Chương 85: Thời cổ đại (trung)
Tàn Tự Hi
19/11/2016
Lại một năm trôi qua, trinh sát Di Hoa Cung phái đi đã sớm lật đến bên ngoài Minh Hi, hiện giờ đã xâm nhập đến hai nước Á Tắc và Khuyển Tang tuần tra, đến cả tiểu quốc vốn yên tĩnh cũng không buông tha. Chẳng qua, tin tức Mộ Dung Hi Nhiên lấy được vĩnh viễn đều là chưa tra được nửa điểm.
Năm năm quả thật qua mau, Mộ Dung Hi Nhiên đã hai mươi mốt tuổi, ở tuổi này còn chưa lập gia đình sẽ bị người ta cười nhạo. Một ít nữ nhân lớn tuổi hơn trong cung cũng đều khuyên nàng sớm thành thân, nói thời gian của cô nương gia không đợi được, hơn nữa mấy năm này Vương Cảnh Hủ thường xuyên quay về thăm nàng...
Mộ Dung Hi Nhiên lại cảm thấy đau đầu dị thường. Nàng không muốn gả, từ sau khi người kia biến mất thì nàng đã không còn nghĩ tới muốn gả cho ai khác. Nàng tìm năm năm đợi năm năm, nàng còn sẽ tìm năm năm đợi năm năm nữa.
Mấy ngày gần đây vừa lúc Vương Cảnh Hủ quay về thăm Di Hoa Cung, những lời bàn tán bị Mộ Dung Hi Nhiên áp chế xuống lại nổi lên, Mộ Dung Hi Nhiên bị phiền đến không có cách nào khác, chỉ có thể mượn lí do đi hành nghề y mà rời khỏi Di Hoa Cung.
Sau khi Y Quỷ giao sách thuốc của Y Thánh cho Mộ Dung Hi Nhiên, Mộ Dung Hi Nhiên thật sự cố gắng nghiên cứu, mà khi Mộ Dung Hi Nhiên ra ngoài tìm người cũng thường thường xem giúp một ít bệnh nhân không có tiền chữa bệnh, hoặc là thử đi điều trị một ít bệnh dân bản xứ không thể chữa khỏi. Cuối cùng y thuật của nàng càng ngày càng tốt, đồng thời danh khí cũng càng ngày càng vang xa.
Lần này là một phu nhân sinh bệnh nặng mời nàng đi trị.
Nếu là bình thường thì nàng sẽ không đi, nếu là phu nhân thì tất nhiên có tiền mời danh y, sao lại cần phải mời nàng? Chẳng qua vì trốn tiếng gió (lời bàn tán) nên nàng đành đi.
Chỉ là Mộ Dung Hi Nhiên không ngờ tới, vị phu nhân kia lại là Yên Nhi cô nương.
Bất quá mới năm năm không gặp, Yên Nhi cô nương tựa hồ già đi rất nhiều, không phải nói dung mạo của nàng già đi nhiều, chỉ là khi ngồi bên cạnh nàng, nhìn nàng liền có cảm giác từ trong nội tâm của nàng phát ra hơi thở già nua.
Yên Nhi cô nương là già trong tâm.
Được rồi, hiện tại cũng không thể gọi là Yên Nhi cô nương, hiện tại nên gọi là bát Vương phi.
Yên Nhi nửa ngồi ở đầu giường, sắc mặt trắng bệch, ngay cả môi cũng trắng không có một tia huyết sắc, so với trước kia gầy hơn rất nhiều, cằm càng ngày càng nhọn.
Vì lúc trước Hoàng đế từng đáp ứng chuyện Mộ Dung Hi Nhiên thấy thành viên Hoàng thất thì không cần hành lễ, cho nên Mộ Dung Hi Nhiên chỉ đơn giản gật đầu với Yên Nhi xem như chào hỏi, sau đó mới ngồi bên người nàng cẩn thận bắt mạch cho nàng.
Yên Nhi ho khan vài tiếng, nói:
- Hi Nhiên cô nương không dám làm phiền ngươi. Ta là tâm bệnh, chỉ sợ... không có thuốc cứu được.
Mộ Dung Hi Nhiên thả lại tay Yên Nhi vào trong chăn, nói:
- Vương phi là trong lòng có tích tụ, cộng thêm oán hận chất chứa nhiều năm, hơn nữa mấy ngày trước vô ý bị nhiễm phong hàn nên giờ mới bệnh thành như vậy. Phong hàn coi như là việc nhỏ, chẳng qua tâm bệnh kia...không biết Vương phi có chuyện gì không hài lòng?
Yên Nhi cười khổ hai tiếng:
- Vương...phi...
Mộ Dung Hi Nhiên thấy nàng như thế thì thân thiết hỏi han:
- Sao vậy? Chẳng lẽ Vương gia đối với ngươi không tốt?
Yên Nhi vội vàng lắc đầu, thần sắc không giống như đang giả bộ:
- Chàng đối với ta rất tốt, tốt lắm. Chỉ là dù như vậy cũng...
- Cũng cái gì? - Mộ Dung Hi Nhiên thấy Yên nhi muốn nói lại thôi thì chỉ có thể nói - Cũng không phải Hi Nhiên muốn xen vào việc tư của Vương phi, chẳng qua biết được chỗ khúc mắc mới có thể tìm được biện pháp tốt để chữa trị cho tâm bệnh của Vương phi.
Yên Nhi lẳng lặng nhắm mắt suy tư, mới mở miệng nói:
- Cũng vậy thôi. Đã lâu như vậy, hơn nữa nàng cũng đã sớm rời khỏi triều đình, không thể hại đến nàng nữa - Yên Nhi nhìn Mộ Dung Hi Nhiên, hỏi - Hi Nhiên cô nương có biết thất Vương gia...là nữ tử không?
- Cái gì! - Mộ Dung Hi Nhiên hồi tưởng lại, càng nghĩ càng cảm thấy thất Vương gia không giống một nam tử.
Thất Vương gia gầy yếu hơn so với nam tử bình thường, giơ tay nhấc chân cũng không quá giống nam tử bình thường, nàng vốn tưởng rằng là do thân phận và hoàn cảnh, chỉ là cẩn thận nghĩ lại...
Cẩn thận nghĩ lại, trong đầu nàng lại nhảy ra một thân ảnh.
Mộ Dung Hi Nhiên lẩm bẩm:
- Không thể nào... sao có thể... - Đợi nàng ý thức được mình thất thố thì lại nhanh chóng khôi phục ngữ khí, hỏi - Lời ngươi nói là sự thật? Chỉ là, chuyện này không khỏi quá mức kinh thế hãi tục... pháp luật Minh Hi quy định nữ tử không được tham chính, thất Vương gia như vậy xem như quấy nhiễu triều cương...
Mộ Dung Hi Nhiên càng nói thì càng không ngăn được rất nhiều ý niệm sôi nổi xuất hiện từ đáy lòng nàng.
Yên Nhi bản thân còn chẳng quan tâm đến, cũng không còn chú ý tới sắc mặt của Mộ Dung Hi Nhiên, nói:
- Nữ tử quả thật không thể tham chính. Cho nên mới có nhiều nữ tử giả nam tử tòng quân...
Mộ Dung Hi Nhiên chỉ nghe được câu này, những lời này chiếm cứ trong lòng nàng, khiến nàng như giác ngộ trong nháy mắt.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có nữ tử không muốn sống vì tham chính mà dám mạo hiểm phạm tội khi quân giả nam tử chỉ điểm giang sơn. Chỉ là nếu như không tham chính thì nữ tử sẽ không giả dạng thành nam tử sao?
Nữ tử giả dạng thành nam tử. Ý nghĩ này chợt lóe lên từ đáy lòng nàng, nàng tựa hồ muốn bóp chết cái gì đó.
Yên Nhi lại thở dài:
- Ta nghĩ ngươi cũng biết, ban đầu ta theo bên người thất Vương gia. Ta vốn thích nàng...
Mộ Dung Hi Nhiên nghe được Yên Nhi nói thì đột nhiên ý thức được:
- Không phải ngươi đã sớm quên nàng sao? Còn nữa, các ngươi đều là nữ tử, ngươi sao có thể thích nàng...
Yên Nhi cười haha, bật cười đến chảy nước mắt:
- Nữ tử và nữ tử sao có thể yêu nhau? Lúc trước ta cũng nghĩ như ngươi vậy. Sao có thể ở cùng một chỗ? Không thể ở cùng một chỗ, đó là vi phạm lẽ thường. Chỉ là hiện tại ngẫm lại ta lại cảm thấy mình phi thường ngốc. Nhân sinh vội vàng, nên lựa chọn cùng người mình yêu mến chậm rãi già đi, hay vì gông cùm xiềng xích của thế tục mà hao phí thì giờ?
Yên Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngữ khí mang theo hoài niệm:
- Ta nghĩ ta sai rồi. Cùng một cảnh sắc, ngắm cùng người ấy sẽ là phong cảnh tốt nhất trên đời, ngắm cùng những người khác bất quá cũng chỉ là tục vật có bề ngoài.
Mộ Dung Hi Nhiên còn chưa kịp phản ứng với những lời này thì Yên Nhi lại nói thêm:
- Kỳ thật ta sớm đã nhớ ra. Ngay tại sáng hôm sau ngày mất trí nhớ, nhìn thấy nụ cười của nàng ta đã nhớ ra. Chỉ là ta tự nói với mình, đối với chúng ta như vậy là tốt nhất. Kỳ thật ta không hề suy nghĩ cẩn thận ta muốn cái gì. Ta cho rằng không vi phạm thế tục, sống những ngày bình bình đạm đạm mới là tốt nhất cho mình. Hiện tại mới biết được thì ra điều ta muốn bất quá là nụ cười của nàng, nàng giơ tay nhấc chân đều toát ra một tia ôn nhu và thâm tình, luôn luôn để ý tới ta, khắp nơi nghĩ đến an nguy của ta...
Mộ Dung Hi Nhiên im lặng, chỉ lẳng lặng nghe Yên Nhi nói.
- Cái ta yêu chính là hồn của nàng, nhưng lại vì giới tính mà dứt bỏ phần tình yêu của nàng, thành thân cùng một nam tử ta không yêu. Mấy ngày trước, ta thấy vẻ vui buồn tức giận của nàng khi đi bơi thuyền trên hồ cùng Khuynh Thành, trong lòng ta ghen tị đến nổi điên. Nếu lúc trước ta không cố chấp như vậy, thì hiện giờ người ở cùng nàng cười cùng nàng không phải Khuynh Thành mà là ta mới đúng. Đáng tiếc ta đã buông tay, cho nên hiện giờ ta thành một người chết không thấy hạnh phúc...
- Sẽ không... bệnh của ngươi sẽ khỏi thôi... - Bất kể là chuyện nữ tử giả nam trang hay là nữ tử yêu nữ tử thì Mộ Dung Hi Nhiên cũng chưa bao giờ gặp qua, cũng chưa bao giờ nghĩ tới, ngày hôm nay nghe đến thì thân ảnh người trong lòng kia càng không ngừng xuất hiện, nàng có chút tâm thần không yên, lời của Yên Nhi cũng chỉ nghe được một nửa, chỉ khi nghe được Yên Nhi nói mình sắp chết nàng mới hồi phục lại tinh thần.
Yên Nhi cong cong khóe miệng:
- Những lời này ta luôn nghẹn trong lòng không biết nói cùng ai. Hôm nay đem những lời này nói cho ngươi nghe xong trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu. Nói không chừng bệnh này thật có thể khỏi... Tuy rằng ta cảm thấy ta... nhưng ta còn hai đứa con chưa trưởng thành, ta không thể bỏ bọn chúng.
Mộ Dung Hi Nhiên giương mắt nhìn lên, Yên Nhi nhắc tới con của nàng, trong mắt có nhu tình, nhiều hơn là sự cô đơn.
Mộ Dung Hi Nhiên trở về. Dọc đường đi tỉ mỉ hồi tưởng, năm năm, chỉ là chuyện trải qua cùng người kia cho tới bây giờ nàng cũng không hề quên, càng không ngừng nhớ lại, nhớ kỹ những ngày hai người sinh hoạt cùng nhau.
Nghe xong những lời của Yên Nhi cô nương, bất kể thế nào nàng đều sẽ nghĩ tới từ 'nữ giả nam trang'.
Mộ Dung Hi Nhiên nguyên bản đã cảm thấy thất Vương gia có nhiều điểm tương tự với người kia nhưng lại không nhìn ra tương tự như thế nào. Bây giờ nghĩ lại chỉ sợ người nọ cũng giống như thất Vương gia...
Đúng rồi, người nọ thoạt nhìn cũng không cường tráng bằng nam tử thông thường, luôn gầy teo yếu ớt. Hơn nữa trên người hình như cũng thiếu đi loại khí dương cương của nam nhân.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Mộ Dung Hi Nhiên lại bác bỏ toàn bộ.
Có lẽ bất quá là vì hôm nay lần đầu nghe những lời đó nên nàng mới nghĩ như vậy, tuy rằng nàng càng ngày càng cảm thấy người nọ giống một nữ tử.
Nhưng sự quái dị trên thân người đó là vì sao? Người đó đang gạt mình chuyện gì? Nếu thật là vì chuyện nữ giả nam trang thì chứng thật khiến người kia khó có thể mở miệng.
Cho nên...
Mộ Dung Hi Nhiên liên tục thở dài, nàng miên man suy nghĩ. Hiện giờ người cũng không thấy đâu, nghĩ nhiều như vậy thì có tác dụng gì?
Nếu là thật thì sao?
Mộ Dung Hi Nhiên nắm thật chặt dây cương, trên mặt khó nén vẻ phẫn uất, nếu người kia thật sự là nữ tử, thì nàng tuyệt sẽ không khinh xuất tha thứ cho nàng ta! Nàng động chân tình với nàng ta, nhưng nàng ta lại dối gạt nàng; nàng một lòng muốn gả cho nàng ta làm vợ, nhưng nàng ta lại giống nàng là nữ tử, chuyện này... nàng khó có thể chấp nhận!
Trên đường có một đôi tình nhân dựa sát vào nhau đi qua, Mộ Dung Hi Nhiên thấy vẻ ngọt ngào của hai người kia thì lửa giận phát ra từ trong lòng lập tức bị tưởng niệm trào ra hung hăng ngăn chặn.
Nàng thật hận nàng ta, một câu cũng không để lại đã đi, cũng không quản nàng sốt ruột thế nào, nàng sợ hãi thế nào, nàng tận lực tìm kiếm nàng ta như vậy cũng không nguyện đi ra gặp nàng một lần.
Chỉ là nàng lại...rất nhớ nàng ấy, liền giống như hiện trong lòng nàng hễ nghĩ đến nàng ấy là nữ tử thì dù có hận bao nhiêu, chỉ cần bị một chút sự vật gợi lên tưởng niệm thì nàng lại có cảm giác không khí quanh mình đều sắp bị ép khô, tứ chi cũng mất khí lực, chỉ có oán thán sâu kín trong lòng, vì sao người trong lòng của nàng không bồi ở cạnh nàng?
Mộ Dung Hi Nhiên lại miên man suy nghĩ một trận, sắp đến Di Hoa Cung thì đầu lại thanh tỉnh lại. Vừa nãy tất cả suy nghĩ của nàng bất quá đều là tưởng tượng của nàng, người nọ là nam hay nữ hiện tại cũng không quan trọng, quan trọng là ...nàng phải tìm được người nọ, nhất định phải tìm được!
Năm năm quả thật qua mau, Mộ Dung Hi Nhiên đã hai mươi mốt tuổi, ở tuổi này còn chưa lập gia đình sẽ bị người ta cười nhạo. Một ít nữ nhân lớn tuổi hơn trong cung cũng đều khuyên nàng sớm thành thân, nói thời gian của cô nương gia không đợi được, hơn nữa mấy năm này Vương Cảnh Hủ thường xuyên quay về thăm nàng...
Mộ Dung Hi Nhiên lại cảm thấy đau đầu dị thường. Nàng không muốn gả, từ sau khi người kia biến mất thì nàng đã không còn nghĩ tới muốn gả cho ai khác. Nàng tìm năm năm đợi năm năm, nàng còn sẽ tìm năm năm đợi năm năm nữa.
Mấy ngày gần đây vừa lúc Vương Cảnh Hủ quay về thăm Di Hoa Cung, những lời bàn tán bị Mộ Dung Hi Nhiên áp chế xuống lại nổi lên, Mộ Dung Hi Nhiên bị phiền đến không có cách nào khác, chỉ có thể mượn lí do đi hành nghề y mà rời khỏi Di Hoa Cung.
Sau khi Y Quỷ giao sách thuốc của Y Thánh cho Mộ Dung Hi Nhiên, Mộ Dung Hi Nhiên thật sự cố gắng nghiên cứu, mà khi Mộ Dung Hi Nhiên ra ngoài tìm người cũng thường thường xem giúp một ít bệnh nhân không có tiền chữa bệnh, hoặc là thử đi điều trị một ít bệnh dân bản xứ không thể chữa khỏi. Cuối cùng y thuật của nàng càng ngày càng tốt, đồng thời danh khí cũng càng ngày càng vang xa.
Lần này là một phu nhân sinh bệnh nặng mời nàng đi trị.
Nếu là bình thường thì nàng sẽ không đi, nếu là phu nhân thì tất nhiên có tiền mời danh y, sao lại cần phải mời nàng? Chẳng qua vì trốn tiếng gió (lời bàn tán) nên nàng đành đi.
Chỉ là Mộ Dung Hi Nhiên không ngờ tới, vị phu nhân kia lại là Yên Nhi cô nương.
Bất quá mới năm năm không gặp, Yên Nhi cô nương tựa hồ già đi rất nhiều, không phải nói dung mạo của nàng già đi nhiều, chỉ là khi ngồi bên cạnh nàng, nhìn nàng liền có cảm giác từ trong nội tâm của nàng phát ra hơi thở già nua.
Yên Nhi cô nương là già trong tâm.
Được rồi, hiện tại cũng không thể gọi là Yên Nhi cô nương, hiện tại nên gọi là bát Vương phi.
Yên Nhi nửa ngồi ở đầu giường, sắc mặt trắng bệch, ngay cả môi cũng trắng không có một tia huyết sắc, so với trước kia gầy hơn rất nhiều, cằm càng ngày càng nhọn.
Vì lúc trước Hoàng đế từng đáp ứng chuyện Mộ Dung Hi Nhiên thấy thành viên Hoàng thất thì không cần hành lễ, cho nên Mộ Dung Hi Nhiên chỉ đơn giản gật đầu với Yên Nhi xem như chào hỏi, sau đó mới ngồi bên người nàng cẩn thận bắt mạch cho nàng.
Yên Nhi ho khan vài tiếng, nói:
- Hi Nhiên cô nương không dám làm phiền ngươi. Ta là tâm bệnh, chỉ sợ... không có thuốc cứu được.
Mộ Dung Hi Nhiên thả lại tay Yên Nhi vào trong chăn, nói:
- Vương phi là trong lòng có tích tụ, cộng thêm oán hận chất chứa nhiều năm, hơn nữa mấy ngày trước vô ý bị nhiễm phong hàn nên giờ mới bệnh thành như vậy. Phong hàn coi như là việc nhỏ, chẳng qua tâm bệnh kia...không biết Vương phi có chuyện gì không hài lòng?
Yên Nhi cười khổ hai tiếng:
- Vương...phi...
Mộ Dung Hi Nhiên thấy nàng như thế thì thân thiết hỏi han:
- Sao vậy? Chẳng lẽ Vương gia đối với ngươi không tốt?
Yên Nhi vội vàng lắc đầu, thần sắc không giống như đang giả bộ:
- Chàng đối với ta rất tốt, tốt lắm. Chỉ là dù như vậy cũng...
- Cũng cái gì? - Mộ Dung Hi Nhiên thấy Yên nhi muốn nói lại thôi thì chỉ có thể nói - Cũng không phải Hi Nhiên muốn xen vào việc tư của Vương phi, chẳng qua biết được chỗ khúc mắc mới có thể tìm được biện pháp tốt để chữa trị cho tâm bệnh của Vương phi.
Yên Nhi lẳng lặng nhắm mắt suy tư, mới mở miệng nói:
- Cũng vậy thôi. Đã lâu như vậy, hơn nữa nàng cũng đã sớm rời khỏi triều đình, không thể hại đến nàng nữa - Yên Nhi nhìn Mộ Dung Hi Nhiên, hỏi - Hi Nhiên cô nương có biết thất Vương gia...là nữ tử không?
- Cái gì! - Mộ Dung Hi Nhiên hồi tưởng lại, càng nghĩ càng cảm thấy thất Vương gia không giống một nam tử.
Thất Vương gia gầy yếu hơn so với nam tử bình thường, giơ tay nhấc chân cũng không quá giống nam tử bình thường, nàng vốn tưởng rằng là do thân phận và hoàn cảnh, chỉ là cẩn thận nghĩ lại...
Cẩn thận nghĩ lại, trong đầu nàng lại nhảy ra một thân ảnh.
Mộ Dung Hi Nhiên lẩm bẩm:
- Không thể nào... sao có thể... - Đợi nàng ý thức được mình thất thố thì lại nhanh chóng khôi phục ngữ khí, hỏi - Lời ngươi nói là sự thật? Chỉ là, chuyện này không khỏi quá mức kinh thế hãi tục... pháp luật Minh Hi quy định nữ tử không được tham chính, thất Vương gia như vậy xem như quấy nhiễu triều cương...
Mộ Dung Hi Nhiên càng nói thì càng không ngăn được rất nhiều ý niệm sôi nổi xuất hiện từ đáy lòng nàng.
Yên Nhi bản thân còn chẳng quan tâm đến, cũng không còn chú ý tới sắc mặt của Mộ Dung Hi Nhiên, nói:
- Nữ tử quả thật không thể tham chính. Cho nên mới có nhiều nữ tử giả nam tử tòng quân...
Mộ Dung Hi Nhiên chỉ nghe được câu này, những lời này chiếm cứ trong lòng nàng, khiến nàng như giác ngộ trong nháy mắt.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có nữ tử không muốn sống vì tham chính mà dám mạo hiểm phạm tội khi quân giả nam tử chỉ điểm giang sơn. Chỉ là nếu như không tham chính thì nữ tử sẽ không giả dạng thành nam tử sao?
Nữ tử giả dạng thành nam tử. Ý nghĩ này chợt lóe lên từ đáy lòng nàng, nàng tựa hồ muốn bóp chết cái gì đó.
Yên Nhi lại thở dài:
- Ta nghĩ ngươi cũng biết, ban đầu ta theo bên người thất Vương gia. Ta vốn thích nàng...
Mộ Dung Hi Nhiên nghe được Yên Nhi nói thì đột nhiên ý thức được:
- Không phải ngươi đã sớm quên nàng sao? Còn nữa, các ngươi đều là nữ tử, ngươi sao có thể thích nàng...
Yên Nhi cười haha, bật cười đến chảy nước mắt:
- Nữ tử và nữ tử sao có thể yêu nhau? Lúc trước ta cũng nghĩ như ngươi vậy. Sao có thể ở cùng một chỗ? Không thể ở cùng một chỗ, đó là vi phạm lẽ thường. Chỉ là hiện tại ngẫm lại ta lại cảm thấy mình phi thường ngốc. Nhân sinh vội vàng, nên lựa chọn cùng người mình yêu mến chậm rãi già đi, hay vì gông cùm xiềng xích của thế tục mà hao phí thì giờ?
Yên Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngữ khí mang theo hoài niệm:
- Ta nghĩ ta sai rồi. Cùng một cảnh sắc, ngắm cùng người ấy sẽ là phong cảnh tốt nhất trên đời, ngắm cùng những người khác bất quá cũng chỉ là tục vật có bề ngoài.
Mộ Dung Hi Nhiên còn chưa kịp phản ứng với những lời này thì Yên Nhi lại nói thêm:
- Kỳ thật ta sớm đã nhớ ra. Ngay tại sáng hôm sau ngày mất trí nhớ, nhìn thấy nụ cười của nàng ta đã nhớ ra. Chỉ là ta tự nói với mình, đối với chúng ta như vậy là tốt nhất. Kỳ thật ta không hề suy nghĩ cẩn thận ta muốn cái gì. Ta cho rằng không vi phạm thế tục, sống những ngày bình bình đạm đạm mới là tốt nhất cho mình. Hiện tại mới biết được thì ra điều ta muốn bất quá là nụ cười của nàng, nàng giơ tay nhấc chân đều toát ra một tia ôn nhu và thâm tình, luôn luôn để ý tới ta, khắp nơi nghĩ đến an nguy của ta...
Mộ Dung Hi Nhiên im lặng, chỉ lẳng lặng nghe Yên Nhi nói.
- Cái ta yêu chính là hồn của nàng, nhưng lại vì giới tính mà dứt bỏ phần tình yêu của nàng, thành thân cùng một nam tử ta không yêu. Mấy ngày trước, ta thấy vẻ vui buồn tức giận của nàng khi đi bơi thuyền trên hồ cùng Khuynh Thành, trong lòng ta ghen tị đến nổi điên. Nếu lúc trước ta không cố chấp như vậy, thì hiện giờ người ở cùng nàng cười cùng nàng không phải Khuynh Thành mà là ta mới đúng. Đáng tiếc ta đã buông tay, cho nên hiện giờ ta thành một người chết không thấy hạnh phúc...
- Sẽ không... bệnh của ngươi sẽ khỏi thôi... - Bất kể là chuyện nữ tử giả nam trang hay là nữ tử yêu nữ tử thì Mộ Dung Hi Nhiên cũng chưa bao giờ gặp qua, cũng chưa bao giờ nghĩ tới, ngày hôm nay nghe đến thì thân ảnh người trong lòng kia càng không ngừng xuất hiện, nàng có chút tâm thần không yên, lời của Yên Nhi cũng chỉ nghe được một nửa, chỉ khi nghe được Yên Nhi nói mình sắp chết nàng mới hồi phục lại tinh thần.
Yên Nhi cong cong khóe miệng:
- Những lời này ta luôn nghẹn trong lòng không biết nói cùng ai. Hôm nay đem những lời này nói cho ngươi nghe xong trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu. Nói không chừng bệnh này thật có thể khỏi... Tuy rằng ta cảm thấy ta... nhưng ta còn hai đứa con chưa trưởng thành, ta không thể bỏ bọn chúng.
Mộ Dung Hi Nhiên giương mắt nhìn lên, Yên Nhi nhắc tới con của nàng, trong mắt có nhu tình, nhiều hơn là sự cô đơn.
Mộ Dung Hi Nhiên trở về. Dọc đường đi tỉ mỉ hồi tưởng, năm năm, chỉ là chuyện trải qua cùng người kia cho tới bây giờ nàng cũng không hề quên, càng không ngừng nhớ lại, nhớ kỹ những ngày hai người sinh hoạt cùng nhau.
Nghe xong những lời của Yên Nhi cô nương, bất kể thế nào nàng đều sẽ nghĩ tới từ 'nữ giả nam trang'.
Mộ Dung Hi Nhiên nguyên bản đã cảm thấy thất Vương gia có nhiều điểm tương tự với người kia nhưng lại không nhìn ra tương tự như thế nào. Bây giờ nghĩ lại chỉ sợ người nọ cũng giống như thất Vương gia...
Đúng rồi, người nọ thoạt nhìn cũng không cường tráng bằng nam tử thông thường, luôn gầy teo yếu ớt. Hơn nữa trên người hình như cũng thiếu đi loại khí dương cương của nam nhân.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Mộ Dung Hi Nhiên lại bác bỏ toàn bộ.
Có lẽ bất quá là vì hôm nay lần đầu nghe những lời đó nên nàng mới nghĩ như vậy, tuy rằng nàng càng ngày càng cảm thấy người nọ giống một nữ tử.
Nhưng sự quái dị trên thân người đó là vì sao? Người đó đang gạt mình chuyện gì? Nếu thật là vì chuyện nữ giả nam trang thì chứng thật khiến người kia khó có thể mở miệng.
Cho nên...
Mộ Dung Hi Nhiên liên tục thở dài, nàng miên man suy nghĩ. Hiện giờ người cũng không thấy đâu, nghĩ nhiều như vậy thì có tác dụng gì?
Nếu là thật thì sao?
Mộ Dung Hi Nhiên nắm thật chặt dây cương, trên mặt khó nén vẻ phẫn uất, nếu người kia thật sự là nữ tử, thì nàng tuyệt sẽ không khinh xuất tha thứ cho nàng ta! Nàng động chân tình với nàng ta, nhưng nàng ta lại dối gạt nàng; nàng một lòng muốn gả cho nàng ta làm vợ, nhưng nàng ta lại giống nàng là nữ tử, chuyện này... nàng khó có thể chấp nhận!
Trên đường có một đôi tình nhân dựa sát vào nhau đi qua, Mộ Dung Hi Nhiên thấy vẻ ngọt ngào của hai người kia thì lửa giận phát ra từ trong lòng lập tức bị tưởng niệm trào ra hung hăng ngăn chặn.
Nàng thật hận nàng ta, một câu cũng không để lại đã đi, cũng không quản nàng sốt ruột thế nào, nàng sợ hãi thế nào, nàng tận lực tìm kiếm nàng ta như vậy cũng không nguyện đi ra gặp nàng một lần.
Chỉ là nàng lại...rất nhớ nàng ấy, liền giống như hiện trong lòng nàng hễ nghĩ đến nàng ấy là nữ tử thì dù có hận bao nhiêu, chỉ cần bị một chút sự vật gợi lên tưởng niệm thì nàng lại có cảm giác không khí quanh mình đều sắp bị ép khô, tứ chi cũng mất khí lực, chỉ có oán thán sâu kín trong lòng, vì sao người trong lòng của nàng không bồi ở cạnh nàng?
Mộ Dung Hi Nhiên lại miên man suy nghĩ một trận, sắp đến Di Hoa Cung thì đầu lại thanh tỉnh lại. Vừa nãy tất cả suy nghĩ của nàng bất quá đều là tưởng tượng của nàng, người nọ là nam hay nữ hiện tại cũng không quan trọng, quan trọng là ...nàng phải tìm được người nọ, nhất định phải tìm được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.