Chương 13: Nhìn thấy người thật
Tàn Tự Hi
19/11/2016
Y Thánh lâm vào trầm mặc, nhãn cầu của ta xoay xoay, nhỏ giọng hỏi:
- Người kia tẩu hỏa nhập ma xong rồi sao? Sẽ không phải thường xuyên tẩu hỏa nhập ma chứ?
Y Thánh thở dài nói:
- Sau đó ta và lão Quỷ tới, nghĩ cách đánh cô ấy hôn mê, phong trụ huyệt đạo của cô ấy. Chỉ là độc trong cơ thể không khỏi khiến cô ấy phát điên, còn có thể lấy mạng cô ấy, ta và lão Quỷ đã tụ độc hết vào mắt, mạng được bảo vệ, nhưng mắt thì mù... Sở Phong từng rung chuyển trời đất, từng được người người yêu mến, từng bị người người phỉ nhổ, từng khiến người nghe thấy tên đã sợ mất mật, hiện tại chỉ là một người đáng thương mất đi người yêu và bị mù, chỉ có thể trốn trong sơn động...
Lòng ta rối thành một khối:
- Haiz, đường tình nhấp nhô và... khoan khoan, Sở Phong và Liễu Nhan Khanh đều là nữ tử?
- Thế nào? Cậu cũng muốn khoa tay múa chân với chuyện của bọn họ? - Giọng Y Thánh mơ hồ mang theo tức giận.
Ta nhanh chóng ngây thơ nói:
- Không phải không phải, ta còn tưởng rằng ông sẽ không tiếp nhận loại chuyện này... - Ngày hôm qua vẫn còn vì lễ nghi thế tục mà muốn giết ta, ngày hôm nay lại có thể nói cho ta biết rằng ông có thể tiếp nhận chuyện kinh thế hãi tục như vậy...
Y Thánh thở dài:
- Đầu tiên quả thật khó có thể nhận, chỉ là tình cảm giữa họ thật sự làm cho người ta cảm động.
Nghĩ đến Sở Phong ta cũng thở dài:
- Chỉ là vẫn không thể ở cùng một chỗ.
- Cái gì không thể ở cùng một chỗ? - Mộ Dung Hi Nhiên đi hái thuốc về, nghe thấy một già một trẻ đang thở dài, còn nói cái gì mà không thể ở cùng một chỗ.
- Không có gì, đúng rồi Hi Nhiên, nàng có muốn tập võ không? - Ta ngăn vấn đề đúng lúc.
Mộ Dung Hi Nhiên cất kỹ đồ trên tay, nói:
- Sư phụ muốn dạy con võ nghệ? Chỉ sợ Hi Nhiên tư chất ngu dốt, làm khổ sư phụ. Hơn nữa Hi Nhiên trên phương diện y thuật vẫn chưa thành thục, chỉ sợ cũng không có tinh lực.
Y Thánh vân vê râu không nói gì. Lời này của Hi Nhiên đã biến thành cự tuyệt. Cũng phải, Hi Nhiên học y đã rất vất vả, nếu tiếp tục bảo nàng học võ thì quá mức mệt nhọc.
Nhưng mà, nếu có một ngày chúng ta cuối cùng được bước vào giang hồ, nếu hai người đều không biết võ thì thật quá mức nguy hiểm.
Tiểu thuyết và phim võ hiệp không phải đều có truyền nội lực sao? Nếu Sở Phong, Y Thánh, lão Quỷ mỗi người truyền hai mươi năm công lực cho, Hi Nhiên luyện thêm chiêu thức tấn công nữa thì không phải rất lợi hại sao?
Nghĩ vậy, ta quay đầu xấu xa nhìn Y Thánh một cái. Y Thánh đột nhiên lạnh sống lưng, cau mày nhìn người nào đó đang cười xấu xa, có dự cảm không lành.
--------------------------------
Đường núi mười tám vòng, đường núi rất hay vấp~
- Lão Quỷ, lão Cổ, một người mù mà các ông còn để người ta ở nơi khó đi như vậy - Ta đi đến hoa mắt chóng mặt mà vẫn chưa tới. Trán nhỏ mồ hôi, ta ghét nhất đường núi.
- Năm đó có rất nhiều người đuổi giết cô ấy, tất nhiên phải tìm chỗ an toàn cho cô ấy ẩn núp - Y Thánh đáp.
Dù hai vị nội lực cao thâm như Y Thánh và Y Quỷ cũng đi đến đầu đầy mồ hôi, có thể thấy đường này khó đi cỡ nào.
- Tới rồi! - Theo hướng giọng nói của Y Quỷ, quả nhiên có một sơn động.
- Sở Phong kia ở bên trong? - Không đợi Y Thánh và Y Quỷ trả lời, ta liền vội vàng chạy vào.
Mới vừa vào sơn động, nhất thời đưa tay không thấy năm ngón, nhưng vào thêm vài thước thì bên trong lại có ánh sáng xuất hiện. Tới cuối động thì thấy một nữ tử áo trắng nhắm hai mắt ngồi ngay ngắn trên giường đá. Đỉnh động hở một hố, ánh mặt trời thẳng rọi vào.
Ta ngồi xổm trước Sở Phong kia, dùng ánh mặt trời tỉ mỉ đánh giá người trước mắt.
Hai lông mày kiếm như sắp chạm nhau, mũi cao thẳng, gương mặt vuông vắn sắc cạnh, môi mỏng. Dung nhan tuấn mỹ khí khái anh hùng có chút tái nhợt, có vẻ hơi lạnh lùng.
Đột nhiên khóe miệng kia hơi hơi cong lên, ngũ quan nhu hòa đi không ít, một âm thanh có điểm khàn khàn vang lên:
- Xem đủ chưa?
Ta gật đầu, lại nghĩ nàng không nhìn thấy, đành phải nói ra tiếng:
- Xem đủ rồi, bộ dạng cô khá tốt, không khiến hình tượng tưởng tượng của ta tan biến.
Sở Phong cười nói:
- Ngươi thật là một người thú vị. Bất quá hình tượng tưởng tượng của ngươi vẫn tan biến, vị cô nương này, Sở Phong đã có người yêu, cuộc đời này sẽ không yêu những người khác.
Ta đảo cặp mắt trắng dã, oán thầm nói:
- Cô cho là ta thích cô? Ta sợ người trong truyền thuyết không giống trong truyền thuyết mà thôi.
Không đợi ta phản bác, Y Thánh Y Quỷ cũng tiến vào, lời vừa rồi cũng bị hai ông già nghe được, vừa vào liền hỏi ta:
- Tá Quân, ngươi là nữ tử?
Ta giờ mới giật mình, vừa nãy Sở Phong gọi ta là vị cô nương...
Sở Phong cau mày nói:
- Sao, các ông không biết nàng ta là nữ tử? - Nghĩ nghĩ lại mở miệng nói - Cô mặc nam trang?
- Ừ - Ta chọc chọc đầu ngón tay, nhìn về phía Y Thánh và Y Quỷ, nói - Ta thật sự là nữ.
Y Thánh giận tái mặt hỏi:
- Hi Nhiên biết không?
Ta lắc đầu, Y Thánh thở dài một tiếng. Sở Phong cũng học Y Thánh thở dài một hơi, nói:
- Lão Cổ, ông luôn thở dài như vậy, thực dễ già.
Y Thánh có chút tức giận, nói:
- Còn không phải vì mấy hậu bối các ngươi khiến ta không tĩnh tâm sao!
Sở Phong cười làm lành nói:
- Dạ dạ dạ! Là 'người trẻ tuổi' chúng ta khiến 'lão đầu tử' các ông đau đầu.
Y Quỷ bật người dựng râu trừng mắt:
- Nói bậy! Lão Quỷ ta còn trẻ phơi phới!
Ta sờ cằm rồi quét một vòng mặt Y Quỷ, nói:
- Đúng là vẫn trẻ, chẳng qua là nếp nhăn đẩy thịt lên mà thôi.
Y Quỷ trừng ta:
- Tá Quân, ta là sư phụ của ngươi, kính già yêu trẻ đi chứ, sao có thể trêu ghẹo sư phụ ngươi!
Ta 'kinh ngạc' nói:
- Sư phụ, không phải người nói người không già sao?
Nghe vậy, Sở Phong và Y Thánh Đô cười to. Ta nhìn Sở Phong cười càn rỡ thì rất bội phục.
Sở Phong không phải Tiểu Long Nữ, Tiểu Long Nữ từ nhỏ ở trong Cổ Mộ sớm quen quạnh quẽ, cho nên mới có thể chờ đợi ở Tuyệt Tình Cốc đến mười sáu năm cũng không có chứng ngại giao tiếp. Nghe từ Y Thánh, trước kia Sở Phong quả thật xem như oanh oanh liệt liệt, hiện tại một mình ở trong sơn động vài năm, hai mắt mù, vừa không có người để nương tựa, vừa không có người để đợi chờ. Có thể nói, đã không còn hi vọng sống, như vậy mà cô ta còn có thể tiêu sái cười to được như vậy, chứng thực khiến người ta bội phục.
Sở Phong cảm giác được ánh mắt của ta, quay lại mỉm cười.
Y Thánh nói:
- Sở Phong, hôm nay đến là muốn bảo cô thu một người làm đồ đệ.
Sở Phong nhíu mày nói:
- Xem như ông giúp ta tìm được chuyện thú vị.
Ta tiến đến cầm móng vuốt của cô ta:
- Đồng đạo, ta cũng rất nhàm chán.
Sở Phong trả lời:
- Không phải cô nhàm chán nên muốn theo ta học võ nhàm chán chứ?
Ta lắc đầu nói:
- Không phải ta.
Sở Phong thở ra một hơi dài:
- May thật, nếu là cô, bằng tư chất của cô, ta sợ sau này ta sẽ có người tán gẫu suốt ngày.
Cô...lại châm chọc ta. Khóe miệng ta giật giật, tiếp lời:
- Không sao, nếu cô muốn như thế, ta có thể tán gẫu với cô hàng ngày, dù sao ngày nào cô cũng tịch mịch.
Sở Phong cười nói:
- Cô không nói ta cũng khiến cô chạy đến mỗi ngày, trong núi tịch mịch, vất vả lắm mới có chuyện vui xuất hiện, làm sao ta có thể bỏ qua - Lại nói tiếp - Ta biết cô có việc cầu ta, ta là một phế nhân mắt mù, không quyền không thế, chỉ còn một thân võ công, sợ là chuyện liên quan đến võ công.
Y Thánh tiếp lời:
- Vừa nãy không phải ta nói muốn cô thu một người làm đồ đệ sao?
Sở Phong mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn cảm giác được vị trí của ta, tựa đầu nhìn hướng ta, nói:
- Nếu chỉ như thế thì người này sẽ không đến đây, từ xa đã nghe thấy oán hận, ta cảm thấy người này lười giống ta, nếu không phải có chuyện muốn cầu thì chắc chắn sẽ không lên đây.
Ta có chút kinh hách, người này sống thành tinh sao? Ta chà chà tay, có chút ngượng ngùng nói:
- Vậy...
- Đợi một chút! - Sở Phong cười bỡn cợt - Có việc cầu ta thì ngày mai lại đến. Hôm nay ta một mực không đáp ứng.
Khóe miệng ta giật giật, vị lão đại này cố ý chỉnh ta? Đường đi đến núi này là một sử thi máu và nước mắt.
- Nếu tới, nhớ mang theo rượu ngon trà ngọt, ta thích nhất uống Sinh Mộng Tử, ngày mai cô mang hai mươi vò là đủ - Không đợi ta đáp ứng, Sở Phong cứ thế nói ra.
Ta xanh mặt, nhịn xuống xúc động muốn đánh chết cô ta, tự thôi miên mình: ta là Phật, ta là Phật...
Y Quỷ vui sướng khi người gặp họa đẩy Y Thánh bên cạnh, nhịn cười nói:
- Ông xem Tá Quân đen mặt kìa, ha ha, giống hệt than củi, còn khuôn mặt vừa nãy của nó thì như trúng gió!
Ta quay đầu, lạnh lùng liến Y Quỷ một cái, nhỏ giọng:
- Đều giống nhau, thích uống rượu mà không sợ trúng độc cồn, đừng để một đệ nhất cao thủ trong truyền thuyết chết bởi xơ gan.
Sở Phong mắt mù thì thính lực thật tốt, tự nhiên nghe được ta nói thầm, thở dài:
- Cuộc đời có rượu để say, một giọt cũng không đến được cửu tuyền.
Sở Phong vẻ mặt hiu quạnh, không biết đang nghĩ gì, trong lúc nhất thời bầu không khí lạnh xuống. Ta sờ sờ mũi cũng không biết nói gì cho phải.
- Người kia tẩu hỏa nhập ma xong rồi sao? Sẽ không phải thường xuyên tẩu hỏa nhập ma chứ?
Y Thánh thở dài nói:
- Sau đó ta và lão Quỷ tới, nghĩ cách đánh cô ấy hôn mê, phong trụ huyệt đạo của cô ấy. Chỉ là độc trong cơ thể không khỏi khiến cô ấy phát điên, còn có thể lấy mạng cô ấy, ta và lão Quỷ đã tụ độc hết vào mắt, mạng được bảo vệ, nhưng mắt thì mù... Sở Phong từng rung chuyển trời đất, từng được người người yêu mến, từng bị người người phỉ nhổ, từng khiến người nghe thấy tên đã sợ mất mật, hiện tại chỉ là một người đáng thương mất đi người yêu và bị mù, chỉ có thể trốn trong sơn động...
Lòng ta rối thành một khối:
- Haiz, đường tình nhấp nhô và... khoan khoan, Sở Phong và Liễu Nhan Khanh đều là nữ tử?
- Thế nào? Cậu cũng muốn khoa tay múa chân với chuyện của bọn họ? - Giọng Y Thánh mơ hồ mang theo tức giận.
Ta nhanh chóng ngây thơ nói:
- Không phải không phải, ta còn tưởng rằng ông sẽ không tiếp nhận loại chuyện này... - Ngày hôm qua vẫn còn vì lễ nghi thế tục mà muốn giết ta, ngày hôm nay lại có thể nói cho ta biết rằng ông có thể tiếp nhận chuyện kinh thế hãi tục như vậy...
Y Thánh thở dài:
- Đầu tiên quả thật khó có thể nhận, chỉ là tình cảm giữa họ thật sự làm cho người ta cảm động.
Nghĩ đến Sở Phong ta cũng thở dài:
- Chỉ là vẫn không thể ở cùng một chỗ.
- Cái gì không thể ở cùng một chỗ? - Mộ Dung Hi Nhiên đi hái thuốc về, nghe thấy một già một trẻ đang thở dài, còn nói cái gì mà không thể ở cùng một chỗ.
- Không có gì, đúng rồi Hi Nhiên, nàng có muốn tập võ không? - Ta ngăn vấn đề đúng lúc.
Mộ Dung Hi Nhiên cất kỹ đồ trên tay, nói:
- Sư phụ muốn dạy con võ nghệ? Chỉ sợ Hi Nhiên tư chất ngu dốt, làm khổ sư phụ. Hơn nữa Hi Nhiên trên phương diện y thuật vẫn chưa thành thục, chỉ sợ cũng không có tinh lực.
Y Thánh vân vê râu không nói gì. Lời này của Hi Nhiên đã biến thành cự tuyệt. Cũng phải, Hi Nhiên học y đã rất vất vả, nếu tiếp tục bảo nàng học võ thì quá mức mệt nhọc.
Nhưng mà, nếu có một ngày chúng ta cuối cùng được bước vào giang hồ, nếu hai người đều không biết võ thì thật quá mức nguy hiểm.
Tiểu thuyết và phim võ hiệp không phải đều có truyền nội lực sao? Nếu Sở Phong, Y Thánh, lão Quỷ mỗi người truyền hai mươi năm công lực cho, Hi Nhiên luyện thêm chiêu thức tấn công nữa thì không phải rất lợi hại sao?
Nghĩ vậy, ta quay đầu xấu xa nhìn Y Thánh một cái. Y Thánh đột nhiên lạnh sống lưng, cau mày nhìn người nào đó đang cười xấu xa, có dự cảm không lành.
--------------------------------
Đường núi mười tám vòng, đường núi rất hay vấp~
- Lão Quỷ, lão Cổ, một người mù mà các ông còn để người ta ở nơi khó đi như vậy - Ta đi đến hoa mắt chóng mặt mà vẫn chưa tới. Trán nhỏ mồ hôi, ta ghét nhất đường núi.
- Năm đó có rất nhiều người đuổi giết cô ấy, tất nhiên phải tìm chỗ an toàn cho cô ấy ẩn núp - Y Thánh đáp.
Dù hai vị nội lực cao thâm như Y Thánh và Y Quỷ cũng đi đến đầu đầy mồ hôi, có thể thấy đường này khó đi cỡ nào.
- Tới rồi! - Theo hướng giọng nói của Y Quỷ, quả nhiên có một sơn động.
- Sở Phong kia ở bên trong? - Không đợi Y Thánh và Y Quỷ trả lời, ta liền vội vàng chạy vào.
Mới vừa vào sơn động, nhất thời đưa tay không thấy năm ngón, nhưng vào thêm vài thước thì bên trong lại có ánh sáng xuất hiện. Tới cuối động thì thấy một nữ tử áo trắng nhắm hai mắt ngồi ngay ngắn trên giường đá. Đỉnh động hở một hố, ánh mặt trời thẳng rọi vào.
Ta ngồi xổm trước Sở Phong kia, dùng ánh mặt trời tỉ mỉ đánh giá người trước mắt.
Hai lông mày kiếm như sắp chạm nhau, mũi cao thẳng, gương mặt vuông vắn sắc cạnh, môi mỏng. Dung nhan tuấn mỹ khí khái anh hùng có chút tái nhợt, có vẻ hơi lạnh lùng.
Đột nhiên khóe miệng kia hơi hơi cong lên, ngũ quan nhu hòa đi không ít, một âm thanh có điểm khàn khàn vang lên:
- Xem đủ chưa?
Ta gật đầu, lại nghĩ nàng không nhìn thấy, đành phải nói ra tiếng:
- Xem đủ rồi, bộ dạng cô khá tốt, không khiến hình tượng tưởng tượng của ta tan biến.
Sở Phong cười nói:
- Ngươi thật là một người thú vị. Bất quá hình tượng tưởng tượng của ngươi vẫn tan biến, vị cô nương này, Sở Phong đã có người yêu, cuộc đời này sẽ không yêu những người khác.
Ta đảo cặp mắt trắng dã, oán thầm nói:
- Cô cho là ta thích cô? Ta sợ người trong truyền thuyết không giống trong truyền thuyết mà thôi.
Không đợi ta phản bác, Y Thánh Y Quỷ cũng tiến vào, lời vừa rồi cũng bị hai ông già nghe được, vừa vào liền hỏi ta:
- Tá Quân, ngươi là nữ tử?
Ta giờ mới giật mình, vừa nãy Sở Phong gọi ta là vị cô nương...
Sở Phong cau mày nói:
- Sao, các ông không biết nàng ta là nữ tử? - Nghĩ nghĩ lại mở miệng nói - Cô mặc nam trang?
- Ừ - Ta chọc chọc đầu ngón tay, nhìn về phía Y Thánh và Y Quỷ, nói - Ta thật sự là nữ.
Y Thánh giận tái mặt hỏi:
- Hi Nhiên biết không?
Ta lắc đầu, Y Thánh thở dài một tiếng. Sở Phong cũng học Y Thánh thở dài một hơi, nói:
- Lão Cổ, ông luôn thở dài như vậy, thực dễ già.
Y Thánh có chút tức giận, nói:
- Còn không phải vì mấy hậu bối các ngươi khiến ta không tĩnh tâm sao!
Sở Phong cười làm lành nói:
- Dạ dạ dạ! Là 'người trẻ tuổi' chúng ta khiến 'lão đầu tử' các ông đau đầu.
Y Quỷ bật người dựng râu trừng mắt:
- Nói bậy! Lão Quỷ ta còn trẻ phơi phới!
Ta sờ cằm rồi quét một vòng mặt Y Quỷ, nói:
- Đúng là vẫn trẻ, chẳng qua là nếp nhăn đẩy thịt lên mà thôi.
Y Quỷ trừng ta:
- Tá Quân, ta là sư phụ của ngươi, kính già yêu trẻ đi chứ, sao có thể trêu ghẹo sư phụ ngươi!
Ta 'kinh ngạc' nói:
- Sư phụ, không phải người nói người không già sao?
Nghe vậy, Sở Phong và Y Thánh Đô cười to. Ta nhìn Sở Phong cười càn rỡ thì rất bội phục.
Sở Phong không phải Tiểu Long Nữ, Tiểu Long Nữ từ nhỏ ở trong Cổ Mộ sớm quen quạnh quẽ, cho nên mới có thể chờ đợi ở Tuyệt Tình Cốc đến mười sáu năm cũng không có chứng ngại giao tiếp. Nghe từ Y Thánh, trước kia Sở Phong quả thật xem như oanh oanh liệt liệt, hiện tại một mình ở trong sơn động vài năm, hai mắt mù, vừa không có người để nương tựa, vừa không có người để đợi chờ. Có thể nói, đã không còn hi vọng sống, như vậy mà cô ta còn có thể tiêu sái cười to được như vậy, chứng thực khiến người ta bội phục.
Sở Phong cảm giác được ánh mắt của ta, quay lại mỉm cười.
Y Thánh nói:
- Sở Phong, hôm nay đến là muốn bảo cô thu một người làm đồ đệ.
Sở Phong nhíu mày nói:
- Xem như ông giúp ta tìm được chuyện thú vị.
Ta tiến đến cầm móng vuốt của cô ta:
- Đồng đạo, ta cũng rất nhàm chán.
Sở Phong trả lời:
- Không phải cô nhàm chán nên muốn theo ta học võ nhàm chán chứ?
Ta lắc đầu nói:
- Không phải ta.
Sở Phong thở ra một hơi dài:
- May thật, nếu là cô, bằng tư chất của cô, ta sợ sau này ta sẽ có người tán gẫu suốt ngày.
Cô...lại châm chọc ta. Khóe miệng ta giật giật, tiếp lời:
- Không sao, nếu cô muốn như thế, ta có thể tán gẫu với cô hàng ngày, dù sao ngày nào cô cũng tịch mịch.
Sở Phong cười nói:
- Cô không nói ta cũng khiến cô chạy đến mỗi ngày, trong núi tịch mịch, vất vả lắm mới có chuyện vui xuất hiện, làm sao ta có thể bỏ qua - Lại nói tiếp - Ta biết cô có việc cầu ta, ta là một phế nhân mắt mù, không quyền không thế, chỉ còn một thân võ công, sợ là chuyện liên quan đến võ công.
Y Thánh tiếp lời:
- Vừa nãy không phải ta nói muốn cô thu một người làm đồ đệ sao?
Sở Phong mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn cảm giác được vị trí của ta, tựa đầu nhìn hướng ta, nói:
- Nếu chỉ như thế thì người này sẽ không đến đây, từ xa đã nghe thấy oán hận, ta cảm thấy người này lười giống ta, nếu không phải có chuyện muốn cầu thì chắc chắn sẽ không lên đây.
Ta có chút kinh hách, người này sống thành tinh sao? Ta chà chà tay, có chút ngượng ngùng nói:
- Vậy...
- Đợi một chút! - Sở Phong cười bỡn cợt - Có việc cầu ta thì ngày mai lại đến. Hôm nay ta một mực không đáp ứng.
Khóe miệng ta giật giật, vị lão đại này cố ý chỉnh ta? Đường đi đến núi này là một sử thi máu và nước mắt.
- Nếu tới, nhớ mang theo rượu ngon trà ngọt, ta thích nhất uống Sinh Mộng Tử, ngày mai cô mang hai mươi vò là đủ - Không đợi ta đáp ứng, Sở Phong cứ thế nói ra.
Ta xanh mặt, nhịn xuống xúc động muốn đánh chết cô ta, tự thôi miên mình: ta là Phật, ta là Phật...
Y Quỷ vui sướng khi người gặp họa đẩy Y Thánh bên cạnh, nhịn cười nói:
- Ông xem Tá Quân đen mặt kìa, ha ha, giống hệt than củi, còn khuôn mặt vừa nãy của nó thì như trúng gió!
Ta quay đầu, lạnh lùng liến Y Quỷ một cái, nhỏ giọng:
- Đều giống nhau, thích uống rượu mà không sợ trúng độc cồn, đừng để một đệ nhất cao thủ trong truyền thuyết chết bởi xơ gan.
Sở Phong mắt mù thì thính lực thật tốt, tự nhiên nghe được ta nói thầm, thở dài:
- Cuộc đời có rượu để say, một giọt cũng không đến được cửu tuyền.
Sở Phong vẻ mặt hiu quạnh, không biết đang nghĩ gì, trong lúc nhất thời bầu không khí lạnh xuống. Ta sờ sờ mũi cũng không biết nói gì cho phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.