Chương 5
Không Phòng Tử
17/02/2022
Trong đêm tối, thời gian phảng phất như dừng lại. Dừng lại hết thảy mọi bận rộn, dừng lại luôn cả những cuộc vui.
Hứa Vi Kha ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Sau đó, hắn mơ một giấc mơ.
Hắn mơ thấy mình trở thành mang cá, Hứa Niệm thì biến thành phổi.
Mang cá khao khát nhìn lên phổi: "Ta thích ngươi."
Phổi cúi xuống nhìn mang: "Vậy thì tại sao ngươi không nổi lên mặt nước, tránh xa dòng nước vẩn đục?"
Mang nói với phổi: “Bởi vì ta là mang cá chỉ có thể thở trong nước, không có nước thì không sống được”.
Phổi nói với mang, "Vậy ngươi không cô đơn sao?"
"Vậy thì ngươi không cô đơn sao?"
"Vậy thì ngươi không cô đơn sao?"
Một khắc sau, Hứa Vi Kha đột nhiên tỉnh lại, hai mắt mở to, tim đập thình thịch. Nỗi sợ hãi đột nhiên dâng lên, lòng bàn tay đổ mồ hôi, hai lỗ mũi liều mạng thở hổn hển.
Mình sắp chết sao? hắn không thể ngừng suy nghĩ.
Oxy ở đâu?
Không có cách nào thở được.
Còn chưa muốn chết.
Hắn như cá lên khỏi mặt nước, làm mọi cách để hút hết dưỡng khí trong không khí.
Hứa Niệm đang ngủ bên cạnh, bị đánh thức bởi cử động lớn của hắn, cả một lúc cũng không biết làm sao.
"Vi Kha, anh làm sao vậy?"
Hứa Vi Kha trong bóng tối nghe thấy giọng nói trong trẻo này, bất giác lao về phía Hứa Niệm.
Hắn chưa bao giờ gặp hoảng loạn như thế này. Nếu phổi trong giấc mơ không phải Hứa Niệm thì sao, vậy hắn cũng phải tự tìm cách trên người mình thôi.
Nhưng làm sao để tìm được cậu bản thân hắn cũng không biết, đành phải nắm lấy tay người kia đưa lên trán, má, cổ, thậm chí là ngực mình, xoa xoa liên tục.
"Vi Kha, Vi Kha..." Hứa Niệm rất bối rối, cậu chưa bao giờ nhìn thấy Hứa Vi Kha ngớ ngẩn như vậy.
Cũng không biết qua bao lâu, cả hai ôm nhau chìm vào giấc ngủ trên ghế sô pha.
Ngày hôm sau, thức dậy như thường lệ, phải đi làm thì đi làm, đi xem triển lãm nghệ thuật thì đi xem triển lãm nghệ thuật. Nhưng có một điều khác biệt là, não của Hứa Vi Kha đột nhiên có thể nói được. Nó nói "Hứa Niệm đi đâu rồi?", nó nói "Tại sao mày không đi theo người ta?" Nó nói "Lỡ người đó gặp nguy hiểm thì phải làm sao?"
Câm miệng đi, Hứa Vi Kha nghĩ, ban ngày tao không phải đi làm à?
"Nhưng tôi nhớ cậu ấy."
Nhớ cậu ta sao mày không tự đi một mình đi?
"Nhưng tôi không phải ở trong cơ thể của cậu sao?"
Aiyo, phiền chết tao rồi, được được được rồi, tao đi, tao đi đây.
Thế nên Hứa Vi Kha đã làm một việc mà hắn chưa từng làm trong đời, xin nghỉ phép. Lý do của việc nghỉ phép là, nếu không điên cuồng sẽ già mất*.
Hắn nghe ngóng một chút, hôm nay quả thật có một cuộc triển lãm nghệ thuật ở thành phố, ở ngay trung tâm.
Từ xa, hắn đã để ý thấy lúm đồng tiền nông nông của Hứa Niệm trong ô cửa kính, cậu mặc một bộ quần áo bình thường, đeo một chiếc ba lô trên vai. Nhưng những gì xảy ra tiếp theo khiến hắn không thể cười nổi.
Đột nhiên, không biết từ đâu nhảy ra một ‘công’, đem Hứa Niệm dồn* vào tường.
Hứa Niệm giật mình chết lặng nhìn trân trân một lúc.
Nếu người đàn ông đó dám trực tiếp hôn xuống, Hứa Vi Kha thề sẽ đánh hắn ta một trận.
Hóa ra cái gọi là nguy hiểm ám chỉ ‘công’ khác. Hứa Vi Kha dường như cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó, cảm giác muốn bảo vệ một người là điều mà trước đây hắn chưa từng trải qua.
Lúc ăn cơm tối, Kiều Tam gọi điện.
Hứa Vi Kha nhấn loa ngoài, "Ông chủ, Linh Tử khóc đến đòi sống đòi chết, cậu nói cái gì rồi?"
Hắn hơi kinh ngạc: "Còn có chuyện như vậy nữa à?"
"Cậu có biết cách tốt nhất để thoát khỏi một người là gì không?"
"Cậu nói."
“Bắt đầu một mối quan hệ mới,” Kiều Tam khuyên.
Người đang ngồi yên lặng ở một bên - Hứa Niệm, sợ hãi đến mức đánh rơi đũa.
Kiều Tam cười nói tiếp: "Không phải có đồng nghiệp phải lòng cậu sao? Cậu đáp ứng cô ấy rồi."
Hứa Vi Kha chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy khuôn mặt u ám của Hứa Niệm.
Lần này, Hứa Niệm thực sự không thể chịu đựng được nữa, quyết định cúp điện thoại của Hứa Vi Kha.
Rất tiếc, đuôi nhỏ đang tức giận.
“Anh đừng sống thế này nữa được không?” Hứa Niệm kích động đứng lên.
"Anh có yêu cô ấy không? Anh chưa nghĩ đến việc có một mối quan hệ nghiêm túc sao?"
"Người tới thì không cự tuyệt, kẻ rời đi cũng không đuổi theo, nói dễ nghe thì ung dung thong thả, nói khó nghe là sống không có trách nhiệm.”
"Dường như không có gì quan trọng cả, đối với tình yêu cũng là thái độ thờ ơ không chút động lòng. Anh không cô đơn sao?"
"Không phải là anh thật sự không thể yêu người khác, mà là anh sợ một khi đã yêu thì sẽ vuột khỏi tầm tay, đúng không?"
“Cho nên, cho nên,” nước mắt dần dần làm ướt mắt Hứa Niệm, “anh thà cho người khác cơ hội cũng không cho em cơ hội.” Cuối cùng cậu cũng nói ra.
Sau khi Hứa Vi Kha nghe những lời này, tim hắn như bị vuốt mèo cào, nhột nhột muốn chết.
Hắn đứng dậy ôm lấy Hứa Niệm mà không nói lời nào, cảm giác muốn ôm ai đó chặt như vậy, có lẽ hắn từ trước tới nay chưa từng có.
Cảm giác thế này hay cảm giác thế kia hắn chưa bao giờ cảm nhận được, khiến hắn chán ngán. Đến bây giờ hắn mới hiểu được cách để xoa dịu trái tim đang khắc khoải của mình.
Không phải trốn tránh, mà là dũng cảm đối mặt với nó.
“Cùng tôi thử đi,” cuối cùng hắn nói, “Những điều mà cậu nói, không miễn cưỡng sống cho có lệ, nghiêm túc nói chuyện yêu đương, cùng tôi thử xem”.
Hứa Niệm sợ bản thân nghe nhầm nên kéo hắn ra, nhìn hắn không nói nên lời.
"Nhưng cậu phải làm rõ một điều," Hứa Vi Kha nói thêm, "Tôi không phải thực sự thích đàn ông, tôi chỉ là cho cậu cơ hội một lần, cùng tôi có một mối quan hệ nghiêm túc."
Lúc này đây Hứa Niệm càng khóc dữ dội hơn, nước mắt lã chã.
"Lại có chuyện gì với cậu vậy?"
"Em, em, em," Hứa Niệm nghẹn ngào, "Em thích anh lâu như vậy, không ngờ lại có thể cùng anh ở bên nhau."
"Tôi nói cậu có phải trứng ngốc không, kẻ ngốc từ trong trứng sinh ra, cậu thích người khác thế này mà không đòi hỏi báo đáp à?"
"Hừ, em không nghĩ tới, không dám nghĩ tới."
Hứa Vi Kha đưa tay lên lau nước mắt, "Được rồi, đừng khóc, cơm đã nguội hết rồi, mau ăn đi."
“Vâng.” Sương mù trong mắt Hứa Niệm biến mất ngay lập tức, hài lòng thỏa dạ ăn bữa tiếp theo của mình.
Nói cũng lạ, lần đầu tiên Hứa Vi Kha cảm thấy việc ăn uống cũng có thể tràn đầy năng lượng như vậy.
*(câu này không biết có liên quan hay bắt nguồn từ bài hát Nếu không điên cuồng thì chúng ta sẽ già mất của Lý Vũ Xuân không, nhưng ý nó nói là thời gian sẽ không chờ chúng ta đâu, nên cứ làm việc mình thích, mình muốn làm ấy, nếu không sẽ không kịp mất, MV của bài này cũng hay lắm ý mn.)
Hứa Vi Kha ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Sau đó, hắn mơ một giấc mơ.
Hắn mơ thấy mình trở thành mang cá, Hứa Niệm thì biến thành phổi.
Mang cá khao khát nhìn lên phổi: "Ta thích ngươi."
Phổi cúi xuống nhìn mang: "Vậy thì tại sao ngươi không nổi lên mặt nước, tránh xa dòng nước vẩn đục?"
Mang nói với phổi: “Bởi vì ta là mang cá chỉ có thể thở trong nước, không có nước thì không sống được”.
Phổi nói với mang, "Vậy ngươi không cô đơn sao?"
"Vậy thì ngươi không cô đơn sao?"
"Vậy thì ngươi không cô đơn sao?"
Một khắc sau, Hứa Vi Kha đột nhiên tỉnh lại, hai mắt mở to, tim đập thình thịch. Nỗi sợ hãi đột nhiên dâng lên, lòng bàn tay đổ mồ hôi, hai lỗ mũi liều mạng thở hổn hển.
Mình sắp chết sao? hắn không thể ngừng suy nghĩ.
Oxy ở đâu?
Không có cách nào thở được.
Còn chưa muốn chết.
Hắn như cá lên khỏi mặt nước, làm mọi cách để hút hết dưỡng khí trong không khí.
Hứa Niệm đang ngủ bên cạnh, bị đánh thức bởi cử động lớn của hắn, cả một lúc cũng không biết làm sao.
"Vi Kha, anh làm sao vậy?"
Hứa Vi Kha trong bóng tối nghe thấy giọng nói trong trẻo này, bất giác lao về phía Hứa Niệm.
Hắn chưa bao giờ gặp hoảng loạn như thế này. Nếu phổi trong giấc mơ không phải Hứa Niệm thì sao, vậy hắn cũng phải tự tìm cách trên người mình thôi.
Nhưng làm sao để tìm được cậu bản thân hắn cũng không biết, đành phải nắm lấy tay người kia đưa lên trán, má, cổ, thậm chí là ngực mình, xoa xoa liên tục.
"Vi Kha, Vi Kha..." Hứa Niệm rất bối rối, cậu chưa bao giờ nhìn thấy Hứa Vi Kha ngớ ngẩn như vậy.
Cũng không biết qua bao lâu, cả hai ôm nhau chìm vào giấc ngủ trên ghế sô pha.
Ngày hôm sau, thức dậy như thường lệ, phải đi làm thì đi làm, đi xem triển lãm nghệ thuật thì đi xem triển lãm nghệ thuật. Nhưng có một điều khác biệt là, não của Hứa Vi Kha đột nhiên có thể nói được. Nó nói "Hứa Niệm đi đâu rồi?", nó nói "Tại sao mày không đi theo người ta?" Nó nói "Lỡ người đó gặp nguy hiểm thì phải làm sao?"
Câm miệng đi, Hứa Vi Kha nghĩ, ban ngày tao không phải đi làm à?
"Nhưng tôi nhớ cậu ấy."
Nhớ cậu ta sao mày không tự đi một mình đi?
"Nhưng tôi không phải ở trong cơ thể của cậu sao?"
Aiyo, phiền chết tao rồi, được được được rồi, tao đi, tao đi đây.
Thế nên Hứa Vi Kha đã làm một việc mà hắn chưa từng làm trong đời, xin nghỉ phép. Lý do của việc nghỉ phép là, nếu không điên cuồng sẽ già mất*.
Hắn nghe ngóng một chút, hôm nay quả thật có một cuộc triển lãm nghệ thuật ở thành phố, ở ngay trung tâm.
Từ xa, hắn đã để ý thấy lúm đồng tiền nông nông của Hứa Niệm trong ô cửa kính, cậu mặc một bộ quần áo bình thường, đeo một chiếc ba lô trên vai. Nhưng những gì xảy ra tiếp theo khiến hắn không thể cười nổi.
Đột nhiên, không biết từ đâu nhảy ra một ‘công’, đem Hứa Niệm dồn* vào tường.
Hứa Niệm giật mình chết lặng nhìn trân trân một lúc.
Nếu người đàn ông đó dám trực tiếp hôn xuống, Hứa Vi Kha thề sẽ đánh hắn ta một trận.
Hóa ra cái gọi là nguy hiểm ám chỉ ‘công’ khác. Hứa Vi Kha dường như cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó, cảm giác muốn bảo vệ một người là điều mà trước đây hắn chưa từng trải qua.
Lúc ăn cơm tối, Kiều Tam gọi điện.
Hứa Vi Kha nhấn loa ngoài, "Ông chủ, Linh Tử khóc đến đòi sống đòi chết, cậu nói cái gì rồi?"
Hắn hơi kinh ngạc: "Còn có chuyện như vậy nữa à?"
"Cậu có biết cách tốt nhất để thoát khỏi một người là gì không?"
"Cậu nói."
“Bắt đầu một mối quan hệ mới,” Kiều Tam khuyên.
Người đang ngồi yên lặng ở một bên - Hứa Niệm, sợ hãi đến mức đánh rơi đũa.
Kiều Tam cười nói tiếp: "Không phải có đồng nghiệp phải lòng cậu sao? Cậu đáp ứng cô ấy rồi."
Hứa Vi Kha chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy khuôn mặt u ám của Hứa Niệm.
Lần này, Hứa Niệm thực sự không thể chịu đựng được nữa, quyết định cúp điện thoại của Hứa Vi Kha.
Rất tiếc, đuôi nhỏ đang tức giận.
“Anh đừng sống thế này nữa được không?” Hứa Niệm kích động đứng lên.
"Anh có yêu cô ấy không? Anh chưa nghĩ đến việc có một mối quan hệ nghiêm túc sao?"
"Người tới thì không cự tuyệt, kẻ rời đi cũng không đuổi theo, nói dễ nghe thì ung dung thong thả, nói khó nghe là sống không có trách nhiệm.”
"Dường như không có gì quan trọng cả, đối với tình yêu cũng là thái độ thờ ơ không chút động lòng. Anh không cô đơn sao?"
"Không phải là anh thật sự không thể yêu người khác, mà là anh sợ một khi đã yêu thì sẽ vuột khỏi tầm tay, đúng không?"
“Cho nên, cho nên,” nước mắt dần dần làm ướt mắt Hứa Niệm, “anh thà cho người khác cơ hội cũng không cho em cơ hội.” Cuối cùng cậu cũng nói ra.
Sau khi Hứa Vi Kha nghe những lời này, tim hắn như bị vuốt mèo cào, nhột nhột muốn chết.
Hắn đứng dậy ôm lấy Hứa Niệm mà không nói lời nào, cảm giác muốn ôm ai đó chặt như vậy, có lẽ hắn từ trước tới nay chưa từng có.
Cảm giác thế này hay cảm giác thế kia hắn chưa bao giờ cảm nhận được, khiến hắn chán ngán. Đến bây giờ hắn mới hiểu được cách để xoa dịu trái tim đang khắc khoải của mình.
Không phải trốn tránh, mà là dũng cảm đối mặt với nó.
“Cùng tôi thử đi,” cuối cùng hắn nói, “Những điều mà cậu nói, không miễn cưỡng sống cho có lệ, nghiêm túc nói chuyện yêu đương, cùng tôi thử xem”.
Hứa Niệm sợ bản thân nghe nhầm nên kéo hắn ra, nhìn hắn không nói nên lời.
"Nhưng cậu phải làm rõ một điều," Hứa Vi Kha nói thêm, "Tôi không phải thực sự thích đàn ông, tôi chỉ là cho cậu cơ hội một lần, cùng tôi có một mối quan hệ nghiêm túc."
Lúc này đây Hứa Niệm càng khóc dữ dội hơn, nước mắt lã chã.
"Lại có chuyện gì với cậu vậy?"
"Em, em, em," Hứa Niệm nghẹn ngào, "Em thích anh lâu như vậy, không ngờ lại có thể cùng anh ở bên nhau."
"Tôi nói cậu có phải trứng ngốc không, kẻ ngốc từ trong trứng sinh ra, cậu thích người khác thế này mà không đòi hỏi báo đáp à?"
"Hừ, em không nghĩ tới, không dám nghĩ tới."
Hứa Vi Kha đưa tay lên lau nước mắt, "Được rồi, đừng khóc, cơm đã nguội hết rồi, mau ăn đi."
“Vâng.” Sương mù trong mắt Hứa Niệm biến mất ngay lập tức, hài lòng thỏa dạ ăn bữa tiếp theo của mình.
Nói cũng lạ, lần đầu tiên Hứa Vi Kha cảm thấy việc ăn uống cũng có thể tràn đầy năng lượng như vậy.
*(câu này không biết có liên quan hay bắt nguồn từ bài hát Nếu không điên cuồng thì chúng ta sẽ già mất của Lý Vũ Xuân không, nhưng ý nó nói là thời gian sẽ không chờ chúng ta đâu, nên cứ làm việc mình thích, mình muốn làm ấy, nếu không sẽ không kịp mất, MV của bài này cũng hay lắm ý mn.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.