Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em
Chương 24:
Nguyễn TThùy Trang
04/01/2021
" Thôi mà Nhiên Nhiên , thôi tớ mặc kệ cậu "
" Tớ không nói cậu , nhưng tớ không đi năn nỉ cậu ta đâu "
" Ờ cậu làm sao thì tùy cậu luôn đấy , vào lớp thôi "
Vẫn cái vẻ mặt lấm lép của cô , đi qua chỗ của Thẩm Mặc không quyên tặng cho cậu ta một cái giẫm chân , cô ghì thật mạnh mũi giầy vào chân đối phương rồi đi qua như không biết gì .
" Chậc.., cậu thật là .."
" Thật là thế nào mà là "
" Tôi nói cậu đấy tôi nghĩ cậu phải học tốt lên rất nhiều chứ không phải là như thế này đâu "
Cô bị những lời không hay phía sau làm cho tổn thương tâm lí , lại thêm tính cách có phần kiêu ngạo của Thẩm Mặc làm cho nóng nảy .
" Phải rồi ! tôi chỉ được có vậy , nếu cậu cảm thấy mất mặt quá hai chúng ta chia tay "
Thẩm Mặc trầm mặc lúc lâu cứ ngỡ người kia trong cơn tức giận mà nói cho nên cũng thẳng thừng đáp lại.
" Được ! chia tay thì chia tay "
Cô ngỡ ngàng cũng muốn cậu nói một câu gì đó mà níu kéo , thật không ngờ rằng đối phương còn phũ phàng hơn cô nghĩ rất nhiều .
" Được rồi , chính miệng cậu đồng ý tôi không muốn liên quan đến cậu nữa "
" Tùy cậu .., trẻ con.."
Cô về chỗ ngồi , ở bên trên cô là một bạn nữ thấy như vậy cũng nhiều chuyện hỏi .
" Cậu với Thẩm Mặc chia tay à ?"
" Ờ "
" Cậu bị đá à ?"
" Ờ "
" Thế nào mà mình lại thấy hai người rất có tướng phu thê đấy "
" Ờ "
Cô bé khia thấy cái tính cách khó gần của cô nên không nói gì , trong lòng chỉ nghĩ \* Người như thế bị đá là đáng đời \*
Cái thông tin của cô bị đá rất nhanh sau đó bị lan ra toàn trường , tất nhiên là nhiều kẻ vui mừng cũng không ít .
Cô mỗi lần đi học về lại như con điên phóng ra khỏi lớp chỉ muốn tránh mặt Thẩm Mặc , mà xem như cậu vẫn không mảy may để ý đến cô . Hết giờ học lại cẫn lĩnh đạm bước chân ra khỏi lớp , vẫn đều đều tập bóng rổ mỗi chiều .
Mà cô thời gian này lại không ngừng cố gắng điên cuồng học tập , những tệp sách nối tiếp nhau cô một mực chỉ có ăn và nghỉ thời gian còn lại chỉ để đọc sách , làm bài nhất định không để cậu khinh thường .
" Nhiên Nhiên cậu định sao đấy "
" Sao là sao ?"
" Cậu không định đi xin lỗi Thẩm Mặc đi à ?"
" Tớ không xin lỗi "
" Sao cậu cứng đầu thế , chắc cậu ấy cũng đang đợi câu xin lỗi từ cậu đấy "
" Kệ cậu ta "
" Sao cậu ngốc thế , giận quá mất khôn đấy ! . Chông cậu ta thế kia đẹp trai kiêu hãnh như thế mà nữ sinh thì lâm le đầy ra , coi chừng mất con mồi đấy nhớ lúc đó có ông trời cũng không cứu được cậu "
Nghe đến đây lòng cô có hơi chột dạ nhưng vì giữ thể diện cho mình vẫn cứng đầu cố chấp không chịu nghe lời của Lệ Hoa.
" Cậu ta làm sao , không liên quan tới tớ nữa "
" Trời ! tớ hết nói nổi cái loại cứng đầu cố chấp như cậu nữa , tớ không dính líu gì đâu mặc xác cậu cậu muốn làm gì thì làm "
" Ok , vậy thôi "
Ngày thứ 14 khi chia tay Thẩm Mặc không khí vẫn trong lành , trời vẫn trong xanh không có một chút mây mưa nào , còn Nhiên Nhiên thì cẫn ăn ngon ngủ yên không hề có chuyện gì sảy ra.
Nhưng đến ngày thứ 15 đến , mây đen tre kín trời kéo đến ùn ùn .
Lớp cô có thêm một nữa sinh mới đến tên là ' Trần Mai Phương ' bạn này trên mạng khá nổi tiếng biệt ranh là ' Phương Xênh Gái '.
Mai Phương vừa xinh đẹp lại nổi tiếng tài năng , múa hát vũ đạo hay tuyệt đỉnh và dĩ nhiên là cái chỗ trống ngay bàn bên cạnh Thẩm Mặc là chỗ của bạn nữ ấy .
Cô vẻ ngoài làm bộ vô tình nhưng cũng không nhịn được liếc mắt sang nhìn , cô ta là một cô gái nhỏ nhắn , màu tóc đen tuyền được duỗi thẳng rài qua eo , đôi mắt đượm buồn như là nước mùa thu .
Giọng nói dịu dàng cứ ngỡ như đang nghe tiếng chim hót hay tiếng sương rơi tí tách .
Ngồi gần Thẩm Mặc thật sứng đôi là ' tiên đồng ngọc nữ ' mà hai người đó đã rất nhanh đã bắt thân với nhau mỗi lần trao đổi bài đều cố ý lại thật sát vào nhau .
Ánh mắt Mai Phương nhìn Thẩm Mặc cũng đủ biết cô ta ngưỡng mộ cậu thế nào , nghe đâu nhà cô ta mới chuyển về đến đây cùng đường đi với nhà cậu .
Nhiên Nhiên ngốc nghếch nhìn theo hai bóng lưng trậm dãi bước đi , chính cô cũng cảm thấy hai bọn họ thật sứng đôi vừa lứa , Thẩm Mặc cũng chỉ vì vậy mà đến một cái liếc mắt cũng không thèm để ý đến cô .
Cô kể từ khi chia tay với Thẩm Mặc thì liền trở thành một kẻ cô độc đúng nghĩa , nhưng lại quá cố chấp gần như tuyệt dao với bạn bè xung quanh mình .
" Tớ không nói cậu , nhưng tớ không đi năn nỉ cậu ta đâu "
" Ờ cậu làm sao thì tùy cậu luôn đấy , vào lớp thôi "
Vẫn cái vẻ mặt lấm lép của cô , đi qua chỗ của Thẩm Mặc không quyên tặng cho cậu ta một cái giẫm chân , cô ghì thật mạnh mũi giầy vào chân đối phương rồi đi qua như không biết gì .
" Chậc.., cậu thật là .."
" Thật là thế nào mà là "
" Tôi nói cậu đấy tôi nghĩ cậu phải học tốt lên rất nhiều chứ không phải là như thế này đâu "
Cô bị những lời không hay phía sau làm cho tổn thương tâm lí , lại thêm tính cách có phần kiêu ngạo của Thẩm Mặc làm cho nóng nảy .
" Phải rồi ! tôi chỉ được có vậy , nếu cậu cảm thấy mất mặt quá hai chúng ta chia tay "
Thẩm Mặc trầm mặc lúc lâu cứ ngỡ người kia trong cơn tức giận mà nói cho nên cũng thẳng thừng đáp lại.
" Được ! chia tay thì chia tay "
Cô ngỡ ngàng cũng muốn cậu nói một câu gì đó mà níu kéo , thật không ngờ rằng đối phương còn phũ phàng hơn cô nghĩ rất nhiều .
" Được rồi , chính miệng cậu đồng ý tôi không muốn liên quan đến cậu nữa "
" Tùy cậu .., trẻ con.."
Cô về chỗ ngồi , ở bên trên cô là một bạn nữ thấy như vậy cũng nhiều chuyện hỏi .
" Cậu với Thẩm Mặc chia tay à ?"
" Ờ "
" Cậu bị đá à ?"
" Ờ "
" Thế nào mà mình lại thấy hai người rất có tướng phu thê đấy "
" Ờ "
Cô bé khia thấy cái tính cách khó gần của cô nên không nói gì , trong lòng chỉ nghĩ \* Người như thế bị đá là đáng đời \*
Cái thông tin của cô bị đá rất nhanh sau đó bị lan ra toàn trường , tất nhiên là nhiều kẻ vui mừng cũng không ít .
Cô mỗi lần đi học về lại như con điên phóng ra khỏi lớp chỉ muốn tránh mặt Thẩm Mặc , mà xem như cậu vẫn không mảy may để ý đến cô . Hết giờ học lại cẫn lĩnh đạm bước chân ra khỏi lớp , vẫn đều đều tập bóng rổ mỗi chiều .
Mà cô thời gian này lại không ngừng cố gắng điên cuồng học tập , những tệp sách nối tiếp nhau cô một mực chỉ có ăn và nghỉ thời gian còn lại chỉ để đọc sách , làm bài nhất định không để cậu khinh thường .
" Nhiên Nhiên cậu định sao đấy "
" Sao là sao ?"
" Cậu không định đi xin lỗi Thẩm Mặc đi à ?"
" Tớ không xin lỗi "
" Sao cậu cứng đầu thế , chắc cậu ấy cũng đang đợi câu xin lỗi từ cậu đấy "
" Kệ cậu ta "
" Sao cậu ngốc thế , giận quá mất khôn đấy ! . Chông cậu ta thế kia đẹp trai kiêu hãnh như thế mà nữ sinh thì lâm le đầy ra , coi chừng mất con mồi đấy nhớ lúc đó có ông trời cũng không cứu được cậu "
Nghe đến đây lòng cô có hơi chột dạ nhưng vì giữ thể diện cho mình vẫn cứng đầu cố chấp không chịu nghe lời của Lệ Hoa.
" Cậu ta làm sao , không liên quan tới tớ nữa "
" Trời ! tớ hết nói nổi cái loại cứng đầu cố chấp như cậu nữa , tớ không dính líu gì đâu mặc xác cậu cậu muốn làm gì thì làm "
" Ok , vậy thôi "
Ngày thứ 14 khi chia tay Thẩm Mặc không khí vẫn trong lành , trời vẫn trong xanh không có một chút mây mưa nào , còn Nhiên Nhiên thì cẫn ăn ngon ngủ yên không hề có chuyện gì sảy ra.
Nhưng đến ngày thứ 15 đến , mây đen tre kín trời kéo đến ùn ùn .
Lớp cô có thêm một nữa sinh mới đến tên là ' Trần Mai Phương ' bạn này trên mạng khá nổi tiếng biệt ranh là ' Phương Xênh Gái '.
Mai Phương vừa xinh đẹp lại nổi tiếng tài năng , múa hát vũ đạo hay tuyệt đỉnh và dĩ nhiên là cái chỗ trống ngay bàn bên cạnh Thẩm Mặc là chỗ của bạn nữ ấy .
Cô vẻ ngoài làm bộ vô tình nhưng cũng không nhịn được liếc mắt sang nhìn , cô ta là một cô gái nhỏ nhắn , màu tóc đen tuyền được duỗi thẳng rài qua eo , đôi mắt đượm buồn như là nước mùa thu .
Giọng nói dịu dàng cứ ngỡ như đang nghe tiếng chim hót hay tiếng sương rơi tí tách .
Ngồi gần Thẩm Mặc thật sứng đôi là ' tiên đồng ngọc nữ ' mà hai người đó đã rất nhanh đã bắt thân với nhau mỗi lần trao đổi bài đều cố ý lại thật sát vào nhau .
Ánh mắt Mai Phương nhìn Thẩm Mặc cũng đủ biết cô ta ngưỡng mộ cậu thế nào , nghe đâu nhà cô ta mới chuyển về đến đây cùng đường đi với nhà cậu .
Nhiên Nhiên ngốc nghếch nhìn theo hai bóng lưng trậm dãi bước đi , chính cô cũng cảm thấy hai bọn họ thật sứng đôi vừa lứa , Thẩm Mặc cũng chỉ vì vậy mà đến một cái liếc mắt cũng không thèm để ý đến cô .
Cô kể từ khi chia tay với Thẩm Mặc thì liền trở thành một kẻ cô độc đúng nghĩa , nhưng lại quá cố chấp gần như tuyệt dao với bạn bè xung quanh mình .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.