Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em
Chương 57:
Nguyễn TThùy Trang
04/01/2021
Lệ Hoa vịn lấy cánh tay Nhiên Nhiên cười cười nhưng vẫn không giấu được bộ mặt nhăn nhăn nhó nhó của mình. Nhiên Nhiên nhìn thấy thế cũng tự thấy mình có chút quá tay hay là do bạn kia làm quá lên nữa.
" Thôi nào Lệ Hoa, cậu thấy có sao không?"
" Hơ hơ...có sao, tớ thấy có rất nhiều sao. Nhưng mà sao mày nó cứ chuyển động mãi không ngừng vậy?"
Nhiên Nhiên lấy đôi tay mình nẹp vào má Lệ Hoa giữ yên một hồi, dẫn cô bạn ra quầy thanh toán lại phải một mình tự trả tiền hết đống đồ đang không biết làm gì.
Nhiên Nhiên một tay kéo xe đẩy đồ rồi lại đỡ theo Lệ Hoa cho nên ở trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Ở trong của hàng tuy là buổi trưa nhưng mà những bóng đèn điện vẫn bật sáng chiếu vào mặt cô lại hiện rõ những vệt mồ hôi lấp lánh, ánh điện tạo thêm một không gian thoải mái và mái mẻ cho khách hàng đến mua đồ.
Lệ Hoa khuôn miệng cười cười cứ để mặc cho Nhiên Nhiên kéo đi đâu thì khéo, ai bảo can cái tội đánh bạn làm gì.
Tại quầy thanh toán có vài chị gái trẻ đang đứng ở đó, khuôn mặt ai cũng sáng sủa tươi tắn và đặc biệt rất khéo ăn nói với khách hàng nên mọi người yêu tích vào đây rất nhiều.
Nhiên Nhiên đưa từng túi đồ để mấy chị thanh toán để vào trong máy tính tiền, mỗi một đồ được dơ tem trướng mặt là lại phát ra một tiếng bít.
Lúc ra về mấy chị đẹp còn không quyên chào cô lần sau tới mua, giọng trong trẻo tới mức cô phải nghe cho kĩ.
Một mình Nhiên Nhiên một tay sách đồ nặng trĩu lại cộng thêm cô bạn nữa, trong lòng cô đang điên lên. Đột ngột Nhiên Nhiên dừng lại ở chỗ có bóng cây co lớn ngoài đường, bóng cây được tỏa bóng dâm rất rộng chi nên đứng rưới đấy mát vô cùng.
Ngoài đường thì xe cộ đông đúc, những quán cafe, cửa hàng tiện lợi có rất nhiều. Nhiên Nhiên cầm lon cocacola ở trên tay mà hồi nãy mua ở siêu thì ra uống.
" Lệ Hoa, bà uống nước không?"
" Đâu...đâu cho tôi uống với"
Lệ Hoa cầm ngay lấy lon cocacola uống ngon lành, từ dừng khi nhắc tới đồ uống là cái vẻ mệt mỏi khi nãy biến mất. Nhiên Nhiên thấy như vậy là biết mình bị cô bạn này sỏ mũi phải dìu rắc từ trong siêu thị đi ra đây.
Vẫn giọng bình thường không tức không giận quay qua hỏi " Ơ, Lệ Hoa khỏi mệt từ khi nào đấy?"
Sợ bị lộ tẩy Lệ Hoa liền chốn tránh " À à, vừa mới đây thôi này. Nhiên Nhiên yêu dấu vừa mới đưa nước cho là tự nhiên liền tỉnh hẳn"
" Ồ vậy đó hả! đây, cầm cầm lấy hộ tôi này không có từ nãy tới giờ cầm mỏi tay quá"
Một túi đồ to đã được đưa đến trước mặt Lệ Hoa. Lệ Hoa trên chán đổ mồ hôi hột gãi gãi đầu.
" Vậy cậu cứ đưa đây tớ cầm cho"
Cả một chặng đường đi về Nhiên Nhiên tay không tung tăng đi còn Lệ Hoa phải cầm một túi đồ toàn thức ăn.
Nhiên Nhiên và Lệ Hoa cuối cùng đã đi đến được trước nhà Thẩm Mặc. Lệ Hoa đưa túi đồ cho Nhiên Nhiên hai cô nàng ra hiệu với nhau bằng kí hiệu ok rồi Nhiên Nhiên bước vào nhà Thẩm Mặc.
Nhiên Nhiên nhấn được ba hồi chuông thì suất hiện Thẩm Mặc từ trong nhà đi ra, vẻ mặt của Thẩm Mặc đi ra vẫn bình thường.
" Sao đấy? tới đây là có chuyện gì không?"
" À không có gì, tôi chỉ đi mua chút đồ ăn tới đây nấu cho cậu thôi"
Thẩm Mặc quay lưng đi " tùy cậu"
Nhiên Nhiên được một cô giúp việc hôm trước ở nhà cậu dẫn vào bên trong bếp. Nhà bếp vẫn sạch sẽ gọn gàng, bất kể từng chiếc nồi hay bát đều sạch sẽ bóng loáng.
Nhiên Nhiên nghĩ là làm, cô bắt tay ngay vào việc làm của mình. Cô lấy từng món đồ ở trong túi ra bắt đầu thể hiện tài năng của mình.
Tiếng hành xả được bỏ vào dầu sôi bốc lên một mùi thơm nồng nặc. Nhiên Nhiên đứng nấu lại nghĩ chắc chắn Thẩm Mặc hôm nay phải nể phục tài nấu ăn của mình cho mà xem.
Nhiên Nhiên đứng tự cười một mình, xong suốt một buổi cô nấu ăn theo cảm tính. Vốn mấy món này cô chưa từng nấu bao giờ nhưng khi ở nhà có thấy mẹ nấu qua một lần nên cũng cố nghĩ lại mà bỏ gia vị lung tung hết cả lên.
Nhiên Nhiên ngó nghiêng ra ngoài phòng khách thì thấy Thẩm Mặc đang vắt chân nghêu ngao ăn hoa quả rồi xem tivi ở đó.
Thật không biết cái tên này là cố tình hay cố ý với cô như vậy nữa, vừa nghĩ vừa tức tối ở trong lòng với cậu. Cô đã cố tình đến đây nấu ăn cho cậu mà cũng không nhận được một chút lung lay nào từ cậu.
" Thật không thể nói nỗi" Nhiên Nhiên đứng nấu ăn trong bếp lẩm ba lẩm bẩm một mình trắc móc.
" Không thể nói nỗi cái gì?" đột nhiên từ đường sau là Thẩm Mặc đang đứng. Nhiên Nhiên cuống cuồng không biết giải thích thế nào.
" Thôi nào Lệ Hoa, cậu thấy có sao không?"
" Hơ hơ...có sao, tớ thấy có rất nhiều sao. Nhưng mà sao mày nó cứ chuyển động mãi không ngừng vậy?"
Nhiên Nhiên lấy đôi tay mình nẹp vào má Lệ Hoa giữ yên một hồi, dẫn cô bạn ra quầy thanh toán lại phải một mình tự trả tiền hết đống đồ đang không biết làm gì.
Nhiên Nhiên một tay kéo xe đẩy đồ rồi lại đỡ theo Lệ Hoa cho nên ở trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Ở trong của hàng tuy là buổi trưa nhưng mà những bóng đèn điện vẫn bật sáng chiếu vào mặt cô lại hiện rõ những vệt mồ hôi lấp lánh, ánh điện tạo thêm một không gian thoải mái và mái mẻ cho khách hàng đến mua đồ.
Lệ Hoa khuôn miệng cười cười cứ để mặc cho Nhiên Nhiên kéo đi đâu thì khéo, ai bảo can cái tội đánh bạn làm gì.
Tại quầy thanh toán có vài chị gái trẻ đang đứng ở đó, khuôn mặt ai cũng sáng sủa tươi tắn và đặc biệt rất khéo ăn nói với khách hàng nên mọi người yêu tích vào đây rất nhiều.
Nhiên Nhiên đưa từng túi đồ để mấy chị thanh toán để vào trong máy tính tiền, mỗi một đồ được dơ tem trướng mặt là lại phát ra một tiếng bít.
Lúc ra về mấy chị đẹp còn không quyên chào cô lần sau tới mua, giọng trong trẻo tới mức cô phải nghe cho kĩ.
Một mình Nhiên Nhiên một tay sách đồ nặng trĩu lại cộng thêm cô bạn nữa, trong lòng cô đang điên lên. Đột ngột Nhiên Nhiên dừng lại ở chỗ có bóng cây co lớn ngoài đường, bóng cây được tỏa bóng dâm rất rộng chi nên đứng rưới đấy mát vô cùng.
Ngoài đường thì xe cộ đông đúc, những quán cafe, cửa hàng tiện lợi có rất nhiều. Nhiên Nhiên cầm lon cocacola ở trên tay mà hồi nãy mua ở siêu thì ra uống.
" Lệ Hoa, bà uống nước không?"
" Đâu...đâu cho tôi uống với"
Lệ Hoa cầm ngay lấy lon cocacola uống ngon lành, từ dừng khi nhắc tới đồ uống là cái vẻ mệt mỏi khi nãy biến mất. Nhiên Nhiên thấy như vậy là biết mình bị cô bạn này sỏ mũi phải dìu rắc từ trong siêu thị đi ra đây.
Vẫn giọng bình thường không tức không giận quay qua hỏi " Ơ, Lệ Hoa khỏi mệt từ khi nào đấy?"
Sợ bị lộ tẩy Lệ Hoa liền chốn tránh " À à, vừa mới đây thôi này. Nhiên Nhiên yêu dấu vừa mới đưa nước cho là tự nhiên liền tỉnh hẳn"
" Ồ vậy đó hả! đây, cầm cầm lấy hộ tôi này không có từ nãy tới giờ cầm mỏi tay quá"
Một túi đồ to đã được đưa đến trước mặt Lệ Hoa. Lệ Hoa trên chán đổ mồ hôi hột gãi gãi đầu.
" Vậy cậu cứ đưa đây tớ cầm cho"
Cả một chặng đường đi về Nhiên Nhiên tay không tung tăng đi còn Lệ Hoa phải cầm một túi đồ toàn thức ăn.
Nhiên Nhiên và Lệ Hoa cuối cùng đã đi đến được trước nhà Thẩm Mặc. Lệ Hoa đưa túi đồ cho Nhiên Nhiên hai cô nàng ra hiệu với nhau bằng kí hiệu ok rồi Nhiên Nhiên bước vào nhà Thẩm Mặc.
Nhiên Nhiên nhấn được ba hồi chuông thì suất hiện Thẩm Mặc từ trong nhà đi ra, vẻ mặt của Thẩm Mặc đi ra vẫn bình thường.
" Sao đấy? tới đây là có chuyện gì không?"
" À không có gì, tôi chỉ đi mua chút đồ ăn tới đây nấu cho cậu thôi"
Thẩm Mặc quay lưng đi " tùy cậu"
Nhiên Nhiên được một cô giúp việc hôm trước ở nhà cậu dẫn vào bên trong bếp. Nhà bếp vẫn sạch sẽ gọn gàng, bất kể từng chiếc nồi hay bát đều sạch sẽ bóng loáng.
Nhiên Nhiên nghĩ là làm, cô bắt tay ngay vào việc làm của mình. Cô lấy từng món đồ ở trong túi ra bắt đầu thể hiện tài năng của mình.
Tiếng hành xả được bỏ vào dầu sôi bốc lên một mùi thơm nồng nặc. Nhiên Nhiên đứng nấu lại nghĩ chắc chắn Thẩm Mặc hôm nay phải nể phục tài nấu ăn của mình cho mà xem.
Nhiên Nhiên đứng tự cười một mình, xong suốt một buổi cô nấu ăn theo cảm tính. Vốn mấy món này cô chưa từng nấu bao giờ nhưng khi ở nhà có thấy mẹ nấu qua một lần nên cũng cố nghĩ lại mà bỏ gia vị lung tung hết cả lên.
Nhiên Nhiên ngó nghiêng ra ngoài phòng khách thì thấy Thẩm Mặc đang vắt chân nghêu ngao ăn hoa quả rồi xem tivi ở đó.
Thật không biết cái tên này là cố tình hay cố ý với cô như vậy nữa, vừa nghĩ vừa tức tối ở trong lòng với cậu. Cô đã cố tình đến đây nấu ăn cho cậu mà cũng không nhận được một chút lung lay nào từ cậu.
" Thật không thể nói nỗi" Nhiên Nhiên đứng nấu ăn trong bếp lẩm ba lẩm bẩm một mình trắc móc.
" Không thể nói nỗi cái gì?" đột nhiên từ đường sau là Thẩm Mặc đang đứng. Nhiên Nhiên cuống cuồng không biết giải thích thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.