửa lớn vẫn đang lóe lên ánh sáng đèn cấp cứu, mong đợi lúc này, ngọn đèn kia có thể dập tắt, sau đó một bác sĩ từ trong đó đi ra nói với anh là Cố Hạnh Nguyên đã bình an vô sự.
Thế nhưng là đây đều ý nghĩ mong muốn đơn phương của Bắc Minh Thiện, đèn vẫn như cũ sáng lên, mà anh lại không thể không rời đi.
*
Một khuôn mặt dữ tợn không có ý tốt đang cười gằn trước mặt cô, sau đó một bàn tay vươn về phía Cố Hạnh Nguyên.
Bên trong cặp mắt của cô để lộ ra sự hoảng sợ vô hạn, thân thể từng chút một lùi về phía sau, Cô không nguyện ý bị ác ma này bắt lấy.
Thế nhưng, không gian của cô thật sự là quá mức nhỏ hẹp, nhỏ đến mức không lùi ra ngoài mấy bước đã bị chặn lại bởi tường cao, cô không còn có bất kỳ đường lui gì.
Thế nhưng bàn tay kia cũng không dừng lại, nó giống như là có thể vô hạn kéo dài, ngoại trừ gương mặt dữ tợn dần dần mơ hồ, hai tay kia vẫn cũ lờ mờ có thể thấy được, mà từng bước tiến gần về phía cô.
“Không được qua đây, đừng…” Cố Hạnh Nguyên kéo thân thể vào một góc nhỏ u ám, cô không ngừng hét to, tay còn đang hung hăng đánh về phía hai cái tay kia.
***
Ngay trong lúc cô cảm thấy tuyệt vọng, bất lực, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện tựa như tia sáng đâm rách hắc ám này.
Anh giống như là một cỗ gió lốc phá hủy hắc ám trước mặt cô, gương mặt dữ tợn và hai tay đó sau khi anh đến đều biến mất…
Cái thân ảnh quen thuộc này... Nhìn không hề giống là Vân Chi Lâm, mà vóc người cao gầy, gương mặt lạnh lùng, một biểu lộ không ai bì nổi... Bắc Minh Thiện...
Là anh đến cứu cô.
Cố Hạnh Nguyên lập tức từ bên trong sự khẩn trương triệt để khôi phục bình tĩnh, cô biết mình đã an toàn, không có ai lại có thể thương tổn tới mình.
Thế nhưng, trừ cái đó ra cô lại có chút kinh hoàng, những người khác không thể gây ra thương tổn cho cô, nhưng anh còn có thể. Anh tựa như là một Song Tử, bên trong mặt thiện mang theo sự tà ác, bên trong sự Tà ác lại lộ ra mặt thiện.
Ngay thời điểm Cố Hạnh Nguyên đang xoắn xuýt đủ kiểu, một giọng nói khác tựa như là từ trên bầu trời bay tới, truyền vào lỗ tai của cô: “Nguyên, Nguyên…”
Giọng nói này so với giọng nói vừa chính vừa tà của người đàn ông kia thì càng rõ ràng hơn, cô bắt đầu tìm kiếm nơi giọng nói phát ra.
Ánh sáng đang ở phía trước mặt…
Rốt cục, Cố Hạnh Nguyên chậm rãi mở hai mắt ra. Chỉ là trước mắt không phải là bầu trời, mà là nóc phòng màu trắng.
Thân ảnh Bắc Minh Thiện và vùng trời kia đều biến mất không thấy, mà bên người vang lên tiếng gọi, lại là bạn thân Anna của cô.
Lúc này, cô cảm thấy đầu có chút đau nhức, cô muốn giơ tay lên xoa xoa cái trán. Thế nhưng tứ chi lại truyền đến cảm giác nặng nề như rót chì, không thể động đậy được.
Cảm giác như vậy khiến cô cực kì quen thuộc, trong nháy mắt liền mang cô về với mấy giờ trước, thậm chí là bóng tối mà cả đời cô cũng không thể quên được.
Cố Hạnh Nguyên nhớ rõ, khi đó mình cũng không có chút khí lực nào như bây giờ, còn có...Cục trưởng Quách kia nhìn như hiền lành nhưng lại là mặt người dạ thú.
Cô nghĩ đến những thứ này, con ngươi bỗng nhiên co chặt lại.
“Nguyên đừng sợ, cô đang ở bệnh viện, nơi này rất an toàn.” Anna nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đã tỉnh lại, sự lo lắng ở trong lòng hơi bỏ xuống một chút, nhưng ngay sau đó liền thấy mặt mũi của cô lộ ra sự khẩn trương, tựa như là nhớ ra sự tình đáng sợ nào đó.
Cô ta vội vàng từ trên ghế đứng lên, để Cố Hạnh Nguyên thấy rõ ràng mặt của mình, sau đó mỉm cười đưa tay nhẹ nhàng vuốt trán của cô tựa như là đối mặt với đứa trẻ tình dậy từ trong giấc mơ, làm như vậy có thể rất nhanh giúp cô khôi phục sự bình tĩnh.
Phương pháp này đối với trẻ nhỏ có tác dụng rất lớn, đối với Cố Hạnh Nguyên cũng rất hữu hiệu. Sau khi khẽ vuốt mấy lần, rốt cuộc gương mặt của cô đã bình tĩnh lại.
Anna thấy cô có chuyển biến tốt đẹp, trên mặt cũng hiện lên ý cười: “Nguyên, cậu chỉ là ngủ một giấc ở đây, chuyện gì cũng đã trôi qua rồi.”
*
Khi Anna biết được tin tức Cố Hạnh Nguyên vào bệnh viện từ phía Hình Uy, thì rất giật mình. Bởi vì lúc cô làm việc vẫn rất tốt, tại sao chưa tới mười mấy tiếng đã vào bệnh viện.
Về phần nguyên nhân gì, Hình Uy cũng chỉ nói đại khái cho cô ta một lần, nhưng cũng đủ làm cho cô ta giật nảy cả mình. Không nghĩ tới nhận một tấm thiệp mời thế mà lại còn xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa thiệp mời này còn đến từ phía chính phủ, đó càng là chuyện bất khả tư nghị.
Dựa theo Hình Uy dặn dò, trước khi Anna tới đã chuẩn bị canh, hơn nữa còn liên tục dặn dò không nên nói cho cô ấy biết Bắc Minh Thiện khả năng đã xảy ra chuyện, như vậy không tốt đối với sự khôi phục của Cố Hạnh Nguyên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.