Chương 5: Hi Nhiên đừng sợ
Tàn Tự Hi
19/11/2016
Ra khỏi cửa điếm ta liền muốn ngửa đầu cười to ba tiếng, không chỉ có một bộ trắng tình lữ, lão bản còn 'tặng' bộ tím tình lữ, tiết kiệm đủ tiền để ngày hôm nay ăn một bữa tiệc lớn!
Nếu Hi Nhiên đồng ý nữa...
Lắc lư trên đường đã lâu mà vẫn chưa tìm được tửu lâu lí tưởng phù hợp cho hai người chúng ta. Hi Nhiên chủ trương tiết kiệm, ta muốn ăn tiệc lớn, tiệc lớn tiệc lớn, ta cảm thấy vẫn là chỗ xa hoa chút thì hương vị tương đối khá, ít nhất so với tửu điếm nhỏ thoạt nhìn bẩn vô cùng kia là vệ sinh hơn.
- Cút! Tên tiểu ăn mày đừng quấy rầy lão tử kinh doanh! - Một bên đường phía trước đột nhiên bay ra một ăn mày áo quần rách rưới, tiếp theo là một hán tử trung niên thân thể hơi hơi mập đi ra đạp mấy cước lên người tên ăn mày mà mắng.
Ta nhíu nhíu mày, nhìn nhìn nam tử trung niên kia mắng kịch liệt tên ăn mày rồi tiến vào tửu lâu bên cạnh.
Là một tửu lâu đang mở cửa.
Đứng ở cửa nhìn vào trong thì thấy người một bàn đối diện cửa đang làm mặt trào phúng nói cái gì mà mất mặt làm sao, nam tử thanh niên bàn bên cạnh cắn chặt răng, cầm lấy rồi lại buông ra kiếm để một bên.
Khà khà, nhà này đi.
- Tá Quân, tửu lâu này hình như chỉ kém tửu lâu đệ nhất 'Khách vong phản' một chút thôi. Hơn nữa ngươi cũng nhìn thấy thái độ vừa rồi của chưởng quỹ, nếu chúng ta không đủ tiền sẽ bị đuổi ra - Mộ Dung Hi Nhiên thấy ta nhấc chân đi vào bên trong thì nhanh chóng giữ chặt ta lại nói.
- Yên tâm, yên tâm - Ta tự nhiên ôm lấy Mộ Dung Hi Nhiên, một chút cũng không chú ý tới Mộ Dung Hi Nhiên vì động tác bất thình lình của ta mà lộ ra một chút ngượng ngùng.
Mang theo Hi Nhiên vào tửu lâu, chưởng quầy liền như chân chó:
- Hai vị khách quan muốn ăn gì?
Ta dùng ánh mắt hơi bất mãn đánh giá cửa hàng, khẽ thở dài một cái nói:
- Ông cảm thấy cái gì tốt nhất trong điếm các ông thì bưng lên cái đó.
Chưởng quầy nhìn bộ dạng ta đây thì tưởng ta bất mãn gì với quán của ông ta, càng không dám lãnh đạm, tự mình dẫn chúng ta đi ngồi.
Tửu lâu này là một chỗ rồng cá lẫn lộn, chưởng quầy tự nhiên đã luyện thành nhãn lực nhìn người. Nhìn trang phục ta và Mộ Dung Hi Nhiên mặc thì đã biết hai người chúng ta không phú thì quý, cử chỉ hào phóng vừa nhìn liền biết không tầm thường, đã biết chỗ nếu không có quyền thế thì không ai dám không để ai vào mắt, người trước mặt tất nhiên không đơn giản.
Sau khi ngồi xuống, chưởng quầy vội vàng phân phó tiểu nhị đi chuẩn bị đồ ăn, ta vô cùng buồn chán nhìn Mộ Dung Hi Nhiên ngẩn người. Chưởng quầy thức thời không làm bóng đèn rời đi trước.
- Tá Quân... - Mộ Dung Hi Nhiên muốn nói lại thôi.
- Hi Nhiên yên tâm - Ta lộ ra một nụ cười trấn an nàng.
- Ngươi nói xem, Trương Kính kia thật đúng là đáng đời. Cha làm Thượng thư bộ Binh thì giỏi lắm sao? Gặp nhị hoàng tử cải trang vi hành còn không phải giống con chó cụp đuôi chạy trốn sao - Người ngồi ở bàn gần cửa lại ầm ĩ. Ta bên cạnh ăn không nhanh không chậm món ngon trước mặt, vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện.
- Buổi sáng ta còn thấy hắn cuốn băng gạc quanh đầu, thấy mà thực hả hê. Ngày thường vênh váo tự đắc chỉ biết khi dễ dân chúng, cuối cùng cho hắn ăn chút giáo huấn.
- Nghe nói hắn bị trả cho cha Thượng thư của hắn đánh, tối hôm qua rất nhiều người cũng nghe được tiếng kêu thảm thiết trong phủ Thượng thư đấy!
- Ha ha! Thật đáng đời!...
Được rồi, kỳ thật nam nhân cổ đại cũng quá lắm chuyện.
Ngẩng đầu trộm liếc Mộ Dung Hi Nhiên một cái đang tao nhã ăn từng miếng từng miếng cơm.
Hai lông mi nhăn lại một chỗ, ta nghĩ nghĩ rồi gắp một miếng xương sườn đặt vào bát của Mộ Dung Hi Nhiên:
- Đừng chỉ dùng cơm! Ăn nhiều thịt một chút!
Mộ Dung Hi Nhiên nhìn nhìn xương sườn ta gắp cho nàng, gật gật đầu.
- Ôi chao! Tiên nữ trẻ đẹp quá! - Một tiếng nói quái dị nháy mắt đánh vỡ bầu không khí đang tốt đẹp.
Chỉ thấy một nam tử đầu cuốn băng gạc màu trắng dùng ánh mắt tham lam nhìn Mộ Dung Hi Nhiên không hề nhúc nhích.
Ta chọn mi, nhìn thấy vẻ đáng khinh của nam tử, hừ lạnh một tiếng:
- Thức thời mau cút!
Nô bộc ở phía sau nam tử tiến lên quát:
- Sao ngươi lại dám nói chuyện với công tử của bọn ta như vậy!
- Ngươi đừng dọa tiểu nương tử của ta! - Nam tử đáng khinh hoàn toàn không thèm để ý đến lời ta vừa nói với gã, một lòng đặt lên Mộ Dung Hi Nhiên.
Chẳng lẽ ta không đủ đáng sợ?
Ta đứng lên, cầm tay Mộ Dung Hi Nhiên, nhỏ giọng nói:
- Trấn định chút - Sau đó lại lớn tiếng nói - Nương tử đừng để những con ruồi này quấy rầy nhã hứng dùng cơm của nàng.
- Bổn công tử... - Nam tử đáng khinh kia còn muốn nói gì đó thì ta bước một bước dài tới trước mặt gã. Bởi vì mê muội tửu sắc lâu ngày nên gã thoạt nhìn gầy yếu không chịu nổi, một phá gia chi tử điển hình, người như thế cũng là điển hình cho ăn mềm mà sợ đồ cứng.
Ta rất khí thế đứng trước mặt gã, gã bật người liền dè chừng ba phần.
- Ngươi lại dám nhìn nương tử của ta như vậy - Ta nổi lên tia nguy hiểm trong mắt.
- Ngươi...ngươi biết ta là ai không? Cha ta chính là... - Công tử kia lui về phía sau một bước.
- Ta quản ngươi làm quan cao bao nhiêu, to nữa thì cũng qua được Hoàng thượng sao! - Ta khinh thường nói, nghe được tiếng hít sâu bốn phía.
Nam tử trước mặt trên đầu cuốn nhiều băng gạc như vậy hẳn là Trương Kính vừa mới nghe nói, cha gã là Thượng thư bộ Binh, tuy rằng không biết quan nào to hơn, nhưng không hơn được Hoàng thượng là chắc chắn, ta chỉ đang trần thuật sự thật thôi.
Bất quá người khác nghĩ làm sao thì ta không biết.
Quả nhiên, sau khi ta nói xong thì bốn phía chốc lát liền an tĩnh lại, quân sư quạt mo bên người Trương Kính vẻ mặt cổ quái nhìn ta vài lần rồi tiến đến kề tai Trương Kính nói nhỏ:
- Công tử, nhìn người này một thân quần áo hoa lệ (lầm), phong lưu tiêu sái (lầm to), không giận mà có uy (lầm lầm lầm), hình như có khí phách phát ra trên người hắn (lầm đến không thể lầm hơn). Trọng yếu một chút nhất là, hắn có thể có hoàng thượng làm chỗ dựa. Ngài ngẫm lại xem ai có thể có hoàng thượng làm chỗ dựa? - Quân sư quạt mo nhỏ giọng nói thầm.
Trương Kính lập tức hiểu rõ, mở to hai mắt nhìn.
- Hơn nữa hôm qua ngài vừa bị lão gia giáo huấn, nếu tiếp tục gặp phải người không nên dây vào... - Quân sư quạt mo có lòng tốt nhắc nhở.
- Vị công tử, là tiểu đệ có mắt như mù, mạo phạm quý phu nhân, xin hãy tha lỗi - Trương Kính lập tức hé ra khuôn mặt tươi cười, chắp tay chào ta.
- ... - Ta không nói gì chỉ nhìn người trước mặt, vốn chỉ muốn khiến gã có chút kiêng kị mà không làm phiền, bất quá thoạt nhìn kết quả so với dự tính tốt hơn nhiều. Hơ hơ~
Ta mặt lạnh không nói lời nào.
- Bằng không như vậy đi, bữa cơm này tiểu đệ mời - Trương Kính nói xong nhanh chóng gọi chưởng quầy tới.
- Hừ, nơi này cũng không phải 'Khách vong phản', một bữa cơm đáng mấy lượng chứ? - Được rồi, ta thừa nhận ta chính là loại người cho ba phần màu nhuộm liền dám mở phường nhuộm.
- Dạ dạ dạ - Trương Kính vội cúi đầu khom lưng - Nếu không tiểu đệ mời người qua ăn một bữa?
- Không cần - Ta vung tay lên biểu thị không muốn để ý đến hắn.
Tiến đến bên cạnh Mộ Dung Hi Nhiên, đưa lưng về phía bọn họ, nháy mắt mấy cái với Mộ Dung Hi Nhiên.
- Phu nhân, nàng ăn xong chưa? - Ta ngồi bên cạnh vẻ mặt cười cười nhìn Mộ Dung Hi Nhiên.
- Xong rồi, chúng ta đi thôi - Mộ Dung Hi Nhiên đứng lên, khẽ cúi thấp đầu, theo bên cạnh ta.
Ta dùng sức ho khan vài tiếng, người trong tửu lâu thức thời cúi đầu, không dám nhìn Mộ Dung Hi Nhiên nữa.
Ta giờ tay chữ V với Mộ Dung Hi Nhiên, cười đến sáng lạn.
Trong lúc mọi người chăm chú lễ phép với ta thì Mộ Dung Hi Nhiên kéo ta ra khỏi tửu điếm, ta tương đối đắc ý.
- Tá Quân - Nghe thấy Mộ Dung Hi Nhiên gọi, ta quay đầu lại nhìn nàng, thấy nàng vẻ mặt lo lắng - Sau này loại chuyện này tốt hơn đừng làm liều.
- Hả? Loại chuyện này? - Ta nhất thời không hiểu.
- Không phải lần nào cũng có người đến bắt chuyện rồi giúp chúng ta trả tiền. Nếu như không có người vừa này thì có thể chúng ta không đủ tiền cho bữa cơm này - Mộ Dung Hi Nhiên nhíu mày, nghiêm mặt nói.
- Ha ha, nàng yên tâm, không có Trương Kính kia thì ta cũng đã xem xét tốt người được chọn - Ta cười đến gian trá - Vừa này một phái người ngồi bàn cạnh cửa không biết nói bậy thế nào, nhưng tựa hồ có quan hệ với người ngồi bàn bên cạnh, nếu bọn họ đánh nhau, ta cũng có thể thừa dịp chạy loạn - Nếu bọn họ không đánh thì ta còn có thể quạt gió tạo thêm lửa.
- Vậy huynh sau này cũng đừng cậy mạnh, nếu để cho người kia biết chúng ta chỉ là dân chúng bình thường, chỉ sợ huynh... - Mặt mày Mộ Dung Hi Nhiên càng nhăn càng chặt.
- Được rồi Hi Nhiên, gì ấy nhỉ...không hung hăng càn quấy thì uổng thanh xuân - Đương nhiên đây là ta nói - Nàng đừng lo lắng!
- Nhưng mà...
- Hi Nhiên! - Một giọng nam hùng hồn truyền đến phía sau chúng ta, cắt đứt lời của Mộ Dung Hi Nhiên.
Ta và nàng đồng thời xoay người lại thì thấy một nam tử cao ngất tuấn mỹ mang theo hai đứa trẻ con đi tới chỗ chúng ta.
Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ là người yêu bị Hi Nhiên vứt bỏ mang theo hai đứa con ngàn dặm xa xôi tới tìm Mộ Dung Hi Nhiên kẻ phụ lòng người? *Ho khan* giật tít chút.
- Đại ca! - Mộ Dung Hi Nhiên tràn ngập vui sướng trong giọng nói.
Thì ra là anh em. Sau lưng ta mơ hồ có bọt khí mỏng.
Chỉ chốc lát, bọt khí yếu ớt lại xuất hiện.
Hi Nhiên đáng giận, anh em gặp mặt cao hứng như thế sao? Cao hứng đến thao thao bất tuyệt nói hết chuyện này sang chuyện khác sao? Đã hơn một năm không gặp thì thế nào?...
Được rồi, nói đi! Khi nào thì mới phát hiện ra không để ý tới ta.
Có thể là oán niệm của ta quá mức cường đại nên Mộ Dung Hi Nhiên 'trăm công nghìn việc' chuyển hướng về phía ta.
Nhất thời ánh mặt trời chiếu đầy lòng, ta giơ lên một nụ cười còn sáng lạn hơn cả mặt trời, lộ rõ tám cái răng cửa.
- Đây là muội phu phải không - Mộ Dung Hi Tuyệt vòng qua Mộ Dung Hi Nhiên ôm lấy ta, ta cứ như vậy bị đại ca Mộ Dung Hi Tuyệt nhiệt tình của Mộ Dung Hi Nhiên kéo đi mượn nói chuyện.
- Muội phu, muội muội này của ta... ở Mộ Dung gia chịu không ít khổ.. - Nghe được lời của cậu cả thì lòng ta bỗng nhiên đau một cái, oán niệm với Mộ Dung Hi Tuyệt mất đi phân nửa.
- Ta hi vọng đệ hãy cố gắng chăm sóc muội ấy - Mộ Dung Hi Tuyệt nghiêm túc nhìn ta.
Điều này không cần anh nói ta cũng biết.
- Còn nữa, có một việc không biết ta có nên nói hay không - Mộ Dung Hi Tuyệt đột nhiên trở nên nhăn nhó, da gà của ta đột nhiên khiêu vũ tập thể, cậu cả, anh là một nam nhân. Còn nữa, có chuyện gì ngài cứ việc nói thẳng đi.
- Đệ cũng biết Mộ Dung gia ta là thế gia y học, Hi Nhiên từ nhỏ đã thích học y, hơn nữa thiên phú cực cao, đáng tiếc tam di nương tính hay ghen tị, bà ấy ở trước mặt cha hết lời nịnh bợ, thật sự không chịu cho Hi Nhiên đi học. Cho nên ta muốn cầu muội phu một việc - Mộ Dung Hi Tuyệt ôm quyền nói - Ta biết Y Thánh và Y Quỷ hiện đang ẩn cư ở trên núi Bách Thảo, hi vọng muội phu có thể mang Hi Nhiên đi bái sư, coi như là thực hiện xong tâm nguyện khi còn bé của Hi Nhiên.
- Được - Ta gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Mộ Dung Hi Tuyệt vẻ mặt vui sướng:
- Muội phu, đệ quả nhiên...
- Đợi một chút! - Ta cắt đứt lời của anh ta - Nhảy qua câu này, trực tiếp nói câu tiếp theo đi.
- ... chiếu cố Hi Nhiên cẩn thận.
- Được, ta sẽ.
- Đúng rồi! - Mộ Dung Hi Tuyệt nhớ ra gì đó, lấy ra một chồng ngân phiếu - Hi Nhiên không chịu nhận, nhưng ta cũng không muốn nhìn nó chịu khổ, cái này giao cho muội phu bảo quản.
Ta đưa tay nhận lấy, trực tiếp nhét vào trong ngực:
- Huynh cứ như vậy mà tin ta, không sợ ta nuốt mất tiền?
- Ta biết muội phu chắc chắn không làm chuyện có lỗi với Hi Nhiên - Vẻ tín nhiệm của Mộ Dung Hi Tuyệt khiến ta cũng không biết nói gì cho phải - Đây là thư cho Y Thánh, muội phu cất kỹ, còn có cái này, bên trong là phương pháp phá mê trận.
Ta cất kỹ hai phong thư Mộ Dung Hi Tuyệt đưa.
- Tuyết Thần, tới gặp dượng, Vô Khuyết, lại đây gặp tỷ phu - Mộ Dung Hi Tuyệt nói với hai tiểu quỷ vừa đến liền không dám nhìn thẳng ta đang dính bên cạnh Mộ Dung Hi Nhiên.
Hai tiểu quỷ không tình nguyện đi tới, nhìn kỹ thì bộ dạng hai tiểu quỷ này cũng không tệ, khoảng bảy tám tuổi, cũng giống búp bê sứ tinh xảo, sau này lớn lên cũng có thể gây họa cho nhân gian.
- Dượng.
- Tỷ phu.
Hai tiểu quỷ yếu ớt gọi một tiếng rồi núp phía sau Mộ Dung Hi Tuyệt.
- Dượng, nếu dượng khi dễ cô cô của ta, ta sẽ không tha cho dượng - Tiểu cô nương phía sau Mộ Dung Hi Tuyệt hô lên với ta.
- Tuyết Thần không được vô lễ! - Mộ Dung Hi Tuyệt vỗ nhè nhẹ đầu của Mộ Dung Tuyết Thần.
- Cha - Mộ Dung Tuyết Thần né đi.
- Hừ, tỷ phu kỳ quái, ngươi không nên khi dễ tỷ tỷ của ta, bằng không chờ ta trưởng thành, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi - Tiểu nam hài hẳn chính là Vô Khuyết quơ quơ nắm tay nhỏ về phía ta.
Hai tiểu quỷ này thế nào hung dữ như vậy? Ta bĩu môi.
- Hi Nhiên, muội phu, ta còn có việc, chúng ta từ biệt thôi - Mộ Dung Hi Tuyệt liền ôm quyền, nhìn Mộ Dung Hi Nhiên một cái, chậm rãi xoay người rời đi.
- Đại ca... - Mộ Dung Hi Nhiên thấp giọng kêu một tiếng, bàn tay giơ giữa không trung lại hạ xuống.
- Hi Nhiên - Ta nắm lấy bàn tay đã hạ xuống của Mộ Dung Hi Nhiên, dẫn nàng đi ở trên đường cái phồn hoa, mỉm cười nói với nàng - Ta thế nhưng là một kẻ tinh thông toàn bộ mọi thứ về hãm hại lừa gạt trộm cướp.
Nghe vậy, Mộ Dung Hi Nhiên mê man nhìn ta, không rõ ý tứ của ta.
- Cho nên, cho dù là trên người không có đồng nào, không nơi nương tựa, ta cũng sẽ không để cho nàng bị lạnh, sẽ không để cho nàng bị đói, càng sẽ không để nàng bị người khác khi dễ - Ta vuốt cái mũi tinh xảo của Mộ Dung Hi Nhiên nhẹ nhàng nhéo một cái - Đứa nhỏ ngốc, đừng sợ, coi như mẫu thân và đại ca nàng đi vắng không bên cạnh nàng thì nàng còn có ta.
Nếu Hi Nhiên đồng ý nữa...
Lắc lư trên đường đã lâu mà vẫn chưa tìm được tửu lâu lí tưởng phù hợp cho hai người chúng ta. Hi Nhiên chủ trương tiết kiệm, ta muốn ăn tiệc lớn, tiệc lớn tiệc lớn, ta cảm thấy vẫn là chỗ xa hoa chút thì hương vị tương đối khá, ít nhất so với tửu điếm nhỏ thoạt nhìn bẩn vô cùng kia là vệ sinh hơn.
- Cút! Tên tiểu ăn mày đừng quấy rầy lão tử kinh doanh! - Một bên đường phía trước đột nhiên bay ra một ăn mày áo quần rách rưới, tiếp theo là một hán tử trung niên thân thể hơi hơi mập đi ra đạp mấy cước lên người tên ăn mày mà mắng.
Ta nhíu nhíu mày, nhìn nhìn nam tử trung niên kia mắng kịch liệt tên ăn mày rồi tiến vào tửu lâu bên cạnh.
Là một tửu lâu đang mở cửa.
Đứng ở cửa nhìn vào trong thì thấy người một bàn đối diện cửa đang làm mặt trào phúng nói cái gì mà mất mặt làm sao, nam tử thanh niên bàn bên cạnh cắn chặt răng, cầm lấy rồi lại buông ra kiếm để một bên.
Khà khà, nhà này đi.
- Tá Quân, tửu lâu này hình như chỉ kém tửu lâu đệ nhất 'Khách vong phản' một chút thôi. Hơn nữa ngươi cũng nhìn thấy thái độ vừa rồi của chưởng quỹ, nếu chúng ta không đủ tiền sẽ bị đuổi ra - Mộ Dung Hi Nhiên thấy ta nhấc chân đi vào bên trong thì nhanh chóng giữ chặt ta lại nói.
- Yên tâm, yên tâm - Ta tự nhiên ôm lấy Mộ Dung Hi Nhiên, một chút cũng không chú ý tới Mộ Dung Hi Nhiên vì động tác bất thình lình của ta mà lộ ra một chút ngượng ngùng.
Mang theo Hi Nhiên vào tửu lâu, chưởng quầy liền như chân chó:
- Hai vị khách quan muốn ăn gì?
Ta dùng ánh mắt hơi bất mãn đánh giá cửa hàng, khẽ thở dài một cái nói:
- Ông cảm thấy cái gì tốt nhất trong điếm các ông thì bưng lên cái đó.
Chưởng quầy nhìn bộ dạng ta đây thì tưởng ta bất mãn gì với quán của ông ta, càng không dám lãnh đạm, tự mình dẫn chúng ta đi ngồi.
Tửu lâu này là một chỗ rồng cá lẫn lộn, chưởng quầy tự nhiên đã luyện thành nhãn lực nhìn người. Nhìn trang phục ta và Mộ Dung Hi Nhiên mặc thì đã biết hai người chúng ta không phú thì quý, cử chỉ hào phóng vừa nhìn liền biết không tầm thường, đã biết chỗ nếu không có quyền thế thì không ai dám không để ai vào mắt, người trước mặt tất nhiên không đơn giản.
Sau khi ngồi xuống, chưởng quầy vội vàng phân phó tiểu nhị đi chuẩn bị đồ ăn, ta vô cùng buồn chán nhìn Mộ Dung Hi Nhiên ngẩn người. Chưởng quầy thức thời không làm bóng đèn rời đi trước.
- Tá Quân... - Mộ Dung Hi Nhiên muốn nói lại thôi.
- Hi Nhiên yên tâm - Ta lộ ra một nụ cười trấn an nàng.
- Ngươi nói xem, Trương Kính kia thật đúng là đáng đời. Cha làm Thượng thư bộ Binh thì giỏi lắm sao? Gặp nhị hoàng tử cải trang vi hành còn không phải giống con chó cụp đuôi chạy trốn sao - Người ngồi ở bàn gần cửa lại ầm ĩ. Ta bên cạnh ăn không nhanh không chậm món ngon trước mặt, vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện.
- Buổi sáng ta còn thấy hắn cuốn băng gạc quanh đầu, thấy mà thực hả hê. Ngày thường vênh váo tự đắc chỉ biết khi dễ dân chúng, cuối cùng cho hắn ăn chút giáo huấn.
- Nghe nói hắn bị trả cho cha Thượng thư của hắn đánh, tối hôm qua rất nhiều người cũng nghe được tiếng kêu thảm thiết trong phủ Thượng thư đấy!
- Ha ha! Thật đáng đời!...
Được rồi, kỳ thật nam nhân cổ đại cũng quá lắm chuyện.
Ngẩng đầu trộm liếc Mộ Dung Hi Nhiên một cái đang tao nhã ăn từng miếng từng miếng cơm.
Hai lông mi nhăn lại một chỗ, ta nghĩ nghĩ rồi gắp một miếng xương sườn đặt vào bát của Mộ Dung Hi Nhiên:
- Đừng chỉ dùng cơm! Ăn nhiều thịt một chút!
Mộ Dung Hi Nhiên nhìn nhìn xương sườn ta gắp cho nàng, gật gật đầu.
- Ôi chao! Tiên nữ trẻ đẹp quá! - Một tiếng nói quái dị nháy mắt đánh vỡ bầu không khí đang tốt đẹp.
Chỉ thấy một nam tử đầu cuốn băng gạc màu trắng dùng ánh mắt tham lam nhìn Mộ Dung Hi Nhiên không hề nhúc nhích.
Ta chọn mi, nhìn thấy vẻ đáng khinh của nam tử, hừ lạnh một tiếng:
- Thức thời mau cút!
Nô bộc ở phía sau nam tử tiến lên quát:
- Sao ngươi lại dám nói chuyện với công tử của bọn ta như vậy!
- Ngươi đừng dọa tiểu nương tử của ta! - Nam tử đáng khinh hoàn toàn không thèm để ý đến lời ta vừa nói với gã, một lòng đặt lên Mộ Dung Hi Nhiên.
Chẳng lẽ ta không đủ đáng sợ?
Ta đứng lên, cầm tay Mộ Dung Hi Nhiên, nhỏ giọng nói:
- Trấn định chút - Sau đó lại lớn tiếng nói - Nương tử đừng để những con ruồi này quấy rầy nhã hứng dùng cơm của nàng.
- Bổn công tử... - Nam tử đáng khinh kia còn muốn nói gì đó thì ta bước một bước dài tới trước mặt gã. Bởi vì mê muội tửu sắc lâu ngày nên gã thoạt nhìn gầy yếu không chịu nổi, một phá gia chi tử điển hình, người như thế cũng là điển hình cho ăn mềm mà sợ đồ cứng.
Ta rất khí thế đứng trước mặt gã, gã bật người liền dè chừng ba phần.
- Ngươi lại dám nhìn nương tử của ta như vậy - Ta nổi lên tia nguy hiểm trong mắt.
- Ngươi...ngươi biết ta là ai không? Cha ta chính là... - Công tử kia lui về phía sau một bước.
- Ta quản ngươi làm quan cao bao nhiêu, to nữa thì cũng qua được Hoàng thượng sao! - Ta khinh thường nói, nghe được tiếng hít sâu bốn phía.
Nam tử trước mặt trên đầu cuốn nhiều băng gạc như vậy hẳn là Trương Kính vừa mới nghe nói, cha gã là Thượng thư bộ Binh, tuy rằng không biết quan nào to hơn, nhưng không hơn được Hoàng thượng là chắc chắn, ta chỉ đang trần thuật sự thật thôi.
Bất quá người khác nghĩ làm sao thì ta không biết.
Quả nhiên, sau khi ta nói xong thì bốn phía chốc lát liền an tĩnh lại, quân sư quạt mo bên người Trương Kính vẻ mặt cổ quái nhìn ta vài lần rồi tiến đến kề tai Trương Kính nói nhỏ:
- Công tử, nhìn người này một thân quần áo hoa lệ (lầm), phong lưu tiêu sái (lầm to), không giận mà có uy (lầm lầm lầm), hình như có khí phách phát ra trên người hắn (lầm đến không thể lầm hơn). Trọng yếu một chút nhất là, hắn có thể có hoàng thượng làm chỗ dựa. Ngài ngẫm lại xem ai có thể có hoàng thượng làm chỗ dựa? - Quân sư quạt mo nhỏ giọng nói thầm.
Trương Kính lập tức hiểu rõ, mở to hai mắt nhìn.
- Hơn nữa hôm qua ngài vừa bị lão gia giáo huấn, nếu tiếp tục gặp phải người không nên dây vào... - Quân sư quạt mo có lòng tốt nhắc nhở.
- Vị công tử, là tiểu đệ có mắt như mù, mạo phạm quý phu nhân, xin hãy tha lỗi - Trương Kính lập tức hé ra khuôn mặt tươi cười, chắp tay chào ta.
- ... - Ta không nói gì chỉ nhìn người trước mặt, vốn chỉ muốn khiến gã có chút kiêng kị mà không làm phiền, bất quá thoạt nhìn kết quả so với dự tính tốt hơn nhiều. Hơ hơ~
Ta mặt lạnh không nói lời nào.
- Bằng không như vậy đi, bữa cơm này tiểu đệ mời - Trương Kính nói xong nhanh chóng gọi chưởng quầy tới.
- Hừ, nơi này cũng không phải 'Khách vong phản', một bữa cơm đáng mấy lượng chứ? - Được rồi, ta thừa nhận ta chính là loại người cho ba phần màu nhuộm liền dám mở phường nhuộm.
- Dạ dạ dạ - Trương Kính vội cúi đầu khom lưng - Nếu không tiểu đệ mời người qua ăn một bữa?
- Không cần - Ta vung tay lên biểu thị không muốn để ý đến hắn.
Tiến đến bên cạnh Mộ Dung Hi Nhiên, đưa lưng về phía bọn họ, nháy mắt mấy cái với Mộ Dung Hi Nhiên.
- Phu nhân, nàng ăn xong chưa? - Ta ngồi bên cạnh vẻ mặt cười cười nhìn Mộ Dung Hi Nhiên.
- Xong rồi, chúng ta đi thôi - Mộ Dung Hi Nhiên đứng lên, khẽ cúi thấp đầu, theo bên cạnh ta.
Ta dùng sức ho khan vài tiếng, người trong tửu lâu thức thời cúi đầu, không dám nhìn Mộ Dung Hi Nhiên nữa.
Ta giờ tay chữ V với Mộ Dung Hi Nhiên, cười đến sáng lạn.
Trong lúc mọi người chăm chú lễ phép với ta thì Mộ Dung Hi Nhiên kéo ta ra khỏi tửu điếm, ta tương đối đắc ý.
- Tá Quân - Nghe thấy Mộ Dung Hi Nhiên gọi, ta quay đầu lại nhìn nàng, thấy nàng vẻ mặt lo lắng - Sau này loại chuyện này tốt hơn đừng làm liều.
- Hả? Loại chuyện này? - Ta nhất thời không hiểu.
- Không phải lần nào cũng có người đến bắt chuyện rồi giúp chúng ta trả tiền. Nếu như không có người vừa này thì có thể chúng ta không đủ tiền cho bữa cơm này - Mộ Dung Hi Nhiên nhíu mày, nghiêm mặt nói.
- Ha ha, nàng yên tâm, không có Trương Kính kia thì ta cũng đã xem xét tốt người được chọn - Ta cười đến gian trá - Vừa này một phái người ngồi bàn cạnh cửa không biết nói bậy thế nào, nhưng tựa hồ có quan hệ với người ngồi bàn bên cạnh, nếu bọn họ đánh nhau, ta cũng có thể thừa dịp chạy loạn - Nếu bọn họ không đánh thì ta còn có thể quạt gió tạo thêm lửa.
- Vậy huynh sau này cũng đừng cậy mạnh, nếu để cho người kia biết chúng ta chỉ là dân chúng bình thường, chỉ sợ huynh... - Mặt mày Mộ Dung Hi Nhiên càng nhăn càng chặt.
- Được rồi Hi Nhiên, gì ấy nhỉ...không hung hăng càn quấy thì uổng thanh xuân - Đương nhiên đây là ta nói - Nàng đừng lo lắng!
- Nhưng mà...
- Hi Nhiên! - Một giọng nam hùng hồn truyền đến phía sau chúng ta, cắt đứt lời của Mộ Dung Hi Nhiên.
Ta và nàng đồng thời xoay người lại thì thấy một nam tử cao ngất tuấn mỹ mang theo hai đứa trẻ con đi tới chỗ chúng ta.
Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ là người yêu bị Hi Nhiên vứt bỏ mang theo hai đứa con ngàn dặm xa xôi tới tìm Mộ Dung Hi Nhiên kẻ phụ lòng người? *Ho khan* giật tít chút.
- Đại ca! - Mộ Dung Hi Nhiên tràn ngập vui sướng trong giọng nói.
Thì ra là anh em. Sau lưng ta mơ hồ có bọt khí mỏng.
Chỉ chốc lát, bọt khí yếu ớt lại xuất hiện.
Hi Nhiên đáng giận, anh em gặp mặt cao hứng như thế sao? Cao hứng đến thao thao bất tuyệt nói hết chuyện này sang chuyện khác sao? Đã hơn một năm không gặp thì thế nào?...
Được rồi, nói đi! Khi nào thì mới phát hiện ra không để ý tới ta.
Có thể là oán niệm của ta quá mức cường đại nên Mộ Dung Hi Nhiên 'trăm công nghìn việc' chuyển hướng về phía ta.
Nhất thời ánh mặt trời chiếu đầy lòng, ta giơ lên một nụ cười còn sáng lạn hơn cả mặt trời, lộ rõ tám cái răng cửa.
- Đây là muội phu phải không - Mộ Dung Hi Tuyệt vòng qua Mộ Dung Hi Nhiên ôm lấy ta, ta cứ như vậy bị đại ca Mộ Dung Hi Tuyệt nhiệt tình của Mộ Dung Hi Nhiên kéo đi mượn nói chuyện.
- Muội phu, muội muội này của ta... ở Mộ Dung gia chịu không ít khổ.. - Nghe được lời của cậu cả thì lòng ta bỗng nhiên đau một cái, oán niệm với Mộ Dung Hi Tuyệt mất đi phân nửa.
- Ta hi vọng đệ hãy cố gắng chăm sóc muội ấy - Mộ Dung Hi Tuyệt nghiêm túc nhìn ta.
Điều này không cần anh nói ta cũng biết.
- Còn nữa, có một việc không biết ta có nên nói hay không - Mộ Dung Hi Tuyệt đột nhiên trở nên nhăn nhó, da gà của ta đột nhiên khiêu vũ tập thể, cậu cả, anh là một nam nhân. Còn nữa, có chuyện gì ngài cứ việc nói thẳng đi.
- Đệ cũng biết Mộ Dung gia ta là thế gia y học, Hi Nhiên từ nhỏ đã thích học y, hơn nữa thiên phú cực cao, đáng tiếc tam di nương tính hay ghen tị, bà ấy ở trước mặt cha hết lời nịnh bợ, thật sự không chịu cho Hi Nhiên đi học. Cho nên ta muốn cầu muội phu một việc - Mộ Dung Hi Tuyệt ôm quyền nói - Ta biết Y Thánh và Y Quỷ hiện đang ẩn cư ở trên núi Bách Thảo, hi vọng muội phu có thể mang Hi Nhiên đi bái sư, coi như là thực hiện xong tâm nguyện khi còn bé của Hi Nhiên.
- Được - Ta gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Mộ Dung Hi Tuyệt vẻ mặt vui sướng:
- Muội phu, đệ quả nhiên...
- Đợi một chút! - Ta cắt đứt lời của anh ta - Nhảy qua câu này, trực tiếp nói câu tiếp theo đi.
- ... chiếu cố Hi Nhiên cẩn thận.
- Được, ta sẽ.
- Đúng rồi! - Mộ Dung Hi Tuyệt nhớ ra gì đó, lấy ra một chồng ngân phiếu - Hi Nhiên không chịu nhận, nhưng ta cũng không muốn nhìn nó chịu khổ, cái này giao cho muội phu bảo quản.
Ta đưa tay nhận lấy, trực tiếp nhét vào trong ngực:
- Huynh cứ như vậy mà tin ta, không sợ ta nuốt mất tiền?
- Ta biết muội phu chắc chắn không làm chuyện có lỗi với Hi Nhiên - Vẻ tín nhiệm của Mộ Dung Hi Tuyệt khiến ta cũng không biết nói gì cho phải - Đây là thư cho Y Thánh, muội phu cất kỹ, còn có cái này, bên trong là phương pháp phá mê trận.
Ta cất kỹ hai phong thư Mộ Dung Hi Tuyệt đưa.
- Tuyết Thần, tới gặp dượng, Vô Khuyết, lại đây gặp tỷ phu - Mộ Dung Hi Tuyệt nói với hai tiểu quỷ vừa đến liền không dám nhìn thẳng ta đang dính bên cạnh Mộ Dung Hi Nhiên.
Hai tiểu quỷ không tình nguyện đi tới, nhìn kỹ thì bộ dạng hai tiểu quỷ này cũng không tệ, khoảng bảy tám tuổi, cũng giống búp bê sứ tinh xảo, sau này lớn lên cũng có thể gây họa cho nhân gian.
- Dượng.
- Tỷ phu.
Hai tiểu quỷ yếu ớt gọi một tiếng rồi núp phía sau Mộ Dung Hi Tuyệt.
- Dượng, nếu dượng khi dễ cô cô của ta, ta sẽ không tha cho dượng - Tiểu cô nương phía sau Mộ Dung Hi Tuyệt hô lên với ta.
- Tuyết Thần không được vô lễ! - Mộ Dung Hi Tuyệt vỗ nhè nhẹ đầu của Mộ Dung Tuyết Thần.
- Cha - Mộ Dung Tuyết Thần né đi.
- Hừ, tỷ phu kỳ quái, ngươi không nên khi dễ tỷ tỷ của ta, bằng không chờ ta trưởng thành, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi - Tiểu nam hài hẳn chính là Vô Khuyết quơ quơ nắm tay nhỏ về phía ta.
Hai tiểu quỷ này thế nào hung dữ như vậy? Ta bĩu môi.
- Hi Nhiên, muội phu, ta còn có việc, chúng ta từ biệt thôi - Mộ Dung Hi Tuyệt liền ôm quyền, nhìn Mộ Dung Hi Nhiên một cái, chậm rãi xoay người rời đi.
- Đại ca... - Mộ Dung Hi Nhiên thấp giọng kêu một tiếng, bàn tay giơ giữa không trung lại hạ xuống.
- Hi Nhiên - Ta nắm lấy bàn tay đã hạ xuống của Mộ Dung Hi Nhiên, dẫn nàng đi ở trên đường cái phồn hoa, mỉm cười nói với nàng - Ta thế nhưng là một kẻ tinh thông toàn bộ mọi thứ về hãm hại lừa gạt trộm cướp.
Nghe vậy, Mộ Dung Hi Nhiên mê man nhìn ta, không rõ ý tứ của ta.
- Cho nên, cho dù là trên người không có đồng nào, không nơi nương tựa, ta cũng sẽ không để cho nàng bị lạnh, sẽ không để cho nàng bị đói, càng sẽ không để nàng bị người khác khi dễ - Ta vuốt cái mũi tinh xảo của Mộ Dung Hi Nhiên nhẹ nhàng nhéo một cái - Đứa nhỏ ngốc, đừng sợ, coi như mẫu thân và đại ca nàng đi vắng không bên cạnh nàng thì nàng còn có ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.