Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em
Chương 51:
Nguyễn TThùy Trang
04/01/2021
Người con trai trước mặt cứ cầm bó hoa tiến đến chỗ cô, anh ta vẫn luôn miệng nói thích cô nhưng tất cả cô đều từ chối. Nhiên Nhiên vẫn biết được cảm giác khi yêu một ai đó mà bị người mình yêu thầm từ chối nó sẽ đau như thế nào.
Chính cô! Chính cô cũng đã ở trong ở trong hoàn cảnh đó, mà bây giờ mới biết được cảm giác khi được một người thích như thế nào.
" Thật lòng xin lỗi anh, nhưng tôi đã có người yêu rồi"
" Hắn ta là ai mà lại hơn anh được chứ, cho anh một cơ hội làm bạn trai em nha"
" Tôi đã nói rồi"
Hắn tiến lại tay nắm tay cô thật chặt, cô vặn vẹo cánh tay tới nỗi đau nhức. Một bàn chân từ đâu lao tới đá thẳng vào mặt hắn khiến máu mũi chảy từa lưa.
Thẩm Mặc chạy lại túm tay vào cổ áo hắn xách lên như một con thú đáng chết. Bông hoa lung linh được làm từ socola bị rơi xuống đất, nó bị những dấu chân của cậu đi qua dẫm nát vương vãi xuống đất.
Có lẽ mọi người nhìn vào sẽ cảm thấy hắn ta thật không đáng để si tình đến vậy, đã tỏ tình không được lại còn bị đánh cho toe tua tơi tả.
Thẩm Mặc sách cổ hắn ta sau đó dùng một nắm đấm thục vào giữa gương mặt khiến nó méo mó, bây giờ nhìn thẳng lại những vết bầm tím đã dần dần hiện lên rồi thấy rõ hẳn.
" Thằng khốn mày là ai mà lại dám đánh ông, mày chán sống à?"
Hắn ta vung tay ra đánh trả lại cậu, một cú đấm trời dáng. Thẩm Mặc đã cố né nhưng vẫn không thoát khỏi hành động nhanh như bay của hắn.
Thẩm Mặc ngã ra sau, một dòng máu tươi đã chảy ra từ mũi cậu, có vài giọt rơi xuống sàn. Thẩm Mặc trống tay ra sau né tránh đòn phản công của hắn.
Nhiên Nhiên chỉ biết đứng nhìn như trời chồng, chỉ muốn chạy lại để lau những vết thương cho cậu. Nhưng hành động của bọn họ quá nhanh nếu lúc này cô mà đi lại thì chỉ có thiệt thân.
Lần đầu tiên có một đứa con trai bất chấp mà đánh nhau chỉ vì mình, mọi người bao vây xung quanh rất đông như một thú vui. Không một ai trong số đó có hành động can ngăn.
Hắn ta đánh Thẩm Mặc như không thương tiếc, còn cậu chỉ đỡ từng đòn chí mạng mà hắn gây ra. Thẩm Mặc cố hết sức dồn lực về phía chân đá một cú khiến hắn như bay hàm.
Hắn ta bò trên mặt đất cố đứng dậy đi ra khỏi đám đông, có vài tên nữa cũng chạy về phía hắn đỡ hắn đứng dậy. Khuôn mặt giận dữ nhìn Thẩm Mặc.
" Mày nhớ lấy, thằng ranh con. Nhiên Nhiên, rồi tôi nhất định sẽ khiến em yêu tôi sớm thôi"
Nhiên Nhiên nước mắt dàn dụa chạy lại đỡ Thẩm Mặc dậy, lay lay bả vai của cậu rồi lại lau vết máu từ mũi của cậu đang chảy ra không ngừng.
" Thẩm Mặc, Thẩm Mặc cậu có sao không?"
Mọi người nhìn thấy tình hình của cậu như vậy cũng giúp đỡ cô đưa Thẩm Mặc tới phòng y tế của trường.
Những cô bạn nữ khác đứng bên ngoài chỉ cảm thấy cô thật là ngứa mắt. Họ thích cậu, coi cậu như nam thần bây giờ lại bị vậy là do Nhiên Nhiên gây ra nên cũng cảm thấy ghét cô thêm. Họ chỉ cảm thấy Nhiên Nhiên không xứng đáng để được Thẩm Mặc yêu thương như vậy, họ căm thù cô.
Đỡ cậu đến phòng y tế, ở đấy có các bác sĩ sơ cứu của trường dẫn cậu vào phòng bệnh để chữa chị.
Một lúc sau đã đến giờ vài lớp nhưng Nhiên Nhiên đã xin nghỉ một tiết để ở lại chăm sóc cho cậu. Nhiên Nhiên ngồi ở ghế nắm lấy tay cậu, như mũi có một cục bông trắng bịt lại, không biết thấm bao nhiêu bông mới có thể lau hết máu nữa.
" Tôi xin lỗi, tại tôi mà cậu thành ra nông nỗi này"
Nhiên Nhiên sờ lên khuôn mặt lạnh lùng, có những vẻ đẹp mê hồn của cậu mà khóc thút thít như một đứa trẻ con chính hiệu.
Nhiên Nhiên lấy nước cho Thẩm Mặc, để cậu ngồi lên rồi lại dịu dàng từng tí một. Con gái là vậy rất dễ lay động, dễ khóc cũng có thể dễ cười.
Tâm trạng cô lúc này không biết phải làm gì, tay chân cô như mất kiểm soát chỉ làm những việc không đâu với đâu. Thẩm Mặc mắt nhắm mắt mở nhìn hành động của cô gái trước mặt mà không khỏi buồn cười, chỉ trách cô quá ngốc đi.
Trong phòng y tế bây giờ chỉ còn có hai người, bây giờ ở trên lớp chắc cũng vào học lâu rồi. Những cô y tá của nhà trường từ khi sơ cứu cho cậu bây giờ cũng không thấy tăm hơi đâu.
Căn phòng dần trở nên im lặng tới lạ thương, chỉ có thể nghe tiếng quạt trần đang kêu. Suốt cả buổi cô hỏi gì thì cậu cũng không thèm để ý hay trả lời, chắc hẳn là cậu đang giận cô rồi.
Chính cô! Chính cô cũng đã ở trong ở trong hoàn cảnh đó, mà bây giờ mới biết được cảm giác khi được một người thích như thế nào.
" Thật lòng xin lỗi anh, nhưng tôi đã có người yêu rồi"
" Hắn ta là ai mà lại hơn anh được chứ, cho anh một cơ hội làm bạn trai em nha"
" Tôi đã nói rồi"
Hắn tiến lại tay nắm tay cô thật chặt, cô vặn vẹo cánh tay tới nỗi đau nhức. Một bàn chân từ đâu lao tới đá thẳng vào mặt hắn khiến máu mũi chảy từa lưa.
Thẩm Mặc chạy lại túm tay vào cổ áo hắn xách lên như một con thú đáng chết. Bông hoa lung linh được làm từ socola bị rơi xuống đất, nó bị những dấu chân của cậu đi qua dẫm nát vương vãi xuống đất.
Có lẽ mọi người nhìn vào sẽ cảm thấy hắn ta thật không đáng để si tình đến vậy, đã tỏ tình không được lại còn bị đánh cho toe tua tơi tả.
Thẩm Mặc sách cổ hắn ta sau đó dùng một nắm đấm thục vào giữa gương mặt khiến nó méo mó, bây giờ nhìn thẳng lại những vết bầm tím đã dần dần hiện lên rồi thấy rõ hẳn.
" Thằng khốn mày là ai mà lại dám đánh ông, mày chán sống à?"
Hắn ta vung tay ra đánh trả lại cậu, một cú đấm trời dáng. Thẩm Mặc đã cố né nhưng vẫn không thoát khỏi hành động nhanh như bay của hắn.
Thẩm Mặc ngã ra sau, một dòng máu tươi đã chảy ra từ mũi cậu, có vài giọt rơi xuống sàn. Thẩm Mặc trống tay ra sau né tránh đòn phản công của hắn.
Nhiên Nhiên chỉ biết đứng nhìn như trời chồng, chỉ muốn chạy lại để lau những vết thương cho cậu. Nhưng hành động của bọn họ quá nhanh nếu lúc này cô mà đi lại thì chỉ có thiệt thân.
Lần đầu tiên có một đứa con trai bất chấp mà đánh nhau chỉ vì mình, mọi người bao vây xung quanh rất đông như một thú vui. Không một ai trong số đó có hành động can ngăn.
Hắn ta đánh Thẩm Mặc như không thương tiếc, còn cậu chỉ đỡ từng đòn chí mạng mà hắn gây ra. Thẩm Mặc cố hết sức dồn lực về phía chân đá một cú khiến hắn như bay hàm.
Hắn ta bò trên mặt đất cố đứng dậy đi ra khỏi đám đông, có vài tên nữa cũng chạy về phía hắn đỡ hắn đứng dậy. Khuôn mặt giận dữ nhìn Thẩm Mặc.
" Mày nhớ lấy, thằng ranh con. Nhiên Nhiên, rồi tôi nhất định sẽ khiến em yêu tôi sớm thôi"
Nhiên Nhiên nước mắt dàn dụa chạy lại đỡ Thẩm Mặc dậy, lay lay bả vai của cậu rồi lại lau vết máu từ mũi của cậu đang chảy ra không ngừng.
" Thẩm Mặc, Thẩm Mặc cậu có sao không?"
Mọi người nhìn thấy tình hình của cậu như vậy cũng giúp đỡ cô đưa Thẩm Mặc tới phòng y tế của trường.
Những cô bạn nữ khác đứng bên ngoài chỉ cảm thấy cô thật là ngứa mắt. Họ thích cậu, coi cậu như nam thần bây giờ lại bị vậy là do Nhiên Nhiên gây ra nên cũng cảm thấy ghét cô thêm. Họ chỉ cảm thấy Nhiên Nhiên không xứng đáng để được Thẩm Mặc yêu thương như vậy, họ căm thù cô.
Đỡ cậu đến phòng y tế, ở đấy có các bác sĩ sơ cứu của trường dẫn cậu vào phòng bệnh để chữa chị.
Một lúc sau đã đến giờ vài lớp nhưng Nhiên Nhiên đã xin nghỉ một tiết để ở lại chăm sóc cho cậu. Nhiên Nhiên ngồi ở ghế nắm lấy tay cậu, như mũi có một cục bông trắng bịt lại, không biết thấm bao nhiêu bông mới có thể lau hết máu nữa.
" Tôi xin lỗi, tại tôi mà cậu thành ra nông nỗi này"
Nhiên Nhiên sờ lên khuôn mặt lạnh lùng, có những vẻ đẹp mê hồn của cậu mà khóc thút thít như một đứa trẻ con chính hiệu.
Nhiên Nhiên lấy nước cho Thẩm Mặc, để cậu ngồi lên rồi lại dịu dàng từng tí một. Con gái là vậy rất dễ lay động, dễ khóc cũng có thể dễ cười.
Tâm trạng cô lúc này không biết phải làm gì, tay chân cô như mất kiểm soát chỉ làm những việc không đâu với đâu. Thẩm Mặc mắt nhắm mắt mở nhìn hành động của cô gái trước mặt mà không khỏi buồn cười, chỉ trách cô quá ngốc đi.
Trong phòng y tế bây giờ chỉ còn có hai người, bây giờ ở trên lớp chắc cũng vào học lâu rồi. Những cô y tá của nhà trường từ khi sơ cứu cho cậu bây giờ cũng không thấy tăm hơi đâu.
Căn phòng dần trở nên im lặng tới lạ thương, chỉ có thể nghe tiếng quạt trần đang kêu. Suốt cả buổi cô hỏi gì thì cậu cũng không thèm để ý hay trả lời, chắc hẳn là cậu đang giận cô rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.