Chương 7: SỰ TRẢ THÙ NHỤC NHÃ
Cố Hạnh Nguyên
02/12/2020
Những người trong phòng vệ sinh bị khí thế
lạnh lùng của anh làm cho sợ hãi, kéo quần lên
bỏ chạy trối chết.
Rầm…
Cửa lại bị đá thêm lần nữa.
Trong tích tắc, không gian trong toilet yên
tĩnh lại.
Yên tĩnh đến có chút khác thường.
Cố Hạnh Nguyên lúc này mới dám ló đầu ra
khỏi ngực anh.
Cô thở phào và nói với giọng có chút không
thoải mái lắm: “Giờ thì anh bỏ tôi xuống được
chưa?”
Bắc Minh Thiện khẽ nhíu mày.
Rồi anh thẳng tay quăng cô lên bồn rửa mặt!
“Úi..” Cố Hạnh Nguyên khẽ la lên.
Ngay khoảnh khắc cơ thể cô tiếp xúc với bề
mặt lạnh như băng của bồn rửa tay, toàn thân
cô khẽ rùng mình.
Tuy nhiên, tiếng rên khẽ của cô lại thành ra
khơi gợi khi lọt vào tai anh.
“Thực đơn tối được phục vụ đưa đến rồi, cô
ăn cũng không ít nhỉ!”
Giọng nói khiêu khích của anh khiến cho cô
lập tức trở về với thực tại.
Bất ngờ Cố Hạnh Nguyên trừng mắt nhìn
anh!
“Thưa anh, tôi rất cám ơn vừa rồi anh đã giải
vây cho tôi, nhưng tôi xin nhắc lại lần nữa, tôi!
Không-phải-là-gái-gọi!” Có vẻ như cô nghiến răng và nhấn mạnh
từng chữ.
Cố Hạnh Nguyên không muốn để ý đến
người bị thần kinh này nữa, cô giữ chặt chiếc
áo vest trên người.
Rồi vội vàng từ trên bồn rửa tay nhảy xuống!
Nhưng không ngờ lại bị anh chồm người lên
phía trước chặn lại.
Anh khẽ nhếch mép nở nụ cười đầy ẩn ý.
Anh chống đôi tay rắn chắc của mình lên
tấm kính phía sau lưng cô.
Rồi khóa chặt cô trong lòng mình.
“Còn nhớ phải cảm ơn tôi thế nào không?
Sao vậy, không phải cô nói tôi thừa dưỡng ẩm
nên mặt tôi mất cảm giác rồi sao?”
Câu nói nghe có vẻ nhẹ nhàng bình thản
như vậy.
Nhưng thực tế thì anh lại chuẩn bị lên cơn.
Con tim đang run rẩy của Cố Hạnh Nguyên
như muốn vỡ tung.
Bất giác cô trừng to mắt và nuốt ngụm nước
miếng.
Cô biết ngay người đàn ông này không phải
vô duyên vô cớ mà cứu cô...
Cô cổ gắng đè nén con tim đang đập liên hồi
của mình khi gương mặt tuấn tú của anh đang
tiến gần.
Sau đó cô cố gắng bình tĩnh gượng cười:
“Thưa anh, anh là đàn ông không chấp phụ nữ,
tính toán với một cô gái nhỏ bé như tôi làm
gì...
Nếu sớm biết anh là tổng giám đốc của Bắc
Minh Thị, có đánh chết cô cũng không dám
trêu chọc anh. “Cô gái 'nhỏ bé'?”
Bất chợt đôi mắt anh liếc thoáng qua đôi gò
bồng đảo của cô dưới lớp áo vest.
“Tôi cũng đang tò mò muốn biết nó “nhỏ'
đến mức độ nào..."
Cố Hạnh Nguyên khẽ rùng mình vì câu nói
của anh, cô nghe ra được sự nham hiểm trong
giọng điệu của anh.
“Á...Không được... Bắc Minh Thiện, tôi cảnh
cáo anh, đừng có quá đáng nhat”
Cô bất ngờ gọi tên anh khiến cho ánh mắt
anh trở nên lạnh lùng hơn!
“Tốt lắm, còn biết tôi là ai! Những mà chưa
người phụ nữ nào dám cảnh cáo tôi, cô là
người đầu tiên!”
Dứt lời...
Xoạt...
Anh bất ngờ dùng sức xé rách chiếc áo vest
đang khoác trên người cô!
“Chưa từng có người phụ nữ nào dám đụng
đến mặt tôi, cô là người đầu tiên!”
Gương mặt sắc lạnh của Bắc Minh Thiện trở
nên nặng nề hơn.
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy đầu mình càng
lúc càng nặng trĩu.
Cô cắn môi ép mình phải gắng gượng.
Chẳng qua cô chỉ mới nhéo mặt anh ta chút
thôi...
Anh có cần phải bóp chặt bộ phần mềm yếu
nhất trên cơ thể cô không?
Cô đã hiểu rồi...
Cô không ngờ mình lại đắc tội với người đàn
ông đáng sợ đến như vậy!
Nhìn anh có vẻ rất bình tĩnh tự nhiên.
Như mặt hồ tĩnh lặng không một gợn sóng.
Nhưng ai ngờ anh lại nhân lúc cô không hề
có chút phòng bị nào, rồi áp cô vào tư thế
không lối thoát, và ra đòn phản kích vô cùng
tàn nhẫn!
lạnh lùng của anh làm cho sợ hãi, kéo quần lên
bỏ chạy trối chết.
Rầm…
Cửa lại bị đá thêm lần nữa.
Trong tích tắc, không gian trong toilet yên
tĩnh lại.
Yên tĩnh đến có chút khác thường.
Cố Hạnh Nguyên lúc này mới dám ló đầu ra
khỏi ngực anh.
Cô thở phào và nói với giọng có chút không
thoải mái lắm: “Giờ thì anh bỏ tôi xuống được
chưa?”
Bắc Minh Thiện khẽ nhíu mày.
Rồi anh thẳng tay quăng cô lên bồn rửa mặt!
“Úi..” Cố Hạnh Nguyên khẽ la lên.
Ngay khoảnh khắc cơ thể cô tiếp xúc với bề
mặt lạnh như băng của bồn rửa tay, toàn thân
cô khẽ rùng mình.
Tuy nhiên, tiếng rên khẽ của cô lại thành ra
khơi gợi khi lọt vào tai anh.
“Thực đơn tối được phục vụ đưa đến rồi, cô
ăn cũng không ít nhỉ!”
Giọng nói khiêu khích của anh khiến cho cô
lập tức trở về với thực tại.
Bất ngờ Cố Hạnh Nguyên trừng mắt nhìn
anh!
“Thưa anh, tôi rất cám ơn vừa rồi anh đã giải
vây cho tôi, nhưng tôi xin nhắc lại lần nữa, tôi!
Không-phải-là-gái-gọi!” Có vẻ như cô nghiến răng và nhấn mạnh
từng chữ.
Cố Hạnh Nguyên không muốn để ý đến
người bị thần kinh này nữa, cô giữ chặt chiếc
áo vest trên người.
Rồi vội vàng từ trên bồn rửa tay nhảy xuống!
Nhưng không ngờ lại bị anh chồm người lên
phía trước chặn lại.
Anh khẽ nhếch mép nở nụ cười đầy ẩn ý.
Anh chống đôi tay rắn chắc của mình lên
tấm kính phía sau lưng cô.
Rồi khóa chặt cô trong lòng mình.
“Còn nhớ phải cảm ơn tôi thế nào không?
Sao vậy, không phải cô nói tôi thừa dưỡng ẩm
nên mặt tôi mất cảm giác rồi sao?”
Câu nói nghe có vẻ nhẹ nhàng bình thản
như vậy.
Nhưng thực tế thì anh lại chuẩn bị lên cơn.
Con tim đang run rẩy của Cố Hạnh Nguyên
như muốn vỡ tung.
Bất giác cô trừng to mắt và nuốt ngụm nước
miếng.
Cô biết ngay người đàn ông này không phải
vô duyên vô cớ mà cứu cô...
Cô cổ gắng đè nén con tim đang đập liên hồi
của mình khi gương mặt tuấn tú của anh đang
tiến gần.
Sau đó cô cố gắng bình tĩnh gượng cười:
“Thưa anh, anh là đàn ông không chấp phụ nữ,
tính toán với một cô gái nhỏ bé như tôi làm
gì...
Nếu sớm biết anh là tổng giám đốc của Bắc
Minh Thị, có đánh chết cô cũng không dám
trêu chọc anh. “Cô gái 'nhỏ bé'?”
Bất chợt đôi mắt anh liếc thoáng qua đôi gò
bồng đảo của cô dưới lớp áo vest.
“Tôi cũng đang tò mò muốn biết nó “nhỏ'
đến mức độ nào..."
Cố Hạnh Nguyên khẽ rùng mình vì câu nói
của anh, cô nghe ra được sự nham hiểm trong
giọng điệu của anh.
“Á...Không được... Bắc Minh Thiện, tôi cảnh
cáo anh, đừng có quá đáng nhat”
Cô bất ngờ gọi tên anh khiến cho ánh mắt
anh trở nên lạnh lùng hơn!
“Tốt lắm, còn biết tôi là ai! Những mà chưa
người phụ nữ nào dám cảnh cáo tôi, cô là
người đầu tiên!”
Dứt lời...
Xoạt...
Anh bất ngờ dùng sức xé rách chiếc áo vest
đang khoác trên người cô!
“Chưa từng có người phụ nữ nào dám đụng
đến mặt tôi, cô là người đầu tiên!”
Gương mặt sắc lạnh của Bắc Minh Thiện trở
nên nặng nề hơn.
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy đầu mình càng
lúc càng nặng trĩu.
Cô cắn môi ép mình phải gắng gượng.
Chẳng qua cô chỉ mới nhéo mặt anh ta chút
thôi...
Anh có cần phải bóp chặt bộ phần mềm yếu
nhất trên cơ thể cô không?
Cô đã hiểu rồi...
Cô không ngờ mình lại đắc tội với người đàn
ông đáng sợ đến như vậy!
Nhìn anh có vẻ rất bình tĩnh tự nhiên.
Như mặt hồ tĩnh lặng không một gợn sóng.
Nhưng ai ngờ anh lại nhân lúc cô không hề
có chút phòng bị nào, rồi áp cô vào tư thế
không lối thoát, và ra đòn phản kích vô cùng
tàn nhẫn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.