Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em
Chương 60:
Nguyễn TThùy Trang
04/01/2021
Căn bếp nấu ăn hàng ngày nhà cậu bây giờ đã trở nên lộn xộn, chiếc nồi cháy đen với một số mùi lạ được thoát ra.
Một làn nước xúp bốc hơi đang được chảy trên sàn nhà, mấy đôi đũa đang còn vương vãi trên xuống nền gạch.
Thẩm Mặc cau mày nhìn Nhiên Nhiên:
" Chuyện gì vậy?"
Nhiên Nhiên với bộ mặt đen thui như con chó mực nhìn cậu, một màu đen thần bí đã che đi cái biểu cảm khuôn mặt cô, cũng không biết là đang khóc hay cười nữa.
" Sự cố nhỏ, để...để tôi dọn"
Nhiên Nhiên rối rít đi lấy chổi rồi lại nhặt mấy thứ đồ mà mình đã làm vương vãi trên sàn. Lần nầy kế hoạch lại thất bại ê trề, cô thầm nghĩ tới cô bạn Lệ Hoa của mình không biết là phải sử cậu ta ra làm sao.
Lệ Hoa đang ngồi ở phòng lướt laptop thì bỗng nhiên có một cảm giác lạnh từ dọc sống lưng truyền lên tới cổ gáy.
' Hắt xì hơi '
" Ơ ai đang nhắc tới mình ấy nhờ? lạ thật"
Trong lòng bỗng trở nên bồn chồn, cô thầm nghĩ tới Nhiên Nhiên lần này không biết là thành công hay bại hoại. Lệ Hoa lắc đầu một cái rồi tiếp tục vùi đầu vào việc của mình.
Nhiên Nhiên ngồi một mình dọn dẹp trong căn bếp của cậu tình thế giở khóc giở cười, chắc có lẽ đây là lần cảm thấy nhục nhất trước mặt cậu.
Hình tượng một cô gái ngây thơ xinh đẹp nhưng bây giờ trông bại hoại cỡ nào, mặt mày nhem nhuốc nhìn chẳng ra giống người, thân hình nhỏ nhìn góc cạnh nào cũng thành hình con chó mực.
Một ánh mắt đang đăm chiêu nhìn về thân hình nhỏ bé của cô. Thẩm Mặc đứng trên cầu thang khẽ nhếch miệng cười thú tính, không biết khi nào mới có thể trị được cái tính tình ngốc nghếch của cô đây.
Nhiên Nhiên cuối cùng đã dọn dẹp xong tất cả mọi thứ, cô đi vào phòng tắm để rửa mặt, tới ngay cái phòng tắm cũng được làm với thiết kế đẹp mắt, một mùi hương xà phòng sộc lên mũi ngây ngất chỉ muốn ở trong đây mãi.
Cô khoát nước lên mặt, một dòng nước đen dần dần rơi xuống bệ rửa mặt, nước đen nhèm. Nhiên Nhiên bây giờ với nhìn lên gương khuôn mặt của cô chỗ trắng chỗ đen vì nước chưa rửa kĩ, cô ngước nhìn lên chiếc gương nhỏ chỉ thấy khuôn mặt mình biết thành một con chó ngao chính hiệu.
Nhiên Nhiên cười như một con ngốc. Không! chính xác hơn là một con điên mới đúng, đầu tóc bù xù chẳng theo một trình tự nào...Sau một mồi chùi rửa khuôn mặt đã sạch sẽ, hồng hào và xinh tươi như trước kia.
Mặt trời đứng bóng về chiều, trong thành phố những bạn học sinh lại nhộn nhịp tới trường đi học thêm và Nhiên Nhiên cũng không ngoại lệ.
Cô tới trường thì tự dưng có một bàn tay vô tình chộp lấy bả vai cô khiến cô giật nảy mình, chỉ muốn hét toáng lên nhưng nhìn kĩ lại đó là một gương mặt quen thuộc. Đúng! đó là Lệ Hoa.
" Ê, sao rồi tình hình ổn chứ?"
" Toang rồi"
" Tại sao? Nói tôi xem nào"
" Cháy bếp chứ sao, chưa có cái nhục nào mà như cái nhục này"
" Cuộc đời tôi năm nay đã hơn 16 nồi bánh trưng rồi mà tôi chưa bai giờ gặp cái trường hợp nào nó như thế này cả, chứ phải tôi là tôi táng cho thằng đó mấy phát vì cái tội giận dai"
" Thôi thôi bạn tôi ơi đừng có lảm nhảm nữa đi"
Nhiên Nhiên và Lệ Hoa khoác vai nhau đi vào lớp, tiếng nói chuyện nhộn nhịp của những bạn ngồi tụm năm tụm ba lại tám chuyện, có những bạn đang đánh bóng ngoài sân thể dục qua tầm mắt cô xuyên qua ô cửa sổ trong lớp.
À khoan, có phải cô nhìn lầm không là Thẩm Mặc cũng đang đứng chơi dưới đó, những người chơi bóng ai nấy cũng đều cao to hết.
Đội bóng được chia làm hai đội chới, đội Thẩm Mặc thì đương nhiên là cậu làm đội trưởng những còn đội kia thì vẫn chưa thấy ra sân.
Nhiên Nhiên nghe mọi người nói là đội Thẩm Mặc đang có thách đấu với lớp ai đó. Đội đối phương chơi bóng của Thẩm Mặc cuối cùng cũng ra sân, có vẻ đó là mấy anh khóa trên lớp cô.
Người đi ra sân cuối cùng cũng được lộ mặt, cô bàng hoàng nhận ra ngay người đó. Đúng thế! không ngoài ai khác đó lại chính là cái cậu khóa trên bữa hôm đi tỏ tình cô.
Nhiên Nhiên có nghe thoáng qua mọi người nói với nhau hình như cậu ta tên là ' Mạc Khải Phong ', cậu ta cũng là đội trưởng của đội đối phương của Thẩm Mặc.
Nhìn những khuôn mặt nghiêm túc túc của hai bên đối phương khiến cho trận đấu ngày hôm đó trở nên gay cấn.
Tất nhiên là đội của Mạc Khải Phong có những người cao to và có kinh nghiệm chơi bóng nhiều hơn so với đội kém tuổi của Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc tuy nhỏ tuổi hơn nhưng cậu cũng đã tập luyện rất nhiều thì đương nhiên môn này là môn sở trường của cậu, nếu so ra cũng không có khó khăn nhiều lắm.
Một làn nước xúp bốc hơi đang được chảy trên sàn nhà, mấy đôi đũa đang còn vương vãi trên xuống nền gạch.
Thẩm Mặc cau mày nhìn Nhiên Nhiên:
" Chuyện gì vậy?"
Nhiên Nhiên với bộ mặt đen thui như con chó mực nhìn cậu, một màu đen thần bí đã che đi cái biểu cảm khuôn mặt cô, cũng không biết là đang khóc hay cười nữa.
" Sự cố nhỏ, để...để tôi dọn"
Nhiên Nhiên rối rít đi lấy chổi rồi lại nhặt mấy thứ đồ mà mình đã làm vương vãi trên sàn. Lần nầy kế hoạch lại thất bại ê trề, cô thầm nghĩ tới cô bạn Lệ Hoa của mình không biết là phải sử cậu ta ra làm sao.
Lệ Hoa đang ngồi ở phòng lướt laptop thì bỗng nhiên có một cảm giác lạnh từ dọc sống lưng truyền lên tới cổ gáy.
' Hắt xì hơi '
" Ơ ai đang nhắc tới mình ấy nhờ? lạ thật"
Trong lòng bỗng trở nên bồn chồn, cô thầm nghĩ tới Nhiên Nhiên lần này không biết là thành công hay bại hoại. Lệ Hoa lắc đầu một cái rồi tiếp tục vùi đầu vào việc của mình.
Nhiên Nhiên ngồi một mình dọn dẹp trong căn bếp của cậu tình thế giở khóc giở cười, chắc có lẽ đây là lần cảm thấy nhục nhất trước mặt cậu.
Hình tượng một cô gái ngây thơ xinh đẹp nhưng bây giờ trông bại hoại cỡ nào, mặt mày nhem nhuốc nhìn chẳng ra giống người, thân hình nhỏ nhìn góc cạnh nào cũng thành hình con chó mực.
Một ánh mắt đang đăm chiêu nhìn về thân hình nhỏ bé của cô. Thẩm Mặc đứng trên cầu thang khẽ nhếch miệng cười thú tính, không biết khi nào mới có thể trị được cái tính tình ngốc nghếch của cô đây.
Nhiên Nhiên cuối cùng đã dọn dẹp xong tất cả mọi thứ, cô đi vào phòng tắm để rửa mặt, tới ngay cái phòng tắm cũng được làm với thiết kế đẹp mắt, một mùi hương xà phòng sộc lên mũi ngây ngất chỉ muốn ở trong đây mãi.
Cô khoát nước lên mặt, một dòng nước đen dần dần rơi xuống bệ rửa mặt, nước đen nhèm. Nhiên Nhiên bây giờ với nhìn lên gương khuôn mặt của cô chỗ trắng chỗ đen vì nước chưa rửa kĩ, cô ngước nhìn lên chiếc gương nhỏ chỉ thấy khuôn mặt mình biết thành một con chó ngao chính hiệu.
Nhiên Nhiên cười như một con ngốc. Không! chính xác hơn là một con điên mới đúng, đầu tóc bù xù chẳng theo một trình tự nào...Sau một mồi chùi rửa khuôn mặt đã sạch sẽ, hồng hào và xinh tươi như trước kia.
Mặt trời đứng bóng về chiều, trong thành phố những bạn học sinh lại nhộn nhịp tới trường đi học thêm và Nhiên Nhiên cũng không ngoại lệ.
Cô tới trường thì tự dưng có một bàn tay vô tình chộp lấy bả vai cô khiến cô giật nảy mình, chỉ muốn hét toáng lên nhưng nhìn kĩ lại đó là một gương mặt quen thuộc. Đúng! đó là Lệ Hoa.
" Ê, sao rồi tình hình ổn chứ?"
" Toang rồi"
" Tại sao? Nói tôi xem nào"
" Cháy bếp chứ sao, chưa có cái nhục nào mà như cái nhục này"
" Cuộc đời tôi năm nay đã hơn 16 nồi bánh trưng rồi mà tôi chưa bai giờ gặp cái trường hợp nào nó như thế này cả, chứ phải tôi là tôi táng cho thằng đó mấy phát vì cái tội giận dai"
" Thôi thôi bạn tôi ơi đừng có lảm nhảm nữa đi"
Nhiên Nhiên và Lệ Hoa khoác vai nhau đi vào lớp, tiếng nói chuyện nhộn nhịp của những bạn ngồi tụm năm tụm ba lại tám chuyện, có những bạn đang đánh bóng ngoài sân thể dục qua tầm mắt cô xuyên qua ô cửa sổ trong lớp.
À khoan, có phải cô nhìn lầm không là Thẩm Mặc cũng đang đứng chơi dưới đó, những người chơi bóng ai nấy cũng đều cao to hết.
Đội bóng được chia làm hai đội chới, đội Thẩm Mặc thì đương nhiên là cậu làm đội trưởng những còn đội kia thì vẫn chưa thấy ra sân.
Nhiên Nhiên nghe mọi người nói là đội Thẩm Mặc đang có thách đấu với lớp ai đó. Đội đối phương chơi bóng của Thẩm Mặc cuối cùng cũng ra sân, có vẻ đó là mấy anh khóa trên lớp cô.
Người đi ra sân cuối cùng cũng được lộ mặt, cô bàng hoàng nhận ra ngay người đó. Đúng thế! không ngoài ai khác đó lại chính là cái cậu khóa trên bữa hôm đi tỏ tình cô.
Nhiên Nhiên có nghe thoáng qua mọi người nói với nhau hình như cậu ta tên là ' Mạc Khải Phong ', cậu ta cũng là đội trưởng của đội đối phương của Thẩm Mặc.
Nhìn những khuôn mặt nghiêm túc túc của hai bên đối phương khiến cho trận đấu ngày hôm đó trở nên gay cấn.
Tất nhiên là đội của Mạc Khải Phong có những người cao to và có kinh nghiệm chơi bóng nhiều hơn so với đội kém tuổi của Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc tuy nhỏ tuổi hơn nhưng cậu cũng đã tập luyện rất nhiều thì đương nhiên môn này là môn sở trường của cậu, nếu so ra cũng không có khó khăn nhiều lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.