Chương 98: Kết cục (thượng)
Tàn Tự Hi
19/11/2016
Căn cứ theo tính toán của Tư Thiên Giám (nơi chuyện coi thiên văn) bên người Mục Phong Du, hôm nay chính là ngày tốt nhất trong một năm, cho nên hôm nay thành thân là tốt nhất. Bởi vì ngày trọng yếu này, cho nên ta dậy thật sớm, chỉ là ta không thấy Mộ Dung Hi Nhiên, cũng không biết mới sáng sớm Mộ Dung Hi Nhiên đã đi đâu.
Bất quá bây giờ Mộ Dung Hi Nhiên không có ở đây cũng tốt, vốn muốn chuẩn bị cho nàng một kinh hỉ, nàng đi vắng thì mọi người cũng tiện bố trí.
Nghĩ đến chuyện buổi tối cần tiến hành, trong lòng ta tràn đầy kích động.
Đẩy cửa ra, chỉ thấy một nam tử đứng ngoài cửa không xa, cầm trong tay một thanh trường kiếm, thấy ta đi ra, vái chào nói:
- Tá Quân đại nhân, Mộ Dung cung chủ và Ly Mộng cô nương đã rời cung từ giờ Thìn một khắc, đã đi một quán làm gốm trong thành.
Ta ừ một tiếng, vì sợ bị Hi Nhiên cùng Ly Mộng sớm phát hiện ra, cho nên thông đồng với nhiều người trong Di Hoa Cung yểm trợ cho chúng ta. Nam tử này là hạ thủ giúp tình báo của Mộ Dung Hi Nhiên, khinh công rất giỏi, hôm nay tạm thời đến "canh chừng" cho ra, tránh cho bị lộ sớm.
Tới chạng vạng, Mộ Dung Hi Nhiên và Ly Mộng mới trở về. Không đúng, phải nói vừa đúng lúc các nàng mới trở về.
Từ xa liền nhìn thấy hai bóng hình xinh đẹp đi về phía bên này, ta nắm tay lại, bình phục kích động trong lòng, quay đầu nhìn, Lâm Tá Tuyên cũng là vẻ mặt kích động khó nén.
- Đừng nhịn, mau đi đi! - Mục Phong Du đẩy ta, trên mặt tràn đầy ý cười.
Mục Phong Du đẩy nhẹ khiến ta và Lâm Tá Tuyên đổ đến trước mặt Mộ Dung Hi Nhiên và Ly Mộng. Ta và Lâm Tá Tuyên liếc nhau, quỳ một gối đối diện người mình yêu, giơ tay lên, đưa đến trước mặt các nàng cái nhẫn nắn tròn một buổi chiều, đồng thanh nói:
- Gả cho ta đi!
Mộ Dung Hi Nhiên và Ly Mộng hiển nhiên không có chuẩn bị, ta không cho Mộ Dung Hi Nhiên cơ hội kịp phản ứng, nắm tay nàng đeo nhẫn vào, hôn lên mu bàn tay của nàng một chút rồi lập tức đứng lên, lớn tiếng nói:
- Tân nương đồng ý rồi, nhanh chóng mang đi mặc đồ!
Hai bên tuôn ra một đại đội người vây quanh Mộ Dung Hi Nhiên, mang nàng đi tới hướng một chỗ.
Bên kia, Lâm Tá Tuyên cũng tức tốc đeo nhẫn lên tay Ly Mộng, Mộ Dung Hi Nhiên và Ly Mộng bị nhóm người trong cung mang đi về hai chỗ trái hướng.
- Tá Quân, rốt cuộc sao lại thế này? - Mộ Dung Hi Nhiên bị người trong cung mang đi, nhịn không được quay đầu hỏi.
- Cái này à... - Ta sờ sờ mũi, nhưng không đáp.
Chờ ta đổi xong quần áo, Mộ Dung Hi Nhiên còn chưa đi ra, bất quá cũng may trước khi sự kiên nhẫn của ta biến mất, rốt cuộc Mộ Dung Hi Nhiên được người trong cung đỡ ra.
Hỉ phục đỏ thẫm càng nổi bật trên da thịt trắng tuyết của Mộ Dung Hi Nhiên, trang điểm tự nhiên làm Mộ Dung Hi Nhiên có thêm vài phần diễm lệ, mũ phượng tinh xảo không nặng như bình thường đội trên đầu Mộ Dung Hi Nhiên, bức rèm che màu vàng rủ xuống che đi mặt Mộ Dung Hi Nhiên, nhưng nàng nhìn quanh vẫn mê hoặc mấy người trong cung.
Ta tiến tới đỡ cánh tay của Mộ Dung Hi Nhiên, yên lặng nhìn nàng, sau đó khẽ cười nói:
- Hiện tại Hi Nhiên biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chưa?
Mộ Dung Hi Nhiên oán trách nhìn ta một cái, nói:
- Người... Sao người không thương lượng trước với ta?
Cái nhìn lướt qua khuynh quốc khuynh thành kia, trong giây lát làm rớt nửa huyết quản của ta, nếu không phải ta còn nửa huyết quản còn lại ủng hộ thì nhất định sẽ bật người ngã dưới váy của Mộ Dung Hi Nhiên... Không đúng, là bật người hóa cuồng, định động phòng trước rồi tiếp tục bái đường.
Ta đứng sững tựa hồ trái tim sắp nhảy khỏi ngực, lấy lại bình tĩnh, cười nói:
- Đừng để mọi người đợi lâu, đi thôi - Nói xong liền dẫn nàng chậm rãi đi đến đích.
Mộ Dung Hi Nhiên lại nhẹ nhàng cấu véo ta, nói:
- Lần sau không cho làm ẩu như vậy.
Ta bĩu môi nói:
- Sao có thể còn có lần sau, cả đời chỉ có một lần.
Lúc nói chuyện đã vượt qua chỗ ngoặt đầu tiên, chỉ thấy bên hồ có một nữ tử mặc áo lam cõng một người ăn mặc kỳ quái đang duy trì tư thế đi tại chỗ.
Mộ Dung Hi Nhiên cảm thấy kỳ quái, muốn đi tới nhìn một chút, nện bước cũng nhanh vài phần.
Nữ tử áo lam kia thoạt nhìn trên dưới mười sáu, người mà nàng gánh trên lưng cả người ướt đẫm, quần áo và tóc tai ngắn còn đang nhỏ nước, người nọ hình như đã bất tỉnh, vùi đầu trên gáy nữ tử nên không thấy rõ bộ dạng, chỉ nhìn cách ăn mặc thì không phân biệt được là nam hay nữ.
Lại nhìn biểu tình của nữ tử, vì cõng người này mà cố hết sức nhưng lại không thể không cắn răng đi tiếp, trong mắt nàng lộ ra cứng cỏi, tựa hồ không định dễ dàng bỏ mặc người trên lưng.
Mộ Dung Hi Nhiên nhìn kỹ một lát, nữ tử kia và người trên lưng nàng vẫn không nhúc nhích, giống như tượng điêu khắc.
Ta nắm tay Mộ Dung Hi Nhiên, hàm chứa tình ý nói:
- Còn nhớ lần đầu tiên ta tới nơi đây, ta rơi vào hồ, là nàng cứu ta lên. Ta nghĩ lúc ấy nhất định nàng không ngại cực khổ mà cõng ta trở về như vậy - Nói xong thâm tình trong mắt càng sâu.
Mộ Dung Hi Nhiên nhịn thật lâu nhưng vẫn không nhịn được cười lên:
- Tá Quân, người hiểu lầm. Lúc ấy ta chỉ kéo người lên khỏi nước, cõng người trở về là đại thúc hộ viện ta gọi tới...
- ... - Mặt ta cứng đờ, lại lập tức gia tăng nụ cười - Ta mặc kệ lúc ấy là ai cõng ta trở về, trong lòng ta thì chính là nàng cứu ta về như vậy. Đây là lúc duyên phận của chúng ta bắt đầu.
Mộ Dung Hi Nhiên còn muốn nói tiếp, ta khuyên nhủ:
- Được rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi - Nếu nàng không đi thì vị tiểu cô nương mười sáu tuổi mảnh mai kia có thể bị người nàng cõng đè chết.
Lại đi vài bước, nhìn thấy một phòng ở mở cửa, ta mang theo Mộ Dung Hi Nhiên qua, nhìn bên trong, chỉ thấy trong phòng bố trí thành cảnh tượng mẹ Mộ Dung Hi Nhiên chết bệnh trong miếu đổ nát năm đó. Trong ngôi miếu đổ nát, một vị phu nhân thần sắc có bệnh mỉm cười nhìn hai người trước mặt.
Một là nữ tử thân mặc quần áo màu lam, một là thiếu niên tóc ngắn mặc trường bào nam tử cổ đại. Hai người quỳ mặt đối mặt, tư thế dừng ở hình ảnh các nàng đối bái.
- Năm đó mẹ nàng phó thác cho ta chiếu cố nàng... - Thấy Mộ Dung Hi Nhiên nghĩ đến mẫu thân của mình thì có chút thương cảm, ta không khỏi có chút đau lòng, kéo nàng ôm vào lòng, nghĩ ngợi, vẫn thành thật mở miệng nói - Lúc ấy trong lòng ta chứng thật có chút mất hứng. Nghĩ tới chuyện ta vừa tới nơi này, không biết một chút gì về thế giới này, vội đi tìm cho được đường về nhà, sớm đã tâm loạn như ma, trong đầu một mảnh hỗn loạn, ngay cả mình ta còn chiếu cố không tốt thì làm thế nào chiếu cố nàng? Nhưng ý nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu ta một khắc - Ta vươn tay miêu tả cái một khắc kia ngắn đến cỡ nào - Bởi vì khi ta nhìn vào nàng, nhìn thấy vẻ khó sống của nàng, nhìn thấy vẻ bất lực của nàng, ta đã cảm thấy rất đau lòng, rất đau lòng rất đau lòng. Ta nghĩ ta nhất định phải bảo vệ tốt nàng, cho nàng sống thật vui vẻ, ai cũng không thể khi dễ nàng!
- Tá Quân...
- Nàng đừng nói gì. Hôm nay ta là tân lang, nương tử nàng nên cho ta chút mặt mũi - Ta đáng thương nhìn nàng, thấy một tia sầu tư trong mắt nàng cuối cùng cũng tán đi.
Nàng gật đầu cười, ta lại nắm nàng đi lên phía trước.
Cảnh tiếp theo là nhà tranh của Y Thánh. Ngoài tường đá sơ sài, một thiếu niên tóc ngắn thân mặc áo bào trắng trong lòng ôm giỏ thức ăn, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra ý cười. Trong tường đá, nữ tử áo lam đang chiếu sách thuốc so dược liệu, trên mặt cũng mang theo ý cười không lối thoát. Phía sau nữ tử, một vị lão nhân ngồi ở cửa, tay vuốt chòm râu, ánh mắt nhìn về phía nữ tử mang theo tán thưởng và vừa lòng. Cách thiếu niên áo bào trắng vài bước, một lão già áo xám dựa nửa người vào một thân cây, nhưng nhìn động tác của lão có lẽ đang vội vàng chạy tới.
Ta thở dài, có chút phiền muộn:
- Khi đó nàng đã bái Y Thánh làm sư, ta đi theo Y Quỷ, chỉ là ta không phải theo Y Quỷ học nghệ, cho nên mỗi ngày làm một ít thức ăn đưa cho nàng. Khi đó ta mỗi ngày lo lắng Y Thánh đối xử với nàng trách phạt quá mức nặng nề, khiến nàng ăn không ngon ngủ không yên... Nháy mắt Y Thánh đã đi trước, lão Quỷ cũng không biết chạy đi đâu. Ngẫm lại, những ngày đó thật bình thản, cũng thật vui vẻ.
Ta vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng nhạc vang lên, bình thản mang theo chút nhẹ nhàng, càng khơi gợi lên đoạn kí ức của người ta.
Mộ Dung Hi Nhiên khoác cánh tay ta, nhẹ nhàng nói:
- Đoạn thời gian kia ta thật sự cho rằng mình đang ở trong mộng.
- Hiện tại, đây là mộng của chúng ta - Tiếp tục nhìn thoáng qua hình ảnh như mới hôm qua, ta nhắm mắt lại, dẫn Mộ Dung Hi Nhiên đi lên phía trước.
Xa hơn, vừa vặn đi đến, đột nhiên xuất hiện âm nhạc làm bối cảnh, lần này chỉ có một tiếng giống như tiếng sấm san bằng đất, làm cho lòng người ngẩn ngơ.
Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trên đài cao, nữ tử áo lam cúi thấp đầu khiến người ta không thấy rõ biểu tình trên mặt nàng. Hai tay nữ tử áo lam bị một nam tử áo đen cầm, mà nam tử áo đen cầm hai tay nàng thần sắc kích động, ánh mắt nhìn nữ tử áo lam mang theo vẻ kính yêu, lúc này tựa hồ đang đợi đáp án của nữ tử áo lam. Xa xa, thiếu niên áo bào trắng đứng thẳng, khuôn mặt trắng bệch, trong đôi mắt mang theo vài phần tan nát cõi lòng.
Ta nói với Mộ Dung Hi Nhiên:
- Khi ta vừa thấy Vương Cảnh Hủ cầu thân với nàng, trong lòng tựa như bị sét đánh qua. Ta một mực chờ nàng cự tuyệt y, nhưng ta chờ thật lâu cũng không đợi được nàng từ chối. Ta rất tức giận, tức giận đến như muốn nổ tung, hận không thể tìm vực mà nhảy xuống. Chỉ là sau đó ta tỉnh táo lại, suy nghĩ thật lâu thật lâu. Khi đó nàng không biết ta là nữ tử, ta nghĩ người nàng thích chính là Tá Quân thân nam tử, ta bất quá là một kẻ lừa gạt, Vương Cảnh Hủ có thể biểu thị tình yêu với nàng trước mặt mọi người, ta liên tục được nàng yêu nhưng dũng khí cũng không có, thì có tư cách gì để tức giận. Có lẽ nàng quát ta, ở lúc tức giận cho ta một cái tát trên mặt ta cũng nên thỏa mãn...
- Tá Quân...
Ta hôn lên nửa bên mặt không bị rèm che của Mộ Dung Hi Nhiên:
- Được rồi, chuyện không vui đều đã qua. Đi thôi, xem tiếp.
Kế tiếp là ở trên một bình nguyên quỷ dị âm trầm, nữ tử áo lam ôm thiếu niên áo bào trắng té trên mặt đất, thiếu niên áo bào trắng mặt đầy hoảng sợ nhìn quân Kim Long thân mặc giáp màu vàng giơ đại đao nhắm vào nữ tử áo lam.
Nhìn thấy cái này ta cười cười, đưa tay nhéo nhéo mũi Mộ Dung Hi Nhiên:
- Sau nãy không nên tùy tiện chắn đao thay ta. Nếu ta tổn thương thì nàng còn có thể cứu ta, nếu nàng bị sao thì chỉ có thể mua một tặng một. Hiện tại ta cũng không tin tự tử vì tình chỉ là lời đồn đại từ xưa.
Mộ Dung Hi Nhiên lắc đầu nói:
- Ta làm sao nghĩ nhiều như vậy, thấy người gặp nguy hiểm, ta tất nhiên không chút nghĩ ngợi chắn rồi.
- Ta biết - Ta lại kéo Mộ Dung Hi Nhiên đi lên phía trước - Cho nên sau lúc đó, sự tin tưởng trong lòng ta lại nhiều hơn. Ta cũng từng nghĩ thẳng thắn với nàng, có lẽ nàng sẽ nhận ta cũng không chừng...
Bất quá bây giờ Mộ Dung Hi Nhiên không có ở đây cũng tốt, vốn muốn chuẩn bị cho nàng một kinh hỉ, nàng đi vắng thì mọi người cũng tiện bố trí.
Nghĩ đến chuyện buổi tối cần tiến hành, trong lòng ta tràn đầy kích động.
Đẩy cửa ra, chỉ thấy một nam tử đứng ngoài cửa không xa, cầm trong tay một thanh trường kiếm, thấy ta đi ra, vái chào nói:
- Tá Quân đại nhân, Mộ Dung cung chủ và Ly Mộng cô nương đã rời cung từ giờ Thìn một khắc, đã đi một quán làm gốm trong thành.
Ta ừ một tiếng, vì sợ bị Hi Nhiên cùng Ly Mộng sớm phát hiện ra, cho nên thông đồng với nhiều người trong Di Hoa Cung yểm trợ cho chúng ta. Nam tử này là hạ thủ giúp tình báo của Mộ Dung Hi Nhiên, khinh công rất giỏi, hôm nay tạm thời đến "canh chừng" cho ra, tránh cho bị lộ sớm.
Tới chạng vạng, Mộ Dung Hi Nhiên và Ly Mộng mới trở về. Không đúng, phải nói vừa đúng lúc các nàng mới trở về.
Từ xa liền nhìn thấy hai bóng hình xinh đẹp đi về phía bên này, ta nắm tay lại, bình phục kích động trong lòng, quay đầu nhìn, Lâm Tá Tuyên cũng là vẻ mặt kích động khó nén.
- Đừng nhịn, mau đi đi! - Mục Phong Du đẩy ta, trên mặt tràn đầy ý cười.
Mục Phong Du đẩy nhẹ khiến ta và Lâm Tá Tuyên đổ đến trước mặt Mộ Dung Hi Nhiên và Ly Mộng. Ta và Lâm Tá Tuyên liếc nhau, quỳ một gối đối diện người mình yêu, giơ tay lên, đưa đến trước mặt các nàng cái nhẫn nắn tròn một buổi chiều, đồng thanh nói:
- Gả cho ta đi!
Mộ Dung Hi Nhiên và Ly Mộng hiển nhiên không có chuẩn bị, ta không cho Mộ Dung Hi Nhiên cơ hội kịp phản ứng, nắm tay nàng đeo nhẫn vào, hôn lên mu bàn tay của nàng một chút rồi lập tức đứng lên, lớn tiếng nói:
- Tân nương đồng ý rồi, nhanh chóng mang đi mặc đồ!
Hai bên tuôn ra một đại đội người vây quanh Mộ Dung Hi Nhiên, mang nàng đi tới hướng một chỗ.
Bên kia, Lâm Tá Tuyên cũng tức tốc đeo nhẫn lên tay Ly Mộng, Mộ Dung Hi Nhiên và Ly Mộng bị nhóm người trong cung mang đi về hai chỗ trái hướng.
- Tá Quân, rốt cuộc sao lại thế này? - Mộ Dung Hi Nhiên bị người trong cung mang đi, nhịn không được quay đầu hỏi.
- Cái này à... - Ta sờ sờ mũi, nhưng không đáp.
Chờ ta đổi xong quần áo, Mộ Dung Hi Nhiên còn chưa đi ra, bất quá cũng may trước khi sự kiên nhẫn của ta biến mất, rốt cuộc Mộ Dung Hi Nhiên được người trong cung đỡ ra.
Hỉ phục đỏ thẫm càng nổi bật trên da thịt trắng tuyết của Mộ Dung Hi Nhiên, trang điểm tự nhiên làm Mộ Dung Hi Nhiên có thêm vài phần diễm lệ, mũ phượng tinh xảo không nặng như bình thường đội trên đầu Mộ Dung Hi Nhiên, bức rèm che màu vàng rủ xuống che đi mặt Mộ Dung Hi Nhiên, nhưng nàng nhìn quanh vẫn mê hoặc mấy người trong cung.
Ta tiến tới đỡ cánh tay của Mộ Dung Hi Nhiên, yên lặng nhìn nàng, sau đó khẽ cười nói:
- Hiện tại Hi Nhiên biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chưa?
Mộ Dung Hi Nhiên oán trách nhìn ta một cái, nói:
- Người... Sao người không thương lượng trước với ta?
Cái nhìn lướt qua khuynh quốc khuynh thành kia, trong giây lát làm rớt nửa huyết quản của ta, nếu không phải ta còn nửa huyết quản còn lại ủng hộ thì nhất định sẽ bật người ngã dưới váy của Mộ Dung Hi Nhiên... Không đúng, là bật người hóa cuồng, định động phòng trước rồi tiếp tục bái đường.
Ta đứng sững tựa hồ trái tim sắp nhảy khỏi ngực, lấy lại bình tĩnh, cười nói:
- Đừng để mọi người đợi lâu, đi thôi - Nói xong liền dẫn nàng chậm rãi đi đến đích.
Mộ Dung Hi Nhiên lại nhẹ nhàng cấu véo ta, nói:
- Lần sau không cho làm ẩu như vậy.
Ta bĩu môi nói:
- Sao có thể còn có lần sau, cả đời chỉ có một lần.
Lúc nói chuyện đã vượt qua chỗ ngoặt đầu tiên, chỉ thấy bên hồ có một nữ tử mặc áo lam cõng một người ăn mặc kỳ quái đang duy trì tư thế đi tại chỗ.
Mộ Dung Hi Nhiên cảm thấy kỳ quái, muốn đi tới nhìn một chút, nện bước cũng nhanh vài phần.
Nữ tử áo lam kia thoạt nhìn trên dưới mười sáu, người mà nàng gánh trên lưng cả người ướt đẫm, quần áo và tóc tai ngắn còn đang nhỏ nước, người nọ hình như đã bất tỉnh, vùi đầu trên gáy nữ tử nên không thấy rõ bộ dạng, chỉ nhìn cách ăn mặc thì không phân biệt được là nam hay nữ.
Lại nhìn biểu tình của nữ tử, vì cõng người này mà cố hết sức nhưng lại không thể không cắn răng đi tiếp, trong mắt nàng lộ ra cứng cỏi, tựa hồ không định dễ dàng bỏ mặc người trên lưng.
Mộ Dung Hi Nhiên nhìn kỹ một lát, nữ tử kia và người trên lưng nàng vẫn không nhúc nhích, giống như tượng điêu khắc.
Ta nắm tay Mộ Dung Hi Nhiên, hàm chứa tình ý nói:
- Còn nhớ lần đầu tiên ta tới nơi đây, ta rơi vào hồ, là nàng cứu ta lên. Ta nghĩ lúc ấy nhất định nàng không ngại cực khổ mà cõng ta trở về như vậy - Nói xong thâm tình trong mắt càng sâu.
Mộ Dung Hi Nhiên nhịn thật lâu nhưng vẫn không nhịn được cười lên:
- Tá Quân, người hiểu lầm. Lúc ấy ta chỉ kéo người lên khỏi nước, cõng người trở về là đại thúc hộ viện ta gọi tới...
- ... - Mặt ta cứng đờ, lại lập tức gia tăng nụ cười - Ta mặc kệ lúc ấy là ai cõng ta trở về, trong lòng ta thì chính là nàng cứu ta về như vậy. Đây là lúc duyên phận của chúng ta bắt đầu.
Mộ Dung Hi Nhiên còn muốn nói tiếp, ta khuyên nhủ:
- Được rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi - Nếu nàng không đi thì vị tiểu cô nương mười sáu tuổi mảnh mai kia có thể bị người nàng cõng đè chết.
Lại đi vài bước, nhìn thấy một phòng ở mở cửa, ta mang theo Mộ Dung Hi Nhiên qua, nhìn bên trong, chỉ thấy trong phòng bố trí thành cảnh tượng mẹ Mộ Dung Hi Nhiên chết bệnh trong miếu đổ nát năm đó. Trong ngôi miếu đổ nát, một vị phu nhân thần sắc có bệnh mỉm cười nhìn hai người trước mặt.
Một là nữ tử thân mặc quần áo màu lam, một là thiếu niên tóc ngắn mặc trường bào nam tử cổ đại. Hai người quỳ mặt đối mặt, tư thế dừng ở hình ảnh các nàng đối bái.
- Năm đó mẹ nàng phó thác cho ta chiếu cố nàng... - Thấy Mộ Dung Hi Nhiên nghĩ đến mẫu thân của mình thì có chút thương cảm, ta không khỏi có chút đau lòng, kéo nàng ôm vào lòng, nghĩ ngợi, vẫn thành thật mở miệng nói - Lúc ấy trong lòng ta chứng thật có chút mất hứng. Nghĩ tới chuyện ta vừa tới nơi này, không biết một chút gì về thế giới này, vội đi tìm cho được đường về nhà, sớm đã tâm loạn như ma, trong đầu một mảnh hỗn loạn, ngay cả mình ta còn chiếu cố không tốt thì làm thế nào chiếu cố nàng? Nhưng ý nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu ta một khắc - Ta vươn tay miêu tả cái một khắc kia ngắn đến cỡ nào - Bởi vì khi ta nhìn vào nàng, nhìn thấy vẻ khó sống của nàng, nhìn thấy vẻ bất lực của nàng, ta đã cảm thấy rất đau lòng, rất đau lòng rất đau lòng. Ta nghĩ ta nhất định phải bảo vệ tốt nàng, cho nàng sống thật vui vẻ, ai cũng không thể khi dễ nàng!
- Tá Quân...
- Nàng đừng nói gì. Hôm nay ta là tân lang, nương tử nàng nên cho ta chút mặt mũi - Ta đáng thương nhìn nàng, thấy một tia sầu tư trong mắt nàng cuối cùng cũng tán đi.
Nàng gật đầu cười, ta lại nắm nàng đi lên phía trước.
Cảnh tiếp theo là nhà tranh của Y Thánh. Ngoài tường đá sơ sài, một thiếu niên tóc ngắn thân mặc áo bào trắng trong lòng ôm giỏ thức ăn, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra ý cười. Trong tường đá, nữ tử áo lam đang chiếu sách thuốc so dược liệu, trên mặt cũng mang theo ý cười không lối thoát. Phía sau nữ tử, một vị lão nhân ngồi ở cửa, tay vuốt chòm râu, ánh mắt nhìn về phía nữ tử mang theo tán thưởng và vừa lòng. Cách thiếu niên áo bào trắng vài bước, một lão già áo xám dựa nửa người vào một thân cây, nhưng nhìn động tác của lão có lẽ đang vội vàng chạy tới.
Ta thở dài, có chút phiền muộn:
- Khi đó nàng đã bái Y Thánh làm sư, ta đi theo Y Quỷ, chỉ là ta không phải theo Y Quỷ học nghệ, cho nên mỗi ngày làm một ít thức ăn đưa cho nàng. Khi đó ta mỗi ngày lo lắng Y Thánh đối xử với nàng trách phạt quá mức nặng nề, khiến nàng ăn không ngon ngủ không yên... Nháy mắt Y Thánh đã đi trước, lão Quỷ cũng không biết chạy đi đâu. Ngẫm lại, những ngày đó thật bình thản, cũng thật vui vẻ.
Ta vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng nhạc vang lên, bình thản mang theo chút nhẹ nhàng, càng khơi gợi lên đoạn kí ức của người ta.
Mộ Dung Hi Nhiên khoác cánh tay ta, nhẹ nhàng nói:
- Đoạn thời gian kia ta thật sự cho rằng mình đang ở trong mộng.
- Hiện tại, đây là mộng của chúng ta - Tiếp tục nhìn thoáng qua hình ảnh như mới hôm qua, ta nhắm mắt lại, dẫn Mộ Dung Hi Nhiên đi lên phía trước.
Xa hơn, vừa vặn đi đến, đột nhiên xuất hiện âm nhạc làm bối cảnh, lần này chỉ có một tiếng giống như tiếng sấm san bằng đất, làm cho lòng người ngẩn ngơ.
Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trên đài cao, nữ tử áo lam cúi thấp đầu khiến người ta không thấy rõ biểu tình trên mặt nàng. Hai tay nữ tử áo lam bị một nam tử áo đen cầm, mà nam tử áo đen cầm hai tay nàng thần sắc kích động, ánh mắt nhìn nữ tử áo lam mang theo vẻ kính yêu, lúc này tựa hồ đang đợi đáp án của nữ tử áo lam. Xa xa, thiếu niên áo bào trắng đứng thẳng, khuôn mặt trắng bệch, trong đôi mắt mang theo vài phần tan nát cõi lòng.
Ta nói với Mộ Dung Hi Nhiên:
- Khi ta vừa thấy Vương Cảnh Hủ cầu thân với nàng, trong lòng tựa như bị sét đánh qua. Ta một mực chờ nàng cự tuyệt y, nhưng ta chờ thật lâu cũng không đợi được nàng từ chối. Ta rất tức giận, tức giận đến như muốn nổ tung, hận không thể tìm vực mà nhảy xuống. Chỉ là sau đó ta tỉnh táo lại, suy nghĩ thật lâu thật lâu. Khi đó nàng không biết ta là nữ tử, ta nghĩ người nàng thích chính là Tá Quân thân nam tử, ta bất quá là một kẻ lừa gạt, Vương Cảnh Hủ có thể biểu thị tình yêu với nàng trước mặt mọi người, ta liên tục được nàng yêu nhưng dũng khí cũng không có, thì có tư cách gì để tức giận. Có lẽ nàng quát ta, ở lúc tức giận cho ta một cái tát trên mặt ta cũng nên thỏa mãn...
- Tá Quân...
Ta hôn lên nửa bên mặt không bị rèm che của Mộ Dung Hi Nhiên:
- Được rồi, chuyện không vui đều đã qua. Đi thôi, xem tiếp.
Kế tiếp là ở trên một bình nguyên quỷ dị âm trầm, nữ tử áo lam ôm thiếu niên áo bào trắng té trên mặt đất, thiếu niên áo bào trắng mặt đầy hoảng sợ nhìn quân Kim Long thân mặc giáp màu vàng giơ đại đao nhắm vào nữ tử áo lam.
Nhìn thấy cái này ta cười cười, đưa tay nhéo nhéo mũi Mộ Dung Hi Nhiên:
- Sau nãy không nên tùy tiện chắn đao thay ta. Nếu ta tổn thương thì nàng còn có thể cứu ta, nếu nàng bị sao thì chỉ có thể mua một tặng một. Hiện tại ta cũng không tin tự tử vì tình chỉ là lời đồn đại từ xưa.
Mộ Dung Hi Nhiên lắc đầu nói:
- Ta làm sao nghĩ nhiều như vậy, thấy người gặp nguy hiểm, ta tất nhiên không chút nghĩ ngợi chắn rồi.
- Ta biết - Ta lại kéo Mộ Dung Hi Nhiên đi lên phía trước - Cho nên sau lúc đó, sự tin tưởng trong lòng ta lại nhiều hơn. Ta cũng từng nghĩ thẳng thắn với nàng, có lẽ nàng sẽ nhận ta cũng không chừng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.