Chương 378: XẢY RA CHUYỆN TÔI CHỊU TRÁCH NHIỆM
Cố Hạnh Nguyên
04/02/2021
Vân Chi Lâm khép lại tài liệu phân tích vụ án của họ: "Mọi người trước đến chỗ của tổng giám đốc Bắc Minh hỏi thử tình huống lúc đó của anh ta, sau đó rồi trở về tiến hành phân tích kĩ càng."
Bắc Minh Thiện đêm qua cũng là bận tới khuya, không phải bởi vì cái gì khác. Mà là vì Hình Uy phái người điều tra sự cố thang máy ngoài ý muốn ở Khách sạn Daredevil Empire, theo như tin tức và camera ghi hình ngày hôm đó mà họ phản hồi lại, không phát hiện bất kì ai khác thường xuất hiện cả.
Hơn nữa, 2 người lạ đưa ông cụ Bắc Minh tới, cũng tra không ra bất kì manh mối nào. Nhãn hiệu xe mà họ ngồi, qua điều tra cũng là một cái biển số giả.
Cả cục diện đều lâm vào tình trạng bế tắc.
Anh liền dứt khoát ngủ ở trong phòng sách một đêm.
Hôm nay rất sớm anh đã dậy rồi, bởi vì Vân Chi Lâm sẽ cử luật sư và Cố Hạnh Nguyên đến tập đoàn tiến hành phân tích và bàn bạc về vụ án với anh.
Bắc Minh Thiện ngồi ở trong văn phòng, Hình Uy khoanh tay đứng ở bên người của anh.
Chỉ chốc lát, liền nghe thấy điện thoại nội bộ ở trên bàn của anh vang lên.
"Tổng giám đốc Bắc Minh, luật sư Vương và trợ lý Cố của văn phòng luật sư Chi Lâm đã đến rồi ạ. Có phải là mời họ vào hay không?"
"Ừ, cho họ vào đi."
Một lát sau, văn phòng của anh vang lên tiếng gõ cửa.
Hình Uy đi qua mở cửa: "Chào cô, mọi người tới rồi."
Luật sư Vương và Cố Hạnh Nguyên đều gật nhẹ đầu với Hình Uy.
Sau đó dưới sự hướng dẫn của anh ta tới trước mặt cửa Bắc Minh Thiện.
Này vẫn là lần đầu tiên gặp mặt sau khi tách ra từ biệt thự.
"2 người ngồi đi." Bắc Minh Thiện vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như trước.
Họ liền ngồi xuống 2 cái ghế trước bàn làm việc của Bắc Minh Thiện, luật sư Vương từ trong túi lấy ra phần tài liệu lúc sáng sớm cho Vân Chi Lâm xem.
"Mời tổng giám đốc Bắc Minh xem."
Bắc Minh Thiện vươn tay cầm lấy tài liệu, nghiêm túc lật từng trang xem. Một lát sau, anh ngẩng đầu lên hỏi luật sư Vương: "Dựa theo những gì được viết ở trên, mọi người hiện tại có nắm chắc rằng có thể thay tôi thắng kiện không?"
Sau khi luật sư Vương và Cố Hạnh Nguyên nhìn lẫn nhau, anh ta dè dặt nói: "Tổng giám đốc Bắc Minh, điểm ấy hiện tại chúng tôi cũng rất khó bảo đảm. Nhưng mà chúng tôi sẽ dốc hết toàn lực. Cho nên còn cần ngài tỉ mỉ mà nói lại tình huống lúc đó một lần."
Hình Uy lúc này đi tới nói với luật sư Vương: "Tôi đã nói với mọi người rồi, lúc ấy tôi cũng ở hiện trường. Tổng giám đốc Bắc Minh còn bận việc khác, chúng ta đến bên này nói."
Hình Uy nói xong, dẫn luật sư Vương và Cố Hạnh Nguyên đi tới trong phòng hội nghị bên cạnh.
Sau khi Bắc Minh Thiện nhìn thấy họ rời đi, khẽ cau mày. Sau đó cúi đầu tiếp tục nhìn tài liệu trên bàn.
Mấy giờ sau, Hình Uy dẫn luật sư Vương và Cố Hạnh Nguyên từ trong phòng hội nghị đi tới.
Anh nâng tay lên nhìn đồng hồ, đã trưa rồi.
"Anh Hình, cám ơn tư liệu mà anh cung cấp. Chúng tôi trở về sẽ nghiên cứu vụ án cẩn thận một chút." Luật sư Vương nói xong, cung kính mà gật đầu với Bắc Minh Thiện: "Tổng giám đốc Bắc Minh, chúng tôi đi đây."
Ngay lúc họ chuẩn bị đi ra ngoài, Hình Uy ở phía sau họ lại nói: "Luật sư Vương, cô Cố, bây giờ đã tới giờ ăn cơm, không bằng chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi."
Cố Hạnh Nguyên đương nhiên biết đây là chủ ý của Bắc Minh Thiện, nếu đã chia tay với anh, vẫn là cố hết sức có thể không gặp thì không gặp vẫn tốt hơn.
Cô quay đầu lại nhìn Hình Uy, vẫn là tỏ ra khá khách sáo nói: "Thực xin lỗi, bây giờ là thời gian làm việc, công ty quy định cấm ăn cơm với khách hàng. Nhưng mà tôi vẫn muốn cám ơn thịnh tình của anh và Tổng giám đốc Bắc Minh. Nếu như không có việc gì khác, thì chúng tôi đi đây." Cố Hạnh Nguyên nói xong, không đợi Hình Uy nói tiếp, cô lập tức đi ra khỏi văn phòng.
Luật sư Vương cũng vội vàng cười ngượng Hình Uy và Bắc Minh Thiện ở phía sau anh ta: "Này thật sự là quy định của công ty, chuyện ăn cơm vẫn là ngày khác đi."
Nói xong anh ta xoay người bước nhanh đuổi theo Cố Hạnh Nguyên đã đi đến cửa thang máy.
Thẳng đến lúc họ đi ra khỏi cao ốc Bắc Minh Thị, ngồi trên xe quay về công ty.
Luật sư Vương lúc này mới thở ra một hơi dài, lấy ra khăn tay tùy thân xoa xoa mồ hôi trên trán.
Anh ta hoàn toàn không biết quan hệ của Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện là gì, anh ta sợ Cố Hạnh Nguyên trực tiếp từ chối lời mời như vậy, sẽ có phiền phức gì hay không.
Anh ta có chút oán trách Cố Hạnh Nguyên: "Cô Cố, tuy rằng quan hệ của cô và luật sư Vân rất tốt. Nhưng mà cũng không thể cho rằng có anh ta chống lưng, liền cái gì cũng không chú ý đến. Vừa rồi Tổng giám đốc Bắc Minh mời chúng ta ăn cơm, đó chính là nể mặt chúng ta. Cô thì hay rồi, liền từ chối luôn, cô làm cho công việc của chúng ta sau này làm sao mở rộng?"
Cố Hạnh Nguyên cũng nghe ra sự hờn giận của luật sư Vương, cô nhìn luật sư Vương: "Điều tôi nói cũng là sự thật, công ty quả thật có quy định như vậy. Tôi chỉ là dựa theo quy định làm mà thôi, có cái gì không đúng."
"Cô Cố, trong vụ án này cô chẳng qua chỉ là trợ lý của tôi, có chuyện gì đều phải nghe lời của tôi mới đúng. Như vậy chúng ta mới có thể tiếp tục hợp tác." Luật sư Vương bắt đầu lấy thân phận của mình áp chế cô.
Cố Hạnh Nguyên đương nhiên có thể nghe ra ý trong lời nói của anh ta, quay đầu lạnh lùng cười với anh ta: "Xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm, anh có cái gì phải sợ chứ."
Luật sư Vương vừa nghe cũng cười lạnh với cô: "Cô chịu trách nhiệm, cô cho rằng cô là ai hả, đến lúc đó ngay cả luật sư Vân chỉ sợ cũng không thể bảo vệ được cô."
Giữa luật sư Vương và Cố Hạnh Nguyên, dần dần tràn ngập mùi thuốc súng.
Hình Uy trơ mắt nhìn 2 người Cố Hạnh Nguyên rời khỏi, có chút xấu hổ quay đầu lại nhìn nhìn Bắc Minh Thiện.
Chỉ thấy anh trái lại vẫn xị mặt như cũ, cũng không có hiện ra hờn giận gì. Tựa hồ việc bị từ chối anh đã sớm đoán trước được.
Anh thu dọn một chút tài liệu trong tay, đơn giản nói một câu: "Ăn cơm."
Lúc Cố Hạnh Nguyên và luật sư Vương ngồi xe về tới văn phòng luật sư, Vân Chi Lâm cũng là mới làm xong việc trong tay.
Quay người đem tài liệu đã làm xong bỏ vào trong tủ tài liệu. Sau đó quay người lại lấy đồ ăn gọi bên ngoài vừa được đem đến, vội vàng bắt đầu ăn.
Mỗi khi án kiện dày đặc, Vân Chi Lâm đều là như vậy, anh ta cũng sớm đã quen như cuộc sống như vậy.
Chẳng qua bây giờ anh vừa ăn cơm, trong đầu còn nghĩ đến hai người khác.
Đó chính là luật sư Vương và Cố Hạnh Nguyên.
Không biết họ đến chỗ của Bắc Minh Thiện rồi, anh có làm khó họ không, hoặc là họ căn bản cũng tìm không thấy bằng chứng nào mạnh hơn.
Ngay lúc Vân Chi Lâm miên man suy nghĩ, cửa lớn bên ngoài của văn phòng luật sư truyền đến tiếng động.
Cửa sổ trong văn phòng của Vân Chi Lâm vừa vặn đối diện với cửa lớn, anh ta quay đầu vừa nhìn, luật sư Vương và Cố Hạnh Nguyên từ bên ngoài đi đến, sắc mặt của hai người đều cực kì tệ.
Anh ta vội vàng buông camen xuống, tiện tay rút một tờ giấy từ trong hộp khăn giấy kế bên người, chùi miệng sơ qua rồi đi ra ngoài.
"2 người như thế nào lúc này đã trở về rồi, tôi còn tưởng rằng Tổng giám đốc Bắc Minh sẽ mời 2 người ăn cơm chứ." Vân Chi Lâm nói xong đem khăn tay ném vào sọt rác.
Luật sư Vương đem túi tùy thân để lên trên bàn: "Vốn dĩ tổng giám đốc Bắc Minh mời chúng tôi ăn cơm, chẳng qua cô Cố rất có nguyên tắc, không có nể mặt Tổng giám đốc Bắc Minh."
Vân Chi Lâm gật gật đầu, anh ta hiểu được luật sư Vương đây là có ý gì, vươn tay vỗ vỗ vai của anh ta, vẻ mặt ôn hoà nói: "Luật sư Vương, 2 người vất vả rồi. 2 người đi ra ngoài ăn cơm đi, đến lúc đó ghi sổ cho tôi là được rồi."
Luật sư Vương lúc này đang tức giận, cũng ăn không vô cái gì: "Luật sư Vân, theo lý thuyết tôi mới tới chỗ này của các anh, không rõ quy định ở chỗ này. Nhưng điều mà tôi biết là, nếu làm cho khách hàng không vui, như vậy việc làm ăn của văn phòng luật sư chúng ta khẳng định sẽ chịu ảnh hưởng."
Vân Chi Lâm mỉm cười: "Luật sư Vương, tôi hiểu anh cũng là vì muốn tốt cho văn phòng luật sư của chúng ta, chẳng qua cô Cố cũng là dựa theo điều lệ làm việc. Bắt đầu từ một điểm nào đó, mục đích của 2 người đều là giống nhau. Mới hợp tác hiển nhiên cần phải có đoạn thời gian làm việc cọ xát với nhau, mọi người nhân nhượng lẫn nhau một chút liền ổn cả, được rồi việc này dừng tại đây đi, 2 người trước đi ăn cơm đi."
Buổi chiều, Vân Chi Lâm nhận được điện thoại của tòa án, không khỏi nhướng mày.
Anh ta đi đến trước bàn làm việc của luật sư Vương: "Luật sư Vương, tài liệu của các anh chuẩn bị thế nào rồi?"
Luật sư Vương lật lật tài liệu hiện đang có trong tay: "Trên cơ bản xem như là đủ rồi, nhưng mà cần hoàn thiện."
Vân Chi Lâm khẽ gật đầu.
Cố Hạnh Nguyên ngồi ở chỗ cách vách của luật sư Vương, nhìn bộ dáng tâm sự nặng nề của anh ta liền hỏi: "Có chuyện gì không?"
Vân Chi Lâm vội vàng lắc đầu: "Không có gì, vừa rồi nhận được thông báo của tòa án. Bởi vì kì hạn sắp xếp của họ, vụ án của ông Bắc Minh bị sắp xếp mở phiên toà vào 4 ngày sau. 2 người chuẩn bị cẩn thận một chút đi."
Luật sư Vương hơi hơi chau mày: "Tòa án như thế nào vội mở phiên toà như vậy, này có chút không phù hợp lẽ thường đó."
"Chủ yếu là chuyện này liên quan tới tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh Thị. Tòa án nghĩ đến anh ta là người có tiếng tăm ở thành phố A, phương diện ảnh hưởng khá lớn. Cho nên quyết định trước thời hạn mở phiên toà." Vân Chi Lâm nói đến đây, ẩn ẩn cảm thấy sự việc có chút không ổn .
Luật sư Vương gật gật đầu: "Được rồi, chúng tôi cố hết sức làm đủ chuẩn bị."
Vân Chi Lâm nhìn nhìn luật sư Vương và Cố Hạnh Nguyên: "Hy vọng 2 người tạm thời buông xuống sự bất đồng, toàn lực làm tốt vụ án này. Mấy ngày nay cần 2 người cực khổ chút."
Buổi chiều, chú Khôn lái xe đón Trình Trình và Dương Dương từ trường học về nhà của Cố Hạnh Nguyên.
Một đường này Dương Dương ngồi ở ghế phó lái, không ngừng hỏi chú Khôn những việc liên quan tới xe.
Cũng may chú Khôn có kiên nhẫn, đối với những câu hỏi của Dương Dương có thể coi như là không ngại bị hỏi nhiều. Trình Trình ngồi ở hàng sau xem Ipad mình, nhưng mà đối với sự lải nhải của Dương Dương cậu cũng không nhịn được có chút nhíu mày.
Một lát sau về đến nhà, vừa vào cửa Trình Trình liền bắt đầu quở trách Dương Dương:
"Bắc Minh Tư Dương, lúc em ở trên xe tựa như giống như ruồi bọ vậy, em không thấy phiền anh cũng thấy phiền."
Anna chăm sóc cho Cửu Cử đang ngồi ở trên sô pha chơi búp bê Barbie, đây là quà ngày hôm qua Cố Hạnh Nguyên mua cho Cửu Cửu.
Lúc Cửu Cửu sáng sớm tỉnh lại vừa mở mắt liền thấy được, vui vẻ cầm ở trong tay, mặc kệ là bữa sáng hay là bữa trưa con bé đều không chịu buông một phút, thật sự là yêu thích đến không nỡ buông tay.
"Ha ha, Dương Dương con rốt cuộc ở trên xe đã làm gì?" Anna mỉm cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sa sầm của Trình Trình.
Dương Dương quăng cặp lên tường, chẳng hề để ý mà nói: "Con ở trên xe không có làm gì hết, chẳng qua là hỏi chú Khôn một vài câu hỏi liên quan đến xe mà thôi."
"Ồ, Dương Dương hỏi mấy cái này không có gì xấu cả, nhiều them một sở thích cũng rất tốt."
Dương Dương vừa nghe càng thêm đắc ý, đầu nhỏ giương lên: "Anh nhìn thấy chưa, dì Anna cũng ủng hộ sở thích của em."
Lúc này, Cửu Cửu cũng vẫy búp bê trong tay, mềm mại nói: "Anh Dương Dương, em cũng ủng hộ anh."
Dương Dương cười hì hì ngồi xuống kế bên Cửu Cửu, một tay kéo con bé đến bên người mình: "Em Cửu, đến lúc đó anh cho em ăn phao câu gà."
Cửu Cửu vừa nghe đến phao câu gà, liền vặn vẹo cơ thể nhỏ từ trong lòng của Dương Dương giãy ra. Nhướng mày lên nhìn Dương Dương: "Anh Dương Dương, nếu như anh cho em ăn phao câu gà, em sẽ cho anh ăn bánh."
Dương Dương khó tin mà nhìn Cửu Cửu: "Phao câu gà ăn ngon như vậy, anh mới nhịn đau bỏ những thứ yêu thích cho em ăn. Quên đi, em không ăn anh liền cho em ăn cánh gà.
Bắc Minh Thiện đêm qua cũng là bận tới khuya, không phải bởi vì cái gì khác. Mà là vì Hình Uy phái người điều tra sự cố thang máy ngoài ý muốn ở Khách sạn Daredevil Empire, theo như tin tức và camera ghi hình ngày hôm đó mà họ phản hồi lại, không phát hiện bất kì ai khác thường xuất hiện cả.
Hơn nữa, 2 người lạ đưa ông cụ Bắc Minh tới, cũng tra không ra bất kì manh mối nào. Nhãn hiệu xe mà họ ngồi, qua điều tra cũng là một cái biển số giả.
Cả cục diện đều lâm vào tình trạng bế tắc.
Anh liền dứt khoát ngủ ở trong phòng sách một đêm.
Hôm nay rất sớm anh đã dậy rồi, bởi vì Vân Chi Lâm sẽ cử luật sư và Cố Hạnh Nguyên đến tập đoàn tiến hành phân tích và bàn bạc về vụ án với anh.
Bắc Minh Thiện ngồi ở trong văn phòng, Hình Uy khoanh tay đứng ở bên người của anh.
Chỉ chốc lát, liền nghe thấy điện thoại nội bộ ở trên bàn của anh vang lên.
"Tổng giám đốc Bắc Minh, luật sư Vương và trợ lý Cố của văn phòng luật sư Chi Lâm đã đến rồi ạ. Có phải là mời họ vào hay không?"
"Ừ, cho họ vào đi."
Một lát sau, văn phòng của anh vang lên tiếng gõ cửa.
Hình Uy đi qua mở cửa: "Chào cô, mọi người tới rồi."
Luật sư Vương và Cố Hạnh Nguyên đều gật nhẹ đầu với Hình Uy.
Sau đó dưới sự hướng dẫn của anh ta tới trước mặt cửa Bắc Minh Thiện.
Này vẫn là lần đầu tiên gặp mặt sau khi tách ra từ biệt thự.
"2 người ngồi đi." Bắc Minh Thiện vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như trước.
Họ liền ngồi xuống 2 cái ghế trước bàn làm việc của Bắc Minh Thiện, luật sư Vương từ trong túi lấy ra phần tài liệu lúc sáng sớm cho Vân Chi Lâm xem.
"Mời tổng giám đốc Bắc Minh xem."
Bắc Minh Thiện vươn tay cầm lấy tài liệu, nghiêm túc lật từng trang xem. Một lát sau, anh ngẩng đầu lên hỏi luật sư Vương: "Dựa theo những gì được viết ở trên, mọi người hiện tại có nắm chắc rằng có thể thay tôi thắng kiện không?"
Sau khi luật sư Vương và Cố Hạnh Nguyên nhìn lẫn nhau, anh ta dè dặt nói: "Tổng giám đốc Bắc Minh, điểm ấy hiện tại chúng tôi cũng rất khó bảo đảm. Nhưng mà chúng tôi sẽ dốc hết toàn lực. Cho nên còn cần ngài tỉ mỉ mà nói lại tình huống lúc đó một lần."
Hình Uy lúc này đi tới nói với luật sư Vương: "Tôi đã nói với mọi người rồi, lúc ấy tôi cũng ở hiện trường. Tổng giám đốc Bắc Minh còn bận việc khác, chúng ta đến bên này nói."
Hình Uy nói xong, dẫn luật sư Vương và Cố Hạnh Nguyên đi tới trong phòng hội nghị bên cạnh.
Sau khi Bắc Minh Thiện nhìn thấy họ rời đi, khẽ cau mày. Sau đó cúi đầu tiếp tục nhìn tài liệu trên bàn.
Mấy giờ sau, Hình Uy dẫn luật sư Vương và Cố Hạnh Nguyên từ trong phòng hội nghị đi tới.
Anh nâng tay lên nhìn đồng hồ, đã trưa rồi.
"Anh Hình, cám ơn tư liệu mà anh cung cấp. Chúng tôi trở về sẽ nghiên cứu vụ án cẩn thận một chút." Luật sư Vương nói xong, cung kính mà gật đầu với Bắc Minh Thiện: "Tổng giám đốc Bắc Minh, chúng tôi đi đây."
Ngay lúc họ chuẩn bị đi ra ngoài, Hình Uy ở phía sau họ lại nói: "Luật sư Vương, cô Cố, bây giờ đã tới giờ ăn cơm, không bằng chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi."
Cố Hạnh Nguyên đương nhiên biết đây là chủ ý của Bắc Minh Thiện, nếu đã chia tay với anh, vẫn là cố hết sức có thể không gặp thì không gặp vẫn tốt hơn.
Cô quay đầu lại nhìn Hình Uy, vẫn là tỏ ra khá khách sáo nói: "Thực xin lỗi, bây giờ là thời gian làm việc, công ty quy định cấm ăn cơm với khách hàng. Nhưng mà tôi vẫn muốn cám ơn thịnh tình của anh và Tổng giám đốc Bắc Minh. Nếu như không có việc gì khác, thì chúng tôi đi đây." Cố Hạnh Nguyên nói xong, không đợi Hình Uy nói tiếp, cô lập tức đi ra khỏi văn phòng.
Luật sư Vương cũng vội vàng cười ngượng Hình Uy và Bắc Minh Thiện ở phía sau anh ta: "Này thật sự là quy định của công ty, chuyện ăn cơm vẫn là ngày khác đi."
Nói xong anh ta xoay người bước nhanh đuổi theo Cố Hạnh Nguyên đã đi đến cửa thang máy.
Thẳng đến lúc họ đi ra khỏi cao ốc Bắc Minh Thị, ngồi trên xe quay về công ty.
Luật sư Vương lúc này mới thở ra một hơi dài, lấy ra khăn tay tùy thân xoa xoa mồ hôi trên trán.
Anh ta hoàn toàn không biết quan hệ của Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện là gì, anh ta sợ Cố Hạnh Nguyên trực tiếp từ chối lời mời như vậy, sẽ có phiền phức gì hay không.
Anh ta có chút oán trách Cố Hạnh Nguyên: "Cô Cố, tuy rằng quan hệ của cô và luật sư Vân rất tốt. Nhưng mà cũng không thể cho rằng có anh ta chống lưng, liền cái gì cũng không chú ý đến. Vừa rồi Tổng giám đốc Bắc Minh mời chúng ta ăn cơm, đó chính là nể mặt chúng ta. Cô thì hay rồi, liền từ chối luôn, cô làm cho công việc của chúng ta sau này làm sao mở rộng?"
Cố Hạnh Nguyên cũng nghe ra sự hờn giận của luật sư Vương, cô nhìn luật sư Vương: "Điều tôi nói cũng là sự thật, công ty quả thật có quy định như vậy. Tôi chỉ là dựa theo quy định làm mà thôi, có cái gì không đúng."
"Cô Cố, trong vụ án này cô chẳng qua chỉ là trợ lý của tôi, có chuyện gì đều phải nghe lời của tôi mới đúng. Như vậy chúng ta mới có thể tiếp tục hợp tác." Luật sư Vương bắt đầu lấy thân phận của mình áp chế cô.
Cố Hạnh Nguyên đương nhiên có thể nghe ra ý trong lời nói của anh ta, quay đầu lạnh lùng cười với anh ta: "Xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm, anh có cái gì phải sợ chứ."
Luật sư Vương vừa nghe cũng cười lạnh với cô: "Cô chịu trách nhiệm, cô cho rằng cô là ai hả, đến lúc đó ngay cả luật sư Vân chỉ sợ cũng không thể bảo vệ được cô."
Giữa luật sư Vương và Cố Hạnh Nguyên, dần dần tràn ngập mùi thuốc súng.
Hình Uy trơ mắt nhìn 2 người Cố Hạnh Nguyên rời khỏi, có chút xấu hổ quay đầu lại nhìn nhìn Bắc Minh Thiện.
Chỉ thấy anh trái lại vẫn xị mặt như cũ, cũng không có hiện ra hờn giận gì. Tựa hồ việc bị từ chối anh đã sớm đoán trước được.
Anh thu dọn một chút tài liệu trong tay, đơn giản nói một câu: "Ăn cơm."
Lúc Cố Hạnh Nguyên và luật sư Vương ngồi xe về tới văn phòng luật sư, Vân Chi Lâm cũng là mới làm xong việc trong tay.
Quay người đem tài liệu đã làm xong bỏ vào trong tủ tài liệu. Sau đó quay người lại lấy đồ ăn gọi bên ngoài vừa được đem đến, vội vàng bắt đầu ăn.
Mỗi khi án kiện dày đặc, Vân Chi Lâm đều là như vậy, anh ta cũng sớm đã quen như cuộc sống như vậy.
Chẳng qua bây giờ anh vừa ăn cơm, trong đầu còn nghĩ đến hai người khác.
Đó chính là luật sư Vương và Cố Hạnh Nguyên.
Không biết họ đến chỗ của Bắc Minh Thiện rồi, anh có làm khó họ không, hoặc là họ căn bản cũng tìm không thấy bằng chứng nào mạnh hơn.
Ngay lúc Vân Chi Lâm miên man suy nghĩ, cửa lớn bên ngoài của văn phòng luật sư truyền đến tiếng động.
Cửa sổ trong văn phòng của Vân Chi Lâm vừa vặn đối diện với cửa lớn, anh ta quay đầu vừa nhìn, luật sư Vương và Cố Hạnh Nguyên từ bên ngoài đi đến, sắc mặt của hai người đều cực kì tệ.
Anh ta vội vàng buông camen xuống, tiện tay rút một tờ giấy từ trong hộp khăn giấy kế bên người, chùi miệng sơ qua rồi đi ra ngoài.
"2 người như thế nào lúc này đã trở về rồi, tôi còn tưởng rằng Tổng giám đốc Bắc Minh sẽ mời 2 người ăn cơm chứ." Vân Chi Lâm nói xong đem khăn tay ném vào sọt rác.
Luật sư Vương đem túi tùy thân để lên trên bàn: "Vốn dĩ tổng giám đốc Bắc Minh mời chúng tôi ăn cơm, chẳng qua cô Cố rất có nguyên tắc, không có nể mặt Tổng giám đốc Bắc Minh."
Vân Chi Lâm gật gật đầu, anh ta hiểu được luật sư Vương đây là có ý gì, vươn tay vỗ vỗ vai của anh ta, vẻ mặt ôn hoà nói: "Luật sư Vương, 2 người vất vả rồi. 2 người đi ra ngoài ăn cơm đi, đến lúc đó ghi sổ cho tôi là được rồi."
Luật sư Vương lúc này đang tức giận, cũng ăn không vô cái gì: "Luật sư Vân, theo lý thuyết tôi mới tới chỗ này của các anh, không rõ quy định ở chỗ này. Nhưng điều mà tôi biết là, nếu làm cho khách hàng không vui, như vậy việc làm ăn của văn phòng luật sư chúng ta khẳng định sẽ chịu ảnh hưởng."
Vân Chi Lâm mỉm cười: "Luật sư Vương, tôi hiểu anh cũng là vì muốn tốt cho văn phòng luật sư của chúng ta, chẳng qua cô Cố cũng là dựa theo điều lệ làm việc. Bắt đầu từ một điểm nào đó, mục đích của 2 người đều là giống nhau. Mới hợp tác hiển nhiên cần phải có đoạn thời gian làm việc cọ xát với nhau, mọi người nhân nhượng lẫn nhau một chút liền ổn cả, được rồi việc này dừng tại đây đi, 2 người trước đi ăn cơm đi."
Buổi chiều, Vân Chi Lâm nhận được điện thoại của tòa án, không khỏi nhướng mày.
Anh ta đi đến trước bàn làm việc của luật sư Vương: "Luật sư Vương, tài liệu của các anh chuẩn bị thế nào rồi?"
Luật sư Vương lật lật tài liệu hiện đang có trong tay: "Trên cơ bản xem như là đủ rồi, nhưng mà cần hoàn thiện."
Vân Chi Lâm khẽ gật đầu.
Cố Hạnh Nguyên ngồi ở chỗ cách vách của luật sư Vương, nhìn bộ dáng tâm sự nặng nề của anh ta liền hỏi: "Có chuyện gì không?"
Vân Chi Lâm vội vàng lắc đầu: "Không có gì, vừa rồi nhận được thông báo của tòa án. Bởi vì kì hạn sắp xếp của họ, vụ án của ông Bắc Minh bị sắp xếp mở phiên toà vào 4 ngày sau. 2 người chuẩn bị cẩn thận một chút đi."
Luật sư Vương hơi hơi chau mày: "Tòa án như thế nào vội mở phiên toà như vậy, này có chút không phù hợp lẽ thường đó."
"Chủ yếu là chuyện này liên quan tới tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh Thị. Tòa án nghĩ đến anh ta là người có tiếng tăm ở thành phố A, phương diện ảnh hưởng khá lớn. Cho nên quyết định trước thời hạn mở phiên toà." Vân Chi Lâm nói đến đây, ẩn ẩn cảm thấy sự việc có chút không ổn .
Luật sư Vương gật gật đầu: "Được rồi, chúng tôi cố hết sức làm đủ chuẩn bị."
Vân Chi Lâm nhìn nhìn luật sư Vương và Cố Hạnh Nguyên: "Hy vọng 2 người tạm thời buông xuống sự bất đồng, toàn lực làm tốt vụ án này. Mấy ngày nay cần 2 người cực khổ chút."
Buổi chiều, chú Khôn lái xe đón Trình Trình và Dương Dương từ trường học về nhà của Cố Hạnh Nguyên.
Một đường này Dương Dương ngồi ở ghế phó lái, không ngừng hỏi chú Khôn những việc liên quan tới xe.
Cũng may chú Khôn có kiên nhẫn, đối với những câu hỏi của Dương Dương có thể coi như là không ngại bị hỏi nhiều. Trình Trình ngồi ở hàng sau xem Ipad mình, nhưng mà đối với sự lải nhải của Dương Dương cậu cũng không nhịn được có chút nhíu mày.
Một lát sau về đến nhà, vừa vào cửa Trình Trình liền bắt đầu quở trách Dương Dương:
"Bắc Minh Tư Dương, lúc em ở trên xe tựa như giống như ruồi bọ vậy, em không thấy phiền anh cũng thấy phiền."
Anna chăm sóc cho Cửu Cử đang ngồi ở trên sô pha chơi búp bê Barbie, đây là quà ngày hôm qua Cố Hạnh Nguyên mua cho Cửu Cửu.
Lúc Cửu Cửu sáng sớm tỉnh lại vừa mở mắt liền thấy được, vui vẻ cầm ở trong tay, mặc kệ là bữa sáng hay là bữa trưa con bé đều không chịu buông một phút, thật sự là yêu thích đến không nỡ buông tay.
"Ha ha, Dương Dương con rốt cuộc ở trên xe đã làm gì?" Anna mỉm cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sa sầm của Trình Trình.
Dương Dương quăng cặp lên tường, chẳng hề để ý mà nói: "Con ở trên xe không có làm gì hết, chẳng qua là hỏi chú Khôn một vài câu hỏi liên quan đến xe mà thôi."
"Ồ, Dương Dương hỏi mấy cái này không có gì xấu cả, nhiều them một sở thích cũng rất tốt."
Dương Dương vừa nghe càng thêm đắc ý, đầu nhỏ giương lên: "Anh nhìn thấy chưa, dì Anna cũng ủng hộ sở thích của em."
Lúc này, Cửu Cửu cũng vẫy búp bê trong tay, mềm mại nói: "Anh Dương Dương, em cũng ủng hộ anh."
Dương Dương cười hì hì ngồi xuống kế bên Cửu Cửu, một tay kéo con bé đến bên người mình: "Em Cửu, đến lúc đó anh cho em ăn phao câu gà."
Cửu Cửu vừa nghe đến phao câu gà, liền vặn vẹo cơ thể nhỏ từ trong lòng của Dương Dương giãy ra. Nhướng mày lên nhìn Dương Dương: "Anh Dương Dương, nếu như anh cho em ăn phao câu gà, em sẽ cho anh ăn bánh."
Dương Dương khó tin mà nhìn Cửu Cửu: "Phao câu gà ăn ngon như vậy, anh mới nhịn đau bỏ những thứ yêu thích cho em ăn. Quên đi, em không ăn anh liền cho em ăn cánh gà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.