Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em
Chương 77:
Nguyễn TThùy Trang
04/01/2021
"tránh xa người ta ra"
"Ơ sao lại giận tôi, Nhiên Nhiên bắt nạt người khác huhu..."
Mọi học sinh đang ngồi trên xe đều hướng ánh mắt về cô và Thẩm Mặc không hiểu chuyện gì đang sảy ra, cô ngại ngùng che mặt mình lại nói nhỏ với cậu
"Thôi được rồi cậu im đi...về nhà cậu chết với tôi"
"Để xem ai chết với ai" cậu ghé sát lại tai cô phả hơi ấm vào chiếc cổ nhỏ xinh của cô như một lời viết trước được tương lai sẽ ra sao.
Nhiên Nhiên không dám nói gì nữa nhưng hơi ấm từ cậu khiến người cô nóng lên phừng phừng, có thể ngửi được mùi hương bạc hà quen thuộc, cô lúc này chỉ trách móc thầm cậu chỉ muốn đấm nát mặt cậu ngay bây giờ nhưng chưa từng làm điều đó.
Nhiên Nhiên nhìn ra cửa kính xe thời tiết hôm nay thật đẹp, từng ánh sáng bình minh mập mờ lên lỏi qua khung cửa kính với ánh sáng mờ nhạt ban mai trên chuyến xe đi dã ngoại của trường, cô nhìn về phía trước rồi nhìn vào phản chiếu của giương xe đều thấy một đoàn xe của các lớp nữa cũng đang đi rất đông.
Đi mãi mới đến nơi nhưng trên xe không ai nói với ai một câu chuyến xe im lặng tới lạ thường, cô nhìn cô bạn Lệ Hoa ngồi cùng thì toàn thấy tâm tư bao trùm trên khắp vẻ mặt xinh đẹp cũng có thể Lệ Hoa đang trầm tư về anh chàng lúc nãy.
Thẩm Mặc lại ôm vào eo cô giật mình mà kháng cự nhưng không sao thoát khỏi vòng tay như niềng như xích kia.
"Chúng ta xuống xe thôi, đến nơi rồi kìa"
Nhiên Nhiên rất muốn một lần làm theo ý mình mà gặp cậu thì lòng mình như bị thôi miên mà nghe theo răm rắp, mở cánh cửa xe khách một luồng gió nhẹ nhàng như được chỗ mà bay qua cánh cửa xe vào trong làm vài sợi tóc mai của cô cũng từ từ bay lên theo cơn gió, hai bên gò má nhỏ đã ửng đỏ từ bao giờ.
Mặt trời lên cao bây giờ có thể nhìn thấy mọi vật sáng hẵn rồi không còn như lúc bình minh nữa, Thẩm Mặc thấy cô cứ đờ đẫn liền nắm lấy bàn tay nhỏ mà đi xuống, từng ngón tay thon nhỏ đan vào ngón tay to lớn khiến cậu như muốn bao bọc người con gái ấy đến không thôi.
Bước xuống Nhiên Nhiên lúc này mới ngỡ ngàng là không phải như mình nghĩ đến nơi cắm trại mà là một cổng trường quốc tế sang trọng, nhưng rất nhanh mọi người ai ai cũng bất ngờ như cô mà xì xào to nhỏ. Một cô dẫn đoàn trường đi đến thông báo với học sinh hoãn đi dã ngoại một lúc để đến giao lưu với trường khác một lúc.
Mấy bạn gái phía xa xa nói thầm thì với nhau có câu lọt vài tai có câu không hình như nghe đâu đây là trường có trung tâm giáo dục tốt nhất trong bảng xếp hạng của các trường, cô còn nghe đâu ở đây toàn là trai xinh gái đẹp đã thế lại còn học giỏi, nghe đến từ này mắt Nhiên Nhiên sáng lên trông thấy tuy Thẩm Mặc mặc đang đứng đấy nhưng cô mặc kệ có người yêu rồi chẳng lẽ không được ngắm người đẹp hay sao?!
Thẩm Mặc thấy thái độ của cô thay đổi liền nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của cô rất nhanh chóng cô cảm nhận được sự bùng cháy trong cậu, lần này chắc cô không sống nỗi.
"Thẩm Mặc cậu nắm tay tôi đau quá"
Rất nhanh chóng môi cô bị môi cậu áp chế, giữa cổng trường khác như vậy mà cậu còn hôn cô được, cô liền đỏ mặt vì xấu hổ. Lưỡi cậu liên tục đảo điên mà càn khuấy trong khoang miệng cô, hôn một hơi thật sâu cậu mới chịu buông tha cho cô. Nhiên Nhiên đẩy mạnh cậu ra xa.
"Cậu làm cái gì vậy?, tôi có võ đấy nhớ cậu coi trừng tôi đánh cậu lúc nào không hay đâu"
"Đi cùng tôi cậu không được ngắm nhìn ai khác ngoài tôi" cậu lấy tay nâng cằm cô quay lại phía mặt mình "Nhìn vào mắt tôi, cậu chỉ được nhìn tôi thôi biết chưa"
Nhiên Nhiên nhiều lúc cũng khó hiểu hết được tính cách cậu, cô gật đầu cho qua nếu gây sự với cậu ta lúc này thì thật là mất vui với buổi đi . Lệ Hoa vừa mới đi vệ sinh xong thấy hai người liền chạy lại.
"Khát chưa hay để tôi đi mua nước cho hai người" Thẩm Mặc nói nhằm để lãng tránh đi chỗ khác.
Chưa kịp nói lại cậu đã quay người đi mất rồi, hai cô bạn chưa kịp nghĩ ngơi mọi người đã tập trung lại để chuẩn bị vào giao lưu với trường, lo cho cậu không quay lại kịp cô vừa mới có suy nghĩ như vậy cậu liền xuất hiện trên tay là chai nước cậu đi nhanh tới nỗi như đã thuần thuộc hết đường và vị chí ở đây vậy.
Càng đi lại gần cô thấy có một bạn học sinh lạ nữa cũng đi cùng cậu tới nhìn kĩ lại mới biết đó là người mà Lệ Hoa va vào lúc sáng, như có cùng dòng suy nghĩ hai cô nhìn nhau. Lệ Hoa như muốn nhảy nhót trong lòng.
"Ơ sao lại giận tôi, Nhiên Nhiên bắt nạt người khác huhu..."
Mọi học sinh đang ngồi trên xe đều hướng ánh mắt về cô và Thẩm Mặc không hiểu chuyện gì đang sảy ra, cô ngại ngùng che mặt mình lại nói nhỏ với cậu
"Thôi được rồi cậu im đi...về nhà cậu chết với tôi"
"Để xem ai chết với ai" cậu ghé sát lại tai cô phả hơi ấm vào chiếc cổ nhỏ xinh của cô như một lời viết trước được tương lai sẽ ra sao.
Nhiên Nhiên không dám nói gì nữa nhưng hơi ấm từ cậu khiến người cô nóng lên phừng phừng, có thể ngửi được mùi hương bạc hà quen thuộc, cô lúc này chỉ trách móc thầm cậu chỉ muốn đấm nát mặt cậu ngay bây giờ nhưng chưa từng làm điều đó.
Nhiên Nhiên nhìn ra cửa kính xe thời tiết hôm nay thật đẹp, từng ánh sáng bình minh mập mờ lên lỏi qua khung cửa kính với ánh sáng mờ nhạt ban mai trên chuyến xe đi dã ngoại của trường, cô nhìn về phía trước rồi nhìn vào phản chiếu của giương xe đều thấy một đoàn xe của các lớp nữa cũng đang đi rất đông.
Đi mãi mới đến nơi nhưng trên xe không ai nói với ai một câu chuyến xe im lặng tới lạ thường, cô nhìn cô bạn Lệ Hoa ngồi cùng thì toàn thấy tâm tư bao trùm trên khắp vẻ mặt xinh đẹp cũng có thể Lệ Hoa đang trầm tư về anh chàng lúc nãy.
Thẩm Mặc lại ôm vào eo cô giật mình mà kháng cự nhưng không sao thoát khỏi vòng tay như niềng như xích kia.
"Chúng ta xuống xe thôi, đến nơi rồi kìa"
Nhiên Nhiên rất muốn một lần làm theo ý mình mà gặp cậu thì lòng mình như bị thôi miên mà nghe theo răm rắp, mở cánh cửa xe khách một luồng gió nhẹ nhàng như được chỗ mà bay qua cánh cửa xe vào trong làm vài sợi tóc mai của cô cũng từ từ bay lên theo cơn gió, hai bên gò má nhỏ đã ửng đỏ từ bao giờ.
Mặt trời lên cao bây giờ có thể nhìn thấy mọi vật sáng hẵn rồi không còn như lúc bình minh nữa, Thẩm Mặc thấy cô cứ đờ đẫn liền nắm lấy bàn tay nhỏ mà đi xuống, từng ngón tay thon nhỏ đan vào ngón tay to lớn khiến cậu như muốn bao bọc người con gái ấy đến không thôi.
Bước xuống Nhiên Nhiên lúc này mới ngỡ ngàng là không phải như mình nghĩ đến nơi cắm trại mà là một cổng trường quốc tế sang trọng, nhưng rất nhanh mọi người ai ai cũng bất ngờ như cô mà xì xào to nhỏ. Một cô dẫn đoàn trường đi đến thông báo với học sinh hoãn đi dã ngoại một lúc để đến giao lưu với trường khác một lúc.
Mấy bạn gái phía xa xa nói thầm thì với nhau có câu lọt vài tai có câu không hình như nghe đâu đây là trường có trung tâm giáo dục tốt nhất trong bảng xếp hạng của các trường, cô còn nghe đâu ở đây toàn là trai xinh gái đẹp đã thế lại còn học giỏi, nghe đến từ này mắt Nhiên Nhiên sáng lên trông thấy tuy Thẩm Mặc mặc đang đứng đấy nhưng cô mặc kệ có người yêu rồi chẳng lẽ không được ngắm người đẹp hay sao?!
Thẩm Mặc thấy thái độ của cô thay đổi liền nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của cô rất nhanh chóng cô cảm nhận được sự bùng cháy trong cậu, lần này chắc cô không sống nỗi.
"Thẩm Mặc cậu nắm tay tôi đau quá"
Rất nhanh chóng môi cô bị môi cậu áp chế, giữa cổng trường khác như vậy mà cậu còn hôn cô được, cô liền đỏ mặt vì xấu hổ. Lưỡi cậu liên tục đảo điên mà càn khuấy trong khoang miệng cô, hôn một hơi thật sâu cậu mới chịu buông tha cho cô. Nhiên Nhiên đẩy mạnh cậu ra xa.
"Cậu làm cái gì vậy?, tôi có võ đấy nhớ cậu coi trừng tôi đánh cậu lúc nào không hay đâu"
"Đi cùng tôi cậu không được ngắm nhìn ai khác ngoài tôi" cậu lấy tay nâng cằm cô quay lại phía mặt mình "Nhìn vào mắt tôi, cậu chỉ được nhìn tôi thôi biết chưa"
Nhiên Nhiên nhiều lúc cũng khó hiểu hết được tính cách cậu, cô gật đầu cho qua nếu gây sự với cậu ta lúc này thì thật là mất vui với buổi đi . Lệ Hoa vừa mới đi vệ sinh xong thấy hai người liền chạy lại.
"Khát chưa hay để tôi đi mua nước cho hai người" Thẩm Mặc nói nhằm để lãng tránh đi chỗ khác.
Chưa kịp nói lại cậu đã quay người đi mất rồi, hai cô bạn chưa kịp nghĩ ngơi mọi người đã tập trung lại để chuẩn bị vào giao lưu với trường, lo cho cậu không quay lại kịp cô vừa mới có suy nghĩ như vậy cậu liền xuất hiện trên tay là chai nước cậu đi nhanh tới nỗi như đã thuần thuộc hết đường và vị chí ở đây vậy.
Càng đi lại gần cô thấy có một bạn học sinh lạ nữa cũng đi cùng cậu tới nhìn kĩ lại mới biết đó là người mà Lệ Hoa va vào lúc sáng, như có cùng dòng suy nghĩ hai cô nhìn nhau. Lệ Hoa như muốn nhảy nhót trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.